Eragon – Cậu Bé Cưỡi Rồng Full 4 Tập
Quyển 4 - Chương 65: CÁI TÊN CỦA MỌI CÁI TÊN
Christopher Paolini
28/11/2013
Sợ hãi nhưng quyết tâm, Eragon tiến lên
cùng Arya, Elva, Saphira về phía bục nơi Galabtorix đang thư thái ngồi trên ngai
vàng.
Đó là một đoạn đường dài, đủ dài để Eragon nghĩ ra các kế sách. Nó loại bỏ hầu hết vì không có tính ứng dụng. Nó biết một mình không đủ để đánh bại nhà vua. Kế hoạch phải có tính xảo quyệt. Nhưng đó lại là cái nó thiếu. Nhưng giờ họ không còn lựa chọn nào khác ngoài đối mặt với Galbatorix.
Hai dãy đèn dẫn đến bục đủ rộng để bốn người đi song song. Eragon mừng vì điều đó. Saphira có thể chiến đấu cạnh bọn nó nếu cần thiết.
Khi tới ngai vàng, Eragon tiếp tục quan sát căn phòng. Nó nghĩ đây là một căn phòng kỳ lạ cho một vị vua tiếp khách. Ngoài con đường sáng đằng sau chúng, căn phòng chìm trong màu xám xịt – còn hơn những hành lang của người lùn bên dưới Tronjiheim và Farthen Dûr. Không khí có mùi khô, mục quen thuộc, dù nó không nhớ ra ở đâu.
“Shruikan đâu?” nó trầm giọng hỏi.
Saphira khụt khịt. Em ngửi thấy mùi lão, nhưng không nghe thấy tiếng.
Elva nhíu mày. “Tôi cũng không cảm nhận được hắn.”
Khi họ còn cách cái bục 7m, họ dừng lại. Đằng sau ngai vàng là một tấm màn đen dày làm bằng nhung, rủ từ trên trần xuống.
Bóng đen đằng sau lưng Galbatorix cho thấy rõ đường nét của lão. Sau đó lão nhoài người về phía trước, vào nơi có ánh sáng. Eragon nhìn thấy mặt lão. Mặt lão dài và gầy, mắt sâu và mũi thẳng. Mắt lão trông như đá, chỉ có chút lòng trắng bao quanh lòng đen. Môi lão mỏng và rộng với một vết hằn nhẹ ở mép. Lão để râu ria quanh miệng, màu đen kịt như quần áo lão. Lão như ở tầm tuổi 40: ở định cao phong độ, nhưng đã gần xế chiều. Có những nếp nhăn trên lông mày và hai bên mũi lão. Da lão mỏng như thể lão trong cả mùa đông lão chỉ ăn củ cải và thịt thỏ. Vai lão rộng và chắc, eo gọn.
Hắn đôi vương miện màu vàng đỏ đính đá quý. Vương miện có vẻ cổ xưa – có lẽ hơn cả đại sảnh này. Eragon phân vân liệu nó có từng thuộc về Vua Palancar cách đâu hàng trăm năm không.
Trên lòng Galbatorix để thanh kiếm. Đó là thanh kiếm của Kỵ sĩ. Điều đó là quá rõ, nhưng Eragon chưa bao giờ nhìn thấy một thanh kiếm tương tự. Lưỡi kiếm trắng sáng, trong khi những viên đá quý gắn trên chuôi kiếm sáng như dòng suối thượng nguồn. Thanh kiếm tổng hòa tạo nên một điều gì đó khiến Eragon bất an. Màu của nó – hay đúng hơn sự thiếu màu của nó – khiến nó tới xương bị phơi nắng. Đó là thứ màu sắc của cái chết, chứ không phải sự sống. Nó tạo cho người nhìn cảm giác nguy hiểm hơn bất cứ thanh kiếm đen nào.
Galbatorix quan sát chúng từng lượt không chớp mắt. “Vậy là, các người tới đây giết ta,” lão nói. “Vậy thì, giờ chúng ta bắt đầu nhé?” Lão nâng thanh kiếm và giang tay như điệu bộ chào mừng.
Eragon đứng rộng chân và giơ khiên kiếm lên. Lời mời của nhà vua khiến nó không yên.Lão đang chơi chúng ta.
Elva vẫn cầm thanh Dauthdaert và bước lên nói. Nhưng, cô nhóc không nói lên lời. Elva nhìn Eragon hoảng loạn.
Eragon cố dùng trí óc chạm tới tư tưởng cô bé. Nhưng nó không cảm nhận nổi suy nghĩ cô nhóc. Như thể cô bé không còn ở trong phòng này.
Galbatorix cười rồi để kiếm lại vào lòng và ngả lưng trên ngai vàng. “Ngươi nghi rằng ta không biết gì về khả năng của ngươi ư? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ bị hạ gục chỉ bằng cái mánh nhỏ xíu đó à? Ồ, ta không nghi ngờ rằng lời nói của ngươi sẽ làm hại ta, nhưng chỉ là khi ta nghe được thôi.” Đôi môi trắng bợt của lão cong lên thành một nụ cười độc ác, chế giễu. “Thật ngu ngốc. Đây là kế hoạch của các ngươi ư? Một đứa nhỏ không thể nói trừ khi ta cho phép, một cây giáo thích hợp treo trên tường hơn mang ra trận, một tập hợp Eldunarí mà một nửa đã mất trí vì tuổi già? Chậc chậc. Ta đã nghĩ cô giỏi hơn, Arya ạ. Và ngươi nữa, Glaedr. Nhưng giờ ta nghĩ rằng tình cảm đã che lấp lí trí của ngươi vì ta dùng Murtagh giết Oromis.
Glaedr nói với Eragon, Saphira và Arya, Giết chết hắn. Ông rồng vàng bình tĩnh tuyệt đối, nhưng chính sự bình tĩnh đó đã để lộ ra cơn giận dữ ẩn dưới các cảm xúc khác.
Eragon liếc nhìn Arya và Saphira. Sau đó cả ba người bắt đầu đi về bục, trong khi Glaedr, Umaroth, và những Eldunarí tấn công tư tưởng Galbatorix.
Trước khi Eragon kịp bước thêm vài bước, nhà vua đứng dậy khỏi chỗ ngồi bọc nhung và hô một Từ. Từ dội vào tâm trí Eragon, mỗi phần trong cơ thể nó như dội cộng hưởng. Nó như một nhạc cụ trong một dàn nhạc vậy. Dù phản ứng dữ dội, nhưng Eragon không thể nhớ nổi Từ đó; nó nhạt dần khỏi trí nhớ nó. Nó chỉ biết Từ đó có tồn tại và ảnh hưởng tới nó thế nào.
Galbatorix nói thêm nhiều từ nữa, nhưng không từ nào có cùng sức mạnh như từ đầu tiên. Eragon quá choáng váng không hiểu nổi. Khi từ cuối cùng rời môi nhà vua, một xung lực tóm lấy Eragon, dừng nó giữa không trung. Nó cố cử độngm nhưng cơ thể nó cứng như đá. Nó chỉ có thể thở, nhìn và nói.
Nó không hiểu; lưới phòng vệ của nó phải bảo vệ được nói khỏi phép thuật của nhà vua.
Bên cạnh nó, Saphira, Arya, Elva cũng bất động.
Eragon nổi giận vì nhà vua tóm được chúng quá dễ dàng. Eragon kết hợp tư tưởng với các Eldunarí khi họ tấn công tư tưởng Galbatorix. Nó cảm thấy vô số các con rồng khác đối đầu với họ. Chúng than khóc, lảm nhảm, gào thét vì đau đớn và buồn bã. Eragon chỉ muốn tách ra trước khi chính nó bị điện. Chúng cũng rất mạnh, như thể hầu hết đầu bằng cỡ Glaedr.
Những con rồng đối nghịch khiến họ không thể tấn công Galbatorix trực diện. Mỗi lần Eragon nghĩ nó cảm nhận được tư tưởng của nhà vua, một trong những con rồng đã chết lại chắn ngang tư tưởng Eragon, buộc nó rút lui. Chiến đấu với những con rồng này rất vất vả vì tư tưởng của chúng hoang dã và khó hiểu. Hạ gục một con thôi cũng giống như cố giữ một con sói dại vậy. Và ở đây lại có quá nhiều rồng, nhiều hơn số lượng Eldunarí được các Kỵ sĩ giấu dưới hầm mộ của những Linh hồn.
Trước khi bên nào giành được lợi thế, Galbatorix, dường như không bị ảnh hưởng gì, nói, “Tới đây nào, con yêu, tới gặp những vị khách của chúng ta thôi.”
Một câu nhóc và một cô bé xuất hiện từ sau ngai vàng và đứng về bên tay phải nhà vua. Cô gái trông khoảng sáu tuổi, câu nhóc tầm tám chín tuổi. Họ nắm tay nhau rất chặt. Eragon đón chúng là anh chị em. Cả hai đều mặc đồ ngủ. Cô bé bám lấy tay anh và nửa nấp sau, trong khi cậu bé có vẻ sợ nhưng quyết tâm. Kể cả khi chật vật chống cự Eldunarí của Galbatorix, Eragon cũng cảm nhận được tư tưởng lũ trẻ - có thể cảm thấy sự sợ hãi và bối rối trong chúng. Nó biết chúng có thực.
“Con bé xinh không?” Galbatorix hỏi và dùng một ngón tay nâng cằm cô bé lên. “Mắt lớn và mái tóc đẹp. Câu bé này có đẹp trai không?” Lão đặt tay lên vai cậu bé. “Người ta nói, trẻ con là món quà của thượng đế dành cho chúng ta. Ta không tin. Ta biết trẻ con cũng độc ác và kinh khủng như người lớn. Chúng chỉ không có sức mạnh để biến mong ước thành hiện thực.
“Có thể các ngươi đồng tình với ta, có thể không. Nhưng dù gì thì dù, ta biết Varden luôn tự hào về phẩm giá của mình. Các ngươi thấy các ngươi là kẻ cầm cân công lý, những kẻ bảo vệ cho người dân vô tội – làm như chúng thực sự vô tội ấy – và là kẻ chiến đấu chống lại cái ác đã tồn tại bấy lâu nay. Vậy thì tốt thôi; giờ chúng ta hãy thử xem nó thuyết phục tới đâu và xem các ngươi có thực sự là kẻ mà các ngươi tuyên bố không. Trừ khi các ngươi ngừng tấn công, nếu không ta sẽ giết chết hai đứa nhỏ này” – lão lắc vai thằng bé – “và ta sẽ giết chúng nếu ngươi dám tấn công ta lần nữa.... Đúng hơn, nếu các ngươi làm ta không vui, kiểu gì ta cũng giết chúng. Vì thế ta khuyên các ngươi đừng nên manh động.” Hai đứa bé dường như muốn bệnh, nhưng chúng không dám chạy trốn.
Eragon nhìn Arya, nó thấy sự tuyệt vọng của mình phản chiếu trong mắt cô.
Umaroth! Họ hét lớn.
Không, ông rồng trắng gầm lên, như thể ông đang đấu vật với những Eldunarí khác.
Người phải ngừng lại, Arya nói.
Không!
Lão sẽ giết mấy đứa nhỏ, Eragon nói.
Không! Chúng ta sẽ không bỏ cuộc! Không phải lúc này!
