Er­agon – Cậu Bé Cưỡi Rồng Full 4 Tập

Quyển 1 - Chương 57: Quỉ dữ tràn lan

Christo­pher Paoli­ni

20/11/2013

- Ui cha!

Er­agon kêu lên, ngồi bậy dậy vì bị Saphi­ra húc mạnh vào người. Trong hang tối om, chỉ có chút ánh sáng tù mù của ngọn đèn có chao bao phủ. Bên ngòai, tảng ngọc ngôi sao phản chiếu ánh đèn phát ra hàng ngàn màu sắc khác nhau. Một người lùn bồn chồn đứng ngoài cửa hang, rối rít:

- Agret­lam, xin đi ngay. Aji­had mời ngài. Mau mau, gấp lắm rồi.

- Chuyện gì vậy?

- Xin đi ngay cho, gấp lắm rồi.

Er­agon đeo kiếm, vơ vội cung tên. Saphi­ra nhảy xuống sàn, lèm bèm: “Rách việc, đang ngủ ngon.” Er­agon leo lên, nó uể oải cất cánh.

Orik, mặt nghiêm trọng, đang đứng chờ. Ông thúc dục, rồi tất cả cùng đi vội vào văn phòng Aji­had. Trên đường đi, trả lời những câu hỏi của Er­agon, ông già lùn chỉ nói:

- Tôi không rõ lắm, chờ gặp Aji­had sẽ biết.

Hai lính gác cao lớn đứng ngoài cửa văn phòng mở rộng. Aji­had đứng sau bàn, chăm chú nhìn bản đồ. Arya đứng bên một người đàn ông lực lưỡng. Aji­had ngẩng lên nói:

- Tốt, cháu tới rồi. Er­agon, hãy làm quen với Jor­mundur, chỉ huy phó của ta.

Hai người chào nhau, rồi cùng quay lại chăm chú nghe lãnh tụ Var­den lên tiếng:

- Ta đánh thức mọi người vào giờ này vì tất cả chúng ta đang gặp nguy hiểm ngặt nghèo. Nửa giờ trước, một người lùn vừa chạy thoát từ một đường hầm bỏ hoang, dưới thành phố Tron­jheim này. Máu me đầm đìa, gần như mê sảng, nhưng hắn còn đủ trí để báo cho những người lùn biết kẻ nào rượt đuổi theo hắn: một đoàn quân Ur­gals, có thể cách đây một ngày đường.

Cả văn phòng bàng hoàng im lặng. Rồi Jor­mundur và Orik cùng lên tiếng ồn ào hỏi. Aji­had giơ tay:

- Trật tự. Còn nữa. Ur­gals không tiến tới...trên, mà là “dưới” mặt đất. Chúng ở trong những đường hầm. Như vậy có nghĩa...chúng ta sẽ bị tấn công từ lòng đất.

Er­agon hỏi:

- Sao người lùn không biết tin này sớm hơn và bằng cách nào tụi Ur­gals khám phá ra những đường hầm?

- Chúng ta biết được kịp thời thế này là quá may rồi. Hàng trăm đường hầm dưới núi Be­or bị bỏ hoang từ khi khai thác mỏ. Chỉ những người lùn lập dị, dở hơi, không muốn gi­ao thiệp với bất kỳ ai, mới chui vào đó ở. Nếu không, giờ này chúng ta vẫn chưa thể biết tin tức gì.

Aji­had chỉ tay lên tấm bản đồ. Er­agon thấy bản đồ này không giống của nó. Thay vì miền nam Alagea­sia trống trơn, bản đồ này vẽ từng chi tiết của rặng núi Be­or kéo dài tới biên giới phía đông vương quốc Sur­da.

- Người lùn vừa thoát nạn khẳng định hắn đến từ đây.

- Or­thi­ad!

Orik kêu lên. Nhìn vẻ dò hỏi trên mặt Jor­mundur, ông nói thêm:

- Đó là nơi xa xưa chúng tôi trú ngụ, trước khi hoàn tất thành phố Tron­jheim. Thời gi­an đó Or­thi­ad là thành phố lớn nhất. Nhưng nhiều thế kỷ rồi, không còn ai ở đó nữa.

