Chương 43: Ông xã
Pháp Lạp Lật
29/09/2023
Edit by Lexie & Beta by Thanh
Năm giờ chiều, Cố Nhan tắt máy tính, đặt một cái báo thức cho mình.
Giữa trưa cô chủ động tìm tổng biên nhận nhiệm vụ, tổng biên giao cho cô phân tích thống kê số liệu của các chủ đề hot tháng này.
Cô xem số liệu đến mức đau cả mắt, đồng hồ báo thức còn chưa kêu, cô quyết định nhắm mắt ghé vào trên bàn nghỉ ngơi một chút.
Không biết qua bao lâu, phía sau ghế bị người khác gõ nhẹ một cái.
Cố Nhan ngẩng đầu lên mới phát hiện đồng nghiệp đã tan làm gần hết, Trần Trạch Húc cầm trên tay một cái túi đang đứng ở phía sau cô.
“Không đi sao?”
Cố Nhan nhìn thoáng qua di động, còn có năm phút nữa là năm giờ ba mươi, bây giờ đứng lên chuẩn bị về là được rồi.
“Đi thôi.”
Hai người tắt hết đèn mới cùng nhau đi đến cửa thang máy.
Sáng nay, Trần Trạch Húc cùng Lâm tổng đi xem phim trường của công ty, cho nên cũng không ở công ty lâu. Sau khi chào hỏi hai câu thì hai người cũng không trò chuyện lâu, Cố Nhan thậm chí không biết hắn trở về khi nào.
Cửa thang máy mở ra, Trần Trạch Húc bảo cô vào trước.
“Cậu về nước lúc nào?”
“Tốt nghiệp xong thì về.”
Trần Trạch Húc dừng một chút rồi tiếp tục nói.
“Ngày trường học công bố kết quả thi vào trường Cao đẳng, tôi có trở về xem.”
Cố Nhan nhớ lại một chút, cũng là chuyện của bốn năm trước rồi.
“Lúc đó là khi khu phố ăn vặt phía sau trường bị dỡ bỏ rồi, cậu có quay lại cũng chẳng còn gì.” Cô hơi tiếc nuối nói.
Trần Trạch Húc im lặng trong chốc lát, cười khẽ ra tiếng.
“Cậu vẫn chẳng thay đổi gì.”
Hai người cứ như vậy đi đến cửa đại sảnh tầng một, Trần Trạch Húc đột nhiên gọi cô lại, vẻ mặt tự nhiên hỏi:
“Có thể cho tôi Wechat không?”
Cố Nhan nhìn về phía cửa ra vào liếc mắt quan sát xung quanh một cái, “Wechat của tôi ở trong nhóm của công ty.”
Hai mắt Trần Trạch Húc nhìn cô chăm chú rồi lấy di động ra: “Của cậu là cái nào?”
Cố Nhan nhìn lướt qua màn hình điện thoại trong tay hắn, rất nhanh nhìn đến cái đầu hồng nhạt kia.
“Cái này.”
Trần Trạch Húc thấy mặt cô lộ ra vẻ lo lắng, ôn hòa nói:
“Tôi đưa cậu về, tiện đường mà.”
“Cậu còn không biết tôi ở đâu đã nói tiện đường?”
Trần Trạch Húc cười dịu dàng: “Tôi đưa cậu về.”
Đúng lúc này, trên con đường cách đó không xa đột nhiên vang lên một tiếng còi xe, ánh mắt Cố Nhan phát sáng.
“Có người tới đón tôi rồi.”
Trần Trạch Húc nhìn về phía chiếc xe gần đó: “Bạn trai của cậu?”
Cố Nhan sửa sang lại váy, vẻ mặt cô hớn hở.
“Cậu còn nhớ không? Là người mà hồi trung học tôi vẫn luôn tìm kiếm, lúc đó còn nhầm là cậu, tạm biệt.”
