Chương 97: Hiện đại (14) anh muốn nghe lời thật lòng hay giả dối?
Khanh Uyển Uyển Uyển
25/05/2019
Mộc Khanh Khanh cảm thấy bị rất buồn, trên cổ truyền đến cảm giác hơi
đau nhưng trái tim cô mới thật sự bị Dung Tự làm tổn thương, bầu không
khí ngọt ngào cưng chiều tốt như vậy lại bị hắn một hai phải phá hỏng
thành ngược luyến tình thâm!
"Không cởi, tuyệt đối không cởi... Giờ em không chỉ eo đau lưng đau tiểu huyệt sưng mà mông cũng đặc biệt đau nữa..." Mộc Khanh Khanh vẫn quấn lên người Dung Tự như cũ, hai tay gắt gao vòng trên cổ hắn, thân mật dính lên người hắn cọ tới cọ lui.
Cho dù có đối mặt với sự làm nũng ngọt ngấy này của cô thì Dung Tự vẫn không lưu tình kéo Mộc Khanh Khanh từ trên người hắn xuống.
"Cởi quần áo ra." Tổng tài bá đạo mang phong phạm lạnh lẽo cứng rắn.
Mộc Khanh Khanh há to miệng, sau khi do dự mấy phen vẫn sáng suốt lựa chọn ngậm miệng lại, bắt đầu chuyên tâm cởi quần áo của mình, đương nhiên quá trình này cũng không thể thiếu sự cố tình mị hoặc câu nhân.
Mang theo tính khiêu khích vừa đơn thuần vừa không làm ra vẻ, Mộc Khanh Khanh nhìn đôi mắt đã dần dần phiếm hồng của Dung Tự, không chần chờ mà cởi từng món quần áo rơi trên mặt đất, ngay cả nội y cũng không thể may mắn thoát khỏi. Mộc Khanh Khanh bất động thanh sắc yên lặng quyến rũ hắn, mãi cho đến khi thân thể trần trụi phập phồng quyến rũ của cô không e dè hiện ra trước mặt hắn thì Dung Tự mới không nỡ nhắm mắt lại nữa.
Mộc Khanh Khanh tin tưởng vững chắc rằng, giữa cô và Dung Tự không có vấn đề nào mà "yêu" một hồi lại không giải quyết được, nếu thật sự có, vậy chỉ có thể là cần phải làm hai lần hoặc là làm càng nhiều lần.
Dưới ánh mắt chăm chú tỏa sáng lấp lánh của Mộc Khanh Khanh, Dung Tự như cảm thấy có hơi bất đắc dĩ và thất bại. Hắn nhắm hai mắt của mình lại, cả khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh lạnh nhạt, chỉ có lông mi thật dài kia lại không có tiền đồ run rẩy mấy cái, dừng một hồi lâu hắn mới mở mắt, nhẫn nại nhanh chóng cởi áo sơ mi trên người ra, ném cho Mộc Khanh Khanh, cực nhanh mở miệng nói: "Mặc thêm cái này vào!"
Chết tiệt! Sự nhẫn nại của hắn bị chó tha rồi chắc! Vốn dĩ muốn làm thân thể trần trụi của cô, dạy dỗ lại dâm phụ này thật tốt, kết quả lại bị cô câu đến mắt sói thiêu đốt, suýt chút nữa nhịn không được! Nếu không để cô che cảnh xuân lại hắn còn có thể dạy cái rắm ấy mà dạy!
Mộc Khanh Khanh ghét bỏ mà đánh giá áo sơ mi gây trở ngại cho hai người giải quyết, tâm không cam tình không nguyện giận liếc Dung Tự một cái: "Em còn tưởng anh muốn tiếp tục trò chơi sáng nay chứ..."
Hầu kết lặng lẽ lăn lộn lên xuống, thân trên trần trụi không cảm giác được một chút lạnh lẽo nào, ngược lại còn càng thêm khô nóng... Dung Tự hạ giọng vờ ho khan một tiếng, thanh âm sau khi mở miệng vẫn nghe không ra cảm xúc bất thường nào: "Gian phu đã tìm tới tận cửa rồi, em thân là vợ hợp pháp của Dung Tự tôi thì cũng cần phải nói gì chứ nhỉ? Mộc Khanh Khanh?"