Aji­had nhận xét:

- Và nó cũng đủ lâu đời để có thể nhiều đường hầm bị sụp. Chúng ta chỉ còn cách phỏng đoán, vì vậy mà những đường hầm này bị khám phá ra từ trên mặt đất. Ta nghĩ, chính Or­thi­ad là nơi bây giờ chúng gọi là Ithro Zha­da. Từ Ithro Zha­da chúng có thể tỏa đi các nơi trong rặng Be­or và chúng có đủ khả năng để tiêu diệt cả Var­den và người lùn.

Jor­mundur chăm chú quan sát bản đồ:

- Ông có biết quân số Ur­gals là bao nhiêu không? Quân của Gal­ba­torix có kết hợp cùng chúng không? Chúng ta không thể lên kế hoạch phòng thủ, nếu không biết rõ quân của chúng đông đến cỡ nào.

- Chúng ta không nắm chắc cả hai điều đó. Nhưng sự sống của chúng ta tùy thuộc vào việc Gal­ba­torix có tăng cường quân đội triều đình cho tụi Ur­gals không. Nếu không, vì Gal­ba­torix vẫn muốn che giấu mối liên kết này, thì chúng ta có thể thắng. Cả vua Or­rin ở Sur­da và thần tiên đều không thể giúp chúng ta trong giờ phút cấp bách này. Tuy nhiên, tôi đã cho người đi thông báo về tình trạng của chúng ta. Ít nhất họ sẽ không bị bất ngờ, nếu chúng ta thất bại.

Ông vuốt bàn tay lên vầng trán đen thui:

- Tôi đã thưa chuyện cùng đức vua Hroth­gar, và chúng tôi đã đồng ý chương trình hành động. Hy vọng duy nhất của chúng tôi, là cầm chân lũ Ur­gals trong ba đường hầm lớn và lùa chúng vào Far­then Dur, như vậy tránh được việc chúng tràn vào Tron­jheim như bầy châu chấu. Er­agon, ta cần cháu và Arya giúp người lùn đánh sập những đường hầm bên ngoài. Công việc quá lớn nếu dùng những phương tiện thông thường. Hai nhóm người lùn đang làm việc đó: một bên ngoài Tron­jheim, một bên dưới thành phố. Er­agon, cháu làm việc với nhóm ngoài. Arya giúp nhóm dưới đất. Orik sẽ hướng dẫn hai người tới nơi làm việc.

Er­agon hỏi:

- Sao không đánh sụp hết, chỉ để lại một đường hầm chính thôi?

Orik cắt nghĩa:

- Vì như vậy, Ur­gals sẽ bắt buộc phải dọn đường, và chúng sẽ tìm ra đường nào dễ nhất để tiến công. Thêm vào đó, nếu chúng ta cắt hết lối vào, chúng sẽ tấn công những thành phố khác của người lùn.

Aji­had lên tiếng:

- Còn một lý do nữa. Đức vua đã cảnh giác ta, thành phố Tron­jheim này nằm trên một hệ thống chằng chịt đường hầm. Nếu một số hầm bị yếu, nhiều nơi trong thành phố sẽ có nguy cơ lún sập.

Jor­mundur chăm chú nghe, rồi hỏi:

- Ông nói tìm cách lùa Ur­gals ra khỏi thành phố, vào Far­then Dur. Như vậy sẽ không có những trận đánh trong Tron­jheim?

- Đúng vậy. Thành phố quá lớn, chúng ta không đủ lực lượng bảo vệ. Đóng chặt những hành lang và cổng vào thành phố, bắt buộc Ur­gals phải lọt vào khoảng trống chung quanh, nơi quân ta có đất tung hoành. Nếu để Ur­gals lọt vào những đường hầm dưới thành phố, tình hình sẽ cực kỳ nguy hiểm. Chúng sẽ đục đá, ngoi lên khỏi mặt sàn. Lúc đó chúng ta sẽ bị tấn công hai ngả: từ trong ra và từ ngoài vào.

- Còn gia đình chúng ta? Tôi không muốn thấy cảnh vợ con bị chết dưới tay lũ quái vật đó.

Những vết nhăn hằn sâu trên mặt Aji­had:

- Tất cả đàn bà, trẻ con đang được chuyển đến những thung lũng quanh đây. Nếu chúng ta bị hạ, họ sẽ có người đưa đến Sur­da. Trong tình hình này, tôi chỉ có thể làm được vậy thôi.



