Eragon – Cậu Bé Cưỡi Rồng Full 4 Tập
Quyển 3 - Chương 51: Ý chí trên thép
Christopher Paolini
26/11/2013
“Ôi ở đâu ra thế này” Rhunön sững sờ khi thấy Eragon bước vào và thả cục
quặng xuống đất ngay trước chân của Rhunön.
Bằng cách ngắn gọn nhất, Eragon giải thích về Solembum và cây Menoa.
Ngồi trước cục quặng, Rhunön vuốt ve bề măt thô ráp của nó, những ngón tay bà mâm mê những mẩu kim loại nằm rải rác trên cục đá. “Ngươi thật điên rồ hoặc có lẽ ngươi thật dũng cảm khi dám thách thức cây Menoa. Bà ta không phải dễ đùa thế đâu.”
“Bằng này có đủ cho 1 cây kiếm không” Saphira hỏi.
“Vài cây cũng đủ, nếu như ta dựa vào kinh nghiệm của mình để khẳng định như thế”. Rhunön nói, sự hưng phấn trong bà đang tăng. Bà tiên già liếc nhìn cái lò rèn của mình nằm chính giữa cửa, vỗ hai tay vào nhau, mắt bà sáng lên với tất cả sự nhiệt huyết và quả quyết. “Bắt đầu thôi, ngươi muốn một cây kiếm phải không, Khắc tinh của Tà thần? Rất tốt, ta sẽ cho ngươi một cây kiếm chưa bao giờ có ở Alagaësia này”.
“Nhưng còn lời thề của bà?”
“Đừng nghĩ về nó, nên nhớ hai ngươi phải quay về Varden đó”
“Đáng lẽ chúng tôi nên rời đi từ cái ngày mà chúng tôi đến”
Rhunön ngừng lại, tâm trạng bị dồn nén: “Ta sẽ phải khẩn trương hơn mức bình thường và sử dụng phép thuật để làm việc, vì nếu không sử dụng phép thuật thì có lẽ phải mất tới cả tuần để hoàn thành. Ngươi và Vảy sáng sẽ giúp ta”. Không phải là một câu hỏi nhưng Eragon vẫn gật đầu đồng ý. “Chúng ta sẽ không nghỉ tối nay, nhưng ta hứa với ngươi, Khắc tinh của Tà thần, sáng ngày mai ngươi sẽ có kiếm để dùng”. Khụy gối, Rhunön nâng cục quặng khỏi mặt đất mà không cần phải tận sức và mang nó tới cái đe chổ đang làm dở tác phẩm của bà.
Eragon cởi bỏ bộ trang phục của mình để tránh khi làm việc sẽ làm hỏng nó, rồi Rhunön đưa cho nó cái áo chẽn da bó sát người và môt cái tạp dề chống cháy. Rhunön cũng mặc như thế. Khi Eragon nhắc tới găng tay, bà cười và lắc lắc cái đầu. “Nó chỉ làm cho người thợ rèn thêm vụng về.”
Rhunön dẫn nó tới một cái hang giống như phòng ngủ ở giữa một cái thân cây to trong khu nhà của bà. Bên trong là những bao chứa than cốc và những viên như đất sét trắng xốp. Dùng phép thuật, họ nâng vài trăm viên lên và mang chúng ra ngoài đưa đến lò rèn, sau đó họ cũng mang chừng ấy bao than tới, mỗi bao còn to hơn cả một người đàn ông.
Chỉ một lần họ đã mang đủ những thứ mà họ cần làm Rhunön rất hài lòng, bà và Eragon cùng bắt tay vào nấu chảy quặng. Việc nấu chảy này khá phức tạp, Rhunön không dám dùng quá nhiều phép thuật can thiệp vào cấu trúc của nó. Bởi vậy việc này mất gần hết buổi chiều. Đầu tiên họ đào một cái hố hình chữ nhật sâu 5 feet để họ có thể đổ đầy cát, sỏi, đất sét, than, tro, và họ tạo một số lỗ và kênh dẫn hơi ẩm để không làm ảnh hưởng tới quá trình nung chảy. Khi lấp đầy hố bằng với mặt đất, họ tạo một cái máng gạch, sử đụng nước và đất sét tạo thành một loại vữa không cháy. Lục lọi trong nhà Rhunön quay lại với một cặp ống bễ để gắn lên những cái lỗ của máng.
Họ giải lao, uống và ăn một ít bánh mì với phó mát.
Sau bữa ăn nhanh, Rhunön đặt một nắm nhỏ cành cây xuống cái máng và nhóm lửa, miệng lẩm bẩm điều gì đó. Khi lửa cháy, bà đặt những miếng gỗ sồi vừa vừa xuống dưới đáy. Gần một giờ, bà trông ngọn lửa, chú tâm như người làm vườn đang trồng hoa hồng, cho tới khi gỗ cháy và thậm chí than đã đỏ rực. Sau đó Rhunön gật đầu với Eragon và nói: “Bắt đầu”.
Eragon nâng cục quặng lên và nhẹ nhàng đặt nó xuống cái máng. Hơi nóng chạm vào tay làm nó không thể chịu đựng nổi nó buông cục quặng ra và nhảy lùi lại, lửa bắn tung tóe giống như một đàn đom đóm bay lượn. Phía trên đỉnh nó dùng xẻng xúc than phủ một lớp dày để làm nguyên liệu cháy.
