Chương 6: Khúc Vân Hòa Trên Đường 2
Tịch Quyên
25/06/2024
Năm đó, ngày đó, khắc đó, là ngày 10 tháng 8 năm 2010. Người trần tục hay gọi là tháng bảy âm lịch, ngày quỷ môn quan mở cửa.
Vào lúc 9 giờ 9 phút là lúc cô gái được đưa tới bệnh viện cấp cứu, một lần đã mất đi nhịp đập của trái tim nhưng sau khoảng bốn mươi giây lại yếu ớt đập trở lại.
Mà cùng lúc đó, cùng một gian bệnh viện, không cùng một phòng bệnh, có một người đàn ông tên Phong Hòa vào thời khắc 9 giờ 9 phút được tuyên bố là đã tử vong, vĩnh viễn mất đi nhịp đập của trái tim.
Phong Hòa sợ hãi nhìn bản thân biến thành một làn khói ở thể khí, từ trong cơ thể bệnh nhân như một bộ xương khô bay lên. Vật thể đáng lẽ phải tan thành sương khói đó lại được một vầng sáng màu vàng bao quanh không khỏi siêu việt, hơn nữa không tự chủ được mà bay qua cô gái. Mơ mơ hồ hồ cùng cô gái dung hợp trong quang mang màu vàng, bị một đường đem đi, sau đó lại tách ra. Tiếp theo bị một cỗ không trọng lượng làm cậu cảm thấy như đang rơi xuống, cậu rơi xuống không phải là vực thẳm mà là thân thể của cô gái.
Mới rơi xuống liền cảm thấy như bị thứ gì đó trói buộc, có cảm giác không thể động đậy.
Cô gái ấy bay lên phía trên nhìn cậu, gương mặt không chút biểu tình hiện lên một ánh cười, nâng tay huơ huơ với cậu, giống như lời cáo biệt. Sau đó hai tay tạo thành hình chữa thập, giữa hai tay cô ấy thế nhưng lại lần nữa hiện ra quang mang màu vàng ấm áp. Quang mang đó càng lúc càng lớn, đem chung quanh vốn dĩ tối đen lộ ra một mảnh ánh sáng. Trong ánh sáng đó lại chớp động giấu văn phật tự... Phong Hòa mở to miệng, đột nhiên phát hiện chuỗi hạt mà cô ấy đang nắm trong tay không phải là chuỗi tràng hạt mà Lâu Nhiên mang về từ Tây Tạng sao? Sao có thể ở trên tay của cô ấy?
Phật châu toàn bộ hóa thành vầng sáng, hình thành một cánh cửa, một đầu khác của cánh cửa có một đôi vợ chồng trung niên đang đứng, vươn tay về phía cô gái. Cô gái lập tức bay về phía đôi vợ chồng trung niên đó. Tất cả những ký ức tới đây thì bắt đầu im bặt, hình ảnh lại rơi vào bóng tối.
Mộng cảnh này kéo dài một năm, trình diễn đứt quãng vào những lúc cậu hôn mê.
Cuối cùng tới khi diễn xong, bác sĩ vừa hay cũng tuyên bố cậu có thể được xuất viện, sau này mỗi tuần chỉ cần tới bệnh viện một lần để làm trị liệu phục hồi chức năng.
Đứng trước cửa lớn của bệnh viện, Phong Hòa hiện giờ là ‘cô’ Khúc Vân Hòa. Nhìn ánh mặt trời ngả về phía tây có chút cảm giác dường như đã trải qua mấy đời, không thực tế, cảnh sắc tràn ngập sự huyền ảo.
Mỗi ngày mỗi ngày đều trong mộng cảnh, sự đồng cảm khiến cậu dường như quên mất sự thực chính mình từng được gọi là Phong Hòa.
Mà bậy giờ thân thể cậu đã bình phục, ngay cả những vết sẹo xấu xí đó lúc ở bệnh viện đã được các bác sĩ chữa trị, các chuyện gia y tế và làm đẹp dưới sự hướng dẫn tận tình của các bác sĩ đã chỉnh sửa không còn dữ tợn như trước nữa, không nhìn thật kỹ sẽ không thể phát hiện thân thể cậu ấy từng bị phá nát giống như búp bê vải, tràn đầy những dấu vết bị may vá.
Thực ra đàn ông làm gì để ý trên người có sẹo hay không? nhưng người khác sẽ để ý a! Mà ngày hôm nay thân là một cô gái, tựa hồ không nên không để ý. Ít nhất cũng tận lực bảo dưỡng tốt cho khối thân thể này, đây là đạo đức cơ bản đi?
Phong Hòa đã dùng một năm ở bệnh viện để chữa trị và tiếp nhận ký ức của khối thân thể này, tuy không bị sự đau đớn kia hành hạ nhưng lại bị mộng cảnh làm cho tinh thần thất thường, dù sao thực tại quá kỳ quái rồi. Trải qua sự kỳ lạ này cậu không biết là thực hay giả, không ai có thể giải thích cho cậu, điều đó vĩnh viễn trở thành một câu đố không có lời giải.
Sau khi không dễ dàng gì mới có thể vượt qua được thì thân thể này đại khái cũng đã khỏi hẳn, ký ức cũng đã được sắp xếp lại. Về việc hiện thực bản thân không còn là Phong Hòa mà gọi là Khúc Vân Hòa thì cũng đành cam chịu số phận thôi. Nhưng vấn đề hiện tại lại tới, cậu đã nhận thức được thân thể của mình là phụ nữ, cũng như phải chấp nhận sự thực mình không phải Phong Hòa mà là Khúc Vân Hòa.
Sau khi nhận thức được giới tính và thân phận, cô ấy sẽ phải đối mặt với việc mình không có tiền mà còn thất nghiệp. Khúc Vân Hòa vừa bước ra khỏi cánh cổng đại học liền bị tai nạn, những gì tích cóp trong tay đều nộp viện phí để điều trị. Cái này còn phải cảm ơn việc cô ấy đã mua bảo hiểm cho bản thân và phúc lợi bảo hiểm y tế quốc gia mới để cho cô ấy một năm nay yên tâm điều trị mà không cần phải bán nhà trở thành người khuynh gia bại sản, sau khi xuất viện chỉ có thể ra công viên...
Phong Hòa đã sống hai mươi tám năm, từ trước tới giờ chưa từng trải qua tình trạng quẫn bách như vậy. Vào lúc cậu xuất viện trong tay ngoại trừ một căn hộ nhỏ, thì tiền tiết kiệm trong sổ không đủ hai vạn, đây chính là toàn bộ gia sản của cậu rồi. Cô nhất định phải đi làm kiếm tiền, đây là việc vô cùng cấp bách. Nhưng trước đây cậu bị bệnh ba năm,sau khi trở thành Khúc Vân Hòa lại bệnh thêm một năm. Có thể nói, hôm nay cô ấy có thể làm được việc gì cô ấy cũng không rõ nữa, cô ấy đã tách khỏi xã hội này quá lâu rồi.
Vào lúc 9 giờ 9 phút là lúc cô gái được đưa tới bệnh viện cấp cứu, một lần đã mất đi nhịp đập của trái tim nhưng sau khoảng bốn mươi giây lại yếu ớt đập trở lại.
Mà cùng lúc đó, cùng một gian bệnh viện, không cùng một phòng bệnh, có một người đàn ông tên Phong Hòa vào thời khắc 9 giờ 9 phút được tuyên bố là đã tử vong, vĩnh viễn mất đi nhịp đập của trái tim.
Phong Hòa sợ hãi nhìn bản thân biến thành một làn khói ở thể khí, từ trong cơ thể bệnh nhân như một bộ xương khô bay lên. Vật thể đáng lẽ phải tan thành sương khói đó lại được một vầng sáng màu vàng bao quanh không khỏi siêu việt, hơn nữa không tự chủ được mà bay qua cô gái. Mơ mơ hồ hồ cùng cô gái dung hợp trong quang mang màu vàng, bị một đường đem đi, sau đó lại tách ra. Tiếp theo bị một cỗ không trọng lượng làm cậu cảm thấy như đang rơi xuống, cậu rơi xuống không phải là vực thẳm mà là thân thể của cô gái.
Mới rơi xuống liền cảm thấy như bị thứ gì đó trói buộc, có cảm giác không thể động đậy.
Cô gái ấy bay lên phía trên nhìn cậu, gương mặt không chút biểu tình hiện lên một ánh cười, nâng tay huơ huơ với cậu, giống như lời cáo biệt. Sau đó hai tay tạo thành hình chữa thập, giữa hai tay cô ấy thế nhưng lại lần nữa hiện ra quang mang màu vàng ấm áp. Quang mang đó càng lúc càng lớn, đem chung quanh vốn dĩ tối đen lộ ra một mảnh ánh sáng. Trong ánh sáng đó lại chớp động giấu văn phật tự... Phong Hòa mở to miệng, đột nhiên phát hiện chuỗi hạt mà cô ấy đang nắm trong tay không phải là chuỗi tràng hạt mà Lâu Nhiên mang về từ Tây Tạng sao? Sao có thể ở trên tay của cô ấy?