- Thưa ngài, cô Na­sua­da cùng đi với họ?

- Nó không vui, nhưng vẫn phải đi.

Mọi con mắt đổ dồn vào Aji­had khi ông thẳng người, dõng dạc tuyên bố:

- Lũ quỉ dữ Ur­gals đang tiến gần. Chúng ta biết quân số của chúng nhiều và mạnh, nhưng bằng mọi giá ta phải giữ được Far­then Dur. Thất bại đồng nghĩa với sự suy tàn của người lùn, là cái chết của Var­den, và sau đó là thảm bại của Sur­da và thần tiên. Đây là một cuộc chiến chúng ta không có quyền thất bại. Bây giờ các bạn hãy đi làm tròn nghĩa vụ của mình. Jor­mundur, sẵn sàng chiến binh vào trận.

Ra khỏi văn phòng, mỗi người đi một ngã: Jor­mundur tới doanh trại, Orik và Arya tới cầu thang xuống lòng đất, Er­agon và Saphi­ra vào một trong bốn hành lang chính của Tron­jheim.

Trời còn rất sớm nhưng thành phố núi đã tràn ngập người như một tổ kiến. Mọi người ồn ào ôm từng bó hành trang, vừa chạy vừa thông báo tin tức cho nhau.

Trước đây Er­agon từng đánh và giết kẻ thù. Nhưng trận chiến sắp diễn ra làm nó sợ đến tức ngực. Đối diện với dăm ba đối thủ, vài con quái Ur­gals, nó có thể tự tin vào thanh Zar'rac và phép thuật. Nhưng với một trận đánh lớn như thế này, làm sao biết trước chuyện gì sẽ xảy ra.

Ra khỏi Tron­jheim, Er­agon và Saphi­ra đi tìm toán người lùn đang chờ được giúp sức. Không chút trăng sao, lòng chảo tối tăm của Far­then Dur chỉ có những ngọn đèn chập chờn soi tỏ.

Lướt một vòng bên ngoài thành phố, cho đến khi thấy nhiều cây đèn rọi sáng một vùng, Saphi­ra bay thẳng tới đám người lùn đang bận rộn bới đào. Thấy họ giật mình hốt hoảng vì Saphi­ra, Er­agon vội vàng giải thích. Một người lùn mũi nhọn hoắt bảo:

- Ngay dưới chân chúng ta chừng bốn thước là một đường hầm. Có cách nào giúp được thì hay quá.

- Các ông dọn dẹp trên bề mặt đi, rồi để tôi tính.

Thay vì cho hầm nổ tung, Er­agon định dùng phép thuật làm mặt hầm sụp xuống, để còn dành sức cho những công việc tiếp theo. Giữ nhịp thở điều hòa, nó lẩm bẩm: “Thrys­ta de­loi!”, đồng thời phóng ra một luồng kình lực vào nền đất. Ngay lập tức, sức mạnh ý chí của Er­agon tiếp xúc với mặt đá, nó đẩy luồng kình lực xuống sâu hơn, cho đến khi cảm thấy khoảng trống của hầm. Nó bắt đầu lần tìm và mỗi khi phát hiện một vết nứt của trần đường hầm, nó tăng kình lực kéo dài vết nứt. Nhưng trên mặt đất dường như không nhìn thấy gì. Er­agon kiên nhẫn tiếp tục cho đến khi nghe những tiếng răng rắc dội lên, rồi mặt đất sụp xuống, tạo thành một hố dài, rộng chừng bảy thước.

Trong khi những người lùn reo hò tạo dựng tường quanh miệng hố bằng đá vụn, Er­agon và Saphi­ra tiếp tục đánh sụp thêm nhiều hầm trong vòng mấy tiếng.

Xong xuôi, Er­agon quay nhìn cảnh nhộn nhịp đang diễn ra. Một đoàn người tán cư: đàn bà, trẻ con, những người già của Var­den từ thành phố Tron­jheim đổ ra. Người nào cũng tay xách nách mang đồ đạc, quần áo. Một toán chiến binh hộ tống những đứa con trai và người già có địa vị cao hơn.

