Chương 35: Lời cảm ơn
Gia Ly (Sứa)
25/05/2023
Mọi người gật đầu tươi cười vui vẻ, phu nhân của họ quá khiên tốn thì phải.
- Dạ không cần cảm ơn chúng tôi đâu, nếu không có ông chủ căn dặn thì chúng tôi cũng đâu biết ngày sinh của người mà chuẩn bị bữa tiệc này cơ chứ.
Một người trong số họ lên tiếng, người ấy vừa dứt lời thì mấy người họ liền cũng đáp theo.
- Đúng, đúng, phu nhân phải cảm ơn ông chủ mới phải.
Cô nở nụ cười đôn hậu mà nhìn bọn họ rồi quay sang nhìn về phía Vĩ Phàm. Hắn đã quả là người đàn ông tinh tế, luôn tạo những thứ bất ngờ khiến cô không ngờ tới.
- Cảm ơn anh nhé, Vĩ Phàm.
Gương mặt của hắn lúc này không hiểu sao đỏ bừng. Hắn không nghe lần chứ, lần đầu tiên cô gọi tên hắn như vậy. Không ngờ nụ cười của cô lại đẹp đến mê người như thế.
Từ lúc Dương Nghi về đây đến giờ, gương mặt của cô lúc nào cùng thoáng buồn, thậm chí có khi thấy hắn ta mà cô cũng chả buồn nhìn. Khi nhìn thấy hắn ta là kí ức hôm đó lại hiện về với cô, người đàn ông được xem nhìn đàn anh đáng học hỏi vậy mà lại ngang nhiên bắt cóc người cô yêu để ép buộc cô phải kí tờ giấy kia cho bằng được. Những điều đó lại càng khiến cô thêm căm ghét hắn ta hơn.
Nhưng dạo này, Dương Nghi cũng dần dần buông lỏng tâm trạng, không còn gò bó bắt mình không được phép có cái nhìn thiện cảm nào về Vĩ Phàm như trước nữa. Những việc hắn làm dạo gần đây đã khiến cô có cái nhìn thiện cảm hơn về hắn.
Đặt biệt như hôm nay, người mà cô yêu thương không những không nhớ ngày sinh nhật của cô nhưng được cái lại tặng cho cô món quà bất ngờ, gài cô ra quán nước để chứng kiến cảnh bọn họ ân ân ái áo với nhau. Còn về Cố Vĩ Phàm cũng tạo bất ngờ cho cô nhưng lại là thứ khiến cô cũng có chút cảm động, là một thứ khó quên vì từ trước tới nay là được tổ chức bữa tiệc to đến vậy.
Bữa tiệc cứ thế mà diễn ra thật vui vẻ, bàn tiệc chủ yếu là những đồ hải sản đắt tiền. Gió cứ vậy mà lồng lộng thổi, khí hậu mát mẻ như vậy mà ăn tiệc ở ngoài trời thì quả là tuyệt. Nhập tiệc với mọi người được một lúc, cô lên tiếng.
- Mọi người cứ ăn uống tự nhiên nhé, tôi về phòng trước đây.
Bọn họ thấy Dương Nghi nói như vậy mà không ngạc nhiên sao được, hôm nay là sinh nhật của cô, cô là nhân vật chính ở buổi tiệc này ấy vậy mà lại về phòng như vậy là sao đây, bữa tiệc chỉ mới diễn ra được một lúc thôi mà.
- Ơ phu nhân, bữa tiệc chỉ diễn ra được một lúc thôi mà, sao người lại lên phòng sớm vậy.
Cố Vĩ Phàm cũng ngạc nhiên rồi nhìn sang cô nhưng không nói gì, chỉ lẳng lặng xem biểu hiện cô gái ra sao.
- Tôi hơi mệt lên về phòng nghỉ ngơi trước, mọi người đừng bận tâm đến tôi, cứ ăn uống no say là được, như vậy là tôi đã vui lắm rồi.
Cô gái rời khỏi bàn tiệc, quay lưng lại và bắt đầu rời đi. Bọn họ thấy Dương Nghi đi như vậy tuy vẫn muốn cô ở lại nhưng thấy cô vẫn đi như thế thì họ cũng không níu kéo làm gì nữa.
- Thôi phu nhân mệt rồi thì để cho người nghỉ ngơi đi, chúng ta vẫn tiếp tục nhập tiệc thôi nào.
Nãy giờ Vĩ Phàm nhìn cô lên trước như vậy mà chần chừ không biết nên đi theo hay không. Dương Nghi hôm nay rất lạ, miệng tươi cười nhưng hắn ta quan sát thấy cô gái có vẻ như đang buồn một thứ gì đó thì phải. Cuối cùng một lúc sau, hắn ta cũng rời đi. Bọn họ ai lấy đều ngờ ngác, hôm nay hai người này bị sao vậy, ai lấy đều bỏ đi trước.
