Chương 52: Đã không thể cứu vãn rồi sao
Bạch Nhãn Lang Quân
18/08/2014
Lư phu nhân nghe vậy cười, Đoàn Chính Huân liếc Lư phu nhân một cái cũng gật đầu, sau đó lại hỏi: “Vậy lão đại là đứa đần độn, ngu ngốc không chịu nổi sao?”
Hứa Lương Thần lại sửng sốt, vị đại soái này có ý gì? Vì sao lại cứ hỏi mấy vấn đề ngớ ngẩn như vậy? Tuy không hiểu nhưng cô vẫn thành thật lắc đầu.
Đoàn Dịch Kiệt sở dĩ được gọi là Thiếu soái, một mặt là bởi vì tướng mạo tuấn tú, cử chỉ tiêu sái lỗi lạc, vô cùng xuất sắc; còn chủ yếu là bởi vì anh mới hai mươi mấy tuổi đã là Thượng tướng Quân đoàn trưởng chỉ huy mười vạn hùng binh, quyền cao chức trọng, rong ruổi sa trường uy danh vang xa. Nhân tài như vậy sao có thể là người đần độn không chịu nổi?
Đoàn Chính Huân vừa lòng gật đầu, tiếp theo lại hỏi: “Vậy nó tính tình quái dị, khó gần?”
Hứa Lương Thần đã có chút mờ mịt, rốt cuộc vị đại soái này muốn nói cái gì? Đoàn Dịch Kiệt tuy rằng mặt lạnh, nhưng không gian ác, tính tình cũng không thể nói là quái dị chỉ có chút bá đạo cường thế mà thôi. Chỉ cần không nổi điên, vẫn rất thông tình đạt lý không khó tính.
“Nó đánh phụ nữ?” Đoàn Chính Huân liếc Hứa Lương Thần một cái tiếp tục đặt câu hỏi. Hứa Lương Thần cảm thấy đầu óc mờ mịt, người này có lối suy nghĩ kiểu gì vậy, vấn đề như thế mà cũng hỏi được?
Đoàn Dịch Kiệt tuy rằng tránh xa phụ nữ nhưng vẫn tôn kính, đương nhiên càng chưa thấy anh động tay. . . . . . Đâu chỉ không có động tay. Hứa Lương Thần đột nhiên nghĩ tới vẻ mặt dịu dàng lời nói nhỏ nhẹ của anh với vị Cảnh tiểu thư kia. . . . . .
“Nói như vậy con vừa không cảm thấy nó xấu, cũng không cho rằng nó đần độn, coi như thông tình đạt lý dễ chịu?” Đoàn Chính Huân tổng kết, thuận tiện bổ sung một câu: “Nhà họ Đoàn có quy định, đàn ông không đánh vợ.”
Hứa Lương Thần nửa là khó hiểu nửa là mờ mịt gật đầu, vậy thì sao?
Đoàn Chính Huân nhíu hàng mày kiếm, có chút nghiêm khắc nhìn thẳng Hứa Lương Thần, bỗng nhiên nói: “Nha đầu, sao con lại cứ quanh co nghĩ nhiều như vậy? Một người đàn ông muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn bản lĩnh có bản lĩnh, không khó tính, cũng không đánh vợ, con còn muốn thế nào? Nói đi nói lại chỉ là không chịu lấy lão đại đúng không? Nha đầu giỏi lắm, bị bọn giặc tây dạy hỏng rồi.” Nói xong, thuận tiện lườm Đoàn Kỳ Bình một cái, con cũng là một ví dụ!
Hứa Lương Thần ngạc nhiên, vị đại soái này nói gì vậy? Đây là kiểu logic gì? Một người đàn ông chỉ cần có bề ngoài, không khó tính không đánh vợ thì chính là người nên gả sao? Cô nghĩ, nếu đây là điều kiện, vậy Giang Cánh Vu không phải càng thích hợp hơn đại thiếu mặt lạnh sao?