Đủ rồi! Glaedr rống lên. Những đứa nhỏ đang gặp nguy.
Và sẽ nhiều đứa nhỏ nữa gặp nguy nếu chúng ta không giết chết Kẻ-đập-trứng này.
Đúng, nhưng giờ không phải thời điểm thích hợp để thử, Arya nói. Hãy đợi thêm chút nữa, và có lẽ chúng ta sẽ tìm được cách tấn công hắn mà không ảnh hưởng gì tới tính mạng bọn nhỏ.
Và nếu không? Umaroth hỏi,
Eragon lẫn Arya đều không đưa ra được câu trả lời.
Vậy thì chúng ta sẽ làm điều phải làm, Saphira nói. Eragon ghét điều đó, nhưng nó biết cô em nó đúng. Họ không thể đặt hai đứa nhỏ lên trên lợi ích của toàn bộ Alagaësia. Nếu có thể, họ sẽ cứu hai đứa trẻ, nhưng nếu không thể, họ sẽ vẫn tiếp tục tấn công. Họ không còn lựa chọn nào khác.
Khi cuộc trò chuyện với Umaroth và các Eldunarí khác kết thúc, Galbatorix mỉm cười, “Đó, thế tốt hơn rồi. Giờ chúng ta có thể nói chuyện như những người có văn hóa, không phải lo lắng ai sẽ giết ai.” Lão vỗ đầu thằng bé và chỉ xuống bậc thang. “Ngồi xuống đó.” Không cãi lời, hai đứa nhỏ ngồi xuống bậc thềm thấp nhất, càng xa nhà vua càng tốt. Sau đó Galbatorix cử động và nói, “Kausta.” Eragon trượt lên trên cho tới khi đứng ở bệ đài, cùng Elva, Arya và Saphira.
Eragon tức giận vì lưới phòng hộ không bảo vệ nổi họ. Nó nghĩ tới TỪ - dù nó là từ gì – và sự nghi ngờ kinh hoàng bắt đầu bắt rễ trong nó. Nhanh chóng kéo theo là sự vô vọng.Sau tất cả kế hoạch của họ, tất cả những gì họ nói hay lo lắng hay chịu đau khổ, tất cả những gì họ hy sinh, Galbatorix lại dễ dàng tóm được bọn họ dễ như túm một con mèo con mới sinh. Nếu như nghi ngờ của Eragon là đúng, nhà vua còn nguy hiểm hơn họ tưởng.
Nhưng, họ chưa hẳn hết hy vọng. Trong giờ phút này, trí óc của họ vẫn còn là của họ. Và tới lúc này, họ còn sử dụng pháp thuật được... bằng cách này hay cách khác.
Ánh nhìn của Galbatorix chiếu thẳng vào Eragon. “Vậy ngươi là ngươi gây cho ta rất nhiều rắc rối, Eragon, con trai của Morzan...Ngươi và ta đã từng gặp nhau từ rất lâu về trước. Nếu mẹ ngươi không ngu ngốc giấu ngươi tại làng Carvahall, ngươi sẽ lớn lên tại đây, Urû’baen này, như một đứa trẻ quý tộc, với tất cả của cải và quyền lực, thay vì trải qua những tháng ngày trong đống bùn đất.
“Nhưng cuối cùng ngươi đã ở đây, tất cả những thứ đó cuối cùng cũng là của ngươi. Chúng là thứ ngươi đáng được nhận khi sinh ra, là tài sản thừa kế của ngươi, và ta sẽ xem người nhận lấy chúng.” Lão dường như quan sát Eragon kỹ hơn. Lão nói, “Ngươi giống mẹ ngươi nhiều bố ngươi. Murtagh thì ngược lại. Nhưng cũng chẳng vấn đề gì. Dù ngươi giống ai thì ngươi và anh trai ngươi phải phục vụ ta, cũng như cha mẹ ngươi.”
“Không bao giờ,” Eragon nghiến răng trả lời.
Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên mặt nhà vua, “Không bao giờ ư? Chúng ta sẽ xem xem.” Ánh nhìn lão chuyển hướng. “Và ngươi, Saphira. Trong tất cả những vị khách ngày hôm nay, ta mừng nhất khi thấy ngươi. Ngươi đã trưởng thành rất tốt. Ngươi có nhớ nơi này không? Ngươi có nhớ giọng của ta không? Ta đã dành rất nhiều đêm nói chuyện với ngươi và những quả trứng khác trong khi trị vị tốt Đế chế.”
....Ta....Ta có nhớ đôi chút, Saphira nói và Eragon nhắc lại cho nhà vua nghe. Cô nàng không muốn trao đổi trực tiếp với lão mà nhà vua cũng không cho phép. Tránh xa tư tưởng của nhau ra là cách tốt nhất để bảo vệ bản thân.
Galbatorix gật đầu. “Ta chắc ngươi sẽ nhớ nhiều hơn nếu ngươi ở trong những bức tường này lâu hơn. Ngươi không để ý nhiều tới căn phòng này, nhưng ngươi dành phần lớn cuộc đời tại một nơi cách không xa đây lắm. Đây là quê nhà của ngươi, Saphira. Đây là nơi ngươi thuộc về. Và đây là nơi ngươi xây tổ và đẻ trứng.
Mắt Saphira nheo lại, Eragon cảm thấy ở cô em nó có lòng mong ước kỳ lạ, hòa trộn cùng nỗi hận thù cháy bỏng.
Nhà vua tiếp tục, “Arya Dröttningu. Định mệnh thật biết trêu người. Ngươi lại ở đây, đúng như hồi ta đã ra lệnh cho mang ngươi tới đây nhiều năm về trước. Ngươi đi đường vòng, nhưng cuối cùng ngươi cũng tới, và lần này ngươi tình nguyện. Ta thấy điều này thật thú vị. Ngươi có thấy thế không?”
Arya mím môi không trả lời.
Galbatorix cười nhẹ. “Ta từa nhận ngươi từng là cái gai trong mắt ta trong một thời gian. Ngươi không gây nhiều rắc rối như tên Brom thích xen vào chuyện của người khác, nhưng ngươi cũng đâu chịu ngồi yên. Sẽ có ngươi nói hoàn cảnh này, tình thế này là lỗi của ngươi, vì ngươi là người đã đưa trứng Saphira tới tay Eragon. Nhưng, ta không trách ngươi. Nếu không có ngươi, Saphira đã không thể đưa những kẻ thù cuối cùng ra khỏi nơi ấn náu. Vì thế, ta cám ơn ngươi.
“Và giờ là ngươi, Elva. Đứa bé có dấu ấn của Kỵ sĩ rồng trên trán. Dấu ấn rồng và lời chúc đã biến thành lời nguyền bắt nhận ra ngươi nào mang nỗi đau gì và sẽ phải gây đau khổ cho người khác. Ngươi đã phải chịu đựng những năm tháng quá khổ đau. Ngươi khinh thường những kẻ xung quanh ngươi vì những khuyết điểm của họ, kể cả khi ngươi buộc phải cùng chung gian khổ với họ. Varden đã lợi dụng ngươi. Hôm nay ta sẽ kết thúc trận chiến đang tra tấn ngươi, ngươi sẽ không bao giờ phải chịu đựng lỗi lầm và đau khổ của kẻ khác. Ta hứa. Có thể đôi khi ta sẽ cần dùng tới khả năng của ngươi, nhưng về phần chính, ngươi sẽ sống an nhàn, bình yên.”
Elva nhíu mày. Cô nhóc biết rõ nhà vua đang dụ dỗ mình. Eragon nhận ra rằng, nghe lời nói của Galbatorix cũng nguy hiểm như khi nghe Elva nói vậy.
Galbatorix dừng lại và vuốt ve sống kiếm trong khi đánh giá họ. Sau đó, hắn nhìn ra sau họ về một điểm trong không khí, nơi các Eldunarí đang ẩn hình. Tâm trạng của lão tăm tối hơn. “Hãy chuyển lời của ta tới Umaroth,” lão nói. “Umaroth! Chúng ta đã từng gặp mặt nhau một lần, dù không lấy gì làm vui vẻ. Ta nghĩ ta đã giết chết ngươi ở Vroengard.”
Umaroth đáp lời còn Eragon nhắc lại: “Ông ấy nói...”
“...rằng ngươi chỉ giết chết thân thể người,” Arya nói nốt.
“Quá rõ rồi,” Galbatorix nói. “Các Kỵ sĩ rồng giấu ngươi và những kẻ khác ở đâu? Vroengard ư? Hay nơi nào khác? Những quần thần và ta đã tìm kiếm hầu như toàn bộ đống đổ nát của Doru Araeba.”
Eragon lưỡng lị khi truyền lời trả lời của ông rồng. Chắc chắn nó sẽ làm nhà vua kém vui, nhưng nó nghĩ, nó không còn lựa chọn nào khác. “Người nói...rằng người sẽ không bao giờ cho ông biết thông tin trong khi tư tưởng còn được tự do.”
Lông mày Galbatorix nhíu lại. “Thật sao? À, nhưng dù gì hắn cũng sẽ phải nói cho ta nghe, dù muốn hay không.” Nhà vua vỗ vào chuôi thanh kiếm trắng. “Ta đã lấy thanh kiếm này từ Kỵ sĩ của hắn, ngươi biết đó, khi ta giết chết hắn – giết chết Vrael - ở ngọn tháp canh nhìn toàn cảnh thung lũng Palancar. Vrael đã đặt tên cho thanh kiếm này. Hắn gọi nó là Islingr, “Kẻ mang ánh sáng.” Ta nghĩ cái tên Vrangr....thích hợp hơn.
Vrangr có nghĩa là “lệch” và Eragon đồng ý rằng cái tên đó hợp với thanh kiếm hơn.
Một tiếng nổ nhẹ phát ra đằng sau họ. Galbatorix lại mỉm cười. “À, tốt. Murtagh và Thorn sẽ nhanh tới gặp chúng ta thôi. Và sau đó chúng ta có thể chính thức bắt đầu.” Một âm thanh nữa vang lên trong phòng, một tiếng động lớn dường như cùng lúc phát ta từ nhiều hướng. Galbatorix ngoái nhìn ra sau và nói. “Các ngươi thật không có ý tứ gì khi tấn công sớm vậy. Ta đã thức rồi – ta thường thức giấc trước bình minh – nhưng các ngươi lại đánh thức Shruikan. Cậu bé đó hay cáu gắt khi mệt, và khi cậu chàng mệt, cậu chàng sẽ ăn người. Những lính gác của ta đã học được rằng không nên đánh thức cu cậu khi nghỉ ngơi. Các ngươi sẽ nhanh chóng nhận ra bài học này thôi.”
Khi Galbatorix nói, bức màn trướng đằng sau lưng lão động đậy và bay lên trần nhà.
Eragon choáng váng khi nhận ra đó chính là cánh của Shruikan.
Con rồng đen nằm cuộn tròn trên sàn nhà với cái đầu đặt gần ngai vàng, thân hắn hình thành một bức tường cao khiến bất kỳ ai cũng không thể leo qua nếu không dùng pháp thuật. Vảy trên người Shruikan không tỏa sáng chói lọi như vảy Saphira hay Thorn mà giống như loang loáng đen. Màu mực khiến cho những chiếc vảy hầu như chắn sáng, khiến người khác nhìn vào đã mường tượng được sức mạnh. Eragon chưa từng thấy điều đó ở bất cứ vảy rồng nào. Như thể Shruikan được dát đá hay kim loại, chứ không phải đá quý.
