Chương 937: Thì ra Linh Độ chính là hắn (7)
Diệp Phi Dạ
10/08/2017
Hứa Ôn Noãn không hiểu ngẩng đầu lên nhìn về phía Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành liền bưng chén hột gà đưa cho cô: “Buổi tối ăn cay nhiều không tốt cho dạ dày, ăn thanh đạm một chút đi.”
Hứa Ôn Noãn cầm đũa mạnh hơn một chút, tiếp tục nhìn Lục Bán Thành một chút, mới nhìn chén hột gà còn đang bốc khói trắng tinh.
Thì ra không phải là hắn gọi cho mình mà là gọi cho cô….. còn nói cái gì mà buổi tối ăn cay nhiều không tốt cho dạ dày,… đúng rồi, tối hôm đó lúc cô đau dạ dày nửa đêm hôn mê, hắn đã tự mình đưa cô đến bệnh viện mà.
Vì vậy, lúc hắn nhìn thấy cô gắp hết đũa này đến đũa kia trong nồi lẩu cay, giống như muốn ngăn cô nhưng lại sợ cô nghi ngờ, cuối cùng cũng chỉ có thể gọi nhân viên phục vụ, lúc đó cô còn khó chịu sao hắn cứ nhìn cô chằm chằm, bây giờ nghĩ lại, là hắn lo cô bị đau dạ dày sao?
Một loại ấm áp quen thuộc lại bò khắp toàn thân Hứa Ôn Noãn.
Lục Bán Thành thấy cô bé đối diện mình rũ mắt nhìn chén trứng gà, không có phản ứng gì, cho rằng cô không thích ăn, liền hỏi phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: “Không thích sao?”
Hứa Ôn Noãn lắc lắc đầu, còn chưa nói Lục Bán Thành đã mở miệng: “Vậy cô thích ăn gì, tôi gọi cho cô?”
Nói xong, hắn liền ngẩng đầu gọi nhân viên phục vụ đến.
Nhân viên phục vụ đi đến chỗ họ, vừa mới gọi một câu: “Tiên sinh” , câu “Xin hỏi ngài cần gì” còn chưa nói xong, Hứa Ôn Noãn đã tỉnh táo lại, cô vội vàng mở miệng nói với nhân viên phục vụ: “Không có gì, làm phiền cô rồi.”
Nhân viên phục vụ đứng tại chỗ không rời đi mà nhìn Lục Bán Thành.
Hứa Ôn Noãn không thể làm gì khác hơn là nhìn Lục Bán Thành, giải thích: “Không phải là không thích, chỉ là lúc nãy tôi nghĩ đến chút chuyện thôi.”
Hứa Ôn Noãn chỉ lo Lục Bán Thành không tin, cầm muỗng, múc trứng gà ăn vào miệng.
Lục Bán Thành thấy cô như vậy liền khẽ gật đầu với nhân viên phục vụ một cái, nhân viên lúc này mới ôm thực đơn rời đi.
Nhân viên đó rời đi xong, cả bàn ăn lúc này lại trở nên yên tĩnh, ngoại trừ tiếng nồi lẩu đang sôi sùng sục, không còn bất cứ âm thanh nào khác.
Thật lòng mà nói, chén trứng gà này thật sự rất ngon, Hứa Ôn Noãn ăn mà cứ như đang ăn sơn hào hải vị vậy, cô cảm giác như trong lòng mình đang có từng sợi từng sợi ấm áo giăng đầy.
. . . . . .
Từ quán lẩu đi ra, đã là 11 giờ khuya.
Vì nhà hàng này thật sự rất ngon nên khá đông, lúc hai người đến không có chỗ để xe, lại phải gửi xe ở dưới tầng hầm của một tòa nhà cách đó 300m.
Đêm mùa đông khá lạnh, Lục Bán Thành bị một cơn gió thổi vào mặt, lại quay đầu liếc nhìn Hứa Ôn Noãn.
Cô bé chỉ mặt một cái áo bành tô, cũng không đeo găng tay, hai bàn tay nhỏ vẫn đang xoa xoa vào nhau sưởi ấm.
Lục Bán Thành nhìn xung quanh, sau đó nói Hứa Ôn Noãn chờ hắn, lại đi vào một cửa hàng, lúc hắn đi ra, trong tay còn có thêm một ly trà sữa bốc khói nóng hổi.
Hắn đưa trà sữa cho Hứa Ôn Noãn, cũng không nói gì, liền mở hộp thuốc lá mới mua, lấy ra một điếu thuốc, vừa hút vừa đi đến bãi đậu xe.