Tốt xấu gì cũng nên tôn trọng cảm giác trong lòng của người trong cuộc chứ? Không thích không có tình yêu, làm vợ chồng thế nào được? Những lời này Hứa Lương Thần không dám nói thẳng, chỉ miễn cưỡng nở nụ cười, cố giữ vững bình tĩnh, giải thích: “Đại soái, Lương Thần tự thẹn biết vài con chữ, nhưng Lương Thần cho rằng không lấy yêu làm điều kiện tiên quyết của hôn nhân thật sự rất vô trách nhiệm. Tôi và đại thiếu cũng không có tình cảm, xin đại soái lượng thứ.”
“Nói xong rồi hả? Chính là nguyên nhân này?” Đoàn Chính Huân khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Hứa Lương Thần: “Mấy đứa chỉ đọc sách tây, bị mấy chữ đó mê hoặc rồi! Tình yêu tối thượng, hôn nhân tự chủ cái gì chứ, cứ như sống trong mơ vậy. Nên phó thác chung thân cho người đàn ông như thế nào mấy đứa nhìn mà không biết à?”
Đoàn Chính Huân đứng thẳng lên nói chắc như đinh đóng cột: “Nói thật cho con biết, lão đại nhắm trúng con rồi! Thằng oắt kia cái gì cũng biến báo, chỉ riêng cưới vợ là ương bướng. Hơn nữa mẹ ta cũng đã nhìn trúng con, bọn họ đều nói được, ta làm cha làm con không thể không theo. Hôm nay con đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý!”
Nhìn sắc mặt Hứa Lương Thần nháy mắt tái nhợt, ngạc nhiên ngẩng đầu, Đoàn Chính Huân nhíu mày nhìn bầu trời âm u đen kịt chỉ có một hai ngôi sao lạnh không ánh sáng ngoài cửa sổ, ông trầm giọng nói: “Con vào Bộ ngoại giao, hẳn cũng biết gần đây bên ngoài có người Nhật Bản lòng muông dạ thú như hổ rình mồi, trong có sóng thần lũ lụt, có thể nói trong ngoài đều khốn đốn. Lão đại quả thật cần một người vợ hiền, nha đầu, hôn sự của con và lão đại không chỉ là chuyện của hai đứa! Cẩn thận suy nghĩ, có yêu cầu gì mấy ngày sau hãy nói với ta!”
Nhìn Hứa Lương Thần khiếp sợ sắc mặt thay đổi trợn mắt há hốc mồm, Đoàn Kỳ Bình có chút không đành lòng, không khỏi lên tiếng nói: “Cha, việc này. . . . . .”
Còn chưa dứt lời, Đoàn Chính Huân trừng mắt cắt ngang, Đoàn Kỳ Bình không thể không ngậm miệng. Thuở nhỏ trong nhà có quy định người lớn nói chuyện không được nói xen vào. Uy nghi của Đoàn Chính Huân khiến vị phóng viên nổi tiếng này cũng không thể không ngậm miệng lại.
Nuốt một ngụm nước bọt, Hứa Lương Thần cố giữ bình tĩnh, giọng nói có chút run rẩy: “Đại soái, hôn nhân sao có thể bắt buộc? Tôi chưa từng có mơ tưởng cũng như không hề có tình yêu với đại thiếu, dùng thủ đoạn này, đại soái không sợ truyền ra sẽ làm mất thanh danh soái phủ sao?!”
Đoàn Chính Huân nghe vậy nhíu mày, nhìn chằm chằm Hứa Lương Thần nói: “Nha đầu con thật đúng là cứng đầu! Từ xưa đến nay bao nhiêu cuộc hôn nhân do cha mẹ sắp xếp, chẳng phải cũng tương kính như tân, cử án tề mi [*] sao? Làm thiếu phu nhân phủ Đại Soái ta con thấy uất ức vậy à? ! Không cần nói nữa, mọi chuyện cứ quyết định như vậy.”
