Chương 452: Chào anh, em là Tần Chỉ Ái (2)
Diệp Phi Dạ
03/02/2017
Cô đi đến cách hắn còn nửa mét thì dừng bước.
Ngón tay cô cầm ly nước đông cứng lại, cô rũ mắt, hít một hơi, mới ngẩng đầu vừa nhìn về phía hắn vừa đưa nước tới: “Cho…”
Chữ “anh” còn chưa kịp nói, ánh mắt vốn nhìn vào hư không của Cố Dư Sinh bỗng nhiên nhìn thẳng cô.
Cô không mang giày cao gót, lùn hơn hắn rất nhiều, tầm mắt của hắn nhìn thấy đỉnh đầu của cô, dừng lại một chút mới từ từ dời xuống, lúc nhìn thấy lông mày đẹp đẽ của cô, điện thoại trong túi hắn lại vang lên.
Hắn còn chưa nhận ly nước cô đưa tới, đã thấp giọng “Xin lỗi”, lại thu hồi tầm mắt, lấy điện thoại di động trong túi ra.
Trước khi hắn nhận điện thoại liền nhìn vào màn hình một chút, biểu hiện không có quá nhiều sóng gió, nhưng mi tâm đẹp đẽ tinh xảo bỗng nhíu lại một chút, thoáng có vẻ sốt sắng không dễ nhận ra.
Hắn lập tức bắt máy, đưa điện thoại di động lên tai hỏi: “Sao rồi?”
Không biết là ai gọi điện thoại tới, cũng không biết người trong điện thoại nói gì nhưng cả đêm từ khi nhìn thấy hắn tới giờ, hắn luôn bình tĩnh lạnh nhạt lúc này lại trở nên hơi gấp gáp: “Ở đâu?”
“Được, tôi biết rồi.” Nói xong, Cố Dư Sinh liền cúp máy, cũng không nói chuyện vs Tần Chỉ Ái mà quay người đi ra cửa, lúc sắp đi đến thang máy, hắn nghĩ tới Lục Bán Thành, lại quay người sờ soạng chìa khóa xe trong túi, hơi khoát tay, vừa đưa chìa khóa xe cho Tần Chỉ Ái vừa nói: “Phiền cô nói với Lục Bán Thành bảo hắn đưa Chuột về, tôi có chuyện phải đi trước.”
Tần Chỉ Ái “Dạ” đáp lại hắn, cửa thang máy mở ra, hắn vội vội vàng vàng đi vào, liên tục bấm nút đóng cửa.
Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm bóng người của Cố Dư Sinh không chớp mắt, nhìn hắn từng chút từng chút biến mất sau cửa thang máy đang đóng dần.
Hắn chỉ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại bấm bấm, như là đang tìm số điện thoại của ai đó, có chút lo lắng, từ đầu đến cuối vẫn không nhìn Tần Chỉ Ái lấy một lần.
Đợi đến khi Lục Bán Thành ra khỏi nhà vệ sinh Tần Chỉ Ái mới lấy lại tinh thần.
Cô rời mắt khỏi thang máy, Lục Bán Thành đã đi ra, hắn nhìn thấy trong phòng khách chỉ có một mình cô liền buồn bực hỏi: “Anh Sinh đâu?”
“Nhận điện thoại đi rồi ạ.” Tần Chỉ Ái trả lời, sau đó đưa chìa khóa xe cho Lục Bán Thành: “Anh ấy nói anh đưa Ngô Hạo về trước.”
“À” Lục Bán Thành nắm tóc, nhận chìa khóa xong liền nghĩ đến cô là con gái, lại không quen thân, ở lại như vậy quá khó xử liền nói: “Tôi đi đây, tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Tần Chỉ Ái lui về phía sau một bước, tránh đường.
Đợi đến lúc Lục Bán Thành tiến vào thang máy, cô mới đóng cửa, sau đó nhìn chằm chằm bức tường Cố Dư Sinh vừa mới tựa vào kia, nháy mắt nhìn hồi lâu, mới tắt đèn, trở về phòng ngủ.
. . . . . .
Ngày đó đi vội như vậy, Tần Chỉ Ái nghĩ cũng chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại Cố Dư Sinh.
Ngô Hạo bắt đầu gầy dựng sự nghiệp, chuyện công ty rất bận rộn, Hứa Ôn Noãn giúp hắn cũng đi trễ về sớm liên miên.
Tần Chỉ Ái tuy rằng ở cùng Hứa Ôn Noãn nhưng thời gian gặp nhau cũng không nhiều, coi như là gặp nhưng Hứa Ôn Noãn cũng chỉ nói về chuyện công ty của Ngô Hạo, chưa từng đề cập đến Cố Dư Sinh.
