Chương 2: Em đi được sao?
Bạch Nhãn Lang Quân
18/08/2014
Sau khi về nước Hứa Lương Thần được mời về dạy tiếng Pháp ở trường nữ sinh Khải Minh, dạy tiếng Anh ở trường St. Mary, còn kiêm sáng tác riêng ở Tạp chí địa lý quốc gia, ngày ngày trôi qua phong phú mà có ý nghĩa. Đến Phủ Đại Soái làm kẻ “theo đóm ăn tàn” nhàn hạ cho đám phu nhân tiểu thư, ở trong mắt cô quả thực là lãng phí thời gian.
Hơn nữa, người biết mấy thứ tiếng ngoại ngữ lại giỏi về xã giao, muốn tạo quan hệ với Phủ Đại Soái có quyền thế, ở Yến Châu này đếm không xuể, cần gì nhất định phải là Hứa Lương Thần cô?
Vị đại thiếu mặt lạnh này vì sao phải ép buộc cô như vậy, thậm chí không tiếc lấy tiền đồ chính trị của anh họ Tôn Mạnh Lâm ra dụ dỗ đe dọa cô, rốt cuộc là vì sao?
Hứa Lương Thần cảm thấy thật sự có chút đau đầu.
Hôm nay lúc tới, người gác cổng vừa thông báo xong thì người đi ra tiếp đón lại là dì Tư Đoàn đại soái yêu thương nhất, hơn nữa cũng quá nhiệt tình, làm Hứa Lương Thần bất an. Không ngờ được nửa đường Đoàn đại thiếu lại bỗng nhiên xuất hiện, đối thoại của hai người dường như giấu giếm bí mật nào đó. Một nhân viên công tác nhỏ nhoi sao lại khiến bọn họ tự hạ thấp địa vị của mình như vậy? Trực giác của Hứa Lương Thần mách bảo trong đó nhất định có nguyên nhân khác.
Mặc dù cô vẫn thản nhiên cười, nhưng lông mày lại hơi nhăn lại, bộ dáng tương đối phiền não. Khóe môi Đoàn Dịch Kiệt hơi cong lên, nha đầu kia thật đúng là không giống người thường, xem ra anh đã không nhìn lầm, mọi chuyện cứ quyết định giao cho cô!
Từ khi Đoàn Dịch Kiệt tiến vào, Hứa Lương Thần dường như lạnh nhạt hơn một chút. Dì Tư có chút tò mò có chút hứng thú nhìn hai người cười nói: “Hứa tiểu thư mới đến, mọi chuyện không cần vội. Sắc trời đã không còn sớm, bữa trưa hôm nay dùng cơm cùng chúng tôi đi. Chờ buổi chiều Kỳ Phương, Kỳ Ngọc trở về rồi mở tiệc mừng cô giáo, Hứa tiểu thư thấy thế nào?
“Tứ phu nhân, quý phủ quá mức khách khí, Lương Thần làm sao dám nhận? Không cần làm như thế, buổi chiều tôi còn có lớp ở St.Mary, nếu Tứ phu nhân không trách tội, Lương Thần xin phép trước.”
Ngô Văn Quyên càng nhiệt tình thì trong lòng Hứa Lương Thần càng bất an, vì thế dứt khoát cáo từ. Phủ Đại Soái nhân tài đông đúc, nếu có việc thật cũng không nhất thiết phải là mình, tội gì ở lại đây tự tìm phiền phức?
Nhìn Hứa Lương Thần e sợ trốn còn không kịp, Tứ phu nhân cười liếc Đoàn Dịch Kiệt một cái. Không đợi cô mở miệng, đại thiếu mặt lạnh bỗng nhiên nói: “Nếu Hứa tiểu thư còn có việc, dì Tư không nên cố giữ. Hứa tiểu thư, mời.”
Anh hơi nghiêng người, tay phải khẽ nâng nên tránh đường cho Hứa Lương Thần.
Nghe vậy không chỉ dì Tư thấy bất ngờ mà ngay cả Hứa Lương Thần cũng bất giác giương mắt nhìn anh. Lần này đại thiếu mặt lạnh làm như vậy là nể tình hay mặt trời mọc từ hướng Tây? Nhưng dù sao đại thiếu đã thả, Hứa Lương Thần tất nhiên muốn còn chẳng được, vì thế dịu dàng mỉm cười vội vàng chào tạm biệt Tứ phu nhân.
Ngô Văn Quyên cẩn thận cười, trong lòng lại cảm thấy kỳ lạ. Lão đại đổi tính lúc nào vậy? Cứ như vậy đã để Hứa tiểu thư này rời đi? Cũng lạ, người ta đã đưa lên cửa mà vẫn hờ hững mặt lạnh như sương. Vị Hứa tiểu thư này lại lạnh lùng thản nhiên, bộ dáng rõ ràng là vô tâm. Lão đại hàng ngày bận rộn mà vẫn đích thân dặn dò mình tới đây chăm sóc, xem ra trong đó chắc chắn có nội tình.
