Chương 3: Trên Tình Bạn, Sau Đó Thì Sao? 3
Tịch Quyên
25/06/2024
Cậu ta với anh, Lâu Nhiên với Phong Hòa, từ khi quen biết tới sau này, kết thành bạn bè. Bọn họ cùng chung chí hướng, hợp tác cạnh tranh. Tính cách của họ vừa hợp nhau lại vừa bù đắp cho nhau, bọn họ thậm chí chỉ cần một ánh mắt cũng có thể hiểu ý của nhau, hoàn toàn không cần dùng lời nói, thậm chí ngay cả khi làm việc xấu.
Ưu điểm của bọn họ rất giống nhau, khuyết điểm của họ cũng không làm cho đối phương cảm thấy chán ghét, càng nguyện ý bao dung. Bọn họ cùng nhau từ thời thanh thiếu niên, cho dù là trong mắt bạn học hay thầy giáo thì họ đều là tinh anh. Bên ngoài thì phong quang nhưng bên trong lại làm ra vô số việc xấu xa ngu xuẩn. Một mặt thì vẫn duy trì vẻ bề ngoài hào hoa phong nhã hoặc lãnh đạm thong dong, để thỏa mãn ảo tưởng về bạch mã hoàng tử của các nữ sinh và cũng thỏa mãn tâm tư hư vinh của chính mình.
Năm tháng niên thiếu hết sức lông bông, làm gì có thanh thiếu niên nào chưa từng ngu dốt?
Những năm tháng ấy mỗi khi nhớ lại đều đem theo nụ cười. Theo bản năng sẽ tìm ánh mắt của đồng minh, chỉ một ánh mắt là biết anh ta cũng đang nhớ lại hồi ức chung của hai người mà mỉm cười.
Lâu Nhiên không thể tưởng tượng được anh có còn có thể vui vẻ nhớ lại những ký ức vui vẻ khi không còn có thể chia sẻ bằng đôi mắt đó nữa hay không.
Vì vậy Phong Hòa phải sống.
Phải sống!
Họ là những người bạn thân và những người bạn tâm giao!
Trên đời này không ai có thể hiểu nhau như họ, họ hòa hợp tới mức thậm chí còn thân thiết hơn cả những người thân trong gia đình, thân thiết tới mức có thể hòa quện máu thịt vào nhau để trở thành một con người, tuyệt đối không rời bỏ nhau.
Nếu không phải Phong Hòa ngoài ý muốn bị mắc phải bệnh tật hiểm nghèo, đem sinh mệnh của cậu ấy dần dần ăn mòn, không cách nào khả thi, Lâu Nhiên sẽ không phát hiện Phong Hòa đối với anh quan trọng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh. Cậu ấy, Phong Hòa, quan trọng như sinh mệnh của anh.
Phong Hòa là người bạn tốt nhất, duy nhất, cuộc đời này anh sẽ không thể đối với người thứ hai có tình bạn như vậy. Nhưng Lâu Nhiên lại không nghĩ tới, nhìn thấy bạn tri kỷ đi tới hướng chết, làm nội tâm anh đau nhức, mỗi một tấc đều đảo lộn, hoảng loạn không biết phải làm sao.
Cảm tình kịch liệt như vậy một lần đã dọa tới anh.
Ngay cả em trai của anh Lâu Liệt cũng không nhịn được mà hỏi: “Sự quan tâm của anh đối với anh Phong Hòa có phải hơi thái quá rồi không?”
“Cậu ấy là bạn tri kỷ của anh! Cái gì gọi là thái quá? Thân thể cậu ấy một ngày không thể khỏi, cũng không thể tính là thái quá! Chỉ có thể nói là anh làm còn chưa đủ!” Lúc ấy anh mất khống chế quát, suýt chút nữa thì cho Lâu Liệt một trận.
Hôm nay người nằm trên giường bệnh sớm đã bị bệnh tình đoạt đi vẻ ôn nhu tuấn mã, da của cậu ấy tái nhợt, gầy không giống người. Ngày hôm nay cậu ấy cười nói tay cậu ấy giống móng vuốt gà. Ngày hôm qua khi giúp cậu ấy rửa mặt, cậu ấy chỉ vào trong gương và gọi người bệnh gầy yếu trong gương là “ET”
Mái tóc từng mềm mượt cũng vì vậy mà không ngừng rụng, nên đơn giản dứt khoát gọi thợ cắt tóc tới cạo trọc. Hôm nay Trên đỉnh đầu đội mũ len, tuy rằng nói sợ cậu ấy không cẩn thận bị cảm lạnh phát sốt, nhưng Lâu Nhiên biết, so với thực tế sử dụng mà nói, Phong Hòa càng để tâm tới công dụng che đậy của mũ len hơn. Con người của cậu ấy chú ý nhất chính là hình tượng.
Người đàn ông này hôm nay một chút cũng không còn đẹp trai nữa, nhưng mỗi ngày anh tới với cậu ấy, dường như là vẫn chưa nhìn đủ, một mực nhìn cậu ấy
Nếu tất cả các phương pháp chữa bệnh đều không có tác dụng, anh cũng chỉ có thể đi cầu thần phật. Ngay cả những thứ bàng môn tà đạo cũng không bỏ qua, chỉ mong Phong Hòa có thể cảm thấy thoải mái hơn một chút, nhưng hiển nhiên hiệu quả là rất tệ, ngay cả việc xin lộc trong chùa đầy nhang khói cũng không thể đạt được sự an ủi. Nghĩ muốn tùy tiện tìm một cái thẻ làm bừa một chút, ai biết cái thẻ đặt trong hộp bị rơi, còn bị cậu ấy lấy được.
Phong Hòa, cậu ấy thực sự sắp không được nữa rồi...
