Chương 8
Phạm Quỳnh Vân
16/12/2022
Khi Nguyên ra ngoài, đã thấy một “đống chăn lớn” nằm cuộn tròn ở trên giường. Một sườn mặt của Ngọc lộ ra khỏi chăn, cả người cô nghiêng về phía thành giường, gần như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Nguyên cẩn thận ngồi xuống bên cạnh lắng tai nghe. Cả căn phòng lúc này chỉ còn tiếng thở khe khẽ của cô gái đang trong giấc ngủ say.
– Ngủ thật rồi à? – Nguyên tinh nghịch chọc chọc lên má Ngọc, cô làu bàu trở mình sang một bên.
Anh vội vòng tay ôm cả người cô lại, kéo về phía mình.
– Gan cũng lớn đấy.
Ban nãy còn sợ hãi như con thỏ nhỏ, giờ đã vô lo vô nghĩ mà ngủ mất rồi.
Nguyên lật chăn đắp lên người rồi nằm xuống bên cạnh Ngọc. Cảm giác có thêm một người nằm cùng cũng không quá tồi tệ như anh tưởng, thậm chí hơi ấm từ cô còn khiến đôi chân anh đỡ đau hơn một chút.
– Vốn chỉ định để em sinh một đứa con, giờ thì tha cho em vậy.
***
Ngày tháng mười một xám xịt, tiết trời lúc này phải rất lạnh mới đúng, nhưng Ngọc lại thấy nóng nực khắp người. Cô cáu giận mở mắt thì thấy mình bị bọc trong một cái chăn lớn, bị trói chật cứng đến nỗi không thở nổi.
Ngọc đá chiếc chăn sang bên cạnh, đến khi cô kịp phản ứng lại, thì nó đã trùm lên trên đầu Nguyên…
– Anh… Sao anh lại đứng đó như hồn ma vậy?
Ngọc cuống cuồng ngồi dậy để kéo “anh chồng” ra khỏi đống chăn đệm hỗn loạn, chỉnh lại mái tóc bị cô làm rối. Nguyên chẳng nói gì, chỉ chăm chú bóp vai:
– Tay anh sao thế? Trật khớp à?
Nguyên đủng đỉnh đáp:
– Không, hôm qua anh nằm mơ thấy một con ma nữ giơ nanh múa vuốt. Nó cứ quấn lấy anh, đu trên tay không chịu buông.
Ngọc nhìn xung quanh thất thanh kêu lên:
– Ma gì kì vậy? Có khi nào biệt thự nhà anh được xây trên nghĩa địa hay phần mộ của ai đó không? Chưa biết chừng con ma nữ đó muốn hút sinh khí của anh đấy.
Nguyên mím môi nhìn cô:
– Đúng, có thể là một con ma nữ hút sinh khí.
Anh nói xong bèn ngồi lên xe lăn, túm lấy ga giường, cuộn nó lại thành bọc rồi đưa cho Ngọc. Cô thấy trên vải có vết bẩn gì đó màu đỏ, bèn hỏi:
– Sao vậy anh?
– Em mang nó đi giặt đi, nhớ phải tự tay cho vào máy giặt đấy.
Ngọc cứ ôm cái ga giường trên tay, cực kỳ khó hiểu với yêu cầu này. Nhưng nói sao đi chăng nữa, cô ăn chực ở chực của anh, đơn giản chỉ là giặt một cái chăn thôi, cũng không phải điều gì quá khó khăn.
Thế là Ngọc không hỏi nữa, cứ thế ngó nghiêng khắp nơi để đi tìm chỗ để máy giặt. Người làm trong nhà tươi cười, một câu gọi “cô chủ”, hai câu cũng gọi “cô chủ”, muốn mang đồ đi giúp cô.
Nhớ đến lời của Nguyên, Ngọc lại từ chối:
– Các chị cứ chỉ tôi máy giặt để đâu là được rồi. Sau này tôi muốn làm gì cũng tiện hơn.
– Cô chủ đi ra ngoài, phòng bên tay trái.
