Chương 49: Thời buổi rối ren
Bạch Nhãn Lang Quân
18/08/2014
Người Dinh công sứ Nhật Bản muốn gặp cô? Hứa Lương Thần hơi giật mình, chợt cười nhẹ: “David, trong nhà có chút chuyện, cho em thời gian suy nghĩ, nghĩ xong em sẽ gọi lại cho anh, được không?”
Người Nhật Bản tìm một phóng viên nhỏ như cô làm gì? Tuy rằng Hứa Lương Thần không rõ, nhưng có thể xác định có liên quan đến công việc. Vì thế cô cần thông báo cho Bộ ngoại giao, thậm chí thương lượng với Đoàn Dịch Kiệt, cần thời gian.
Nghe giọng nói dịu dàng lịch thiệp của David, trong lòng cô cảm thấy ấm áp. Tin đồn kéo dài lâu như vậy, người ngoài vẫn không biết Catherine Tạp chí địa lý quốc gia chính là Hứa Lương Thần, không thể không thừa nhận, dù là David hay Đoàn Dịch Kiệt, đều hết sức bảo vệ chu đáo cho cô.
Tác phong của người Nhật Bản, cô đương nhiên biết rõ, những kẻ ‘chuyên lợi dụng sơ hở’ này nhất định đã thông qua con đường khác, không biết thân phận thật của cô nên mới nhờ tòa soạn chuyển lời.
“David, cám ơn anh.” Nghĩ đến đây Hứa Lương Thần chân thành nói cảm ơn, David lập tức hiểu ý cô, cười nói: “Anh cũng không có hảo cảm với người Nhật Bản, không muốn nói cho bọn họ quá nhiều.”
Hai người nói xong chuyện ở tòa soạn mới cúp điện thoại. Hứa Lương Thần chần chờ sau một lúc lâu, cuối cùng vẫn gọi cho Đoàn Dịch Kiệt.
Đoàn Dịch Kiệt có hơi kinh ngạc vì cô chủ động gọi điện thoại tới, trong giọng nói mệt mỏi vẫn có một chút hưng phấn: “Lương Thần, thật là em? Sao còn chưa đi nghỉ?”
Hứa Lương Thần trả lời qua loa, trọng điểm là chuyện Dinh công sứ Nhật Bản hẹn gặp cô.
Đoàn Dịch Kiệt nghe xong trầm ngâm một lúc, nhíu mày nói: “Có lẽ là do chuyện ở hồ Vi Mạch. Phóng viên NHK từng thấy em được giữ lại chữa thương, có lẽ bọn họ cho rằng sẽ khai thác được gì đó từ em.” Vụ án bắt cóc xôn xao dư luận, gần đây trên báo đã đoán ra rằng có kẻ đứng đằng sau. Nhân viên Dinh công sứ Nhật Bản hoạt động bốn phía, tìm được Hứa Lương Thần cũng coi như không có gì lạ.
Nghe xong những lời Đoàn Dịch Kiệt nói, Hứa Lương Thần thầm nghĩ, người Nhật Bản bắt đầu nóng vội rồi. Đang nghĩ vậy, Đoàn Dịch Kiệt nói tiếp: “Đi gặp đi, biết rõ ý đồ của bọn chúng cũng tốt. . . . . . Nhưng đừng có đi một mình, để Kỳ Bình đi cùng em, những cái khác anh sẽ có sắp xếp, được không?”
Đây là quốc sự liên quan đến Chính phủ, Hứa Lương Thần đương nhiên đồng ý với anh: “Một khi đã như vậy, tôi sẽ hẹn thời gian địa điểm với đối phương rồi liên hệ với nhị tiểu thư.”
“Ừ, hẹn rồi sớm gọi lại cho anh.” Đoàn Dịch Kiệt đáp, cho Hứa Lương Thần số điện thoại của Đoàn Kỳ Bình, sau đó chuyển đề tài nói: “Lương Thần, Chính phủ chuẩn bị mượn tiền Nhóm ngân hàng năm nước chống lũ, tình hình trong đó em đại khái cũng biết, khó khăn rất lớn. Hôm nay Bộ trưởng Vương đã đưa ra yêu cầu với anh, yêu cầu em quay về đội đàm phán nhận chức phiên dịch, anh đã đồng ý rồi, ý kiến của em thì sao?”
Đại thiếu anh đã đồng ý rồi, tôi còn có thể có ý kiến gì? Hứa Lương Thần không khỏi âm thầm oán hận, nhưng cô hiểu đây là chuyện lớn quan hệ đến nạn dân, tự giác ‘nghĩa bất dung từ’[1], đương nhiên cũng đồng ý.
[1] Nghĩa bất dung từ: Làm việc nghĩa không thể lùi bước.
Dường như đã sớm biết câu trả lời của cô, Đoàn Dịch Kiệt không có chút bất ngờ nào, nói tiếp: “Lương Thần, mặt khác chỉ thị nhậm chức thị trưởng cũng sắp được đưa xuống. Người Nhật Bản đã có ý đồ với em, anh cảm thấy em nên chuyển ra khỏi Tôn phủ thì hơn.”
Hứa Lương Thần hơi sững sờ, nghĩ lại liền hiểu ý của anh.
Anh họ sắp thăng nhiệm thị trưởng Yến Châu, cô là em họ anh ấy, chuyện này không lừa được người Nhật Bản lâu, bọn họ chú ý tới cô nhất định là có ý đồ. Một khi bọn họ biết em họ thị trưởng Yến Châu không chỉ là người biết chuyện hồ Vi Mạch, còn là phiên dịch cho cuộc đàm phán mượn tiền năm nước, chỉ sợ cô sau này không tránh khỏi phiền toái.
Hơn nữa, quan hệ của Quân Chính phủ phía Bắc với nội các Nhật Bản thân mật hơn Quân Chính phủ phía Nam nhiều. Trong đàm phán, thái độ chậm chạp của người Nhật Bản thật làm người ta hoài nghi.
Đề nghị của Đoàn Dịch Kiệt quả thực có lý, nhưng chuyển đi, cô biết đi đâu? Một vấn đề chưa từng nghĩ tới khiến Hứa Lương Thần đột nhiên có chút lo sợ nghi ngờ.
“Kỳ Bình hiện giờ ở tại Trúc Uyển, đó là biệt viện cũ của công thần trước thời Thanh, ở tô giới [2] Pháp, hoàn cảnh yên tĩnh, các hộ gia đình xung quanh cũng không phức tạp. Nếu em muốn, không ngại ở cùng với con bé.” Đoàn Dịch Kiệt thản nhiên giải thích.
[2] Tô giới: phần đất (thường là trong một thành phố) của một nước nửa thuộc địa buộc phải cắt nhường cho một nước đế quốc
Đột nhiên không suy nghĩ cẩn thận, Hứa Lương Thần chối từ: “Để tôi suy nghĩ rồi sẽ có câu trả lời thuyết phục cho Đại thiếu.”
Đoàn Dịch Kiệt không nói thêm nữa, hai người nhanh chóng cúp điện thoại. Nghĩ những chuyện xảy ra tối nay, theo như lời Đoàn Dịch Kiệt trong ngoài nước có phản ứng với vụ án bắt cóc ở hồ Vi Mạch, người Nhật Bản chó cùng rứt giậu, Hứa Lương Thần cảm thấy việc này không nên chậm trễ, vì thế gọi điện thoại cho David, bảo anh đồng ý với người Nhật Bản. David cũng muốn đi theo, hai người cùng thương lượng thời gian và địa điểm.
David nhanh chóng liên hệ được với đối phương, quyết định xong, Hứa Lương Thần lần lượt gọi cho Đoàn Dịch Kiệt và Kỳ Bình, mọi chuyện cứ quyết định như vậy.
Cúp điện thoại, Hứa Lương Thần nhẹ nhàng thở ra, vừa nâng chung trà lên lại nghe được tiếng gõ cửa. Đi ra mở cửa, thật ngoài ý muốn, là Tôn Mạnh Lâm: “Anh họ?”
Tôn Mạnh Lâm đứng ở ngoài cửa, tươi cười không thể che hết mệt mỏi trên mặt: “Em hai, hôm nay có mệt không? Thu thập một chút ra ngoài với anh một chuyến, Đại soái muốn gặp em.”
Đoàn Chính Huân? Hứa Lương Thần nghe vậy ngạc nhiên nhìn anh, vì sao? Tối hôm nay cô vừa trở về, không chỉ từ điện thoại biết được đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, mà ngay cả Đoàn đại soái quyền cao chức trọng cũng cấp tốc ‘triệu kiến’ cô? Vì sao?
Để anh họ tự mình đến mời, đương nhiên không thể cự tuyệt. Hứa Lương Thần đổi giày, đi theo Tôn Mạnh Lâm lên xe: “Anh họ, xảy ra chuyện gì sao? Vì sao Đoàn đại soái muốn gặp em?” Cô nhíu mày.
Tôn Mạnh Lâm đã gặp Đoàn Chính Huân, sắp xảy ra chuyện gì anh đương nhiên biết rõ. Thấy đôi mắt đen của Hứa Lương Thần như ngôi sao trên trời, phiền não lại vô tội nhìn mình, trong lòng anh không khỏi thở dài, không trực tiếp trả lời Hứa Lương Thần mà nói về Hứa Giai Thần: “Ngày hôm qua em ba gọi điện về, thật đáng tiếc em không ở nhà. Gần đây Âu chiến liên tục, chỗ con bé cũng bị ảnh hưởng đôi chút, nhưng may là chưa xảy ra chuyện gì lớn. Bộ ngoại giao có Tham tán mới nhậm chức, anh đã nhờ bọn họ, cố gắng hết sức để ý.”
“Cám ơn anh họ.” Tuy rằng nói đại ân không lời nào cảm tạ hết được, nhưng anh họ chăm sóc quan tâm ba chị em cô như vậy thật sự là làm Lương Thần cảm kích từ tận đáy lòng.
Tôn Mạnh Lâm cười dịu dàng, cảm khái nói: “Từ khi bắt đầu biết chuyện, trong lòng anh cô chính là người thân thiết nhất, tướng mạo thanh lệ, tính tình dịu dàng, đoan trang rộng lượng quan tâm tới mọi người. Ở trong lòng anh, ba em chính là em ruột anh, hạnh phúc của mấy đứa là hy vọng trong lòng anh.”
Ánh đèn đường vàng lướt qua cửa sổ xe, Tôn Mạnh Lâm nhìn Hứa Lương Thần đăm đăm: “Em hai, có một số việc không cần nghĩ nhiều, dựa theo suy nghĩ trong lòng em là được rồi, anh họ nhất định sẽ ủng hộ em.”
Hứa Lương Thần chớp mắt nhìn anh, mấy câu cuối cùng của anh họ là có ý gì? Cô có chút không hiểu, trong ánh mắt lại không kìm nén được dâng lên hơi nước. Anh họ có thể nói là có tình có nghĩa, khi cô và chị cả em ba bị cha vứt bỏ, không chỉ nuôi bọn cô, còn cung cấp cuộc sống và điều kiện giáo dục tốt nhất; hiện giờ đối mặt với nghề nghiệp và tiền đồ, anh lại cho cô quyền tự chọn.
Thấy trong mắt Hứa Lương Thần mang theo biết ơn vô hạn, Tôn Mạnh Lâm chuyển đề tài, nói chuyện lũ lụt sóng thần xảy ra gần đây, cùng với công tác Chính phủ an bày, hỏi cô một ít chuyện có liên quan đến vụ án bắt cóc hồ Vi Mạch. Hai người đang trò chuyện xe bỗng rẽ ngoặt, hai con sư tử bằng đá hai bên cửa phủ Đại Soái xuất hiện trước mắt.
Tuy rằng đã là buổi tối, trước cửa phủ Đại Soái vẫn đèn đuốc sáng ngời, xe và người nối liền không dứt. Xe dừng ở sân rộng trước cửa, thị vệ cúi chào, Tôn Mạnh Lâm và Hứa Lương Thần đi vào.
Đập vào mắt là một bức tường phù điêu điêu khắc trên gạch, đi tiếp là vào sân phủ Đại Soái. Phía trước là người gác cổng, ở giữa là hành lang, sườn đông là phòng thường trực, hai bên là phòng vệ sĩ, còn có sương phòng và vài tòa nhà khác.
Sau cửa thuỳ hoa là sân hai cổng, nhà giữa bảy gian, cửa giữa mở rộng, ngoài ra còn rất nhiều sương phòng khác, nơi này là nơi để nhân viên các cấp phủ Đại Soái xử lý công vụ. Đi tiếp là sân trong lần trước Hứa Lương Thần đến đã đi qua, cũng là chỗ ở của gia quyến.
