Chương 94: Hiện đại (11) lại lãng phí hết một ngày [h+]
Khanh Uyển Uyển Uyển
23/05/2019
Đôi tay Dung Tự vừa động đã dễ dàng điều chỉnh thân thể Mộc Khanh Khanh
đối diện với mình, mở rộng hai chân trần trụi của cô ra, cảnh đẹp dâm mị nơi bắp đùi nghênh đón dục căn ngạo nghễ của mình, nhưng Dung Tự cũng
không cởi quần của mình, chỉ tháo dây lưng, thả côn thịt lớn đang bị
trói buộc ra ngoài.
"Thơm như vậy à? Làm tôi cũng muốn nếm thử hương vị dâm thủy của em..." Dung Tự vừa hôn lên cánh môi đỏ tươi mê người của Mộc Khanh Khanh, tùy ý quấn quýt si mê cái lưỡi thơm tho mềm mại của cô, vừa nhét cự vật đã sưng to của mình vào trong cơ thể cô, cảm thụ ấm áp ướt át cực hạn đang tầng tầng bao vây lấy mình.
Mộc Khanh Khanh trên dưới đều thất thủ, đã hiểu rõ chính mình hôm nay trốn không thoát nên cũng dứt khoát buông bỏ rụt rè vốn không tồn tại này, thoải mái hào phóng leo lên quàng lấy cổ Dung Tự rồi hôn hắn, chủ động quấn lấy lưỡi hắn chơi đùa trong miệng mình, hai chân trắng nõn non mịn không biết xấu hổ cọ cọ quần Dung Tự, vách tường chậm rãi mút lấy côn thịt nóng cháy đang thâm nhập vào trong.
Dung Tự dùng bàn tay dày rộng hữu lực chụp lên cái mông tròn trịa ngạo nghễ của Mộc Khanh Khanh, phát ra thanh âm dâm mị thanh thúy, trên mông truyền đến cảm giác đau đớn làm Mộc Khanh Khanh dám khẳng định mông cô nhất định đã bị đánh đến đỏ bừng... Miệng bị lấp kín nên Mộc Khanh Khanh không có biện pháp phát ra âm thanh, chỉ có thể dùng răng khẽ cắn đầu lưỡi Dung Tự, biểu đạt sự bất mãn vì bị đánh mông của cô.
Nhưng Dung Tự lại dường như sinh ra hứng thú nồng đậm đối với việc này, một chút cũng không hề để cảnh cáo không có sức uy hiếp của cô trong lòng, tiếp tục không chút lưu tình chà đạp mông thịt đáng thương hề hề của Mộc Khanh Khanh, một cái tay khác véo lên sườn eo ngăn cản động tác muốn chạy trốn của cô, mỗi khi tay hắn dừng trên mông cô, côn thị đã tiến vào trong thân thể cô sẽ gãi đúng chỗ ngứa đâm thọc về phía trước một chút, động tác đánh mông và thao huyệt phối hợp cực kỳ ăn ý!
Hạ thân trần trụi bị đánh mông đối với một người trưởng thành mà nói nên là xấu hổ và giận dữ khó nhịn, nhưng trong quá trình này Mộc Khanh Khanh lại dần dần sinh ra khoái cảm và sung sướng mịt mờ, mục đích vặn vẹo mông cũng không tự giác mà từ muốn chạy thoát biến thành đón ý nói hùa, đau đớn như dòng điện tê dại lan tràn từ cái mông sưng đỏ truyền đến tiểu huyệt.
Dung Tự nhìn ánh mắt mê ly mị hoặc của Mộc Khanh Khanh, thỏa mãn sinh ra từ trong lòng mãnh liệt hơn bất cứ khoái cảm nào, cô bị hắn hoàn toàn khống chế, tất cả những thần thái động tác đều do hắn điều khiển, do hắn quyết định!
"Tự mình động đi..." Dung Tự không biết từ khi nào rút lui khỏi đôi môi đỏ tươi ướt át của cô, dùng dáng ngồi để hạ thân của hai người vẫn chặt chẽ tương liên như cũ.
"Muốn không? Muốn thì tự mình động đi..." Hắn dừng động tác thao huyệt của mình lại, hai bàn tay to hung tợn véo xoa mông thịt sưng đỏ đáng thương, không mang theo một chút thương tiếc.