Trần Trạch Húc vân vê cằm rồi gật đầu, mỉm cười nhìn cô: “Ngày mai gặp.”
————
Cố Nhan lập tức chạy tới, cô mở cửa ngồi vào ghế phó lái.
“Lần đầu tiên em làm việc cả buổi trưa, mệt quá.”
Thấy Chu Quân Ngôn không thèm để ý mình, cô tiếp tục nói:
“Đúng rồi, anh nhìn thấy người đàn ông đứng cạnh em vừa nãy kia không?”
“Không nhìn thấy.” Giọng nói vô cùng lạnh lùng.
“Vậy không thể trách anh được, chắc là dáng vẻ của cậu ấy không đủ đặc biệt. Nhưng anh biết không, trước kia cậu ấy là hotboy của trường em đó. Em nói anh nghe, lúc trước em quen biết cậu ấy là bởi vì ——” Cố Nhan nói tới đây bỗng nhiên ngậm miệng lại.
Chu Quân Ngôn đợi mãi vẫn không nghe thấy cô lên tiếng, anh lạnh lùng nhìn cô một cái.
“Tại sao không nói nữa?”
Đáng tiếc Cố Nhan không chú ý đến vẻ mặt khác thường của anh, vẫn hồn nhiên cười nói: “Em mà nói ra anh sẽ cười em mất.”
Cố Nhan thật sự cảm thấy ngượng ngùng nếu nói cho Chu Quân Ngôn biết, sau ngày cô gặp được anh ở cổng trường thì đã làm loạn không biết bao lâu để tìm người.
Trong đó việc náo loạn lớn nhất là chuyện năm cô lớp 11, cô ở đại hội thể dục thể thao nhìn thấy một cậu học sinh đang tham gia nhảy cao, thân hình có thể được xưng là hạc giữa bầy gà, đúng lúc loa nêu tên của hắn: “Trần Trạch Húc”.
Tên này ở trong mấy cái tên phổ biến như “Vương Cương”, “Lí Hạo”, “Trương Bân” lại rất đặc biệt.
Tim Cố Nhan đập gia tốc, cô đã trải qua nhiều lần thất vọng, nhưng mỗi một lần vẫn tràn ngập chờ mong. Cô bắt lấy tay của các bạn học bên cạnh, tự nhủ: “Lẽ nào chính là anh ấy.”
Nhưng chờ cô lôi kéo mấy đứa bạn hô hào chen vào tới nơi thi đấu chung kết nhảy cao, chủ nhân của cái tên “Trần Trạch Húc” vừa xoay người qua thì mấy nữ sinh bên người cô đều hưng phấn nhỏ giọng kêu lên, chỉ có Cố Nhan lại một lần nữa suy sụp.
Nhưng chuyện này cũng chưa chấm dứt như vậy, bởi vì toàn bộ quá trình đều bị chủ nhiệm khoa chú ý tới. Ông nhận định đây là đôi “Dã uyên ương” mượn đại hội thể dục thể thao để liếc mắt đưa tình, liên tiếp tìm chủ nhiệm lớp của Cố Nhan và của Trần Trạch Húc nói chuyện.
Chuyện xấu này sau khi nháo xong, bạn cùng lớp của Trần Trạch Húc chỉ cần nhìn đến Cố Nhan sẽ phát ra tiếng cười kỳ quái.
Trần Trạch Húc lớn hơn Cố Nhan một tuổi. Trên thực tế, mãi cho đến khi hắn tốt nghiệp, hai đương sự đều chưa từng nói chuyện riêng với nhau.
Trước kia lúc Cố Nhan gặp hắn, nghĩ đến hắn nhất định rất chán ghét mình. Năm cấp ba bị cô làm hại thành đối tượng quan sát đặc biệt của trường, có điều hôm nay thoạt nhìn còn rất tốt.
