Eragon – Cậu Bé Cưỡi Rồng Full 4 Tập
Quyển 1 - Chương 36: Chàng Murtagh
Christopher Paolini
19/11/2013
Một lúc lâu Eragon chỉ lo lắng vì một bên sườn bỏng rát. Mỗi nhịp thở lại
làm nó đau đớn. Cảm giác như chính nó bị đâm, chứ không phải ông Brom. Nó không
còn biết chuyện mới xảy ra hay đã mấy tuần rồi. Khi hơi tỉnh táo, Eragon mở mắt
nhìn đống lửa cách nó mấy bước. Tay vẫn còn trói, nhưng chắc thuốc mê đã tan,
nên nó mới có thể suy nghĩ được thế này.
“Saphira, em có bị thương không?”
“Không, chỉ anh và ông già bị thôi.”
Nó đang nằm sát bên, xoè cánh che chở cho Eragon.
“Saphira, không phải em nhóm lửa và tự cởi trói chứ?”
“Không...”
“Anh cũng đoán vậy.”
Eragon quay đầu nhìn: một thanh niên lạ mặt đang ngồi xa xa khỏi đống lửa. Anh ta mặc bộ đồ cũ nát, nhưng dáng vẻ trầm tĩnh, quả quyết. Hai tay nắm chặt cây cung, bên sườn đeo thanh kiếm dài. Trên đùi anh là một tù và bịt bạc và một chuôi dao găm ló ra từ chiếc ủng. Những lọn tóc nâu bao quanh khuôn mặt trang nghiêm với đôi mắt dữ dằn. Trông anh ta có vẻ lớn hơn Eragon mấy tuổi và cao hơn nó chừng vài phân. Sau lưng anh có một con ngựa chiến màu nâu. Người lạ nhìn Saphira vẻ e dè. Eragon yếu ớt hỏi:
- Anh là ai?
- Murtagh.
Giọng anh ta trầm, bình tĩnh, nhưng rất tình cảm. Eragon nghiến răng chịu đau, luồn hai tay bị trói qua chân ra phía trước.
- Tại sao anh lại cứu chúng tôi?
- Không chỉ riêng các anh mới là kẻ thù của Ra'zac. Tôi cũng đang truy lùng chúng.
- Anh biết chúng là ai chứ?
- Biết.
Eragon tập trung vào giây trói, vận dụng phép thuật. Nhưng nó ngập ngừng nhìn Murtagh, xong quyết định: “Jierda!” Giây trói bung khỏi tay, nó định đứng dậy, bỗng cảm thấy xương sườn đau buốt, ngã ngửa ra. Murtagh đứng bật dậy, nhưng khựng lại vì tiếng gầm gừ của Saphira.
- Tôi đã định cởi trói cho anh từ trước, nhưng con rồng của anh không để tôi lại gần.
- Tên nó là Saphira.
“Saphira, để anh ta giúp chứ. Anh không thể tự đứng dậy được đây này. Chính anh ta đã cứu chúng mình mà.”
Saphira gừ gừ vài tiếng mới chịu lùi ra sau, xếp đôi cánh lại. Murtagh vừa tiến lại gần vừa nhìn chừng nó.
Anh ta nhẹ nhàng nắm tay kéo Eragon đứng dậy. Eragon nén đau để Murtagh dìu tới chỗ ông già đang nằm. Nó hỏi:
- Vết thương của ông ấy ra sao?
- Nặng lắm.
Murtagh đặt Eragon ngồi cạnh ông, nói thêm:
- Lưỡi dao đâm trúng sườn. Nhưng trước hết, phải coi xem vết thương Ra'zac gây cho cậu ra sao đã.
Anh ta cởi áo Eragon, kêu lên:
- Ôi cha!
Một vết đỏ bầm hằn sâu bên sườn Eragon. Da nó bị rách nát. Murtagh đặt tay lên vết thương, ấn nhẹ. Eragon đau đớn kêu lên. Saphira gầm gừ cảnh cáo.
Murtagh lấy một cái chăn, vừa xé vừa nhìn Saphira:
- Tôi nghĩ cậu bị gãy mấy xương sườn. Ít nhất là hai. May mà cậu không ho ra máu.
