Chương 74: Chương 70.5
Bạch Nhãn Lang Quân
23/05/2016
Hứa Lương Thần mặc bộ áo tắm được anh lựa chọn cẩn thận, tuy che mất xương
quai xanh xinh đẹp, nhưng lại lộ ra đôi chân dài trắng nõn nhẵn nhụi,
khiến cho anh có thể nhìn không sót cái gì. Da thịt như ngọc, đường cong tuyệt đẹp, vô cùng quyến rũ, Đoàn Dịch Kiệt không nhịn được nhìn thêm
vài lần. ‘Có thể mặc một bộ áo tắm mà phong thái yểu điệu như vậy, trừ
vợ yêu xinh đẹp của mình ra, còn có thể có ai nữa’, Đoàn Dịch Kiệt đắc ý nghĩ?
Nước ấm cao hơn nhiệt độ cơ thể, Hứa Lương Thần chìm xuống, nhanh chóng được nước ấm bao quanh, thoải mái đến mức khiến cô không kìm lòng được mà run rẩy, cúi đầu hít vào một hơi, ngồi dựa lên vách đá.
Hơi nước mù mịt, ánh sao lấp lánh, bóng người mơ hồ trong sương mù, hai người đều im lặng không nói chuyện. Qua một lúc lâu, nhiệt độ trên mặt Hứa Lương Thần bình thường trở lại, cảm thấy hơi thở mập mờ trong không khí dường như đã dần tan biến. Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, không ngờ lại thấy một đôi mắt đen sáng như trời sao, đang nhìn mình đăm đăm.
Dưới trời sao lấp lánh, cô như đã chìm vào mắt Đoàn Dịch Kiệt.
Trong cửa sổ tâm hồn của hai người đều phản chiếu hình bóng của đối phương.
Chỉ trong nháy mắt, Hứa Lương Thần ngơ ngác nghĩ, anh. . . . . . Đến gần cô như vậy từ lúc nào vậy? Vì sao cô không hề hay biết? Cô từ từ dịch ra, nửa là che lấp nửa là xấu hổ cười với Đoàn Dịch Kiệt: “Nóng quá. . . . . .”
Đoàn Dịch Kiệt không tiếp lời cô. Thấy cô cúi đầu đứng yên, anh tò mò muốn đến gần xem xem thế nào, nhưng không ngờ Hứa Lương Thần chợt ngẩng đầu, tầm mắt hai người bỗng nhiên gặp nhau. Một đôi mắt đen sáng như hồ ngọc bích, dường như mang theo sự hấp dẫn mất hồn. Đoàn Dịch Kiệt cảm thấy nếu nhìn lâu nữa, anh sẽ chìm đắm trong đó không thể tự kìm chế nữa.
Anh cười che giấu, thu hồi dáng vẻ hồn bay phách lạc vừa rồi. Đoàn Dịch Kiệt không dám làm cho trái tim của người đó phát hiện khát vọng của anh: “Nóng sao, anh đỡ em lên. . . . . .”
Đưa tay ra, không đợi Hứa Lương Thần cự tuyệt, cũng không cho cự tuyệt, anh nâng cánh tay nõn nà mềm mại như ngó sen kia lên. Gió thu lướt qua, hai người đều không nhịn được run lên. Nhìn đôi mắt anh nóng rực, Hứa Lương Thần sởn da gà, chỉ cảm thấy hơi thở mập mờ làm mình đứng ngồi không yên, bèn đột ngột đứng dậy, muốn đi ra.
Ai biết, cô lại chân trượt, luống cuống tóm lấy quần của người nào đó, quá sợ hãi lại buông tay ra khiến cô suýt ngã vào xuống nước. Người nào đó duỗi tay ra, Hứa Lương Thần liền ngã vào trong lòng anh.
