Chương 46: Liệu em có thể dành cho anh một vị trí trong trái tim em?
Bạch Nhãn Lang Quân
18/08/2014
Bởi vì moi được vị trí mấy sào huyệt từ đám tù binh, mấy ngày hôm trước Đoàn Dịch Kiệt dẫn người bao vậy một cái ổ thổ phỉ lớn, thu được không ít vũ khí kiểu mới, còn có radio anh luôn muốn tìm.
Giang Cánh Vu vốn định rời đi lại bị giữ lại, nghiên cứu xuất xứ cùng đặc điểm của những trang bị vũ khí này, chuẩn bị cung cấp báo cáo làm chứng cớ. Mà Hứa Lương Thần thương tích mới khá lên lại càng bận tối tăm mặt mũi, mật điện chặn được và không ít tư liệu đang chờ phiên dịch gấp.
Mấy ngày nay Đoàn Kỳ Bình luôn ở chỗ cô, tuy rằng vị phóng viên nổi tiếng này cứ nói chuyện một lúc là lại biến thành giọng điệu phỏng vấn, đặc biệt còn hay nói bóng nói gió chuyện tình cảm của cô làm cho Lương Thần có chút bó tay, nhưng với tư cách là phóng viên tin tức Hứa Lương Thần thu lợi không ít khi nói chuyện với cô ấy.
Cũng bởi vì Đoàn Kỳ Bình xuất hiện, Đoàn Dịch Kiệt mấy ngày nay chỉ ngẫu nhiên đến thăm, hai người rất ít ở cùng nhau, lại càng không động tay động chân như trước nữa. Hứa Lương Thần đã hoàn toàn bình tĩnh lại, đặt hết tâm tư vào việc phiên dịch.
Hôm nay đang ngồi ở trong phòng lật xem mấy tờ báo, người nước ngoài bị bắt cóc ở hồ Vi Mạch nhanh chóng được cứu, Lãnh sự Anh, Mỹ và các nước ào ào phát biểu, khẳng định những mặt tích cực, giúp áp lực ngoại giao của Quân Chính phủ được giảm bớt. Đồng thời cũng có người nước ngoài phát biểu trên báo về khoảng thời gian mình bị bắt cóc, trong đó đề cập đến cái nhìn không tốt và hoài nghi người Nhật Bản, gây nên hàng loạt phán đoán và tranh luận.
Kẻ chế tạo phiền toái sớm hay muộn sẽ bị chính những thứ hắn tạo ra ngáng chân. Hứa Lương Thần đang đọc hăng say, giọng Đoàn Dịch Kiệt lại vang lên ở cửa: “Mấy ngày nay thế nào rồi? Miệng vết thương còn đau không?”
Hứa Lương Thần nhìn ra ngoài cửa sổ, mới giữa trưa, sao người này lại rảnh rỗi đến đây? Ngẩng đầu nhìn lại, mấy ngày không gặp, trên cằm Đoàn Dịch Kiệt đã lúm phúm râu, nhìn gần mới thấy đôi mắt đen sáng ngời kia cũng phủ kín tơ máu, xem ra mọi chuyện cũng không thoải mái như bề ngoài.
Làm Thiếu soái mặt lạnh cũng thật không dễ dàng, Hứa Lương Thần nghĩ vậy không khỏi mềm giọng, đáp: “Miệng vết thương đã tốt hơn nhiều, đây là toàn bộ mật điện đã dịch xong.” Cho rằng anh tới lấy cái này, Hứa Lương Thần chủ động đưa tới.
Đoàn Dịch Kiệt nhìn cô, cầm lấy nhưng lại vẫn nhìn cô chằm chằm, một lát sau nói: “Nếu đã khá hơn thì thu thập một chút, buổi chiều theo tôi về Yến Châu.” Điều kiện chữa bệnh nơi đó tốt hơn nhiều, hẳn cũng sẽ khôi phục nhanh hơn, vết thương của nha đầu không nhỏ, dù sao cũng không nên để lại vết sẹo khó coi.