Con rồng lớn khủng khiếp. Eragon lúc đầu khó lòng chấp nhận rằng toàn bộ hình thể trước mặt chỉ là của một sinh vật sống. Nó nhìn thấy một phần cổ Shruikan mà chứ nghĩ đang nhìn thấy phần thân thể chính của con rồng; nó nhìn thấy một phần bàn chân sau của Shruikan mà cứ tưởng đó là cẳng chân. Một sải cánh của sinh vật phải bằng toàn bộ một cánh rồng trong trí nhớ của nó. Chỉ khi nó nhìn lên và thấy những cái gai trên đối sống Shruikan, Eragon mới ý thức nổi kích cỡ thật của con rồng. Mỗi đốt gai lớn bằng một cây sồi đại thụ; những chiếc vẩy xung quanh đó phải dày ít nhất 35cm, nếu không muốn nói là hơn.
Sau rồi Shruikan mở một bên mắt nhìn họ. Con ngươi hắn màu trắng xanh, màu của băng tuyết trên những đỉnh núi cao. Nó dường như sáng tới giật mình khi so sánh với lớp vảy đen.
Con ngươi lớn đảo qua đảo lại nghiên cứu từng khuôn mặt. Ánh mắt của hắn không chứa đựng điều gì khác ngoài sự tức giận và điên loạn. Eragon cảm thấy chắn chắn rằng Shruikan sẽ giết chết họ ngay lập tức nếu Galbatorix cho phép.
Cái nhìn của con mắt to tướng đó – đặc biệt khi nó hằn rõ sự hận thù – khiến Eragon muốn tháo chạy và trốn vào một nơi nào đó thật sâu, thật sau trong lòng đất. Nó tượng tượng rằng đó chính là cảm giác của một con thỏ khi đối mặt với một sinh vật lớn, đầy răng nhọn.
Bên cạnh nó, Saphira gầm lên, và những cái vảy dựng đứng như gai nhím.
Để đáp lại, một ngọn lửa xuất hiện ở lỗ mũi Shruikan, hắn cũng gầm lên, át tiếng Saphira và tiếng trong phòng rung lên như trời long đất lở.
Trên bệ, hai đứa nhỏ ré lên và cuộn tròn lại, kẹp đầu vào giữa chân.
“Bình tĩnh nào, Shruikan,” Galbatorix nói và con rồng đen im lặng như trước. Mắt hắn nhắm, nhưng không hoàn toàn; con rồng tiếp tục quan sát chúng qua khe mắt, như thể đang đợi thời cơ chiến đấu.
“Hắn không thích các ngươi,” Galbatorix nói. “Nhưng mà, hắn có thích ai đâu...đúng không, Shruikan?” con rồng khụt khít, mùi khói phảng phất trong không khí.
Một lần nữa Eragon thấy mất hết hy vọng. Shruikan có thể dùng một bạt giết chết Saphira. Dù Saphira to bằng căn phòng này thì ngày cô nàng tiêu diệt được Shruikan còn xa lắm.
Sự vô vọng của nó nhanh chóng biến thành cơn giận dữ. Nó đấu vật với dây trói vô hình. “Sao ông lại làm thế này?” nó hét và gồng cứng các bắp thịt.
“Tôi cũng muốn biết,” Arya nói,
Ánh mắt Galbatorix dường như sáng lên trong dưới hàng lông mày đen. “Ngươi không đoán được sao, tiên nữ?”
“Tôi thích một câu trả lời hơn là đoán mò,” nàng đáp lời.
“Rất tốt. Nhuwngtrwowcs hết ngươi phải làm một vài điều để ngươi biết điều ta nói là thật. Ngươi thử đọc thần chú. Cả hai ngươi, và sau đó ta sẽ nói cho các ngươi biết.” Khi cả Eragon lẫn Arya đều không nói gì, nhà vua vẩy tay. “Tiếp tục đi; ta hứa sẽ không trừng phạt các ngươi. Giờ thử đi.”
Arya thử trước. “Thrautha,” nàng nói, giọng thô cứng và trầm. Eragon đoán, nàng đang cố phi Dauthdaert về phía Galbatorix. Nhưng, vũ khí vẫn nằm nguyên trên tay nàng.
Sau đó, eragon nói, “Brisingr!” nó nghĩ có thể mối liên kết giữa nó và thanh kiếm sẽ cho phép nó sử dụng phép thuật ở nơi Arya không dùng được. Nhưng, thất vọng thay, thanh kiếm vẫn nằm nguyên tại chỗ, hắt ánh sáng nhè nhẹ trong ánh đèn mờ.
Ánh nhìn của Galbatorix trở nên căng thẳng hơn. “Giờ câu trả lời với ngươi đã rõ ràng rồi đó, tiên nữ ạ. Ta mất gần hết thế kỷ trước để cuối cùng phát hiện ra bí mật lâu nay ta tìm kiếm: cách trị các pháp sư trên Alagaësia. Ta không dễ gì mới tìm ra nó; hầu hết mọi người đều bỏ cuộc trong thất vọng hoặc nếu họ có sự kiên nhẫn thì họ lại từ bỏ vì sợ hãi. Nhưng ta thì không. Ta tiếp tục. Và trong suốt quá trình tìm hiểu, ta đã phát hiện ra thứ bao lâu nay ta mong ước: một văn bản viết tại một vùng đất khác, một thời gian khác, không phải do thần tiên, người lùn, con người hay Urgal ghi chép. Trên văn bản đó, có nói tới một TỪ nhất định – một cái tên mà các pháp sư các thời kỳ tìm kiếm mà không bao giờ tìm ra. Họ chỉ chuốc lấy thất vọng mà thôi.” Galbatorix giơ một ngón tay. “Cái tên của mọi cái tên. Cái tên của ngôn ngữ cổ xưa.”
Eragon ngăn không chửi thề. Nó đúng. Đó là điều Ra’zac cố nói cho mình biết, nó nghĩ và nhớ lại điều mà một trong những con quái vật giống côn trùng đó đã nói với nó tại Helgrind: “Ngài đã sắpppppp tìm ra cái tên....Cái tên thực!”
Eragon chùng lòng vì tiết lộ của Galbatorix. Tuy nhiên nó vẫn cho rằng cái tên đó không thể ngăn nó và Arya – hay Saphira – sử dụng ma thuật không bằng ngôn ngữ cổ xưa. Thế thì cũng chẳng giúp gì. Kết giới của nhà vua sẽ bảo vệ lão cùng Shruikan khỏi bất cứ bùa chúa nào. Nhưng, nếu nhà vua không biết rằng họ có thể sử dụng pháp thuật không dùng ngôn ngữ cổ xưa, hay hắn biết nhưng không tin, có thể họ sẽ làm lão ngạc nhiên hoặc làm lão xao lãng trong chốc lát. Nhưng dù gì Eragon cũng không chắc điều này thành công.
Galbatorix tiếp tục: Với TỪ này, ta có thể thay đổi các câu thần chú dễ dàng như pháp sư điều khiển các nguyên tố. Tất cả các câu thần chú lệ thuộc vào ta nhưng ta thì không, trừ khi ta là người chọn câu thần chú.”
Có thể lão không biết, Eragon nghĩ, chút quyết tâm lóe lên trong tim nó.
“Ta sẽ sử dụng tên của mọi cái tên để thuần phục tất cả các pháp sư của Alagaësia, và không ai có thể dùng thần chú trừ khi ta cho phép, kể cả thần tiên. Giây phút này, những pháp sư trong quân đội ngươi đã nhận ra được rồi đó. Một khi chúng tiến vào Urû’baen tới một vị trí nhất định, qua cổng chính, pháp thuật của chúng sẽ ngừng hoạt động. Có thể một số bùa chú còn quay lại tấn công quân đội của ngươi nữa cơ.” Galbatorix nghiêng đầu và nhìn xa xăm như đang lắng nghe ai đó thì thầm bên tai. “Nó sẽ gây ra nhiều phiền phức đó.”
Eragon muốn nhỏ vào mặt nhà vua. “Không vấn đề gì,” nó gầm lên. “Chúng tôi sẽ tìm ra cách chặn đứng ông.”
Galbatorix dường như có chút hứng thú. “Thật sao. Bằng cách nào? Và tại sao? Hãy nghĩ về điều ngươi nói đi. Ngươi sẽ ngăn chặn cơ hội Alagaësia lần đầu tiên có được sự yên bình thực sự chỉ vì ngươi muốn trả thù? Ngươi sẽ để cho các pháp sư tiếp tục làm theo cách của họ, dù họ gây tổn thương cho kẻ khác đến mức nào? Nó còn tệ hơn những việc ta đã làm rất nhiều. Thật không biết suy nghĩ. Những Kỵ sĩ rồng dũng mãnh nhất không thể đánh bại ta, ngươi còn lâu mới ngang hàng với họ. Ngươi không có cơ hội đánh bại ta. Tất cả các ngươi.”
“Tôi đã giết Durza, và tôi cũng đã giết chết Ra’zac.” Eragon. “Sao tôi lại không giết được ông?”
“Ta không yếu như những kẻ phục vụ ta. Ngươi thậm chí còn không đánh ngang cơ được với Murtagh, mà hắn chỉ là bóng của một cái bóng. Cha ngươi, Morzan mạnh mẽ hơn cả hai ngươi, vậy mà ông ta còn không chống chọi nổi với ta. Hơn nữa,” Galbatorix nói với nét độc ác hiển hiện trên khuôn mặt, “ngươi đã nhầm nếu ngươi nghĩ ngươi đã hủy diệt loài Ra’zac. Những quả trứng ở Dras-Leona không phải những quả duy nhất ta lấy từ Lethrblaka. Ta còn có những quả trứng khác, giấu ở nơi khác. Chúng sẽ nở sớm thôi, và Ra’zac sẽ lại sớm gầm rú trên trái đất dưới sự điều khiển của ta. Còn về chuyện Durza, tà thần rất dễ tạo ra, và chúng thường gây phiền phức nhiều hơn giá trị của chúng. Vậy các ngươi thấy rồi dó, các ngươichẳng thắng được gì – không có gì ngoài thất bại.”
Eragon ghét nhất ở Galbatorix là tính tự mãn và sự trịch thượng. Nó muốn đem tất cả sự giận dữ ném vào nhà vua và dùng bất cứ câu chửi nào nó biết để rủa xả lão. Nhưng vì sự an toàn của lũ trẻ, nó ngậm miệng lại.
Mọi người có cách nào không? Eragon hỏi Saphira, Arya và Glaedr.
Không, Saphira nói. Những người khác im lặng.
Umaroth?
Chỉ có cách tấn công khi còn có thể.
Tất cả không nói gì trong một phút. Galbatorix chống một bên tay, tựa cằm trên cổ tay và quan sát. Dưới chân lão, hai đứa trẻ khe khẽ khóc. Phía bên trên, con mắt Shruikan vẫn dán vào Eragon và những người bạn đồng hành, như một ngọn đèn băng xanh lớn.
Sau đó họ nghe thấy tiếng cửa mở và đóng lại cùng tiếng bước chân đang tới gần – của một con người và một con rồng.
