Chương 312: Ai đúng ai sai có quan trọng không? (2)
Diệp Phi Dạ
28/12/2016
Cô còn chưa mở miệng, nước mắt đã rơi xuống: “Chị Chu, em thật sự
không có điện thoại, em cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì,
vừa vào nhà vệ sinh, chị Lâm liền kéo em đến đây!”
Chu Tịnh không để ý đến nước mắt của trợ lý, vẫn đợi đến khi Lâm Ức tìm hết người trợ lý, mới không nhanh không chậm mở miệng: “Lâm tiểu thư, xin hỏi cô đang tìm điện thoại di động sao?”
Lâm Ức cầm thấy một túi giấy ăn trong người trợ lý, mím môi không lên tiếng.
“Lâm tiểu thư, bây giờ chúng tôi có thể hỏi cô một câu không? Xin hỏi cô, bỗng nhiên kéo trợ lý của chúng tôi đến trước mặt Tiểu Khấu chửi bới um trời, rốt cuộc là có ý gì?”
Có những lời không cần nói trắng ra, chỉ cần nói đúng lúc là được rồi.
Người ngồi ở đây không ngốc, lúc này đều thấy Lâm Ức đã phá hủy danh tiếng của Tần Chỉ Ái, thủ đoạn cố ý đùa bỡn như vậy, ai biết trợ lý của Lương Đậu Khấu không mang theo điện thoại, chạy trốn muốn chết, mà Lâm Ức lại chữa lợn lành thành lợn què, mang tảng đá lớn đập vào chân mình!
Chu Tịnh nhẹ nhàng hỏi Lâm Ức một câu như vậy, sau đó lại quay đầu nhìn Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái đương nhiên biết ý của Chu Tịnh, vấn đề cô giải quyết, người tốt là cô làm, như vậy vẫn có thể duy trì được hình tượng tốt đẹp của Lương Đậu Khấu.
Có lúc, Tần Chỉ Ái thật sự khâm phục sự thông minh của Chu Tịnh, lòng dạ thâm sâu, thật sự là một quản lý cao cấp, Lương Đậu Khấu có được ngày hôm nay tám phần đều là nhờ cô ấy.
Có điều, cô cầm tiền làm diễn viên đóng thế thì cũng nên phối hợp cho tốt, cho nên cô nhìn Lâm Ức bị Chu Tịnh hỏi nửa ngày cũng không nói tiếng nào, liền mở miệng: “Quên đi, việc này cho qua, buổi tối không phải chúng ta còn có chuyện phải làm sao? Đi thôi, đi tẩy trang.”
Nói xong, Tần Chỉ Ái liền tỏ vẻ vô tư không để ý chút nào, đi ra khỏi phòng chụp ảnh.
Chu Tịnh và trợ lý cũng theo sát phía sau.
Có điều, lúc Chu Tịnh thoáng đi cạnh Lâm Ức, thừa dịp xung quanh không có người chú ý liền cho Lâm Ức một ánh mắt chế giễu lạnh lùng.
Ánh mắt kia làm cho Lâm Ức tỉnh táo hiểu ra!
Thì ra đây là một cái bẫy.
Là bọn Lương Đậu Khấu tự biên tự diễn khiến cô mắc bẫy!
Cô là cá, trợ lý kia là mồi câu, Chu Tịnh là lưới bắt cá mà Lương Đậu Khấu kia chính là chủ của mồi câu và cái lưới kia!
Rõ ràng cô là một người vô tội, nhưng bây giờ cô lại trở thành một kẻ tội đồ tàn nhẫn nhất từng tồn tại.
Còn Lương Đậu Khấu thì sao? Trong mắt mọi người cô ta bỗng nhiên trở thành một người bao dung rộng lượng?
Cô ta ép đến cảnh quay của cô chẳng còn bao nhiêu còn chưa nói, cô ta lại cố ý để người khác đùa bỡn cô như vậy, hiện tại phim còn chưa công chiếu, cô đã bị bọn họ hại tới thân bại danh liệt rồi.
Lâm Ức càng nghĩ càng tức điên lên, cô nhìn chung quanh một vòng, liền nhìn thấy đao kiếm đạo cụ xung quanh để chụp hình đều có đủ loại, cô liền xông tới bắt được món gì cũng không quan tâm liền vung tới sau lưng Tần Chỉ Ái!
Toàn bộ người trong phòng đều bị Lâm Ức ra tay đánh người vô cớ làm cho chấn động đến mức ngẩn ngơ, sao đó có người phục hồi tinh thần lại.
“Lâm Ức, dừng tay.”
“Lâm Ức, cô làm gì vậy?”
Thậm chí có người còn chạy tới chặn Lâm Ức.