Trở về? Tin tức có hơi đột nhiên làm cho Lương Thần giật mình, chợt gật đầu, cô là cấp dưới đương nhiên phải phục tùng mệnh lệnh. Hơn nữa vụ bắt cóc ở hồ Vi Mạch đang xôn xao dư luận, Quân Chính phủ quả thật cũng nên đưa ra một kiến giải chính xác, để kẻ đứng sau lưng kia thu liễm một chút.
Ánh mắt của cô tuy rằng rời khỏi tờ báo nhưng vẫn không nhìn anh, dường như có chút mất tập trung. Đoàn Dịch Kiệt híp mắt nhíu mày, khi nói chuyện với anh nha đầu kia luôn không tập trung như vậy, chẳng lẽ ở chung lâu vậy rồi vẫn không có gì muốn nói với anh sao?
Nghĩ vậy, anh kéo ghế ngồi xuống trước mặt Hứa Lương Thần, hai mắt sáng quắc nhìn giai nhân trước mắt. Đoàn Dịch Kiệt cầm đồ rồi mà không đi, còn ngồi xuống khiến tim Hứa Lương Thần đập ‘thình thịch’. Sau một lúc lâu, để giảm bớt không khí có chút khẩn trương có chút mờ ám, cô lơ đãng nhẹ giọng hỏi: “Đại thiếu còn có việc gì sao?”
Đoàn Dịch Kiệt nhìn chằm chằm vào mắt cô, tiến gần tới phía trước. Hứa Lương Thần nín thở, thân thể bất giác dựa sát vào lưng ghế. Đoàn Dịch Kiệt mím môi, trong mắt có mạch nước ngầm mãnh liệt.
Thấy tình huống không ổn, Hứa Lương Thần định đứng dậy, nếu đại thiếu mặt lạnh còn tiếp tục tiến về phía trước một chút, chìa tay ra giữ cô ở trong ghế, đến lúc đó nhất định vô cùng thê thảm. . . . . . Vừa định đứng dậy, Đoàn Dịch Kiệt lại như có thần giao cách cảm với Hứa Lương Thần nhanh chóng đưa tay ra.
“Anh. . . . . . Làm gì thế? !” Hứa Lương Thần nhíu mày, nghiêm mặt nói: “Có cái gì muốn nói xin đại thiếu cứ nói thẳng, tội gì luôn. . . . . .” Động tay động chân? Tim Hứa Lương Thần đập rộn lên, suy nghĩ có chút hỗn loạn.
Không biết là do ở chung một khoảng thời gian hay là do Đoàn Dịch Kiệt có ơn cứu mạng mà cô chỉ cảm thấy dường như mình không thể tát đại thiếu mặt lạnh một lần nữa được. Cảm giác trong lòng có hơi khác lúc trước, điều này khiến cô tâm phiền ý loạn.
Đoàn Dịch Kiệt nhìn cô xấu hổ, không nói gì, chỉ có thân thể chậm rãi tiến sát lại, ép Hứa Lương Thần dựa sát lên tựa lưng. Hứa Lương Thần không nhịn được run rẩy, cảm xúc khó hiểu từ đáy lòng trào lên, cô hoảng loạn nhìn trái nhìn phải, mong tìm được cơ hội tránh thoát.
Tay Đoàn Dịch Kiệt đặt hai bên ghế dựa, đầu chậm rãi tiến sát đến, hơi thở ẩm nóng phả tới. Hứa Lương Thần chỉ cảm thấy tư thế của hai người cực kỳ không tự nhiên làm tim cô đập như sấm. Cô thật sự không nhịn được nữa, chưa kịp nghĩ đã nâng tay đánh về phía mặt anh, đáng ghét, mau tránh ra.
Đáng tiếc cái tát này không thể rơi xuống đúng chỗ, nửa đường đã bị Đoàn Dịch Kiệt chặn được. Tay trái anh thuận thế túm lấy đôi tay mềm mại của Hứa Lương Thần, tay phải từ vết thương trên cánh tay trái của cô chậm rãi trượt đến ngực, thoáng dùng sức ấn xuống, mày kiếm khẽ nhíu lại, sắc mặt vẫn thâm trầm, đôi mắt đen lại sáng quắc như ngọn lửa bùng cháy.
Ngay lúc Hứa Lương Thần xấu hổ né tránh, giọng nói trầm thấp của anh chậm rãi truyền đến: “Lương Thần, liệu em có thể dành cho anh một vị trí trong trái tim em?”
Hứa Lương Thần cứng đờ, mắt to chớp vài cái, dường như không thể ngờ đại thiếu mặt lạnh sẽ đột nhiên hỏi như vậy, lại nghe Đoàn Dịch Kiệt nói tiếp: “Tuy rằng không hiểu, nhưng anh luôn quý trọng và nghiêm túc trong chuyện tình cảm. Thích một người là chuyện lâu dài, là suốt đời suốt kiếp. . . . . .”
Trân trọng, vĩnh viễn, có lẽ anh sẽ không nói với em rằng anh yêu em cả đời, nhưng không nói không có nghĩa là không có tình cảm. Anh không cho rằng cứ phải nói ra mới là thật.
Nhưng em sẽ tin anh sao?
Đôi mắt đen kia đã thổ lộ tất cả tình cảm của chủ nhân nó, ánh mắt sâu thẳm như đại dương nhìn cô đăm đăm. Trong lòng Hứa Lương Thần hốt hoảng, suy nghĩ như bị đóng băng. Cái gì? Vì sao đại thiếu mặt lạnh lại đột nhiên nói những lời này?
Anh bá đạo cường thế còn dễ ứng phó. Ít nhất cô cảm thấy mình là phe chính nghĩa, có thể ghét, có thể chỉ trích, có thể coi thường. Nhưng thổ lộ như vậy, cô biết. . . . . . phải làm thế nào? Dù thế nào đi chăng nữa thì thích một người cũng không phải là chuyện sai trái? Nhưng chấp nhận hay không lại là chuyện khác. . . . . .
Đang nghĩ tới đó, Đoàn Dịch Kiệt lại không tiếp tục dây dưa như bình thường, ngược lại thu tay ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm biểu cảm đang không ngừng thay đổi trên khuôn mặt Hứa Lương Thần.
Bồn sơn trà Bảo Châu trên bàn mấy ngày trước anh sai người đưa tới đương nở hoa rực rỡ, hoa và người tô điểm cho nhau. Đoàn Dịch Kiệt bỗng nhiên có chút hoảng hốt, nghĩ đến chuyện cha anh nói trong mật điện, không biết nếu để cô biết thì cô sẽ có phản ứng thế nào?
Giang Cánh Vu vốn định rời đi lại bị giữ lại, nghiên cứu xuất xứ cùng đặc điểm của những trang bị vũ khí này, chuẩn bị cung cấp báo cáo làm chứng cớ. Mà Hứa Lương Thần thương tích mới khá lên lại càng bận tối tăm mặt mũi, mật điện chặn được và không ít tư liệu đang chờ phiên dịch gấp.
Mấy ngày nay Đoàn Kỳ Bình luôn ở chỗ cô, tuy rằng vị phóng viên nổi tiếng này cứ nói chuyện một lúc là lại biến thành giọng điệu phỏng vấn, đặc biệt còn hay nói bóng nói gió chuyện tình cảm của cô làm cho Lương Thần có chút bó tay, nhưng với tư cách là phóng viên tin tức Hứa Lương Thần thu lợi không ít khi nói chuyện với cô ấy.
Cũng bởi vì Đoàn Kỳ Bình xuất hiện, Đoàn Dịch Kiệt mấy ngày nay chỉ ngẫu nhiên đến thăm, hai người rất ít ở cùng nhau, lại càng không động tay động chân như trước nữa. Hứa Lương Thần đã hoàn toàn bình tĩnh lại, đặt hết tâm tư vào việc phiên dịch.
Hôm nay đang ngồi ở trong phòng lật xem mấy tờ báo, người nước ngoài bị bắt cóc ở hồ Vi Mạch nhanh chóng được cứu, Lãnh sự Anh, Mỹ và các nước ào ào phát biểu, khẳng định những mặt tích cực, giúp áp lực ngoại giao của Quân Chính phủ được giảm bớt. Đồng thời cũng có người nước ngoài phát biểu trên báo về khoảng thời gian mình bị bắt cóc, trong đó đề cập đến cái nhìn không tốt và hoài nghi người Nhật Bản, gây nên hàng loạt phán đoán và tranh luận.
