Chương 91: Một lời từ chối không thích hợp (1)
Diệp Phi Dạ
20/11/2016
Âm điệu của Cố Dư Sinh không cao, nhưng giọng điệu sắc bén mà bạc tình, không mang theo bất kỳ khoan dung nào, chỉ có hung hăn làm chấn động những người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong nháy mắt mọi người đều im lặng, hướng mắt nhìn về phía Cố Dư Sinh và Lục Bán Thành.
Cố Dư Sinh trở thành tiêu điểm, bị mọi người nhìn vào lòng càng cảm thấy phiền hơn.
Hắn giơ tay lên, hút thuốc, phát hiện thuốc đã bị hút đến phần đầu lọc, liền dập thuốc vào gạt tàn, tay run run cầm hộp thuốc lá, bên trong trống rỗng không còn điếu nào, nhất thời tâm tình càng trở nên tồi tệ, hắn ném hộp thuốc trống không về phía sòng bài một cái, sau đó đem những thẻ bạc vừa thắng được đẩy một cái, liền đá ghế tựa, đứng lên, ném lại một câu: "Vô vị, không chơi", lại cầm điện thoại di động lên, tiện tay sửa sang lại quần áo, nghênh ngang rời đi.
Cửa phòng bị đóng sầm lại một hồi lâu sau, những người trong phòng mới tỉnh táo lại.
"Cuối cùng là làm sao vậy?"
"Cố tổng cả ngày hôm nay đếu có gì đó bất thường..."
Bất thường? Đúng là có chỗ bất thường? Thật không chỉ có một ngày hôm nay mà là bắt đầu từ tuần trước, dường như đã có chỗ bất thường rồi... Lục Bán Thành nhìn chằm chằm vào hướng Cố Dư Sinh vừa đi, mới bừng tỉnh sau một hồi thất thần, lại cụp mắt, cười, nói với mọi người: "Không có chuyện gì không có chuyện gì, mọi người tiếp tục chơi, hôm nay tôi trả nợ."
. . . . . .
Cố Dư Sinh đi ra khỏi Kim Bích Huy Hoàng, tài xế Tiểu Vương đã đợi ở cửa.
Tiểu Vương vừa nhìn thấy hắn, lập tức xuống xe, che dù chạy đến đón hắn.
Ngồi vào trong xe, Tiểu Vương mở miệng hỏi: "Thiếu gia, mưa to như vậy, chúng ta đi đâu bây giờ?"
Cố Dư Sinh nhìn ngoài cửa sổ đang mưa như trút nước, có chút hoảng hốt.
Tiểu Vương chờ trong giây lát, không đợi Cố Dư Sinh lên tiếng, đã khởi động xe, bấp bênh lái đi.
Trời mưa rất lớn, cho dù có cần gạt chắn gió, vẫn không nhìn thấy rõ đường đi, vậy nên tốc độ đặc biệt chậm.
Lúc sắp đến công ty, Tiểu Vương lại hỏi: "Thiếu gia, vẫn như lúc trước, đến công ty sao?"
Cố Dư Sinh sắc mặt bình tĩnh ngồi trong xe, không biết đang suy nghĩ gì, sau một lát hắn mở hộp xe, lấy ra một hộp thuốc lá, mở ra bật lửa hai cái, lại liếc nhìn cơn mưa ngoài kia, lúc này chớp lại cắt bầu trời ra làm đôi, mi tâm Cố Dư Sinh khẽ nhíu, bỗng lên tiếng: "Gọi điện về nhà."
Cố Dư Sinh luôn luôn không về nhà dạo gần đây là giống như đang lưu luyến gia đình nha... Tiểu Vương sửng sốt một chút, sau đó liền mở điện thoại di động ra, gọi về máy bàn trong nhà.
Điện thoại reo rất lâu, cũng không có người nhận.
Tiểu Vương tiếp tục gọi, vẫn không có ai bắt máy, liền quay đầu: "Thiếu gia, trong nhà hình như không có ai nghe điện thoại?"
Cố Dư Sinh trở thành tiêu điểm, bị mọi người nhìn vào lòng càng cảm thấy phiền hơn.
Hắn giơ tay lên, hút thuốc, phát hiện thuốc đã bị hút đến phần đầu lọc, liền dập thuốc vào gạt tàn, tay run run cầm hộp thuốc lá, bên trong trống rỗng không còn điếu nào, nhất thời tâm tình càng trở nên tồi tệ, hắn ném hộp thuốc trống không về phía sòng bài một cái, sau đó đem những thẻ bạc vừa thắng được đẩy một cái, liền đá ghế tựa, đứng lên, ném lại một câu: "Vô vị, không chơi", lại cầm điện thoại di động lên, tiện tay sửa sang lại quần áo, nghênh ngang rời đi.
Cửa phòng bị đóng sầm lại một hồi lâu sau, những người trong phòng mới tỉnh táo lại.
"Cuối cùng là làm sao vậy?"
"Cố tổng cả ngày hôm nay đếu có gì đó bất thường..."
Bất thường? Đúng là có chỗ bất thường? Thật không chỉ có một ngày hôm nay mà là bắt đầu từ tuần trước, dường như đã có chỗ bất thường rồi... Lục Bán Thành nhìn chằm chằm vào hướng Cố Dư Sinh vừa đi, mới bừng tỉnh sau một hồi thất thần, lại cụp mắt, cười, nói với mọi người: "Không có chuyện gì không có chuyện gì, mọi người tiếp tục chơi, hôm nay tôi trả nợ."
. . . . . .
Cố Dư Sinh đi ra khỏi Kim Bích Huy Hoàng, tài xế Tiểu Vương đã đợi ở cửa.
Tiểu Vương vừa nhìn thấy hắn, lập tức xuống xe, che dù chạy đến đón hắn.
Ngồi vào trong xe, Tiểu Vương mở miệng hỏi: "Thiếu gia, mưa to như vậy, chúng ta đi đâu bây giờ?"
Cố Dư Sinh nhìn ngoài cửa sổ đang mưa như trút nước, có chút hoảng hốt.
Tiểu Vương chờ trong giây lát, không đợi Cố Dư Sinh lên tiếng, đã khởi động xe, bấp bênh lái đi.
Trời mưa rất lớn, cho dù có cần gạt chắn gió, vẫn không nhìn thấy rõ đường đi, vậy nên tốc độ đặc biệt chậm.
Lúc sắp đến công ty, Tiểu Vương lại hỏi: "Thiếu gia, vẫn như lúc trước, đến công ty sao?"
Cố Dư Sinh sắc mặt bình tĩnh ngồi trong xe, không biết đang suy nghĩ gì, sau một lát hắn mở hộp xe, lấy ra một hộp thuốc lá, mở ra bật lửa hai cái, lại liếc nhìn cơn mưa ngoài kia, lúc này chớp lại cắt bầu trời ra làm đôi, mi tâm Cố Dư Sinh khẽ nhíu, bỗng lên tiếng: "Gọi điện về nhà."
Cố Dư Sinh luôn luôn không về nhà dạo gần đây là giống như đang lưu luyến gia đình nha... Tiểu Vương sửng sốt một chút, sau đó liền mở điện thoại di động ra, gọi về máy bàn trong nhà.
Điện thoại reo rất lâu, cũng không có người nhận.
Tiểu Vương tiếp tục gọi, vẫn không có ai bắt máy, liền quay đầu: "Thiếu gia, trong nhà hình như không có ai nghe điện thoại?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.