Cô nhìn tay Chu Quân Ngôn để trên tay lái không nói gì, thừa dịp chưa cài dây an toàn liền nghiêng đầu dựa lên bờ vai của anh cọ cọ mấy cái coi như sạc pin.
“Em thật không ngờ anh sẽ đón em về nhà, cảm động quá.”
“Nếu không phải em luôn gửi tin nhắn quấy rầy tôi lúc tôi họp thì tôi sẽ không tới.” Thái độ anh vẫn lạnh băng như cũ.
Cố Nhan ghé lại gần nhìn anh: “Anh giận rồi à? Em nghĩ đó là giờ cơm, hơn nữa anh không muốn nhận tin nhắn có thể block em, nhưng anh không làm vậy.”
“Tôi lập tức ——”
Cố Nhan nhanh nhẹn dời đề tài: “Được rồi, không phải anh vẫn đến đón em sao, bây giờ chúng ta đi đâu vậy?”
Chu Quân Ngôn đẩy tay cô ra, không nói một lời khởi động xe.
“A! Chúng ta đi siêu thị đi. Nguyên liệu nấu ăn ở nhà gần hết rồi, không đủ cho em làm bữa sáng mai, tối nay em muốn ăn cơm với anh, chúng ta tự mua đồ về nấu đi được không, Quân Ngôn?” Cô ngồi ngay ngắn quay đầu nhìn anh.
Chu Quân Ngôn nhíu nhíu mày: “Đừng gọi tôi như vậy.”
“Ngôn?” Được một tấc lại muốn tiến một thước là thiên phú của Cố Nhan.
Chu Quân Ngôn vẫn như cũ không nói lời nào.
Cố Nhan hơi nâng giọng: “Vậy —— ông xã?”
Chu Quân Ngôn thiếu chút nữa phanh gấp, anh trừng mắt nhìn Cố Nhan, bên tai đã đỏ ửng.
Cố Nhan phát hiện anh dường như không còn lạnh lùng như vừa nãy nên cô vừa lòng nằm ở trên ghế, vui vẻ chơi đùa nút tay áo của anh.
“Sao thế? Bạn bè em đều gọi bạn trai họ như vậy, dù sao anh không mang em đi mua đồ ăn em liền gọi anh như thế, ông xã ông xã ông xã…”
————
Chu Quân Ngôn đỗ xe ở gara của siêu thị.
Hai người đi đến cửa siêu thị, Cố Nhan tìm trong túi được một đồng tiền xu nhét vào khe để lấy xe đẩy.
Cô đẩy xe nhưng vẫn cọ cọ bên người Chu Quân Ngôn, cọ đến khi anh không chịu được nữa mới theo mong muốn của cô nhìn qua, ánh mắt vẫn không có độ ấm nào.
Cố Nhan chỉ chỉ tay cầm xe: “Em vẫn còn một nguyện vọng, em muốn ngồi ở bên trong, sau đó anh đẩy em ——”
“Đừng mơ tưởng.”
Cố Nhan “Hừ” một tiếng, cầm góc áo anh trực tiếp kéo tới khu đồ đông lạnh.
Cố Nhan bỏ vào xe đẩy một đống đồ ăn, còn có kem Hậu Chu.
Cô ngẩng đầu nhìn Chu Quân Ngôn: “Anh biết không? Hiện tại những thứ em thích nhất trên đời đều ở bên người em.”
Chu Quân Ngôn nhìn cô, cuối cùng cũng không nói gì cả.
Sau khi đi một vòng siêu thị, Cố Nhan lại kéo tay anh.
“Tối nay chúng ta ăn gà nướng đi, anh thấy sao?”
Chu Quân Ngôn để mặc cho cô lôi kéo: “Không được tốt lắm.”
Cố Nhan hơi buồn rầu: “Chỉ là lò nướng mang tới khi nào mới được sử dụng đây.”
Chu Quân Ngôn nhìn cô: “Em còn mang lò nướng đến nhà tôi?”