Tuy nhiên, hầu hết sự hoạt động tập trung dưới chân thành, nơi Var­den và người lùn đang tập hợp quân sĩ. Đoàn quân chia thành ba tiển đoàn. Mỗi tiểu đoàn đều mang theo cờ hiệu của Var­den: Con rồng trắng cầm một bông hồng trên nền thanh kiếm màu đỏ tía.

Tóc xõa dưới những chiếc nón sắt, nhiều chiến binh chỉ cầm gươm và khiên, nhưng nhiều toán cầm giáo và thương. Phía sau là những xạ thủ sẵn sàng cung nỏ.

Những người lùn trong những bộ giáp nặng nề bằng chỉ thép, phủ xuống tới gối. Tay trái là chiếc khiên tròn có huy hiệu của từng bộ tộc, tay phải họ cầm cây cúp hoặc rìu, dưới lưng đeo thanh kiếm ngắn.

Một người bé nhỏ chạy vội từ tiểu đoàn đến bên Er­agon và Saphi­ra. Đó là Orik. Ông ta mặc giống những người lùn khác.

- Việc đánh sập đường hầm xong rồi. Aji­had bảo cậu và Saphi­ra trở lại đơn vị. Bữa ăn đã sẵn sàng.

Er­agon và Saphi­ra theo ông lùn đến một cái lều, đầy đủ nước, bánh mì cho Er­agon và thịt khô cho Saphi­ra.

Ăn uống xong, Orik bảo Er­agon chờ, rồi chạy biến vào tiểu đoàn. Khi ông trở lại, theo sau là một hàng người lùn khệ nệ ôm từng chồng những miếng kim loại. Orik lấy mấy chồng đặt trước Er­agon. Nó ngạc nhiên hỏi:

- Cái gì vậy?

- Quà tặng của đức vua. Bộ giáp này đã có từ lâu đời, từ thời đại các Kỵ Sĩ, để trong kho tàng của hoàng gia.

Không ai có thể chiến đấu với bộ giáp quá nặng nề này, Er­agon tự nhủ. Nó hỏi:

- Nhưng để làm gì?

- Tất nhiên là để cho Saphi­ra. Cậu tưởng rồng không cần giáp khi ra trận sao? Một bộ hoàn chỉnh thế này bây giờ hiếm lắm. Hy vọng Saphi­ra mặc vừa.

Saphi­ra tò mò đánh hơi mấy mảnh thép sáng bóng. Er­agon hỏi: “Em thấy sao?”

“Thì cứ mặc thử xem.”

Sau một hồi vất vả, Er­agon và Orik lùi lại ngắm nghía thành quả. Trừ mấy cái gai sau gáy, cổ Saphi­ra cuốn gọn trong lớp giáp. Phần bụng được bảo vệ bằng những miếng thép nặng nhất, những miếng nhẹ hơn che chở phần đuôi. Hai cánh để trần. Trên đầu cũng được che kín, chỉ chừa lại hàm dưới để nó có thể nhai và đớp mồi.

Saphi­ra thử vươn cổ, nhúc nhích thân mình, bảo: “Bộ giáp này sẽ làm em chậm chạp hơn, nhưng đỡ tên rất tốt. Trông em thế nào?”

“Oai lắm.” Nghe Er­agon nói, cô ả phởn ra mặt.

Orik nhặt lên những miếng còn lại, đưa cho Er­agon, nói:

- Bột này của cậu. Chúng tôi ít khi chế binh giáp cho người thường và thần tiên. Không biết bộ này làm cho ai, nhưng còn mới tinh, chưa ai dùng. Chắc vừa với cậu.

Bộ giáp dài tới gối Er­agon, như một cái váy. Mỗi cử động lại kêu lên lẻng kẻng. Trên đầu là một mũ da, phủ ra ngoài là lớp đan bằng chỉ thép và lớp trên cùng, một mũ bằng vàng và bạc. Đôi găng tay cũng bằng chỉ thép. Orik trao cho Er­agon một cái khiên lớn, trên mặt có hình một cây sồi.

Biết đây là những món quà quí giá của vua Hroth­gar, Er­agon nói:

- Cám ơn ông rất nhiều và tôi cũng vô cùng đội ơn đức vua.

- Chờ khi nào những bộ giáp này cứu được mạng hai người hãy cám ơn.

