Chương 26: Lư phu nhân
Bạch Nhãn Lang Quân
18/08/2014
Đi qua một cánh cửa nguyệt lượng là tới hậu viện Phủ Đại Soái. Qua mấy bức tường hoa, đi qua hành lang gấp khúc, người dần dần nhiều lên. Có thị vệ tuần tra, có người làm sửa sang lại vườn hoa, còn có nha đầu và nhân viên công vụ đi lại vội vàng, nhìn thấy đoàn người Đoàn Dịch Kiệt đều đứng lại cung kính chào hỏi.
Đoàn Dịch Kiệt chỉ thản nhiên gật đầu, Văn Thanh lại mỉm cười gật đầu thỉnh thoảng còn đáp hai câu, rất có phong thái của nữ chủ nhân. Có thể thấy người của Phủ Đại Soái cũng rất tôn kính vị tiểu thư này.
Cô ta rốt cuộc là ai? Vừa không giống chị em của Đoàn Dịch Kiệt, lại ra vẻ chủ nhân, chẳng lẽ là…… Hồng nhan tri kỷ của Đoàn Dịch Kiệt?
Nhưng Hứa Lương Thần lập tức phủ nhận ý nghĩ này. Bỏ qua thái độ của Đoàn Dịch Kiệt đối với cô, nếu đại thiếu mặt lạnh có hồng nhan như vậy, sao cần phải ép người không tình nguyện như cô giả vờ?
Đang cảm thấy khó hiểu thì bọn họ đã đi đến cuối hành lang. Đến một viện có hàng rào tre, một nha đầu trước cửa nhìn thấy Đoàn Dịch Kiệt liền tươi cười tiếp đón, còn cao giọng nói với đại a đầu trước cửa phòng chính: “Đại thiếu đến —” Quay đầu liền tò mò nhìn Hứa Lương Thần.
Đại a đầu vội vàng đi đến. Khi Hứa Lương Thần đi theo phía sau Đoàn Dịch Kiệt đến trước cửa, rèm cửa xanh bằng lụa mỏng đã được nha đầu hai bên móc lên. Tứ phu nhân Ngô Văn Quyên cùng một vị phu nhân trung niên khí độ ung dung đứng ở trong cửa, khóe môi mỉm cười nhìn qua.
Đoàn Dịch Kiệt hơi gật đầu, thản nhiên chào: “Mẹ, dì Tư.” Tiếp theo ý bảo Hứa Lương Thần đi qua: “Mẹ, cô ấy chính là Hứa Lương Thần.”
Thấy Lư phu nhân cười đánh giá từ cao đến thấp, Ngô Văn Quyên ở bên cười nói: “Chị cả, em nói đúng không? Ánh mắt lão đại lần này không sai, viên ngọc quý chói mắt nhất ở Thượng Hải này đã bị cậu ấy bắt được rồi……”
Lư phu nhân mỉm cười gật đầu, con trai để ý nhất định là mỹ nữ, đàn ông ai chẳng thích giai nhân xinh đẹp? Điểm ấy tuy rằng trong lòng bà cũng hiểu, nhưng bà thật sự không nghĩ ra được, Đoàn Dịch Kiệt soi mói, luôn hờ hững với phụ nữ sẽ nhìn trúng cô gái như thế nào?
Nhìn Hứa Lương Thần trước mắt cử chỉ đoan trang, khuôn mặt xinh đẹp, trong lòng bà âm thầm gật đầu. Khó trách con trai bà nhìn trúng, Lão Tứ cũng khen không dứt miệng. Vị nhị tiểu thư nhà họ Hứa này mạo mỹ không cần phải nói, nhưng đặc biệt hơn là phong độ tao nhã lạnh nhạt của người trí thức, đôi mắt trong suốt tự nhiên hào phóng, không kiêu ngạo không siểm nịnh, khí chất nhất đẳng.
“Hứa tiểu thư vất vả, có muốn ngồi xuống một chút không?”
Trong giọng nói êm dịu của Đoàn phu nhân mang theo quán tính uy nghi.