Cố Nhan dời đề tài, tiếp tục đi về phía trước.
“Hay là chúng ta làm móng heo hầm đi. Em kể cho anh nghe chuyện này, chính là lúc em du học bên Mỹ ấy. Có một lần bạn học tới nhà em học nhóm, em lúc ấy đang ở trong bếp hầm một nồi móng heo, muốn lấy ra đãi khách. Mang nồi canh được hầm kỹ ra nhưng chợt nhìn thấy trên đầu các cô ấy có vải lụa, em đột nhiên lấy lại tinh thần, các cô ấy là tín đồ đạo Hồi không thể ăn thịt heo! Giây phút đó sau lưng em đổ mồ hôi lạnh, các cô ấy hỏi em trong nồi là cái gì, em liều mạng đáp một câu ‘nước rửa chân’, anh không biết cảm giác của em lúc đó đâu ——”
Chu Quân Ngôn cúi đầu, khóe miệng mang theo ý cười thản nhiên, phát hiện tay Cố Nhan đang cầm móng heo đột nhiên buông lỏng ra, hộp móng heo rơi thẳng vào trong xe đẩy, Chu Quân Ngôn thu hồi ý cười.
Cố Nhan vẫn không nhúc nhích đứng yên tại chỗ, ánh mắt có chút trống rỗng nhìn về phía trước.
Chu Quân Ngôn theo tầm mắt của cô nhìn thấy một bà cụ đang đẩy một cái xe giống xe của Cố Nhan, ngồi trên đó là một đứa bé trai khoảng mười tuổi, con ngươi của đứa bé là màu xanh biếc, chắc là con lai, mấy dì mấy cô đều vây quanh khen đứa bé thật xinh đẹp.
Lúc này bà ấy cũng nhìn thấy Cố Nhan bên này, nụ cười trên mặt lập tức có chút cứng ngắc, bà kêu một tiếng: “Nhan Nhan?”
Cố Nhan lập tức cười đi qua ôm lấy bà.
“Bà ngoại, đã lâu không gặp bà, cháu rất nhớ bà. Dạo này bà có khỏe không ạ? Thực phẩm dinh dưỡng cháu gửi bà có ăn đều không ạ? Nếu bà ăn hết rồi thì nói cho cháu, cháu mua nữa cho bà nhé.”
Bà ngoại của Cố Nhan vỗ vỗ lưng cô: “Được rồi, bà biết cháu là đứa hiếu thảo nhất, khi nào rảnh nhớ qua thăm bà biết không?” Bà nói xong nhìn Chu Quân Ngôn đang đứng phía sau: “Cậu này là?”
Cố Nhan không một giây chần chừ đáp: “Là bạn của cháu, bà ngoại, tối nay chúng cháu liên hoan bạn bè với nhau, nên hiện tại đến mua chút đồ ăn ạ.” Cô lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, lại quay đầu nhìn Chu Quân Ngôn.
“Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta phải đi thôi, bà ngoại chúng cháu phải đi đây.”
Bà cụ vẫy vẫy tay, không nói gì nữa.
Thời điểm Cố Nhan xoay người rời đi thậm chí quên cả xe đẩy, trong bước chân hỗn loạn của cô lộ ra một tia yếu ớt.
Chu Quân Ngôn đẩy xe, rất nhanh theo sát bên cạnh Cố Nhan.
Lý trí nói cho anh biết, anh cũng không nên xen vào việc gì cả, nhưng tay anh lại không nghe theo lí trí sai khiến.
Anh giữ vai Cố Nhan, rốt cuộc cô cũng ngừng lại, cô cúi đầu xuống để người khác thấy không rõ sắc mặt.
Chu Quân Ngôn đứng ở trước mặt cô, cúi xuống ngang tầm đủ để nhìn thấy Cố Nhan, anh chỉ vào xe đẩy trước mặt, giọng trở nên nhu hòa. “Có muốn ngồi trên xe đẩy không?”