Đoàn quân bắt đầu di chuyển. Ba tiểu đoàn tách làm ba ngả. Orik cùng Er­agon và Saphi­ra đi theo một tiểu đoàn. Er­agon hỏi về lũ quái Ur­gals, Orik cho biết, quân thám báo dưới đường hầm báo về chưa nghe động tĩnh gì.

Tiểu đoàn ngừng trước một hầm đã được đánh sập. Những người lùn đã đánh đống những mảnh đá đổ nát, để lũ quái vật dễ dàng leo lên. Saphi­ra nhận xét: “Chắc đây là một trong mấy điểm họ dồn Ur­gals lên mặt đất.”

Hàng trăm ngọn đèn mắc trên những cột cao, rọi ánh sáng như giữa ban ngày. Dọc hai bên đường hầm sập, ánh lửa bập bùng dưới những chiếc nồi khổng lồ nấu nhựa thông sôi sùng sục. Er­agon ghê tởm quay đi. Bất kỳ giết vật gì, cho dù là lũ quái Ur­gals, bằng cách này cũng kinh khủng quá. Từ miệng hầm tới những ụ tua tủa cọc nhọn, đã được cắm đầy những cái chông.

Er­agon phụ những người lùn đào những cái rãnh giữa hàng chông. Saphi­ra sốt sắng dùng móng bới đất đá. Orik điều khiển toán đắp chướng ngại vật và cũng là bảo vệ của xạ thủ. Er­agon khoan khóai nâng vò rượu lần lượt chuyền tay từng người. Nó và Saphi­ra đang ngồi nghỉ thì Orik đến nhập bọn:



- Toàn thể Var­den và người lùn đã ra chiến trường. Các cửa vào thành phố đã đóng chặt. Đức vua chỉ huy tiểu đoàn cánh trái, Aji­had chỉ huy tiểu đoàn phía trước chúng ta.

- Ai chỉ huy tiểu đoàn này?

- Jor­mundur.

Bỗng Saphi­ra huých Er­agon, bảo: “Trông kìa.”

Murtagh, tay cầm kiếm, đội mũ sắt, khoác khiên của người lùn, đang ngồi trên lưng Tornac tiến tới.

Orik đứng bật dậy, nhưng Murtagh nói ngay:

- Yên tâm đi, Aji­had thả tôi rồi.

- Tại sao ông ta làm vậy chứ?

- Ông ấy bảo đây là dịp cho tôi chứng tỏ lòng thành.

- Làm sao tin nổi là người thành thật.

- Vì tôi đã nói là tôi thành thật.

Murtagh tỉnh bơ trả lời Orik. Còn Er­agon hớn hở ra mặt. Murtagh là người nó mong có ở bên mình trong chiến trận. Anh ta là một chiến binh dũng cảm tuyệt vời.

Aji­had, giáp che ngực, cầm cây kiếm chuôi ngà, tiến lại. Ông đặt tay lên vai Er­agon dìu nó ra xa:

- Tốt, Orik trang bị cho cháu hả?

- Dạ.

- Một trong hai anh em sinh đôi đang ở trong thành phố. Nó sẽ quan sát trận chiến từ nhà nghỉ của rồng, rồi chuyển tin tức xuống cho người anh em nó, để báo cho ta. Ta biết cháu có thể nói thông qua tư tưởng, vì vậy ta cần cháu hãy cho anh em chúng biết tất cả, bất cứ điều gì cháu thấy là bất thường trong khi chiến đấu. Đồng thời, ta cũng có những lệnh truyền cho cháu. Cháu hiểu chứ?

Ý nghĩ phải liên kết với anh em sinh đôi làm Er­agon ghê tởm, nhưng nó biết đây là sự cần thiết của công việc.

- Dạ, cháu hiểu.

- Cháu không phải là bộ binh hay quân kỵ mã, cũng không thuộc dạng bất cứ chiến binh nào ta từng chỉ huy, nhưng ta nghĩ cháu và Saphi­ra sẽ an toàn hơn khi tác chiến trên mặt đất. Bay trên không, dễ làm mục tiêu cho những xạ thủ của Ur­gals. Cháu định sẽ tác chiến trên lưng rồng chứ?

- Cháu cũng chưa biết tính sao. Cháu chưa từng chiến đấu trên lưng ngựa và mới chỉ bay cao cùng Saphi­ra để giết một quái vật Kull thôi.