Tôn Mạnh Lâm dẫn theo Hứa Lương Thần ra cửa Đông sân hai cổng tử, nơi này là vườn hoa Đông Viện soái phủ. Ở phía Bắc vườn hoa chính là nơi Đoàn Chính Huân tiếp khách, xử lý công việc – trung tâm soái phủ Bắc Lâu. Đây là một tòa nhà ba tầng kiến trúc Gothic châu Âu, kết cấu ‘tọa Bắc triêu Nam’ [3], màu sắc thanh lịch, đài cao kiểu Âu, đường dốc Nam – Đông hai bên bậc thang bằng đá Thùy Đới, bậc thềm chín bậc.
[3] Tọa bắc triêu nam: Theo phong thủy tọa và hướng của căn nhà luôn luôn đối nhau, tòa nhà có cửa hướng Nam thì nằm ở phía Bắc gọi là tọa bắc triêu nam.
Còn chưa đi lên bậc thang, dưới ánh đèn một quân nhân mặc quân trang cúi đầu chào đón: “Tôn thị trưởng, Đại soái phái thuộc hạ ở đây đón.” Khóe mắt liếc nhìn Hứa Lương Thần bên cạnh Tôn Mạnh Lâm một cái.
Tôn Mạnh Lâm khách khí chào hỏi: “Đã phiền phó quan Chu chờ lâu, Đại soái hiện giờ có rảnh không?”
Phó quan Chu đưa tay mời, vừa cười vừa đáp: “Bộ trưởng Vương Bộ ngoại giao mới vừa đi, thị trưởng Tôn tới vừa khéo.”
Đoàn người đi vào trong nhà, phó quan Chu đưa họ lên thẳng tầng hai: “Đại soái ở phòng khách trên tầng.” Lại liếc nhìn Hứa Lương Thần một cái, phó quan Chu có chút khó xử nói: “Thị trưởng Tôn, Đại soái đã dặn, nếu ngài tới xin lập tức đến bộ phận xã hội tìm trưởng phòng Dương. . . . . . Tôi đưa tiểu thư lên.” Nhìn nhìn Hứa Lương Thần phó quan Chu bổ sung thêm: “Phu nhân đã ở trên tầng.”
Phu nhân đương nhiên chỉ Lư phu nhân, nơi này là chỗ công tác của Đoàn Chính Huân, đã trễ thế này nữ quyến làm sao có thể ở đây?
Người Nhật Bản tìm một phóng viên nhỏ như cô làm gì? Tuy rằng Hứa Lương Thần không rõ, nhưng có thể xác định có liên quan đến công việc. Vì thế cô cần thông báo cho Bộ ngoại giao, thậm chí thương lượng với Đoàn Dịch Kiệt, cần thời gian.
Nghe giọng nói dịu dàng lịch thiệp của David, trong lòng cô cảm thấy ấm áp. Tin đồn kéo dài lâu như vậy, người ngoài vẫn không biết Catherine Tạp chí địa lý quốc gia chính là Hứa Lương Thần, không thể không thừa nhận, dù là David hay Đoàn Dịch Kiệt, đều hết sức bảo vệ chu đáo cho cô.
Tác phong của người Nhật Bản, cô đương nhiên biết rõ, những kẻ ‘chuyên lợi dụng sơ hở’ này nhất định đã thông qua con đường khác, không biết thân phận thật của cô nên mới nhờ tòa soạn chuyển lời.
“David, cám ơn anh.” Nghĩ đến đây Hứa Lương Thần chân thành nói cảm ơn, David lập tức hiểu ý cô, cười nói: “Anh cũng không có hảo cảm với người Nhật Bản, không muốn nói cho bọn họ quá nhiều.”
Hai người nói xong chuyện ở tòa soạn mới cúp điện thoại. Hứa Lương Thần chần chờ sau một lúc lâu, cuối cùng vẫn gọi cho Đoàn Dịch Kiệt.
Đoàn Dịch Kiệt có hơi kinh ngạc vì cô chủ động gọi điện thoại tới, trong giọng nói mệt mỏi vẫn có một chút hưng phấn: “Lương Thần, thật là em? Sao còn chưa đi nghỉ?”
Hứa Lương Thần trả lời qua loa, trọng điểm là chuyện Dinh công sứ Nhật Bản hẹn gặp cô.
