Chương 12: Hòn Vọng Phu
Pháp Lạp Lật
29/09/2023
Cố Nhan giống như Hòn Vọng Phu đứng tại cửa thang máy chờ Chu Quân Ngôn. Vì là giờ cao điểm nên số người đứng chờ thanh máy dần trở nên nhiều hơn.
“Không vào sao?”
Sau khi cửa thang máy mở ra, cô nghe thấy có người đang nhắc nhở mình, vì vậy xin lỗi lui lại hai bước, ai đó trong thang máy đã đáp lại giúp cô.
“Cô ấy đang đợi tiểu Chu đấy.”
“A” người kia gật gù đáp lại.
Cửa thang máy vừa khép, Cố Nhan chưa kịp thẹn thùng thì Chu Quân Ngôn đã cầm chìa khóa xe xuất hiện.
Ngay lập tức, đôi mắt của Cố Nhan dán chặt vào người anh. Chu Quân Ngôn cũng không chờ thang máy mà là vòng vào hành lang bên cạnh đi cầu thang bộ xuống,cô ngoan ngoãn đi theo sau lưng anh.
Đèn trong hành lang đang tỏa sáng rực rỡ, Chu Quân Ngôn sải bước với đôi chân dài khiến Cố Nhan đi theo có hơi khó khăn.
Sau nhiều ngày quan sát, Cố Nhan biết rõ vị trí đỗ xe của Chu Quân Ngôn, cô liếc mắt liền nhìn thấy ngay.
Biết chuyện Chu Quân Ngôn chủ động mở cửa xe cho cô là tạm thời chưa có khả năng xảy ra, cô co được dãn được, tự mình mở cửa ghế phụ ra.
Sau khi mở ra, cô bất thường khéo léo hỏi một câu:
“Vậy giờ chúng ta về nhà hả?”
Chu Quân Ngôn cắm chìa khoá vào, ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt hiện ra tia trào phúng nhàn nhạt.
Ánh mắt anh không tốt lắm, Cố Nhan giật mình liền chui vào xe.
Sau khi ngồi vào “Chỗ ngồi của bạn gái”, cả người cô cứ lâng lâng.
Thấy Chu Quân Ngôn im lặng, Cố Nhan nhẹ nhàng mở miệng: “Anh muốn đưa em đi đâu?”
Cô sẽ không ngớ ngẩn đến mức cho rằng Chu Quân Ngôn thật sự đang thực hiện nghĩa vụ của bạn trai và mang cô đi hẹn hò.
Nhưng anh cũng không trả lời vấn đề của cô. Một lúc lâu sau, Cố Nhan nhún vai từ bỏ nghi vấn, nhìn anh bằng ánh mắt ngọt ngào như chảy ra mật.
“Được rồi, dù sao anh đưa em đến nơi nào em đều đồng ý.”
Chu Quân Ngôn nghe vậy đầu tiên là sững sờ, sau đó sắc mặt càng khó coi hơn.
Chiếc xe lái ra khỏi cổng lớn, Cố Nhan vui vẻ chào bác bảo vệ bỗng chợt nhớ tới tài xế của cô vẫn đang đợi cô bên ngoài.
Khi cô ngó sang, chiếc xe màu đỏ ở ven đường kia cách cô mấy mét.
Cố Nhan mở cửa kính xe, cánh tay dựa ở bên cửa sổ, cô gọi hắn với âm lượng không lớn lắm: “Diên Nhất! Nhìn bên này!”
Lái xe tên Vương Diên Nhất, tuổi còn trẻ nhưng tai dường như không thính lắm, hoàn toàn không chú ý tới cô.
Cô đang chuẩn bị ngoắc ngoắc tay với hắn thì đúng lúc này, cửa sổ xe từ từ nâng lên, Cố Nhan kinh ngạc rụt cánh tay lại.
Cô nhìn thoáng qua Chu Quân Ngôn, anh nhìn phía trước không chớp mắt, hoàn toàn hờ hững như mọi khi.