Năm đó bởi vì huynh trưởng Đoàn Chính Thiệu khi nhìn người khác đánh bạc, trong lúc vô ý hô một tiếng hay, kết quả bị người thua đánh đến tàn phế. Đoàn Chính Huân khí huyết dâng lên, đánh người thua kia tới mức miệng mũi phun máu đến chết.
Vì thế bị người ta vu hãm thông đồng với cường đạo, bị tróc nã khắp nơi. Quả phụ Trương thị hiền lành bán mấy con gà mái sắp đẻ trong nhà, trong đêm đưa con trai vào bộ đội, mới có Đoàn đại soái hôm nay.
Trương thị tuy chỉ là người đàn bà nông thôn, lại lương thiện mà kiên cường. Sau khi con trai trốn đi, bà xin cơm, giặt quần áo bẩn sống khổ sống sở không việc gì không làm, đau khổ chống đỡ gia đình, chăm sóc con cả bị thương. Cho đến ngày Đoàn Chính Huân làm đội trưởng tuần phòng địa phương, gia đình mới khá hơn một chút.
Sau này, trong nước quân phiệt nổi dậy như ong, hỗn chiến không ngừng. Đoàn Chính Huân mang theo thủ hạ đầu quân dưới trướng Đô đốc Hàng Yến (Hàng Châu – Yến Châu) – Lư Định Nam. Sau khi khởi nghĩa Vũ Xương bùng nổ, Yến Châu cũng chìm vào không khí khẩn trương, khắp nơi đều là bóng dáng người của Đảng cách mạng diễn giải, thị uy và diễu hành.
Khi Cách mạng chuẩn bị mời người Cục Tư Nghị đang khống chế Yến Châu đến mở hội nghị đại biểu bãi chức của Đô đốc Lư Định Nam. Lư Định Nam không thể làm gì khác đành phải ký thác hy vọng lên người đứng đầu bộ phận kỵ binh Đoàn Chính Huân, khẩn cấp triệu ông tới biệt thự cửa nam, kể ra thế cục Yến Châu.
Đoàn Chính Huân lúc này vỗ ngực: “Xin Đô đốc yên tâm, ngày mai thuộc hạ tự mình đến Cục Tư Nghị, xem ai dám bãi quan Đô đốc Lư ngài?!”
Lư Định Nam thấy ông trượng nghĩa như thế, trong lòng sinh hảo cảm.
Ngày hôm sau, tất cả người của Cục Tư Nghị có mặt, Đoàn Chính Huân mặc quần áo thường, thắt lưng đeo hai khẩu súng. Hộ vệ nơm nớp lo sợ để Lư Định Nam vào hội trường. Lư Định Nam lên bục chưa kịp nói, các nghị viên đã bảy miệng tám lời chỉ trích làm khó dễ. Có người ép Lư Định Nam thuận theo ý dân tuyên bố Hàng – Yến độc lập, có người muốn ông lập tức từ chức.
Ngay tại lúc nguy cấp, Đoàn Chính Huân rút súng từ sau lưng Lư Định Nam bước ra: “Đô đốc Hàng Yến là triều đình bổ nhiệm, Đoàn Chính Huân tôi là kẻ mang binh thô kệch, chỉ biết bảo vệ Đô đốc và địa bàn. Ai dám phá hỏng trật tự Yến Châu, tôi quen nhưng súng trong tay tôi thì không quen!”
Các nghị viên chấn động, vốn nghĩ chuyện hôm nay thật dễ dàng, chỉ cần làm cho Lư Định Nam từ chức, lại thuận tiện tuyên bố Hàng Yến độc lập, không ngờ rằng lại nhảy ra một tên lính. Có nghị viên đứng lên đấu tranh, Đoàn Chính Huân nhắm họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào nghị viên cầm đầu: “Đoàn mỗ tôi xuất thân thổ phỉ, từ nhỏ không thông hiểu đạo lý, còn ai dám nhiều lời đừng trách!”
Nghe nói là lính xuất thân từ thổ phỉ, các nghị viên bỗng có cảm giác Tú tài gặp phải nhà binh, có lý cũng không thể nói rõ, còn ai dám chống đối họng súng của Đoàn Chính Huân? Trật tự trong Hội trường hỗn loạn, cuộc đấu tranh đuổi quan liêu Bắc Dương [1] mà người của Đảng cách mạng tỉ mỉ bày ra, bị hai cây súng của Đoàn Chính Huân đe doạ phá rối.
[1] Bắc Dương: cuối đời Thanh chỉ vùng duyên hải Phụng thiên – Liêu Ninh, Trực lệ – Hà bắc, Sơn đông
Lư Định Nam cảm kích Đoàn Chính Huân, cũng nhanh chóng ở tiến hành đồ sát đẫm máu ở vùng Hàng – Yến. Đêm hôm đó Yến Châu thực hành cấm đi lại ban đêm, sáng sớm quân của Đoàn Chính Huân vào thành, khống chế thế cục.
Nắm trong tay quân sự và chính trị của Yến Châu, thanh danh Đoàn Chính Huân lên cao, thường xuyên ra vào biệt thự Đô đốc. Khi đó Đoàn Chính Huân đang lúc tráng niên, mặc quân trang, thắt lưng đeo vũ khí, bao tay trắng như tuyết, vai vác sủng, quả nhiên uy vũ bất phàm.
Con gái độc nhất của Lư Định Nam là Lư Y Tâm nhìn trúng vị quan quân uy vũ này, vì thế Đoàn Chính Huân trở thành con rể cưng của Lư Định Nam, từ đó một bước lên mây, thăng chức rất nhanh.
Lư Y Tâm xuất thân thế gia không chỉ biết coi trọng anh hùng mà còn không thua gì đấng mày râu. Sau khi cha chết bệnh, bà cùng chồng đánh Đông dẹp Bắc, cuối cùng gây dựng nên giang sơn một cõi tại phía Nam này.
Đoàn Chính Huân xuất thân lục lâm, tính cách lỗ mãng, lúc nóng giận thường xuyên cãi cọ, đánh người. Dù là anh em kết nghĩa từ lúc lập nghiệp có khi cũng khó tha thứ, thậm chí phát sinh tranh chấp kịch liệt sống mái với nhau. Mỗi khi không giải quyết được, đều là Lư phu nhân ra mặt, nói hai ba câu hóa giải mâu thuẫn giữa các anh em. Có người vợ chín chắn khoan dung mới giúp Đoàn Chính Huân hoàn thành nghiệp lớn.
Khi Quân Chính phủ thành lập, Đoàn Chính Huân từng nói với anh em thủ hạ: “Nếu không có chị dâu mấy người, mấy năm nay không biết tôi đã đắc tội bao nhiêu anh em. Sau này có chuyện gì, mọi người có thể trực tiếp tìm chị dâu, chỉ cần cô ấy đồng ý, tôi cũng không có ý kiến.”
Cho nên, dù Đoàn Chính Huân cưới mấy phòng thiếp thất, địa vị của Lư phu nhân ở Phủ Đại Soái vẫn không hề lung lay, tự nhiên hình thành quán tính ung dung và uy nghi.
Nghe bà khách khí nói, Hứa Lương Thần lịch sự mỉm cười, nhưng không trả lời bà mà hơi liếc nhìn Đoàn Dịch Kiệt. Không phải vì bà nội bệnh nặng mà đến sao, nếu đã đến đây, không ngại mau đi thăm, tôi cũng có thể sớm rời đi.
Đoàn Dịch Kiệt thản nhiên nhìn cô, nói với Đoàn phu nhân: “Bà nội đã tỉnh, nên vào thăm trước thì hơn.”
Đoàn phu nhân đương nhiên nhận ra động tác giữa Hứa Lương Thần và con trai. Cảm thấy vừa lòng khi Hứa Lương Thần đặt ý kiến của con trai lên đầu, liền cười gật đầu: “Đã nhiều ngày lão thái thái luôn mê man, khó được hôm nay tinh thần tốt, được rồi, làm phiền Hứa tiểu thư vậy.”
“Sức khỏe Lão phu nhân không tốt, Lương Thần hôm nay mới đến đã là thất lễ, làm sao dám nhận hai chữ làm phiền này?”
Nếu đã làm thì không ngại làm cho hoàn mỹ một chút, Hứa Lương Thần cười nói.