Mộc Khanh Khanh nghiêm túc tuân theo mệnh lệnh của chồng thật sự cũng chỉ phủ thêm áo sơ mi, Dung Tự ngoại trừ không nhìn thấy phía sau lưng, nhưng khuôn mặt vẫn mang cảnh xuân vô hạn kia của Mộc Khanh Khanh đang ngồi xếp bằng trên sô pha, kiều diễm nửa che nửa hở càng thêm phụ trợ cho vị trí quan trọng, trên vú trắng nõn lộ rõ hai nụ anh đào, bộ phận sinh dục trơn bóng phấn nộn không có lông, tất cả đều như đang thiêu đốt Dung Tự.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
"Tên ngốc to con kia mới không phải gian phu đâu..." Mộc Khanh Khanh ấm ức nói, tiếp theo lại ái muội vuốt ve áo sơ mi ấm áp, tựa như vô tình nói một câu: "Áo vẫn còn vươn nhiệt độ cơ thể của anh, thật ấm..."
Hô hấp Dung Tự cứng lại, rốt cuộc cũng hiện ra vài phần hoảng loạn, đánh gãy lời Mộc Khanh Khanh nói, "Câm miệng!" Sau khi điều chỉnh lại vẻ mặt đoan chính, Dung Tự mang sắc mặt nặng nề mở miệng: "Nếu không phải hôm nay bị tôi gặp được thì sao? Em sẽ cùng tên kia phát sinh chuyện gì đây? Giấu tôi lên giường với hắn? Sau khi hồng hạnh nở hoa lại không thể nhịn được nữa muốn ly hôn với tôi?"
Mộc Khanh Khanh kiên định lắc lắc đầu: "Sẽ không." Sắc mặt nghiêm túc bổ sung vài câu: "Nếu em mà làm ra chuyện kia, chắc chắn anh sẽ thao chết em, a -- cũng không phải, anh sẽ thao ngất em, bị anh làm cho không xuống giường được thì sao em có thể làm ra chuyện thiếu não như vậy chứ..."
Nghe Mộc Khanh Khanh tùy ý nói ra mấy lời không biết xấu hổ như vậy, Dung Tự bất đắc dĩ phát hiện, vài phần thù hận mới bị ký ức kích thích trong lòng mình cứ như vậy đã tan thành mây khói, dục hỏa vẫn luôn đè nén lại bị cô quyến rũ cho càng dữ dội hơn, hắn không muốn nhẫn nhịn nữa...
Nhưng quan trọng nhất vẫn là có vấn đề kia muốn hỏi --
"Trước đây... Ý tôi là một tháng trước, tôi vẫn luôn không thể khiến em... Thỏa mãn sao? Ừm, chuyện trên giường ấy..." Tuy Dung Tự đã nỗ lực để lời mình nói ra có thể tùy ý tự nhiên hơn một chút, nhưng trên mặt không biết từ khi nào đã lặng lẽ phiếm hồng vẫn để lộ ra đủ loại không được tự nhiên.
Khóe miệng Mộc Khanh Khanh run rẩy, trong lòng càng không thèm khách khí lườm nguýt mấy cái to bự với Dung Tự. Thân là một tổng tài bá đạo nghiêm túc trăm công ngàn việc, sao có thể bụng dạ hẹp hòi lại thích mang thù như vậy hả! Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu. Mà cô thì sao, cho dù có biết đáp án chính xác khiến khắp chốn mừng vui là cái gì, nhưng ở phòng phát sóng trực tiếp đã lập lời thề, dù có phải quỳ cũng phải tiếp tục làm, bằng không nỗi khổ tâm vì "Mộc Khanh Khanh" đời trước ngoại tình của cô sẽ không còn nữa...
Vì thế, cô chỉ có thể thật cẩn thận uyển chuyển trả lời: "Anh muốn nghe lời thật lòng hay giả dối?"
Nhưng không ngoài dự liệu, lời này vừa ra, khuôn mặt Dung Tự vốn dĩ còn hơi phiếm hồng nháy mắt đã đen xuống, áp suất thấp tràn ngập bốn phía bao phủ cả người Mộc Khanh Khanh.