Cảm giác tốt đẹp trong vòng tay, làm Đoàn Dịch Kiệt không khỏi siết chặt tay lại, hai mắt nóng bỏng gần như dính lên người nào đó. Hai người đột nhiên gần gũi như vậy khiến Hứa Lương Thần cảm thấy mỗi một tấc da thịt đều dính vào lồng ngực nóng rực của người đàn ông này. Tiếng thở dốc ẩm nóng bên tai, thân thể áp sát không một kẽ hở làm người cô nóng lên, tim đập loạn nhịp, lòng bàn tay lại đổ mồ hôi. Muốn giãy dụa lại không dám gây ra động tĩnh quá lớn, sốt ruột lại sợ hãi bất đắc dĩ, xấu hổ lại lúng túng khó nói thành lời.
Lúc tầm mắt trốn tránh xung quanh, lại bất ngờ gặp được đôi mắt sáng của anh. Hứa Lương Thần như ngừng thở, chỉ thấy trong mắt người đàn ông là sự yêu thương thiết tha, khiến cô không hiểu . . . . . . Không đành lòng. . . . . . Rất nhiều năm sau, cô thường xuyên nhớ lại đêm sao đầy trời đó, ánh mắt anh phức tạp lại đơn giản, ấm áp như nước suối, làm người ta không thể trốn tránh, không thể từ chối, sau đấy cả người, cả trái tim đều yếu mềm, ấm áp. . . . . .
Nhìn đôi mắt đầy sao, Đoàn Dịch Kiệt không chút do dự cúi người, hôn lên đôi môi đỏ mọng ngày nhớ đêm mong.
Nụ hôn cẩn thận dịu dàng vội vàng, hôn lên lông mày của cô, vầng trán của cô, hàng mi của cô, gò má nóng rực của cô, đôi môi run nhè nhẹ của cô. . . . . . Hứa Lương Thần ngây người mở to mắt, tất cả suy nghĩ bất ngờ bị cướp đi làm cô run run yếu ớt. Thân hình cường tráng bên trên càng làm cho cô không thể trốn tránh, trong đầu trống rỗng, chỉ có thể mở to mắt nhìn hàng mi dày của anh, môi mỏng hơi lạnh của anh. . . . . . Ngón tay mơn trớn trên thân thể, đụng chạm ấm nóng ở bụng dưới, đã vượt qua phạm vi suy nghĩ của cô. . . . . .
Khi Hứa Lương Thần còn chưa kịp phòng bị, sự ma sát bên ngoài đã lập tức tiến vào, môi lưỡi dịu dàng như nước, sự nóng bỏng xa lạ mà quen thuộc làm Lương Thần run rẩy không thể chống cự. . . . . . Đến khi cô hoàn hồn, suy nghĩ duy nhất trong đầu là hối hận mình đã yên lặng dung túng. . . . . . Tối nay, dường như anh luôn mang theo hy vọng của kẻ đi săn, mà tinh thần cô thì đã loạn lên rồi.
“Em đã đồng ý với anh là chuẩn bị tốt rồi, không phải sao? Lương Thần.” Đoàn Dịch Kiệt buông cô ra, hít vào một hơi thật sâu, giọng nói khàn khàn du dương, mang theo sự thân thiết không nói nên lời.
Thân thể Hứa Lương Thần run rẩy, cố gắng giả ngu: “Em. . . . . . Em không hiểu anh đang nói gì. . . . . .”
“Sao vậy, Lương Thần của anh muốn quỵt nợ sao?” Đoàn Dịch Kiệt cúi đầu cười nói. Khóe miệng Hứa Lương Thần giật giật, người này. . . . . . Đêm nay sao lại vô lại như vậy. . . . . .
“Không được rồi.”, Đoàn Dịch Kiệt cúi đầu nhìn giai nhân trong lòng, giọng nói trầm thấp mờ ám, chứa chan mong mỏi: “. . . . . . Em không biết. . . . . . Anh phải chịu đựng khó chịu thế nào đâu. . . . . . Vì ‘hạnh phúc’ của chúng ta, em nhất định không thể để anh nhịn hỏng đâu đấy. . . . . .”
