Chương 26: TRỐN CHẠY
ART LƯỜI BIẾNG
20/06/2023
Noãn Noãn mơ màng tỉnh dậy đầu óc quay cuồng cô sửng sốt khi nhìn thấy cảnh
mình và Thẩm Bích Lan đang nằm cạnh bên nhau bọn họ cố định tay chân cô
bằng khóa sắt. Không biết muốn thực hiện hành vi man rợ này như thế nào
nữa.
Thẩm Bích Lan hình như đã rơi vào hôn mê,cả cơ thể Noãn Noãn không cử động được càng không thể chống cự gương mặt bị che lại chỉ còn đôi mắt vẫn đang nhìn vào những người tự xưng là thiên thần áo trắng nhưng lại vì đồng tiền mà làm ra việc này tổn thương đến cô.
Bóng dáng quen thuộc của ai đó bước vào là người quen của Noãn Noãn. Tạ Minh nhìn họ đang chuẩn bị tiến hành thay máu lại nhìn vào người bên kia đã tỉnh dậy nhưng lại không được gây mê.
-"Tại sao lại để như vậy."
-"Tính mạng rác rưởi đó thì có gì đáng bận tâm, thí nghiệm vĩ đại này sẽ hoàn thành chúng ta sẽ nổi tiếng cậu không biết gì thì im lặng mà học hỏi đi."- một người tự xưng là tiến sĩ cao cấp tỏ vẻ khinh bỉ.
-"Tôi còn chưa thấy giấy đồng ý tự nguyện hiến máu !"
Bác sĩ trưởng khoa: -"Sẽ không có đâu mà thấy, cô ta sẽ chết như một con sâu bọ không ai biết đến đâu."
Tạ Minh :-"Như vậy là phạm pháp. Tôi sẽ báo cảnh sát." Vừa tức giận vừa phẫn nộ vì những hành vi đáng khinh bỉ đi trái với đạo đức nghề nghiệp này.
Bác sĩ khác lại nói to:-"Ở thành phố X này Hàn Thiên Dạ chính là trời, cảnh sát thì cũng không dám làm gì anh ta đâu. Cậu nên thông minh tí đi."
-"Tôi không tin. Tôi không đồng ý với cuộc phẫu thuật máu lạnh này."
Trưởng khoa:-"Vậy thì sao, cậu đã giúp chúng tôi cậu là đồng phạm đó, được cống hiến vì ngài Dạ là vinh hạnh lớn, đó là vị hôn phu bảo bối của ngài ấy, chúng ta được ngài ấy tin tưởng thì nên làm tốt việc của mình."
-"Nếu còn nói vớ vẩn tôi sẽ đuổi cậu ra!" tiếng quát tháo lớn hằn học vào mặt Tạ Minh.
Tạ Minh ngẩng mặt ra không biết nên làm gì không ngờ công nghệ anh ta nghiên cứu ra lại phục vụ mục đích này, sự xấu hổ và tự ti khiến anh ta không biết nói gì nữa.
Bên này Noãn Noãn sợ hãi đến run rẫy nước mắt không ngừng rơi, đó không phải vì cô yếu đuối mà vì sự câm hận những con người tàn độc và máu lạnh này, chúng dám dùng cô như vật hi sinh cho Thẩm Bích Lan. Cô sẽ không tha thứ cho hành vi này.
Noãn Noãn dùng ánh mắt cầu cứu trong phòng này chỉ có năm người trừ Tạ Minh họ vì sợ người khác sẽ biết được sự thật đằng sau công trình vĩ đại này mà tiến hành một cách bí mật nhất. Nếu Tạ Minh biết đó là cô anh ta chắc chắn sẽ giúp cô, Tạ Minh từng học karate bọn họ không phải đối thủ của anh ấy.
Tạ Minh bần thần đứng dậy quyết tâm ngăn chặn chuyện này xảy ra nhưng vừa nhìn vào đôi mắt nhỏ bé liền nhận ra là Hạ Tư Noãn đang nằm ở đó. Người con gái anh ta ngày nhớ đêm mong đến ngủ còn ôm cả hình cô thì làm sao mà không nhận ra cô chứ.
"Bốp" tiếng động mạnh vang lên.
-"Mày điên à sao lại đánh ngất trưởng khoa. Ai sẽ tiến hành cùng bọn tao."
Thì ra vừa nãy Tạ Minh đã dùng một chiếc búa phẫu thuật đánh thẳng vào sau gáy tên trưởng khoa làm hắn ngất đi.
Những tên bác sĩ còn lại dùng ánh mắt thù địch nhìn Tạ Minh nhưng chúng đã quá coi thường anh.
Chỉ vài đường quyền cơ bản, một quyền đấm vào mặt vào sau gáy, một cú đá xoáy, một cú đá móc ngược rồi lại dùng thuốc mê tiêm vào người bọn chúng đã khiến chúng ngất đi.
