End Of Sky's Line - Phía Cuối Chân Trời
Chương 74: Những cái chết vô danh.
zeromind
01/05/2020
Leon chợt im lặng khi thấy màn này, có vẻ như người này là một trinh
sát, nhiệm vụ thu thập thông tin, không phải do sóng chấn động chết mà
do bị toán lính kia ném lựu văng vào cửa hầm, chấn thương não mà chết.
Leon cũng chỉ biết thở dài, lúc này anh biết lấy thông tin ở đâu mà báo cáo? Hay giả mất trí nhớ? Không được. Trận chiến lúc này đang kịch liệt hơn bao giờ hết, chỉ cần một đoạn thông tin sai lệch cũng biến toàn bộ hy sinh thành mây khói.
‘Chỉ có thể tìm lấy thông tin thôi.’ – Leon lẩm bầm rồi lần nữa thoát ra khỏi thể xác, phiêu lãng trên chiến trường.
Linh hồn anh từ từ bay về phía đối diện cửa hầm, xuyên qua làn mưa bom bão đạn kia, nhìn chung cũng không ghê gớm bằng đám creep của Lãnh địa thời gian lúc trước nhưng xét về hiện thực của thế giới này, thì nó quá tàn khốc.
Máy bay dội bom như mưa xuống hạm đội phía dưới, lâu lâu có vài chiếc máy bay lớn thả vài quả Bom Khinh khí xuống, toàn bộ lục địa liên tục chấn động, từng cột hình nấm đua nhau phóng lên bầu trời, đem mặt đất quét sạch…
“Kết cấu thế giới này thực sự rất vững chắc, dường như diện tích cũng lớn hơn 20 đến 100 lần, thật sự cần thời gian để khám phá… À nó đây rồi, hầm chỉ huy, nhìn chung thì chỉ khác cái đường xa, vị trí không khác trong sách báo ngày xưa là mấy.”
Leon phóng tầm mắt ra xa và bắt gặp một căn hầm treo lấy lá cờ Mỹ, anh nhanh chóng lao đến, xuyên qua lớp tường sắt thép dày, tiến vào trong khu chỉ huy.
“Kiên cố đến vậy, ta thực sự không hiểu tại sao lại có thể nghe lén được thông tin mà chạy trở về được nữa, cái phòng này RPG bắn bên trong cũng không phát ra một điểm tiếng động!” – Leon sờ tay vào lớp thép dày hơn 2m bao bọc lấy một căn phòng mà cảm thán.
Leon đi vòng một vòng chợt phát hiện dưới căn cứ, sâu hơn 2m là một đường hầm, đường hầm này rất nhỏ, chỉ có một người vừa.
Anh nhanh chóng tiến tới kiểm tra…
Đường hầm này thông hẳn tới dưới phòng chỉ huy, trong đó còn một cái dùi thô sơ bị rơi.
Người lính này hẳn đã đào hầm, đục ra được một cái lỗ trên bức tường dày 2m kia để nghe lén.
“Rốt cuộc tên này là người hay siêu nhân vậy, cái này cũng 2m chứ không ít. Đục không tiếng động đã đành rồi, nghe hết cuộc hội thoại, chép ra được 2 3 bản rồi mới đi, khả năng ẩn thân quá xuất sắc, trình này cũng chấp được Ninja một đoạn.”
Leon nhìn xuống dưới đất mà cảm thán. Trên đó viết vài dòng chữ, mực còn chưa khô, hiển nhiên là đoạn đối thoại của mấy tên trong phòng chỉ huy.
Hẳn là người này dịch còn chưa thạo, nên phải chép hết lại những gì nghe được để về đưa cho tổng bộ giải mã…
“Ý chí đúng là kiên cường…”
Leon nhìn thấy cảnh này chợt một đoạn kí ức ùa về, lần này là một cấp dưới của anh, một trinh thám, người trong đội hay gọi hắn là Shadow, cũng bởi hắn đi vô thanh, đến vô thức, không nơi nào có thể không thể đến, cũng chẳng có thứ gì có thể bắt được hắn.