Anh ta bó quanh ngực Eragon bằng những mảnh chăn. Eragon mặc lại áo rồi run rẩy tháo băng vết thương của ông già. Murtagh cản lại:
- Đừng. Ông ấy sẽ chết vì mất máu.
Máu trào ra từ vết thương không lớn nhưng sâu. Eragon đã có kinh nghiệm từ cái chết của cậu Garrow, vết thương do tụi Ra'zac gây ra rất khó lành. Nó lẳng lặng tháo găng tay, cố nhớ lại những câu thần chú chữa thương ông già đã dạy nó.
“Saphira, giúp anh. Anh yếu lắm, không làm chuyện này một mình được đâu.”
Saphira bò lại gần, chăm chú nhìn ông. Ngay khi tâm trí Eragon hòa cùng Saphira, nội lực nó bùng lên. Eragon tập trung hai luồng công lực vào câu thần chú: “Waise heill!” Bàn tay nó vụt sáng và da của ông Brom liền lành lại, như chưa từng bị rách. Chỉ một thoáng, ánh sáng biến mất. Eragon mệt lả, ngồi lên, bảo Saphira: “Trước đây chúng ta không bao giờ làm được điều này.” “Đúng vậy. Nếu mình hợp sức lại, sẽ có thể làm được những điều vượt quá khả năng mỗi đứa.”
Murtagh hỏi:
- Vết thương có thể lành hoàn toàn được không?
- Tôi chỉ có thể chữa lành bên ngoài. Tôi không đủ khả năng trị nội thương. Ôi, đầu tôi sao cứ như ở trên mây thế này.
- Chắc cậu phải ăn chút gì. Để tôi đi nấu súp.
Trong khi Murtagh nấu nướng, Eragon tự hỏi, con người xa lạ này là ai? Áo quần cũ nát, nhưng kiếm, cung, tù-và đều là thứ hảo hạng. Không biết anh ta là kẻ trộm hay một tay nhà giàu phá sản? Tại sao anh ta săn lùng Ra'zac? Chúng đã làm gì để gây mối hận thù với anh ta? Anh ta có phải là người của Varden không?
Murtagh bưng bát súp tới, Eragon vừa húp vừa hỏi:
- Ra'zac chạy khỏi đây bao lâu rồi?
- Chừng mấy tiếng.
- Chúng ta phải đi trước khi chúng kéo viện binh tới.
- Cậu có thể đi nổi, còn ông già thì sao?
Eragon hỏi Saphira: “Nếu mình là một cái cáng, em có thể quắp ông đi như cậu Garrow được không?”
“Được, nhưng lúc xuống khó lắm.”
“Chỉ còn cách đó thôi.”
Eragon nói với Murtagh:
- Saphira có thể đưa ông Brom đi. Nhưng phải cần một cái cáng. Anh làm giúp được không? Tôi không còn sức nữa.
Murtagh đi chặt cây và lấy chăn làm cáng. Nhìn Saphira quắp cái cáng có ông Brom và cố sức bay lên, Murtagh ngơ ngẩn nói:
- Thật không bao giờ tôi tưởng tượng được cảnh này.
Khi Saphira đã khuất trong màn đêm, Eragon nghiến răng leo lên lưng Cadoc:
- Cám ơn anh rất nhiều vì đã giúp đỡ chúng tôi. Nhưng bây giờ anh nên đi càng xa chúng tôi càng tốt. Anh sẽ bị nguy hiểm nếu triều đình bắt gặp anh đi cùng chúng tôi. Chúng tôi không thể bảo vệ anh, cũng không thể nào đang tâm nhìn anh bị hại vì chúng tôi.
- Cậu nói hay lắm. Nhưng cậu định đi đâu? Có nơi nào gầy đây cho cậu nghỉ ngơi một cách an toàn không?
Eragon thú thật:
- Không.
- Trong hoàn cảnh này, tôi nghĩ sẽ đi cùng, cho tới khi nào cậu qua khỏi cơn nguy hiểm. Vì tôi cũng chẳng biết đi đâu. Ngoài ra, nếu tôi đi cùng cậu, tôi còn có dịp bắn thêm mấy mũi tên vào Ra'zac, hơn là đi một mình. Thiếu gì chuyện thú vị xảy ra quanh một chàng Kỵ Sĩ.