Trong đầu Hứa Lương Thần vang lên ầm ầm, tim đập loạn nhịp, cả người như sắp nổ tung đến nơi, máu chảy ngược lên trên. Tầm mắt đột nhiên nhoáng lên, cô đã bị anh bế ngang lên, dựa vào núi giả ven hồ. . . . . . “Anh. . . . . . Anh buông. . . . . .” Miệng nhanh chóng bị chặn lại, hai chân không chạm đất, người đàn ông lập tức đè cô vào trong núi giả.
Anh lật người, cô giãy dụa dưới người anh, tay chân đấm đá loạn xạ, không ngờ lại châm lên một ngọn lửa khiến anh hít vào một hơi, động tác chợt trở nên thô lỗ, đầu lưỡi ẩm nóng mang theo khát vọng tùy ý dạo chơi.
“Không, anh đừng. . . . . .” Hứa Lương Thần thở dốc đứt quãng, quay đầu tránh. Anh quay sang bên đuổi theo môi cô, nụ hôn mạnh mẽ làm người ta không thở nổi. Tay Hứa Lương Thần để ở trước ngực anh run rẩy bủn rủn lại không làm được gì.
Ở dưới thân anh chống cự một lúc lâu mới có chỗ để thở ra một hơi, lại bị anh tham lam nuốt về. Đôi bàn tay to vuốt ve eo cô, lúc giãy dụa một bên vạt áo tắm đã trượt xuống. Hứa Lương Thần co rúm lại, Đoàn Dịch Kiệt vẫn còn có tâm tư chú ý tới, hơi buông lỏng nhưng cánh tay vẫn giữ chặt vòng eo yểu điệu kia chìm xuống ao. Nước ấm tràn ra ngoài, ngón tay khô nóng của anh dò xét xuống dưới.
Hứa Lương Thần cứng đờ, cuối cùng vẫn không gỡ được cánh tay đang ôm eo mình. Đang lúc cô còn run rẩy đã bị anh xoay ngược lại, chưa kịp cúi đầu hét lên, hai tay muốn kéo lại vạt áo đã bị một tay của anh giữ chặt phía sau, bộ ngực bị anh ép dán chặt vào nhau. . . . . . Cũng không biết anh làm thế nào, thắt lưng sau lưng áo tắm chẳng biết bị kéo ra từ lúc nào, tay anh đang vuốt ve trên đùi cô. Hô hấp dồn dập và tim đập quá nhanh làm đầu Hứa Lương Thần trống rỗng!
Hơi thở ẩm nóng dồn dập bên tai, cô xấu hổ lúng túng, không kìm lòng được nhấc chân đá anh dưới nước: “. . . . . . Anh buông ra. . . . . .” Tiếng hét nhỏ lại lần nữa bị che đi. . . . . .
“Lương Thần, em đã đồng ý với anh rồi mà. . . . . . Chúng ta là vợ chồng, đừng từ chối anh nữa, được không. . . . . .” Đoàn Dịch Kiệt mờ ám dịu dàng khuyên bảo, dỗ dành, “Anh sẽ cẩn thận, sẽ rất cẩn thận, nhẹ nhàng mà. . . . . .” Anh thì thầm an ủi bên tai cô, nhưng động tác tay không hề ngừng lại. . . . . . Anh ghì chặt cô, chân cố gắng chen vào giữa hai chân cô. Các giác quan của Hứa Lương Thần theo động tác tình dục suồng sã của anh mà tập trung hết lên nơi cứng ngắc giữa hai chân mình.
Cô có chút sợ hãi, thân thể cứng đờ dưới sự vuốt ve nóng bỏng, dịu dàng của anh.