Cùng nhau đi ra sân, khách khí tạm biệt Ngô Văn Quyên, Hứa Lương Thần nhấc chân đi thẳng, không ngờ đại thiếu mặt lạnh lại vẫn không nhanh không chậm như bóng với hình đi theo phía sau. Một nam một nữ cứ đi như vậy, nam còn là đại thiếu xưa nay luôn lạnh nhạt với phụ nữ khiến người xung quanh cho dù khiếp sợ thiếu soái mặt lạnh không dám nhìn thẳng, nhưng những ánh mắt đó vẫn làm cho Hứa Lương Thần có hơi khó chịu.
Nhìn phía trước chính là cửa lớn phủ Đại Soái, Hứa Lương Thần bất đắc dĩ đành phải dừng bước, làm như không có việc gì kéo giãn khoảng cách với người nào đó: “Đại thiếu, không cần tiễn nữa, cám ơn anh.”
Ánh mắt Đoàn Dịch Kiệt sắc bén như kiếm, mặt không biểu cảm, lãnh đạm nói: “Không phải tôi tiễn em, giữa trưa cùng nhau ăn cơm.”
Cái gì? Hứa Lương Thần ngạc nhiên nhìn anh, cùng nhau ăn cơm? Đừng, trước không nói đến việc nhìn cái mặt lạnh của anh tôi ăn không vào, ăn vào không biết có bị đau dạ dày không, nhưng chỉ cần cùng thiếu soái mặt lạnh xưa nay không gần nữ sắc của Phủ Đại Soái cùng ra cùng vào, tin vịt đồn nhảm, bát quái phố phường không phải tiểu dân như tôi có thể chịu đựng được.
“Đa tạ thịnh tình của đại thiếu, nhưng tôi còn có việc, tôi đi trước.”
Hứa Lương Thần nói xong không đợi Đoàn Dịch Kiệt đáp ứng, xoay người nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng dáng người nào đó như chạy nạn sắp biến mất ở cửa lớn, trên khuôn mặt lạnh lùng của Đoàn Dịch Kiệt cũng hiện lên vẻ như cười như không. Nha đầu, không có lệnh của tôi, em đi được sao?
Quả nhiên, Hứa Lương Thần một chân đã bước ra cửa lớn lại bị một sĩ quan phụ tá chặn lại. Người ta thực khách khí, vẻ mặt tươi cười nâng tay chào: “Hứa tiểu thư, mời lên xe.”
Xem tư thế này dù mình có muốn đi hay không cũng đều phải đi? Hứa Lương Thần có chút tức giận, Phủ Đại Soái có quyền thế nên có thể ép buộc như vậy sao?
Muốn nói đạo lý, hãy nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Đoàn Dịch Kiệt, cửa lớn uy vũ của phủ Đại Soái, súng trường trong tay lính gác, ngẫm lại đây cũng không phải lần đầu tiên Đoàn đại thiếu ép buộc làm khó người ta, cô cũng không thể khóc lóc om sòm bên đường. Nơi này vẫn là cửa chính phủ Soái, người đi qua đi lại nối liền không dứt, đại thiếu mặt lạnh còn là tiêu điểm chú ý của mọi người. Cô bất đắc dĩ nén lửa giận trong lòng, hừ một tiếng xoay người lên xe.
Ánh mắt giống như băng của Đoàn Dịch Kiệt có hơi mềm đi, ngồi vào bên cạnh Hứa Lương Thần. Sĩ quan phụ tá La Hoằng Nghĩa đóng cửa xe, ngồi vào chỗ tài xế, khởi động xe.
Tuy nói đã gặp vài lần, nhưng cô cũng không quen biết Đoàn Dịch Kiệt. Nghe nói vị đại thiếu xưa nay mặt lạnh này, cũng ít để ý danh viện trong thành, mấy ngày nay lại cố ý tiếp cận mình, dù không biết nguyên nhân nhưng giả bộ hồ đồ là không ổn. Vì thế cô lặng lẽ nhích sang bên cạnh, Hứa Lương Thần hơi quay đầu: “Yêu cầu ngày ấy đại thiếu đưa ra, tôi đã chấp nhận. Nếu còn có gì chỉ giáo, xin đại thiếu cứ phân phó, bữa cơm này quên đi được không? Thời gian của đại thiếu quý như vàng, không cần khách khí như vậy.”
Sau một lúc lâu không thấy trả lời, Hứa Lương Thần hơi giương mắt, thấy sâu trong con ngươi đen lạnh như băng của Đoàn Dịch Kiệt dường như mang theo hơi nóng, nhìn cô chằm chằm.