Nhà họ Võ rất rộng lớn, đến lúc Ngọc tìm thấy máy giặt thì cũng mất năm phút rồi. Cô cho ga giường vào trong máy giặt, chợt nhớ đến ánh mắt kỳ lạ của người làm trong làm, đồng thời hiểu ra cái gì đó.
– Võ Duy Nguyên, anh làm cái gì thế hả?
Khi Ngọc hùng hùng hổ hổ trở về phòng, Nguyên đang thản nhiên thay quần áo, thấy cô về, cũng chỉ gật đầu một cái:
– Về rồi đấy à?
Cô tiến lên đứng trước mặt anh, Nguyên còn đang cài dở cúc áo, để lộ phần ngực rộng và cơ bụng săn chắc. Cô lúng túng quay sang bên cạnh, lắp bắp:
– Cái vết kia… ở trên giường… anh cố ý làm dây ra có đúng không?
Nguyên thản nhiên “ừ” một tiếng.
– Anh… anh làm như thế để làm gì chứ?
Mặt của Ngọc trở nên đỏ bừng, tôi tai cũng nóng giần giật cả lên.
Nguyên đã cài cúc áo xong, anh nhìn cô với khuôn mặt hơi buồn bã:
– Anh làm thế em giận à?
– Không, cũng không phải là thế. Nhưng mà cái đó cũng xấu hổ mà.
– Anh nói thêm cái này, em có thể hứa là không giận anh không?
– Hả, anh muốn nói gì cơ?
– Thực ra, ông nội vẫn muốn anh có cháu, mà chân anh như vậy, không thể thỏa mãn anh được. Khó khăn lắm mới lấy được một người vợ, anh muốn làm cho ông yên tâm một chút.
Ngọc “à” lên, bao nhiêu điều thắc mắc ban nãy đã được giải đáp hơn phân nửa. Giờ cô cũng đã hiểu tại sao Nguyên lại muốn lấy mình đến nỗi chấp nhận chịu thiệt nhiều như vậy. Suy cho cùng, cũng chỉ vì muốn tìm một người giúp anh che giấu việc không thể nối dõi tông đường mà thôi.
Nếu như Ngọc là một cô gái bình thường, có thể đã giận dỗi anh lừa dối mình. Nhưng bản thân cô cũng không thật tâm gì đối với chuyện kết hôn, mà muốn tìm một mối hôn sự nhanh chóng để thoát khỏi sự sắp đặt của mẹ kế mà thôi. cjo nên, thay vì giận dỗi, Ngọc chợt cảm thấy đồng cảm với anh rất nhiều.
– Đợi em một chút. – Ngọc quay lưng đi, loay hoay mãi mới tìm trong hộc tủ được một tờ giấy trắng.
Nguyên nhìn Ngọc đăm đăm, thấy cô quay lại thì tỏ vẻ hờ hững.
– Em biết anh vì bất đắc dĩ mới phải lấy em, em cũng vậy. Chúng ta đều sống không dễ dàng gì…
Nguyên cảm thấy lời cô nói càng ngày càng không đúng, bèn cắt ngang:
– Nói ngắn gọn đi.
Cô tiến đến trước mặt người chồng vừa cưới của mình với vẻ nịnh nọt:
– Hay là anh ký với em cái hợp đồng đi. Em làm vợ anh, chăm sóc anh trong hai năm, thời gian này em sẽ cố gắng hết sức để phối hợp,
giúp anh che giấu bí mật. Hai năm sau, mọi chuyện khá khẩm hơn, chúng ta ly hôn. Nếu anh hồi phục và muốn lấy cô gái khác, em cũng có thể ra đi sớm hơn. Tất nhiên em sẽ không lấy bất cứ phần tài sản nào của anh, thế nào?
Nguyên lặng thinh nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo của anh làm Ngọc rất áp lực.
– Hai năm? Ly hôn?
Cô nghĩ rằng không đủ, đưa thêm một ngón tay:
– Nhanh quá à? Vậy ba năm được không?
– …
– Năm năm nhé!
– …
– Anh đừng có quá đáng quá. Năm năm là em già héo lắm rồi đấy.
***
Cho đến khi sửa sang quần áo để chuẩn bị chào hỏi người trong nhà, Ngọc cũng không biết mình nói sai cái gì khiến cho Nguyên giận dữ đến thế. Anh nhất quyết không nói gì cả, chỉ im lặng ngồi làm việc bên chiếc máy tính. Cô đành phải mang theo tâm trạng thấp thỏm để đi thay quần áo.
Lúc này, Ngọc mới nhận ra không chỉ toàn bộ độ đạc của mình ở nhà mẹ đẻ đã được mang qua đây, mà Nguyên còn chuẩn bị cho một phần mới, giày dép, đồ trang điểm, đồ vệ sinh cá nhân… đều theo sở thích của cô mà làm. Quần áo được xếp đầy trong chiếc tủ âm tường rất lớn, xuân hạ thu đông đủ cả.
Thế này… hơi khoa trương rồi đấy nhỉ? Ngọc lén lút nghĩ. Chỗ quần áo này dù có mỗi ngày mặc một bộ, thì cũng phải mặc trong ba bốn tháng mới hết được.
Cô vơ vội một bộ váy lịch sự màu xanh ngọc, nhanh chóng mặc vào, trang điểm rồi đi ra ngoài.
– Chúng ta đi được chưa ạ?
Nguyên vẫn lặng thinh, xoay người điều khiển xe lăn ra ngoài cửa, khiến Ngọc phải ủ rũ đi theo.
Nhà họ Võ vẫn làm theo tục lệ xưa, cô dâu buổi sáng sau hôm kết hôn phải đến chào người lớn ở trong nhà. Có thể không phải nấu cơm sáng vì đã có người giúp việc, nhưng tiết mục “mời nước, mời trà” là vẫn phải có.
Khi Ngọc theo chân Nguyên ra đến phòng khách, ông nội đang đánh cờ với Tùng ở bên bàn uống nước, bà Diệp chán nản ngồi đọc sách, còn thím Thanh đang xem một bộ phim truyền hình sướt mướt.
Ông nội Nghiêm thấy cô, bèn cười:
– Cháu trai với cháu dâu dậy rồi à? Hôm qua có bị lạ giường không ạ?
Ngọc cúi đầu đáp:
– Cháu thấy thân quen như ở nhà, không bị mất ngủ ạ.
– Vậy thì tốt. Ngồi xuống đây để chuẩn bị ăn cơm sáng đi các con.
Ngọc thấy ông nội dễ tính thì yên tâm hơn, cô cầm cái ấm tích lên, pha một ấm trà nhân trần, lần lượt đưa cho mọi người trong nhà theo thứ tự tuổi tác.
– Con mời ông…
– Con mời mẹ…
– Con mời thím…
Hai chén trà ban đầu không có vấn đề gì, nhưng khi Ngọc đưa đến trước mặt thím Thanh, bà ấy lại tần ngần không nhận.
– Cháu dâu có lòng quá. – Bà vừa cười vừa nói chuyện phiếm, mãi mới đón lấy cái chén.
Tuy nhiên, khi Ngọc đã buông tay, cô lại thấy bà ta rụt tay lại, làm toàn bộ nước trà nóng rực đổ xuống tay cô.
Xoảng.
Cái chén bị rơi xuống vỡ tan thành mảnh nhỏ, chỉ có một ít nước sái trên da Ngọc thôi đã làm cô bỏng đến nỗi giật nảy mình. Cô hốt hoảng nhìn bàn tay đang bọc lấy tay mình, hứng cho cô phần lớn nước nóng.
– Nguyên! – Giọng Ngọc run run khi thấy tay anh đỏ lên, nước đọng trên mu bàn tay thậm chí còn đang bốc khói. – Anh có làm sao không?
Những người còn lại cũng nhìn sang, bà Diệp cuống quýt lấy nước lạnh đổ lên tay anh và kêu người làm đi lấy đá.
Nguyên dùng bàn tay không bị thương để vỗ lưng Ngọc an ủi, đồng thời nhìn bà Thanh với vẻ mặt lạnh nhạt:
– Cháu thấy tay thím hôm nay hơi run, có thời gian thì nhờ em Tùng đưa đến bệnh viện đi khám đi ạ. Hôm nay là ngày vui Của chúng cháu, vợ cháu vừa mới hoảng sợ, chén trà đổ rồi không pha lại được nữa. Thím muốn uống thì tự pha ly khác.