Năm giờ chiều, Cố Nhan tắt máy tính, đặt một cái báo thức cho mình.
Giữa trưa cô chủ động tìm tổng biên nhận nhiệm vụ, tổng biên giao cho cô phân tích thống kê số liệu của các chủ đề hot tháng này.
Cô xem số liệu đến mức đau cả mắt, đồng hồ báo thức còn chưa kêu, cô quyết định nhắm mắt ghé vào trên bàn nghỉ ngơi một chút.
Không biết qua bao lâu, phía sau ghế bị người khác gõ nhẹ một cái.
Cố Nhan ngẩng đầu lên mới phát hiện đồng nghiệp đã tan làm gần hết, Trần Trạch Húc cầm trên tay một cái túi đang đứng ở phía sau cô.
“Không đi sao?”
Cố Nhan nhìn thoáng qua di động, còn có năm phút nữa là năm giờ ba mươi, bây giờ đứng lên chuẩn bị về là được rồi.
“Đi thôi.”
Hai người tắt hết đèn mới cùng nhau đi đến cửa thang máy.
Sáng nay, Trần Trạch Húc cùng Lâm tổng đi xem phim trường của công ty, cho nên cũng không ở công ty lâu. Sau khi chào hỏi hai câu thì hai người cũng không trò chuyện lâu, Cố Nhan thậm chí không biết hắn trở về khi nào.
Cửa thang máy mở ra, Trần Trạch Húc bảo cô vào trước.
“Cậu về nước lúc nào?”
“Tốt nghiệp xong thì về.”
Trần Trạch Húc dừng một chút rồi tiếp tục nói.
“Ngày trường học công bố kết quả thi vào trường Cao đẳng, tôi có trở về xem.”
Cố Nhan nhớ lại một chút, cũng là chuyện của bốn năm trước rồi.
“Lúc đó là khi khu phố ăn vặt phía sau trường bị dỡ bỏ rồi, cậu có quay lại cũng chẳng còn gì.” Cô hơi tiếc nuối nói.
Trần Trạch Húc im lặng trong chốc lát, cười khẽ ra tiếng.
“Cậu vẫn chẳng thay đổi gì.”
Hai người cứ như vậy đi đến cửa đại sảnh tầng một, Trần Trạch Húc đột nhiên gọi cô lại, vẻ mặt tự nhiên hỏi:
“Có thể cho tôi Wechat không?”
Cố Nhan nhìn về phía cửa ra vào liếc mắt quan sát xung quanh một cái, “Wechat của tôi ở trong nhóm của công ty.”
Hai mắt Trần Trạch Húc nhìn cô chăm chú rồi lấy di động ra: “Của cậu là cái nào?”
Cố Nhan nhìn lướt qua màn hình điện thoại trong tay hắn, rất nhanh nhìn đến cái đầu hồng nhạt kia.
“Cái này.”
Trần Trạch Húc thấy mặt cô lộ ra vẻ lo lắng, ôn hòa nói:
“Tôi đưa cậu về, tiện đường mà.”
“Cậu còn không biết tôi ở đâu đã nói tiện đường?”
Trần Trạch Húc cười dịu dàng: “Tôi đưa cậu về.”
Đúng lúc này, trên con đường cách đó không xa đột nhiên vang lên một tiếng còi xe, ánh mắt Cố Nhan phát sáng.
“Có người tới đón tôi rồi.”
Trần Trạch Húc nhìn về phía chiếc xe gần đó: “Bạn trai của cậu?”
Cố Nhan sửa sang lại váy, vẻ mặt cô hớn hở.
“Cậu còn nhớ không? Là người mà hồi trung học tôi vẫn luôn tìm kiếm, lúc đó còn nhầm là cậu, tạm biệt.”
Trần Trạch Húc vân vê cằm rồi gật đầu, mỉm cười nhìn cô: “Ngày mai gặp.”