Nhưng Lâm Ức giống như một kẻ điên mất hết lý trí, tốc độ rất nhanh cầm một cây côn gỗ, mọi người còn chưa ngăn được, cô ấy đã hung hăng vung xuống đầu Tần Chỉ Ái.
Chu Tịnh không để ý đến nước mắt của trợ lý, vẫn đợi đến khi Lâm Ức tìm hết người trợ lý, mới không nhanh không chậm mở miệng: “Lâm tiểu thư, xin hỏi cô đang tìm điện thoại di động sao?”
Lâm Ức cầm thấy một túi giấy ăn trong người trợ lý, mím môi không lên tiếng.
“Lâm tiểu thư, bây giờ chúng tôi có thể hỏi cô một câu không? Xin hỏi cô, bỗng nhiên kéo trợ lý của chúng tôi đến trước mặt Tiểu Khấu chửi bới um trời, rốt cuộc là có ý gì?”
Có những lời không cần nói trắng ra, chỉ cần nói đúng lúc là được rồi.
Người ngồi ở đây không ngốc, lúc này đều thấy Lâm Ức đã phá hủy danh tiếng của Tần Chỉ Ái, thủ đoạn cố ý đùa bỡn như vậy, ai biết trợ lý của Lương Đậu Khấu không mang theo điện thoại, chạy trốn muốn chết, mà Lâm Ức lại chữa lợn lành thành lợn què, mang tảng đá lớn đập vào chân mình!
Chu Tịnh nhẹ nhàng hỏi Lâm Ức một câu như vậy, sau đó lại quay đầu nhìn Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái đương nhiên biết ý của Chu Tịnh, vấn đề cô giải quyết, người tốt là cô làm, như vậy vẫn có thể duy trì được hình tượng tốt đẹp của Lương Đậu Khấu.
Có lúc, Tần Chỉ Ái thật sự khâm phục sự thông minh của Chu Tịnh, lòng dạ thâm sâu, thật sự là một quản lý cao cấp, Lương Đậu Khấu có được ngày hôm nay tám phần đều là nhờ cô ấy.
Có điều, cô cầm tiền làm diễn viên đóng thế thì cũng nên phối hợp cho tốt, cho nên cô nhìn Lâm Ức bị Chu Tịnh hỏi nửa ngày cũng không nói tiếng nào, liền mở miệng: “Quên đi, việc này cho qua, buổi tối không phải chúng ta còn có chuyện phải làm sao? Đi thôi, đi tẩy trang.”
Nói xong, Tần Chỉ Ái liền tỏ vẻ vô tư không để ý chút nào, đi ra khỏi phòng chụp ảnh.
Chu Tịnh và trợ lý cũng theo sát phía sau.
Có điều, lúc Chu Tịnh thoáng đi cạnh Lâm Ức, thừa dịp xung quanh không có người chú ý liền cho Lâm Ức một ánh mắt chế giễu lạnh lùng.
Ánh mắt kia làm cho Lâm Ức tỉnh táo hiểu ra!
Thì ra đây là một cái bẫy.
Là bọn Lương Đậu Khấu tự biên tự diễn khiến cô mắc bẫy!
Cô là cá, trợ lý kia là mồi câu, Chu Tịnh là lưới bắt cá mà Lương Đậu Khấu kia chính là chủ của mồi câu và cái lưới kia!
Rõ ràng cô là một người vô tội, nhưng bây giờ cô lại trở thành một kẻ tội đồ tàn nhẫn nhất từng tồn tại.
Còn Lương Đậu Khấu thì sao? Trong mắt mọi người cô ta bỗng nhiên trở thành một người bao dung rộng lượng?
Cô ta ép đến cảnh quay của cô chẳng còn bao nhiêu còn chưa nói, cô ta lại cố ý để người khác đùa bỡn cô như vậy, hiện tại phim còn chưa công chiếu, cô đã bị bọn họ hại tới thân bại danh liệt rồi.
Lâm Ức càng nghĩ càng tức điên lên, cô nhìn chung quanh một vòng, liền nhìn thấy đao kiếm đạo cụ xung quanh để chụp hình đều có đủ loại, cô liền xông tới bắt được món gì cũng không quan tâm liền vung tới sau lưng Tần Chỉ Ái!
Toàn bộ người trong phòng đều bị Lâm Ức ra tay đánh người vô cớ làm cho chấn động đến mức ngẩn ngơ, sao đó có người phục hồi tinh thần lại.
“Lâm Ức, dừng tay.”
“Lâm Ức, cô làm gì vậy?”
Thậm chí có người còn chạy tới chặn Lâm Ức.
Nhưng Lâm Ức giống như một kẻ điên mất hết lý trí, tốc độ rất nhanh cầm một cây côn gỗ, mọi người còn chưa ngăn được, cô ấy đã hung hăng vung xuống đầu Tần Chỉ Ái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.