Mộc Khanh Khanh muốn cứu vớt bầu không khí không cẩn thận sẽ tan vỡ này, vì cốt truyện quyến rũ sắc dụ của cô mà giãy giụa lần cuối: "À, thật ra... ừm, mặc, mặc dù anh... Phương diện kia của anh đúng là chẳng ra gì, nhưng những mặt khác thật sự đều đặc biệt tốt! Rất rất tốt!"
"Những mặt khác?" Đôi mắt sâu thẳm của Dung Tự mang ý vị cảnh cáo mười phần.
Mộc Khanh Khanh thề, con đường dài nhất mà cô đã đi chính là kịch bản của Dung Tự...
Người bình thường nếu nghe được những lời như vậy không phải đều nên tỏ vẻ cảm nhận được tình yêu ấm áp nồng của đối phương ư? Ai sẽ lại truy vấn cụ thể nội dung vừa nghe đã biết chính là có lệ cơ chứ! Mà không phải, ít ra cũng nên bỏ qua nửa câu sau của cô, vì nửa câu đầu mà trực tiếp thẹn quá hóa giận, phác gục cô rồi hắc hắc hắc mới đúng chứ?! Cô cũng đã chuẩn bị tốt cho trường hợp xấu nhất ( lầm! → tốt), sao Dung Tự lại có thể dùng tới chiêu này vậy...
"À, những mặt khác... ách... Là..." Chạm phải tầm mắt vô tình vô nghĩa vô cớ gây rối của Dung Tự, Mộc Khanh Khanh thật sự nghĩ không ra tổng tài có chỗ nào đáng khen, liền tính toán đi lối tắt.
Mộc Khanh Khanh nằm trên sô pha, vẻ mặt vốn rối rắm hoang mang đã bị biểu cảm cầu hoan dục cầu bất mãn cầu thay thế, cô rất vô tội nhẹ cắn đầu ngón tay, trong miệng rên rỉ kiều mị câu nhân không ngừng, "Chồng ơi... Em rất muốn anh... Ưm a... Rất nhớ anh cắm vào... Thỏa mãn em đi ưm a... chồng ơi...", Một ngón giữa tay khác không biết từ khi nào đã cắm vào tiểu huyệt phấn nộn, nhẹ nhàng nhợt nhạt thọc vào rút ra.
Tiếng dây lưng bị cởi bỏ, kéo quần xuống...
"Không cởi, tuyệt đối không cởi... Giờ em không chỉ eo đau lưng đau tiểu huyệt sưng mà mông cũng đặc biệt đau nữa..." Mộc Khanh Khanh vẫn quấn lên người Dung Tự như cũ, hai tay gắt gao vòng trên cổ hắn, thân mật dính lên người hắn cọ tới cọ lui.
Cho dù có đối mặt với sự làm nũng ngọt ngấy này của cô thì Dung Tự vẫn không lưu tình kéo Mộc Khanh Khanh từ trên người hắn xuống.
"Cởi quần áo ra." Tổng tài bá đạo mang phong phạm lạnh lẽo cứng rắn.
Mộc Khanh Khanh há to miệng, sau khi do dự mấy phen vẫn sáng suốt lựa chọn ngậm miệng lại, bắt đầu chuyên tâm cởi quần áo của mình, đương nhiên quá trình này cũng không thể thiếu sự cố tình mị hoặc câu nhân.
Mang theo tính khiêu khích vừa đơn thuần vừa không làm ra vẻ, Mộc Khanh Khanh nhìn đôi mắt đã dần dần phiếm hồng của Dung Tự, không chần chờ mà cởi từng món quần áo rơi trên mặt đất, ngay cả nội y cũng không thể may mắn thoát khỏi. Mộc Khanh Khanh bất động thanh sắc yên lặng quyến rũ hắn, mãi cho đến khi thân thể trần trụi phập phồng quyến rũ của cô không e dè hiện ra trước mặt hắn thì Dung Tự mới không nỡ nhắm mắt lại nữa.
Mộc Khanh Khanh tin tưởng vững chắc rằng, giữa cô và Dung Tự không có vấn đề nào mà "yêu" một hồi lại không giải quyết được, nếu thật sự có, vậy chỉ có thể là cần phải làm hai lần hoặc là làm càng nhiều lần.