Nguyên cẩn thận ngồi xuống bên cạnh lắng tai nghe. Cả căn phòng lúc này chỉ còn tiếng thở khe khẽ của cô gái đang trong giấc ngủ say.
– Ngủ thật rồi à? – Nguyên tinh nghịch chọc chọc lên má Ngọc, cô làu bàu trở mình sang một bên.
Anh vội vòng tay ôm cả người cô lại, kéo về phía mình.
– Gan cũng lớn đấy.
Ban nãy còn sợ hãi như con thỏ nhỏ, giờ đã vô lo vô nghĩ mà ngủ mất rồi.
Nguyên lật chăn đắp lên người rồi nằm xuống bên cạnh Ngọc. Cảm giác có thêm một người nằm cùng cũng không quá tồi tệ như anh tưởng, thậm chí hơi ấm từ cô còn khiến đôi chân anh đỡ đau hơn một chút.
– Vốn chỉ định để em sinh một đứa con, giờ thì tha cho em vậy.
***
Ngày tháng mười một xám xịt, tiết trời lúc này phải rất lạnh mới đúng, nhưng Ngọc lại thấy nóng nực khắp người. Cô cáu giận mở mắt thì thấy mình bị bọc trong một cái chăn lớn, bị trói chật cứng đến nỗi không thở nổi.
Ngọc đá chiếc chăn sang bên cạnh, đến khi cô kịp phản ứng lại, thì nó đã trùm lên trên đầu Nguyên…
– Anh… Sao anh lại đứng đó như hồn ma vậy?
Ngọc cuống cuồng ngồi dậy để kéo “anh chồng” ra khỏi đống chăn đệm hỗn loạn, chỉnh lại mái tóc bị cô làm rối. Nguyên chẳng nói gì, chỉ chăm chú bóp vai:
– Tay anh sao thế? Trật khớp à?
Nguyên đủng đỉnh đáp:
– Không, hôm qua anh nằm mơ thấy một con ma nữ giơ nanh múa vuốt. Nó cứ quấn lấy anh, đu trên tay không chịu buông.
Ngọc nhìn xung quanh thất thanh kêu lên:
– Ma gì kì vậy? Có khi nào biệt thự nhà anh được xây trên nghĩa địa hay phần mộ của ai đó không? Chưa biết chừng con ma nữ đó muốn hút sinh khí của anh đấy.
Nguyên mím môi nhìn cô:
– Đúng, có thể là một con ma nữ hút sinh khí.
Anh nói xong bèn ngồi lên xe lăn, túm lấy ga giường, cuộn nó lại thành bọc rồi đưa cho Ngọc. Cô thấy trên vải có vết bẩn gì đó màu đỏ, bèn hỏi:
– Sao vậy anh?
– Em mang nó đi giặt đi, nhớ phải tự tay cho vào máy giặt đấy.
Ngọc cứ ôm cái ga giường trên tay, cực kỳ khó hiểu với yêu cầu này. Nhưng nói sao đi chăng nữa, cô ăn chực ở chực của anh, đơn giản chỉ là giặt một cái chăn thôi, cũng không phải điều gì quá khó khăn.
Thế là Ngọc không hỏi nữa, cứ thế ngó nghiêng khắp nơi để đi tìm chỗ để máy giặt. Người làm trong nhà tươi cười, một câu gọi “cô chủ”, hai câu cũng gọi “cô chủ”, muốn mang đồ đi giúp cô.
Nhớ đến lời của Nguyên, Ngọc lại từ chối:
– Các chị cứ chỉ tôi máy giặt để đâu là được rồi. Sau này tôi muốn làm gì cũng tiện hơn.
– Cô chủ đi ra ngoài, phòng bên tay trái.
Nhà họ Võ rất rộng lớn, đến lúc Ngọc tìm thấy máy giặt thì cũng mất năm phút rồi. Cô cho ga giường vào trong máy giặt, chợt nhớ đến ánh mắt kỳ lạ của người làm trong làm, đồng thời hiểu ra cái gì đó.