Sau một đoạn thời gian dài hoạt động tự do ngoài không gian, Leon bắt gặp hắn đang nằm thoi thóp trên một phi thuyền, toàn thân mạch máu hóa đen, mặt mày hốc hác, nhìn như bị rút tiềm lực ra khỏi cơ thể vậy.
Dù được người đời gọi là thợ săn máu lạnh, nhưng Leon quyết địch không bỏ lại người này. Anh liền tiến tới phi thuyền hòng gỡ các chốt khóa bên ngoài nhằm cứu lấy người kia, nhưng bất ngờ thay, lúc anh tiến tới, người đó lại tự tay chốt khóa lại từ bên trong.
Leon cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn đẩy phi thuyền kia vào một hành tinh gần nhất.
Tiến nhập bên trong khí quyển luôn là thách thức với bất cứ loại tàu vũ trụ nào, phi thuyền kia hiển nhiên vỡ nát, người thanh niên kia từ trong ngã ra ngoài và bất tỉnh.
Từ đằng xa, một con bão bắt đầu thành hình, che lấp lại lổ hổng tạo bởi phi thuyền.
Leon chỉ lắc lắc đầu, đem người đó vào trong một hang động và bắt đầu sử dụng phương pháp tiến hóa gien để giữ lại mạng sống cho người đó.
Cơ thể hắn được hiệu chỉnh bởi Leon liên tục xuất ra từng dòng máu đen, nhuộm cả cơ thể, đem mùi tanh đến kinh khủng.
Leon thả ra một cái lồng 3 chiều chắn lại mùi đó và tiếp tục trị liệu.
Khi cơn bão bên ngoài đã lắng xuống, Leon ngừng lại, người kia cũng trở lại nhịp thở đều đều. Anh mở ra một cánh cửa bước ra bên ngoài, bắt đầu mon men kiếm thức ăn. Anh bản chất không cần, nhưng người bệnh kia chắc chắn cần.
Hành tinh này cũng kì lạ, xung quanh không có lấy một tiếng động, cây cối rậm rạp đến mức một ngọn gió cũng không vào được. Mỗi bước chân, mỗi hơi thở, từng nhịp tim đập Leon đều có thể nghe thấy.
Leon mở ra cái đồng hồ trên tay mình, nó bắt đầu hiện lên một giao diện 3 chiều. Anh điểm vào nút Mute và nút scan.
Nhanh chóng, từng vòng sáng bắt đầu tỏa ra từ chiếc đồng hồ, quét qua mọi vật thể xung quanh, phân tích khí quyển, xác định tính chất của các loại vật chất ở đây.
Một lúc lâu sau, vòng sáng ấy thu lại, quay trở về chiếc đồng hồ. Màn ảnh 3 chiều lại hiện lên thêm 1 lần nữa, nó hiện lên 3 dòng Unknow và 2 dòng chữ đỏ hiện lên ở dưới.
“Im lặng, không được tác động mạnh, không được dùng sóng não hơn phạm vi 1m.”
“Rời đi ngay, hành tinh nguy hiểm cấp Độ S.”
Thời điểm Leon nhìn thấy dòng chữ này, anh nín thở, thu tầm nhìn của mình về 1m, tự điều chỉnh nhịp tim về trạng thái nhẹ nhất có thể.
Anh bước từ từ, dùng đồng hồ quét lấy vài cây ăn được, đem về hang.
Lúc anh về, người kia đã tỉnh dậy, nhìn chằm chằm vào anh với ánh mắt tràn đầy tức giận.
Leon không thấy rõ, khi anh cảm nhận được bóng người anh chỉ mỉm cười và chỉ vào trong đám thức ăn mà anh cầm trên tay.
Người kia vậy mà chạy thẳng đến, đấm thẳng một đấm vào bụng anh. Leon nhận được một đoạn âm thanh đầy oán trách vào thẳng não của mình.
“Ta đã khó khăn hết mức mới đem được vợ ta cùng bạn thân nhất của ta ra khỏi hành tinh chết chóc này, ngươi không chỉ đánh bất tỉnh ta, còn lấy đi sức mạnh của ta?”
Leon chợt lùi về sau, định hình lại, nhập vài dòng chữ lên bàn phím ảo trên đồng hồ.