Đoàn Dịch Kiệt nghe xong trầm ngâm một lúc, nhíu mày nói: “Có lẽ là do chuyện ở hồ Vi Mạch. Phóng viên NHK từng thấy em được giữ lại chữa thương, có lẽ bọn họ cho rằng sẽ khai thác được gì đó từ em.” Vụ án bắt cóc xôn xao dư luận, gần đây trên báo đã đoán ra rằng có kẻ đứng đằng sau. Nhân viên Dinh công sứ Nhật Bản hoạt động bốn phía, tìm được Hứa Lương Thần cũng coi như không có gì lạ.
Nghe xong những lời Đoàn Dịch Kiệt nói, Hứa Lương Thần thầm nghĩ, người Nhật Bản bắt đầu nóng vội rồi. Đang nghĩ vậy, Đoàn Dịch Kiệt nói tiếp: “Đi gặp đi, biết rõ ý đồ của bọn chúng cũng tốt. . . . . . Nhưng đừng có đi một mình, để Kỳ Bình đi cùng em, những cái khác anh sẽ có sắp xếp, được không?”
Đây là quốc sự liên quan đến Chính phủ, Hứa Lương Thần đương nhiên đồng ý với anh: “Một khi đã như vậy, tôi sẽ hẹn thời gian địa điểm với đối phương rồi liên hệ với nhị tiểu thư.”
“Ừ, hẹn rồi sớm gọi lại cho anh.” Đoàn Dịch Kiệt đáp, cho Hứa Lương Thần số điện thoại của Đoàn Kỳ Bình, sau đó chuyển đề tài nói: “Lương Thần, Chính phủ chuẩn bị mượn tiền Nhóm ngân hàng năm nước chống lũ, tình hình trong đó em đại khái cũng biết, khó khăn rất lớn. Hôm nay Bộ trưởng Vương đã đưa ra yêu cầu với anh, yêu cầu em quay về đội đàm phán nhận chức phiên dịch, anh đã đồng ý rồi, ý kiến của em thì sao?”
Đại thiếu anh đã đồng ý rồi, tôi còn có thể có ý kiến gì? Hứa Lương Thần không khỏi âm thầm oán hận, nhưng cô hiểu đây là chuyện lớn quan hệ đến nạn dân, tự giác ‘nghĩa bất dung từ’[1], đương nhiên cũng đồng ý.
[1] Nghĩa bất dung từ: Làm việc nghĩa không thể lùi bước.
Dường như đã sớm biết câu trả lời của cô, Đoàn Dịch Kiệt không có chút bất ngờ nào, nói tiếp: “Lương Thần, mặt khác chỉ thị nhậm chức thị trưởng cũng sắp được đưa xuống. Người Nhật Bản đã có ý đồ với em, anh cảm thấy em nên chuyển ra khỏi Tôn phủ thì hơn.”
Hứa Lương Thần hơi sững sờ, nghĩ lại liền hiểu ý của anh.
Anh họ sắp thăng nhiệm thị trưởng Yến Châu, cô là em họ anh ấy, chuyện này không lừa được người Nhật Bản lâu, bọn họ chú ý tới cô nhất định là có ý đồ. Một khi bọn họ biết em họ thị trưởng Yến Châu không chỉ là người biết chuyện hồ Vi Mạch, còn là phiên dịch cho cuộc đàm phán mượn tiền năm nước, chỉ sợ cô sau này không tránh khỏi phiền toái.
Hơn nữa, quan hệ của Quân Chính phủ phía Bắc với nội các Nhật Bản thân mật hơn Quân Chính phủ phía Nam nhiều. Trong đàm phán, thái độ chậm chạp của người Nhật Bản thật làm người ta hoài nghi.
Đề nghị của Đoàn Dịch Kiệt quả thực có lý, nhưng chuyển đi, cô biết đi đâu? Một vấn đề chưa từng nghĩ tới khiến Hứa Lương Thần đột nhiên có chút lo sợ nghi ngờ.
“Kỳ Bình hiện giờ ở tại Trúc Uyển, đó là biệt viện cũ của công thần trước thời Thanh, ở tô giới [2] Pháp, hoàn cảnh yên tĩnh, các hộ gia đình xung quanh cũng không phức tạp. Nếu em muốn, không ngại ở cùng với con bé.” Đoàn Dịch Kiệt thản nhiên giải thích.