Ngón tay cô cầm ly nước đông cứng lại, cô rũ mắt, hít một hơi, mới ngẩng đầu vừa nhìn về phía hắn vừa đưa nước tới: “Cho…”
Chữ “anh” còn chưa kịp nói, ánh mắt vốn nhìn vào hư không của Cố Dư Sinh bỗng nhiên nhìn thẳng cô.
Cô không mang giày cao gót, lùn hơn hắn rất nhiều, tầm mắt của hắn nhìn thấy đỉnh đầu của cô, dừng lại một chút mới từ từ dời xuống, lúc nhìn thấy lông mày đẹp đẽ của cô, điện thoại trong túi hắn lại vang lên.
Hắn còn chưa nhận ly nước cô đưa tới, đã thấp giọng “Xin lỗi”, lại thu hồi tầm mắt, lấy điện thoại di động trong túi ra.
Trước khi hắn nhận điện thoại liền nhìn vào màn hình một chút, biểu hiện không có quá nhiều sóng gió, nhưng mi tâm đẹp đẽ tinh xảo bỗng nhíu lại một chút, thoáng có vẻ sốt sắng không dễ nhận ra.
Hắn lập tức bắt máy, đưa điện thoại di động lên tai hỏi: “Sao rồi?”
Không biết là ai gọi điện thoại tới, cũng không biết người trong điện thoại nói gì nhưng cả đêm từ khi nhìn thấy hắn tới giờ, hắn luôn bình tĩnh lạnh nhạt lúc này lại trở nên hơi gấp gáp: “Ở đâu?”
“Được, tôi biết rồi.” Nói xong, Cố Dư Sinh liền cúp máy, cũng không nói chuyện vs Tần Chỉ Ái mà quay người đi ra cửa, lúc sắp đi đến thang máy, hắn nghĩ tới Lục Bán Thành, lại quay người sờ soạng chìa khóa xe trong túi, hơi khoát tay, vừa đưa chìa khóa xe cho Tần Chỉ Ái vừa nói: “Phiền cô nói với Lục Bán Thành bảo hắn đưa Chuột về, tôi có chuyện phải đi trước.”
Tần Chỉ Ái “Dạ” đáp lại hắn, cửa thang máy mở ra, hắn vội vội vàng vàng đi vào, liên tục bấm nút đóng cửa.
Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm bóng người của Cố Dư Sinh không chớp mắt, nhìn hắn từng chút từng chút biến mất sau cửa thang máy đang đóng dần.
Hắn chỉ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại bấm bấm, như là đang tìm số điện thoại của ai đó, có chút lo lắng, từ đầu đến cuối vẫn không nhìn Tần Chỉ Ái lấy một lần.
Đợi đến khi Lục Bán Thành ra khỏi nhà vệ sinh Tần Chỉ Ái mới lấy lại tinh thần.
Cô rời mắt khỏi thang máy, Lục Bán Thành đã đi ra, hắn nhìn thấy trong phòng khách chỉ có một mình cô liền buồn bực hỏi: “Anh Sinh đâu?”
“Nhận điện thoại đi rồi ạ.” Tần Chỉ Ái trả lời, sau đó đưa chìa khóa xe cho Lục Bán Thành: “Anh ấy nói anh đưa Ngô Hạo về trước.”
“À” Lục Bán Thành nắm tóc, nhận chìa khóa xong liền nghĩ đến cô là con gái, lại không quen thân, ở lại như vậy quá khó xử liền nói: “Tôi đi đây, tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Tần Chỉ Ái lui về phía sau một bước, tránh đường.
Đợi đến lúc Lục Bán Thành tiến vào thang máy, cô mới đóng cửa, sau đó nhìn chằm chằm bức tường Cố Dư Sinh vừa mới tựa vào kia, nháy mắt nhìn hồi lâu, mới tắt đèn, trở về phòng ngủ.
. . . . . .
Ngày đó đi vội như vậy, Tần Chỉ Ái nghĩ cũng chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại Cố Dư Sinh.
Ngô Hạo bắt đầu gầy dựng sự nghiệp, chuyện công ty rất bận rộn, Hứa Ôn Noãn giúp hắn cũng đi trễ về sớm liên miên.
Tần Chỉ Ái tuy rằng ở cùng Hứa Ôn Noãn nhưng thời gian gặp nhau cũng không nhiều, coi như là gặp nhưng Hứa Ôn Noãn cũng chỉ nói về chuyện công ty của Ngô Hạo, chưa từng đề cập đến Cố Dư Sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.