Eragon – Cậu Bé Cưỡi Rồng Full 4 Tập
Quyển 2 - Chương 22: Rõ mặt kẻ thù
Christopher Paolini
20/11/2013
Suốt ngày hôm đó, vưa tiến hành công việc, Roran vừa cảm thấy một sự trống vắng
hoang vu của Carvahall. Dường như một phần trong anh đã ở lại núi Spine. Không
còn trẻ con, ngôi làng giống như một trại lính. Sự thay đổi dường như làm cho
mọi người càng thêm trần mặc ưu tư.
Khi mặt trời chìm vào những cái răng tua tủa của núi Spine, Roran bước lên gò, trở về nhà chú Horst. Anh đứng lại, ngập ngừng đặt tay lên chốt cổng, hồi hộp nghĩ: “Sao mình run sợ như sắp ra trận vậy? Có chuyện gì xảy ra cho Katrina không?”
Sau cùng, Roran mở cửa, đi men theo hông nhà, tiến thẳng vào căn bếp.
Roran đứng khựng lại khi bất ngờ thấy thím Elain đang ngồi bên bàn, vừa đan vừa nói chuyện với Katrina ngồi đối diện. Cả hai quay lại nhìn anh. Roran lắp bắp:
- Em… em khoẻ chứ?
Katrina đến bên Roran, mỉm cười:
- Em khoẻ. Chỉ vì em quá bàng hoàng khi cha… khi cha… À, thím Elain thương em lắm. Thím cho em ở tạm trong phòng của Baldor đêm nay.
- Em khoẻ là anh mừng rồi.
Roran ôm cô, cố biểu lộ hết tình yêu thương trong cái ôm nhẹ nhàng đó.
Thím Elain thu dọn đồ đạc, đứng dậy:
- Nào, tối rồi, tới giờ cháu phải đi ngủ rồi đó. Katrina.
Roran miễn cưỡng phải rời xa cô. Katrina hôn lên má anh nói:
- Sáng mai mình gặp nhau.
Roran vừa dợm bước theo, tiếng gọi nghiêm nghị của bà Elain ngăn anh lại:
- Roran.
- Dạ.
Chờ tiếng chân bước lên thang của Katrina không còn nữa, bà mới lên tiếng:
- Thím hy vọng những gì cháu đã hứa hẹn với con nhỏ đều nghiêm túc, nếu không, thím sẽ lập một cuộc họp, trục xuất cháu ra khỏi làng.
- Tất nhiên là nghiêm túc. Vì cháu yêu cô ấy.
Bà nhìn Roran không chớp mắt:
- Katrina từ bỏ tất cả những gì nó quan tâm, yêu quý là… vì cháu. Nhưng thím đã từng thấy những người đàn ông vung vãi tình cảm với những cô gái trẻ, như ném thóc cho gà vậy. Tụi con gái thì thở dài, ứa nước mắt hạnh phúc vì tưởng mình được ưu đãi lắm. Tuy nhiên với đàn ông, đó chỉ là một trò đùa, vui chơi chốc lát. Roran, tuy cháu là một thanh niên đàng hoàng, nhưng chỉ một chút đam mê cũng có thể làm thay đổi một người tỉnh táo nhất, đạo mạo nhất thành một gã khờ hay một con chồn quỷ quái, ranh ma. Cháu không giống thế chứ? Vì Katrina không cần một tên khờ khạo hay một tay láu cá, thậm chí nó cũng không đòi hỏi tình yêu. Điều nó cần nhất, trên hết tất cả, là một người đàn ông bảo bọc, lo toan được cho nó. Nếu cháu bỏ nó, nó sẽ trở thành một con người bần cùng hèn mọn nhất làng, phải xa lánh bạn bè, và nó sẽ là một hành khất duy nhất và đầu tiên trong làng Carvahall này. Thím thề sẽ không bao giờ để cho chuyện đó xảy ra.
- Cháu cũng vậy. Cháu đâu phải là một đứa nhẫn tâm tồi tệ đến thế đâu.
- Đừng bao giờ quên rằng, cháu sắp lấy một cô gái đã mất cả của hồi môn và quyền thừa kế. Cháu có hiểu điều đó có nghĩa gì với Katrina không? Nó ra khỏi nhà không tiền bạc, không tư trang quần áo. Những thứ được chuyền từ những bà mẹ đến con gái kể từ khi chúng ta đặt chân đến đất Alagaesia này. Đó là những thứ xác định giá trị của chúng ta. Một cô gái không có thừa kế giống như… giống như…
- Giống như một người đàn ông không ruộng vườn, tiền bạc, nghề nghiệp.
- Đúng vậy. Sloan tỏ ra tàn nhẫn khi truất quyền thừa kế của Katrina, nhưng chuyện đã xảy ra rồi. Bây giờ cả hai cháu đều không tiền bạc, tài sản. Đã khó khăn càng khó khăn thêm. Cháu phải bắt đầu với hai bàn tay trắng. Viễn cảnh đó có làm cháu sợ hãi? Có vượt qua nổi không? Vì những lý do đó, thím hỏi cháu lần nữa – và đừng dối lòng, nếu không hai đứa sẽ ân hận suốt đời: cháu lấy nó không có gì miễn cưỡng hay hối tiếc chứ?
- Dạ không.
Bà Elain thở dài nhẹ lòng, rồi lấy hai cốc sành rót đầy rượu trái cây, đưa cho Roran một cốc.
- Vậy thì thím mong rằng, từ nay chính cháu sẽ là mái ấm, tài sản thừa kế của Katrina để nó và các con gái cháu sau này, sẽ không xấu hổ khi đứng chung với đàn bà con gái Carvahall.
Nhấp chút rượu, Roran thì thầm:
- Nếu chúng cháu được sống tới ngày đó.