Lâu Nhiên không cam lòng chấp nhận, nhưng trong lòng đã có cân nhắc.
Thời gian Phong Hòa thanh tỉnh càng lúc càng ít, các chức năng của cơ thể cậu ấy đã bị thoái hóa không thể thoái hóa hơn được nữa...
Ưu điểm của bọn họ rất giống nhau, khuyết điểm của họ cũng không làm cho đối phương cảm thấy chán ghét, càng nguyện ý bao dung. Bọn họ cùng nhau từ thời thanh thiếu niên, cho dù là trong mắt bạn học hay thầy giáo thì họ đều là tinh anh. Bên ngoài thì phong quang nhưng bên trong lại làm ra vô số việc xấu xa ngu xuẩn. Một mặt thì vẫn duy trì vẻ bề ngoài hào hoa phong nhã hoặc lãnh đạm thong dong, để thỏa mãn ảo tưởng về bạch mã hoàng tử của các nữ sinh và cũng thỏa mãn tâm tư hư vinh của chính mình.
Năm tháng niên thiếu hết sức lông bông, làm gì có thanh thiếu niên nào chưa từng ngu dốt?
Những năm tháng ấy mỗi khi nhớ lại đều đem theo nụ cười. Theo bản năng sẽ tìm ánh mắt của đồng minh, chỉ một ánh mắt là biết anh ta cũng đang nhớ lại hồi ức chung của hai người mà mỉm cười.
Lâu Nhiên không thể tưởng tượng được anh có còn có thể vui vẻ nhớ lại những ký ức vui vẻ khi không còn có thể chia sẻ bằng đôi mắt đó nữa hay không.
Vì vậy Phong Hòa phải sống.
Phải sống!
Họ là những người bạn thân và những người bạn tâm giao!
Trên đời này không ai có thể hiểu nhau như họ, họ hòa hợp tới mức thậm chí còn thân thiết hơn cả những người thân trong gia đình, thân thiết tới mức có thể hòa quện máu thịt vào nhau để trở thành một con người, tuyệt đối không rời bỏ nhau.
Nếu không phải Phong Hòa ngoài ý muốn bị mắc phải bệnh tật hiểm nghèo, đem sinh mệnh của cậu ấy dần dần ăn mòn, không cách nào khả thi, Lâu Nhiên sẽ không phát hiện Phong Hòa đối với anh quan trọng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh. Cậu ấy, Phong Hòa, quan trọng như sinh mệnh của anh.
Phong Hòa là người bạn tốt nhất, duy nhất, cuộc đời này anh sẽ không thể đối với người thứ hai có tình bạn như vậy. Nhưng Lâu Nhiên lại không nghĩ tới, nhìn thấy bạn tri kỷ đi tới hướng chết, làm nội tâm anh đau nhức, mỗi một tấc đều đảo lộn, hoảng loạn không biết phải làm sao.
Cảm tình kịch liệt như vậy một lần đã dọa tới anh.
Ngay cả em trai của anh Lâu Liệt cũng không nhịn được mà hỏi: “Sự quan tâm của anh đối với anh Phong Hòa có phải hơi thái quá rồi không?”
“Cậu ấy là bạn tri kỷ của anh! Cái gì gọi là thái quá? Thân thể cậu ấy một ngày không thể khỏi, cũng không thể tính là thái quá! Chỉ có thể nói là anh làm còn chưa đủ!” Lúc ấy anh mất khống chế quát, suýt chút nữa thì cho Lâu Liệt một trận.
Hôm nay người nằm trên giường bệnh sớm đã bị bệnh tình đoạt đi vẻ ôn nhu tuấn mã, da của cậu ấy tái nhợt, gầy không giống người. Ngày hôm nay cậu ấy cười nói tay cậu ấy giống móng vuốt gà. Ngày hôm qua khi giúp cậu ấy rửa mặt, cậu ấy chỉ vào trong gương và gọi người bệnh gầy yếu trong gương là “ET”
Mái tóc từng mềm mượt cũng vì vậy mà không ngừng rụng, nên đơn giản dứt khoát gọi thợ cắt tóc tới cạo trọc. Hôm nay Trên đỉnh đầu đội mũ len, tuy rằng nói sợ cậu ấy không cẩn thận bị cảm lạnh phát sốt, nhưng Lâu Nhiên biết, so với thực tế sử dụng mà nói, Phong Hòa càng để tâm tới công dụng che đậy của mũ len hơn. Con người của cậu ấy chú ý nhất chính là hình tượng.
Người đàn ông này hôm nay một chút cũng không còn đẹp trai nữa, nhưng mỗi ngày anh tới với cậu ấy, dường như là vẫn chưa nhìn đủ, một mực nhìn cậu ấy
Nếu tất cả các phương pháp chữa bệnh đều không có tác dụng, anh cũng chỉ có thể đi cầu thần phật. Ngay cả những thứ bàng môn tà đạo cũng không bỏ qua, chỉ mong Phong Hòa có thể cảm thấy thoải mái hơn một chút, nhưng hiển nhiên hiệu quả là rất tệ, ngay cả việc xin lộc trong chùa đầy nhang khói cũng không thể đạt được sự an ủi. Nghĩ muốn tùy tiện tìm một cái thẻ làm bừa một chút, ai biết cái thẻ đặt trong hộp bị rơi, còn bị cậu ấy lấy được.
Phong Hòa, cậu ấy thực sự sắp không được nữa rồi...
Lâu Nhiên không cam lòng chấp nhận, nhưng trong lòng đã có cân nhắc.
Thời gian Phong Hòa thanh tỉnh càng lúc càng ít, các chức năng của cơ thể cậu ấy đã bị thoái hóa không thể thoái hóa hơn được nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.