Murtagh và Thorn nhanh chóng xuất hiện trong tầm nhìn của họ. Chúng dừng lại cạnh Saphira. Thorn cúi đầu. “Thưa bệ hạ.”
Nhà vua vẫy tay và Murtagh cùng Thorn bước tới bên phải ngai vàng.
Murtagh kinh tởm nhìn Eragon. Sau đó hắn chắp tay sau lưng và nhìn xa xa về cuối căn phòng, tảng lờ nó đi.
“Ngươi tới muộn hơn ta tưởng,” Galbatorix nói bằng giọng ngọt ngào giả dối.
Không thèm nhìn, Murtagh nói, “Cánh cổng bị hỏng nặng hơn thần nghĩ, thưa bệ hạ. Và các bùa chú ngài đặt ở đó rất khó chữa lại.”
“ý ngươi là ngươi tới chậm là do lỗi của ta?”
Quai hàm Murtagh cứng lại. “Không, thưa bệ hạ. Thần chỉ đang giải thích thôi. Ngoài ra, một phần hành lang khá là... lộn xông, đã cản tốc độ của chúng thần.”
“Ta hiểu. Chúng ta sẽ nói tới vấn đề này sau, nhưng giờ, chúng ta phải thảo luận những vấn đề khác. Đầu tiên, giờ là thời khắc những vị khách của chúng ta cần gặp thành viên cuối cùng trong buổi tiệc ngày hôm nay. Hơn nữa, giờ là lúc cho ánh sáng phù hợp rồi.”
Galbatorix gại lưỡi kiếm vào một bên ngai vàng, và bằng giọng trầm, lão hét, “Naina!”
Dưới lệnh của hắn, hàng trăm ngọn đèn tỏa sáng trên các bức tường, tắm căn phòng trong ánh sáng ấm áp như ánh nến. Căn phòng vẫn hơi tối ở các góc, nhưng đây là lần đầu tiên Eragon có thể nhìn rõ các chi tiết xung quanh. Các trụ nhà và xà nhà hằn trên tường, trên đó đều óc các bức phù điêu hay tranh vẽ. Vàng bạc được sử dụng rất nhiều, Eragon còn thấy ánh đá quý lấp lánh. Đây là một sự trưng bày sự giàu có, có thể so sánh với những phú gia của Tronjheim hay Ellesméra.
Sau một lát, nó còn để ý thấy những thứ khác: một đống đá xám – có lẽ là đá hoa cương – cao hơn 2,5m, ở bên trái họ, nơi ánh đèn lúc trước không chiếu tới. Và bị xích vào đó là Nasuada, chỉ mặc một bộ áo trắng đơn giản. Cô đang trợn mắt nhìn họ, dù cô không thể nói vì có nùi giẻ nhét mồm. Cô trông thảm hại và mệt mỏi, nhưng nhìn chung vẫn khỏe.
Eragon nhẹ nhõm hơn. Nó vốn không dám hy vọng cô còn sống. “Nasuada!” nó hét. “Cô không sao chứ?”
Cô gật.
“Lão có bắt cô thề trung thành không?”
Cô lắc đầu.
“Ngươi nghĩ nếu ta đã bắt được cô ta thề trung thành thì cô ta có thể nói ra sao?” Galbatorix nói. Khi Eragon nhìn nhà vua, nó thấy Murtagh đang liếc nhìn Nasuada với vẻ quan tâm. Nó rất quan tâm tới chi tiết này.
“Ừ, vậy sao?” Eragon thách thức hỏi lại.
“Tất nhiên là không. Ta quyết định đợi tới khi tập hợp các ngươi lại. GIờ, không ai được phép rời đi cho tới khi thề trung thành với ta, hoặc không, không ai được rời đi cho tới khi ta biết được tên thật của tất cả các ngươi. Đó là lý do vì sao các ngươi ở đây. Không phải để giết ta, mà là để cúi đầu trước ta để kết thúc cuộc nổi loạn ồn ào này.”
Saphira lại gầm lên. Eragon nói. “Chúng tôi sẽ không nói.” Đối với đôi tai nó,câu nó nói ra dường như hụt hơi và yếu ớt.
“Vậy thì chúng sẽ chết,” Galbatorix trả lời và chỉ về hai đứa nhỏ. “Cuối cùng, các ngươi chẳng thay đôi được gì. Các ngươi dường như không hiểu; các ngươi đã thua rồi. Ngoài kia, cục diện xấu đang nghiêng về phía những người bạn của ngươi. Binh lính của ta sẽ nhanh chóng bắt chúng đầu hàng thôi. Trận chiến rồi sẽ đi vào hồi kết. Cứ chiến đấu lại xem. Phủ nhận những điều bày ra trước mắt nếu nó an ủi các ngươi phần nào. Nhưng, các ngươi không thể thay đổi định mệnh của mình, hay của Alagaësia.”
Eragon không muốn tin rằng nó và Saphira sẽ giành phần đời còn lại để nghe lệnh Galbatorix. Saphira cũng cảm thấy vậy. Cơn giận dữ của cô hòa cùng với nó, đốt cháy tất cả sự sợ hãi và thận trọng. Nó nói, “Vae weohnata ono vergarí, eka thäet otherúm.” Chúng tôi thề sẽ giết chết ông.
Galbatorix có vẻ tức giận trong thoáng chốc. Sau đó hắn lại nói từ ra cùng một số từ của ngôn ngữ cổ xưa. Lời nguyền Eragon vừa nói ra dường như mất đi tất cả ý nghĩa. Từ ngữ nằm trong đầu óc nó như hàng tá lá vàng rơi rụng, không còn sức đi năng lực.
Môi trên nhà vua cong lên thành thành một cái nhếch mép. “Cứ thề thốt gì thì thề. Chúng sẽ không trói buộc ngươi, trừ khi ta đồng ý.”
“Tôi vẫn sẽ giết ông,” Eragon lầm rầm. Nó hiểu nếu nó tiếp tục, hai đứa nhỏ sẽ phải trả giá bằng mạng sống. Nhưng nó phải giết Galbatorix, và nếu cái giá cho cái chết của lão là mạng sống hai đứa bé kia, Eragon sẵn sàng chấp nhận. Nó biết nó căm ghét bản thân mình. Nó biết nó sẽ nhìn thấy gương mặt hai đứa trong giấc mơ suốt phần đời còn lại. Nhưng nếu nó không thách thức Galbatorix, tất cả sẽ thất bại.
ĐỪng lưỡng lự nữa, Umaroth nói. Giờ là lúc phản công.
Eragon cất giọng. “Sao ông không chiến đấu với tôi? Ông hèn nhát vậy? Hay ông quá yếu không thể nào đấu ngang cơ với tôi? Vì sao ông lại trốn sau lũ trẻ như một bà lão sợ sệt thế?”
Eragon à... Arya cảnh báo.
“Ta không phải người duy nhất mang trẻ con tới đây,” nhà vua trả lời, những nếp nhăn trên khuôn mặt hằn sâu hơn.
“Nhưng có khác đây: Elva đồng ý đi. Nhưng ông chưa trả lời tôi. Vì sao ông không chiến đấu? Có phải vì ông đã dành quá nhiều thời gian ngồi trên ngai vàng ăn kẹo mà quên mất cách cầm kiếm?”
“Ngươi không muốn chiến đấu với ta đâu, đứa nhỏ non nớt kia ạ,” Nhà vua gầm lên.
“Vậy thì chứng minh đi. Thả tôi ra và đấu công bằng đi. Hãy cho tôi thấy ông vẫn là một chiến binh. Hoặc cứ sống như một kẻ hèn nhát chỉ biết trốn sau các Eldunarí. Ông đã chính tay giết Vrael! Vì sao ông sợ tôi? Vì sao...”
“Đủ rồi!” Galbatorix nói. Có chút hồng trên gò má hõm của lão. Sau đó, nhanh như thủy ngân, tâm trạng của hắn thay đổi. Hắn nhe hàm răng đáng sợ thành một nụ cười. “Ta không có được ngai vàng này nhờ cách chấp nhận mọi lời thách thức. Ta cũng không giữ nó nhờ vào những trận đấu công bằng. Đứa nhỏ non nớt kia, ngươi vẫn chưa học được rằng, Chiến thắng thế nào không quan trọng, mà quan trọng là ngươi đã giành được chiến thắng.”
“Ông sai rồi. Có quan trọng chứ,” Eragon nói.
“Ta sẽ nhắc lại với ngươi câu đó khi ngươi thề trung thành với ta. Nhưng...” Galbatorix vỗ chuôi kiếm. “Vì ngươi rất muốn đấu kiếm, ta sẽ chấp nhận đề nghị của ngươi.” Chút hy vọng vụt tắt khi Eragon nói thêm. “Nhưng không phải với ta. Mà với Murtagh.”
Nghe những từ đó, Murtagh bỗng tức giận nhìn Eragon.
Nhà vua vuốt vuốt râu. “Ta muốn biết xem ai mới là chiến binh dũng mãnh hơn. Các ngươi sẽ chiến đấu, không có pháp thuật hay Eldunarí, cho tới khi không thể tiếp tục nổi. Các ngươi không được giết nhau – ta cấm đó – nhưng ngoại trừ chết chóc, thì muốn làm gì cũng được. Ta nghĩ, chúng ta sẽ có chút giải trí khi xem huynh đệ tương tàn.”
“Không,” Eragon nói. “Không phải anh em. Mà là anh em cùng mẹ khác cha. Brom là cha tôi, không phải Morzan.”
Lần đầu tiên Galbatorix ngạc nhiên. Hắn nhếch một bên mép. “Tất nhiên. Ta phải nhận ra chứ. Sự thật hiện hiện ngay trên mặt ngươi cơ mà. Vậy thì trận đấu này còn hợp hơn. Con trai của Brom đấu tay đôi với con trai của Morzan. Định mệnh mới trớ trêu làm sao.”
Murtagh cũng ngạc nhiên. Hắn kiểm soát cơ mặt khá tốt nên Eragon không biết hắn vui sướng hay thất vọng. Nhưng Eragon biết điều này sẽ phá vỡ tình thế chân vạc này. Đây là kế hoạch của nó. Nếu như Murtagh bị phân tán tư tưởng, nó sẽ dễ dàng hạ gục hắn hơn. Và nó thực sự muốn hạ gục hắn, dù chúng có chung một nửa huyết thống.
“Lettam: Galbatorix hơi vẫy tay mà nói.
Eragon loạng choạng khi câu thần chú cầm chân nó biến mất.
Sau đó, nhà vua nói, “Gánga aptr.” Arya, Elva và Saphira trượt ra sau, để lại một khoảng trống rộng rãi cho giữa họ và cái bục. Nhà vua nói thêm vài từ nữa, hầu hết các ngọn đèn tối đi để khu vực trước ngai vàng thành nơi sáng nhất.
“Tới thôi,” Galbatoirx nói với Murtagh. “Nào Eragon, hãy cho chúng ta xem ai là kẻ giỏi hơn.”
Murtagh nhăn mắt bước tới chỗ cách Eragon vài mét. Hắn rút thanh Rar’roc – thanh kiêm đỏ sẫm trông như bị nhuốm máu – sau đó nâng khiên và cúi người.
Sau khi liếc nhìn Arya và Saphira, Eragon vào tư thế tương tự.