Dưới ánh mắt chăm chú tỏa sáng lấp lánh của Mộc Khanh Khanh, Dung Tự như cảm thấy có hơi bất đắc dĩ và thất bại. Hắn nhắm hai mắt của mình lại, cả khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh lạnh nhạt, chỉ có lông mi thật dài kia lại không có tiền đồ run rẩy mấy cái, dừng một hồi lâu hắn mới mở mắt, nhẫn nại nhanh chóng cởi áo sơ mi trên người ra, ném cho Mộc Khanh Khanh, cực nhanh mở miệng nói: "Mặc thêm cái này vào!"
Chết tiệt! Sự nhẫn nại của hắn bị chó tha rồi chắc! Vốn dĩ muốn làm thân thể trần trụi của cô, dạy dỗ lại dâm phụ này thật tốt, kết quả lại bị cô câu đến mắt sói thiêu đốt, suýt chút nữa nhịn không được! Nếu không để cô che cảnh xuân lại hắn còn có thể dạy cái rắm ấy mà dạy!
Mộc Khanh Khanh ghét bỏ mà đánh giá áo sơ mi gây trở ngại cho hai người giải quyết, tâm không cam tình không nguyện giận liếc Dung Tự một cái: "Em còn tưởng anh muốn tiếp tục trò chơi sáng nay chứ..."
Hầu kết lặng lẽ lăn lộn lên xuống, thân trên trần trụi không cảm giác được một chút lạnh lẽo nào, ngược lại còn càng thêm khô nóng... Dung Tự hạ giọng vờ ho khan một tiếng, thanh âm sau khi mở miệng vẫn nghe không ra cảm xúc bất thường nào: "Gian phu đã tìm tới tận cửa rồi, em thân là vợ hợp pháp của Dung Tự tôi thì cũng cần phải nói gì chứ nhỉ? Mộc Khanh Khanh?"
Mộc Khanh Khanh nghiêm túc tuân theo mệnh lệnh của chồng thật sự cũng chỉ phủ thêm áo sơ mi, Dung Tự ngoại trừ không nhìn thấy phía sau lưng, nhưng khuôn mặt vẫn mang cảnh xuân vô hạn kia của Mộc Khanh Khanh đang ngồi xếp bằng trên sô pha, kiều diễm nửa che nửa hở càng thêm phụ trợ cho vị trí quan trọng, trên vú trắng nõn lộ rõ hai nụ anh đào, bộ phận sinh dục trơn bóng phấn nộn không có lông, tất cả đều như đang thiêu đốt Dung Tự.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
"Tên ngốc to con kia mới không phải gian phu đâu..." Mộc Khanh Khanh ấm ức nói, tiếp theo lại ái muội vuốt ve áo sơ mi ấm áp, tựa như vô tình nói một câu: "Áo vẫn còn vươn nhiệt độ cơ thể của anh, thật ấm..."
Hô hấp Dung Tự cứng lại, rốt cuộc cũng hiện ra vài phần hoảng loạn, đánh gãy lời Mộc Khanh Khanh nói, "Câm miệng!" Sau khi điều chỉnh lại vẻ mặt đoan chính, Dung Tự mang sắc mặt nặng nề mở miệng: "Nếu không phải hôm nay bị tôi gặp được thì sao? Em sẽ cùng tên kia phát sinh chuyện gì đây? Giấu tôi lên giường với hắn? Sau khi hồng hạnh nở hoa lại không thể nhịn được nữa muốn ly hôn với tôi?"
Mộc Khanh Khanh kiên định lắc lắc đầu: "Sẽ không." Sắc mặt nghiêm túc bổ sung vài câu: "Nếu em mà làm ra chuyện kia, chắc chắn anh sẽ thao chết em, a -- cũng không phải, anh sẽ thao ngất em, bị anh làm cho không xuống giường được thì sao em có thể làm ra chuyện thiếu não như vậy chứ..."
Nghe Mộc Khanh Khanh tùy ý nói ra mấy lời không biết xấu hổ như vậy, Dung Tự bất đắc dĩ phát hiện, vài phần thù hận mới bị ký ức kích thích trong lòng mình cứ như vậy đã tan thành mây khói, dục hỏa vẫn luôn đè nén lại bị cô quyến rũ cho càng dữ dội hơn, hắn không muốn nhẫn nhịn nữa...