Vuốt ngược mái tóc vàng ra sau, bà Elain lắc đầu:
- A, nhưng cháu đã tự chọn một con đường chông gai quá đấy.
- Vì cháu muốn Katrina rời Carvahall để tới một nơi an toàn.
- Thì ra vậy. Nhưng sao không cho ông Sloan biết chuyện hứa hôn của hai đứa trước sáng nay? Dù biết cha mẹ thím rất vui lòng nhận lời, vậy mà khi đi hỏi thím, chú Horst cháu đã đem đến nhà thím mười hai con trừu, tám cặp chân nến đấy. Cháu phải nghĩ ra một phương pháp nào khá hơn là chuyện… xô đẩy ông bố vợ tương lai chứ?
Roran cười cay đắng:
- Có chứ, nhưng với những vụ tấn công liên tục như thế làm gì có thời gian mà…
- Gần sáu hôm nay, Ra’zac đâu có tấn công.
- Không… nhưng… Ôi, chẳng hiểu vì sao nữa.
Roran bực tức đấm nắm tay xuống mặt bàn. Elain đặt cốc rượu xuống, dịu dàng nắm tay anh:
- Nếu cháu có thể xua tan mối bất hoà với ông Sloan lúc này, trước khi để trở thành mối hận thù chồng chất, thì cuộc sống của cháu và Katrina sẽ dễ chịu hơn rất nhiều. Sáng mai hãy đến nhà năn nỉ ông ta tha thứ đi.
- Cháu không năn nỉ cầu xin tha lỗi, nhất là với ông Sloan.
- Roran, nghe lời thím, để gia đình được yên ấm, dù có phải năn nỉ cả tháng cũng đáng chứ cháu. Theo kinh nghiệm của thím, càng hục hặc, chỉ càng làm khổ lẫn nhau thôi.
- Ông ta căm thù núi Spine, sẽ không để cháu mở miệng đâu.
- Dù sao cũng phải thử chứ. Kể cả ông ta không thèm nghe lời xin lỗi của cháu, thì ít ra không ai có thể trách cháu đã không cố gắng làm điều đó. Nếu cháu yêu Katrina, dẹp tự ái đi và làm những gì phải làm vì nó. Đừng để nó phải đau khổ vì sai lầm của cháu.
Nói xong bà tắt nến, trở vào phòng để Roran ngồi một mình trong bóng tối.
Mấy phút sau, anh mới đứng dậy, lần mép bàn, mò mẫm lên lầu. Vào phòng, Roran cởi áo, nằm vật xuống giường.
Ôm cái gối, Roran lắng nghe những tiếng động của đêm: tiếng sột soạt và tiếng chin chít của một con chuột nhắt trên rầm thương, tiếng gió rì rào nhè nhẹ ngoài cửa sổ, và tiếng… dép lệp xẹp ngoài hành lang, ngay… trước cửa phòng.
Roran trừng trừng nhìn cánh cửa hé mở rồi ngập ngừng bất động. Một bóng đen lẻn vào phòng, cánh cửa khép lại như cũ. Rồi Roran cảm thấy một dải tóc vuốt ve mặt anh cùng một đôi môi mềm dịu như những cánh hoa hồng.
Katrina!
Một tiếng sét làm Roran choàng thức giấc.
Ánh sáng chập chờn trước mặt, trong khi anh cố vùng vẫy cho tỉnh táo, như người thợ lặn tuyệt vọng đang cố nhoi lên mặt nước. Mở mắt, Roran thấy một lỗ hổng toang hoác chính giữa cánh cửa phòng. Sáu tên lính và hai tên Ra’zac ùa vào như những bóng ma. Một lưỡi kiếm kề cổ Roran. Katrina rú lên, kéo chăn cuốn quanh người.
- Dậy.
Ra’zac ra lệnh. Roran đứng lên, tim đập như nhảy khỏi lồng ngực.
- Trói lại, đem nó đi.
Khi một tên lính tiến lại Roran với sợi dây thừng, Katrina thét lên xông vào đám lính, điên cuồng cào cắn. Mấy tên lính chửi rủa om xòm vì bị những móng tay sắc cào rách măt, máu tuôn xối xả làm hai mắt chúng như mù.
Roran khuỵ một gối, vơ vội cây búa trên sàn, rồi đứng bật dây, vừa vung cao búa vừa rống lên như một con gấu. Tất cả mấy tên lính xúm lấy anh, dùng số đông để áp đảo. Nhưng không gì có thể ngăn cản được Roran lúc này, vì Katrina đang bị lâm nguy. Dưới sức mạnh của cây búa, Roran đập rách nát, móp méo từ khiên, áo giáp tới mũ sắt của chúng. Hai tên bị thương, hai tên nằm bất động trên sàn.
Tiếng vũ khí chạm nhau đã thức giấc cả nhà: Roran loáng thoáng nghe tiếng kêu gọi của chú Horst và mấy người con ngoài hành lang. Hai tên Ra’zac chin chít ra hiệu với nhau, rồi phóng tới nắm lấy Katrina nâng bổng lên bằng một sức mạnh phi phàm. Katrina rú lên:
- Roran!
Lấy hết sức bình sinh, Roran hất mạnh hai tên lính còn lại bật sang hai bên, phóng ra hành lang vừa kịp thấy hai Ra’zac thoát qua cửa sổ. Anh nhào tới, nhoài người qua thành cửa, cố bắt được tên chạy sau. Nó vung ngược tay chộp cổ tay Roran, chin chít rít lên vui sướng, phả hơi thở tanh tưởi vào mặt anh.
- Đúng, mày mới là đứa chúng tao cần.
Roran ráng vặn cổ tay để rút tay về, nhưng con quái càng xiết mạnh hơn. Với tay còn lại, Roran thoi tới tấp lên mặt và vai nó. Tức giận và tuyệt vọng, anh nắm vành mũ vải của Ra’zac kéo mạnh ra sau, mặt nó lộ ra.