"Ưm a... A a... Thật thoải mái..." Cánh tay Mộc Khanh Khanh vẫn còn quàng trên cổ Dung Tự, dưới sự cố ý dẫn đường của Dung Tự, nghe lời đong đưa vòng eo, si mê truy tìm côn thịt thô tráng có thể thỏa mãn tiểu huyệt ngứa ngáy, "A a... Thao, thao em đi... Côn thịt lớn thật lớn a... Thô quá... Ưm a a a!!!"
Tư thế ngồi có thể khiến côn thịt lớn của hắn dễ dàng vào sâu hơn, toàn bộ thân gậy thô tráng đáng sợ đều bị tầng tầng mị thịt dịu dáng tinh tế bao vây mút vào, lỗ nhỏ trên đỉnh quy đầu còn bị mị thịt tận cùng bên trong tiểu huyệt kích thích...
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Một tiếng "Bốp --" thanh thúy lọt vào tai, Dung Tự vừa dùng sức chụp đánh cái mông đang run rẩy của cô, vừa cắn răng nói với Mộc Khanh Khanh: "... Thao! Đừng kêu dâm đãng như vậy nữa!!" Hắn đã bị khoái cảm điên cuồng từ côn thịt truyền đến làm da đầu tê dại, xương cùng run run, bên tai còn không ngừng truyền đến tiếng kêu lẳng lơ triền miên mang lực sát thương cực lớn của cô... Hắn thật sự sợ sẽ bị dâm phụ này trêu chọc đến tiết thân sớm, như vậy chẳng phải là... Không thể thỏa mãn cô hay sao!
Nhưng mà Mộc Khanh Khanh lại không hề để ý tới lời cảnh cáo của Dung Tự, mông bị đánh càng mạnh ngược lại cô động càng hoan, không biết mệt mỏi đong đưa vòng eo, không ngừng phun ra nuốt vào côn thịt lớn thô tráng ướt nhẹp, giữa hai chân một mảnh chật vật, chất lỏng dâm mị làm đám lông đen của Dung Tự trơn trượt không chịu nổi.
"A a... Ngứa quá a... A a ô ưm... Em muốn... Thịt, côn thịt a a... Muốn, muốn a a a!!!"
Lúc này rốt cuộc Dung Tự cũng không duy trì được bộ dạng quạnh quẽ hờ hững như thường ngày nữa, trên mặt tất cả đều là nồng đậm tình dục điên cuồng "Thao! Thao chết em! Tôi sẽ làm em phát điên!" Chịu đựng xúc động muốn bắn tinh khi vách tường siết chặt, Dung Tự phát tiết dùng hai bàn tay to hung hăng véo lên vòng eo của Mộc Khanh Khanh, dùng lực tay mạnh mẽ làm Mộc Khanh Khanh quay về trong vòng khống chế của mình, không màng thân thể Mộc Khanh Khanh còn đang rùng mình cao trào, tiếp tục dùng cự căn nổi lên gân xanh thao tiểu huyệt không ngừng chảy nước của cô.
Tiếng đánh thân thể bạch bạch như đang nói lên mức độ hoan ái kịch liệt của hai người, tiếng nước òm ọp òm ọp cho thấy sự hoan ái dâm mị phóng đãng. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu. Tiểu huyệt chặt chẽ ướt át mỗi lần đều nuốt vào thật sâu rồi lại nhợt nhạt phun ra, mỗi lần quy đầu cắm vào đều phải đến tận cùng bên trong miệng tử cung, khi rút ra trên thân gậy đều sẽ kéo theo mị thịt đỏ tươi dâm mị trong huyệt ra, sự kết hợp hoàn mỹ giữa mềm mại và cứng rắn chính là trời cao chú định.
...
Lại lãng phí hết một ngày.
Mộc Khanh Khanh chống thân thể bủn rủn của mình dậy, nhìn cảnh đẹp hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, cảm thấy bất đắc dĩ.
"Tỉnh rồi à? Xuống dưới ăn cơm đi." Dung Tự đứng ở cửa, thoạt nhìn tâm trạng của hắn không tồi.