Kẻ chế tạo phiền toái sớm hay muộn sẽ bị chính những thứ hắn tạo ra ngáng chân. Hứa Lương Thần đang đọc hăng say, giọng Đoàn Dịch Kiệt lại vang lên ở cửa: “Mấy ngày nay thế nào rồi? Miệng vết thương còn đau không?”
Hứa Lương Thần nhìn ra ngoài cửa sổ, mới giữa trưa, sao người này lại rảnh rỗi đến đây? Ngẩng đầu nhìn lại, mấy ngày không gặp, trên cằm Đoàn Dịch Kiệt đã lúm phúm râu, nhìn gần mới thấy đôi mắt đen sáng ngời kia cũng phủ kín tơ máu, xem ra mọi chuyện cũng không thoải mái như bề ngoài.
Làm Thiếu soái mặt lạnh cũng thật không dễ dàng, Hứa Lương Thần nghĩ vậy không khỏi mềm giọng, đáp: “Miệng vết thương đã tốt hơn nhiều, đây là toàn bộ mật điện đã dịch xong.” Cho rằng anh tới lấy cái này, Hứa Lương Thần chủ động đưa tới.
Đoàn Dịch Kiệt nhìn cô, cầm lấy nhưng lại vẫn nhìn cô chằm chằm, một lát sau nói: “Nếu đã khá hơn thì thu thập một chút, buổi chiều theo tôi về Yến Châu.” Điều kiện chữa bệnh nơi đó tốt hơn nhiều, hẳn cũng sẽ khôi phục nhanh hơn, vết thương của nha đầu không nhỏ, dù sao cũng không nên để lại vết sẹo khó coi.
Trở về? Tin tức có hơi đột nhiên làm cho Lương Thần giật mình, chợt gật đầu, cô là cấp dưới đương nhiên phải phục tùng mệnh lệnh. Hơn nữa vụ bắt cóc ở hồ Vi Mạch đang xôn xao dư luận, Quân Chính phủ quả thật cũng nên đưa ra một kiến giải chính xác, để kẻ đứng sau lưng kia thu liễm một chút.
Ánh mắt của cô tuy rằng rời khỏi tờ báo nhưng vẫn không nhìn anh, dường như có chút mất tập trung. Đoàn Dịch Kiệt híp mắt nhíu mày, khi nói chuyện với anh nha đầu kia luôn không tập trung như vậy, chẳng lẽ ở chung lâu vậy rồi vẫn không có gì muốn nói với anh sao?
Nghĩ vậy, anh kéo ghế ngồi xuống trước mặt Hứa Lương Thần, hai mắt sáng quắc nhìn giai nhân trước mắt. Đoàn Dịch Kiệt cầm đồ rồi mà không đi, còn ngồi xuống khiến tim Hứa Lương Thần đập ‘thình thịch’. Sau một lúc lâu, để giảm bớt không khí có chút khẩn trương có chút mờ ám, cô lơ đãng nhẹ giọng hỏi: “Đại thiếu còn có việc gì sao?”
Đoàn Dịch Kiệt nhìn chằm chằm vào mắt cô, tiến gần tới phía trước. Hứa Lương Thần nín thở, thân thể bất giác dựa sát vào lưng ghế. Đoàn Dịch Kiệt mím môi, trong mắt có mạch nước ngầm mãnh liệt.
Thấy tình huống không ổn, Hứa Lương Thần định đứng dậy, nếu đại thiếu mặt lạnh còn tiếp tục tiến về phía trước một chút, chìa tay ra giữ cô ở trong ghế, đến lúc đó nhất định vô cùng thê thảm. . . . . . Vừa định đứng dậy, Đoàn Dịch Kiệt lại như có thần giao cách cảm với Hứa Lương Thần nhanh chóng đưa tay ra.
“Anh. . . . . . Làm gì thế? !” Hứa Lương Thần nhíu mày, nghiêm mặt nói: “Có cái gì muốn nói xin đại thiếu cứ nói thẳng, tội gì luôn. . . . . .” Động tay động chân? Tim Hứa Lương Thần đập rộn lên, suy nghĩ có chút hỗn loạn.