“Lúc tôi thấy anh, anh đang trong tàu con thoi, mạch máu đã hoàn toàn bị nhiễm độc, tôi chỉ tìm kiếm hành tinh gần nhất để đam bảo anh không xảy ra vấn đề.”
Người kia trừng lấy Leon, lại lao đến đấm một đấm vào bụng anh. Một đoàn thông tin truyền tới.
“Ngươi nghĩ ta tin sao, ngươi rõ ràng giống bọn chúng, giết hại giống loài ta, thả ra ôn dịch để phá hủy nơi bọn ta sống, ngươi nghĩ ta sẽ tin sao.”
Leon cắn răng ngăn máu chảy ra, tay nhanh chóng điểm vào điểm lên không trung.
Tấm bảng 3 chiều lại xuất hiện, một đoạn video bắt đầu chạy, đây hiển nhiên là đoạn ghi hình của camera hành trình mà bất kì Lữ Khách Không Gian nào cũng phải có, nó giống như hộp đen để người ta truy xuất thông tin nhằm đưa ra quyết định chiến đấu hay bỏ trốn.
Sau khi xem hết đoạn ghi hình, người kia áy náy nhìn về phía Leon, hai tay hắn xoa xoa vào nhau, một cảm giác hơi lạnh truyền đến bụng Leon, cơn đau nhanh chóng chấm dứt, Leon thẳng người lên, nhìn về phía người kia, hai tay gõ bàn phím.
“giờ phải làm sao để thoát ra khỏi đây.”
Người kia nghĩ nghĩ gì đó rồi nhìn về phía xa bầu trời mù mịt kia.
“Ta không thể thoát ra một mình, giúp ta, chúng ta sẽ thoát khỏi đây, ta phải tìm ra cặp gian phu dâm phụ này, khốn kiếp.”
Đoàn thông tin kia gửi đi, người kia về trước cửa hang, vẫy vẫy tay gọi Leon vào.
Leon theo chân người kia bước vào bên trong hang.
Tới đây Leon chỉ nhớ mang máng, tên kia chỉ cho Leon gọi hắn là Shadow, và dặn tất cả mọi người đừng bao giờ dùng tên thật khi nói chuyện với hắn, bởi hắn nói qua, chủng tộc hắn có một chi, tộc nhân ở trong chi này chỉ cần biết tên của đối thủ là có thể liên kết sinh cơ thể xác của 2 người lại, một người chết, người kia cũng chết. Nhưng khốn nạn chỗ, một chi khác lại có thể sử dụng năng lượng bảo hộ linh hồn, dù cơ thể bị phá nát cũng không thực sự chết, chỉ cần cơ thể khác liền khởi tử hồi sinh.
Nghĩ đến đây Leon cũng rùng mình, cũng may trong vũ trụ này, chủng tộc này cũng không còn bao nhiêu.
Sau cái chết của Shadow, Leon không dùng tên thật của mình nữa, chỉ để đồng đội gọi anh là Leon, nghe theo dòng thông tin cuối cùng mà Shadow gửi cho anh trước khi từ giã trần thế.
“Hãy dũng mãnh… Đừng e ngại bất kì thứ gì… Bọn chúng đơn giản chỉ là thức ăn thôi… Sống… Thay phần tôi và đồng đội đã ngã xuống…”
Leon chợt lắc lắc đầu, để lại dòng kí ức ấy qua một bên, anh vẫn nhớ được tọa độ của hành tinh đó, anh vẫn nhớ được cách để đối phó với Tận Thế Câm Lặng ở hành tinh đó, chỉ cần anh tìm được đúng vũ trụ, nhất định anh sẽ cứu được Shadow.
Leon chui qua căn phòng chỉ huy, đem toàn bộ tấm địa đồ cùng vài thứ khác mà đồng chí Hòa đã hy sinh kia không nhìn thấy, Leon bay từ từ trở lại thân xác cũ, đem đống địa đồ cũng như thông tin anh tìm được nhét vào áo.
Sau đó Leon lại lần nữa lên bên trên bề mặt quan sát tình hình.