– Võ Duy Nguyên, anh làm cái gì thế hả?
Khi Ngọc hùng hùng hổ hổ trở về phòng, Nguyên đang thản nhiên thay quần áo, thấy cô về, cũng chỉ gật đầu một cái:
– Về rồi đấy à?
Cô tiến lên đứng trước mặt anh, Nguyên còn đang cài dở cúc áo, để lộ phần ngực rộng và cơ bụng săn chắc. Cô lúng túng quay sang bên cạnh, lắp bắp:
– Cái vết kia… ở trên giường… anh cố ý làm dây ra có đúng không?
Nguyên thản nhiên “ừ” một tiếng.
– Anh… anh làm như thế để làm gì chứ?
Mặt của Ngọc trở nên đỏ bừng, tôi tai cũng nóng giần giật cả lên.
Nguyên đã cài cúc áo xong, anh nhìn cô với khuôn mặt hơi buồn bã:
– Anh làm thế em giận à?
– Không, cũng không phải là thế. Nhưng mà cái đó cũng xấu hổ mà.
– Anh nói thêm cái này, em có thể hứa là không giận anh không?
– Hả, anh muốn nói gì cơ?
– Thực ra, ông nội vẫn muốn anh có cháu, mà chân anh như vậy, không thể thỏa mãn anh được. Khó khăn lắm mới lấy được một người vợ, anh muốn làm cho ông yên tâm một chút.
Ngọc “à” lên, bao nhiêu điều thắc mắc ban nãy đã được giải đáp hơn phân nửa. Giờ cô cũng đã hiểu tại sao Nguyên lại muốn lấy mình đến nỗi chấp nhận chịu thiệt nhiều như vậy. Suy cho cùng, cũng chỉ vì muốn tìm một người giúp anh che giấu việc không thể nối dõi tông đường mà thôi.
Nếu như Ngọc là một cô gái bình thường, có thể đã giận dỗi anh lừa dối mình. Nhưng bản thân cô cũng không thật tâm gì đối với chuyện kết hôn, mà muốn tìm một mối hôn sự nhanh chóng để thoát khỏi sự sắp đặt của mẹ kế mà thôi. cjo nên, thay vì giận dỗi, Ngọc chợt cảm thấy đồng cảm với anh rất nhiều.
– Đợi em một chút. – Ngọc quay lưng đi, loay hoay mãi mới tìm trong hộc tủ được một tờ giấy trắng.
Nguyên nhìn Ngọc đăm đăm, thấy cô quay lại thì tỏ vẻ hờ hững.
– Em biết anh vì bất đắc dĩ mới phải lấy em, em cũng vậy. Chúng ta đều sống không dễ dàng gì…
Nguyên cảm thấy lời cô nói càng ngày càng không đúng, bèn cắt ngang:
– Nói ngắn gọn đi.
Cô tiến đến trước mặt người chồng vừa cưới của mình với vẻ nịnh nọt:
– Hay là anh ký với em cái hợp đồng đi. Em làm vợ anh, chăm sóc anh trong hai năm, thời gian này em sẽ cố gắng hết sức để phối hợp,
giúp anh che giấu bí mật. Hai năm sau, mọi chuyện khá khẩm hơn, chúng ta ly hôn. Nếu anh hồi phục và muốn lấy cô gái khác, em cũng có thể ra đi sớm hơn. Tất nhiên em sẽ không lấy bất cứ phần tài sản nào của anh, thế nào?
Nguyên lặng thinh nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo của anh làm Ngọc rất áp lực.
– Hai năm? Ly hôn?
Cô nghĩ rằng không đủ, đưa thêm một ngón tay:
– Nhanh quá à? Vậy ba năm được không?
– …
– Năm năm nhé!
– …
– Anh đừng có quá đáng quá. Năm năm là em già héo lắm rồi đấy.
***
Cho đến khi sửa sang quần áo để chuẩn bị chào hỏi người trong nhà, Ngọc cũng không biết mình nói sai cái gì khiến cho Nguyên giận dữ đến thế. Anh nhất quyết không nói gì cả, chỉ im lặng ngồi làm việc bên chiếc máy tính. Cô đành phải mang theo tâm trạng thấp thỏm để đi thay quần áo.