Trong lòng Hứa Lương Thần đột nhiên hốt hoảng, đáy lòng có cảm giác sợ hãi khó tả đối với vị đại thiếu mặt lạnh này. Vì thế cố giữ vững bình tĩnh cụp mắt xuống, ngoan ngoãn nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau của mình.
Hơn nữa, người biết mấy thứ tiếng ngoại ngữ lại giỏi về xã giao, muốn tạo quan hệ với Phủ Đại Soái có quyền thế, ở Yến Châu này đếm không xuể, cần gì nhất định phải là Hứa Lương Thần cô?
Vị đại thiếu mặt lạnh này vì sao phải ép buộc cô như vậy, thậm chí không tiếc lấy tiền đồ chính trị của anh họ Tôn Mạnh Lâm ra dụ dỗ đe dọa cô, rốt cuộc là vì sao?
Hứa Lương Thần cảm thấy thật sự có chút đau đầu.
Hôm nay lúc tới, người gác cổng vừa thông báo xong thì người đi ra tiếp đón lại là dì Tư Đoàn đại soái yêu thương nhất, hơn nữa cũng quá nhiệt tình, làm Hứa Lương Thần bất an. Không ngờ được nửa đường Đoàn đại thiếu lại bỗng nhiên xuất hiện, đối thoại của hai người dường như giấu giếm bí mật nào đó. Một nhân viên công tác nhỏ nhoi sao lại khiến bọn họ tự hạ thấp địa vị của mình như vậy? Trực giác của Hứa Lương Thần mách bảo trong đó nhất định có nguyên nhân khác.
Mặc dù cô vẫn thản nhiên cười, nhưng lông mày lại hơi nhăn lại, bộ dáng tương đối phiền não. Khóe môi Đoàn Dịch Kiệt hơi cong lên, nha đầu kia thật đúng là không giống người thường, xem ra anh đã không nhìn lầm, mọi chuyện cứ quyết định giao cho cô!
Từ khi Đoàn Dịch Kiệt tiến vào, Hứa Lương Thần dường như lạnh nhạt hơn một chút. Dì Tư có chút tò mò có chút hứng thú nhìn hai người cười nói: “Hứa tiểu thư mới đến, mọi chuyện không cần vội. Sắc trời đã không còn sớm, bữa trưa hôm nay dùng cơm cùng chúng tôi đi. Chờ buổi chiều Kỳ Phương, Kỳ Ngọc trở về rồi mở tiệc mừng cô giáo, Hứa tiểu thư thấy thế nào?
“Tứ phu nhân, quý phủ quá mức khách khí, Lương Thần làm sao dám nhận? Không cần làm như thế, buổi chiều tôi còn có lớp ở St.Mary, nếu Tứ phu nhân không trách tội, Lương Thần xin phép trước.”
Ngô Văn Quyên càng nhiệt tình thì trong lòng Hứa Lương Thần càng bất an, vì thế dứt khoát cáo từ. Phủ Đại Soái nhân tài đông đúc, nếu có việc thật cũng không nhất thiết phải là mình, tội gì ở lại đây tự tìm phiền phức?
Nhìn Hứa Lương Thần e sợ trốn còn không kịp, Tứ phu nhân cười liếc Đoàn Dịch Kiệt một cái. Không đợi cô mở miệng, đại thiếu mặt lạnh bỗng nhiên nói: “Nếu Hứa tiểu thư còn có việc, dì Tư không nên cố giữ. Hứa tiểu thư, mời.”
Anh hơi nghiêng người, tay phải khẽ nâng nên tránh đường cho Hứa Lương Thần.
Nghe vậy không chỉ dì Tư thấy bất ngờ mà ngay cả Hứa Lương Thần cũng bất giác giương mắt nhìn anh. Lần này đại thiếu mặt lạnh làm như vậy là nể tình hay mặt trời mọc từ hướng Tây? Nhưng dù sao đại thiếu đã thả, Hứa Lương Thần tất nhiên muốn còn chẳng được, vì thế dịu dàng mỉm cười vội vàng chào tạm biệt Tứ phu nhân.
Ngô Văn Quyên cẩn thận cười, trong lòng lại cảm thấy kỳ lạ. Lão đại đổi tính lúc nào vậy? Cứ như vậy đã để Hứa tiểu thư này rời đi? Cũng lạ, người ta đã đưa lên cửa mà vẫn hờ hững mặt lạnh như sương. Vị Hứa tiểu thư này lại lạnh lùng thản nhiên, bộ dáng rõ ràng là vô tâm. Lão đại hàng ngày bận rộn mà vẫn đích thân dặn dò mình tới đây chăm sóc, xem ra trong đó chắc chắn có nội tình.
