Chương 8: Gặp mặt lão gia gia
An Nhi
27/11/2013
Tiêu Nguyên và Vĩ Dương từ sau ngày hôm đó thì bắt đầu thực hiện điều kiện trả nợ. Vĩ Dương giống như cô con dâu nhỏ , hiền lành ngoan ngoãn, ngày nào cũng đi chợ làm đầy ắp một bàn thức ăn ngon cho Tiêu Nguyên tàn phá. Ăn xong hắn lại dọn dẹp , rửa bát, phơi quần áo, lau nhà cửa sạch đến mức không còn một hạt bụi nào.Chỉ là hắn lúc ngủ rất thích giở trò sàm sỡ Tiêu Nguyên , quờ quạng tay chân , ôm ôm ấp ấp.Nếu không phải vì phải trả nợ cho hắn và thích hơi ấm và mùi hương dễ chịu trên người hắn thì nhân lúc hắn ngủ cô nhất định cho một cước để hắn hôn sàn luôn. Nhưng ngặt nỗi, yêu nghiệt thì vẫn mãi là yêu nghiệt, hắn không những không gầy đi, già đi, xấu đi mà trái lại ngày càng trở nên đẹp trai hơn, võ công vẫn rất cao cường.
Ngược lại Tiêu Nguyên ngày càng béo lên, dù trông vẫn chỉ là cô gái có chút da chút thịt, người ngoài nhìn vào còn thấy trắng trẻo , xinh xắn nhưng trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu. Cô là người học võ, sư phụ có nói dù ăn cho bổ dưỡng cũng không thể quá béo , nhất là vào thời điểm ít luyện tập sẽ khiến nội lực giảm đi một hai phần. Chính vì vậy dù ham ăn vặt nhưng bữa chính cô cũng thường nấu mì gói ăn cho xong. Căn bản hơn nữa là cô đang muốn đến gặp sư phụ nhờ thầy truyền dạy thứ võ công cao siêu, đánh lại được tên Bật Mã Ôn chết dẫm này nên càng không thể béo. Đáng tiếc, cái miệng nó hại cái thân, nhìn những món ăn thơm lừng bốc khói nghi ngút như vậy lại khiến cô chưa ăn đã chảy nước dãi không ngừng. Cuộc đời đúng là bất công, thập phần bất công mà…
…….
Buổi sáng, tiết học qua đi rất nhanh. Tiêu Nguyên ngẩng đầu, mở mắt, chấp nhận vài tia sáng yếu ớt chiếu vào.
“ Đã hết tiết rồi ư? Thôi lại nữa rồi.”- Cô thở dài thườn thượt, gương mặt trở nên chán nản, lo lắng
“ Đi ăn trưa thôi Tiêu Nguyên.”- Bật Mã Ôn không kiêng nể ai đi thằng vào trong lớp trước ánh mắt tiếc nuối của bao cô gái
Nữ sinh A : Trời ơi ,trái tim tôi đang tan nát. Tại sao ông trời lại bất công với những người có vẻ đẹp trời sinh giống tôi thế….
Nữ sinh B : Đẹp cũng là cái tội sao ? Vì cớ gì những người đẹp như chúng ta lại phải độc thân , còn những người nữ chẳng ra nữ, nam chẳng ra nam thế kia lại được hưởng phúc?
Nam sinh C đi qua nghe thấy vậy suýt nữa ói mửa, cảm thấy may mắn vì mình chưa ăn cơm : Có cần nói tiếp câu: “ Muốn lấy được chồng phải bước qua xác tôi trước nữa không?”
Nữ sinh B định phản bác thì nam sinh D đã chạy đến : “ Thực tế đã chứng minh bà đã là một cái xác khô rồi, chúng ta không thể chấp.
Rồi 2 nam sinh và 2 nữ sinh cùng quay mặt đi không thèm nhìn nhau nữa.
Cùng lúc đó Tiêu Nguyên đau khổ chào tạm biệt cái “giường” thân yêu để đi ăn trưa cùng Bạch Vĩ Dương.