“Giờ đấu đi!” Galbatorix hét và vỗ tay.
Eragon toát mồ hôi di chuyển về phía Murtagh, trong khi Murtagh tiến tới chỗ nó.
Đó là một đoạn đường dài, đủ dài để Eragon nghĩ ra các kế sách. Nó loại bỏ hầu hết vì không có tính ứng dụng. Nó biết một mình không đủ để đánh bại nhà vua. Kế hoạch phải có tính xảo quyệt. Nhưng đó lại là cái nó thiếu. Nhưng giờ họ không còn lựa chọn nào khác ngoài đối mặt với Galbatorix.
Hai dãy đèn dẫn đến bục đủ rộng để bốn người đi song song. Eragon mừng vì điều đó. Saphira có thể chiến đấu cạnh bọn nó nếu cần thiết.
Khi tới ngai vàng, Eragon tiếp tục quan sát căn phòng. Nó nghĩ đây là một căn phòng kỳ lạ cho một vị vua tiếp khách. Ngoài con đường sáng đằng sau chúng, căn phòng chìm trong màu xám xịt – còn hơn những hành lang của người lùn bên dưới Tronjiheim và Farthen Dûr. Không khí có mùi khô, mục quen thuộc, dù nó không nhớ ra ở đâu.
“Shruikan đâu?” nó trầm giọng hỏi.
Saphira khụt khịt. Em ngửi thấy mùi lão, nhưng không nghe thấy tiếng.
Elva nhíu mày. “Tôi cũng không cảm nhận được hắn.”
Khi họ còn cách cái bục 7m, họ dừng lại. Đằng sau ngai vàng là một tấm màn đen dày làm bằng nhung, rủ từ trên trần xuống.
Bóng đen đằng sau lưng Galbatorix cho thấy rõ đường nét của lão. Sau đó lão nhoài người về phía trước, vào nơi có ánh sáng. Eragon nhìn thấy mặt lão. Mặt lão dài và gầy, mắt sâu và mũi thẳng. Mắt lão trông như đá, chỉ có chút lòng trắng bao quanh lòng đen. Môi lão mỏng và rộng với một vết hằn nhẹ ở mép. Lão để râu ria quanh miệng, màu đen kịt như quần áo lão. Lão như ở tầm tuổi 40: ở định cao phong độ, nhưng đã gần xế chiều. Có những nếp nhăn trên lông mày và hai bên mũi lão. Da lão mỏng như thể lão trong cả mùa đông lão chỉ ăn củ cải và thịt thỏ. Vai lão rộng và chắc, eo gọn.
Hắn đôi vương miện màu vàng đỏ đính đá quý. Vương miện có vẻ cổ xưa – có lẽ hơn cả đại sảnh này. Eragon phân vân liệu nó có từng thuộc về Vua Palancar cách đâu hàng trăm năm không.
Trên lòng Galbatorix để thanh kiếm. Đó là thanh kiếm của Kỵ sĩ. Điều đó là quá rõ, nhưng Eragon chưa bao giờ nhìn thấy một thanh kiếm tương tự. Lưỡi kiếm trắng sáng, trong khi những viên đá quý gắn trên chuôi kiếm sáng như dòng suối thượng nguồn. Thanh kiếm tổng hòa tạo nên một điều gì đó khiến Eragon bất an. Màu của nó – hay đúng hơn sự thiếu màu của nó – khiến nó tới xương bị phơi nắng. Đó là thứ màu sắc của cái chết, chứ không phải sự sống. Nó tạo cho người nhìn cảm giác nguy hiểm hơn bất cứ thanh kiếm đen nào.
Galbatorix quan sát chúng từng lượt không chớp mắt. “Vậy là, các người tới đây giết ta,” lão nói. “Vậy thì, giờ chúng ta bắt đầu nhé?” Lão nâng thanh kiếm và giang tay như điệu bộ chào mừng.
Eragon đứng rộng chân và giơ khiên kiếm lên. Lời mời của nhà vua khiến nó không yên.Lão đang chơi chúng ta.
Elva vẫn cầm thanh Dauthdaert và bước lên nói. Nhưng, cô nhóc không nói lên lời. Elva nhìn Eragon hoảng loạn.
Eragon cố dùng trí óc chạm tới tư tưởng cô bé. Nhưng nó không cảm nhận nổi suy nghĩ cô nhóc. Như thể cô bé không còn ở trong phòng này.
Galbatorix cười rồi để kiếm lại vào lòng và ngả lưng trên ngai vàng. “Ngươi nghi rằng ta không biết gì về khả năng của ngươi ư? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ bị hạ gục chỉ bằng cái mánh nhỏ xíu đó à? Ồ, ta không nghi ngờ rằng lời nói của ngươi sẽ làm hại ta, nhưng chỉ là khi ta nghe được thôi.” Đôi môi trắng bợt của lão cong lên thành một nụ cười độc ác, chế giễu. “Thật ngu ngốc. Đây là kế hoạch của các ngươi ư? Một đứa nhỏ không thể nói trừ khi ta cho phép, một cây giáo thích hợp treo trên tường hơn mang ra trận, một tập hợp Eldunarí mà một nửa đã mất trí vì tuổi già? Chậc chậc. Ta đã nghĩ cô giỏi hơn, Arya ạ. Và ngươi nữa, Glaedr. Nhưng giờ ta nghĩ rằng tình cảm đã che lấp lí trí của ngươi vì ta dùng Murtagh giết Oromis.
Glaedr nói với Eragon, Saphira và Arya, Giết chết hắn. Ông rồng vàng bình tĩnh tuyệt đối, nhưng chính sự bình tĩnh đó đã để lộ ra cơn giận dữ ẩn dưới các cảm xúc khác.
Eragon liếc nhìn Arya và Saphira. Sau đó cả ba người bắt đầu đi về bục, trong khi Glaedr, Umaroth, và những Eldunarí tấn công tư tưởng Galbatorix.
Trước khi Eragon kịp bước thêm vài bước, nhà vua đứng dậy khỏi chỗ ngồi bọc nhung và hô một Từ. Từ dội vào tâm trí Eragon, mỗi phần trong cơ thể nó như dội cộng hưởng. Nó như một nhạc cụ trong một dàn nhạc vậy. Dù phản ứng dữ dội, nhưng Eragon không thể nhớ nổi Từ đó; nó nhạt dần khỏi trí nhớ nó. Nó chỉ biết Từ đó có tồn tại và ảnh hưởng tới nó thế nào.
Galbatorix nói thêm nhiều từ nữa, nhưng không từ nào có cùng sức mạnh như từ đầu tiên. Eragon quá choáng váng không hiểu nổi. Khi từ cuối cùng rời môi nhà vua, một xung lực tóm lấy Eragon, dừng nó giữa không trung. Nó cố cử độngm nhưng cơ thể nó cứng như đá. Nó chỉ có thể thở, nhìn và nói.
Nó không hiểu; lưới phòng vệ của nó phải bảo vệ được nói khỏi phép thuật của nhà vua.
Bên cạnh nó, Saphira, Arya, Elva cũng bất động.
Eragon nổi giận vì nhà vua tóm được chúng quá dễ dàng. Eragon kết hợp tư tưởng với các Eldunarí khi họ tấn công tư tưởng Galbatorix. Nó cảm thấy vô số các con rồng khác đối đầu với họ. Chúng than khóc, lảm nhảm, gào thét vì đau đớn và buồn bã. Eragon chỉ muốn tách ra trước khi chính nó bị điện. Chúng cũng rất mạnh, như thể hầu hết đầu bằng cỡ Glaedr.
Những con rồng đối nghịch khiến họ không thể tấn công Galbatorix trực diện. Mỗi lần Eragon nghĩ nó cảm nhận được tư tưởng của nhà vua, một trong những con rồng đã chết lại chắn ngang tư tưởng Eragon, buộc nó rút lui. Chiến đấu với những con rồng này rất vất vả vì tư tưởng của chúng hoang dã và khó hiểu. Hạ gục một con thôi cũng giống như cố giữ một con sói dại vậy. Và ở đây lại có quá nhiều rồng, nhiều hơn số lượng Eldunarí được các Kỵ sĩ giấu dưới hầm mộ của những Linh hồn.
Trước khi bên nào giành được lợi thế, Galbatorix, dường như không bị ảnh hưởng gì, nói, “Tới đây nào, con yêu, tới gặp những vị khách của chúng ta thôi.”
Một câu nhóc và một cô bé xuất hiện từ sau ngai vàng và đứng về bên tay phải nhà vua. Cô gái trông khoảng sáu tuổi, câu nhóc tầm tám chín tuổi. Họ nắm tay nhau rất chặt. Eragon đón chúng là anh chị em. Cả hai đều mặc đồ ngủ. Cô bé bám lấy tay anh và nửa nấp sau, trong khi cậu bé có vẻ sợ nhưng quyết tâm. Kể cả khi chật vật chống cự Eldunarí của Galbatorix, Eragon cũng cảm nhận được tư tưởng lũ trẻ - có thể cảm thấy sự sợ hãi và bối rối trong chúng. Nó biết chúng có thực.
“Con bé xinh không?” Galbatorix hỏi và dùng một ngón tay nâng cằm cô bé lên. “Mắt lớn và mái tóc đẹp. Câu bé này có đẹp trai không?” Lão đặt tay lên vai cậu bé. “Người ta nói, trẻ con là món quà của thượng đế dành cho chúng ta. Ta không tin. Ta biết trẻ con cũng độc ác và kinh khủng như người lớn. Chúng chỉ không có sức mạnh để biến mong ước thành hiện thực.
“Có thể các ngươi đồng tình với ta, có thể không. Nhưng dù gì thì dù, ta biết Varden luôn tự hào về phẩm giá của mình. Các ngươi thấy các ngươi là kẻ cầm cân công lý, những kẻ bảo vệ cho người dân vô tội – làm như chúng thực sự vô tội ấy – và là kẻ chiến đấu chống lại cái ác đã tồn tại bấy lâu nay. Vậy thì tốt thôi; giờ chúng ta hãy thử xem nó thuyết phục tới đâu và xem các ngươi có thực sự là kẻ mà các ngươi tuyên bố không. Trừ khi các ngươi ngừng tấn công, nếu không ta sẽ giết chết hai đứa nhỏ này” – lão lắc vai thằng bé – “và ta sẽ giết chúng nếu ngươi dám tấn công ta lần nữa.... Đúng hơn, nếu các ngươi làm ta không vui, kiểu gì ta cũng giết chúng. Vì thế ta khuyên các ngươi đừng nên manh động.” Hai đứa bé dường như muốn bệnh, nhưng chúng không dám chạy trốn.
Eragon nhìn Arya, nó thấy sự tuyệt vọng của mình phản chiếu trong mắt cô.
Umaroth! Họ hét lớn.
Không, ông rồng trắng gầm lên, như thể ông đang đấu vật với những Eldunarí khác.
Người phải ngừng lại, Arya nói.
Không!
Lão sẽ giết mấy đứa nhỏ, Eragon nói.
Không! Chúng ta sẽ không bỏ cuộc! Không phải lúc này!
Đủ rồi! Glaedr rống lên. Những đứa nhỏ đang gặp nguy.
Và sẽ nhiều đứa nhỏ nữa gặp nguy nếu chúng ta không giết chết Kẻ-đập-trứng này.