Nhưng quan trọng nhất vẫn là có vấn đề kia muốn hỏi --
"Trước đây... Ý tôi là một tháng trước, tôi vẫn luôn không thể khiến em... Thỏa mãn sao? Ừm, chuyện trên giường ấy..." Tuy Dung Tự đã nỗ lực để lời mình nói ra có thể tùy ý tự nhiên hơn một chút, nhưng trên mặt không biết từ khi nào đã lặng lẽ phiếm hồng vẫn để lộ ra đủ loại không được tự nhiên.
Khóe miệng Mộc Khanh Khanh run rẩy, trong lòng càng không thèm khách khí lườm nguýt mấy cái to bự với Dung Tự. Thân là một tổng tài bá đạo nghiêm túc trăm công ngàn việc, sao có thể bụng dạ hẹp hòi lại thích mang thù như vậy hả! Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu. Mà cô thì sao, cho dù có biết đáp án chính xác khiến khắp chốn mừng vui là cái gì, nhưng ở phòng phát sóng trực tiếp đã lập lời thề, dù có phải quỳ cũng phải tiếp tục làm, bằng không nỗi khổ tâm vì "Mộc Khanh Khanh" đời trước ngoại tình của cô sẽ không còn nữa...
Vì thế, cô chỉ có thể thật cẩn thận uyển chuyển trả lời: "Anh muốn nghe lời thật lòng hay giả dối?"
Nhưng không ngoài dự liệu, lời này vừa ra, khuôn mặt Dung Tự vốn dĩ còn hơi phiếm hồng nháy mắt đã đen xuống, áp suất thấp tràn ngập bốn phía bao phủ cả người Mộc Khanh Khanh.
Mộc Khanh Khanh muốn cứu vớt bầu không khí không cẩn thận sẽ tan vỡ này, vì cốt truyện quyến rũ sắc dụ của cô mà giãy giụa lần cuối: "À, thật ra... ừm, mặc, mặc dù anh... Phương diện kia của anh đúng là chẳng ra gì, nhưng những mặt khác thật sự đều đặc biệt tốt! Rất rất tốt!"
"Những mặt khác?" Đôi mắt sâu thẳm của Dung Tự mang ý vị cảnh cáo mười phần.
Mộc Khanh Khanh thề, con đường dài nhất mà cô đã đi chính là kịch bản của Dung Tự...
Người bình thường nếu nghe được những lời như vậy không phải đều nên tỏ vẻ cảm nhận được tình yêu ấm áp nồng của đối phương ư? Ai sẽ lại truy vấn cụ thể nội dung vừa nghe đã biết chính là có lệ cơ chứ! Mà không phải, ít ra cũng nên bỏ qua nửa câu sau của cô, vì nửa câu đầu mà trực tiếp thẹn quá hóa giận, phác gục cô rồi hắc hắc hắc mới đúng chứ?! Cô cũng đã chuẩn bị tốt cho trường hợp xấu nhất ( lầm! → tốt), sao Dung Tự lại có thể dùng tới chiêu này vậy...
"À, những mặt khác... ách... Là..." Chạm phải tầm mắt vô tình vô nghĩa vô cớ gây rối của Dung Tự, Mộc Khanh Khanh thật sự nghĩ không ra tổng tài có chỗ nào đáng khen, liền tính toán đi lối tắt.
Mộc Khanh Khanh nằm trên sô pha, vẻ mặt vốn rối rắm hoang mang đã bị biểu cảm cầu hoan dục cầu bất mãn cầu thay thế, cô rất vô tội nhẹ cắn đầu ngón tay, trong miệng rên rỉ kiều mị câu nhân không ngừng, "Chồng ơi... Em rất muốn anh... Ưm a... Rất nhớ anh cắm vào... Thỏa mãn em đi ưm a... chồng ơi...", Một ngón giữa tay khác không biết từ khi nào đã cắm vào tiểu huyệt phấn nộn, nhẹ nhàng nhợt nhạt thọc vào rút ra.
Tiếng dây lưng bị cởi bỏ, kéo quần xuống...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.