Miệng bị che lại, môi lưỡi dây dưa quấn quýt, cô muốn giãy ra muốn đẩy ra muốn cầu xin. . . . . . Muốn anh thả mình ra. . . . . . Lúc đồng ý gả, cô cũng đã biết đây là chuyện gì, nhưng cô vẫn run rẩy, cô sợ hãi, cô. . . . . . chẳng làm được gì, Đoàn Dịch Kiệt đã quyết tâm muốn ăn cô. . . . . . Hơi thở của anh nặng nề, cố gắng đè chặt cô khiến cơ thể cô mềm nhũn, không chống cự được.
“Lương Thần, Lương Thần của anh. . . . . .” Anh lại nỉ non gọi tên cô, “Thả lỏng, Lương Thần, không sao đâu. . . . . . Anh sẽ rất cẩn thận . . . . . .” Bàn tay đang giữ cô thoáng buông ra, ngón tay tiếp tục dao động trên người cô. . . . . .
Động tác của anh nhẹ nhàng nhưng trúc trắc, Hứa Lương Thần căng thẳng lắc đầu, “Không được. . . . . . Đừng, đừng. . . . . .”
Đoàn Dịch Kiệt cúi đầu than nhẹ, nâng tay đặt sau đầu cô, hôn môi cô an ủi, trong giọng nói khàn khàn mang theo rung động và sốt sắng không kìm nén được: “Lương Thần, tin anh, anh sẽ không làm em đau, đừng sợ. . . . . . .”
Hứa Lương Thần chỉ cảm thấy tủi thân, sao có thể không sợ? Bị anh giam chặt trong ngực như vậy. . . . . . Mập mờ suồng sã như vậy. Tuy bóng đêm u tối, nhưng sao đầy trời, lấp lánh tỏa sáng, sao có thể không căng thẳng được? Cô nắm chặt cơ hội, thừa dịp anh không chú ý, cố gắng đẩy mặt anh ra, thở hổn hển ra sức nói một câu: “Đừng, đừng ở đây. . . . . . Thật sự không. . . . . .”
Đoàn Dịch Kiệt nghe vậy, quay đầu nhìn cô, vừa liếm cắn ngón tay thon dài của cô, vừa cúi đầu hỏi: “. . . . . . Ý Lương Thần là, chỉ cần không phải ở đây là được sao?”
Hứa Lương Thần bị ánh mắt sáng quắc của anh nhìn đến nóng rực, cắn cắn môi có chút không hiểu ngập ngừng gật đầu.
“Lương Thần của anh cũng thật biết cách giày vò. . . . . . Vậy phải làm sao bây giờ?” Đoàn Dịch Kiệt cúi đầu xuống, thở gấp bên tai cô, lại dùng sức bế cô lên. Cơ thể trẻ trung khỏe mạnh làm Hứa Lương Thần kinh hồn bạt vía, cường tráng mà mạnh mẽ như vậy . . . . . . “Anh không chờ nổi nữa, làm sao bây giờ. . . . . .”
Lần đầu tiên nghe đàn ông nói những lời tán tỉnh mập mờ mà lại rõ ràng như vậy, Hứa Lương Thần như hiểu như không, trong đầu đã không còn suy nghĩ được gì nữa, theo bản năng đặt tay lên vai anh, muốn cố gắng kéo ra chút khoảng cách, chân tay luống cuống.
Dáng vẻ vô tội hoảng sợ của cô như con thỏ trắng nhỏ làm anh không nhịn được mà muốn bắt nạt cô. Anh bất giấc bật cười, lại ôm chặt lấy cô, cúi đầu như có như không nói: “Được, anh đồng ý với em, không làm ở đây. . . . . . Nhưng anh muốn kiểm tra độ tin cậy trong câu nói của em. . . . . .”
. . . . . . Cái gì?
“Em không được từ chối nữa, nghe chưa?” Giọng nói của anh trầm thấp thong thả, đáy mắt lại dấy lên ngọn lửa nóng rực. Hứa Lương Thần không tự chủ nhìn sang chỗ khác.
Không để cô nói gì nữa, Đoàn Dịch Kiệt giữ thắt lưng cô. . . . . . Lại không thể vào được cánh cửa đó.