Lục Bán Thành liền bưng chén hột gà đưa cho cô: “Buổi tối ăn cay nhiều không tốt cho dạ dày, ăn thanh đạm một chút đi.”
Hứa Ôn Noãn cầm đũa mạnh hơn một chút, tiếp tục nhìn Lục Bán Thành một chút, mới nhìn chén hột gà còn đang bốc khói trắng tinh.
Thì ra không phải là hắn gọi cho mình mà là gọi cho cô….. còn nói cái gì mà buổi tối ăn cay nhiều không tốt cho dạ dày,… đúng rồi, tối hôm đó lúc cô đau dạ dày nửa đêm hôn mê, hắn đã tự mình đưa cô đến bệnh viện mà.
Vì vậy, lúc hắn nhìn thấy cô gắp hết đũa này đến đũa kia trong nồi lẩu cay, giống như muốn ngăn cô nhưng lại sợ cô nghi ngờ, cuối cùng cũng chỉ có thể gọi nhân viên phục vụ, lúc đó cô còn khó chịu sao hắn cứ nhìn cô chằm chằm, bây giờ nghĩ lại, là hắn lo cô bị đau dạ dày sao?
Một loại ấm áp quen thuộc lại bò khắp toàn thân Hứa Ôn Noãn.
Lục Bán Thành thấy cô bé đối diện mình rũ mắt nhìn chén trứng gà, không có phản ứng gì, cho rằng cô không thích ăn, liền hỏi phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: “Không thích sao?”
Hứa Ôn Noãn lắc lắc đầu, còn chưa nói Lục Bán Thành đã mở miệng: “Vậy cô thích ăn gì, tôi gọi cho cô?”
Nói xong, hắn liền ngẩng đầu gọi nhân viên phục vụ đến.
Nhân viên phục vụ đi đến chỗ họ, vừa mới gọi một câu: “Tiên sinh” , câu “Xin hỏi ngài cần gì” còn chưa nói xong, Hứa Ôn Noãn đã tỉnh táo lại, cô vội vàng mở miệng nói với nhân viên phục vụ: “Không có gì, làm phiền cô rồi.”
Nhân viên phục vụ đứng tại chỗ không rời đi mà nhìn Lục Bán Thành.
Hứa Ôn Noãn không thể làm gì khác hơn là nhìn Lục Bán Thành, giải thích: “Không phải là không thích, chỉ là lúc nãy tôi nghĩ đến chút chuyện thôi.”
Hứa Ôn Noãn chỉ lo Lục Bán Thành không tin, cầm muỗng, múc trứng gà ăn vào miệng.
Lục Bán Thành thấy cô như vậy liền khẽ gật đầu với nhân viên phục vụ một cái, nhân viên lúc này mới ôm thực đơn rời đi.
Nhân viên đó rời đi xong, cả bàn ăn lúc này lại trở nên yên tĩnh, ngoại trừ tiếng nồi lẩu đang sôi sùng sục, không còn bất cứ âm thanh nào khác.
Thật lòng mà nói, chén trứng gà này thật sự rất ngon, Hứa Ôn Noãn ăn mà cứ như đang ăn sơn hào hải vị vậy, cô cảm giác như trong lòng mình đang có từng sợi từng sợi ấm áo giăng đầy.
. . . . . .
Từ quán lẩu đi ra, đã là 11 giờ khuya.
Vì nhà hàng này thật sự rất ngon nên khá đông, lúc hai người đến không có chỗ để xe, lại phải gửi xe ở dưới tầng hầm của một tòa nhà cách đó 300m.
Đêm mùa đông khá lạnh, Lục Bán Thành bị một cơn gió thổi vào mặt, lại quay đầu liếc nhìn Hứa Ôn Noãn.
Cô bé chỉ mặt một cái áo bành tô, cũng không đeo găng tay, hai bàn tay nhỏ vẫn đang xoa xoa vào nhau sưởi ấm.
Lục Bán Thành nhìn xung quanh, sau đó nói Hứa Ôn Noãn chờ hắn, lại đi vào một cửa hàng, lúc hắn đi ra, trong tay còn có thêm một ly trà sữa bốc khói nóng hổi.
Hắn đưa trà sữa cho Hứa Ôn Noãn, cũng không nói gì, liền mở hộp thuốc lá mới mua, lấy ra một điếu thuốc, vừa hút vừa đi đến bãi đậu xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.