Chợt, Leon giật mình, bên kia quả núi, một người phụ nữ, điệu con trên lưng, hai tay cầm khẩu súng, vừa bắn vừa lui, ẩn sâu trong rừng…
“Mĩ dội bom khinh khí vào khu dân cư? Quá tàn ác! Các người phải trả giá.” – Leon nội tâm thét lên, gằn lấy từng chữ cuối cùng.
Như kiểm chứng cho suy nghĩ của Leon, một quả bom khinh khí thả ngay vào trung tâm của một khu ổ chuột gần đó, toàn bộ dân cư đều không tránh thoát, nhà ngói đổ sập, cả thành phố hóa thành đống tro tàn.
Bên trong khu ổ chuột ấy, trong một khoảnh khắc nhỏ bé, Leon đã bắt được một hình ảnh. Một bé gái, mặt đồ rách rưới, khuôn mặt bẩn thỉu, kéo kéo tay người mẹ ra xem một bông hoa nở ở giữa mặt đất cằn cỗi, cô bé ấy nói gì đó, người mẹ chỉ cười và gật đầu.
Mặt đất rung động, một đốm sáng trên trời xuất hiện, cô bé cười hồn nhiên chỉ vào đốm sáng ấy, quay lại nói gì đó với người mẹ. Người mẹ nhìn vào đốm sáng ấy, cả cơ thể như sụp đổ, quỳ thụp xuống, ôm lấy đứa bé, ánh mắt tràn đấy tuyệt vọng, cô bé lại cười lớn hơn, như mình vừa nói gì đó đúng.
Cô bé đẩy người mẹ ra, lại hỏi người mẹ gì đó, người mẹ nhìn vào cô bé, lấy tay lau đi vài vết bụi bẩn trên má cô bé khẽ gật gật đầu rồi ôm chặt cô bé. Cô bé ôm chặt mẹ mình rồi lấy ánh mắt hy vọng nhìn về đốm sáng trên không trung đang lớn dần ấy.
Chiến tranh là một lẽ tất yếu, khi mâu thuẫn không thể giải quyết bằng cách thương lượng, nhưng chiến tranh mà nhắm vào những người vô tội, thì không thể tha thứ, loại lí lẽ nào có thể chấp nhận việc giết hại hàng triệu người dân vô tội cơ chứ? Thanh trừng sao? Đó không phải việc của một con người có thể quyết định.
Leon cũng chỉ biết thở dài, lúc này anh biết lấy thông tin ở đâu mà báo cáo? Hay giả mất trí nhớ? Không được. Trận chiến lúc này đang kịch liệt hơn bao giờ hết, chỉ cần một đoạn thông tin sai lệch cũng biến toàn bộ hy sinh thành mây khói.
‘Chỉ có thể tìm lấy thông tin thôi.’ – Leon lẩm bầm rồi lần nữa thoát ra khỏi thể xác, phiêu lãng trên chiến trường.
Linh hồn anh từ từ bay về phía đối diện cửa hầm, xuyên qua làn mưa bom bão đạn kia, nhìn chung cũng không ghê gớm bằng đám creep của Lãnh địa thời gian lúc trước nhưng xét về hiện thực của thế giới này, thì nó quá tàn khốc.
Máy bay dội bom như mưa xuống hạm đội phía dưới, lâu lâu có vài chiếc máy bay lớn thả vài quả Bom Khinh khí xuống, toàn bộ lục địa liên tục chấn động, từng cột hình nấm đua nhau phóng lên bầu trời, đem mặt đất quét sạch…
“Kết cấu thế giới này thực sự rất vững chắc, dường như diện tích cũng lớn hơn 20 đến 100 lần, thật sự cần thời gian để khám phá… À nó đây rồi, hầm chỉ huy, nhìn chung thì chỉ khác cái đường xa, vị trí không khác trong sách báo ngày xưa là mấy.”
Leon phóng tầm mắt ra xa và bắt gặp một căn hầm treo lấy lá cờ Mỹ, anh nhanh chóng lao đến, xuyên qua lớp tường sắt thép dày, tiến vào trong khu chỉ huy.