Bộ mặt – rúm ró gớm ghiếc kề sát mặt anh – rú lên. Lớp da đen bóng nhẫy như vỏ loài bọ hung. Cái đầu bóng nhẵn. Mỗi con mắt không lông mi to bằng một nắm đấm, như một quả cầu bằng than đá, không tròng không hốc mắt. Nơi – thay vì là mũi, mồm, cằm - chỉ là một cái mỏ khoằm nhọn hoắt bập bập lách cách trên một cái lưỡi đỏ lòm.
Roran hét lớn, ghì chặt hai chân vào thành cửa sổ, cố vùng thoát khỏi bàn tay sinh vật kỳ quái, trong khi tên Ra’zac đang cố kéo anh ra khỏi nhà. Roran có thể nhìn thấy, dưới đất, Katrina vẫn vừa la hét vừa đánh đạp.
Đúng lúc hai đầu gối Roran rã rời, chú Horst xuất hiện ngay bên cạnh, choàng tay ôm ngực anh, ghì lại. Ông chủ lò rèn la lớn:
- Đem cây giáo ra đây.
Ra’zac kéo mạnh lần cuối nhưng không giật được Roran khỏi tay Horst, nó vươn cổ sát mặt Roran:
- Mày là của chúng tao.
Roran gào lên đau đớn vì cái mỏ của quái nhân mổ thấu xương bả vai anh, đồng thời xương cổ tay anh bật lên một tiếng “rắc”. Hộc ra tiếng cười đầy hăm doạ, Ra’zac buông tay Roran biến vào đêm tối.
Roran và chú Horst nằm sóng soài trong hành lang, anh rên lên:
- Chúng bắt Katrina rồi!
Hai mắt tối sầm khi Roran chống tay trái ráng ngồi dậy, cánh tay phải tê dại, hoàn toàn vô dụng.
Albriech và Baldor nhảy qua những vũng máu và xác chết, cầm giáo chạy ra. Roran nhặt cây búa lảo đảo bước. Bà Elain trong bộ áo ngủ trắng vừa ra tới, trợn mắt hốt hoảng nhìn rồi ấn Roran ngồi xuống cái ghế kê sát tường:
- Cháu phải tới bà lang Getrude ngay…
- Nhưng…
- Cứ để máu chảy mãi thế này cháu ngất xỉu mất.
Roran nhìn bên sườn phải đầm đìa máu, nghiến răng cố nén đau, rồi nói:
- Phải cứu Katrina… trước khi… trước khi chúng làm hại cô ấy.
Ông Horst lên tiếng:
- Roran nói đúng đó. Em cố gắng băng bó cho nó, rồi tụi anh đi…
Bà chạy vào phòng, mở tủ áo lấy ra xấp vải, rồi trở ra băng bó vai và cổ tay cho Roran. Trong khi đó, Baldor và Albriech lột giáp và kiếm của mấy xác lính. Ông Horst chỉ cầm theo một cây giáo.
Elain căn dặn chồng con:
- Anh và các con phải hết sức thận trọng.
- Má yên tâm, không sao đâu.
Bà gượng cười, hôn lên má từng người.
Tất cả ra khỏi nhà, chạy tới rìa làng. Bức tường cây bị mở một khoảng rộng, Byrd - người gác – đã bị giết chết. Baldor quỳ xuống quan sát thi thể rồi nghẹn ngào kêu lên:
- Vết chém từ sau lưng!
Roran chỉ nghe loáng thoáng vì anh chóng mạt đến ù cả hai tai, phải dựa vào một tườg nhà, thở dốc.
- Ai đó?
Sau tiếng hỏi lớn, từ những chốt gác quanh làng những người xách đèn chạy tới. Ông Horst vắn tắt kể lại mọi chuyện, rồi hỏi:
- Ai xung phong đi cùng chúng tôi?
Bàn bạc chợp nhoáng, năm người đồng ý nhập bọn, số còn lại tiếp tục nhiệm vụ canh gác.
Roran dẫn đầu mọi người lẩn lút qua cánh đồng, rồi xuống thung lũng, tiến tới trại Ra’’zac đóng quân.
Dù mỗi bước đi làm Roran đau nhức, nhưng lúc này, không gì đáng kể hơn chuyện giải cứu Katrina.
Ra khỏi làng chừng nửa dặm, Ivor đã phát hiện ra tên lính đang đứng gác trên một gò đất, vì vậy tất cả phải đi đường vòng. Vượt thêm đoạn đường vài trăm thước, họ đã thấy ánh đuốc bập bùng. Roran đưa cao cánh tay còn lành lặn, để mọi người đi chậm lại, rồi anh nằm rạp xuống, bò qua những đám cỏ rậm rạp. Tới một đám cỏ đuôi chồn, Roran ngừng lại quan sát. Đám lính còn lại mười ba tên.
Katrina ở đâu?
Trái với khi mới tới đây, đám lính trông thiểu não, tiều tuỵ với những bộ giáp móp méo, vũ khí sứt mẻ. Hầu hết bọn chúng đều băng bó bằng những miếng vải bám đầy đất cát và máu khô. Quanh đống lửa, một bên là đám lính ngồi sát nhau, một bên là hai tên Ra’zac mũ vải trùm kín mặt.
Một gã lính đang hăng hái nói:
- … hơn phân nửa anh em tụi này bị giết vì đám nông dân ngớ ngẩn đó. Một lũ không biết phân biệt mũi giáo với mĩu rìu, lưỡi kiếm với lưỡi cày. Vậy mà chúng tôi tan tác dưới tay chúng, chỉ vì đầu óc hai ngươi không bằng một tên lính cầm cờ của chúng tôi. Không cần biết nhà vua o bế hai ngươi đến cỡ nào, tụi này nhất định sẽ không làm bất cứ điều gì nữa, nếu không có một cấp chỉ huy khác.