Ngô Văn Quyên ý vị sâu xa liếc nhìn Đoàn Dịch Kiệt một cái. Nửa tháng không gặp, thái độ của vị nhị tiểu thư này thay đổi không ít. Lão đại, không ngờ con có thể kìm chế được, rốt cuộc đã làm gì vậy?
Đoàn Dịch Kiệt chỉ thản nhiên gật đầu, Văn Thanh lại mỉm cười gật đầu thỉnh thoảng còn đáp hai câu, rất có phong thái của nữ chủ nhân. Có thể thấy người của Phủ Đại Soái cũng rất tôn kính vị tiểu thư này.
Cô ta rốt cuộc là ai? Vừa không giống chị em của Đoàn Dịch Kiệt, lại ra vẻ chủ nhân, chẳng lẽ là…… Hồng nhan tri kỷ của Đoàn Dịch Kiệt?
Nhưng Hứa Lương Thần lập tức phủ nhận ý nghĩ này. Bỏ qua thái độ của Đoàn Dịch Kiệt đối với cô, nếu đại thiếu mặt lạnh có hồng nhan như vậy, sao cần phải ép người không tình nguyện như cô giả vờ?
Đang cảm thấy khó hiểu thì bọn họ đã đi đến cuối hành lang. Đến một viện có hàng rào tre, một nha đầu trước cửa nhìn thấy Đoàn Dịch Kiệt liền tươi cười tiếp đón, còn cao giọng nói với đại a đầu trước cửa phòng chính: “Đại thiếu đến —” Quay đầu liền tò mò nhìn Hứa Lương Thần.
Đại a đầu vội vàng đi đến. Khi Hứa Lương Thần đi theo phía sau Đoàn Dịch Kiệt đến trước cửa, rèm cửa xanh bằng lụa mỏng đã được nha đầu hai bên móc lên. Tứ phu nhân Ngô Văn Quyên cùng một vị phu nhân trung niên khí độ ung dung đứng ở trong cửa, khóe môi mỉm cười nhìn qua.
Đoàn Dịch Kiệt hơi gật đầu, thản nhiên chào: “Mẹ, dì Tư.” Tiếp theo ý bảo Hứa Lương Thần đi qua: “Mẹ, cô ấy chính là Hứa Lương Thần.”
Thấy Lư phu nhân cười đánh giá từ cao đến thấp, Ngô Văn Quyên ở bên cười nói: “Chị cả, em nói đúng không? Ánh mắt lão đại lần này không sai, viên ngọc quý chói mắt nhất ở Thượng Hải này đã bị cậu ấy bắt được rồi……”
Lư phu nhân mỉm cười gật đầu, con trai để ý nhất định là mỹ nữ, đàn ông ai chẳng thích giai nhân xinh đẹp? Điểm ấy tuy rằng trong lòng bà cũng hiểu, nhưng bà thật sự không nghĩ ra được, Đoàn Dịch Kiệt soi mói, luôn hờ hững với phụ nữ sẽ nhìn trúng cô gái như thế nào?
Nhìn Hứa Lương Thần trước mắt cử chỉ đoan trang, khuôn mặt xinh đẹp, trong lòng bà âm thầm gật đầu. Khó trách con trai bà nhìn trúng, Lão Tứ cũng khen không dứt miệng. Vị nhị tiểu thư nhà họ Hứa này mạo mỹ không cần phải nói, nhưng đặc biệt hơn là phong độ tao nhã lạnh nhạt của người trí thức, đôi mắt trong suốt tự nhiên hào phóng, không kiêu ngạo không siểm nịnh, khí chất nhất đẳng.
“Hứa tiểu thư vất vả, có muốn ngồi xuống một chút không?”
Trong giọng nói êm dịu của Đoàn phu nhân mang theo quán tính uy nghi.
Năm đó bởi vì huynh trưởng Đoàn Chính Thiệu khi nhìn người khác đánh bạc, trong lúc vô ý hô một tiếng hay, kết quả bị người thua đánh đến tàn phế. Đoàn Chính Huân khí huyết dâng lên, đánh người thua kia tới mức miệng mũi phun máu đến chết.