Một đôi, hai người chưa có kinh nghiệm.
Anh vụng về lại khó nhịn cố gắng nếm thử, thở hổn hển ôm cô thật chặt, hôn lên mặt cô như con thú nhỏ, cúi đầu gọi tên cô.
Hứa Lương Thần nhẹ nhàng thở ra, anh ngây ngô thế này chắc sẽ phải dừng tay thôi? . . . . . .
Nước ấm cao hơn nhiệt độ cơ thể, Hứa Lương Thần chìm xuống, nhanh chóng được nước ấm bao quanh, thoải mái đến mức khiến cô không kìm lòng được mà run rẩy, cúi đầu hít vào một hơi, ngồi dựa lên vách đá.
Hơi nước mù mịt, ánh sao lấp lánh, bóng người mơ hồ trong sương mù, hai người đều im lặng không nói chuyện. Qua một lúc lâu, nhiệt độ trên mặt Hứa Lương Thần bình thường trở lại, cảm thấy hơi thở mập mờ trong không khí dường như đã dần tan biến. Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, không ngờ lại thấy một đôi mắt đen sáng như trời sao, đang nhìn mình đăm đăm.
Dưới trời sao lấp lánh, cô như đã chìm vào mắt Đoàn Dịch Kiệt.
Trong cửa sổ tâm hồn của hai người đều phản chiếu hình bóng của đối phương.
Chỉ trong nháy mắt, Hứa Lương Thần ngơ ngác nghĩ, anh. . . . . . Đến gần cô như vậy từ lúc nào vậy? Vì sao cô không hề hay biết? Cô từ từ dịch ra, nửa là che lấp nửa là xấu hổ cười với Đoàn Dịch Kiệt: “Nóng quá. . . . . .”
Đoàn Dịch Kiệt không tiếp lời cô. Thấy cô cúi đầu đứng yên, anh tò mò muốn đến gần xem xem thế nào, nhưng không ngờ Hứa Lương Thần chợt ngẩng đầu, tầm mắt hai người bỗng nhiên gặp nhau. Một đôi mắt đen sáng như hồ ngọc bích, dường như mang theo sự hấp dẫn mất hồn. Đoàn Dịch Kiệt cảm thấy nếu nhìn lâu nữa, anh sẽ chìm đắm trong đó không thể tự kìm chế nữa.
Anh cười che giấu, thu hồi dáng vẻ hồn bay phách lạc vừa rồi. Đoàn Dịch Kiệt không dám làm cho trái tim của người đó phát hiện khát vọng của anh: “Nóng sao, anh đỡ em lên. . . . . .”
Đưa tay ra, không đợi Hứa Lương Thần cự tuyệt, cũng không cho cự tuyệt, anh nâng cánh tay nõn nà mềm mại như ngó sen kia lên. Gió thu lướt qua, hai người đều không nhịn được run lên. Nhìn đôi mắt anh nóng rực, Hứa Lương Thần sởn da gà, chỉ cảm thấy hơi thở mập mờ làm mình đứng ngồi không yên, bèn đột ngột đứng dậy, muốn đi ra.
Ai biết, cô lại chân trượt, luống cuống tóm lấy quần của người nào đó, quá sợ hãi lại buông tay ra khiến cô suýt ngã vào xuống nước. Người nào đó duỗi tay ra, Hứa Lương Thần liền ngã vào trong lòng anh.
Cảm giác tốt đẹp trong vòng tay, làm Đoàn Dịch Kiệt không khỏi siết chặt tay lại, hai mắt nóng bỏng gần như dính lên người nào đó. Hai người đột nhiên gần gũi như vậy khiến Hứa Lương Thần cảm thấy mỗi một tấc da thịt đều dính vào lồng ngực nóng rực của người đàn ông này. Tiếng thở dốc ẩm nóng bên tai, thân thể áp sát không một kẽ hở làm người cô nóng lên, tim đập loạn nhịp, lòng bàn tay lại đổ mồ hôi. Muốn giãy dụa lại không dám gây ra động tĩnh quá lớn, sốt ruột lại sợ hãi bất đắc dĩ, xấu hổ lại lúng túng khó nói thành lời.