"Cạch cạch", "cạch cạch"
Tiếng mở khóa của chiếc còng sắt như mở tan cơn ác mộng trong tâm trí cô, cô đã nghĩ ra vô vàng cái chết khác nhau sau khi thành kẻ thế mạng cho Thẩm Bích Lan.
Noãn Noãn vô cùng mừng rỡ vì mình đã được cứu, vết hằn đỏ trên tay chân lại đau nhứt vì lúc nãy cô đã cố vùng vẫy thoát ra, vết thương dần rỉ máu nhưng cô lại không cảm thấy đau đớn chút nào vì cô đã được cứu về một lần nữa từ " quỷ môn quan."
Cô bất giác khóc to lên vì vui mừng vội đứng bật dậy ôm lấy Tạ Minh như ôm lấy người mà cô xem là anh trai lại có mặt giúp cô trong lúc cô tuyệt vọng nhất.
-"Noãn Noãn à em không sao chứ?" dáng vẻ lo lắng chưa từng có của Tạ Minh nhìn cô dịu dàng.
-"Không sao, em cảm ơn...cảm ..ơn anh nhiều lắm!" Vừa nói vừa lau những giọt nước mắt đang rơi.
-"Đừng khóc nữa chúng ta rời khỏi đây, nhanh lên những tên vệ sĩ của Hàn Thiên Dạ vẫn đang đứng bên ngoài còn có mẹ Thẩm Bích Lan nữa!"
-"Chưa đi được " cô nhìn vào giường bệnh bên cạnh.
"Phập" một tiếng dao đâm cùng làn máu đỏ tươi chảy ra ướt cả giường.
-"Em điên rồi sao?" Tạ Minh hốt hoảng.
-"Em sẽ giết chết cô ta vì những gì cô ta đã gây ra cho em." Ánh mắt sắt lạnh như gươm, gương mặt quyết đoán này của Noãn Noãn, Tạ Minh chưa từng nhìn thấy; vết dao phẫu thuật đâm lên ngực Thẩm Bích Lan vừa nhỏ lại vừa sâu vừa sắc bén đây là cách trả thù người khác mà Hàn Thiên Dạ đã dạy cô, cô muốn dùng nó để anh ta biết cô không phải kẻ dễ ức hiếp.
-"Noãn Noãn chúng ta không đấu lại Hàn Thiên Dạ rời khỏi đây trước nếu không sẽ trễ mất". Tạ Minh sợ cô sẽ giết người thật, vội vàng can ngăn khuyên nhủ còn Thẩm Bích Lan nếu may mắn thì sẽ không chết.
Nhờ vậy mà Noãn Noãn cũng lấy lại bình tĩnh hơn và biết cần ưu tiên chuyện nào trước.
-"Được chúng ta đi trước vậy."
Thẩm Bích Lan hình như đã rơi vào hôn mê,cả cơ thể Noãn Noãn không cử động được càng không thể chống cự gương mặt bị che lại chỉ còn đôi mắt vẫn đang nhìn vào những người tự xưng là thiên thần áo trắng nhưng lại vì đồng tiền mà làm ra việc này tổn thương đến cô.
Bóng dáng quen thuộc của ai đó bước vào là người quen của Noãn Noãn. Tạ Minh nhìn họ đang chuẩn bị tiến hành thay máu lại nhìn vào người bên kia đã tỉnh dậy nhưng lại không được gây mê.
-"Tại sao lại để như vậy."
-"Tính mạng rác rưởi đó thì có gì đáng bận tâm, thí nghiệm vĩ đại này sẽ hoàn thành chúng ta sẽ nổi tiếng cậu không biết gì thì im lặng mà học hỏi đi."- một người tự xưng là tiến sĩ cao cấp tỏ vẻ khinh bỉ.
-"Tôi còn chưa thấy giấy đồng ý tự nguyện hiến máu !"
Bác sĩ trưởng khoa: -"Sẽ không có đâu mà thấy, cô ta sẽ chết như một con sâu bọ không ai biết đến đâu."
Tạ Minh :-"Như vậy là phạm pháp. Tôi sẽ báo cảnh sát." Vừa tức giận vừa phẫn nộ vì những hành vi đáng khinh bỉ đi trái với đạo đức nghề nghiệp này.
Bác sĩ khác lại nói to:-"Ở thành phố X này Hàn Thiên Dạ chính là trời, cảnh sát thì cũng không dám làm gì anh ta đâu. Cậu nên thông minh tí đi."
-"Tôi không tin. Tôi không đồng ý với cuộc phẫu thuật máu lạnh này."
Trưởng khoa:-"Vậy thì sao, cậu đã giúp chúng tôi cậu là đồng phạm đó, được cống hiến vì ngài Dạ là vinh hạnh lớn, đó là vị hôn phu bảo bối của ngài ấy, chúng ta được ngài ấy tin tưởng thì nên làm tốt việc của mình."
-"Nếu còn nói vớ vẩn tôi sẽ đuổi cậu ra!" tiếng quát tháo lớn hằn học vào mặt Tạ Minh.
