Chương 462: Điều tra cô ấy (2)
Diệp Phi Dạ
05/02/2017
Lương Đậu Khấu có âm mưu gì, chẳng lẽ hắn còn không hiểu sao.
Cô không nói cho hắn biết rốt cuộc Tiểu Phiền Toái là ai, cũng chẳng sao, hắn tự tìm.
Cô không chiếm được hắn, liền khiến hắn cũng phải khó chịu như không, cũng không sao, hắn có thừa những biện pháp khác nhau để làm cô ta khó chịu.
Mấy ngày nay hắn không nói chuyện với cô, hoặc là hễ mở miệng ra là lại hỏi chuyện của Tiểu Phiền Toái.
Coi như hắn muốn đả kích cô, những lời hắn muốn hỏi đều là do Tiểu Vương truyền đạt lại.
. . . . .. .
Tiểu Vương nghe Cố Dư Sinh nói xong lập tức gọi điện thoại về nhà cũ, bấm số một cách thành thạo.
Trong tám tháng này, hắn giúp Cố Dư Sinh truyền đạt nhiều lời khó nói đến nỗi những lời khó nghe thế nào cũng đã nói thành quen miệng.
Điện thoại vừa được bắt máy, hắn không mặt đỏ tim đập liền nói lại những lời Cố Dư Sinh vừa nói: “Thiếu gia nói, khi nào Lương Đậu Khấu về thì báo cho anh ấy để anh ấy về thăm ông.”
Cúp máy, Tiểu Vương nhìn qua kính chiếu hậu một lúc, nhìn Cố Dư Sinh không hề có chút cảm xúc nào: “Cố tổng, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Cố Dư Sinh vừa mới định để Tiểu Vương chở mình về khách sạn nhưng điện thoại lại reo lên.
Là Lục Bán Thành gọi tới.
Bắt máy, hắn không lên tiếng, Lục Bán Thành hình như là uống rượu, đầu lưỡi cứ nói chuyện chẳng đâu vào đâu: “Anh Sinh, không phải bây giờ anh đang ở Bắc Kinh sao? Đêm nay con Chuột mời, bọn em bây giờ đang ở Vàng son lộng lẫy, đã lâu không gặp anh đến chơi một chút đi.”
Cố Dư Sinh “ừ” một tiếng, cúp máy xong lại nói với Tiểu Vương: “Đến Vàng son lộng lẫy.”
Chín giờ, đường sá rất thông thoáng, chỉ 20 phút đã đến cửa vàng son lộng lẫy.
Cố Dư Sinh lên lầu không bao lâu, Tiểu Vương cũng không vội vàng lên theo.
Tiểu Vương sinh ra đã là người Bắc Kinh, công ty mới bận bịu không thể quay lại, thật lâu mới có thể trở về Bắc Kinh, cũng nên về nhà một chuyến, Cố Dư Sinh thấy Tiểu Vương dừng xe, lại nói: “Không có việc của cậu nữa, cậu về thăm nhà một chuyến đi.”
Tiểu Vương nói: “Cảm ơn Cố tổng” xong, trong mắt lóe lên một sự vui sướng, sau khi dừng hẳn xe lại, hắn vừa chuẩn bị xuống xe, giúp Cố Dư Sinh mở cửa xe, Cố Dư Sinh bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì, “A” một tiếng, ngăn Tiểu Vương lại: “Đúng rồi, lúc trước cậu gọi điện thoại cho tôi không phải nói Trương Nhất có chuyện gì cần nói sao?”
Trương Nhất là phó tổng giám đốc của công ty chi nhánh Thượng Hải.
Tiểu Vương có chút nghi ngờ, liền mở điện thoại ra đưa cho Cố Dư Sinh xem.
Cố Dư Sinh tìm thấy số điện thoại của Trương Nhất, nhanh chóng lưu lại số của phó tổng bên kia, lại nhìn thấy số được lưu tên: “Sinh Viên đón tiếp ở Tây Đại.” đầu ngón tay lại nhẹ nhàng bấm vào, sau đó lưu lại số điện thoại của Tần Chỉ Ái vào điện thoại mình.
Sau khi lưu xong, Cố Dư Sinh lại mở tin nhắn, lục tung những tin nhắn hắn và Trương Nhất nói chuyện với nhau.
Kết thúc trò chuyện, Cố Dư Sinh trả điện thoại cho Tiểu Vương thuận tay lấy chìa khóa xe.
Hằn ngồi ở trong xe, chờ khi Tiểu Vương rời đi mới cầm điện thoại di động mở ra, nhìn những số điện thoại hắn đã lưu lại.
Hắn nhìn chằm chằm màn hinh điện thoại một lúc, sau đó mới cất điện thoại, đẩy cửa, đi vào Vàng son lộng lẫy.
. . . . . .
Lúc Tần Chỉ Ái ăn cơm đã uống không ít canh, đến Vàng son lộng lẫy lại uống khá nhiều nước trái cây nên lúc này cứ ra vào nhà vệ sinh nhiều lần.
