Chương 243: Phi Tử Hậu Cung Tranh Sủng (3)
Diệp Phi Dạ
16/12/2016
Nói xong, Cố Dư Sinh liền hung hăng kéo Tần Chỉ Ái đi vào sâu trong trung tâm giải trí.
Mỗi khi đến một trò chơi, Cố Dư Sinh đều dừng lại, chỉ vào đó hỏi Tần Chỉ Ái: “Có thích chơi trò này không?”
Hắn thấy Tần Chỉ Ái lắc đầu, hắn cũng không miễn cưỡng, ôm eo của cô tiếp tục đi đến một trò chơi khác.
Hắn chọn khu giải trí này lớn hơn so với khu giải trí ở thành phố S rất nhiều, cho dù trò gì cũng không chơi, cứ đơn giản đi bộ một vòng lớn như vậy cũng đủ tốn hai tiếng đồng hồ rồi.
Lúc hai người sắp đi về phía quán café ngoài trời, Cố Dư Sinh bỗng nhiên dừng bước chân, không nói gì ôm Tần Chỉ Ái đi đến chỗ vòng quay ngựa gỗ: “Đi một vòng rồi, trò nào em cũng không thích chơi, nhưng có một trò tôi biết chắc chắn em sẽ thích!”
Sau vòng quay ngựa gỗ là hai quầy hàng.
Hai sạp hàng này so với sạp hàng ở khu vui chơi trong thành phố S giống nhau như đúc, trên đó có treo đồ chơi đủ màu sắc.
Cố Dư Sinh ôm Tần Chỉ Ái đi lên phía trước, một tay ôm eo cô, một tay chỉ vào những món đồ chơi bằng nhung đáng yêu: “Em thích cái nào? Con khỉ? Con mèo? Cá heo, hải cẩu, hay là vịt Donald?”
Khi ngón tay hắn đụng đến tai đeo thỏ, hắn nhất thời lại nghĩ đến hình ảnh người đàn ông kia đeo tai thỏ cho cô, khóe môi mím lại, bỏ qua lại hỏi tới tai đeo tiếp theo: “Hay là chó con?”
Tần Chỉ Ái hình như hiểu được điều gì, đối với những câu hỏi của Cố Dư Sinh đếu không trả lời.
Cố Dư Sinh thấy cô im lặng như vậy, cũng không giận, đưa tay ra quay một cái tai đeo, lại quay một cái khác, âm thành nhàn tản nói: “Nếu không chọn được, không sao, cái nào cũng lấy!”
Nói xong, Cố Dư Sinh liền móc tiền trong túi ra, lấy vài tờ tiền mặt hồng hồng, đưa cho người chủ sạp, sau đó nhận một khẩu súng, hướng về những quả bóng đủ màu sắc, liền bắn một cái, không hề ngắm.
Tiếng một quả bóng nổ, Cố Dư Sinh lại bắng tiếp.
Những tai đeo kia đều phải yêu cầu bắn đúng màu sắc nhất định, số lượng cũng không giống nhau.
Cố Dư Sinh vừa ôm eo Tần Chỉ Ái, lại chỉ về phía những tai đeo kia, xem những tai đeo đó yêu cầu bắn bao nhiêu quả bóng màu gì.
Hai hàng đồ chơi trước sạp hàng ước chừng có hai mươi cái, sau khi hắn bắn hai phát súng xong lại bắt đầu tiếp tục tấn công, chỉ nghe được một chuỗi những âm thanh bạch bạch đùng đùng vang lên, tiếng bong bóng nổ liên tục, đến lúc những âm thanh đó không ngừng, hắn đem súng trong tay ném về phía mặt bàn, nói với chủ sạp một câu: “Con khỉ”, sau đó liền đi đến trước một cửa sổ nữa, ôm súng, lại là một loạt những âm thanh tiếng súng và tiếng bong bóng nổ.
Người chủ sạp nghe đến hai chữ “Con khỉ” mới ngẩn người, từ từ phản ứng được hắn nói vậy là có ý gì, sau đó chạy đến chỗ Cố Dư Sinh đã bắn, đếm số bong bóng đã bị hắn bắn bể, số lượng bóng vừa đủ để đổi lấy tai thỏ hình con khỉ.
Hắn mới từ từ đưa tai thỏ hình khỉ cho Tần Chỉ Ái, Cố Dư Sinh đã buông súng đặt trước cửa sổ thứ hai, nói một câu: “Cá heo, hải cẩu.” xong, lại đi về phía cửa sổ thứ ba.
Giống như cửa sổ thứ nhất, số lượng bóng Cố Dư Sinh bắn được vừa vặn có thể đổi lấy cá heo và hải cẩu.