Gã đó gật gù tiếp:
- Một cấp chỉ huy là … người.
Một tên Ra’zac ngọt ngào:
- Thật vậy sao?
- Thật chứ chơi à? Tụi này phát ớn vì lệch lạc của những… vật… những kẻ… lưng vặn vẹo rồi. Nghe mãi tiếng xì xì như ấm nước sôi xì hơi của hai người khi chuyện trò với nhau, ớn tận cổ rồi. Không biết hai ngươi đã làm gì với Sardson, sẽ có ngày chúng ta thọc kiếm vào các ngươi để xem các ngươi có máu như chúng ta không. Dù sao các ngươi nên thả cô gái đó ra, cô ta sẽ là…
Người lính không kịp nói hết câu, vì tên Ra’zac cao lớn hơn đã nhảy vụt qua đống lửa, phủ lên anh ta như một con quạ khổng lồ. Người lính rú lên, vồ thanh kiếm, nhưng bị cái mỏ sau lớp vải trùm mặt của tên Ra’zac liên tục mổ hai nhát lên cổ làm anh rũ ra, bất động.
Núp sau Roran, Ivor thì thầm hỏi:
- Chúng ta phải đánh với con quái đó sao?
Hai tên Ra’zac liếm láp cổ thi thể người lính, rồi đứng dậy phủi những bàn tay sần sùi, như phủi bụi, rè rè nói:
- Được, chúng tao sẽ đi. Nếu thích, tụi bay cứ ở lại chờ quân tiếp viện chỉ vài ngày nữa sẽ tới thôi.
Rồi cả hai ngửa mặt cất tiếng hú. Tiếng hú chói lói cao dần, bay bổng lên không.
Roran cũng ngửa mặt nhìn lên: lúc đầu không thấy gì, rồi một nỗi khiếp đảm tràn ngập trong anh. Bầu trời trên đỉnh núi Spine, hai bóng đen xù xì xuất hiện, che phủ cả những vì sao. Càng lúc hai bóng đen càng mau chóng lớn dần lên, cho đến khi che khuất nửa bầu trời. Một cơn gió thổi thốc mùi chướng khí nồng nặc lưu huỳnh ào ạt qua mặt đất làm Roran ngộp thở.
Những tên lính vừa chửi rủa, vừa lấy tay áo che mặt mũi.
Trên không, hai bóng đen ngừng lại rồi nhẹ nhàng buông mình xuống, bao bọc trại lính như một mái vòm đen ngòm đầy hăm doạ. Những ánh đuốc lập loè như sắp tắt, nhưng vẫn đủ soi rõ hai quái vật hạ xuống khoảng trốnggiữa những tấm lều.
Thân hình hai quái vật trơn tru không một chút lông – như con chuột mới sinh. Lớp da xám căng thẳng trên lưng, dồn xuống ngực và bụng những nếp nhăn rúm ró. Bề ngoài, chúng như những con chó ốm đói, trừ hai chân sau phồng lên những bắp thịt cuồn cuộn rắn chắc, tưởng như có thể đạp tan nát một tảng đá. Sau hai cái đầu nhỏ xíu nhô lên hai cái chóp nhỏ, trái ngược hẳn với hai cái mỏ dài đen bóng và đôi mắt lạnh lẽo lồi ra, giống hệt mắt Ra’zac. Cặp cánh mọc từ cổ tới vai phe phẩy tạo thành những tiếng rền rỉ trong đêm.
Những tên lính khiếp đảm nằm úp mặt trên đất. Từ hai con vật gớm ghiếc toát ra một sự tinh quái khủng khiếp – có thể nói chúng là một loài cổ xưa và mạnh hơn loài người gấp bội. Roran chợt lo sợ nhiệm vụ của anh sẽ bị thất bại. Sau anh, Horst thì thầm căn dặn mọi người phải án binh bất động nếu không muốn chết.
Hai tên Ra’zac cúi đầu chào hai quái thú, rồi vào lều dắt Katrina bằng một sợi thừng buộc chặt hai tay cô. Sau Katrina là lão Sloan. Lão chủ hàng thịt – không bị trói – thong dong bước.
Roran trừng trừng nhìn, không biết lão Sloan bị bắt bao giờ, bằng cách nào. Vì nhà lão không gần nhà chú Horst. Rồi anh bàng hoàng, nắm chặt cán búa khi sự thật quá khủng khiếp như vỡ oà trong anh. Lão đã phản bội và đã giết chết Byrd! Nước mắt phẫn nộ tuôn trào, trong khi tiếng chú Horst thì thầm bên tai:
- Roran, lúc này không thể hành động được. Roran, cháu nghe chú nói không?
Anh nghe, nhưng chú tâm hơn đến tên Ra’zac nhảy lên vai một con quái vật, đưa hai tay đón Katrina bị tên cao lớn hơn quăng lên. Lúc này lão Sloan tỏ ra vừa bối rối vừa sợ hãi. Lão bàn cãi gì đó với hai tên Ra’zac, tay chỉ xuống đất. Tên cao lớn vung tay đấm mạnh vào miệng lão. Lão Sloan lăn đùng bất tỉnh.
Nhảy lên con quái thú thứ hai, cùng lão chủ hàng thịt nằm vắt trên vai, Ra’zac cao to tuyên bố:
- Chúng tao sẽ trở lại. Nếu giết thằng nhóc đó, tụi bay sẽ phải trả giá bằng mạng sống. Hãy nhớ điều đó.
Hai con “chiến mã” kỳ quái, co cặp đùi khổng lồ, lấy đà phóng vút lên trời. Một lần nữa, bóng tối lại che khuất những vì sao.