[2] Tô giới: phần đất (thường là trong một thành phố) của một nước nửa thuộc địa buộc phải cắt nhường cho một nước đế quốc
Đột nhiên không suy nghĩ cẩn thận, Hứa Lương Thần chối từ: “Để tôi suy nghĩ rồi sẽ có câu trả lời thuyết phục cho Đại thiếu.”
Đoàn Dịch Kiệt không nói thêm nữa, hai người nhanh chóng cúp điện thoại. Nghĩ những chuyện xảy ra tối nay, theo như lời Đoàn Dịch Kiệt trong ngoài nước có phản ứng với vụ án bắt cóc ở hồ Vi Mạch, người Nhật Bản chó cùng rứt giậu, Hứa Lương Thần cảm thấy việc này không nên chậm trễ, vì thế gọi điện thoại cho David, bảo anh đồng ý với người Nhật Bản. David cũng muốn đi theo, hai người cùng thương lượng thời gian và địa điểm.
David nhanh chóng liên hệ được với đối phương, quyết định xong, Hứa Lương Thần lần lượt gọi cho Đoàn Dịch Kiệt và Kỳ Bình, mọi chuyện cứ quyết định như vậy.
Cúp điện thoại, Hứa Lương Thần nhẹ nhàng thở ra, vừa nâng chung trà lên lại nghe được tiếng gõ cửa. Đi ra mở cửa, thật ngoài ý muốn, là Tôn Mạnh Lâm: “Anh họ?”
Tôn Mạnh Lâm đứng ở ngoài cửa, tươi cười không thể che hết mệt mỏi trên mặt: “Em hai, hôm nay có mệt không? Thu thập một chút ra ngoài với anh một chuyến, Đại soái muốn gặp em.”
Đoàn Chính Huân? Hứa Lương Thần nghe vậy ngạc nhiên nhìn anh, vì sao? Tối hôm nay cô vừa trở về, không chỉ từ điện thoại biết được đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, mà ngay cả Đoàn đại soái quyền cao chức trọng cũng cấp tốc ‘triệu kiến’ cô? Vì sao?
Để anh họ tự mình đến mời, đương nhiên không thể cự tuyệt. Hứa Lương Thần đổi giày, đi theo Tôn Mạnh Lâm lên xe: “Anh họ, xảy ra chuyện gì sao? Vì sao Đoàn đại soái muốn gặp em?” Cô nhíu mày.
Tôn Mạnh Lâm đã gặp Đoàn Chính Huân, sắp xảy ra chuyện gì anh đương nhiên biết rõ. Thấy đôi mắt đen của Hứa Lương Thần như ngôi sao trên trời, phiền não lại vô tội nhìn mình, trong lòng anh không khỏi thở dài, không trực tiếp trả lời Hứa Lương Thần mà nói về Hứa Giai Thần: “Ngày hôm qua em ba gọi điện về, thật đáng tiếc em không ở nhà. Gần đây Âu chiến liên tục, chỗ con bé cũng bị ảnh hưởng đôi chút, nhưng may là chưa xảy ra chuyện gì lớn. Bộ ngoại giao có Tham tán mới nhậm chức, anh đã nhờ bọn họ, cố gắng hết sức để ý.”
“Cám ơn anh họ.” Tuy rằng nói đại ân không lời nào cảm tạ hết được, nhưng anh họ chăm sóc quan tâm ba chị em cô như vậy thật sự là làm Lương Thần cảm kích từ tận đáy lòng.
Tôn Mạnh Lâm cười dịu dàng, cảm khái nói: “Từ khi bắt đầu biết chuyện, trong lòng anh cô chính là người thân thiết nhất, tướng mạo thanh lệ, tính tình dịu dàng, đoan trang rộng lượng quan tâm tới mọi người. Ở trong lòng anh, ba em chính là em ruột anh, hạnh phúc của mấy đứa là hy vọng trong lòng anh.”
Ánh đèn đường vàng lướt qua cửa sổ xe, Tôn Mạnh Lâm nhìn Hứa Lương Thần đăm đăm: “Em hai, có một số việc không cần nghĩ nhiều, dựa theo suy nghĩ trong lòng em là được rồi, anh họ nhất định sẽ ủng hộ em.”