“Kiên cố đến vậy, ta thực sự không hiểu tại sao lại có thể nghe lén được thông tin mà chạy trở về được nữa, cái phòng này RPG bắn bên trong cũng không phát ra một điểm tiếng động!” – Leon sờ tay vào lớp thép dày hơn 2m bao bọc lấy một căn phòng mà cảm thán.
Leon đi vòng một vòng chợt phát hiện dưới căn cứ, sâu hơn 2m là một đường hầm, đường hầm này rất nhỏ, chỉ có một người vừa.
Anh nhanh chóng tiến tới kiểm tra…
Đường hầm này thông hẳn tới dưới phòng chỉ huy, trong đó còn một cái dùi thô sơ bị rơi.
Người lính này hẳn đã đào hầm, đục ra được một cái lỗ trên bức tường dày 2m kia để nghe lén.
“Rốt cuộc tên này là người hay siêu nhân vậy, cái này cũng 2m chứ không ít. Đục không tiếng động đã đành rồi, nghe hết cuộc hội thoại, chép ra được 2 3 bản rồi mới đi, khả năng ẩn thân quá xuất sắc, trình này cũng chấp được Ninja một đoạn.”
Leon nhìn xuống dưới đất mà cảm thán. Trên đó viết vài dòng chữ, mực còn chưa khô, hiển nhiên là đoạn đối thoại của mấy tên trong phòng chỉ huy.
Hẳn là người này dịch còn chưa thạo, nên phải chép hết lại những gì nghe được để về đưa cho tổng bộ giải mã…
“Ý chí đúng là kiên cường…”
Leon nhìn thấy cảnh này chợt một đoạn kí ức ùa về, lần này là một cấp dưới của anh, một trinh thám, người trong đội hay gọi hắn là Shadow, cũng bởi hắn đi vô thanh, đến vô thức, không nơi nào có thể không thể đến, cũng chẳng có thứ gì có thể bắt được hắn.
Sau một đoạn thời gian dài hoạt động tự do ngoài không gian, Leon bắt gặp hắn đang nằm thoi thóp trên một phi thuyền, toàn thân mạch máu hóa đen, mặt mày hốc hác, nhìn như bị rút tiềm lực ra khỏi cơ thể vậy.
Dù được người đời gọi là thợ săn máu lạnh, nhưng Leon quyết địch không bỏ lại người này. Anh liền tiến tới phi thuyền hòng gỡ các chốt khóa bên ngoài nhằm cứu lấy người kia, nhưng bất ngờ thay, lúc anh tiến tới, người đó lại tự tay chốt khóa lại từ bên trong.
Leon cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn đẩy phi thuyền kia vào một hành tinh gần nhất.
Tiến nhập bên trong khí quyển luôn là thách thức với bất cứ loại tàu vũ trụ nào, phi thuyền kia hiển nhiên vỡ nát, người thanh niên kia từ trong ngã ra ngoài và bất tỉnh.
Từ đằng xa, một con bão bắt đầu thành hình, che lấp lại lổ hổng tạo bởi phi thuyền.
Leon chỉ lắc lắc đầu, đem người đó vào trong một hang động và bắt đầu sử dụng phương pháp tiến hóa gien để giữ lại mạng sống cho người đó.
Cơ thể hắn được hiệu chỉnh bởi Leon liên tục xuất ra từng dòng máu đen, nhuộm cả cơ thể, đem mùi tanh đến kinh khủng.
Leon thả ra một cái lồng 3 chiều chắn lại mùi đó và tiếp tục trị liệu.
Khi cơn bão bên ngoài đã lắng xuống, Leon ngừng lại, người kia cũng trở lại nhịp thở đều đều. Anh mở ra một cánh cửa bước ra bên ngoài, bắt đầu mon men kiếm thức ăn. Anh bản chất không cần, nhưng người bệnh kia chắc chắn cần.
Hành tinh này cũng kì lạ, xung quanh không có lấy một tiếng động, cây cối rậm rạp đến mức một ngọn gió cũng không vào được. Mỗi bước chân, mỗi hơi thở, từng nhịp tim đập Leon đều có thể nghe thấy.
Leon mở ra cái đồng hồ trên tay mình, nó bắt đầu hiện lên một giao diện 3 chiều. Anh điểm vào nút Mute và nút scan.