Lúc này, Ngọc mới nhận ra không chỉ toàn bộ độ đạc của mình ở nhà mẹ đẻ đã được mang qua đây, mà Nguyên còn chuẩn bị cho một phần mới, giày dép, đồ trang điểm, đồ vệ sinh cá nhân… đều theo sở thích của cô mà làm. Quần áo được xếp đầy trong chiếc tủ âm tường rất lớn, xuân hạ thu đông đủ cả.
Thế này… hơi khoa trương rồi đấy nhỉ? Ngọc lén lút nghĩ. Chỗ quần áo này dù có mỗi ngày mặc một bộ, thì cũng phải mặc trong ba bốn tháng mới hết được.
Cô vơ vội một bộ váy lịch sự màu xanh ngọc, nhanh chóng mặc vào, trang điểm rồi đi ra ngoài.
– Chúng ta đi được chưa ạ?
Nguyên vẫn lặng thinh, xoay người điều khiển xe lăn ra ngoài cửa, khiến Ngọc phải ủ rũ đi theo.
Nhà họ Võ vẫn làm theo tục lệ xưa, cô dâu buổi sáng sau hôm kết hôn phải đến chào người lớn ở trong nhà. Có thể không phải nấu cơm sáng vì đã có người giúp việc, nhưng tiết mục “mời nước, mời trà” là vẫn phải có.
Khi Ngọc theo chân Nguyên ra đến phòng khách, ông nội đang đánh cờ với Tùng ở bên bàn uống nước, bà Diệp chán nản ngồi đọc sách, còn thím Thanh đang xem một bộ phim truyền hình sướt mướt.
Ông nội Nghiêm thấy cô, bèn cười:
– Cháu trai với cháu dâu dậy rồi à? Hôm qua có bị lạ giường không ạ?
Ngọc cúi đầu đáp:
– Cháu thấy thân quen như ở nhà, không bị mất ngủ ạ.
– Vậy thì tốt. Ngồi xuống đây để chuẩn bị ăn cơm sáng đi các con.
Ngọc thấy ông nội dễ tính thì yên tâm hơn, cô cầm cái ấm tích lên, pha một ấm trà nhân trần, lần lượt đưa cho mọi người trong nhà theo thứ tự tuổi tác.
– Con mời ông…
– Con mời mẹ…
– Con mời thím…
Hai chén trà ban đầu không có vấn đề gì, nhưng khi Ngọc đưa đến trước mặt thím Thanh, bà ấy lại tần ngần không nhận.
– Cháu dâu có lòng quá. – Bà vừa cười vừa nói chuyện phiếm, mãi mới đón lấy cái chén.
Tuy nhiên, khi Ngọc đã buông tay, cô lại thấy bà ta rụt tay lại, làm toàn bộ nước trà nóng rực đổ xuống tay cô.
Xoảng.
Cái chén bị rơi xuống vỡ tan thành mảnh nhỏ, chỉ có một ít nước sái trên da Ngọc thôi đã làm cô bỏng đến nỗi giật nảy mình. Cô hốt hoảng nhìn bàn tay đang bọc lấy tay mình, hứng cho cô phần lớn nước nóng.
– Nguyên! – Giọng Ngọc run run khi thấy tay anh đỏ lên, nước đọng trên mu bàn tay thậm chí còn đang bốc khói. – Anh có làm sao không?
Những người còn lại cũng nhìn sang, bà Diệp cuống quýt lấy nước lạnh đổ lên tay anh và kêu người làm đi lấy đá.
Nguyên dùng bàn tay không bị thương để vỗ lưng Ngọc an ủi, đồng thời nhìn bà Thanh với vẻ mặt lạnh nhạt:
– Cháu thấy tay thím hôm nay hơi run, có thời gian thì nhờ em Tùng đưa đến bệnh viện đi khám đi ạ. Hôm nay là ngày vui Của chúng cháu, vợ cháu vừa mới hoảng sợ, chén trà đổ rồi không pha lại được nữa. Thím muốn uống thì tự pha ly khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.