Roran không thốt được một lời. Bao hy vọng giải cứu Katrina hoàn toàn tiêu tan hết. Việc còn lại lúc này chỉ là tiêu diệt đám lính. Anh đứng dậy, vung cây búa sửa soạn tấn công… Nhưng vừa mới tiến lên được một bước, đầu anh như nổ tung vì vết thương trên vai nhói đau khủng khiếp. Mặt đất nhoà đi, Roran mê man ngã sấp xuống.
Khi mặt trời chìm vào những cái răng tua tủa của núi Spine, Roran bước lên gò, trở về nhà chú Horst. Anh đứng lại, ngập ngừng đặt tay lên chốt cổng, hồi hộp nghĩ: “Sao mình run sợ như sắp ra trận vậy? Có chuyện gì xảy ra cho Katrina không?”
Sau cùng, Roran mở cửa, đi men theo hông nhà, tiến thẳng vào căn bếp.
Roran đứng khựng lại khi bất ngờ thấy thím Elain đang ngồi bên bàn, vừa đan vừa nói chuyện với Katrina ngồi đối diện. Cả hai quay lại nhìn anh. Roran lắp bắp:
- Em… em khoẻ chứ?
Katrina đến bên Roran, mỉm cười:
- Em khoẻ. Chỉ vì em quá bàng hoàng khi cha… khi cha… À, thím Elain thương em lắm. Thím cho em ở tạm trong phòng của Baldor đêm nay.
- Em khoẻ là anh mừng rồi.
Roran ôm cô, cố biểu lộ hết tình yêu thương trong cái ôm nhẹ nhàng đó.
Thím Elain thu dọn đồ đạc, đứng dậy:
- Nào, tối rồi, tới giờ cháu phải đi ngủ rồi đó. Katrina.
Roran miễn cưỡng phải rời xa cô. Katrina hôn lên má anh nói:
- Sáng mai mình gặp nhau.
Roran vừa dợm bước theo, tiếng gọi nghiêm nghị của bà Elain ngăn anh lại:
- Roran.
- Dạ.
Chờ tiếng chân bước lên thang của Katrina không còn nữa, bà mới lên tiếng:
- Thím hy vọng những gì cháu đã hứa hẹn với con nhỏ đều nghiêm túc, nếu không, thím sẽ lập một cuộc họp, trục xuất cháu ra khỏi làng.
- Tất nhiên là nghiêm túc. Vì cháu yêu cô ấy.
Bà nhìn Roran không chớp mắt:
- Katrina từ bỏ tất cả những gì nó quan tâm, yêu quý là… vì cháu. Nhưng thím đã từng thấy những người đàn ông vung vãi tình cảm với những cô gái trẻ, như ném thóc cho gà vậy. Tụi con gái thì thở dài, ứa nước mắt hạnh phúc vì tưởng mình được ưu đãi lắm. Tuy nhiên với đàn ông, đó chỉ là một trò đùa, vui chơi chốc lát. Roran, tuy cháu là một thanh niên đàng hoàng, nhưng chỉ một chút đam mê cũng có thể làm thay đổi một người tỉnh táo nhất, đạo mạo nhất thành một gã khờ hay một con chồn quỷ quái, ranh ma. Cháu không giống thế chứ? Vì Katrina không cần một tên khờ khạo hay một tay láu cá, thậm chí nó cũng không đòi hỏi tình yêu. Điều nó cần nhất, trên hết tất cả, là một người đàn ông bảo bọc, lo toan được cho nó. Nếu cháu bỏ nó, nó sẽ trở thành một con người bần cùng hèn mọn nhất làng, phải xa lánh bạn bè, và nó sẽ là một hành khất duy nhất và đầu tiên trong làng Carvahall này. Thím thề sẽ không bao giờ để cho chuyện đó xảy ra.
- Cháu cũng vậy. Cháu đâu phải là một đứa nhẫn tâm tồi tệ đến thế đâu.
- Đừng bao giờ quên rằng, cháu sắp lấy một cô gái đã mất cả của hồi môn và quyền thừa kế. Cháu có hiểu điều đó có nghĩa gì với Katrina không? Nó ra khỏi nhà không tiền bạc, không tư trang quần áo. Những thứ được chuyền từ những bà mẹ đến con gái kể từ khi chúng ta đặt chân đến đất Alagaesia này. Đó là những thứ xác định giá trị của chúng ta. Một cô gái không có thừa kế giống như… giống như…
- Giống như một người đàn ông không ruộng vườn, tiền bạc, nghề nghiệp.
- Đúng vậy. Sloan tỏ ra tàn nhẫn khi truất quyền thừa kế của Katrina, nhưng chuyện đã xảy ra rồi. Bây giờ cả hai cháu đều không tiền bạc, tài sản. Đã khó khăn càng khó khăn thêm. Cháu phải bắt đầu với hai bàn tay trắng. Viễn cảnh đó có làm cháu sợ hãi? Có vượt qua nổi không? Vì những lý do đó, thím hỏi cháu lần nữa – và đừng dối lòng, nếu không hai đứa sẽ ân hận suốt đời: cháu lấy nó không có gì miễn cưỡng hay hối tiếc chứ?
- Dạ không.
Bà Elain thở dài nhẹ lòng, rồi lấy hai cốc sành rót đầy rượu trái cây, đưa cho Roran một cốc.
- Vậy thì thím mong rằng, từ nay chính cháu sẽ là mái ấm, tài sản thừa kế của Katrina để nó và các con gái cháu sau này, sẽ không xấu hổ khi đứng chung với đàn bà con gái Carvahall.
Nhấp chút rượu, Roran thì thầm:
- Nếu chúng cháu được sống tới ngày đó.
Vuốt ngược mái tóc vàng ra sau, bà Elain lắc đầu:
- A, nhưng cháu đã tự chọn một con đường chông gai quá đấy.
- Vì cháu muốn Katrina rời Carvahall để tới một nơi an toàn.