Nhanh chóng, từng vòng sáng bắt đầu tỏa ra từ chiếc đồng hồ, quét qua mọi vật thể xung quanh, phân tích khí quyển, xác định tính chất của các loại vật chất ở đây.
Một lúc lâu sau, vòng sáng ấy thu lại, quay trở về chiếc đồng hồ. Màn ảnh 3 chiều lại hiện lên thêm 1 lần nữa, nó hiện lên 3 dòng Unknow và 2 dòng chữ đỏ hiện lên ở dưới.
“Im lặng, không được tác động mạnh, không được dùng sóng não hơn phạm vi 1m.”
“Rời đi ngay, hành tinh nguy hiểm cấp Độ S.”
Thời điểm Leon nhìn thấy dòng chữ này, anh nín thở, thu tầm nhìn của mình về 1m, tự điều chỉnh nhịp tim về trạng thái nhẹ nhất có thể.
Anh bước từ từ, dùng đồng hồ quét lấy vài cây ăn được, đem về hang.
Lúc anh về, người kia đã tỉnh dậy, nhìn chằm chằm vào anh với ánh mắt tràn đầy tức giận.
Leon không thấy rõ, khi anh cảm nhận được bóng người anh chỉ mỉm cười và chỉ vào trong đám thức ăn mà anh cầm trên tay.
Người kia vậy mà chạy thẳng đến, đấm thẳng một đấm vào bụng anh. Leon nhận được một đoạn âm thanh đầy oán trách vào thẳng não của mình.
“Ta đã khó khăn hết mức mới đem được vợ ta cùng bạn thân nhất của ta ra khỏi hành tinh chết chóc này, ngươi không chỉ đánh bất tỉnh ta, còn lấy đi sức mạnh của ta?”
Leon chợt lùi về sau, định hình lại, nhập vài dòng chữ lên bàn phím ảo trên đồng hồ.
“Lúc tôi thấy anh, anh đang trong tàu con thoi, mạch máu đã hoàn toàn bị nhiễm độc, tôi chỉ tìm kiếm hành tinh gần nhất để đam bảo anh không xảy ra vấn đề.”
Người kia trừng lấy Leon, lại lao đến đấm một đấm vào bụng anh. Một đoàn thông tin truyền tới.
“Ngươi nghĩ ta tin sao, ngươi rõ ràng giống bọn chúng, giết hại giống loài ta, thả ra ôn dịch để phá hủy nơi bọn ta sống, ngươi nghĩ ta sẽ tin sao.”
Leon cắn răng ngăn máu chảy ra, tay nhanh chóng điểm vào điểm lên không trung.
Tấm bảng 3 chiều lại xuất hiện, một đoạn video bắt đầu chạy, đây hiển nhiên là đoạn ghi hình của camera hành trình mà bất kì Lữ Khách Không Gian nào cũng phải có, nó giống như hộp đen để người ta truy xuất thông tin nhằm đưa ra quyết định chiến đấu hay bỏ trốn.
Sau khi xem hết đoạn ghi hình, người kia áy náy nhìn về phía Leon, hai tay hắn xoa xoa vào nhau, một cảm giác hơi lạnh truyền đến bụng Leon, cơn đau nhanh chóng chấm dứt, Leon thẳng người lên, nhìn về phía người kia, hai tay gõ bàn phím.
“giờ phải làm sao để thoát ra khỏi đây.”
Người kia nghĩ nghĩ gì đó rồi nhìn về phía xa bầu trời mù mịt kia.
“Ta không thể thoát ra một mình, giúp ta, chúng ta sẽ thoát khỏi đây, ta phải tìm ra cặp gian phu dâm phụ này, khốn kiếp.”
Đoàn thông tin kia gửi đi, người kia về trước cửa hang, vẫy vẫy tay gọi Leon vào.
Leon theo chân người kia bước vào bên trong hang.