Hay lắm, không cho mở cửa sổ, vậy cô liền gọi điện thoại vậy.
“Diên Nhất, anh lái xe trở về đi, có người đón tôi rồi.” Khóe mắt cô nhìn thoáng qua Chu Quân Ngôn, trong lòng khẽ động, ngoài miệng lại nói thêm một câu hơi thừa: “Bạn trai tôi đón tôi rồi.”
Chu Quân Ngôn nghe vậy cằm căng rất chặt, cũng không nói lời nào, Cố Nhan cũng không biết mình đang vui vì cái gì nữa.
“Ngày mai hả? Sáng mai rồi nói sau.”
——
Chu Quân Ngôn dừng xe trước một tiệm thuốc, phản ứng đầu tiên của cô là “Dẫn em tới xem bệnh”, Cố Nhan còn đang do dự liệu có nên xuống xe với anh không thì cửa xe đã bị khóa …
Hai phút sau, vẻ mặt Chu Quân Ngôn không cảm xúc mang theo một cái túi đi ra khỏi tiệm, anh trực tiếp ném túi đồ kia ra chỗ ngồi phía sau.
Cố Nhan thừa dịp anh không chú ý đến, liền rất nhanh quay đầu lại tò mò xem.
Xem xong, cô bỗng đỏ mặt.
Thật ra những ngày này Cố Nhan phát hiện cơ thể cô phát sinh một chút biến đổi, người bắt đầu “ăn mặn” đều như thế sao?
Lúc trước cô tựa hồ không có cảm giác khát vọng gì đặc biệt cả, nhưng kể từ khi lên giường với Chu Quân Ngôn thì sau này chỉ cần cô nhớ tới dáng vẻ Chu Quân Ngôn trên giường hung hăng đi vào cô, phía dưới liền chảy ra d*m thủy.
Hóa ra trong lúc cô còn đang mê man tìm tòi nghiên cứu thì Chu Quân Ngôn đã tìm được một con đường cho hai người họ—— trước tình sau yêu, càng làm càng yêu.
Tâm trạng cô “sớm nắng chiều mưa” ngồi ở trên ghế, chợt phát hiện con đường này sao lại quen thuộc như vậy?!
Là đường về nhà cô.
“Không vào sao?”
Sau khi cửa thang máy mở ra, cô nghe thấy có người đang nhắc nhở mình, vì vậy xin lỗi lui lại hai bước, ai đó trong thang máy đã đáp lại giúp cô.
“Cô ấy đang đợi tiểu Chu đấy.”
“A” người kia gật gù đáp lại.
Cửa thang máy vừa khép, Cố Nhan chưa kịp thẹn thùng thì Chu Quân Ngôn đã cầm chìa khóa xe xuất hiện.
Ngay lập tức, đôi mắt của Cố Nhan dán chặt vào người anh. Chu Quân Ngôn cũng không chờ thang máy mà là vòng vào hành lang bên cạnh đi cầu thang bộ xuống,cô ngoan ngoãn đi theo sau lưng anh.
Đèn trong hành lang đang tỏa sáng rực rỡ, Chu Quân Ngôn sải bước với đôi chân dài khiến Cố Nhan đi theo có hơi khó khăn.
Sau nhiều ngày quan sát, Cố Nhan biết rõ vị trí đỗ xe của Chu Quân Ngôn, cô liếc mắt liền nhìn thấy ngay.
Biết chuyện Chu Quân Ngôn chủ động mở cửa xe cho cô là tạm thời chưa có khả năng xảy ra, cô co được dãn được, tự mình mở cửa ghế phụ ra.
Sau khi mở ra, cô bất thường khéo léo hỏi một câu:
“Vậy giờ chúng ta về nhà hả?”
Chu Quân Ngôn cắm chìa khoá vào, ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt hiện ra tia trào phúng nhàn nhạt.
Ánh mắt anh không tốt lắm, Cố Nhan giật mình liền chui vào xe.
Sau khi ngồi vào “Chỗ ngồi của bạn gái”, cả người cô cứ lâng lâng.