Trở về phòng của mình, cô liền nằm luôn xuống giường. Bữa tiệc sinh nhật của cô vui vẻ như vậy nhưng Dương Nghi không thể vui nổi, những hình ảnh lúc sáng cứ thế mà hiện rõ trong đầu cô gái nhỏ. Tâm trạng cô rõ ràng lúc chiều đã vơi đi phần nào nhưng sao đến tối mọi thứ lại ùa về thế này.
Càng yêu ai đó khi biết một sự thật đau lòng lại khiến con người ta sầu lặng đến vậy. Hóa ra bấy lâu nay anh chỉ xem tình cảm của cô là trò đùa hay sao, ngay từ đầu cô đã bị lừa bởi hai người kia. Hay là bọn họ yêu nhau từ trước nhưng vẫn đặt bẫy để cô rơi vào đó, đắm chìm trong lớp vỏ bọc tình yêu mà không biết rằng, sau lớp vỏ bọc đó là một tên tra nam với người mà hắn yêu thương đang không ngừng cười thầm vì cô quá ngu ngốc để bọn họ qua mặt dễ dàng.
Càng nghĩ lại càng đau, yêu để làm gì mà khiến người ta đau lòng vậy chứ. Dòng suy nghĩ cứ liên tục ập tới, giọt lệ cứ thể chạy dài. Mối tình lâu năm như vậy thế mà kết thúc một cách bất mãn vậy sao. Họ nghĩ trêu đùa tình cảm của người khác vui đến vậy à, uổng công cô bị ép kế hôn vẫn chung thủy tình cảm với anh vậy mà con người đó lại lựa thời cơ thích hợp để công khai bọn họ cho cô biết. Trên đời này liệu không có ai để dành cho mình sao, hay nếu có thì cũng bị trêu đùa tình cảm của mình như thế.
*Cốc cốc cốc
Tiếng cửa phòng vang lên khiến Dương Nghi giật mình, bây giờ lại có ai lại tìm cô vậy. Cô lau nước mắt mà lên tiếng.
- Ai vậy, hiện tại tôi đang mệt nên đi ngủ trước, có việc gì thì để mai đi.
Phía ngoài này khi nghe cô nói vậy không những không đi mà còn mở cửa phòng cô, cửa phòng không khóa nên người đó dễ dàng bước vào. Nghe thấy tiếng bước chân, cô bực mình vục dậy.
- Này, tôi đã bảo....
- Dạ không cần cảm ơn chúng tôi đâu, nếu không có ông chủ căn dặn thì chúng tôi cũng đâu biết ngày sinh của người mà chuẩn bị bữa tiệc này cơ chứ.
Một người trong số họ lên tiếng, người ấy vừa dứt lời thì mấy người họ liền cũng đáp theo.
- Đúng, đúng, phu nhân phải cảm ơn ông chủ mới phải.
Cô nở nụ cười đôn hậu mà nhìn bọn họ rồi quay sang nhìn về phía Vĩ Phàm. Hắn đã quả là người đàn ông tinh tế, luôn tạo những thứ bất ngờ khiến cô không ngờ tới.
- Cảm ơn anh nhé, Vĩ Phàm.
Gương mặt của hắn lúc này không hiểu sao đỏ bừng. Hắn không nghe lần chứ, lần đầu tiên cô gọi tên hắn như vậy. Không ngờ nụ cười của cô lại đẹp đến mê người như thế.
Từ lúc Dương Nghi về đây đến giờ, gương mặt của cô lúc nào cùng thoáng buồn, thậm chí có khi thấy hắn ta mà cô cũng chả buồn nhìn. Khi nhìn thấy hắn ta là kí ức hôm đó lại hiện về với cô, người đàn ông được xem nhìn đàn anh đáng học hỏi vậy mà lại ngang nhiên bắt cóc người cô yêu để ép buộc cô phải kí tờ giấy kia cho bằng được. Những điều đó lại càng khiến cô thêm căm ghét hắn ta hơn.
Nhưng dạo này, Dương Nghi cũng dần dần buông lỏng tâm trạng, không còn gò bó bắt mình không được phép có cái nhìn thiện cảm nào về Vĩ Phàm như trước nữa. Những việc hắn làm dạo gần đây đã khiến cô có cái nhìn thiện cảm hơn về hắn.
Đặt biệt như hôm nay, người mà cô yêu thương không những không nhớ ngày sinh nhật của cô nhưng được cái lại tặng cho cô món quà bất ngờ, gài cô ra quán nước để chứng kiến cảnh bọn họ ân ân ái áo với nhau. Còn về Cố Vĩ Phàm cũng tạo bất ngờ cho cô nhưng lại là thứ khiến cô cũng có chút cảm động, là một thứ khó quên vì từ trước tới nay là được tổ chức bữa tiệc to đến vậy.