Tới đây Leon chỉ nhớ mang máng, tên kia chỉ cho Leon gọi hắn là Shadow, và dặn tất cả mọi người đừng bao giờ dùng tên thật khi nói chuyện với hắn, bởi hắn nói qua, chủng tộc hắn có một chi, tộc nhân ở trong chi này chỉ cần biết tên của đối thủ là có thể liên kết sinh cơ thể xác của 2 người lại, một người chết, người kia cũng chết. Nhưng khốn nạn chỗ, một chi khác lại có thể sử dụng năng lượng bảo hộ linh hồn, dù cơ thể bị phá nát cũng không thực sự chết, chỉ cần cơ thể khác liền khởi tử hồi sinh.
Nghĩ đến đây Leon cũng rùng mình, cũng may trong vũ trụ này, chủng tộc này cũng không còn bao nhiêu.
Sau cái chết của Shadow, Leon không dùng tên thật của mình nữa, chỉ để đồng đội gọi anh là Leon, nghe theo dòng thông tin cuối cùng mà Shadow gửi cho anh trước khi từ giã trần thế.
“Hãy dũng mãnh… Đừng e ngại bất kì thứ gì… Bọn chúng đơn giản chỉ là thức ăn thôi… Sống… Thay phần tôi và đồng đội đã ngã xuống…”
Leon chợt lắc lắc đầu, để lại dòng kí ức ấy qua một bên, anh vẫn nhớ được tọa độ của hành tinh đó, anh vẫn nhớ được cách để đối phó với Tận Thế Câm Lặng ở hành tinh đó, chỉ cần anh tìm được đúng vũ trụ, nhất định anh sẽ cứu được Shadow.
Leon chui qua căn phòng chỉ huy, đem toàn bộ tấm địa đồ cùng vài thứ khác mà đồng chí Hòa đã hy sinh kia không nhìn thấy, Leon bay từ từ trở lại thân xác cũ, đem đống địa đồ cũng như thông tin anh tìm được nhét vào áo.
Sau đó Leon lại lần nữa lên bên trên bề mặt quan sát tình hình.
Chợt, Leon giật mình, bên kia quả núi, một người phụ nữ, điệu con trên lưng, hai tay cầm khẩu súng, vừa bắn vừa lui, ẩn sâu trong rừng…
“Mĩ dội bom khinh khí vào khu dân cư? Quá tàn ác! Các người phải trả giá.” – Leon nội tâm thét lên, gằn lấy từng chữ cuối cùng.
Như kiểm chứng cho suy nghĩ của Leon, một quả bom khinh khí thả ngay vào trung tâm của một khu ổ chuột gần đó, toàn bộ dân cư đều không tránh thoát, nhà ngói đổ sập, cả thành phố hóa thành đống tro tàn.
Bên trong khu ổ chuột ấy, trong một khoảnh khắc nhỏ bé, Leon đã bắt được một hình ảnh. Một bé gái, mặt đồ rách rưới, khuôn mặt bẩn thỉu, kéo kéo tay người mẹ ra xem một bông hoa nở ở giữa mặt đất cằn cỗi, cô bé ấy nói gì đó, người mẹ chỉ cười và gật đầu.
Mặt đất rung động, một đốm sáng trên trời xuất hiện, cô bé cười hồn nhiên chỉ vào đốm sáng ấy, quay lại nói gì đó với người mẹ. Người mẹ nhìn vào đốm sáng ấy, cả cơ thể như sụp đổ, quỳ thụp xuống, ôm lấy đứa bé, ánh mắt tràn đấy tuyệt vọng, cô bé lại cười lớn hơn, như mình vừa nói gì đó đúng.
Cô bé đẩy người mẹ ra, lại hỏi người mẹ gì đó, người mẹ nhìn vào cô bé, lấy tay lau đi vài vết bụi bẩn trên má cô bé khẽ gật gật đầu rồi ôm chặt cô bé. Cô bé ôm chặt mẹ mình rồi lấy ánh mắt hy vọng nhìn về đốm sáng trên không trung đang lớn dần ấy.
Chiến tranh là một lẽ tất yếu, khi mâu thuẫn không thể giải quyết bằng cách thương lượng, nhưng chiến tranh mà nhắm vào những người vô tội, thì không thể tha thứ, loại lí lẽ nào có thể chấp nhận việc giết hại hàng triệu người dân vô tội cơ chứ? Thanh trừng sao? Đó không phải việc của một con người có thể quyết định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.