Đúng, nhưng giờ không phải thời điểm thích hợp để thử, Arya nói. Hãy đợi thêm chút nữa, và có lẽ chúng ta sẽ tìm được cách tấn công hắn mà không ảnh hưởng gì tới tính mạng bọn nhỏ.
Và nếu không? Umaroth hỏi,
Eragon lẫn Arya đều không đưa ra được câu trả lời.
Vậy thì chúng ta sẽ làm điều phải làm, Saphira nói. Eragon ghét điều đó, nhưng nó biết cô em nó đúng. Họ không thể đặt hai đứa nhỏ lên trên lợi ích của toàn bộ Alagaësia. Nếu có thể, họ sẽ cứu hai đứa trẻ, nhưng nếu không thể, họ sẽ vẫn tiếp tục tấn công. Họ không còn lựa chọn nào khác.
Khi cuộc trò chuyện với Umaroth và các Eldunarí khác kết thúc, Galbatorix mỉm cười, “Đó, thế tốt hơn rồi. Giờ chúng ta có thể nói chuyện như những người có văn hóa, không phải lo lắng ai sẽ giết ai.” Lão vỗ đầu thằng bé và chỉ xuống bậc thang. “Ngồi xuống đó.” Không cãi lời, hai đứa nhỏ ngồi xuống bậc thềm thấp nhất, càng xa nhà vua càng tốt. Sau đó Galbatorix cử động và nói, “Kausta.” Eragon trượt lên trên cho tới khi đứng ở bệ đài, cùng Elva, Arya và Saphira.
Eragon tức giận vì lưới phòng hộ không bảo vệ nổi họ. Nó nghĩ tới TỪ - dù nó là từ gì – và sự nghi ngờ kinh hoàng bắt đầu bắt rễ trong nó. Nhanh chóng kéo theo là sự vô vọng.Sau tất cả kế hoạch của họ, tất cả những gì họ nói hay lo lắng hay chịu đau khổ, tất cả những gì họ hy sinh, Galbatorix lại dễ dàng tóm được bọn họ dễ như túm một con mèo con mới sinh. Nếu như nghi ngờ của Eragon là đúng, nhà vua còn nguy hiểm hơn họ tưởng.
Nhưng, họ chưa hẳn hết hy vọng. Trong giờ phút này, trí óc của họ vẫn còn là của họ. Và tới lúc này, họ còn sử dụng pháp thuật được... bằng cách này hay cách khác.
Ánh nhìn của Galbatorix chiếu thẳng vào Eragon. “Vậy ngươi là ngươi gây cho ta rất nhiều rắc rối, Eragon, con trai của Morzan...Ngươi và ta đã từng gặp nhau từ rất lâu về trước. Nếu mẹ ngươi không ngu ngốc giấu ngươi tại làng Carvahall, ngươi sẽ lớn lên tại đây, Urû’baen này, như một đứa trẻ quý tộc, với tất cả của cải và quyền lực, thay vì trải qua những tháng ngày trong đống bùn đất.
“Nhưng cuối cùng ngươi đã ở đây, tất cả những thứ đó cuối cùng cũng là của ngươi. Chúng là thứ ngươi đáng được nhận khi sinh ra, là tài sản thừa kế của ngươi, và ta sẽ xem người nhận lấy chúng.” Lão dường như quan sát Eragon kỹ hơn. Lão nói, “Ngươi giống mẹ ngươi nhiều bố ngươi. Murtagh thì ngược lại. Nhưng cũng chẳng vấn đề gì. Dù ngươi giống ai thì ngươi và anh trai ngươi phải phục vụ ta, cũng như cha mẹ ngươi.”
“Không bao giờ,” Eragon nghiến răng trả lời.
Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên mặt nhà vua, “Không bao giờ ư? Chúng ta sẽ xem xem.” Ánh nhìn lão chuyển hướng. “Và ngươi, Saphira. Trong tất cả những vị khách ngày hôm nay, ta mừng nhất khi thấy ngươi. Ngươi đã trưởng thành rất tốt. Ngươi có nhớ nơi này không? Ngươi có nhớ giọng của ta không? Ta đã dành rất nhiều đêm nói chuyện với ngươi và những quả trứng khác trong khi trị vị tốt Đế chế.”
....Ta....Ta có nhớ đôi chút, Saphira nói và Eragon nhắc lại cho nhà vua nghe. Cô nàng không muốn trao đổi trực tiếp với lão mà nhà vua cũng không cho phép. Tránh xa tư tưởng của nhau ra là cách tốt nhất để bảo vệ bản thân.
Galbatorix gật đầu. “Ta chắc ngươi sẽ nhớ nhiều hơn nếu ngươi ở trong những bức tường này lâu hơn. Ngươi không để ý nhiều tới căn phòng này, nhưng ngươi dành phần lớn cuộc đời tại một nơi cách không xa đây lắm. Đây là quê nhà của ngươi, Saphira. Đây là nơi ngươi thuộc về. Và đây là nơi ngươi xây tổ và đẻ trứng.
Mắt Saphira nheo lại, Eragon cảm thấy ở cô em nó có lòng mong ước kỳ lạ, hòa trộn cùng nỗi hận thù cháy bỏng.
Nhà vua tiếp tục, “Arya Dröttningu. Định mệnh thật biết trêu người. Ngươi lại ở đây, đúng như hồi ta đã ra lệnh cho mang ngươi tới đây nhiều năm về trước. Ngươi đi đường vòng, nhưng cuối cùng ngươi cũng tới, và lần này ngươi tình nguyện. Ta thấy điều này thật thú vị. Ngươi có thấy thế không?”
Arya mím môi không trả lời.
Galbatorix cười nhẹ. “Ta từa nhận ngươi từng là cái gai trong mắt ta trong một thời gian. Ngươi không gây nhiều rắc rối như tên Brom thích xen vào chuyện của người khác, nhưng ngươi cũng đâu chịu ngồi yên. Sẽ có ngươi nói hoàn cảnh này, tình thế này là lỗi của ngươi, vì ngươi là người đã đưa trứng Saphira tới tay Eragon. Nhưng, ta không trách ngươi. Nếu không có ngươi, Saphira đã không thể đưa những kẻ thù cuối cùng ra khỏi nơi ấn náu. Vì thế, ta cám ơn ngươi.
“Và giờ là ngươi, Elva. Đứa bé có dấu ấn của Kỵ sĩ rồng trên trán. Dấu ấn rồng và lời chúc đã biến thành lời nguyền bắt nhận ra ngươi nào mang nỗi đau gì và sẽ phải gây đau khổ cho người khác. Ngươi đã phải chịu đựng những năm tháng quá khổ đau. Ngươi khinh thường những kẻ xung quanh ngươi vì những khuyết điểm của họ, kể cả khi ngươi buộc phải cùng chung gian khổ với họ. Varden đã lợi dụng ngươi. Hôm nay ta sẽ kết thúc trận chiến đang tra tấn ngươi, ngươi sẽ không bao giờ phải chịu đựng lỗi lầm và đau khổ của kẻ khác. Ta hứa. Có thể đôi khi ta sẽ cần dùng tới khả năng của ngươi, nhưng về phần chính, ngươi sẽ sống an nhàn, bình yên.”
Elva nhíu mày. Cô nhóc biết rõ nhà vua đang dụ dỗ mình. Eragon nhận ra rằng, nghe lời nói của Galbatorix cũng nguy hiểm như khi nghe Elva nói vậy.
Galbatorix dừng lại và vuốt ve sống kiếm trong khi đánh giá họ. Sau đó, hắn nhìn ra sau họ về một điểm trong không khí, nơi các Eldunarí đang ẩn hình. Tâm trạng của lão tăm tối hơn. “Hãy chuyển lời của ta tới Umaroth,” lão nói. “Umaroth! Chúng ta đã từng gặp mặt nhau một lần, dù không lấy gì làm vui vẻ. Ta nghĩ ta đã giết chết ngươi ở Vroengard.”
Umaroth đáp lời còn Eragon nhắc lại: “Ông ấy nói...”
“...rằng ngươi chỉ giết chết thân thể người,” Arya nói nốt.
“Quá rõ rồi,” Galbatorix nói. “Các Kỵ sĩ rồng giấu ngươi và những kẻ khác ở đâu? Vroengard ư? Hay nơi nào khác? Những quần thần và ta đã tìm kiếm hầu như toàn bộ đống đổ nát của Doru Araeba.”
Eragon lưỡng lị khi truyền lời trả lời của ông rồng. Chắc chắn nó sẽ làm nhà vua kém vui, nhưng nó nghĩ, nó không còn lựa chọn nào khác. “Người nói...rằng người sẽ không bao giờ cho ông biết thông tin trong khi tư tưởng còn được tự do.”
Lông mày Galbatorix nhíu lại. “Thật sao? À, nhưng dù gì hắn cũng sẽ phải nói cho ta nghe, dù muốn hay không.” Nhà vua vỗ vào chuôi thanh kiếm trắng. “Ta đã lấy thanh kiếm này từ Kỵ sĩ của hắn, ngươi biết đó, khi ta giết chết hắn – giết chết Vrael - ở ngọn tháp canh nhìn toàn cảnh thung lũng Palancar. Vrael đã đặt tên cho thanh kiếm này. Hắn gọi nó là Islingr, “Kẻ mang ánh sáng.” Ta nghĩ cái tên Vrangr....thích hợp hơn.
Vrangr có nghĩa là “lệch” và Eragon đồng ý rằng cái tên đó hợp với thanh kiếm hơn.
Một tiếng nổ nhẹ phát ra đằng sau họ. Galbatorix lại mỉm cười. “À, tốt. Murtagh và Thorn sẽ nhanh tới gặp chúng ta thôi. Và sau đó chúng ta có thể chính thức bắt đầu.” Một âm thanh nữa vang lên trong phòng, một tiếng động lớn dường như cùng lúc phát ta từ nhiều hướng. Galbatorix ngoái nhìn ra sau và nói. “Các ngươi thật không có ý tứ gì khi tấn công sớm vậy. Ta đã thức rồi – ta thường thức giấc trước bình minh – nhưng các ngươi lại đánh thức Shruikan. Cậu bé đó hay cáu gắt khi mệt, và khi cậu chàng mệt, cậu chàng sẽ ăn người. Những lính gác của ta đã học được rằng không nên đánh thức cu cậu khi nghỉ ngơi. Các ngươi sẽ nhanh chóng nhận ra bài học này thôi.”
Khi Galbatorix nói, bức màn trướng đằng sau lưng lão động đậy và bay lên trần nhà.
Eragon choáng váng khi nhận ra đó chính là cánh của Shruikan.
Con rồng đen nằm cuộn tròn trên sàn nhà với cái đầu đặt gần ngai vàng, thân hắn hình thành một bức tường cao khiến bất kỳ ai cũng không thể leo qua nếu không dùng pháp thuật. Vảy trên người Shruikan không tỏa sáng chói lọi như vảy Saphira hay Thorn mà giống như loang loáng đen. Màu mực khiến cho những chiếc vảy hầu như chắn sáng, khiến người khác nhìn vào đã mường tượng được sức mạnh. Eragon chưa từng thấy điều đó ở bất cứ vảy rồng nào. Như thể Shruikan được dát đá hay kim loại, chứ không phải đá quý.