Chúng ta lại phải quay về câu chuyện của tối hôm qua khi cả 2 đang ngủ, Tiêu Nguyên đột nhiên ngóc đầu dậy tò mò hỏi :
“ Tôi thấy anh rất tự do , tự đại trong ngôi trường này. Phải chăng là anh có quan hệ mật thiết gì đó với trường ? “
Bạch Vĩ Dương chưa kịp trả lời đã nghe Tiêu Nguyên lẩm bẩm :” Chẳng lẽ nào anh mua danh, bán chức. Anh mới 21 tuổi, hơn tôi có một tuổi làm sao dễ dàng vào trường dạy đến như thế ?”
Hắn hắc tuyến chảy đầy đầu , hiểu rằng có nói nhiều cô gái ngu ngốc này cũng sẽ nghĩ sai lạc chỉ buông lại một câu xanh rờn :” Sau này học hết gia phả 10 đời nhà anh đi rồi em sẽ biết.”
Tiêu Nguyên có tật xấu là trong mọi vấn đề đều muốn nghe đến cùng nên liên tục lay lay hắn:” Nói cho tôi đi mà. Tôi không muốn học thuộc đâu, chỉ cần nói sơ sơ thôi.” Để cô còn biết nhà hắn có bao nhiêu vị quan to chức lớn, ở những ngành nghề nào để sau này nhà họ Mộc sẽ không lo thất nghiệp nữa chứ.
Nhưng hắn nhất định không chịu hé miệng nói nửa chữ. Cô cũng không thể nửa đêm gọi cho mẹ chồng được, thái hậu thì càng không…. Cuối cùng cô đành ra điều kiện :” Tôi hôn anh một cái, anh trả lời có được không ? Cấm được thể lấn tới tôi đạp anh ra khỏi giường.”
Kết cục thì cô vẫn chưa biết tí nào về nhà họ Bạch đã bị hắn hôn cho mềm nhũn chân tay, không còn sức kháng cự nữa. Ai bảo cô chọc vào tổ kiến lửa đã phải nhịn cả tuần nay….
Nghĩ lại Tiêu Nguyên càng đỏ bừng mặt vì tức giận, chọc choe choét con cá buổi sáng hắn rán cho cô. Nụ hôn đầu hắn cướp của cô, cô cho qua đi. Nhưng nụ hôn thứ 2 , thứ 3 cũng không còn nữa thì cô biết ăn nói làm sao với liệt tổ liệt tông nhà họ Mộc, cô mới có 20 tuổi thôi nha.
“ Em muốn ăn hay muốn giết người vậy.”- Bạch Vĩ Dương ngồi đối diện thấy cô tức giận trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, tối qua còn vui vẻ như vậy mà (nội dung nghe thật không trong sáng *đỏ mặt*)
“ Kệ tôi, không liên quan tới anh.”’ Cô hằm hừ quay mặt đi. Bất chợt đập vào mắt cô lại là gương mặt của một người rất đỗi quen thuộc. Thầy hiệu trưởng- thần tiên như gió đây sao? Mỗi thông tin của thầy bán cũng được 50000, còn nếu là ảnh chụp hình thầy thì dù có không giống chí ít cũng kiếm được bảy tám mươi nghìn. Hội báo chí và ảnh của trường ra giá cao như thế là bởi vì thầy giống như thần tiên bất định. Có thể sáng nay bạn bắt gặp thầy ngồi uống trà đá trước cổng trường, thì ngay buổi chiều đã nghe tin thầy đang đi thu thập vài dữ liệu ở bên Thụy Sĩ. Cũng có thể một ngày mưa bạn thấy thầy khỏe khoắn đứng ở ban công nhe răng ra cười , thì ngày hôm sau đã nghe tin thầy có bệnh nguy kịch phải ở nhà nghỉ ngơi. Nói chung thầy càng bí hiểm, sinh viên càng hăng máu đi lùng sục các thông tin về thầy. Nếu cô nhớ không nhầm, thì cô bạn thân Linh Thái của cô là một nhà báo đại tài mãi mới moi được cái tên của thầy : Bạch Phong Vân.
Khoan đã, Bạch….Bạch….Chẳng lẽ nào ? Cô nhìn tên Bạch Vĩ Dương trừng trừng. Hắn gật đầu nói nhỏ :” Ông nội anh. Nếu ông thấy cô cháu dâu đáng yêu như em thì anh đảm bảo ra trường em không có bằng giỏi anh không phải là người.”
Rồi ngay lập tức ạnh ta đứng dậy đi tới chỗ thầy hiệu trưởng :” Ôi ông, đợt này ông lại đi đâu vậy. Cháu đến trường một tuần rồi mà chưa gặp ông lần nào.”
Ông cười hiền từ :” Thằng cháu hư, ta mới 61 tuổi, làm gì mà đã già, nên là phải đi cho biết đó đây chứ. Thực ra là ông đưa con chuột mẹ , cái con Vĩ Hàn ấy đi khám bệnh. Bác sĩ nói nó bị đau dạ dày .”
Vĩ Dương đen mặt, giả vờ nũng nịu :” Ông, ông biết là cháu không thích ông lấy cái tên giống tên cháu đặt cho động vật mà. Ông cũng sớm về biệt thự bố mẹ cháu xây để mà ở đi”
“ Thằng quỷ con, ai bảo mày cứ lẩn như trạch. Ông nhớ mày quá nên mới đặt tên như vậy thôi. Khi nào mày cho ông cháu bế , ông sẽ đến nhà đó, đặt tên cho con mày chứ không đặt tên cho động vật nữa. Khổ nỗi, mày 21 tuổi rồi mà vẫn chưa có vợ là sao hả cháu ?”
Lần đầu tiên Tiêu Nguyên thấy tên Vĩ Dương tỏ ra khúm núm khó sử . Cô thầm nghĩ: Đây chắc chắn là cứu tinh của mình. Hơn nữa tên Vĩ Dương nói không sai , muốn có bằng giỏi thì chỉ còn cách này.
Thế là cô không ngại gian khổ lao ra khỏi chỗ phi như bay tới trước mặt Bạch ông gào lên một tiếng :” Ông nội…”
Cả Bạch Phong Vân và Vĩ Dương đều giật mình ngoái đầu lại nhìn. Tiêu Nguyên vuốt vuốt mái tóc ngắn của mình ưỡn ngực xun xoe chạy đến bên cạnh ông gọi thêm một tiếng nhu mì nữa :” Ông nội, ông chưa biết cháu sao.”
Bạch Phong Vân không hiểu, chàng trai trẻ đáng yêu này từ đâu bay ra, chẳng lẽ con trai ông dám ngoại tình ở bên ngoài rồi cho ông thêm thằng cháu nội nữa
Bạch Vĩ Dương ho khan mấy tiếng rồi nói :” Ông ơi, đây là người yêu cháu. Người cháu sẽ lấy làm vợ ,người sẽ đẻ cháu cho ông đấy ạ.”
Tiêu Nguyên tức giận định phản bác bảo mình chỉ là kết hôn, tuyệt đối không có con với hắn nhưng thấy nét mặt “xúc động nghẹn ngào của ông rồi lại thôi.”
“Thằng tiểu tử thối. Mày có thuê người yêu cũng xin mày đừng có thuê đàn ông có đươc hay không ? Đừng nói vs ông là cháu bị gay nhé.”- Ông cụ nói hơi vừa nghe một chút khiến những giáo viên xung quanh đều quay đầu lại ngó chuyện hay
Nhưng người đang tức giận nhất lại chính là Tiêu Nguyên. Mẹ cô thân sinh ra cô căn bản là tạo ra một nữ nhân. Chẳng lẽ ngực nhỏ một chút, tóc ngắn một chút thì không phải nữ nhân hay sao. Ngay cả mẹ của Vĩ Dương cũng nhận ra cô tại sao ông nội anh ta lại không. Con bà nó, đã thế cô viện cớ này trốn luôn , khỏi cưới xin gì nữa
“ Cô ấy không phải con trai.”- Giọng nói trầm thấp nhưng lại ẩn chứa sát khí của Vĩ Dương vang lên.
Tiêu Nguyên và Bạch ông cùng giật mình ngẩng đầu lên nhìn
Bạch Vĩ Dương kéo cô sát vào người mình nói :”Không quan trọng ngoại hình hay tính cách. Nhưng cháu yêu cô ấy, cô ấy cũng yêu cháu . Ông đừng khinh thường mắt nhìn của cháu.”
Tiêu Nguyên dè bỉu, cô ngay cả thế nào là yêu cũng không biết , làm sao mà yêu hắn ta cho được cơ chứ. Nhưng thấy không khí này quá ngột ngạt cô cười xí xóa :” Không sao, không sao. Mọi người đừng nóng. Trai gái gì miễn đẻ ra được con là được rồi. Còn đang ăn cơm mà.” Nói xong cô hơi sững người vì không biết mình có thói quen nói chuyện sinh đẻ từ bao giờ nhưng không thể chữa cháy đành nhìn Bạch ông vuốt râu cười khà khà :” Đúng đúng , không quan trọng gái trai, miễn đẻ được con là đủ. Cháu rất đáng yêu, giống hệt mẹ thằng Dương. Nếu ông nhớ không nhầm khi ông nói với con bé ,việc nó không khác gì đứa con trai, con bé cũng nói y nguyên như vậy.”
Tiêu Nguyên gãi gãi đầu. Là ông nội anh ta thích nói chuyện đẻ con, rồi chuyền sang mẹ anh ta, đến anh ta, cuối cùng rồi cô cũng học theo.Thật là nghiệp chướng, nghiệp chướng a….
“ Tối nay 2 đứa có rảnh không ? Đến nhà ông chơi một chút.”
Vĩ Dương đang định từ chối Tiêu Nguyên đã gật đầu lia lịa :” Nghe bảo ông có nuôi chuột , lại còn đặt tên là Vĩ a Vĩ b Vĩ c Vĩ xyz đúng không ạ ?
“Đúng , cháu cũng thích mấy loại động vật đáng yêu đó sao ?”
“ Dạ vâng ạ, chúng dễ thương lắm.” Nhất là còn đặt theo tên của Bật Mã Ôn nữa thì cô đúng là thừa thời cơ trêu hắn rồi.
Bạch Vĩ Dương mặt dài thêm một thước đành ngoan ngoãn nghe lời chở 2 người về nhà ông nội. Ngôi nhà ở trong một khu tập thể cũ kĩ chật chội và đông đúc. Chỉ đi vài bước thôi đã chào hết chị Na đến chị Lí, anh Vương và anh Hảo vô cùng rắc rối. Khi mở cánh cửa ra nghe két một tiếng vô cùng rung rợn. Đèn phòng bật lên chớp nháy nửa ngày mới soi rõ phòng khách. Bạch Ông dẫn Tiêu Nguyên vào phòng ngủ của ông rồi vui vẻ giới thiệu :” Đây là bộ sưu tập động vật đáng yêu của ông.”
Đồng thời các con vật trong chuồng như được cổ vũ rít lên rộn rã. Bạch Ông quát nhẹ
“ Vĩ La đừng hư nữa, để cho Vĩ Hư ngủ, nó mới đi khám bệnh đấy.Cả Vĩ Trạch nữa….
Tiêu Nguyên nghe xong chóng hết cả mặt, quả thật là rất nhiều Vĩ, từ Vĩ chuột lại đến Vĩ cá, Vĩ gián cũng có một con. Cô run run nói :” Ông nội à, cháu có thể khuyên ông một điều không ?”
Bạch ông chìm trong niềm vui có cháu dâu đồng ý ngay lập tức
“ Thực ra mà nói nếu cháu sinh con cháu chẳng muốn đưa nó đến đây chơi chút nào. Động vật kia có đáng yêu nhưng rất hại cho sức khỏe. Nó sẽ gây bệnh cho ông, ông làm sao còn bế cháu được nữa. Nói chung cháu thấy ông nên để động vật này ở đây rồi đến ở biệt thự . Cháu và Vĩ Dương sẽ chuyển đến cùng ông. Ông cũng không lo cô đơn nữa. Ông thấy có phải hay hơn không.”- Bạch Ông có vẻ đã gật gù nhưng ông đanh giọng :” Có phải lại là trò thằng Dương bảo cháu làm lừa ta hay không.”
Tiêu Nguyên lắc đầu lia lịa :” Đương nhiên không rồi ông. Cháu yêu anh Dương nên cháu yêu quý cả người thân của anh ấy nữa. Cháu cũng không muốn ông không được bế cháu nội của mình đúng không.”
“ Vậy được. Ta đành nghe lời cháu. Nhớ nói với thằng Dương, không nhờ cháu ông nhất định không rời xa nơi này.
Tiêu Nguyên thở phào nhẽ nhõm một hơi. Đây là yêu cầu của Bật Mã Ôn, cô thấy cũng có lí dù không muốn cứ nói như thể mình sắp đẻ ra đứa con cho nhà họ Bạch không bằng. Cô còn tự mình thêm vào ý định để 2 người đến sống cùng ông vừa dễ thuyết phục mà từ giờ buổi tối cô sẽ không bị bắt nạt nữa. Thật hoàn mĩ hết sức. Vậy là chỉ trong buổi tối hôm đấy đồ đạc của 3 người đã được chuyển tới khu biệt thự nhà họ Bạch. Tiêu Nguyên đã phải nói đứt lưỡi Bạch ông mới ngậm ngùi không mang theo vài con nhện “đáng yêu” của mình.
Tiêu Nguyên ăn cơm xong, tắm rửa sạch sẽ nằm ịch lên giường thở hắt ra , hôm nay đúng là mệt mỏi. Cô phải ngủ một giấc thôi.
Ngược lại Tiêu Nguyên ngày càng béo lên, dù trông vẫn chỉ là cô gái có chút da chút thịt, người ngoài nhìn vào còn thấy trắng trẻo , xinh xắn nhưng trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu. Cô là người học võ, sư phụ có nói dù ăn cho bổ dưỡng cũng không thể quá béo , nhất là vào thời điểm ít luyện tập sẽ khiến nội lực giảm đi một hai phần. Chính vì vậy dù ham ăn vặt nhưng bữa chính cô cũng thường nấu mì gói ăn cho xong. Căn bản hơn nữa là cô đang muốn đến gặp sư phụ nhờ thầy truyền dạy thứ võ công cao siêu, đánh lại được tên Bật Mã Ôn chết dẫm này nên càng không thể béo. Đáng tiếc, cái miệng nó hại cái thân, nhìn những món ăn thơm lừng bốc khói nghi ngút như vậy lại khiến cô chưa ăn đã chảy nước dãi không ngừng. Cuộc đời đúng là bất công, thập phần bất công mà…
…….
Buổi sáng, tiết học qua đi rất nhanh. Tiêu Nguyên ngẩng đầu, mở mắt, chấp nhận vài tia sáng yếu ớt chiếu vào.
“ Đã hết tiết rồi ư? Thôi lại nữa rồi.”- Cô thở dài thườn thượt, gương mặt trở nên chán nản, lo lắng
“ Đi ăn trưa thôi Tiêu Nguyên.”- Bật Mã Ôn không kiêng nể ai đi thằng vào trong lớp trước ánh mắt tiếc nuối của bao cô gái
Nữ sinh A : Trời ơi ,trái tim tôi đang tan nát. Tại sao ông trời lại bất công với những người có vẻ đẹp trời sinh giống tôi thế….
Nữ sinh B : Đẹp cũng là cái tội sao ? Vì cớ gì những người đẹp như chúng ta lại phải độc thân , còn những người nữ chẳng ra nữ, nam chẳng ra nam thế kia lại được hưởng phúc?
Nam sinh C đi qua nghe thấy vậy suýt nữa ói mửa, cảm thấy may mắn vì mình chưa ăn cơm : Có cần nói tiếp câu: “ Muốn lấy được chồng phải bước qua xác tôi trước nữa không?”
Nữ sinh B định phản bác thì nam sinh D đã chạy đến : “ Thực tế đã chứng minh bà đã là một cái xác khô rồi, chúng ta không thể chấp.
Rồi 2 nam sinh và 2 nữ sinh cùng quay mặt đi không thèm nhìn nhau nữa.
Cùng lúc đó Tiêu Nguyên đau khổ chào tạm biệt cái “giường” thân yêu để đi ăn trưa cùng Bạch Vĩ Dương.
Chúng ta lại phải quay về câu chuyện của tối hôm qua khi cả 2 đang ngủ, Tiêu Nguyên đột nhiên ngóc đầu dậy tò mò hỏi :
“ Tôi thấy anh rất tự do , tự đại trong ngôi trường này. Phải chăng là anh có quan hệ mật thiết gì đó với trường ? “
Bạch Vĩ Dương chưa kịp trả lời đã nghe Tiêu Nguyên lẩm bẩm :” Chẳng lẽ nào anh mua danh, bán chức. Anh mới 21 tuổi, hơn tôi có một tuổi làm sao dễ dàng vào trường dạy đến như thế ?”
Hắn hắc tuyến chảy đầy đầu , hiểu rằng có nói nhiều cô gái ngu ngốc này cũng sẽ nghĩ sai lạc chỉ buông lại một câu xanh rờn :” Sau này học hết gia phả 10 đời nhà anh đi rồi em sẽ biết.”
Tiêu Nguyên có tật xấu là trong mọi vấn đề đều muốn nghe đến cùng nên liên tục lay lay hắn:” Nói cho tôi đi mà. Tôi không muốn học thuộc đâu, chỉ cần nói sơ sơ thôi.” Để cô còn biết nhà hắn có bao nhiêu vị quan to chức lớn, ở những ngành nghề nào để sau này nhà họ Mộc sẽ không lo thất nghiệp nữa chứ.
Nhưng hắn nhất định không chịu hé miệng nói nửa chữ. Cô cũng không thể nửa đêm gọi cho mẹ chồng được, thái hậu thì càng không…. Cuối cùng cô đành ra điều kiện :” Tôi hôn anh một cái, anh trả lời có được không ? Cấm được thể lấn tới tôi đạp anh ra khỏi giường.”
Kết cục thì cô vẫn chưa biết tí nào về nhà họ Bạch đã bị hắn hôn cho mềm nhũn chân tay, không còn sức kháng cự nữa. Ai bảo cô chọc vào tổ kiến lửa đã phải nhịn cả tuần nay….
Nghĩ lại Tiêu Nguyên càng đỏ bừng mặt vì tức giận, chọc choe choét con cá buổi sáng hắn rán cho cô. Nụ hôn đầu hắn cướp của cô, cô cho qua đi. Nhưng nụ hôn thứ 2 , thứ 3 cũng không còn nữa thì cô biết ăn nói làm sao với liệt tổ liệt tông nhà họ Mộc, cô mới có 20 tuổi thôi nha.
“ Em muốn ăn hay muốn giết người vậy.”- Bạch Vĩ Dương ngồi đối diện thấy cô tức giận trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, tối qua còn vui vẻ như vậy mà (nội dung nghe thật không trong sáng *đỏ mặt*)
“ Kệ tôi, không liên quan tới anh.”’ Cô hằm hừ quay mặt đi. Bất chợt đập vào mắt cô lại là gương mặt của một người rất đỗi quen thuộc. Thầy hiệu trưởng- thần tiên như gió đây sao? Mỗi thông tin của thầy bán cũng được 50000, còn nếu là ảnh chụp hình thầy thì dù có không giống chí ít cũng kiếm được bảy tám mươi nghìn. Hội báo chí và ảnh của trường ra giá cao như thế là bởi vì thầy giống như thần tiên bất định. Có thể sáng nay bạn bắt gặp thầy ngồi uống trà đá trước cổng trường, thì ngay buổi chiều đã nghe tin thầy đang đi thu thập vài dữ liệu ở bên Thụy Sĩ. Cũng có thể một ngày mưa bạn thấy thầy khỏe khoắn đứng ở ban công nhe răng ra cười , thì ngày hôm sau đã nghe tin thầy có bệnh nguy kịch phải ở nhà nghỉ ngơi. Nói chung thầy càng bí hiểm, sinh viên càng hăng máu đi lùng sục các thông tin về thầy. Nếu cô nhớ không nhầm, thì cô bạn thân Linh Thái của cô là một nhà báo đại tài mãi mới moi được cái tên của thầy : Bạch Phong Vân.
Khoan đã, Bạch….Bạch….Chẳng lẽ nào ? Cô nhìn tên Bạch Vĩ Dương trừng trừng. Hắn gật đầu nói nhỏ :” Ông nội anh. Nếu ông thấy cô cháu dâu đáng yêu như em thì anh đảm bảo ra trường em không có bằng giỏi anh không phải là người.”
Rồi ngay lập tức ạnh ta đứng dậy đi tới chỗ thầy hiệu trưởng :” Ôi ông, đợt này ông lại đi đâu vậy. Cháu đến trường một tuần rồi mà chưa gặp ông lần nào.”
Ông cười hiền từ :” Thằng cháu hư, ta mới 61 tuổi, làm gì mà đã già, nên là phải đi cho biết đó đây chứ. Thực ra là ông đưa con chuột mẹ , cái con Vĩ Hàn ấy đi khám bệnh. Bác sĩ nói nó bị đau dạ dày .”
Vĩ Dương đen mặt, giả vờ nũng nịu :” Ông, ông biết là cháu không thích ông lấy cái tên giống tên cháu đặt cho động vật mà. Ông cũng sớm về biệt thự bố mẹ cháu xây để mà ở đi”
“ Thằng quỷ con, ai bảo mày cứ lẩn như trạch. Ông nhớ mày quá nên mới đặt tên như vậy thôi. Khi nào mày cho ông cháu bế , ông sẽ đến nhà đó, đặt tên cho con mày chứ không đặt tên cho động vật nữa. Khổ nỗi, mày 21 tuổi rồi mà vẫn chưa có vợ là sao hả cháu ?”
Lần đầu tiên Tiêu Nguyên thấy tên Vĩ Dương tỏ ra khúm núm khó sử . Cô thầm nghĩ: Đây chắc chắn là cứu tinh của mình. Hơn nữa tên Vĩ Dương nói không sai , muốn có bằng giỏi thì chỉ còn cách này.
Thế là cô không ngại gian khổ lao ra khỏi chỗ phi như bay tới trước mặt Bạch ông gào lên một tiếng :” Ông nội…”
Cả Bạch Phong Vân và Vĩ Dương đều giật mình ngoái đầu lại nhìn. Tiêu Nguyên vuốt vuốt mái tóc ngắn của mình ưỡn ngực xun xoe chạy đến bên cạnh ông gọi thêm một tiếng nhu mì nữa :” Ông nội, ông chưa biết cháu sao.”
Bạch Phong Vân không hiểu, chàng trai trẻ đáng yêu này từ đâu bay ra, chẳng lẽ con trai ông dám ngoại tình ở bên ngoài rồi cho ông thêm thằng cháu nội nữa
Bạch Vĩ Dương ho khan mấy tiếng rồi nói :” Ông ơi, đây là người yêu cháu. Người cháu sẽ lấy làm vợ ,người sẽ đẻ cháu cho ông đấy ạ.”
Tiêu Nguyên tức giận định phản bác bảo mình chỉ là kết hôn, tuyệt đối không có con với hắn nhưng thấy nét mặt “xúc động nghẹn ngào của ông rồi lại thôi.”
“Thằng tiểu tử thối. Mày có thuê người yêu cũng xin mày đừng có thuê đàn ông có đươc hay không ? Đừng nói vs ông là cháu bị gay nhé.”- Ông cụ nói hơi vừa nghe một chút khiến những giáo viên xung quanh đều quay đầu lại ngó chuyện hay
Nhưng người đang tức giận nhất lại chính là Tiêu Nguyên. Mẹ cô thân sinh ra cô căn bản là tạo ra một nữ nhân. Chẳng lẽ ngực nhỏ một chút, tóc ngắn một chút thì không phải nữ nhân hay sao. Ngay cả mẹ của Vĩ Dương cũng nhận ra cô tại sao ông nội anh ta lại không. Con bà nó, đã thế cô viện cớ này trốn luôn , khỏi cưới xin gì nữa
“ Cô ấy không phải con trai.”- Giọng nói trầm thấp nhưng lại ẩn chứa sát khí của Vĩ Dương vang lên.
Tiêu Nguyên và Bạch ông cùng giật mình ngẩng đầu lên nhìn
Bạch Vĩ Dương kéo cô sát vào người mình nói :”Không quan trọng ngoại hình hay tính cách. Nhưng cháu yêu cô ấy, cô ấy cũng yêu cháu . Ông đừng khinh thường mắt nhìn của cháu.”
Tiêu Nguyên dè bỉu, cô ngay cả thế nào là yêu cũng không biết , làm sao mà yêu hắn ta cho được cơ chứ. Nhưng thấy không khí này quá ngột ngạt cô cười xí xóa :” Không sao, không sao. Mọi người đừng nóng. Trai gái gì miễn đẻ ra được con là được rồi. Còn đang ăn cơm mà.” Nói xong cô hơi sững người vì không biết mình có thói quen nói chuyện sinh đẻ từ bao giờ nhưng không thể chữa cháy đành nhìn Bạch ông vuốt râu cười khà khà :” Đúng đúng , không quan trọng gái trai, miễn đẻ được con là đủ. Cháu rất đáng yêu, giống hệt mẹ thằng Dương. Nếu ông nhớ không nhầm khi ông nói với con bé ,việc nó không khác gì đứa con trai, con bé cũng nói y nguyên như vậy.”
Tiêu Nguyên gãi gãi đầu. Là ông nội anh ta thích nói chuyện đẻ con, rồi chuyền sang mẹ anh ta, đến anh ta, cuối cùng rồi cô cũng học theo.Thật là nghiệp chướng, nghiệp chướng a….
“ Tối nay 2 đứa có rảnh không ? Đến nhà ông chơi một chút.”
Vĩ Dương đang định từ chối Tiêu Nguyên đã gật đầu lia lịa :” Nghe bảo ông có nuôi chuột , lại còn đặt tên là Vĩ a Vĩ b Vĩ c Vĩ xyz đúng không ạ ?
“Đúng , cháu cũng thích mấy loại động vật đáng yêu đó sao ?”
“ Dạ vâng ạ, chúng dễ thương lắm.” Nhất là còn đặt theo tên của Bật Mã Ôn nữa thì cô đúng là thừa thời cơ trêu hắn rồi.
Bạch Vĩ Dương mặt dài thêm một thước đành ngoan ngoãn nghe lời chở 2 người về nhà ông nội. Ngôi nhà ở trong một khu tập thể cũ kĩ chật chội và đông đúc. Chỉ đi vài bước thôi đã chào hết chị Na đến chị Lí, anh Vương và anh Hảo vô cùng rắc rối. Khi mở cánh cửa ra nghe két một tiếng vô cùng rung rợn. Đèn phòng bật lên chớp nháy nửa ngày mới soi rõ phòng khách. Bạch Ông dẫn Tiêu Nguyên vào phòng ngủ của ông rồi vui vẻ giới thiệu :” Đây là bộ sưu tập động vật đáng yêu của ông.”
Đồng thời các con vật trong chuồng như được cổ vũ rít lên rộn rã. Bạch Ông quát nhẹ
“ Vĩ La đừng hư nữa, để cho Vĩ Hư ngủ, nó mới đi khám bệnh đấy.Cả Vĩ Trạch nữa….
Tiêu Nguyên nghe xong chóng hết cả mặt, quả thật là rất nhiều Vĩ, từ Vĩ chuột lại đến Vĩ cá, Vĩ gián cũng có một con. Cô run run nói :” Ông nội à, cháu có thể khuyên ông một điều không ?”
Bạch ông chìm trong niềm vui có cháu dâu đồng ý ngay lập tức
“ Thực ra mà nói nếu cháu sinh con cháu chẳng muốn đưa nó đến đây chơi chút nào. Động vật kia có đáng yêu nhưng rất hại cho sức khỏe. Nó sẽ gây bệnh cho ông, ông làm sao còn bế cháu được nữa. Nói chung cháu thấy ông nên để động vật này ở đây rồi đến ở biệt thự . Cháu và Vĩ Dương sẽ chuyển đến cùng ông. Ông cũng không lo cô đơn nữa. Ông thấy có phải hay hơn không.”- Bạch Ông có vẻ đã gật gù nhưng ông đanh giọng :” Có phải lại là trò thằng Dương bảo cháu làm lừa ta hay không.”
Tiêu Nguyên lắc đầu lia lịa :” Đương nhiên không rồi ông. Cháu yêu anh Dương nên cháu yêu quý cả người thân của anh ấy nữa. Cháu cũng không muốn ông không được bế cháu nội của mình đúng không.”
“ Vậy được. Ta đành nghe lời cháu. Nhớ nói với thằng Dương, không nhờ cháu ông nhất định không rời xa nơi này.
Tiêu Nguyên thở phào nhẽ nhõm một hơi. Đây là yêu cầu của Bật Mã Ôn, cô thấy cũng có lí dù không muốn cứ nói như thể mình sắp đẻ ra đứa con cho nhà họ Bạch không bằng. Cô còn tự mình thêm vào ý định để 2 người đến sống cùng ông vừa dễ thuyết phục mà từ giờ buổi tối cô sẽ không bị bắt nạt nữa. Thật hoàn mĩ hết sức. Vậy là chỉ trong buổi tối hôm đấy đồ đạc của 3 người đã được chuyển tới khu biệt thự nhà họ Bạch. Tiêu Nguyên đã phải nói đứt lưỡi Bạch ông mới ngậm ngùi không mang theo vài con nhện “đáng yêu” của mình.
Tiêu Nguyên ăn cơm xong, tắm rửa sạch sẽ nằm ịch lên giường thở hắt ra , hôm nay đúng là mệt mỏi. Cô phải ngủ một giấc thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.