[*]Tương kính như tân; Cử án tề mi: Hai câu này đều có nghĩa vợ chồng cùng kính trọng và thương yêu lẫn nhau.
Ông đã bị Hứa Lương Thần chọc giận, trước giờ ông mang binh đánh giặc nói một là một nói hai là hai, dây dưa lằng nhằng không phải phong cách của Đoàn Chính Huân: “Thanh danh phủ Đại Soái gì gì đó, ta không để ý, con lo cái gì? Tôn Mạnh Lâm sao lại dạy dỗ ra nha đầu ngang ngược như vậy! Nhị nha đầu, đưa con bé đi tìm lão đại, có oan ức gì thì nói với nó!” Trực tiếp phủi tay đuổi người.
Lư phu nhân giật giật khóe môi, trượng phu trực tiếp hạ lệnh, con dâu tương lai khẳng định khó chịu trong lòng, vốn định an ủi vài câu nhưng nhìn thấy vẻ mặt phẫn hận đau lòng của Hứa Lương Thần, bà không khỏi thầm thở dài. Bao nhiêu giai lệ danh viện con trai đều chướng mắt, chỉ thích mỗi nha đầu quật cường này, con trai rước lấy phiền toái bà lại phải đi thu dọn. Nhưng nói không chừng vợ chồng son gần gũi, hai đứa nói chuyện với nhau sẽ tốt hơn.
Vì thế, bà cũng nháy mắt với Đoàn Kỳ Bình. Đoàn Kỳ Bình bất đắc dĩ, đành phải kéo Hứa Lương Thần còn định tranh cãi đi. Cha là người thô kệch, không nói đạo lý quyết giữ ý mình, nếu muốn thay đổi chuyện này chỉ có thể xuống tay từ chỗ anh cả. Lương Thần cứng rắn tranh cãi với ông cũng chẳng có ích gì.
Bị Đoàn Kỳ Bình kéo ra phòng khách, Hứa Lương Thần vẫn thất thần, hôn sự và tương lai của cô cứ như vậy đã bị quyết định như rồi sao?!
Đi đến dưới tầng, gió đêm hơi ẩm thổi qua cô mới chợt hoàn hồn, chuyện này đã không thể cứu vãn rồi ư?
Hứa Lương Thần lại sửng sốt, vị đại soái này có ý gì? Vì sao lại cứ hỏi mấy vấn đề ngớ ngẩn như vậy? Tuy không hiểu nhưng cô vẫn thành thật lắc đầu.
Đoàn Dịch Kiệt sở dĩ được gọi là Thiếu soái, một mặt là bởi vì tướng mạo tuấn tú, cử chỉ tiêu sái lỗi lạc, vô cùng xuất sắc; còn chủ yếu là bởi vì anh mới hai mươi mấy tuổi đã là Thượng tướng Quân đoàn trưởng chỉ huy mười vạn hùng binh, quyền cao chức trọng, rong ruổi sa trường uy danh vang xa. Nhân tài như vậy sao có thể là người đần độn không chịu nổi?
Đoàn Chính Huân vừa lòng gật đầu, tiếp theo lại hỏi: “Vậy nó tính tình quái dị, khó gần?”
Hứa Lương Thần đã có chút mờ mịt, rốt cuộc vị đại soái này muốn nói cái gì? Đoàn Dịch Kiệt tuy rằng mặt lạnh, nhưng không gian ác, tính tình cũng không thể nói là quái dị chỉ có chút bá đạo cường thế mà thôi. Chỉ cần không nổi điên, vẫn rất thông tình đạt lý không khó tính.
“Nó đánh phụ nữ?” Đoàn Chính Huân liếc Hứa Lương Thần một cái tiếp tục đặt câu hỏi. Hứa Lương Thần cảm thấy đầu óc mờ mịt, người này có lối suy nghĩ kiểu gì vậy, vấn đề như thế mà cũng hỏi được?