Eragon phân vân, có nên để một người hoàn toàn xa lạ cùng đi không, mà lặn lội một mình trong lúc quá yếu thế này cũng chẳng vui vẻ gì. Nhưng nếu Murtagh tỏ ra thiếu thành thật, Saphira sẽ chẳng để anh ta yên. Nó bảo:
- Nếu muốn thì anh đi cùng chúng tôi cũng được.
Murtagh gật đầu, nhảy lên con ngựa xám. Eragon nắm cương Hỏa Tuyết để nó chạy theo Cadoc. Tất cả dời nơi cắm trại, tiến vào chốn mịt mùng hoang dã. Trăng lưỡi liềm soi tỏ lối mòn chỉ làm Eragon thêm lo Ra'zac dễ dàng lần theo dấu vết.
Trời gần sáng, Saphira liên lạc với Eragon: “Em phải ngừng lại thôi. Cánh mỏi rã rời, mà ông già cũng cần được săn sóc. Em khám phá ra một nơi ở tốt lắm, cách anh chừng hai dặm.”
Tới nơi Saphira hướng dẫn, hai người thấy nó đang chễm chệ dưới một tảng sa thạch lớn như một quả đồi, với những khoảng lồi lõm như những mái vòm. Saphira hí hởn: “Có một cái hang, từ dưới đất nhìn lên không thể nào thấy được. Rộng đủ cho cả người lẫn ngựa. Theo em.”
Nó bám vuốt vào đá leo lên trước. Eragon và Murtagh vừa kéo vừa đẩy gần một tiếng mới đưa được ba con ngựa lên hang. Hang rộng chừng bảy thước, sâu khoảng ba mươi thước, nhưng cửa hang nhỏ, có thể bảo vệ họ khỏi mưa gió và những con mắt soi mói. Càng vào sâu hang càng tối mù mù.
Trong khi Murtagh gom củi nhóm lửa, Eragon vội chạy đến bên ông già. Saphira đã đặt ông lên một phiến đá gần cuối hang. Eragon nắm bàn tay buông thõng, lo lắng nhìn khuôn mặt tàn tạ, héo gầy của ông một lúc lâu, rồi thở dài đến ngồi bên đống lửa. Không ai nói năng gì.
Sau khi cố gắng đổ chút nước cho ông, nhưng ông không nuốt được, hai chàng trai lẳng lặng trải chăn, dọn chỗ ngủ.
“Saphira, em có bị thương không?”
“Không, chỉ anh và ông già bị thôi.”
Nó đang nằm sát bên, xoè cánh che chở cho Eragon.
“Saphira, không phải em nhóm lửa và tự cởi trói chứ?”
“Không...”
“Anh cũng đoán vậy.”
Eragon quay đầu nhìn: một thanh niên lạ mặt đang ngồi xa xa khỏi đống lửa. Anh ta mặc bộ đồ cũ nát, nhưng dáng vẻ trầm tĩnh, quả quyết. Hai tay nắm chặt cây cung, bên sườn đeo thanh kiếm dài. Trên đùi anh là một tù và bịt bạc và một chuôi dao găm ló ra từ chiếc ủng. Những lọn tóc nâu bao quanh khuôn mặt trang nghiêm với đôi mắt dữ dằn. Trông anh ta có vẻ lớn hơn Eragon mấy tuổi và cao hơn nó chừng vài phân. Sau lưng anh có một con ngựa chiến màu nâu. Người lạ nhìn Saphira vẻ e dè. Eragon yếu ớt hỏi:
- Anh là ai?
- Murtagh.
Giọng anh ta trầm, bình tĩnh, nhưng rất tình cảm. Eragon nghiến răng chịu đau, luồn hai tay bị trói qua chân ra phía trước.
- Tại sao anh lại cứu chúng tôi?
- Không chỉ riêng các anh mới là kẻ thù của Ra'zac. Tôi cũng đang truy lùng chúng.
- Anh biết chúng là ai chứ?
- Biết.
Eragon tập trung vào giây trói, vận dụng phép thuật. Nhưng nó ngập ngừng nhìn Murtagh, xong quyết định: “Jierda!” Giây trói bung khỏi tay, nó định đứng dậy, bỗng cảm thấy xương sườn đau buốt, ngã ngửa ra. Murtagh đứng bật dậy, nhưng khựng lại vì tiếng gầm gừ của Saphira.
- Tôi đã định cởi trói cho anh từ trước, nhưng con rồng của anh không để tôi lại gần.
- Tên nó là Saphira.
“Saphira, để anh ta giúp chứ. Anh không thể tự đứng dậy được đây này. Chính anh ta đã cứu chúng mình mà.”
Saphira gừ gừ vài tiếng mới chịu lùi ra sau, xếp đôi cánh lại. Murtagh vừa tiến lại gần vừa nhìn chừng nó.
Anh ta nhẹ nhàng nắm tay kéo Eragon đứng dậy. Eragon nén đau để Murtagh dìu tới chỗ ông già đang nằm. Nó hỏi:
- Vết thương của ông ấy ra sao?
- Nặng lắm.
Murtagh đặt Eragon ngồi cạnh ông, nói thêm:
- Lưỡi dao đâm trúng sườn. Nhưng trước hết, phải coi xem vết thương Ra'zac gây cho cậu ra sao đã.
Anh ta cởi áo Eragon, kêu lên:
- Ôi cha!
Một vết đỏ bầm hằn sâu bên sườn Eragon. Da nó bị rách nát. Murtagh đặt tay lên vết thương, ấn nhẹ. Eragon đau đớn kêu lên. Saphira gầm gừ cảnh cáo.
Murtagh lấy một cái chăn, vừa xé vừa nhìn Saphira:
- Tôi nghĩ cậu bị gãy mấy xương sườn. Ít nhất là hai. May mà cậu không ho ra máu.
Anh ta bó quanh ngực Eragon bằng những mảnh chăn. Eragon mặc lại áo rồi run rẩy tháo băng vết thương của ông già. Murtagh cản lại:
- Đừng. Ông ấy sẽ chết vì mất máu.
Máu trào ra từ vết thương không lớn nhưng sâu. Eragon đã có kinh nghiệm từ cái chết của cậu Garrow, vết thương do tụi Ra'zac gây ra rất khó lành. Nó lẳng lặng tháo găng tay, cố nhớ lại những câu thần chú chữa thương ông già đã dạy nó.
“Saphira, giúp anh. Anh yếu lắm, không làm chuyện này một mình được đâu.”
Saphira bò lại gần, chăm chú nhìn ông. Ngay khi tâm trí Eragon hòa cùng Saphira, nội lực nó bùng lên. Eragon tập trung hai luồng công lực vào câu thần chú: “Waise heill!” Bàn tay nó vụt sáng và da của ông Brom liền lành lại, như chưa từng bị rách. Chỉ một thoáng, ánh sáng biến mất. Eragon mệt lả, ngồi lên, bảo Saphira: “Trước đây chúng ta không bao giờ làm được điều này.” “Đúng vậy. Nếu mình hợp sức lại, sẽ có thể làm được những điều vượt quá khả năng mỗi đứa.”
Murtagh hỏi:
- Vết thương có thể lành hoàn toàn được không?
- Tôi chỉ có thể chữa lành bên ngoài. Tôi không đủ khả năng trị nội thương. Ôi, đầu tôi sao cứ như ở trên mây thế này.
- Chắc cậu phải ăn chút gì. Để tôi đi nấu súp.
Trong khi Murtagh nấu nướng, Eragon tự hỏi, con người xa lạ này là ai? Áo quần cũ nát, nhưng kiếm, cung, tù-và đều là thứ hảo hạng. Không biết anh ta là kẻ trộm hay một tay nhà giàu phá sản? Tại sao anh ta săn lùng Ra'zac? Chúng đã làm gì để gây mối hận thù với anh ta? Anh ta có phải là người của Varden không?
Murtagh bưng bát súp tới, Eragon vừa húp vừa hỏi:
- Ra'zac chạy khỏi đây bao lâu rồi?
- Chừng mấy tiếng.
- Chúng ta phải đi trước khi chúng kéo viện binh tới.
- Cậu có thể đi nổi, còn ông già thì sao?