Lúc tầm mắt trốn tránh xung quanh, lại bất ngờ gặp được đôi mắt sáng của anh. Hứa Lương Thần như ngừng thở, chỉ thấy trong mắt người đàn ông là sự yêu thương thiết tha, khiến cô không hiểu . . . . . . Không đành lòng. . . . . . Rất nhiều năm sau, cô thường xuyên nhớ lại đêm sao đầy trời đó, ánh mắt anh phức tạp lại đơn giản, ấm áp như nước suối, làm người ta không thể trốn tránh, không thể từ chối, sau đấy cả người, cả trái tim đều yếu mềm, ấm áp. . . . . .
Nhìn đôi mắt đầy sao, Đoàn Dịch Kiệt không chút do dự cúi người, hôn lên đôi môi đỏ mọng ngày nhớ đêm mong.
Nụ hôn cẩn thận dịu dàng vội vàng, hôn lên lông mày của cô, vầng trán của cô, hàng mi của cô, gò má nóng rực của cô, đôi môi run nhè nhẹ của cô. . . . . . Hứa Lương Thần ngây người mở to mắt, tất cả suy nghĩ bất ngờ bị cướp đi làm cô run run yếu ớt. Thân hình cường tráng bên trên càng làm cho cô không thể trốn tránh, trong đầu trống rỗng, chỉ có thể mở to mắt nhìn hàng mi dày của anh, môi mỏng hơi lạnh của anh. . . . . . Ngón tay mơn trớn trên thân thể, đụng chạm ấm nóng ở bụng dưới, đã vượt qua phạm vi suy nghĩ của cô. . . . . .
Khi Hứa Lương Thần còn chưa kịp phòng bị, sự ma sát bên ngoài đã lập tức tiến vào, môi lưỡi dịu dàng như nước, sự nóng bỏng xa lạ mà quen thuộc làm Lương Thần run rẩy không thể chống cự. . . . . . Đến khi cô hoàn hồn, suy nghĩ duy nhất trong đầu là hối hận mình đã yên lặng dung túng. . . . . . Tối nay, dường như anh luôn mang theo hy vọng của kẻ đi săn, mà tinh thần cô thì đã loạn lên rồi.
“Em đã đồng ý với anh là chuẩn bị tốt rồi, không phải sao? Lương Thần.” Đoàn Dịch Kiệt buông cô ra, hít vào một hơi thật sâu, giọng nói khàn khàn du dương, mang theo sự thân thiết không nói nên lời.
Thân thể Hứa Lương Thần run rẩy, cố gắng giả ngu: “Em. . . . . . Em không hiểu anh đang nói gì. . . . . .”
“Sao vậy, Lương Thần của anh muốn quỵt nợ sao?” Đoàn Dịch Kiệt cúi đầu cười nói. Khóe miệng Hứa Lương Thần giật giật, người này. . . . . . Đêm nay sao lại vô lại như vậy. . . . . .
“Không được rồi.”, Đoàn Dịch Kiệt cúi đầu nhìn giai nhân trong lòng, giọng nói trầm thấp mờ ám, chứa chan mong mỏi: “. . . . . . Em không biết. . . . . . Anh phải chịu đựng khó chịu thế nào đâu. . . . . . Vì ‘hạnh phúc’ của chúng ta, em nhất định không thể để anh nhịn hỏng đâu đấy. . . . . .”
Trong đầu Hứa Lương Thần vang lên ầm ầm, tim đập loạn nhịp, cả người như sắp nổ tung đến nơi, máu chảy ngược lên trên. Tầm mắt đột nhiên nhoáng lên, cô đã bị anh bế ngang lên, dựa vào núi giả ven hồ. . . . . . “Anh. . . . . . Anh buông. . . . . .” Miệng nhanh chóng bị chặn lại, hai chân không chạm đất, người đàn ông lập tức đè cô vào trong núi giả.