Đoàn Dịch Kiệt tuy rằng tránh xa phụ nữ nhưng vẫn tôn kính, đương nhiên càng chưa thấy anh động tay. . . . . . Đâu chỉ không có động tay. Hứa Lương Thần đột nhiên nghĩ tới vẻ mặt dịu dàng lời nói nhỏ nhẹ của anh với vị Cảnh tiểu thư kia. . . . . .
“Nói như vậy con vừa không cảm thấy nó xấu, cũng không cho rằng nó đần độn, coi như thông tình đạt lý dễ chịu?” Đoàn Chính Huân tổng kết, thuận tiện bổ sung một câu: “Nhà họ Đoàn có quy định, đàn ông không đánh vợ.”
Hứa Lương Thần nửa là khó hiểu nửa là mờ mịt gật đầu, vậy thì sao?
Đoàn Chính Huân nhíu hàng mày kiếm, có chút nghiêm khắc nhìn thẳng Hứa Lương Thần, bỗng nhiên nói: “Nha đầu, sao con lại cứ quanh co nghĩ nhiều như vậy? Một người đàn ông muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn bản lĩnh có bản lĩnh, không khó tính, cũng không đánh vợ, con còn muốn thế nào? Nói đi nói lại chỉ là không chịu lấy lão đại đúng không? Nha đầu giỏi lắm, bị bọn giặc tây dạy hỏng rồi.” Nói xong, thuận tiện lườm Đoàn Kỳ Bình một cái, con cũng là một ví dụ!
Hứa Lương Thần ngạc nhiên, vị đại soái này nói gì vậy? Đây là kiểu logic gì? Một người đàn ông chỉ cần có bề ngoài, không khó tính không đánh vợ thì chính là người nên gả sao? Cô nghĩ, nếu đây là điều kiện, vậy Giang Cánh Vu không phải càng thích hợp hơn đại thiếu mặt lạnh sao?
Tốt xấu gì cũng nên tôn trọng cảm giác trong lòng của người trong cuộc chứ? Không thích không có tình yêu, làm vợ chồng thế nào được? Những lời này Hứa Lương Thần không dám nói thẳng, chỉ miễn cưỡng nở nụ cười, cố giữ vững bình tĩnh, giải thích: “Đại soái, Lương Thần tự thẹn biết vài con chữ, nhưng Lương Thần cho rằng không lấy yêu làm điều kiện tiên quyết của hôn nhân thật sự rất vô trách nhiệm. Tôi và đại thiếu cũng không có tình cảm, xin đại soái lượng thứ.”
“Nói xong rồi hả? Chính là nguyên nhân này?” Đoàn Chính Huân khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Hứa Lương Thần: “Mấy đứa chỉ đọc sách tây, bị mấy chữ đó mê hoặc rồi! Tình yêu tối thượng, hôn nhân tự chủ cái gì chứ, cứ như sống trong mơ vậy. Nên phó thác chung thân cho người đàn ông như thế nào mấy đứa nhìn mà không biết à?”
Đoàn Chính Huân đứng thẳng lên nói chắc như đinh đóng cột: “Nói thật cho con biết, lão đại nhắm trúng con rồi! Thằng oắt kia cái gì cũng biến báo, chỉ riêng cưới vợ là ương bướng. Hơn nữa mẹ ta cũng đã nhìn trúng con, bọn họ đều nói được, ta làm cha làm con không thể không theo. Hôm nay con đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý!”
Nhìn sắc mặt Hứa Lương Thần nháy mắt tái nhợt, ngạc nhiên ngẩng đầu, Đoàn Chính Huân nhíu mày nhìn bầu trời âm u đen kịt chỉ có một hai ngôi sao lạnh không ánh sáng ngoài cửa sổ, ông trầm giọng nói: “Con vào Bộ ngoại giao, hẳn cũng biết gần đây bên ngoài có người Nhật Bản lòng muông dạ thú như hổ rình mồi, trong có sóng thần lũ lụt, có thể nói trong ngoài đều khốn đốn. Lão đại quả thật cần một người vợ hiền, nha đầu, hôn sự của con và lão đại không chỉ là chuyện của hai đứa! Cẩn thận suy nghĩ, có yêu cầu gì mấy ngày sau hãy nói với ta!”