Eragon hỏi Saphira: “Nếu mình là một cái cáng, em có thể quắp ông đi như cậu Garrow được không?”
“Được, nhưng lúc xuống khó lắm.”
“Chỉ còn cách đó thôi.”
Eragon nói với Murtagh:
- Saphira có thể đưa ông Brom đi. Nhưng phải cần một cái cáng. Anh làm giúp được không? Tôi không còn sức nữa.
Murtagh đi chặt cây và lấy chăn làm cáng. Nhìn Saphira quắp cái cáng có ông Brom và cố sức bay lên, Murtagh ngơ ngẩn nói:
- Thật không bao giờ tôi tưởng tượng được cảnh này.
Khi Saphira đã khuất trong màn đêm, Eragon nghiến răng leo lên lưng Cadoc:
- Cám ơn anh rất nhiều vì đã giúp đỡ chúng tôi. Nhưng bây giờ anh nên đi càng xa chúng tôi càng tốt. Anh sẽ bị nguy hiểm nếu triều đình bắt gặp anh đi cùng chúng tôi. Chúng tôi không thể bảo vệ anh, cũng không thể nào đang tâm nhìn anh bị hại vì chúng tôi.
- Cậu nói hay lắm. Nhưng cậu định đi đâu? Có nơi nào gầy đây cho cậu nghỉ ngơi một cách an toàn không?
Eragon thú thật:
- Không.
- Trong hoàn cảnh này, tôi nghĩ sẽ đi cùng, cho tới khi nào cậu qua khỏi cơn nguy hiểm. Vì tôi cũng chẳng biết đi đâu. Ngoài ra, nếu tôi đi cùng cậu, tôi còn có dịp bắn thêm mấy mũi tên vào Ra'zac, hơn là đi một mình. Thiếu gì chuyện thú vị xảy ra quanh một chàng Kỵ Sĩ.
Eragon phân vân, có nên để một người hoàn toàn xa lạ cùng đi không, mà lặn lội một mình trong lúc quá yếu thế này cũng chẳng vui vẻ gì. Nhưng nếu Murtagh tỏ ra thiếu thành thật, Saphira sẽ chẳng để anh ta yên. Nó bảo:
- Nếu muốn thì anh đi cùng chúng tôi cũng được.
Murtagh gật đầu, nhảy lên con ngựa xám. Eragon nắm cương Hỏa Tuyết để nó chạy theo Cadoc. Tất cả dời nơi cắm trại, tiến vào chốn mịt mùng hoang dã. Trăng lưỡi liềm soi tỏ lối mòn chỉ làm Eragon thêm lo Ra'zac dễ dàng lần theo dấu vết.
Trời gần sáng, Saphira liên lạc với Eragon: “Em phải ngừng lại thôi. Cánh mỏi rã rời, mà ông già cũng cần được săn sóc. Em khám phá ra một nơi ở tốt lắm, cách anh chừng hai dặm.”
Tới nơi Saphira hướng dẫn, hai người thấy nó đang chễm chệ dưới một tảng sa thạch lớn như một quả đồi, với những khoảng lồi lõm như những mái vòm. Saphira hí hởn: “Có một cái hang, từ dưới đất nhìn lên không thể nào thấy được. Rộng đủ cho cả người lẫn ngựa. Theo em.”
Nó bám vuốt vào đá leo lên trước. Eragon và Murtagh vừa kéo vừa đẩy gần một tiếng mới đưa được ba con ngựa lên hang. Hang rộng chừng bảy thước, sâu khoảng ba mươi thước, nhưng cửa hang nhỏ, có thể bảo vệ họ khỏi mưa gió và những con mắt soi mói. Càng vào sâu hang càng tối mù mù.
Trong khi Murtagh gom củi nhóm lửa, Eragon vội chạy đến bên ông già. Saphira đã đặt ông lên một phiến đá gần cuối hang. Eragon nắm bàn tay buông thõng, lo lắng nhìn khuôn mặt tàn tạ, héo gầy của ông một lúc lâu, rồi thở dài đến ngồi bên đống lửa. Không ai nói năng gì.
Sau khi cố gắng đổ chút nước cho ông, nhưng ông không nuốt được, hai chàng trai lẳng lặng trải chăn, dọn chỗ ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.