Mộc Khanh Khanh liếc mắt nhìn Dung Tự áo mũ chỉnh tề, sau khi âm thầm hung hăng trách cứ hắn rút điểu vô tình xong mới chớp chớp mắt, vẻ mặt u sầu mở miệng nói: "Không có sức..."
Giọng nói khàn khàn đáng thương, tư thái mềm yếu vô lực, ngoại trừ dáng vẻ Mộc Khanh Khanh khi bị thao, Dung Tự thích nhất chính là Mộc Khanh Khanh ngoan ngoãn đáng yêu khiến lòng người run động khi vừa tỉnh lại sau khi bị thao...
Vì thế, Dung Tự hiếm khi thân sĩ đi về phía trước, bế Mộc Khanh Khanh đang ngồi trên giường vì mệt nhọc quá độ lên, hơn nữa còn dùng tư thế ôm công chúa lãng mạn.
Mộc Khanh Khanh: "Sao hôm nay thấy anh rảnh rỗi vậy? Vẫn luôn ở nhà... Không đến công ty sao?"
Dung Tự dừng bước chân, cúi đầu nhìn Mộc Khanh Khanh, không trả lời câu hỏi của cô: "Nếu em không muốn uống sữa bò trước khi ăn cơm thì bỏ tay ra ngay."
Thật cẩn thận nuốt một ngụm nước bọt, Mộc Khanh Khanh run run rẩy rẩy bỏ cái tay vừa mới thưởng thức tiểu đậu đỏ trước ngực Dung Tự ra, đáng thương hề hề dời đề tài: "Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em mà! Chẳng lẽ mị lực của em quá lớn nên khiến quân vương từ đây không thượng triều...?"
"Hôm nay là thứ Bảy."
Mộc Khanh Khanh thấp giọng thở dài một hơi, "Thì ra đã qua một tuần rồi, quả thật là đêm xuân ngắn ngủi..." Lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn Dung Tự một cái, lại tiếp tục nói: "Em đã bỏ bê công việc một tuần rồi, công việc sắp vứt đến nơi..."
Dung Tự đương nhiên biết công việc mà cô nói là cái gì, nhưng hắn cũng không giáp mặt vạch trần cô, chỉ nhàn nhạt nói: "Ngoại trừ một ngày ba bữa, em không cần phải nghĩ đến chuyện khác."
"...Cái gì mà một ngày ba bữa, rõ ràng là bốn năm sáu bảy tám ngày một hai ba bữa..."
"Thơm như vậy à? Làm tôi cũng muốn nếm thử hương vị dâm thủy của em..." Dung Tự vừa hôn lên cánh môi đỏ tươi mê người của Mộc Khanh Khanh, tùy ý quấn quýt si mê cái lưỡi thơm tho mềm mại của cô, vừa nhét cự vật đã sưng to của mình vào trong cơ thể cô, cảm thụ ấm áp ướt át cực hạn đang tầng tầng bao vây lấy mình.
Mộc Khanh Khanh trên dưới đều thất thủ, đã hiểu rõ chính mình hôm nay trốn không thoát nên cũng dứt khoát buông bỏ rụt rè vốn không tồn tại này, thoải mái hào phóng leo lên quàng lấy cổ Dung Tự rồi hôn hắn, chủ động quấn lấy lưỡi hắn chơi đùa trong miệng mình, hai chân trắng nõn non mịn không biết xấu hổ cọ cọ quần Dung Tự, vách tường chậm rãi mút lấy côn thịt nóng cháy đang thâm nhập vào trong.
Dung Tự dùng bàn tay dày rộng hữu lực chụp lên cái mông tròn trịa ngạo nghễ của Mộc Khanh Khanh, phát ra thanh âm dâm mị thanh thúy, trên mông truyền đến cảm giác đau đớn làm Mộc Khanh Khanh dám khẳng định mông cô nhất định đã bị đánh đến đỏ bừng... Miệng bị lấp kín nên Mộc Khanh Khanh không có biện pháp phát ra âm thanh, chỉ có thể dùng răng khẽ cắn đầu lưỡi Dung Tự, biểu đạt sự bất mãn vì bị đánh mông của cô.