Anh lật người, cô giãy dụa dưới người anh, tay chân đấm đá loạn xạ, không ngờ lại châm lên một ngọn lửa khiến anh hít vào một hơi, động tác chợt trở nên thô lỗ, đầu lưỡi ẩm nóng mang theo khát vọng tùy ý dạo chơi.
“Không, anh đừng. . . . . .” Hứa Lương Thần thở dốc đứt quãng, quay đầu tránh. Anh quay sang bên đuổi theo môi cô, nụ hôn mạnh mẽ làm người ta không thở nổi. Tay Hứa Lương Thần để ở trước ngực anh run rẩy bủn rủn lại không làm được gì.
Ở dưới thân anh chống cự một lúc lâu mới có chỗ để thở ra một hơi, lại bị anh tham lam nuốt về. Đôi bàn tay to vuốt ve eo cô, lúc giãy dụa một bên vạt áo tắm đã trượt xuống. Hứa Lương Thần co rúm lại, Đoàn Dịch Kiệt vẫn còn có tâm tư chú ý tới, hơi buông lỏng nhưng cánh tay vẫn giữ chặt vòng eo yểu điệu kia chìm xuống ao. Nước ấm tràn ra ngoài, ngón tay khô nóng của anh dò xét xuống dưới.
Hứa Lương Thần cứng đờ, cuối cùng vẫn không gỡ được cánh tay đang ôm eo mình. Đang lúc cô còn run rẩy đã bị anh xoay ngược lại, chưa kịp cúi đầu hét lên, hai tay muốn kéo lại vạt áo đã bị một tay của anh giữ chặt phía sau, bộ ngực bị anh ép dán chặt vào nhau. . . . . . Cũng không biết anh làm thế nào, thắt lưng sau lưng áo tắm chẳng biết bị kéo ra từ lúc nào, tay anh đang vuốt ve trên đùi cô. Hô hấp dồn dập và tim đập quá nhanh làm đầu Hứa Lương Thần trống rỗng!
Hơi thở ẩm nóng dồn dập bên tai, cô xấu hổ lúng túng, không kìm lòng được nhấc chân đá anh dưới nước: “. . . . . . Anh buông ra. . . . . .” Tiếng hét nhỏ lại lần nữa bị che đi. . . . . .
“Lương Thần, em đã đồng ý với anh rồi mà. . . . . . Chúng ta là vợ chồng, đừng từ chối anh nữa, được không. . . . . .” Đoàn Dịch Kiệt mờ ám dịu dàng khuyên bảo, dỗ dành, “Anh sẽ cẩn thận, sẽ rất cẩn thận, nhẹ nhàng mà. . . . . .” Anh thì thầm an ủi bên tai cô, nhưng động tác tay không hề ngừng lại. . . . . . Anh ghì chặt cô, chân cố gắng chen vào giữa hai chân cô. Các giác quan của Hứa Lương Thần theo động tác tình dục suồng sã của anh mà tập trung hết lên nơi cứng ngắc giữa hai chân mình.
Cô có chút sợ hãi, thân thể cứng đờ dưới sự vuốt ve nóng bỏng, dịu dàng của anh.
Miệng bị che lại, môi lưỡi dây dưa quấn quýt, cô muốn giãy ra muốn đẩy ra muốn cầu xin. . . . . . Muốn anh thả mình ra. . . . . . Lúc đồng ý gả, cô cũng đã biết đây là chuyện gì, nhưng cô vẫn run rẩy, cô sợ hãi, cô. . . . . . chẳng làm được gì, Đoàn Dịch Kiệt đã quyết tâm muốn ăn cô. . . . . . Hơi thở của anh nặng nề, cố gắng đè chặt cô khiến cơ thể cô mềm nhũn, không chống cự được.