Hứa Lương Thần chớp mắt nhìn anh, mấy câu cuối cùng của anh họ là có ý gì? Cô có chút không hiểu, trong ánh mắt lại không kìm nén được dâng lên hơi nước. Anh họ có thể nói là có tình có nghĩa, khi cô và chị cả em ba bị cha vứt bỏ, không chỉ nuôi bọn cô, còn cung cấp cuộc sống và điều kiện giáo dục tốt nhất; hiện giờ đối mặt với nghề nghiệp và tiền đồ, anh lại cho cô quyền tự chọn.
Thấy trong mắt Hứa Lương Thần mang theo biết ơn vô hạn, Tôn Mạnh Lâm chuyển đề tài, nói chuyện lũ lụt sóng thần xảy ra gần đây, cùng với công tác Chính phủ an bày, hỏi cô một ít chuyện có liên quan đến vụ án bắt cóc hồ Vi Mạch. Hai người đang trò chuyện xe bỗng rẽ ngoặt, hai con sư tử bằng đá hai bên cửa phủ Đại Soái xuất hiện trước mắt.
Tuy rằng đã là buổi tối, trước cửa phủ Đại Soái vẫn đèn đuốc sáng ngời, xe và người nối liền không dứt. Xe dừng ở sân rộng trước cửa, thị vệ cúi chào, Tôn Mạnh Lâm và Hứa Lương Thần đi vào.
Đập vào mắt là một bức tường phù điêu điêu khắc trên gạch, đi tiếp là vào sân phủ Đại Soái. Phía trước là người gác cổng, ở giữa là hành lang, sườn đông là phòng thường trực, hai bên là phòng vệ sĩ, còn có sương phòng và vài tòa nhà khác.
Sau cửa thuỳ hoa là sân hai cổng, nhà giữa bảy gian, cửa giữa mở rộng, ngoài ra còn rất nhiều sương phòng khác, nơi này là nơi để nhân viên các cấp phủ Đại Soái xử lý công vụ. Đi tiếp là sân trong lần trước Hứa Lương Thần đến đã đi qua, cũng là chỗ ở của gia quyến.
Tôn Mạnh Lâm dẫn theo Hứa Lương Thần ra cửa Đông sân hai cổng tử, nơi này là vườn hoa Đông Viện soái phủ. Ở phía Bắc vườn hoa chính là nơi Đoàn Chính Huân tiếp khách, xử lý công việc – trung tâm soái phủ Bắc Lâu. Đây là một tòa nhà ba tầng kiến trúc Gothic châu Âu, kết cấu ‘tọa Bắc triêu Nam’ [3], màu sắc thanh lịch, đài cao kiểu Âu, đường dốc Nam – Đông hai bên bậc thang bằng đá Thùy Đới, bậc thềm chín bậc.
[3] Tọa bắc triêu nam: Theo phong thủy tọa và hướng của căn nhà luôn luôn đối nhau, tòa nhà có cửa hướng Nam thì nằm ở phía Bắc gọi là tọa bắc triêu nam.
Còn chưa đi lên bậc thang, dưới ánh đèn một quân nhân mặc quân trang cúi đầu chào đón: “Tôn thị trưởng, Đại soái phái thuộc hạ ở đây đón.” Khóe mắt liếc nhìn Hứa Lương Thần bên cạnh Tôn Mạnh Lâm một cái.
Tôn Mạnh Lâm khách khí chào hỏi: “Đã phiền phó quan Chu chờ lâu, Đại soái hiện giờ có rảnh không?”
Phó quan Chu đưa tay mời, vừa cười vừa đáp: “Bộ trưởng Vương Bộ ngoại giao mới vừa đi, thị trưởng Tôn tới vừa khéo.”
Đoàn người đi vào trong nhà, phó quan Chu đưa họ lên thẳng tầng hai: “Đại soái ở phòng khách trên tầng.” Lại liếc nhìn Hứa Lương Thần một cái, phó quan Chu có chút khó xử nói: “Thị trưởng Tôn, Đại soái đã dặn, nếu ngài tới xin lập tức đến bộ phận xã hội tìm trưởng phòng Dương. . . . . . Tôi đưa tiểu thư lên.” Nhìn nhìn Hứa Lương Thần phó quan Chu bổ sung thêm: “Phu nhân đã ở trên tầng.”
Phu nhân đương nhiên chỉ Lư phu nhân, nơi này là chỗ công tác của Đoàn Chính Huân, đã trễ thế này nữ quyến làm sao có thể ở đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.