Cùng nhau đi ra sân, khách khí tạm biệt Ngô Văn Quyên, Hứa Lương Thần nhấc chân đi thẳng, không ngờ đại thiếu mặt lạnh lại vẫn không nhanh không chậm như bóng với hình đi theo phía sau. Một nam một nữ cứ đi như vậy, nam còn là đại thiếu xưa nay luôn lạnh nhạt với phụ nữ khiến người xung quanh cho dù khiếp sợ thiếu soái mặt lạnh không dám nhìn thẳng, nhưng những ánh mắt đó vẫn làm cho Hứa Lương Thần có hơi khó chịu.
Nhìn phía trước chính là cửa lớn phủ Đại Soái, Hứa Lương Thần bất đắc dĩ đành phải dừng bước, làm như không có việc gì kéo giãn khoảng cách với người nào đó: “Đại thiếu, không cần tiễn nữa, cám ơn anh.”
Ánh mắt Đoàn Dịch Kiệt sắc bén như kiếm, mặt không biểu cảm, lãnh đạm nói: “Không phải tôi tiễn em, giữa trưa cùng nhau ăn cơm.”
Cái gì? Hứa Lương Thần ngạc nhiên nhìn anh, cùng nhau ăn cơm? Đừng, trước không nói đến việc nhìn cái mặt lạnh của anh tôi ăn không vào, ăn vào không biết có bị đau dạ dày không, nhưng chỉ cần cùng thiếu soái mặt lạnh xưa nay không gần nữ sắc của Phủ Đại Soái cùng ra cùng vào, tin vịt đồn nhảm, bát quái phố phường không phải tiểu dân như tôi có thể chịu đựng được.
“Đa tạ thịnh tình của đại thiếu, nhưng tôi còn có việc, tôi đi trước.”
Hứa Lương Thần nói xong không đợi Đoàn Dịch Kiệt đáp ứng, xoay người nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng dáng người nào đó như chạy nạn sắp biến mất ở cửa lớn, trên khuôn mặt lạnh lùng của Đoàn Dịch Kiệt cũng hiện lên vẻ như cười như không. Nha đầu, không có lệnh của tôi, em đi được sao?
Quả nhiên, Hứa Lương Thần một chân đã bước ra cửa lớn lại bị một sĩ quan phụ tá chặn lại. Người ta thực khách khí, vẻ mặt tươi cười nâng tay chào: “Hứa tiểu thư, mời lên xe.”
Xem tư thế này dù mình có muốn đi hay không cũng đều phải đi? Hứa Lương Thần có chút tức giận, Phủ Đại Soái có quyền thế nên có thể ép buộc như vậy sao?
Muốn nói đạo lý, hãy nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Đoàn Dịch Kiệt, cửa lớn uy vũ của phủ Đại Soái, súng trường trong tay lính gác, ngẫm lại đây cũng không phải lần đầu tiên Đoàn đại thiếu ép buộc làm khó người ta, cô cũng không thể khóc lóc om sòm bên đường. Nơi này vẫn là cửa chính phủ Soái, người đi qua đi lại nối liền không dứt, đại thiếu mặt lạnh còn là tiêu điểm chú ý của mọi người. Cô bất đắc dĩ nén lửa giận trong lòng, hừ một tiếng xoay người lên xe.
Ánh mắt giống như băng của Đoàn Dịch Kiệt có hơi mềm đi, ngồi vào bên cạnh Hứa Lương Thần. Sĩ quan phụ tá La Hoằng Nghĩa đóng cửa xe, ngồi vào chỗ tài xế, khởi động xe.
Tuy nói đã gặp vài lần, nhưng cô cũng không quen biết Đoàn Dịch Kiệt. Nghe nói vị đại thiếu xưa nay mặt lạnh này, cũng ít để ý danh viện trong thành, mấy ngày nay lại cố ý tiếp cận mình, dù không biết nguyên nhân nhưng giả bộ hồ đồ là không ổn. Vì thế cô lặng lẽ nhích sang bên cạnh, Hứa Lương Thần hơi quay đầu: “Yêu cầu ngày ấy đại thiếu đưa ra, tôi đã chấp nhận. Nếu còn có gì chỉ giáo, xin đại thiếu cứ phân phó, bữa cơm này quên đi được không? Thời gian của đại thiếu quý như vàng, không cần khách khí như vậy.”
Sau một lúc lâu không thấy trả lời, Hứa Lương Thần hơi giương mắt, thấy sâu trong con ngươi đen lạnh như băng của Đoàn Dịch Kiệt dường như mang theo hơi nóng, nhìn cô chằm chằm.
Trong lòng Hứa Lương Thần đột nhiên hốt hoảng, đáy lòng có cảm giác sợ hãi khó tả đối với vị đại thiếu mặt lạnh này. Vì thế cố giữ vững bình tĩnh cụp mắt xuống, ngoan ngoãn nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.