- Thì ra vậy. Nhưng sao không cho ông Sloan biết chuyện hứa hôn của hai đứa trước sáng nay? Dù biết cha mẹ thím rất vui lòng nhận lời, vậy mà khi đi hỏi thím, chú Horst cháu đã đem đến nhà thím mười hai con trừu, tám cặp chân nến đấy. Cháu phải nghĩ ra một phương pháp nào khá hơn là chuyện… xô đẩy ông bố vợ tương lai chứ?
Roran cười cay đắng:
- Có chứ, nhưng với những vụ tấn công liên tục như thế làm gì có thời gian mà…
- Gần sáu hôm nay, Ra’zac đâu có tấn công.
- Không… nhưng… Ôi, chẳng hiểu vì sao nữa.
Roran bực tức đấm nắm tay xuống mặt bàn. Elain đặt cốc rượu xuống, dịu dàng nắm tay anh:
- Nếu cháu có thể xua tan mối bất hoà với ông Sloan lúc này, trước khi để trở thành mối hận thù chồng chất, thì cuộc sống của cháu và Katrina sẽ dễ chịu hơn rất nhiều. Sáng mai hãy đến nhà năn nỉ ông ta tha thứ đi.
- Cháu không năn nỉ cầu xin tha lỗi, nhất là với ông Sloan.
- Roran, nghe lời thím, để gia đình được yên ấm, dù có phải năn nỉ cả tháng cũng đáng chứ cháu. Theo kinh nghiệm của thím, càng hục hặc, chỉ càng làm khổ lẫn nhau thôi.
- Ông ta căm thù núi Spine, sẽ không để cháu mở miệng đâu.
- Dù sao cũng phải thử chứ. Kể cả ông ta không thèm nghe lời xin lỗi của cháu, thì ít ra không ai có thể trách cháu đã không cố gắng làm điều đó. Nếu cháu yêu Katrina, dẹp tự ái đi và làm những gì phải làm vì nó. Đừng để nó phải đau khổ vì sai lầm của cháu.
Nói xong bà tắt nến, trở vào phòng để Roran ngồi một mình trong bóng tối.
Mấy phút sau, anh mới đứng dậy, lần mép bàn, mò mẫm lên lầu. Vào phòng, Roran cởi áo, nằm vật xuống giường.
Ôm cái gối, Roran lắng nghe những tiếng động của đêm: tiếng sột soạt và tiếng chin chít của một con chuột nhắt trên rầm thương, tiếng gió rì rào nhè nhẹ ngoài cửa sổ, và tiếng… dép lệp xẹp ngoài hành lang, ngay… trước cửa phòng.
Roran trừng trừng nhìn cánh cửa hé mở rồi ngập ngừng bất động. Một bóng đen lẻn vào phòng, cánh cửa khép lại như cũ. Rồi Roran cảm thấy một dải tóc vuốt ve mặt anh cùng một đôi môi mềm dịu như những cánh hoa hồng.
Katrina!
Một tiếng sét làm Roran choàng thức giấc.
Ánh sáng chập chờn trước mặt, trong khi anh cố vùng vẫy cho tỉnh táo, như người thợ lặn tuyệt vọng đang cố nhoi lên mặt nước. Mở mắt, Roran thấy một lỗ hổng toang hoác chính giữa cánh cửa phòng. Sáu tên lính và hai tên Ra’zac ùa vào như những bóng ma. Một lưỡi kiếm kề cổ Roran. Katrina rú lên, kéo chăn cuốn quanh người.
- Dậy.
Ra’zac ra lệnh. Roran đứng lên, tim đập như nhảy khỏi lồng ngực.
- Trói lại, đem nó đi.
Khi một tên lính tiến lại Roran với sợi dây thừng, Katrina thét lên xông vào đám lính, điên cuồng cào cắn. Mấy tên lính chửi rủa om xòm vì bị những móng tay sắc cào rách măt, máu tuôn xối xả làm hai mắt chúng như mù.
Roran khuỵ một gối, vơ vội cây búa trên sàn, rồi đứng bật dây, vừa vung cao búa vừa rống lên như một con gấu. Tất cả mấy tên lính xúm lấy anh, dùng số đông để áp đảo. Nhưng không gì có thể ngăn cản được Roran lúc này, vì Katrina đang bị lâm nguy. Dưới sức mạnh của cây búa, Roran đập rách nát, móp méo từ khiên, áo giáp tới mũ sắt của chúng. Hai tên bị thương, hai tên nằm bất động trên sàn.
Tiếng vũ khí chạm nhau đã thức giấc cả nhà: Roran loáng thoáng nghe tiếng kêu gọi của chú Horst và mấy người con ngoài hành lang. Hai tên Ra’zac chin chít ra hiệu với nhau, rồi phóng tới nắm lấy Katrina nâng bổng lên bằng một sức mạnh phi phàm. Katrina rú lên:
- Roran!
Lấy hết sức bình sinh, Roran hất mạnh hai tên lính còn lại bật sang hai bên, phóng ra hành lang vừa kịp thấy hai Ra’zac thoát qua cửa sổ. Anh nhào tới, nhoài người qua thành cửa, cố bắt được tên chạy sau. Nó vung ngược tay chộp cổ tay Roran, chin chít rít lên vui sướng, phả hơi thở tanh tưởi vào mặt anh.
- Đúng, mày mới là đứa chúng tao cần.
Roran ráng vặn cổ tay để rút tay về, nhưng con quái càng xiết mạnh hơn. Với tay còn lại, Roran thoi tới tấp lên mặt và vai nó. Tức giận và tuyệt vọng, anh nắm vành mũ vải của Ra’zac kéo mạnh ra sau, mặt nó lộ ra.