Nhìn Hứa Lương Thần khiếp sợ sắc mặt thay đổi trợn mắt há hốc mồm, Đoàn Kỳ Bình có chút không đành lòng, không khỏi lên tiếng nói: “Cha, việc này. . . . . .”
Còn chưa dứt lời, Đoàn Chính Huân trừng mắt cắt ngang, Đoàn Kỳ Bình không thể không ngậm miệng. Thuở nhỏ trong nhà có quy định người lớn nói chuyện không được nói xen vào. Uy nghi của Đoàn Chính Huân khiến vị phóng viên nổi tiếng này cũng không thể không ngậm miệng lại.
Nuốt một ngụm nước bọt, Hứa Lương Thần cố giữ bình tĩnh, giọng nói có chút run rẩy: “Đại soái, hôn nhân sao có thể bắt buộc? Tôi chưa từng có mơ tưởng cũng như không hề có tình yêu với đại thiếu, dùng thủ đoạn này, đại soái không sợ truyền ra sẽ làm mất thanh danh soái phủ sao?!”
Đoàn Chính Huân nghe vậy nhíu mày, nhìn chằm chằm Hứa Lương Thần nói: “Nha đầu con thật đúng là cứng đầu! Từ xưa đến nay bao nhiêu cuộc hôn nhân do cha mẹ sắp xếp, chẳng phải cũng tương kính như tân, cử án tề mi [*] sao? Làm thiếu phu nhân phủ Đại Soái ta con thấy uất ức vậy à? ! Không cần nói nữa, mọi chuyện cứ quyết định như vậy.”
[*]Tương kính như tân; Cử án tề mi: Hai câu này đều có nghĩa vợ chồng cùng kính trọng và thương yêu lẫn nhau.
Ông đã bị Hứa Lương Thần chọc giận, trước giờ ông mang binh đánh giặc nói một là một nói hai là hai, dây dưa lằng nhằng không phải phong cách của Đoàn Chính Huân: “Thanh danh phủ Đại Soái gì gì đó, ta không để ý, con lo cái gì? Tôn Mạnh Lâm sao lại dạy dỗ ra nha đầu ngang ngược như vậy! Nhị nha đầu, đưa con bé đi tìm lão đại, có oan ức gì thì nói với nó!” Trực tiếp phủi tay đuổi người.
Lư phu nhân giật giật khóe môi, trượng phu trực tiếp hạ lệnh, con dâu tương lai khẳng định khó chịu trong lòng, vốn định an ủi vài câu nhưng nhìn thấy vẻ mặt phẫn hận đau lòng của Hứa Lương Thần, bà không khỏi thầm thở dài. Bao nhiêu giai lệ danh viện con trai đều chướng mắt, chỉ thích mỗi nha đầu quật cường này, con trai rước lấy phiền toái bà lại phải đi thu dọn. Nhưng nói không chừng vợ chồng son gần gũi, hai đứa nói chuyện với nhau sẽ tốt hơn.
Vì thế, bà cũng nháy mắt với Đoàn Kỳ Bình. Đoàn Kỳ Bình bất đắc dĩ, đành phải kéo Hứa Lương Thần còn định tranh cãi đi. Cha là người thô kệch, không nói đạo lý quyết giữ ý mình, nếu muốn thay đổi chuyện này chỉ có thể xuống tay từ chỗ anh cả. Lương Thần cứng rắn tranh cãi với ông cũng chẳng có ích gì.
Bị Đoàn Kỳ Bình kéo ra phòng khách, Hứa Lương Thần vẫn thất thần, hôn sự và tương lai của cô cứ như vậy đã bị quyết định như rồi sao?!
Đi đến dưới tầng, gió đêm hơi ẩm thổi qua cô mới chợt hoàn hồn, chuyện này đã không thể cứu vãn rồi ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.