Cô không nói cho hắn biết rốt cuộc Tiểu Phiền Toái là ai, cũng chẳng sao, hắn tự tìm.
Cô không chiếm được hắn, liền khiến hắn cũng phải khó chịu như không, cũng không sao, hắn có thừa những biện pháp khác nhau để làm cô ta khó chịu.
Mấy ngày nay hắn không nói chuyện với cô, hoặc là hễ mở miệng ra là lại hỏi chuyện của Tiểu Phiền Toái.
Coi như hắn muốn đả kích cô, những lời hắn muốn hỏi đều là do Tiểu Vương truyền đạt lại.
. . . . .. .
Tiểu Vương nghe Cố Dư Sinh nói xong lập tức gọi điện thoại về nhà cũ, bấm số một cách thành thạo.
Trong tám tháng này, hắn giúp Cố Dư Sinh truyền đạt nhiều lời khó nói đến nỗi những lời khó nghe thế nào cũng đã nói thành quen miệng.
Điện thoại vừa được bắt máy, hắn không mặt đỏ tim đập liền nói lại những lời Cố Dư Sinh vừa nói: “Thiếu gia nói, khi nào Lương Đậu Khấu về thì báo cho anh ấy để anh ấy về thăm ông.”
Cúp máy, Tiểu Vương nhìn qua kính chiếu hậu một lúc, nhìn Cố Dư Sinh không hề có chút cảm xúc nào: “Cố tổng, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Cố Dư Sinh vừa mới định để Tiểu Vương chở mình về khách sạn nhưng điện thoại lại reo lên.
Là Lục Bán Thành gọi tới.
Bắt máy, hắn không lên tiếng, Lục Bán Thành hình như là uống rượu, đầu lưỡi cứ nói chuyện chẳng đâu vào đâu: “Anh Sinh, không phải bây giờ anh đang ở Bắc Kinh sao? Đêm nay con Chuột mời, bọn em bây giờ đang ở Vàng son lộng lẫy, đã lâu không gặp anh đến chơi một chút đi.”
Cố Dư Sinh “ừ” một tiếng, cúp máy xong lại nói với Tiểu Vương: “Đến Vàng son lộng lẫy.”
Chín giờ, đường sá rất thông thoáng, chỉ 20 phút đã đến cửa vàng son lộng lẫy.
Cố Dư Sinh lên lầu không bao lâu, Tiểu Vương cũng không vội vàng lên theo.
Tiểu Vương sinh ra đã là người Bắc Kinh, công ty mới bận bịu không thể quay lại, thật lâu mới có thể trở về Bắc Kinh, cũng nên về nhà một chuyến, Cố Dư Sinh thấy Tiểu Vương dừng xe, lại nói: “Không có việc của cậu nữa, cậu về thăm nhà một chuyến đi.”
Tiểu Vương nói: “Cảm ơn Cố tổng” xong, trong mắt lóe lên một sự vui sướng, sau khi dừng hẳn xe lại, hắn vừa chuẩn bị xuống xe, giúp Cố Dư Sinh mở cửa xe, Cố Dư Sinh bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì, “A” một tiếng, ngăn Tiểu Vương lại: “Đúng rồi, lúc trước cậu gọi điện thoại cho tôi không phải nói Trương Nhất có chuyện gì cần nói sao?”
Trương Nhất là phó tổng giám đốc của công ty chi nhánh Thượng Hải.
Tiểu Vương có chút nghi ngờ, liền mở điện thoại ra đưa cho Cố Dư Sinh xem.
Cố Dư Sinh tìm thấy số điện thoại của Trương Nhất, nhanh chóng lưu lại số của phó tổng bên kia, lại nhìn thấy số được lưu tên: “Sinh Viên đón tiếp ở Tây Đại.” đầu ngón tay lại nhẹ nhàng bấm vào, sau đó lưu lại số điện thoại của Tần Chỉ Ái vào điện thoại mình.
Sau khi lưu xong, Cố Dư Sinh lại mở tin nhắn, lục tung những tin nhắn hắn và Trương Nhất nói chuyện với nhau.
Kết thúc trò chuyện, Cố Dư Sinh trả điện thoại cho Tiểu Vương thuận tay lấy chìa khóa xe.
Hằn ngồi ở trong xe, chờ khi Tiểu Vương rời đi mới cầm điện thoại di động mở ra, nhìn những số điện thoại hắn đã lưu lại.
Hắn nhìn chằm chằm màn hinh điện thoại một lúc, sau đó mới cất điện thoại, đẩy cửa, đi vào Vàng son lộng lẫy.
. . . . . .
Lúc Tần Chỉ Ái ăn cơm đã uống không ít canh, đến Vàng son lộng lẫy lại uống khá nhiều nước trái cây nên lúc này cứ ra vào nhà vệ sinh nhiều lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.