Bộ mặt – rúm ró gớm ghiếc kề sát mặt anh – rú lên. Lớp da đen bóng nhẫy như vỏ loài bọ hung. Cái đầu bóng nhẵn. Mỗi con mắt không lông mi to bằng một nắm đấm, như một quả cầu bằng than đá, không tròng không hốc mắt. Nơi – thay vì là mũi, mồm, cằm - chỉ là một cái mỏ khoằm nhọn hoắt bập bập lách cách trên một cái lưỡi đỏ lòm.
Roran hét lớn, ghì chặt hai chân vào thành cửa sổ, cố vùng thoát khỏi bàn tay sinh vật kỳ quái, trong khi tên Ra’zac đang cố kéo anh ra khỏi nhà. Roran có thể nhìn thấy, dưới đất, Katrina vẫn vừa la hét vừa đánh đạp.
Đúng lúc hai đầu gối Roran rã rời, chú Horst xuất hiện ngay bên cạnh, choàng tay ôm ngực anh, ghì lại. Ông chủ lò rèn la lớn:
- Đem cây giáo ra đây.
Ra’zac kéo mạnh lần cuối nhưng không giật được Roran khỏi tay Horst, nó vươn cổ sát mặt Roran:
- Mày là của chúng tao.
Roran gào lên đau đớn vì cái mỏ của quái nhân mổ thấu xương bả vai anh, đồng thời xương cổ tay anh bật lên một tiếng “rắc”. Hộc ra tiếng cười đầy hăm doạ, Ra’zac buông tay Roran biến vào đêm tối.
Roran và chú Horst nằm sóng soài trong hành lang, anh rên lên:
- Chúng bắt Katrina rồi!
Hai mắt tối sầm khi Roran chống tay trái ráng ngồi dậy, cánh tay phải tê dại, hoàn toàn vô dụng.
Albriech và Baldor nhảy qua những vũng máu và xác chết, cầm giáo chạy ra. Roran nhặt cây búa lảo đảo bước. Bà Elain trong bộ áo ngủ trắng vừa ra tới, trợn mắt hốt hoảng nhìn rồi ấn Roran ngồi xuống cái ghế kê sát tường:
- Cháu phải tới bà lang Getrude ngay…
- Nhưng…
- Cứ để máu chảy mãi thế này cháu ngất xỉu mất.
Roran nhìn bên sườn phải đầm đìa máu, nghiến răng cố nén đau, rồi nói:
- Phải cứu Katrina… trước khi… trước khi chúng làm hại cô ấy.
Ông Horst lên tiếng:
- Roran nói đúng đó. Em cố gắng băng bó cho nó, rồi tụi anh đi…
Bà chạy vào phòng, mở tủ áo lấy ra xấp vải, rồi trở ra băng bó vai và cổ tay cho Roran. Trong khi đó, Baldor và Albriech lột giáp và kiếm của mấy xác lính. Ông Horst chỉ cầm theo một cây giáo.
Elain căn dặn chồng con:
- Anh và các con phải hết sức thận trọng.
- Má yên tâm, không sao đâu.
Bà gượng cười, hôn lên má từng người.
Tất cả ra khỏi nhà, chạy tới rìa làng. Bức tường cây bị mở một khoảng rộng, Byrd - người gác – đã bị giết chết. Baldor quỳ xuống quan sát thi thể rồi nghẹn ngào kêu lên:
- Vết chém từ sau lưng!
Roran chỉ nghe loáng thoáng vì anh chóng mạt đến ù cả hai tai, phải dựa vào một tườg nhà, thở dốc.
- Ai đó?
Sau tiếng hỏi lớn, từ những chốt gác quanh làng những người xách đèn chạy tới. Ông Horst vắn tắt kể lại mọi chuyện, rồi hỏi:
- Ai xung phong đi cùng chúng tôi?
Bàn bạc chợp nhoáng, năm người đồng ý nhập bọn, số còn lại tiếp tục nhiệm vụ canh gác.
Roran dẫn đầu mọi người lẩn lút qua cánh đồng, rồi xuống thung lũng, tiến tới trại Ra’’zac đóng quân.
Dù mỗi bước đi làm Roran đau nhức, nhưng lúc này, không gì đáng kể hơn chuyện giải cứu Katrina.
Ra khỏi làng chừng nửa dặm, Ivor đã phát hiện ra tên lính đang đứng gác trên một gò đất, vì vậy tất cả phải đi đường vòng. Vượt thêm đoạn đường vài trăm thước, họ đã thấy ánh đuốc bập bùng. Roran đưa cao cánh tay còn lành lặn, để mọi người đi chậm lại, rồi anh nằm rạp xuống, bò qua những đám cỏ rậm rạp. Tới một đám cỏ đuôi chồn, Roran ngừng lại quan sát. Đám lính còn lại mười ba tên.
Katrina ở đâu?
Trái với khi mới tới đây, đám lính trông thiểu não, tiều tuỵ với những bộ giáp móp méo, vũ khí sứt mẻ. Hầu hết bọn chúng đều băng bó bằng những miếng vải bám đầy đất cát và máu khô. Quanh đống lửa, một bên là đám lính ngồi sát nhau, một bên là hai tên Ra’zac mũ vải trùm kín mặt.
Một gã lính đang hăng hái nói:
- … hơn phân nửa anh em tụi này bị giết vì đám nông dân ngớ ngẩn đó. Một lũ không biết phân biệt mũi giáo với mĩu rìu, lưỡi kiếm với lưỡi cày. Vậy mà chúng tôi tan tác dưới tay chúng, chỉ vì đầu óc hai ngươi không bằng một tên lính cầm cờ của chúng tôi. Không cần biết nhà vua o bế hai ngươi đến cỡ nào, tụi này nhất định sẽ không làm bất cứ điều gì nữa, nếu không có một cấp chỉ huy khác.
Gã đó gật gù tiếp:
- Một cấp chỉ huy là … người.
Một tên Ra’zac ngọt ngào:
- Thật vậy sao?