Con rồng lớn khủng khiếp. Eragon lúc đầu khó lòng chấp nhận rằng toàn bộ hình thể trước mặt chỉ là của một sinh vật sống. Nó nhìn thấy một phần cổ Shruikan mà chứ nghĩ đang nhìn thấy phần thân thể chính của con rồng; nó nhìn thấy một phần bàn chân sau của Shruikan mà cứ tưởng đó là cẳng chân. Một sải cánh của sinh vật phải bằng toàn bộ một cánh rồng trong trí nhớ của nó. Chỉ khi nó nhìn lên và thấy những cái gai trên đối sống Shruikan, Eragon mới ý thức nổi kích cỡ thật của con rồng. Mỗi đốt gai lớn bằng một cây sồi đại thụ; những chiếc vẩy xung quanh đó phải dày ít nhất 35cm, nếu không muốn nói là hơn.
Sau rồi Shruikan mở một bên mắt nhìn họ. Con ngươi hắn màu trắng xanh, màu của băng tuyết trên những đỉnh núi cao. Nó dường như sáng tới giật mình khi so sánh với lớp vảy đen.
Con ngươi lớn đảo qua đảo lại nghiên cứu từng khuôn mặt. Ánh mắt của hắn không chứa đựng điều gì khác ngoài sự tức giận và điên loạn. Eragon cảm thấy chắn chắn rằng Shruikan sẽ giết chết họ ngay lập tức nếu Galbatorix cho phép.
Cái nhìn của con mắt to tướng đó – đặc biệt khi nó hằn rõ sự hận thù – khiến Eragon muốn tháo chạy và trốn vào một nơi nào đó thật sâu, thật sau trong lòng đất. Nó tượng tượng rằng đó chính là cảm giác của một con thỏ khi đối mặt với một sinh vật lớn, đầy răng nhọn.
Bên cạnh nó, Saphira gầm lên, và những cái vảy dựng đứng như gai nhím.
Để đáp lại, một ngọn lửa xuất hiện ở lỗ mũi Shruikan, hắn cũng gầm lên, át tiếng Saphira và tiếng trong phòng rung lên như trời long đất lở.
Trên bệ, hai đứa nhỏ ré lên và cuộn tròn lại, kẹp đầu vào giữa chân.
“Bình tĩnh nào, Shruikan,” Galbatorix nói và con rồng đen im lặng như trước. Mắt hắn nhắm, nhưng không hoàn toàn; con rồng tiếp tục quan sát chúng qua khe mắt, như thể đang đợi thời cơ chiến đấu.
“Hắn không thích các ngươi,” Galbatorix nói. “Nhưng mà, hắn có thích ai đâu...đúng không, Shruikan?” con rồng khụt khít, mùi khói phảng phất trong không khí.
Một lần nữa Eragon thấy mất hết hy vọng. Shruikan có thể dùng một bạt giết chết Saphira. Dù Saphira to bằng căn phòng này thì ngày cô nàng tiêu diệt được Shruikan còn xa lắm.
Sự vô vọng của nó nhanh chóng biến thành cơn giận dữ. Nó đấu vật với dây trói vô hình. “Sao ông lại làm thế này?” nó hét và gồng cứng các bắp thịt.
“Tôi cũng muốn biết,” Arya nói,
Ánh mắt Galbatorix dường như sáng lên trong dưới hàng lông mày đen. “Ngươi không đoán được sao, tiên nữ?”
“Tôi thích một câu trả lời hơn là đoán mò,” nàng đáp lời.
“Rất tốt. Nhuwngtrwowcs hết ngươi phải làm một vài điều để ngươi biết điều ta nói là thật. Ngươi thử đọc thần chú. Cả hai ngươi, và sau đó ta sẽ nói cho các ngươi biết.” Khi cả Eragon lẫn Arya đều không nói gì, nhà vua vẩy tay. “Tiếp tục đi; ta hứa sẽ không trừng phạt các ngươi. Giờ thử đi.”
Arya thử trước. “Thrautha,” nàng nói, giọng thô cứng và trầm. Eragon đoán, nàng đang cố phi Dauthdaert về phía Galbatorix. Nhưng, vũ khí vẫn nằm nguyên trên tay nàng.
Sau đó, eragon nói, “Brisingr!” nó nghĩ có thể mối liên kết giữa nó và thanh kiếm sẽ cho phép nó sử dụng phép thuật ở nơi Arya không dùng được. Nhưng, thất vọng thay, thanh kiếm vẫn nằm nguyên tại chỗ, hắt ánh sáng nhè nhẹ trong ánh đèn mờ.
Ánh nhìn của Galbatorix trở nên căng thẳng hơn. “Giờ câu trả lời với ngươi đã rõ ràng rồi đó, tiên nữ ạ. Ta mất gần hết thế kỷ trước để cuối cùng phát hiện ra bí mật lâu nay ta tìm kiếm: cách trị các pháp sư trên Alagaësia. Ta không dễ gì mới tìm ra nó; hầu hết mọi người đều bỏ cuộc trong thất vọng hoặc nếu họ có sự kiên nhẫn thì họ lại từ bỏ vì sợ hãi. Nhưng ta thì không. Ta tiếp tục. Và trong suốt quá trình tìm hiểu, ta đã phát hiện ra thứ bao lâu nay ta mong ước: một văn bản viết tại một vùng đất khác, một thời gian khác, không phải do thần tiên, người lùn, con người hay Urgal ghi chép. Trên văn bản đó, có nói tới một TỪ nhất định – một cái tên mà các pháp sư các thời kỳ tìm kiếm mà không bao giờ tìm ra. Họ chỉ chuốc lấy thất vọng mà thôi.” Galbatorix giơ một ngón tay. “Cái tên của mọi cái tên. Cái tên của ngôn ngữ cổ xưa.”
Eragon ngăn không chửi thề. Nó đúng. Đó là điều Ra’zac cố nói cho mình biết, nó nghĩ và nhớ lại điều mà một trong những con quái vật giống côn trùng đó đã nói với nó tại Helgrind: “Ngài đã sắpppppp tìm ra cái tên....Cái tên thực!”
Eragon chùng lòng vì tiết lộ của Galbatorix. Tuy nhiên nó vẫn cho rằng cái tên đó không thể ngăn nó và Arya – hay Saphira – sử dụng ma thuật không bằng ngôn ngữ cổ xưa. Thế thì cũng chẳng giúp gì. Kết giới của nhà vua sẽ bảo vệ lão cùng Shruikan khỏi bất cứ bùa chúa nào. Nhưng, nếu nhà vua không biết rằng họ có thể sử dụng pháp thuật không dùng ngôn ngữ cổ xưa, hay hắn biết nhưng không tin, có thể họ sẽ làm lão ngạc nhiên hoặc làm lão xao lãng trong chốc lát. Nhưng dù gì Eragon cũng không chắc điều này thành công.
Galbatorix tiếp tục: Với TỪ này, ta có thể thay đổi các câu thần chú dễ dàng như pháp sư điều khiển các nguyên tố. Tất cả các câu thần chú lệ thuộc vào ta nhưng ta thì không, trừ khi ta là người chọn câu thần chú.”
Có thể lão không biết, Eragon nghĩ, chút quyết tâm lóe lên trong tim nó.
“Ta sẽ sử dụng tên của mọi cái tên để thuần phục tất cả các pháp sư của Alagaësia, và không ai có thể dùng thần chú trừ khi ta cho phép, kể cả thần tiên. Giây phút này, những pháp sư trong quân đội ngươi đã nhận ra được rồi đó. Một khi chúng tiến vào Urû’baen tới một vị trí nhất định, qua cổng chính, pháp thuật của chúng sẽ ngừng hoạt động. Có thể một số bùa chú còn quay lại tấn công quân đội của ngươi nữa cơ.” Galbatorix nghiêng đầu và nhìn xa xăm như đang lắng nghe ai đó thì thầm bên tai. “Nó sẽ gây ra nhiều phiền phức đó.”
Eragon muốn nhỏ vào mặt nhà vua. “Không vấn đề gì,” nó gầm lên. “Chúng tôi sẽ tìm ra cách chặn đứng ông.”
Galbatorix dường như có chút hứng thú. “Thật sao. Bằng cách nào? Và tại sao? Hãy nghĩ về điều ngươi nói đi. Ngươi sẽ ngăn chặn cơ hội Alagaësia lần đầu tiên có được sự yên bình thực sự chỉ vì ngươi muốn trả thù? Ngươi sẽ để cho các pháp sư tiếp tục làm theo cách của họ, dù họ gây tổn thương cho kẻ khác đến mức nào? Nó còn tệ hơn những việc ta đã làm rất nhiều. Thật không biết suy nghĩ. Những Kỵ sĩ rồng dũng mãnh nhất không thể đánh bại ta, ngươi còn lâu mới ngang hàng với họ. Ngươi không có cơ hội đánh bại ta. Tất cả các ngươi.”
“Tôi đã giết Durza, và tôi cũng đã giết chết Ra’zac.” Eragon. “Sao tôi lại không giết được ông?”
“Ta không yếu như những kẻ phục vụ ta. Ngươi thậm chí còn không đánh ngang cơ được với Murtagh, mà hắn chỉ là bóng của một cái bóng. Cha ngươi, Morzan mạnh mẽ hơn cả hai ngươi, vậy mà ông ta còn không chống chọi nổi với ta. Hơn nữa,” Galbatorix nói với nét độc ác hiển hiện trên khuôn mặt, “ngươi đã nhầm nếu ngươi nghĩ ngươi đã hủy diệt loài Ra’zac. Những quả trứng ở Dras-Leona không phải những quả duy nhất ta lấy từ Lethrblaka. Ta còn có những quả trứng khác, giấu ở nơi khác. Chúng sẽ nở sớm thôi, và Ra’zac sẽ lại sớm gầm rú trên trái đất dưới sự điều khiển của ta. Còn về chuyện Durza, tà thần rất dễ tạo ra, và chúng thường gây phiền phức nhiều hơn giá trị của chúng. Vậy các ngươi thấy rồi dó, các ngươichẳng thắng được gì – không có gì ngoài thất bại.”
Eragon ghét nhất ở Galbatorix là tính tự mãn và sự trịch thượng. Nó muốn đem tất cả sự giận dữ ném vào nhà vua và dùng bất cứ câu chửi nào nó biết để rủa xả lão. Nhưng vì sự an toàn của lũ trẻ, nó ngậm miệng lại.
Mọi người có cách nào không? Eragon hỏi Saphira, Arya và Glaedr.
Không, Saphira nói. Những người khác im lặng.
Umaroth?
Chỉ có cách tấn công khi còn có thể.
Tất cả không nói gì trong một phút. Galbatorix chống một bên tay, tựa cằm trên cổ tay và quan sát. Dưới chân lão, hai đứa trẻ khe khẽ khóc. Phía bên trên, con mắt Shruikan vẫn dán vào Eragon và những người bạn đồng hành, như một ngọn đèn băng xanh lớn.
Sau đó họ nghe thấy tiếng cửa mở và đóng lại cùng tiếng bước chân đang tới gần – của một con người và một con rồng.
Murtagh và Thorn nhanh chóng xuất hiện trong tầm nhìn của họ. Chúng dừng lại cạnh Saphira. Thorn cúi đầu. “Thưa bệ hạ.”
Nhà vua vẫy tay và Murtagh cùng Thorn bước tới bên phải ngai vàng.
Murtagh kinh tởm nhìn Eragon. Sau đó hắn chắp tay sau lưng và nhìn xa xa về cuối căn phòng, tảng lờ nó đi.
“Ngươi tới muộn hơn ta tưởng,” Galbatorix nói bằng giọng ngọt ngào giả dối.
Không thèm nhìn, Murtagh nói, “Cánh cổng bị hỏng nặng hơn thần nghĩ, thưa bệ hạ. Và các bùa chú ngài đặt ở đó rất khó chữa lại.”
“ý ngươi là ngươi tới chậm là do lỗi của ta?”
Quai hàm Murtagh cứng lại. “Không, thưa bệ hạ. Thần chỉ đang giải thích thôi. Ngoài ra, một phần hành lang khá là... lộn xông, đã cản tốc độ của chúng thần.”
“Ta hiểu. Chúng ta sẽ nói tới vấn đề này sau, nhưng giờ, chúng ta phải thảo luận những vấn đề khác. Đầu tiên, giờ là thời khắc những vị khách của chúng ta cần gặp thành viên cuối cùng trong buổi tiệc ngày hôm nay. Hơn nữa, giờ là lúc cho ánh sáng phù hợp rồi.”
Galbatorix gại lưỡi kiếm vào một bên ngai vàng, và bằng giọng trầm, lão hét, “Naina!”
Dưới lệnh của hắn, hàng trăm ngọn đèn tỏa sáng trên các bức tường, tắm căn phòng trong ánh sáng ấm áp như ánh nến. Căn phòng vẫn hơi tối ở các góc, nhưng đây là lần đầu tiên Eragon có thể nhìn rõ các chi tiết xung quanh. Các trụ nhà và xà nhà hằn trên tường, trên đó đều óc các bức phù điêu hay tranh vẽ. Vàng bạc được sử dụng rất nhiều, Eragon còn thấy ánh đá quý lấp lánh. Đây là một sự trưng bày sự giàu có, có thể so sánh với những phú gia của Tronjheim hay Ellesméra.
Sau một lát, nó còn để ý thấy những thứ khác: một đống đá xám – có lẽ là đá hoa cương – cao hơn 2,5m, ở bên trái họ, nơi ánh đèn lúc trước không chiếu tới. Và bị xích vào đó là Nasuada, chỉ mặc một bộ áo trắng đơn giản. Cô đang trợn mắt nhìn họ, dù cô không thể nói vì có nùi giẻ nhét mồm. Cô trông thảm hại và mệt mỏi, nhưng nhìn chung vẫn khỏe.
Eragon nhẹ nhõm hơn. Nó vốn không dám hy vọng cô còn sống. “Nasuada!” nó hét. “Cô không sao chứ?”
Cô gật.
“Lão có bắt cô thề trung thành không?”
Cô lắc đầu.
“Ngươi nghĩ nếu ta đã bắt được cô ta thề trung thành thì cô ta có thể nói ra sao?” Galbatorix nói. Khi Eragon nhìn nhà vua, nó thấy Murtagh đang liếc nhìn Nasuada với vẻ quan tâm. Nó rất quan tâm tới chi tiết này.
“Ừ, vậy sao?” Eragon thách thức hỏi lại.
“Tất nhiên là không. Ta quyết định đợi tới khi tập hợp các ngươi lại. GIờ, không ai được phép rời đi cho tới khi thề trung thành với ta, hoặc không, không ai được rời đi cho tới khi ta biết được tên thật của tất cả các ngươi. Đó là lý do vì sao các ngươi ở đây. Không phải để giết ta, mà là để cúi đầu trước ta để kết thúc cuộc nổi loạn ồn ào này.”
Saphira lại gầm lên. Eragon nói. “Chúng tôi sẽ không nói.” Đối với đôi tai nó,câu nó nói ra dường như hụt hơi và yếu ớt.
“Vậy thì chúng sẽ chết,” Galbatorix trả lời và chỉ về hai đứa nhỏ. “Cuối cùng, các ngươi chẳng thay đôi được gì. Các ngươi dường như không hiểu; các ngươi đã thua rồi. Ngoài kia, cục diện xấu đang nghiêng về phía những người bạn của ngươi. Binh lính của ta sẽ nhanh chóng bắt chúng đầu hàng thôi. Trận chiến rồi sẽ đi vào hồi kết. Cứ chiến đấu lại xem. Phủ nhận những điều bày ra trước mắt nếu nó an ủi các ngươi phần nào. Nhưng, các ngươi không thể thay đổi định mệnh của mình, hay của Alagaësia.”
Eragon không muốn tin rằng nó và Saphira sẽ giành phần đời còn lại để nghe lệnh Galbatorix. Saphira cũng cảm thấy vậy. Cơn giận dữ của cô hòa cùng với nó, đốt cháy tất cả sự sợ hãi và thận trọng. Nó nói, “Vae weohnata ono vergarí, eka thäet otherúm.” Chúng tôi thề sẽ giết chết ông.
Galbatorix có vẻ tức giận trong thoáng chốc. Sau đó hắn lại nói từ ra cùng một số từ của ngôn ngữ cổ xưa. Lời nguyền Eragon vừa nói ra dường như mất đi tất cả ý nghĩa. Từ ngữ nằm trong đầu óc nó như hàng tá lá vàng rơi rụng, không còn sức đi năng lực.
Môi trên nhà vua cong lên thành thành một cái nhếch mép. “Cứ thề thốt gì thì thề. Chúng sẽ không trói buộc ngươi, trừ khi ta đồng ý.”
“Tôi vẫn sẽ giết ông,” Eragon lầm rầm. Nó hiểu nếu nó tiếp tục, hai đứa nhỏ sẽ phải trả giá bằng mạng sống. Nhưng nó phải giết Galbatorix, và nếu cái giá cho cái chết của lão là mạng sống hai đứa bé kia, Eragon sẵn sàng chấp nhận. Nó biết nó căm ghét bản thân mình. Nó biết nó sẽ nhìn thấy gương mặt hai đứa trong giấc mơ suốt phần đời còn lại. Nhưng nếu nó không thách thức Galbatorix, tất cả sẽ thất bại.
ĐỪng lưỡng lự nữa, Umaroth nói. Giờ là lúc phản công.
Eragon cất giọng. “Sao ông không chiến đấu với tôi? Ông hèn nhát vậy? Hay ông quá yếu không thể nào đấu ngang cơ với tôi? Vì sao ông lại trốn sau lũ trẻ như một bà lão sợ sệt thế?”
Eragon à... Arya cảnh báo.
“Ta không phải người duy nhất mang trẻ con tới đây,” nhà vua trả lời, những nếp nhăn trên khuôn mặt hằn sâu hơn.
“Nhưng có khác đây: Elva đồng ý đi. Nhưng ông chưa trả lời tôi. Vì sao ông không chiến đấu? Có phải vì ông đã dành quá nhiều thời gian ngồi trên ngai vàng ăn kẹo mà quên mất cách cầm kiếm?”
“Ngươi không muốn chiến đấu với ta đâu, đứa nhỏ non nớt kia ạ,” Nhà vua gầm lên.
“Vậy thì chứng minh đi. Thả tôi ra và đấu công bằng đi. Hãy cho tôi thấy ông vẫn là một chiến binh. Hoặc cứ sống như một kẻ hèn nhát chỉ biết trốn sau các Eldunarí. Ông đã chính tay giết Vrael! Vì sao ông sợ tôi? Vì sao...”
“Đủ rồi!” Galbatorix nói. Có chút hồng trên gò má hõm của lão. Sau đó, nhanh như thủy ngân, tâm trạng của hắn thay đổi. Hắn nhe hàm răng đáng sợ thành một nụ cười. “Ta không có được ngai vàng này nhờ cách chấp nhận mọi lời thách thức. Ta cũng không giữ nó nhờ vào những trận đấu công bằng. Đứa nhỏ non nớt kia, ngươi vẫn chưa học được rằng, Chiến thắng thế nào không quan trọng, mà quan trọng là ngươi đã giành được chiến thắng.”
“Ông sai rồi. Có quan trọng chứ,” Eragon nói.
“Ta sẽ nhắc lại với ngươi câu đó khi ngươi thề trung thành với ta. Nhưng...” Galbatorix vỗ chuôi kiếm. “Vì ngươi rất muốn đấu kiếm, ta sẽ chấp nhận đề nghị của ngươi.” Chút hy vọng vụt tắt khi Eragon nói thêm. “Nhưng không phải với ta. Mà với Murtagh.”
Nghe những từ đó, Murtagh bỗng tức giận nhìn Eragon.
Nhà vua vuốt vuốt râu. “Ta muốn biết xem ai mới là chiến binh dũng mãnh hơn. Các ngươi sẽ chiến đấu, không có pháp thuật hay Eldunarí, cho tới khi không thể tiếp tục nổi. Các ngươi không được giết nhau – ta cấm đó – nhưng ngoại trừ chết chóc, thì muốn làm gì cũng được. Ta nghĩ, chúng ta sẽ có chút giải trí khi xem huynh đệ tương tàn.”
“Không,” Eragon nói. “Không phải anh em. Mà là anh em cùng mẹ khác cha. Brom là cha tôi, không phải Morzan.”
Lần đầu tiên Galbatorix ngạc nhiên. Hắn nhếch một bên mép. “Tất nhiên. Ta phải nhận ra chứ. Sự thật hiện hiện ngay trên mặt ngươi cơ mà. Vậy thì trận đấu này còn hợp hơn. Con trai của Brom đấu tay đôi với con trai của Morzan. Định mệnh mới trớ trêu làm sao.”
Murtagh cũng ngạc nhiên. Hắn kiểm soát cơ mặt khá tốt nên Eragon không biết hắn vui sướng hay thất vọng. Nhưng Eragon biết điều này sẽ phá vỡ tình thế chân vạc này. Đây là kế hoạch của nó. Nếu như Murtagh bị phân tán tư tưởng, nó sẽ dễ dàng hạ gục hắn hơn. Và nó thực sự muốn hạ gục hắn, dù chúng có chung một nửa huyết thống.
“Lettam: Galbatorix hơi vẫy tay mà nói.
Eragon loạng choạng khi câu thần chú cầm chân nó biến mất.
Sau đó, nhà vua nói, “Gánga aptr.” Arya, Elva và Saphira trượt ra sau, để lại một khoảng trống rộng rãi cho giữa họ và cái bục. Nhà vua nói thêm vài từ nữa, hầu hết các ngọn đèn tối đi để khu vực trước ngai vàng thành nơi sáng nhất.
“Tới thôi,” Galbatoirx nói với Murtagh. “Nào Eragon, hãy cho chúng ta xem ai là kẻ giỏi hơn.”
Murtagh nhăn mắt bước tới chỗ cách Eragon vài mét. Hắn rút thanh Rar’roc – thanh kiêm đỏ sẫm trông như bị nhuốm máu – sau đó nâng khiên và cúi người.
Sau khi liếc nhìn Arya và Saphira, Eragon vào tư thế tương tự.
“Giờ đấu đi!” Galbatorix hét và vỗ tay.
Eragon toát mồ hôi di chuyển về phía Murtagh, trong khi Murtagh tiến tới chỗ nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.