Lần này người chủ sạp còn chưa kịp đưa cá heo hải cẩu cho Tần Chỉ Ái, Cố Dư Sinh đã bỏ cây súng thứ ba xuống cầm cây súng thứ tư lên: “Chó.”
Mỗi khi đến một trò chơi, Cố Dư Sinh đều dừng lại, chỉ vào đó hỏi Tần Chỉ Ái: “Có thích chơi trò này không?”
Hắn thấy Tần Chỉ Ái lắc đầu, hắn cũng không miễn cưỡng, ôm eo của cô tiếp tục đi đến một trò chơi khác.
Hắn chọn khu giải trí này lớn hơn so với khu giải trí ở thành phố S rất nhiều, cho dù trò gì cũng không chơi, cứ đơn giản đi bộ một vòng lớn như vậy cũng đủ tốn hai tiếng đồng hồ rồi.
Lúc hai người sắp đi về phía quán café ngoài trời, Cố Dư Sinh bỗng nhiên dừng bước chân, không nói gì ôm Tần Chỉ Ái đi đến chỗ vòng quay ngựa gỗ: “Đi một vòng rồi, trò nào em cũng không thích chơi, nhưng có một trò tôi biết chắc chắn em sẽ thích!”
Sau vòng quay ngựa gỗ là hai quầy hàng.
Hai sạp hàng này so với sạp hàng ở khu vui chơi trong thành phố S giống nhau như đúc, trên đó có treo đồ chơi đủ màu sắc.
Cố Dư Sinh ôm Tần Chỉ Ái đi lên phía trước, một tay ôm eo cô, một tay chỉ vào những món đồ chơi bằng nhung đáng yêu: “Em thích cái nào? Con khỉ? Con mèo? Cá heo, hải cẩu, hay là vịt Donald?”
Khi ngón tay hắn đụng đến tai đeo thỏ, hắn nhất thời lại nghĩ đến hình ảnh người đàn ông kia đeo tai thỏ cho cô, khóe môi mím lại, bỏ qua lại hỏi tới tai đeo tiếp theo: “Hay là chó con?”
Tần Chỉ Ái hình như hiểu được điều gì, đối với những câu hỏi của Cố Dư Sinh đếu không trả lời.
Cố Dư Sinh thấy cô im lặng như vậy, cũng không giận, đưa tay ra quay một cái tai đeo, lại quay một cái khác, âm thành nhàn tản nói: “Nếu không chọn được, không sao, cái nào cũng lấy!”
Nói xong, Cố Dư Sinh liền móc tiền trong túi ra, lấy vài tờ tiền mặt hồng hồng, đưa cho người chủ sạp, sau đó nhận một khẩu súng, hướng về những quả bóng đủ màu sắc, liền bắn một cái, không hề ngắm.
Tiếng một quả bóng nổ, Cố Dư Sinh lại bắng tiếp.
Những tai đeo kia đều phải yêu cầu bắn đúng màu sắc nhất định, số lượng cũng không giống nhau.
Cố Dư Sinh vừa ôm eo Tần Chỉ Ái, lại chỉ về phía những tai đeo kia, xem những tai đeo đó yêu cầu bắn bao nhiêu quả bóng màu gì.
Hai hàng đồ chơi trước sạp hàng ước chừng có hai mươi cái, sau khi hắn bắn hai phát súng xong lại bắt đầu tiếp tục tấn công, chỉ nghe được một chuỗi những âm thanh bạch bạch đùng đùng vang lên, tiếng bong bóng nổ liên tục, đến lúc những âm thanh đó không ngừng, hắn đem súng trong tay ném về phía mặt bàn, nói với chủ sạp một câu: “Con khỉ”, sau đó liền đi đến trước một cửa sổ nữa, ôm súng, lại là một loạt những âm thanh tiếng súng và tiếng bong bóng nổ.
Người chủ sạp nghe đến hai chữ “Con khỉ” mới ngẩn người, từ từ phản ứng được hắn nói vậy là có ý gì, sau đó chạy đến chỗ Cố Dư Sinh đã bắn, đếm số bong bóng đã bị hắn bắn bể, số lượng bóng vừa đủ để đổi lấy tai thỏ hình con khỉ.
Hắn mới từ từ đưa tai thỏ hình khỉ cho Tần Chỉ Ái, Cố Dư Sinh đã buông súng đặt trước cửa sổ thứ hai, nói một câu: “Cá heo, hải cẩu.” xong, lại đi về phía cửa sổ thứ ba.
Giống như cửa sổ thứ nhất, số lượng bóng Cố Dư Sinh bắn được vừa vặn có thể đổi lấy cá heo và hải cẩu.
Lần này người chủ sạp còn chưa kịp đưa cá heo hải cẩu cho Tần Chỉ Ái, Cố Dư Sinh đã bỏ cây súng thứ ba xuống cầm cây súng thứ tư lên: “Chó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.