Nhưng Dung Tự lại dường như sinh ra hứng thú nồng đậm đối với việc này, một chút cũng không hề để cảnh cáo không có sức uy hiếp của cô trong lòng, tiếp tục không chút lưu tình chà đạp mông thịt đáng thương hề hề của Mộc Khanh Khanh, một cái tay khác véo lên sườn eo ngăn cản động tác muốn chạy trốn của cô, mỗi khi tay hắn dừng trên mông cô, côn thị đã tiến vào trong thân thể cô sẽ gãi đúng chỗ ngứa đâm thọc về phía trước một chút, động tác đánh mông và thao huyệt phối hợp cực kỳ ăn ý!
Hạ thân trần trụi bị đánh mông đối với một người trưởng thành mà nói nên là xấu hổ và giận dữ khó nhịn, nhưng trong quá trình này Mộc Khanh Khanh lại dần dần sinh ra khoái cảm và sung sướng mịt mờ, mục đích vặn vẹo mông cũng không tự giác mà từ muốn chạy thoát biến thành đón ý nói hùa, đau đớn như dòng điện tê dại lan tràn từ cái mông sưng đỏ truyền đến tiểu huyệt.
Dung Tự nhìn ánh mắt mê ly mị hoặc của Mộc Khanh Khanh, thỏa mãn sinh ra từ trong lòng mãnh liệt hơn bất cứ khoái cảm nào, cô bị hắn hoàn toàn khống chế, tất cả những thần thái động tác đều do hắn điều khiển, do hắn quyết định!
"Tự mình động đi..." Dung Tự không biết từ khi nào rút lui khỏi đôi môi đỏ tươi ướt át của cô, dùng dáng ngồi để hạ thân của hai người vẫn chặt chẽ tương liên như cũ.
"Muốn không? Muốn thì tự mình động đi..." Hắn dừng động tác thao huyệt của mình lại, hai bàn tay to hung tợn véo xoa mông thịt sưng đỏ đáng thương, không mang theo một chút thương tiếc.
"Ưm a... A a... Thật thoải mái..." Cánh tay Mộc Khanh Khanh vẫn còn quàng trên cổ Dung Tự, dưới sự cố ý dẫn đường của Dung Tự, nghe lời đong đưa vòng eo, si mê truy tìm côn thịt thô tráng có thể thỏa mãn tiểu huyệt ngứa ngáy, "A a... Thao, thao em đi... Côn thịt lớn thật lớn a... Thô quá... Ưm a a a!!!"
Tư thế ngồi có thể khiến côn thịt lớn của hắn dễ dàng vào sâu hơn, toàn bộ thân gậy thô tráng đáng sợ đều bị tầng tầng mị thịt dịu dáng tinh tế bao vây mút vào, lỗ nhỏ trên đỉnh quy đầu còn bị mị thịt tận cùng bên trong tiểu huyệt kích thích...
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Một tiếng "Bốp --" thanh thúy lọt vào tai, Dung Tự vừa dùng sức chụp đánh cái mông đang run rẩy của cô, vừa cắn răng nói với Mộc Khanh Khanh: "... Thao! Đừng kêu dâm đãng như vậy nữa!!" Hắn đã bị khoái cảm điên cuồng từ côn thịt truyền đến làm da đầu tê dại, xương cùng run run, bên tai còn không ngừng truyền đến tiếng kêu lẳng lơ triền miên mang lực sát thương cực lớn của cô... Hắn thật sự sợ sẽ bị dâm phụ này trêu chọc đến tiết thân sớm, như vậy chẳng phải là... Không thể thỏa mãn cô hay sao!
Nhưng mà Mộc Khanh Khanh lại không hề để ý tới lời cảnh cáo của Dung Tự, mông bị đánh càng mạnh ngược lại cô động càng hoan, không biết mệt mỏi đong đưa vòng eo, không ngừng phun ra nuốt vào côn thịt lớn thô tráng ướt nhẹp, giữa hai chân một mảnh chật vật, chất lỏng dâm mị làm đám lông đen của Dung Tự trơn trượt không chịu nổi.
"A a... Ngứa quá a... A a ô ưm... Em muốn... Thịt, côn thịt a a... Muốn, muốn a a a!!!"