- Thật chứ chơi à? Tụi này phát ớn vì lệch lạc của những… vật… những kẻ… lưng vặn vẹo rồi. Nghe mãi tiếng xì xì như ấm nước sôi xì hơi của hai người khi chuyện trò với nhau, ớn tận cổ rồi. Không biết hai ngươi đã làm gì với Sardson, sẽ có ngày chúng ta thọc kiếm vào các ngươi để xem các ngươi có máu như chúng ta không. Dù sao các ngươi nên thả cô gái đó ra, cô ta sẽ là…
Người lính không kịp nói hết câu, vì tên Ra’zac cao lớn hơn đã nhảy vụt qua đống lửa, phủ lên anh ta như một con quạ khổng lồ. Người lính rú lên, vồ thanh kiếm, nhưng bị cái mỏ sau lớp vải trùm mặt của tên Ra’zac liên tục mổ hai nhát lên cổ làm anh rũ ra, bất động.
Núp sau Roran, Ivor thì thầm hỏi:
- Chúng ta phải đánh với con quái đó sao?
Hai tên Ra’zac liếm láp cổ thi thể người lính, rồi đứng dậy phủi những bàn tay sần sùi, như phủi bụi, rè rè nói:
- Được, chúng tao sẽ đi. Nếu thích, tụi bay cứ ở lại chờ quân tiếp viện chỉ vài ngày nữa sẽ tới thôi.
Rồi cả hai ngửa mặt cất tiếng hú. Tiếng hú chói lói cao dần, bay bổng lên không.
Roran cũng ngửa mặt nhìn lên: lúc đầu không thấy gì, rồi một nỗi khiếp đảm tràn ngập trong anh. Bầu trời trên đỉnh núi Spine, hai bóng đen xù xì xuất hiện, che phủ cả những vì sao. Càng lúc hai bóng đen càng mau chóng lớn dần lên, cho đến khi che khuất nửa bầu trời. Một cơn gió thổi thốc mùi chướng khí nồng nặc lưu huỳnh ào ạt qua mặt đất làm Roran ngộp thở.
Những tên lính vừa chửi rủa, vừa lấy tay áo che mặt mũi.
Trên không, hai bóng đen ngừng lại rồi nhẹ nhàng buông mình xuống, bao bọc trại lính như một mái vòm đen ngòm đầy hăm doạ. Những ánh đuốc lập loè như sắp tắt, nhưng vẫn đủ soi rõ hai quái vật hạ xuống khoảng trốnggiữa những tấm lều.
Thân hình hai quái vật trơn tru không một chút lông – như con chuột mới sinh. Lớp da xám căng thẳng trên lưng, dồn xuống ngực và bụng những nếp nhăn rúm ró. Bề ngoài, chúng như những con chó ốm đói, trừ hai chân sau phồng lên những bắp thịt cuồn cuộn rắn chắc, tưởng như có thể đạp tan nát một tảng đá. Sau hai cái đầu nhỏ xíu nhô lên hai cái chóp nhỏ, trái ngược hẳn với hai cái mỏ dài đen bóng và đôi mắt lạnh lẽo lồi ra, giống hệt mắt Ra’zac. Cặp cánh mọc từ cổ tới vai phe phẩy tạo thành những tiếng rền rỉ trong đêm.
Những tên lính khiếp đảm nằm úp mặt trên đất. Từ hai con vật gớm ghiếc toát ra một sự tinh quái khủng khiếp – có thể nói chúng là một loài cổ xưa và mạnh hơn loài người gấp bội. Roran chợt lo sợ nhiệm vụ của anh sẽ bị thất bại. Sau anh, Horst thì thầm căn dặn mọi người phải án binh bất động nếu không muốn chết.
Hai tên Ra’zac cúi đầu chào hai quái thú, rồi vào lều dắt Katrina bằng một sợi thừng buộc chặt hai tay cô. Sau Katrina là lão Sloan. Lão chủ hàng thịt – không bị trói – thong dong bước.
Roran trừng trừng nhìn, không biết lão Sloan bị bắt bao giờ, bằng cách nào. Vì nhà lão không gần nhà chú Horst. Rồi anh bàng hoàng, nắm chặt cán búa khi sự thật quá khủng khiếp như vỡ oà trong anh. Lão đã phản bội và đã giết chết Byrd! Nước mắt phẫn nộ tuôn trào, trong khi tiếng chú Horst thì thầm bên tai:
- Roran, lúc này không thể hành động được. Roran, cháu nghe chú nói không?
Anh nghe, nhưng chú tâm hơn đến tên Ra’zac nhảy lên vai một con quái vật, đưa hai tay đón Katrina bị tên cao lớn hơn quăng lên. Lúc này lão Sloan tỏ ra vừa bối rối vừa sợ hãi. Lão bàn cãi gì đó với hai tên Ra’zac, tay chỉ xuống đất. Tên cao lớn vung tay đấm mạnh vào miệng lão. Lão Sloan lăn đùng bất tỉnh.
Nhảy lên con quái thú thứ hai, cùng lão chủ hàng thịt nằm vắt trên vai, Ra’zac cao to tuyên bố:
- Chúng tao sẽ trở lại. Nếu giết thằng nhóc đó, tụi bay sẽ phải trả giá bằng mạng sống. Hãy nhớ điều đó.
Hai con “chiến mã” kỳ quái, co cặp đùi khổng lồ, lấy đà phóng vút lên trời. Một lần nữa, bóng tối lại che khuất những vì sao.
Roran không thốt được một lời. Bao hy vọng giải cứu Katrina hoàn toàn tiêu tan hết. Việc còn lại lúc này chỉ là tiêu diệt đám lính. Anh đứng dậy, vung cây búa sửa soạn tấn công… Nhưng vừa mới tiến lên được một bước, đầu anh như nổ tung vì vết thương trên vai nhói đau khủng khiếp. Mặt đất nhoà đi, Roran mê man ngã sấp xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.