- Ta sợ rằng lần này tụi Kull rất đông. Ta khuyên cháu một điều: cố tránh những mạo hiểm không cần thiết. Mất cháu, Var­den không đủ sức đương đầu với chúng đâu.

Nói rồi, ông quay trở lại hàng quân. Er­agon trở lại ngồi chờ đợi bên Orik, Murtagh và Saphi­ra. Chung quanh họ, hàng trăm chiến binh cũng căng thẳng đợi chờ. Mặt trời chỉ còn mấp mé vành đai lòng chảo, ánh sáng trong Far­then Dur giảm dần.

Er­agon nhìn quanh trại quân, nó bỗng lạnh người, tim đập rộn ràng. Cách chừng mươi thước: Arya đang ngồi lặng lẽ với cây cung để trên đùi. Dù biết là vô lý, nhưng nó vẫn thầm hy vọng nàng đã di cư khỏi đây cùng đám phụ nữ rồi. Nó vội vàng chạy lại:

- Nàng tham chiến sao?

Arya trầm tĩnh trả lời:

- Ta làm điều phải làm thôi.

- Nhưng quá nguy hiểm....

- Thần tiên huấn luyện tác chiến cho nam nữ như nhau. Ta không giống những tiểu thư yếu đuối của con người, chưa gặp hiểm nguy đã bỏ chạy. Dù bị thất bại, nhưng ta từng được gi­ao trách nhiệm gìn giữ trứng rồng. Gia đình ta sẽ mất danh dự, hơn nữa, sẽ bị mang nhục nếu ta không bảo vệ được chàng và Saphi­ra trên mặt trận này. Chàng quên là phép thuật ta cao cường hơn tất cả những người ở đây, kể cả chàng sao? Nếu Tà Thần xuất hiện, ai sẽ hạ nó, nếu không phải là ta? Và....còn ai có lý do chính đáng để làm chuyện đó hơn nữa?

Biết Arya có lý, nhưng Er­agon vẫn không muốn chấp nhận việc nàng xông pha trong trận chiến quá nguy hiểm này. Nó bật nói bằng cổ ngữ:

- Hãy bảo trọng...vì hạnh phúc của tôi.

Arya bối rối quay đi, mặt nàng khuất sau mái tóc đen. Nàng vuốt ve cây cung, thì thầm:

- Định mệnh ta là ở lại chốn này. Ân đền oán trả.

Khi Er­agon trở lại, Murtagh tò mò hỏi:

- Cô ta nói gì vậy?

- Không có gì.

Thời gi­an chậm chạp trôi qua, những người phòng thủ vẫn căng thẳng đợi chờ. Vài ánh đèn chập chờn cũng những bếp lửa nấu nhựa thông. Er­agon hết ngắm nghía những đường nối trên bộ giáp lại liếc nhìn Arya. Orik vuốt ve viên đá mài trên lưỡi rìui. Murtagh yên lặng dõi đôi mắt vào cõi xa xăm.

Thỉnh thoảng mấy tay liên lạc chạy vào doanh trại, mọi người lại vội vàng xô lại, nhưng vẫn chưa có tin tức gì. Loán thoáng đã nổi lên vài tiếng nóng nảy cãi cự nhau, rồi tất cả lại chìm trong yên lặng. Không một chút gió, Far­then Dur ngột ngạt đầy những khói.

Đêm tối dần, ngòai chiến trường im phăng phắc. Er­agon cố nhướng đôi mắt nặng nề nhìn ra bóng đêm. Cuối cùng Orik lên tiếng:

- Chúng ta ngủ chút đi. Có gì, những người kia sẽ gọi.

Er­agon nằm sát Saphi­ra, gối đầu lên tấm khiên. Khi đôi mắt khép lại, Er­agon còn thấy Arya vẫn đang ngồi, lặng lẽ nhìn về phía nó.

Những giấc mơ đầy những hình ảnh lũ quái vật đầu sừng hiện ra, và nó liên tục nghe một giọng trầm trầm lên tiếng hỏi: “Mi đã sẵn sàng chưa?” Rồi nó chìm trong giấc ngủ mệt mỏi đầy những hình ảnh lộn xộn cho đến khi giật mình tỉnh dậy vì một vật chạm mạnh vào cánh tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Er­agon – Cậu Bé Cưỡi Rồng Full 4 Tập

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook