Chương 507: nước xoài ép, phiền toái nhỏ, kết thúc (7)
Diệp Phi Dạ
16/02/2017
"Cố tổng, Hứa Ôn không thấy chìa khóa, có thể tôi phải đi về." Tần Chỉ Ái nói xong, như sợ Cố Dư Sinh còn chưa chịu bỏ qua màn thử này, lại bổ sung: "Hiện tại trời lạnh như thế, ở bên ngoài chờ lâu, sẽ lạnh mà sinh bệnh."
Cố Dư Sinh nhìn thấy Tần Chỉ Ái, tầm mắt nặng nề.
Không biết có phải là chột dạ hay không, mà Tần Chỉ Ái cảm thấy có một không khí vô hình áp bức vây quanh người dày đặc, cô không dám thở mạnh, chỉ hít thở ngắt quãng rất nhẹ.
Qua đại khái một phút đồng hồ, Cố Dư Sinh gật đầu, tầm mắt nhìn về phía phục vụ đứng cách đó không xa: "Tính tiền."
Tính tiền xong, từ quán cà phê đi ra, Tần Chỉ Ái trước chở Cố Dư Sinh về biệt thự, sau khi trả khoá xe cho Cố Dư Sinh, cô lễ phép hào phóng nói gặp lại, mới xoay người đi đến cửa tiểu khu, gọi một chiếc taxi.
Vừa lên xe, hô hấp Tần Chỉ Ái nặng nề khó thở, dạ dày có chút khó chịu muốn nôn, cô không đợi tài xế mở miệng hỏi đến nơi nào, thì đã lên tiếng nói trước: "Bác tài, phiền bác chở con đến bệnh viện."
Trên đường đến bệnh viện, Tần Chỉ Ái gọi điện thoại cho Hứa Ôn.
"Tiểu Ái, rốt cuộc cậu đang làm cái gì?"
Nếu nói, chỉ sợ là mình sẽ nôn, Tần Chỉ Ái cố gắng giải thích hoàn toàn ngắn gọn với Hứa Ôn, trực tiếp nói thẳng: "Hứa Ôn, tôi có việc cần cậu giúp."
Hứa Ôn đại khái nghe thấy giọng nói lo lắng của cô, lập tức nghiêm túc: "Chuyện gì?"
"Nếu có người hỏi, đêm nay có phải cậu không thấy chìa khoá hay không, thì cậu phải nhất định nói đúng." Tần Chỉ Ái không để cho Hứa Ôn thời gian hỏi "Vì sao", liền nói đến chuyện thứ hai: "Đồng thời, nếu có người đến hỏi cậu, đêm nay tôi có về nha hay không, nhất định cậu phải nói có, mặt khác, nhớ kỹ, sáng mai tám giờ tôi sẽ lên xe lửa quay về Hàng Châu, đêm mai là sinh nhật của mẹ tôi, ngàn vạn lần đừng nói sai, cũng đừng nói đêm nay tôi không về nhà."
Cố Dư Sinh không phải người dễ lừa như vậy, Ngô Hạo và hắn là bạn tốt, chỉ cần hắn tùy tiện tìm cớ, thì có thể gặp được Hứa Ôn.
Nếu hắn hỏi Hứa Ôn, vậy sẽ biết cô đã nói dối, càng sẽ hoài nghi cô, hay là xác định cô chính là thế thân lúc trước của Lương Đậu Khấu.
"Tiểu Ái, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?"
"Trước tiên cậu đừng hỏi nhiều như vậy, cậu cứ nhớ kỹ những lời tôi vừa mới nói, khi nào trở về, tôi sẽ kể chuyện cho cậu nghe." Xuyên qua cửa kính xe, Tần Chỉ Ái nhìn thấy nhanh đã đến bệnh viện nhân dân, chỉ mở miệng nói: "Hứa Ôn, tôi cúp trước, cám ơn cậu."
Trừ bỏ người thân, Hứa Ôn là bạn thân cô có thể tin cậy được trên thế giới này.
Có thế nói câu, nếu cô thật sự giết người phóng hỏa, thì khẳng định cô ấy sẽ vì cô mà hủy thi diệt tích cũng không chừng.
Cho dù hiện tại Hứa Ôn bị cô làm bất ngờ, không hiểu ra sao, nhưng cô ấy vẫn theo lời cô nói.
Cố Dư Sinh từ nơi cô ấy, chỉ sợ sẽ không tìm được manh mối nào.
Tần Chỉ Ái bình tĩnh lại, đợi xe dừng ở ven đường, rồi lập tức trả tiền, vội vàng chạy vào bệnh viện.
. . . . . .
Tần Chỉ Ái bị giày vò ở bệnh viện hơn nửa đêm, rốt cuộc cả người mới có thay đổi tốt.
Cô không lừa Hứa Ôn, ngày mai thật sự là sinh nhật của mẹ cô, mà cô cũng thật sự mua vé xe lửa vào tám giờ trở về Hàng Châu.
Có lẽ ngay cả trời cũng đề giúp cô, ngày mai là ngày lễ, cô không cần xin phép công ty, cũng tránh cho chuyện cô uống nước xoài ép mà lấy cớ khác.
Mặc dù cơ thể không khoẻ, nhưng sáng sớm, Tần Chỉ Ái đã làm thủ tục xuất viện, đi đến trạm ga phía Nam.
Cố Dư Sinh nhìn thấy Tần Chỉ Ái, tầm mắt nặng nề.
Không biết có phải là chột dạ hay không, mà Tần Chỉ Ái cảm thấy có một không khí vô hình áp bức vây quanh người dày đặc, cô không dám thở mạnh, chỉ hít thở ngắt quãng rất nhẹ.
Qua đại khái một phút đồng hồ, Cố Dư Sinh gật đầu, tầm mắt nhìn về phía phục vụ đứng cách đó không xa: "Tính tiền."
Tính tiền xong, từ quán cà phê đi ra, Tần Chỉ Ái trước chở Cố Dư Sinh về biệt thự, sau khi trả khoá xe cho Cố Dư Sinh, cô lễ phép hào phóng nói gặp lại, mới xoay người đi đến cửa tiểu khu, gọi một chiếc taxi.
Vừa lên xe, hô hấp Tần Chỉ Ái nặng nề khó thở, dạ dày có chút khó chịu muốn nôn, cô không đợi tài xế mở miệng hỏi đến nơi nào, thì đã lên tiếng nói trước: "Bác tài, phiền bác chở con đến bệnh viện."
Trên đường đến bệnh viện, Tần Chỉ Ái gọi điện thoại cho Hứa Ôn.
"Tiểu Ái, rốt cuộc cậu đang làm cái gì?"
Nếu nói, chỉ sợ là mình sẽ nôn, Tần Chỉ Ái cố gắng giải thích hoàn toàn ngắn gọn với Hứa Ôn, trực tiếp nói thẳng: "Hứa Ôn, tôi có việc cần cậu giúp."
Hứa Ôn đại khái nghe thấy giọng nói lo lắng của cô, lập tức nghiêm túc: "Chuyện gì?"
"Nếu có người hỏi, đêm nay có phải cậu không thấy chìa khoá hay không, thì cậu phải nhất định nói đúng." Tần Chỉ Ái không để cho Hứa Ôn thời gian hỏi "Vì sao", liền nói đến chuyện thứ hai: "Đồng thời, nếu có người đến hỏi cậu, đêm nay tôi có về nha hay không, nhất định cậu phải nói có, mặt khác, nhớ kỹ, sáng mai tám giờ tôi sẽ lên xe lửa quay về Hàng Châu, đêm mai là sinh nhật của mẹ tôi, ngàn vạn lần đừng nói sai, cũng đừng nói đêm nay tôi không về nhà."
Cố Dư Sinh không phải người dễ lừa như vậy, Ngô Hạo và hắn là bạn tốt, chỉ cần hắn tùy tiện tìm cớ, thì có thể gặp được Hứa Ôn.
Nếu hắn hỏi Hứa Ôn, vậy sẽ biết cô đã nói dối, càng sẽ hoài nghi cô, hay là xác định cô chính là thế thân lúc trước của Lương Đậu Khấu.
"Tiểu Ái, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?"
"Trước tiên cậu đừng hỏi nhiều như vậy, cậu cứ nhớ kỹ những lời tôi vừa mới nói, khi nào trở về, tôi sẽ kể chuyện cho cậu nghe." Xuyên qua cửa kính xe, Tần Chỉ Ái nhìn thấy nhanh đã đến bệnh viện nhân dân, chỉ mở miệng nói: "Hứa Ôn, tôi cúp trước, cám ơn cậu."
Trừ bỏ người thân, Hứa Ôn là bạn thân cô có thể tin cậy được trên thế giới này.
Có thế nói câu, nếu cô thật sự giết người phóng hỏa, thì khẳng định cô ấy sẽ vì cô mà hủy thi diệt tích cũng không chừng.
Cho dù hiện tại Hứa Ôn bị cô làm bất ngờ, không hiểu ra sao, nhưng cô ấy vẫn theo lời cô nói.
Cố Dư Sinh từ nơi cô ấy, chỉ sợ sẽ không tìm được manh mối nào.
Tần Chỉ Ái bình tĩnh lại, đợi xe dừng ở ven đường, rồi lập tức trả tiền, vội vàng chạy vào bệnh viện.
. . . . . .
Tần Chỉ Ái bị giày vò ở bệnh viện hơn nửa đêm, rốt cuộc cả người mới có thay đổi tốt.
Cô không lừa Hứa Ôn, ngày mai thật sự là sinh nhật của mẹ cô, mà cô cũng thật sự mua vé xe lửa vào tám giờ trở về Hàng Châu.
Có lẽ ngay cả trời cũng đề giúp cô, ngày mai là ngày lễ, cô không cần xin phép công ty, cũng tránh cho chuyện cô uống nước xoài ép mà lấy cớ khác.
Mặc dù cơ thể không khoẻ, nhưng sáng sớm, Tần Chỉ Ái đã làm thủ tục xuất viện, đi đến trạm ga phía Nam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.