————
Cố Nhan lập tức chạy tới, cô mở cửa ngồi vào ghế phó lái.
“Lần đầu tiên em làm việc cả buổi trưa, mệt quá.”
Thấy Chu Quân Ngôn không thèm để ý mình, cô tiếp tục nói:
“Đúng rồi, anh nhìn thấy người đàn ông đứng cạnh em vừa nãy kia không?”
“Không nhìn thấy.” Giọng nói vô cùng lạnh lùng.
“Vậy không thể trách anh được, chắc là dáng vẻ của cậu ấy không đủ đặc biệt. Nhưng anh biết không, trước kia cậu ấy là hotboy của trường em đó. Em nói anh nghe, lúc trước em quen biết cậu ấy là bởi vì ——” Cố Nhan nói tới đây bỗng nhiên ngậm miệng lại.
Chu Quân Ngôn đợi mãi vẫn không nghe thấy cô lên tiếng, anh lạnh lùng nhìn cô một cái.
“Tại sao không nói nữa?”
Đáng tiếc Cố Nhan không chú ý đến vẻ mặt khác thường của anh, vẫn hồn nhiên cười nói: “Em mà nói ra anh sẽ cười em mất.”
Cố Nhan thật sự cảm thấy ngượng ngùng nếu nói cho Chu Quân Ngôn biết, sau ngày cô gặp được anh ở cổng trường thì đã làm loạn không biết bao lâu để tìm người.
Trong đó việc náo loạn lớn nhất là chuyện năm cô lớp 11, cô ở đại hội thể dục thể thao nhìn thấy một cậu học sinh đang tham gia nhảy cao, thân hình có thể được xưng là hạc giữa bầy gà, đúng lúc loa nêu tên của hắn: “Trần Trạch Húc”.
Tên này ở trong mấy cái tên phổ biến như “Vương Cương”, “Lí Hạo”, “Trương Bân” lại rất đặc biệt.
Tim Cố Nhan đập gia tốc, cô đã trải qua nhiều lần thất vọng, nhưng mỗi một lần vẫn tràn ngập chờ mong. Cô bắt lấy tay của các bạn học bên cạnh, tự nhủ: “Lẽ nào chính là anh ấy.”
Nhưng chờ cô lôi kéo mấy đứa bạn hô hào chen vào tới nơi thi đấu chung kết nhảy cao, chủ nhân của cái tên “Trần Trạch Húc” vừa xoay người qua thì mấy nữ sinh bên người cô đều hưng phấn nhỏ giọng kêu lên, chỉ có Cố Nhan lại một lần nữa suy sụp.
Nhưng chuyện này cũng chưa chấm dứt như vậy, bởi vì toàn bộ quá trình đều bị chủ nhiệm khoa chú ý tới. Ông nhận định đây là đôi “Dã uyên ương” mượn đại hội thể dục thể thao để liếc mắt đưa tình, liên tiếp tìm chủ nhiệm lớp của Cố Nhan và của Trần Trạch Húc nói chuyện.
Chuyện xấu này sau khi nháo xong, bạn cùng lớp của Trần Trạch Húc chỉ cần nhìn đến Cố Nhan sẽ phát ra tiếng cười kỳ quái.
Trần Trạch Húc lớn hơn Cố Nhan một tuổi. Trên thực tế, mãi cho đến khi hắn tốt nghiệp, hai đương sự đều chưa từng nói chuyện riêng với nhau.
Trước kia lúc Cố Nhan gặp hắn, nghĩ đến hắn nhất định rất chán ghét mình. Năm cấp ba bị cô làm hại thành đối tượng quan sát đặc biệt của trường, có điều hôm nay thoạt nhìn còn rất tốt.
Cô nhìn tay Chu Quân Ngôn để trên tay lái không nói gì, thừa dịp chưa cài dây an toàn liền nghiêng đầu dựa lên bờ vai của anh cọ cọ mấy cái coi như sạc pin.