Không biết là do ở chung một khoảng thời gian hay là do Đoàn Dịch Kiệt có ơn cứu mạng mà cô chỉ cảm thấy dường như mình không thể tát đại thiếu mặt lạnh một lần nữa được. Cảm giác trong lòng có hơi khác lúc trước, điều này khiến cô tâm phiền ý loạn.
Đoàn Dịch Kiệt nhìn cô xấu hổ, không nói gì, chỉ có thân thể chậm rãi tiến sát lại, ép Hứa Lương Thần dựa sát lên tựa lưng. Hứa Lương Thần không nhịn được run rẩy, cảm xúc khó hiểu từ đáy lòng trào lên, cô hoảng loạn nhìn trái nhìn phải, mong tìm được cơ hội tránh thoát.
Tay Đoàn Dịch Kiệt đặt hai bên ghế dựa, đầu chậm rãi tiến sát đến, hơi thở ẩm nóng phả tới. Hứa Lương Thần chỉ cảm thấy tư thế của hai người cực kỳ không tự nhiên làm tim cô đập như sấm. Cô thật sự không nhịn được nữa, chưa kịp nghĩ đã nâng tay đánh về phía mặt anh, đáng ghét, mau tránh ra.
Đáng tiếc cái tát này không thể rơi xuống đúng chỗ, nửa đường đã bị Đoàn Dịch Kiệt chặn được. Tay trái anh thuận thế túm lấy đôi tay mềm mại của Hứa Lương Thần, tay phải từ vết thương trên cánh tay trái của cô chậm rãi trượt đến ngực, thoáng dùng sức ấn xuống, mày kiếm khẽ nhíu lại, sắc mặt vẫn thâm trầm, đôi mắt đen lại sáng quắc như ngọn lửa bùng cháy.
Ngay lúc Hứa Lương Thần xấu hổ né tránh, giọng nói trầm thấp của anh chậm rãi truyền đến: “Lương Thần, liệu em có thể dành cho anh một vị trí trong trái tim em?”
Hứa Lương Thần cứng đờ, mắt to chớp vài cái, dường như không thể ngờ đại thiếu mặt lạnh sẽ đột nhiên hỏi như vậy, lại nghe Đoàn Dịch Kiệt nói tiếp: “Tuy rằng không hiểu, nhưng anh luôn quý trọng và nghiêm túc trong chuyện tình cảm. Thích một người là chuyện lâu dài, là suốt đời suốt kiếp. . . . . .”
Trân trọng, vĩnh viễn, có lẽ anh sẽ không nói với em rằng anh yêu em cả đời, nhưng không nói không có nghĩa là không có tình cảm. Anh không cho rằng cứ phải nói ra mới là thật.
Nhưng em sẽ tin anh sao?
Đôi mắt đen kia đã thổ lộ tất cả tình cảm của chủ nhân nó, ánh mắt sâu thẳm như đại dương nhìn cô đăm đăm. Trong lòng Hứa Lương Thần hốt hoảng, suy nghĩ như bị đóng băng. Cái gì? Vì sao đại thiếu mặt lạnh lại đột nhiên nói những lời này?
Anh bá đạo cường thế còn dễ ứng phó. Ít nhất cô cảm thấy mình là phe chính nghĩa, có thể ghét, có thể chỉ trích, có thể coi thường. Nhưng thổ lộ như vậy, cô biết. . . . . . phải làm thế nào? Dù thế nào đi chăng nữa thì thích một người cũng không phải là chuyện sai trái? Nhưng chấp nhận hay không lại là chuyện khác. . . . . .
Đang nghĩ tới đó, Đoàn Dịch Kiệt lại không tiếp tục dây dưa như bình thường, ngược lại thu tay ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm biểu cảm đang không ngừng thay đổi trên khuôn mặt Hứa Lương Thần.
Bồn sơn trà Bảo Châu trên bàn mấy ngày trước anh sai người đưa tới đương nở hoa rực rỡ, hoa và người tô điểm cho nhau. Đoàn Dịch Kiệt bỗng nhiên có chút hoảng hốt, nghĩ đến chuyện cha anh nói trong mật điện, không biết nếu để cô biết thì cô sẽ có phản ứng thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.