Tạ Minh ngẩng mặt ra không biết nên làm gì không ngờ công nghệ anh ta nghiên cứu ra lại phục vụ mục đích này, sự xấu hổ và tự ti khiến anh ta không biết nói gì nữa.
Bên này Noãn Noãn sợ hãi đến run rẫy nước mắt không ngừng rơi, đó không phải vì cô yếu đuối mà vì sự câm hận những con người tàn độc và máu lạnh này, chúng dám dùng cô như vật hi sinh cho Thẩm Bích Lan. Cô sẽ không tha thứ cho hành vi này.
Noãn Noãn dùng ánh mắt cầu cứu trong phòng này chỉ có năm người trừ Tạ Minh họ vì sợ người khác sẽ biết được sự thật đằng sau công trình vĩ đại này mà tiến hành một cách bí mật nhất. Nếu Tạ Minh biết đó là cô anh ta chắc chắn sẽ giúp cô, Tạ Minh từng học karate bọn họ không phải đối thủ của anh ấy.
Tạ Minh bần thần đứng dậy quyết tâm ngăn chặn chuyện này xảy ra nhưng vừa nhìn vào đôi mắt nhỏ bé liền nhận ra là Hạ Tư Noãn đang nằm ở đó. Người con gái anh ta ngày nhớ đêm mong đến ngủ còn ôm cả hình cô thì làm sao mà không nhận ra cô chứ.
"Bốp" tiếng động mạnh vang lên.
-"Mày điên à sao lại đánh ngất trưởng khoa. Ai sẽ tiến hành cùng bọn tao."
Thì ra vừa nãy Tạ Minh đã dùng một chiếc búa phẫu thuật đánh thẳng vào sau gáy tên trưởng khoa làm hắn ngất đi.
Những tên bác sĩ còn lại dùng ánh mắt thù địch nhìn Tạ Minh nhưng chúng đã quá coi thường anh.
Chỉ vài đường quyền cơ bản, một quyền đấm vào mặt vào sau gáy, một cú đá xoáy, một cú đá móc ngược rồi lại dùng thuốc mê tiêm vào người bọn chúng đã khiến chúng ngất đi.
"Cạch cạch", "cạch cạch"
Tiếng mở khóa của chiếc còng sắt như mở tan cơn ác mộng trong tâm trí cô, cô đã nghĩ ra vô vàng cái chết khác nhau sau khi thành kẻ thế mạng cho Thẩm Bích Lan.
Noãn Noãn vô cùng mừng rỡ vì mình đã được cứu, vết hằn đỏ trên tay chân lại đau nhứt vì lúc nãy cô đã cố vùng vẫy thoát ra, vết thương dần rỉ máu nhưng cô lại không cảm thấy đau đớn chút nào vì cô đã được cứu về một lần nữa từ " quỷ môn quan."
Cô bất giác khóc to lên vì vui mừng vội đứng bật dậy ôm lấy Tạ Minh như ôm lấy người mà cô xem là anh trai lại có mặt giúp cô trong lúc cô tuyệt vọng nhất.
-"Noãn Noãn à em không sao chứ?" dáng vẻ lo lắng chưa từng có của Tạ Minh nhìn cô dịu dàng.
-"Không sao, em cảm ơn...cảm ..ơn anh nhiều lắm!" Vừa nói vừa lau những giọt nước mắt đang rơi.
-"Đừng khóc nữa chúng ta rời khỏi đây, nhanh lên những tên vệ sĩ của Hàn Thiên Dạ vẫn đang đứng bên ngoài còn có mẹ Thẩm Bích Lan nữa!"
-"Chưa đi được " cô nhìn vào giường bệnh bên cạnh.
"Phập" một tiếng dao đâm cùng làn máu đỏ tươi chảy ra ướt cả giường.
-"Em điên rồi sao?" Tạ Minh hốt hoảng.
-"Em sẽ giết chết cô ta vì những gì cô ta đã gây ra cho em." Ánh mắt sắt lạnh như gươm, gương mặt quyết đoán này của Noãn Noãn, Tạ Minh chưa từng nhìn thấy; vết dao phẫu thuật đâm lên ngực Thẩm Bích Lan vừa nhỏ lại vừa sâu vừa sắc bén đây là cách trả thù người khác mà Hàn Thiên Dạ đã dạy cô, cô muốn dùng nó để anh ta biết cô không phải kẻ dễ ức hiếp.
-"Noãn Noãn chúng ta không đấu lại Hàn Thiên Dạ rời khỏi đây trước nếu không sẽ trễ mất". Tạ Minh sợ cô sẽ giết người thật, vội vàng can ngăn khuyên nhủ còn Thẩm Bích Lan nếu may mắn thì sẽ không chết.
Nhờ vậy mà Noãn Noãn cũng lấy lại bình tĩnh hơn và biết cần ưu tiên chuyện nào trước.
-"Được chúng ta đi trước vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.