“Em thật không ngờ anh sẽ đón em về nhà, cảm động quá.”
“Nếu không phải em luôn gửi tin nhắn quấy rầy tôi lúc tôi họp thì tôi sẽ không tới.” Thái độ anh vẫn lạnh băng như cũ.
Cố Nhan ghé lại gần nhìn anh: “Anh giận rồi à? Em nghĩ đó là giờ cơm, hơn nữa anh không muốn nhận tin nhắn có thể block em, nhưng anh không làm vậy.”
“Tôi lập tức ——”
Cố Nhan nhanh nhẹn dời đề tài: “Được rồi, không phải anh vẫn đến đón em sao, bây giờ chúng ta đi đâu vậy?”
Chu Quân Ngôn đẩy tay cô ra, không nói một lời khởi động xe.
“A! Chúng ta đi siêu thị đi. Nguyên liệu nấu ăn ở nhà gần hết rồi, không đủ cho em làm bữa sáng mai, tối nay em muốn ăn cơm với anh, chúng ta tự mua đồ về nấu đi được không, Quân Ngôn?” Cô ngồi ngay ngắn quay đầu nhìn anh.
Chu Quân Ngôn nhíu nhíu mày: “Đừng gọi tôi như vậy.”
“Ngôn?” Được một tấc lại muốn tiến một thước là thiên phú của Cố Nhan.
Chu Quân Ngôn vẫn như cũ không nói lời nào.
Cố Nhan hơi nâng giọng: “Vậy —— ông xã?”
Chu Quân Ngôn thiếu chút nữa phanh gấp, anh trừng mắt nhìn Cố Nhan, bên tai đã đỏ ửng.
Cố Nhan phát hiện anh dường như không còn lạnh lùng như vừa nãy nên cô vừa lòng nằm ở trên ghế, vui vẻ chơi đùa nút tay áo của anh.
“Sao thế? Bạn bè em đều gọi bạn trai họ như vậy, dù sao anh không mang em đi mua đồ ăn em liền gọi anh như thế, ông xã ông xã ông xã…”
————
Chu Quân Ngôn đỗ xe ở gara của siêu thị.
Hai người đi đến cửa siêu thị, Cố Nhan tìm trong túi được một đồng tiền xu nhét vào khe để lấy xe đẩy.
Cô đẩy xe nhưng vẫn cọ cọ bên người Chu Quân Ngôn, cọ đến khi anh không chịu được nữa mới theo mong muốn của cô nhìn qua, ánh mắt vẫn không có độ ấm nào.
Cố Nhan chỉ chỉ tay cầm xe: “Em vẫn còn một nguyện vọng, em muốn ngồi ở bên trong, sau đó anh đẩy em ——”
“Đừng mơ tưởng.”
Cố Nhan “Hừ” một tiếng, cầm góc áo anh trực tiếp kéo tới khu đồ đông lạnh.
Cố Nhan bỏ vào xe đẩy một đống đồ ăn, còn có kem Hậu Chu.
Cô ngẩng đầu nhìn Chu Quân Ngôn: “Anh biết không? Hiện tại những thứ em thích nhất trên đời đều ở bên người em.”
Chu Quân Ngôn nhìn cô, cuối cùng cũng không nói gì cả.
Sau khi đi một vòng siêu thị, Cố Nhan lại kéo tay anh.
“Tối nay chúng ta ăn gà nướng đi, anh thấy sao?”
Chu Quân Ngôn để mặc cho cô lôi kéo: “Không được tốt lắm.”
Cố Nhan hơi buồn rầu: “Chỉ là lò nướng mang tới khi nào mới được sử dụng đây.”
Chu Quân Ngôn nhìn cô: “Em còn mang lò nướng đến nhà tôi?”
Cố Nhan dời đề tài, tiếp tục đi về phía trước.