“Lương Thần, Lương Thần của anh. . . . . .” Anh lại nỉ non gọi tên cô, “Thả lỏng, Lương Thần, không sao đâu. . . . . . Anh sẽ rất cẩn thận . . . . . .” Bàn tay đang giữ cô thoáng buông ra, ngón tay tiếp tục dao động trên người cô. . . . . .
Động tác của anh nhẹ nhàng nhưng trúc trắc, Hứa Lương Thần căng thẳng lắc đầu, “Không được. . . . . . Đừng, đừng. . . . . .”
Đoàn Dịch Kiệt cúi đầu than nhẹ, nâng tay đặt sau đầu cô, hôn môi cô an ủi, trong giọng nói khàn khàn mang theo rung động và sốt sắng không kìm nén được: “Lương Thần, tin anh, anh sẽ không làm em đau, đừng sợ. . . . . . .”
Hứa Lương Thần chỉ cảm thấy tủi thân, sao có thể không sợ? Bị anh giam chặt trong ngực như vậy. . . . . . Mập mờ suồng sã như vậy. Tuy bóng đêm u tối, nhưng sao đầy trời, lấp lánh tỏa sáng, sao có thể không căng thẳng được? Cô nắm chặt cơ hội, thừa dịp anh không chú ý, cố gắng đẩy mặt anh ra, thở hổn hển ra sức nói một câu: “Đừng, đừng ở đây. . . . . . Thật sự không. . . . . .”
Đoàn Dịch Kiệt nghe vậy, quay đầu nhìn cô, vừa liếm cắn ngón tay thon dài của cô, vừa cúi đầu hỏi: “. . . . . . Ý Lương Thần là, chỉ cần không phải ở đây là được sao?”
Hứa Lương Thần bị ánh mắt sáng quắc của anh nhìn đến nóng rực, cắn cắn môi có chút không hiểu ngập ngừng gật đầu.
“Lương Thần của anh cũng thật biết cách giày vò. . . . . . Vậy phải làm sao bây giờ?” Đoàn Dịch Kiệt cúi đầu xuống, thở gấp bên tai cô, lại dùng sức bế cô lên. Cơ thể trẻ trung khỏe mạnh làm Hứa Lương Thần kinh hồn bạt vía, cường tráng mà mạnh mẽ như vậy . . . . . . “Anh không chờ nổi nữa, làm sao bây giờ. . . . . .”
Lần đầu tiên nghe đàn ông nói những lời tán tỉnh mập mờ mà lại rõ ràng như vậy, Hứa Lương Thần như hiểu như không, trong đầu đã không còn suy nghĩ được gì nữa, theo bản năng đặt tay lên vai anh, muốn cố gắng kéo ra chút khoảng cách, chân tay luống cuống.
Dáng vẻ vô tội hoảng sợ của cô như con thỏ trắng nhỏ làm anh không nhịn được mà muốn bắt nạt cô. Anh bất giấc bật cười, lại ôm chặt lấy cô, cúi đầu như có như không nói: “Được, anh đồng ý với em, không làm ở đây. . . . . . Nhưng anh muốn kiểm tra độ tin cậy trong câu nói của em. . . . . .”
. . . . . . Cái gì?
“Em không được từ chối nữa, nghe chưa?” Giọng nói của anh trầm thấp thong thả, đáy mắt lại dấy lên ngọn lửa nóng rực. Hứa Lương Thần không tự chủ nhìn sang chỗ khác.
Không để cô nói gì nữa, Đoàn Dịch Kiệt giữ thắt lưng cô. . . . . . Lại không thể vào được cánh cửa đó.
Một đôi, hai người chưa có kinh nghiệm.
Anh vụng về lại khó nhịn cố gắng nếm thử, thở hổn hển ôm cô thật chặt, hôn lên mặt cô như con thú nhỏ, cúi đầu gọi tên cô.
Hứa Lương Thần nhẹ nhàng thở ra, anh ngây ngô thế này chắc sẽ phải dừng tay thôi? . . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.