Vì thế bị người ta vu hãm thông đồng với cường đạo, bị tróc nã khắp nơi. Quả phụ Trương thị hiền lành bán mấy con gà mái sắp đẻ trong nhà, trong đêm đưa con trai vào bộ đội, mới có Đoàn đại soái hôm nay.
Trương thị tuy chỉ là người đàn bà nông thôn, lại lương thiện mà kiên cường. Sau khi con trai trốn đi, bà xin cơm, giặt quần áo bẩn sống khổ sống sở không việc gì không làm, đau khổ chống đỡ gia đình, chăm sóc con cả bị thương. Cho đến ngày Đoàn Chính Huân làm đội trưởng tuần phòng địa phương, gia đình mới khá hơn một chút.
Sau này, trong nước quân phiệt nổi dậy như ong, hỗn chiến không ngừng. Đoàn Chính Huân mang theo thủ hạ đầu quân dưới trướng Đô đốc Hàng Yến (Hàng Châu – Yến Châu) – Lư Định Nam. Sau khi khởi nghĩa Vũ Xương bùng nổ, Yến Châu cũng chìm vào không khí khẩn trương, khắp nơi đều là bóng dáng người của Đảng cách mạng diễn giải, thị uy và diễu hành.
Khi Cách mạng chuẩn bị mời người Cục Tư Nghị đang khống chế Yến Châu đến mở hội nghị đại biểu bãi chức của Đô đốc Lư Định Nam. Lư Định Nam không thể làm gì khác đành phải ký thác hy vọng lên người đứng đầu bộ phận kỵ binh Đoàn Chính Huân, khẩn cấp triệu ông tới biệt thự cửa nam, kể ra thế cục Yến Châu.
Đoàn Chính Huân lúc này vỗ ngực: “Xin Đô đốc yên tâm, ngày mai thuộc hạ tự mình đến Cục Tư Nghị, xem ai dám bãi quan Đô đốc Lư ngài?!”
Lư Định Nam thấy ông trượng nghĩa như thế, trong lòng sinh hảo cảm.
Ngày hôm sau, tất cả người của Cục Tư Nghị có mặt, Đoàn Chính Huân mặc quần áo thường, thắt lưng đeo hai khẩu súng. Hộ vệ nơm nớp lo sợ để Lư Định Nam vào hội trường. Lư Định Nam lên bục chưa kịp nói, các nghị viên đã bảy miệng tám lời chỉ trích làm khó dễ. Có người ép Lư Định Nam thuận theo ý dân tuyên bố Hàng – Yến độc lập, có người muốn ông lập tức từ chức.
Ngay tại lúc nguy cấp, Đoàn Chính Huân rút súng từ sau lưng Lư Định Nam bước ra: “Đô đốc Hàng Yến là triều đình bổ nhiệm, Đoàn Chính Huân tôi là kẻ mang binh thô kệch, chỉ biết bảo vệ Đô đốc và địa bàn. Ai dám phá hỏng trật tự Yến Châu, tôi quen nhưng súng trong tay tôi thì không quen!”
Các nghị viên chấn động, vốn nghĩ chuyện hôm nay thật dễ dàng, chỉ cần làm cho Lư Định Nam từ chức, lại thuận tiện tuyên bố Hàng Yến độc lập, không ngờ rằng lại nhảy ra một tên lính. Có nghị viên đứng lên đấu tranh, Đoàn Chính Huân nhắm họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào nghị viên cầm đầu: “Đoàn mỗ tôi xuất thân thổ phỉ, từ nhỏ không thông hiểu đạo lý, còn ai dám nhiều lời đừng trách!”
Nghe nói là lính xuất thân từ thổ phỉ, các nghị viên bỗng có cảm giác Tú tài gặp phải nhà binh, có lý cũng không thể nói rõ, còn ai dám chống đối họng súng của Đoàn Chính Huân? Trật tự trong Hội trường hỗn loạn, cuộc đấu tranh đuổi quan liêu Bắc Dương [1] mà người của Đảng cách mạng tỉ mỉ bày ra, bị hai cây súng của Đoàn Chính Huân đe doạ phá rối.