Bữa tiệc cứ thế mà diễn ra thật vui vẻ, bàn tiệc chủ yếu là những đồ hải sản đắt tiền. Gió cứ vậy mà lồng lộng thổi, khí hậu mát mẻ như vậy mà ăn tiệc ở ngoài trời thì quả là tuyệt. Nhập tiệc với mọi người được một lúc, cô lên tiếng.
- Mọi người cứ ăn uống tự nhiên nhé, tôi về phòng trước đây.
Bọn họ thấy Dương Nghi nói như vậy mà không ngạc nhiên sao được, hôm nay là sinh nhật của cô, cô là nhân vật chính ở buổi tiệc này ấy vậy mà lại về phòng như vậy là sao đây, bữa tiệc chỉ mới diễn ra được một lúc thôi mà.
- Ơ phu nhân, bữa tiệc chỉ diễn ra được một lúc thôi mà, sao người lại lên phòng sớm vậy.
Cố Vĩ Phàm cũng ngạc nhiên rồi nhìn sang cô nhưng không nói gì, chỉ lẳng lặng xem biểu hiện cô gái ra sao.
- Tôi hơi mệt lên về phòng nghỉ ngơi trước, mọi người đừng bận tâm đến tôi, cứ ăn uống no say là được, như vậy là tôi đã vui lắm rồi.
Cô gái rời khỏi bàn tiệc, quay lưng lại và bắt đầu rời đi. Bọn họ thấy Dương Nghi đi như vậy tuy vẫn muốn cô ở lại nhưng thấy cô vẫn đi như thế thì họ cũng không níu kéo làm gì nữa.
- Thôi phu nhân mệt rồi thì để cho người nghỉ ngơi đi, chúng ta vẫn tiếp tục nhập tiệc thôi nào.
Nãy giờ Vĩ Phàm nhìn cô lên trước như vậy mà chần chừ không biết nên đi theo hay không. Dương Nghi hôm nay rất lạ, miệng tươi cười nhưng hắn ta quan sát thấy cô gái có vẻ như đang buồn một thứ gì đó thì phải. Cuối cùng một lúc sau, hắn ta cũng rời đi. Bọn họ ai lấy đều ngờ ngác, hôm nay hai người này bị sao vậy, ai lấy đều bỏ đi trước.
Trở về phòng của mình, cô liền nằm luôn xuống giường. Bữa tiệc sinh nhật của cô vui vẻ như vậy nhưng Dương Nghi không thể vui nổi, những hình ảnh lúc sáng cứ thế mà hiện rõ trong đầu cô gái nhỏ. Tâm trạng cô rõ ràng lúc chiều đã vơi đi phần nào nhưng sao đến tối mọi thứ lại ùa về thế này.
Càng yêu ai đó khi biết một sự thật đau lòng lại khiến con người ta sầu lặng đến vậy. Hóa ra bấy lâu nay anh chỉ xem tình cảm của cô là trò đùa hay sao, ngay từ đầu cô đã bị lừa bởi hai người kia. Hay là bọn họ yêu nhau từ trước nhưng vẫn đặt bẫy để cô rơi vào đó, đắm chìm trong lớp vỏ bọc tình yêu mà không biết rằng, sau lớp vỏ bọc đó là một tên tra nam với người mà hắn yêu thương đang không ngừng cười thầm vì cô quá ngu ngốc để bọn họ qua mặt dễ dàng.
Càng nghĩ lại càng đau, yêu để làm gì mà khiến người ta đau lòng vậy chứ. Dòng suy nghĩ cứ liên tục ập tới, giọt lệ cứ thể chạy dài. Mối tình lâu năm như vậy thế mà kết thúc một cách bất mãn vậy sao. Họ nghĩ trêu đùa tình cảm của người khác vui đến vậy à, uổng công cô bị ép kế hôn vẫn chung thủy tình cảm với anh vậy mà con người đó lại lựa thời cơ thích hợp để công khai bọn họ cho cô biết. Trên đời này liệu không có ai để dành cho mình sao, hay nếu có thì cũng bị trêu đùa tình cảm của mình như thế.
*Cốc cốc cốc
Tiếng cửa phòng vang lên khiến Dương Nghi giật mình, bây giờ lại có ai lại tìm cô vậy. Cô lau nước mắt mà lên tiếng.
- Ai vậy, hiện tại tôi đang mệt nên đi ngủ trước, có việc gì thì để mai đi.
Phía ngoài này khi nghe cô nói vậy không những không đi mà còn mở cửa phòng cô, cửa phòng không khóa nên người đó dễ dàng bước vào. Nghe thấy tiếng bước chân, cô bực mình vục dậy.
- Này, tôi đã bảo....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.