Lúc này rốt cuộc Dung Tự cũng không duy trì được bộ dạng quạnh quẽ hờ hững như thường ngày nữa, trên mặt tất cả đều là nồng đậm tình dục điên cuồng "Thao! Thao chết em! Tôi sẽ làm em phát điên!" Chịu đựng xúc động muốn bắn tinh khi vách tường siết chặt, Dung Tự phát tiết dùng hai bàn tay to hung hăng véo lên vòng eo của Mộc Khanh Khanh, dùng lực tay mạnh mẽ làm Mộc Khanh Khanh quay về trong vòng khống chế của mình, không màng thân thể Mộc Khanh Khanh còn đang rùng mình cao trào, tiếp tục dùng cự căn nổi lên gân xanh thao tiểu huyệt không ngừng chảy nước của cô.
Tiếng đánh thân thể bạch bạch như đang nói lên mức độ hoan ái kịch liệt của hai người, tiếng nước òm ọp òm ọp cho thấy sự hoan ái dâm mị phóng đãng. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu. Tiểu huyệt chặt chẽ ướt át mỗi lần đều nuốt vào thật sâu rồi lại nhợt nhạt phun ra, mỗi lần quy đầu cắm vào đều phải đến tận cùng bên trong miệng tử cung, khi rút ra trên thân gậy đều sẽ kéo theo mị thịt đỏ tươi dâm mị trong huyệt ra, sự kết hợp hoàn mỹ giữa mềm mại và cứng rắn chính là trời cao chú định.
...
Lại lãng phí hết một ngày.
Mộc Khanh Khanh chống thân thể bủn rủn của mình dậy, nhìn cảnh đẹp hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, cảm thấy bất đắc dĩ.
"Tỉnh rồi à? Xuống dưới ăn cơm đi." Dung Tự đứng ở cửa, thoạt nhìn tâm trạng của hắn không tồi.
Mộc Khanh Khanh liếc mắt nhìn Dung Tự áo mũ chỉnh tề, sau khi âm thầm hung hăng trách cứ hắn rút điểu vô tình xong mới chớp chớp mắt, vẻ mặt u sầu mở miệng nói: "Không có sức..."
Giọng nói khàn khàn đáng thương, tư thái mềm yếu vô lực, ngoại trừ dáng vẻ Mộc Khanh Khanh khi bị thao, Dung Tự thích nhất chính là Mộc Khanh Khanh ngoan ngoãn đáng yêu khiến lòng người run động khi vừa tỉnh lại sau khi bị thao...
Vì thế, Dung Tự hiếm khi thân sĩ đi về phía trước, bế Mộc Khanh Khanh đang ngồi trên giường vì mệt nhọc quá độ lên, hơn nữa còn dùng tư thế ôm công chúa lãng mạn.
Mộc Khanh Khanh: "Sao hôm nay thấy anh rảnh rỗi vậy? Vẫn luôn ở nhà... Không đến công ty sao?"
Dung Tự dừng bước chân, cúi đầu nhìn Mộc Khanh Khanh, không trả lời câu hỏi của cô: "Nếu em không muốn uống sữa bò trước khi ăn cơm thì bỏ tay ra ngay."
Thật cẩn thận nuốt một ngụm nước bọt, Mộc Khanh Khanh run run rẩy rẩy bỏ cái tay vừa mới thưởng thức tiểu đậu đỏ trước ngực Dung Tự ra, đáng thương hề hề dời đề tài: "Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em mà! Chẳng lẽ mị lực của em quá lớn nên khiến quân vương từ đây không thượng triều...?"
"Hôm nay là thứ Bảy."
Mộc Khanh Khanh thấp giọng thở dài một hơi, "Thì ra đã qua một tuần rồi, quả thật là đêm xuân ngắn ngủi..." Lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn Dung Tự một cái, lại tiếp tục nói: "Em đã bỏ bê công việc một tuần rồi, công việc sắp vứt đến nơi..."
Dung Tự đương nhiên biết công việc mà cô nói là cái gì, nhưng hắn cũng không giáp mặt vạch trần cô, chỉ nhàn nhạt nói: "Ngoại trừ một ngày ba bữa, em không cần phải nghĩ đến chuyện khác."
"...Cái gì mà một ngày ba bữa, rõ ràng là bốn năm sáu bảy tám ngày một hai ba bữa..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.