[1] Bắc Dương: cuối đời Thanh chỉ vùng duyên hải Phụng thiên – Liêu Ninh, Trực lệ – Hà bắc, Sơn đông
Lư Định Nam cảm kích Đoàn Chính Huân, cũng nhanh chóng ở tiến hành đồ sát đẫm máu ở vùng Hàng – Yến. Đêm hôm đó Yến Châu thực hành cấm đi lại ban đêm, sáng sớm quân của Đoàn Chính Huân vào thành, khống chế thế cục.
Nắm trong tay quân sự và chính trị của Yến Châu, thanh danh Đoàn Chính Huân lên cao, thường xuyên ra vào biệt thự Đô đốc. Khi đó Đoàn Chính Huân đang lúc tráng niên, mặc quân trang, thắt lưng đeo vũ khí, bao tay trắng như tuyết, vai vác sủng, quả nhiên uy vũ bất phàm.
Con gái độc nhất của Lư Định Nam là Lư Y Tâm nhìn trúng vị quan quân uy vũ này, vì thế Đoàn Chính Huân trở thành con rể cưng của Lư Định Nam, từ đó một bước lên mây, thăng chức rất nhanh.
Lư Y Tâm xuất thân thế gia không chỉ biết coi trọng anh hùng mà còn không thua gì đấng mày râu. Sau khi cha chết bệnh, bà cùng chồng đánh Đông dẹp Bắc, cuối cùng gây dựng nên giang sơn một cõi tại phía Nam này.
Đoàn Chính Huân xuất thân lục lâm, tính cách lỗ mãng, lúc nóng giận thường xuyên cãi cọ, đánh người. Dù là anh em kết nghĩa từ lúc lập nghiệp có khi cũng khó tha thứ, thậm chí phát sinh tranh chấp kịch liệt sống mái với nhau. Mỗi khi không giải quyết được, đều là Lư phu nhân ra mặt, nói hai ba câu hóa giải mâu thuẫn giữa các anh em. Có người vợ chín chắn khoan dung mới giúp Đoàn Chính Huân hoàn thành nghiệp lớn.
Khi Quân Chính phủ thành lập, Đoàn Chính Huân từng nói với anh em thủ hạ: “Nếu không có chị dâu mấy người, mấy năm nay không biết tôi đã đắc tội bao nhiêu anh em. Sau này có chuyện gì, mọi người có thể trực tiếp tìm chị dâu, chỉ cần cô ấy đồng ý, tôi cũng không có ý kiến.”
Cho nên, dù Đoàn Chính Huân cưới mấy phòng thiếp thất, địa vị của Lư phu nhân ở Phủ Đại Soái vẫn không hề lung lay, tự nhiên hình thành quán tính ung dung và uy nghi.
Nghe bà khách khí nói, Hứa Lương Thần lịch sự mỉm cười, nhưng không trả lời bà mà hơi liếc nhìn Đoàn Dịch Kiệt. Không phải vì bà nội bệnh nặng mà đến sao, nếu đã đến đây, không ngại mau đi thăm, tôi cũng có thể sớm rời đi.
Đoàn Dịch Kiệt thản nhiên nhìn cô, nói với Đoàn phu nhân: “Bà nội đã tỉnh, nên vào thăm trước thì hơn.”
Đoàn phu nhân đương nhiên nhận ra động tác giữa Hứa Lương Thần và con trai. Cảm thấy vừa lòng khi Hứa Lương Thần đặt ý kiến của con trai lên đầu, liền cười gật đầu: “Đã nhiều ngày lão thái thái luôn mê man, khó được hôm nay tinh thần tốt, được rồi, làm phiền Hứa tiểu thư vậy.”
“Sức khỏe Lão phu nhân không tốt, Lương Thần hôm nay mới đến đã là thất lễ, làm sao dám nhận hai chữ làm phiền này?”
Nếu đã làm thì không ngại làm cho hoàn mỹ một chút, Hứa Lương Thần cười nói.
Ngô Văn Quyên ý vị sâu xa liếc nhìn Đoàn Dịch Kiệt một cái. Nửa tháng không gặp, thái độ của vị nhị tiểu thư này thay đổi không ít. Lão đại, không ngờ con có thể kìm chế được, rốt cuộc đã làm gì vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.