Phật châu toàn bộ hóa thành vầng sáng, hình thành một cánh cửa, một đầu khác của cánh cửa có một đôi vợ chồng trung niên đang đứng, vươn tay về phía cô gái. Cô gái lập tức bay về phía đôi vợ chồng trung niên đó. Tất cả những ký ức tới đây thì bắt đầu im bặt, hình ảnh lại rơi vào bóng tối.
Mộng cảnh này kéo dài một năm, trình diễn đứt quãng vào những lúc cậu hôn mê.
Cuối cùng tới khi diễn xong, bác sĩ vừa hay cũng tuyên bố cậu có thể được xuất viện, sau này mỗi tuần chỉ cần tới bệnh viện một lần để làm trị liệu phục hồi chức năng.
Đứng trước cửa lớn của bệnh viện, Phong Hòa hiện giờ là ‘cô’ Khúc Vân Hòa. Nhìn ánh mặt trời ngả về phía tây có chút cảm giác dường như đã trải qua mấy đời, không thực tế, cảnh sắc tràn ngập sự huyền ảo.
Mỗi ngày mỗi ngày đều trong mộng cảnh, sự đồng cảm khiến cậu dường như quên mất sự thực chính mình từng được gọi là Phong Hòa.
Mà bậy giờ thân thể cậu đã bình phục, ngay cả những vết sẹo xấu xí đó lúc ở bệnh viện đã được các bác sĩ chữa trị, các chuyện gia y tế và làm đẹp dưới sự hướng dẫn tận tình của các bác sĩ đã chỉnh sửa không còn dữ tợn như trước nữa, không nhìn thật kỹ sẽ không thể phát hiện thân thể cậu ấy từng bị phá nát giống như búp bê vải, tràn đầy những dấu vết bị may vá.
Thực ra đàn ông làm gì để ý trên người có sẹo hay không? nhưng người khác sẽ để ý a! Mà ngày hôm nay thân là một cô gái, tựa hồ không nên không để ý. Ít nhất cũng tận lực bảo dưỡng tốt cho khối thân thể này, đây là đạo đức cơ bản đi?
Phong Hòa đã dùng một năm ở bệnh viện để chữa trị và tiếp nhận ký ức của khối thân thể này, tuy không bị sự đau đớn kia hành hạ nhưng lại bị mộng cảnh làm cho tinh thần thất thường, dù sao thực tại quá kỳ quái rồi. Trải qua sự kỳ lạ này cậu không biết là thực hay giả, không ai có thể giải thích cho cậu, điều đó vĩnh viễn trở thành một câu đố không có lời giải.
Sau khi không dễ dàng gì mới có thể vượt qua được thì thân thể này đại khái cũng đã khỏi hẳn, ký ức cũng đã được sắp xếp lại. Về việc hiện thực bản thân không còn là Phong Hòa mà gọi là Khúc Vân Hòa thì cũng đành cam chịu số phận thôi. Nhưng vấn đề hiện tại lại tới, cậu đã nhận thức được thân thể của mình là phụ nữ, cũng như phải chấp nhận sự thực mình không phải Phong Hòa mà là Khúc Vân Hòa.
Sau khi nhận thức được giới tính và thân phận, cô ấy sẽ phải đối mặt với việc mình không có tiền mà còn thất nghiệp. Khúc Vân Hòa vừa bước ra khỏi cánh cổng đại học liền bị tai nạn, những gì tích cóp trong tay đều nộp viện phí để điều trị. Cái này còn phải cảm ơn việc cô ấy đã mua bảo hiểm cho bản thân và phúc lợi bảo hiểm y tế quốc gia mới để cho cô ấy một năm nay yên tâm điều trị mà không cần phải bán nhà trở thành người khuynh gia bại sản, sau khi xuất viện chỉ có thể ra công viên...
Phong Hòa đã sống hai mươi tám năm, từ trước tới giờ chưa từng trải qua tình trạng quẫn bách như vậy. Vào lúc cậu xuất viện trong tay ngoại trừ một căn hộ nhỏ, thì tiền tiết kiệm trong sổ không đủ hai vạn, đây chính là toàn bộ gia sản của cậu rồi. Cô nhất định phải đi làm kiếm tiền, đây là việc vô cùng cấp bách. Nhưng trước đây cậu bị bệnh ba năm,sau khi trở thành Khúc Vân Hòa lại bệnh thêm một năm. Có thể nói, hôm nay cô ấy có thể làm được việc gì cô ấy cũng không rõ nữa, cô ấy đã tách khỏi xã hội này quá lâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.