Thấy Chu Quân Ngôn im lặng, Cố Nhan nhẹ nhàng mở miệng: “Anh muốn đưa em đi đâu?”
Cô sẽ không ngớ ngẩn đến mức cho rằng Chu Quân Ngôn thật sự đang thực hiện nghĩa vụ của bạn trai và mang cô đi hẹn hò.
Nhưng anh cũng không trả lời vấn đề của cô. Một lúc lâu sau, Cố Nhan nhún vai từ bỏ nghi vấn, nhìn anh bằng ánh mắt ngọt ngào như chảy ra mật.
“Được rồi, dù sao anh đưa em đến nơi nào em đều đồng ý.”
Chu Quân Ngôn nghe vậy đầu tiên là sững sờ, sau đó sắc mặt càng khó coi hơn.
Chiếc xe lái ra khỏi cổng lớn, Cố Nhan vui vẻ chào bác bảo vệ bỗng chợt nhớ tới tài xế của cô vẫn đang đợi cô bên ngoài.
Khi cô ngó sang, chiếc xe màu đỏ ở ven đường kia cách cô mấy mét.
Cố Nhan mở cửa kính xe, cánh tay dựa ở bên cửa sổ, cô gọi hắn với âm lượng không lớn lắm: “Diên Nhất! Nhìn bên này!”
Lái xe tên Vương Diên Nhất, tuổi còn trẻ nhưng tai dường như không thính lắm, hoàn toàn không chú ý tới cô.
Cô đang chuẩn bị ngoắc ngoắc tay với hắn thì đúng lúc này, cửa sổ xe từ từ nâng lên, Cố Nhan kinh ngạc rụt cánh tay lại.
Cô nhìn thoáng qua Chu Quân Ngôn, anh nhìn phía trước không chớp mắt, hoàn toàn hờ hững như mọi khi.
Hay lắm, không cho mở cửa sổ, vậy cô liền gọi điện thoại vậy.
“Diên Nhất, anh lái xe trở về đi, có người đón tôi rồi.” Khóe mắt cô nhìn thoáng qua Chu Quân Ngôn, trong lòng khẽ động, ngoài miệng lại nói thêm một câu hơi thừa: “Bạn trai tôi đón tôi rồi.”
Chu Quân Ngôn nghe vậy cằm căng rất chặt, cũng không nói lời nào, Cố Nhan cũng không biết mình đang vui vì cái gì nữa.
“Ngày mai hả? Sáng mai rồi nói sau.”
——
Chu Quân Ngôn dừng xe trước một tiệm thuốc, phản ứng đầu tiên của cô là “Dẫn em tới xem bệnh”, Cố Nhan còn đang do dự liệu có nên xuống xe với anh không thì cửa xe đã bị khóa …
Hai phút sau, vẻ mặt Chu Quân Ngôn không cảm xúc mang theo một cái túi đi ra khỏi tiệm, anh trực tiếp ném túi đồ kia ra chỗ ngồi phía sau.
Cố Nhan thừa dịp anh không chú ý đến, liền rất nhanh quay đầu lại tò mò xem.
Xem xong, cô bỗng đỏ mặt.
Thật ra những ngày này Cố Nhan phát hiện cơ thể cô phát sinh một chút biến đổi, người bắt đầu “ăn mặn” đều như thế sao?
Lúc trước cô tựa hồ không có cảm giác khát vọng gì đặc biệt cả, nhưng kể từ khi lên giường với Chu Quân Ngôn thì sau này chỉ cần cô nhớ tới dáng vẻ Chu Quân Ngôn trên giường hung hăng đi vào cô, phía dưới liền chảy ra d*m thủy.
Hóa ra trong lúc cô còn đang mê man tìm tòi nghiên cứu thì Chu Quân Ngôn đã tìm được một con đường cho hai người họ—— trước tình sau yêu, càng làm càng yêu.
Tâm trạng cô “sớm nắng chiều mưa” ngồi ở trên ghế, chợt phát hiện con đường này sao lại quen thuộc như vậy?!
Là đường về nhà cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.