“Hay là chúng ta làm móng heo hầm đi. Em kể cho anh nghe chuyện này, chính là lúc em du học bên Mỹ ấy. Có một lần bạn học tới nhà em học nhóm, em lúc ấy đang ở trong bếp hầm một nồi móng heo, muốn lấy ra đãi khách. Mang nồi canh được hầm kỹ ra nhưng chợt nhìn thấy trên đầu các cô ấy có vải lụa, em đột nhiên lấy lại tinh thần, các cô ấy là tín đồ đạo Hồi không thể ăn thịt heo! Giây phút đó sau lưng em đổ mồ hôi lạnh, các cô ấy hỏi em trong nồi là cái gì, em liều mạng đáp một câu ‘nước rửa chân’, anh không biết cảm giác của em lúc đó đâu ——”
Chu Quân Ngôn cúi đầu, khóe miệng mang theo ý cười thản nhiên, phát hiện tay Cố Nhan đang cầm móng heo đột nhiên buông lỏng ra, hộp móng heo rơi thẳng vào trong xe đẩy, Chu Quân Ngôn thu hồi ý cười.
Cố Nhan vẫn không nhúc nhích đứng yên tại chỗ, ánh mắt có chút trống rỗng nhìn về phía trước.
Chu Quân Ngôn theo tầm mắt của cô nhìn thấy một bà cụ đang đẩy một cái xe giống xe của Cố Nhan, ngồi trên đó là một đứa bé trai khoảng mười tuổi, con ngươi của đứa bé là màu xanh biếc, chắc là con lai, mấy dì mấy cô đều vây quanh khen đứa bé thật xinh đẹp.
Lúc này bà ấy cũng nhìn thấy Cố Nhan bên này, nụ cười trên mặt lập tức có chút cứng ngắc, bà kêu một tiếng: “Nhan Nhan?”
Cố Nhan lập tức cười đi qua ôm lấy bà.
“Bà ngoại, đã lâu không gặp bà, cháu rất nhớ bà. Dạo này bà có khỏe không ạ? Thực phẩm dinh dưỡng cháu gửi bà có ăn đều không ạ? Nếu bà ăn hết rồi thì nói cho cháu, cháu mua nữa cho bà nhé.”
Bà ngoại của Cố Nhan vỗ vỗ lưng cô: “Được rồi, bà biết cháu là đứa hiếu thảo nhất, khi nào rảnh nhớ qua thăm bà biết không?” Bà nói xong nhìn Chu Quân Ngôn đang đứng phía sau: “Cậu này là?”
Cố Nhan không một giây chần chừ đáp: “Là bạn của cháu, bà ngoại, tối nay chúng cháu liên hoan bạn bè với nhau, nên hiện tại đến mua chút đồ ăn ạ.” Cô lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, lại quay đầu nhìn Chu Quân Ngôn.
“Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta phải đi thôi, bà ngoại chúng cháu phải đi đây.”
Bà cụ vẫy vẫy tay, không nói gì nữa.
Thời điểm Cố Nhan xoay người rời đi thậm chí quên cả xe đẩy, trong bước chân hỗn loạn của cô lộ ra một tia yếu ớt.
Chu Quân Ngôn đẩy xe, rất nhanh theo sát bên cạnh Cố Nhan.
Lý trí nói cho anh biết, anh cũng không nên xen vào việc gì cả, nhưng tay anh lại không nghe theo lí trí sai khiến.
Anh giữ vai Cố Nhan, rốt cuộc cô cũng ngừng lại, cô cúi đầu xuống để người khác thấy không rõ sắc mặt.
Chu Quân Ngôn đứng ở trước mặt cô, cúi xuống ngang tầm đủ để nhìn thấy Cố Nhan, anh chỉ vào xe đẩy trước mặt, giọng trở nên nhu hòa. “Có muốn ngồi trên xe đẩy không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.