Eragon phủi lớp bị than dính vào tay, sau đó cầm chiếc bễ thổi đặt vào vị trí và bắt đầu đẩy để tạo gió, trong khi phía bên kia Rhunön cũng đang ra sức đẩy. Lửa được đốt với từng luồng khí cấp đều đặn bởi vậy cục quặng càng được nung nóng hơn. Những chiếc vảy trên ngực Saphira cũng như phía dưới đầu và cổ của cô ả phản chiếu những ánh lửa lấp lánh trong vũ điệu nung chảy. Cô ả khom người ngồi cách xa vài thước Anh, mắt cô ả dán vào trung tâm ngọn lửa: “Em có thể giúp được mà, chỉ mất 1 phút là cục quặng sẽ tan ra như nước thôi.”
“Được đấy.” Rhunön nói, “Nhưng nếu chúng ta nấu chảy nó quá nhanh, kim loại sẽ không kết hợp với than và nó sẽ trở nên không đủ độ cứng và mềm dẻo cần thiết để rèn kiếm. Hãy tiết kiệm ngọn lửa của ngươi, Vảy sáng ạ. Chúng ta sẽ dùng tới nó sau.” Nhiệt từ vật nung và nỗ lực kéo bễ làm người Eragon đẫm mồ hôi, cánh tay trần của nó sáng bóng dưới ánh lửa.
Kể từ bây giờ họ sẽ dừng bễ thổi, dùng xẻng thêm một lớp than lên ngọn lửa. Công việc cứ đều đều như thế làm Eragon quên cả thời gian. Lửa vẫn cháy đều dưới bàn tay kéo bễ thổi của Eragon, nó chú ý đến dáng vẻ thận trọng của Saphira. Nó bất chợt giật mình khi Rhunön nói: “Đủ rồi không cần bễ thổi nữa, nó có thể tự cháy”.
Lau trán xong, Eragon giúp Rhunön xúc những cục than nóng ra khỏi lò và nhúng vào một cái thùng đầy nước. Những cục than kêu xèo xèo và phát ra một làn hơi cay xè. Cuối cùng cũng xuất hiện những vũng kim loại trắng nóng hổi ở đáy phễu-xỉ và những chất cặn khác đã được lấy đi hết trong suốt quá trình nung. Rhunön thu thập kim loại với từng mẩu nhỏ màu trắng,sau đó đưa chúng tới chiếc ghế gần chỗ rèn. “Làm gì bây giờ”. Eragon hỏi.
“Giờ thì đợi”
“Đợi để làm gì”
Rhunön ngước nhìn bầu trời, nơi mà những vết sáng của mặt trời lặn sơn lên những mẳng mây rách nát đủ thứ màu đỏ, tím, vàng. “Phải đợi trời tối chúng ta mới làm tiếp vì lý do tạo màu cho thanh kiếm Thép sáng cần thời gian để nguội đi làm cho nó mềm ra và dễ để tạo hình.”
Với tay ra đằng sau, Rhunön cởi sợi dây buộc tóc, gom lại mớ tóc rồi buộc lại cho gọn gàn: “Trong thời gian chờ đợi, chúng ta hãy nọi chuyện về kiếm của cậu. Cậu dùng kiếm 1 tay hay hai tay?”
Eragon suy nghĩ một chút sau đó nói: “Không nhất thiết. Nếu phải lựa chọn tôi thích cầm kiếm 1 tay và tay kia cầm khiên. Tuy nhiên hoàn cảnh không phải lúc nào cũng thuận lợi, tôi thường phải chiến đấu mà không có khiên. Do vậy tôi thích cầm kiếm cả hai tay để có thể tung ra cú đánh mạnh hơn. Chuôi thanh Zar’roc đủ lớn để tôi cầm bằng tay trái, nhưng đầu chuôi có gắn thêm viên hồng ngọc nên không được thoải mái lắm, nó không tạo cho tôi cảm giác an toàn khi cầm nó. Vì vậy tốt hơn hết là chuôi nên dài hơn một chút.”
“Thế cậu muốn chính xác là một thanh kiếm dùng hai tay hả?”
Eragon lắc đầu: “Nó quá lớn khi đánh nhau trong nhà”
“Còn tùy thuộc vào sự kết hợp giữa lưỡi kiếm và chuôi kiếm, nhưng thông thường, cậu đã đúng. Cậu có muốn một thanh kiếm một tay rưỡi không (hannd-a-halfhand sword) ?”
Một hình ảnh chợt lóe lên trong đầu Eragon về thanh kiếm đầu tiên của Murtagh, nó cười Tại sao không nhỉ: “Đúng, thanh kiêm một tay rưỡi là hoàn hảo, tôi nghĩ thế.” “Thế cậu muốn lưỡi kiếm dài bao nhiêu?”
“không dài hơn thanh Zar’roc”.
“Uhm. Cậu muốn lưỡi kiếm thẳng hay lưỡi kiếm cong ?”
“ Thẳng.”
“Thế còn vấn đề phòng thủ?”
“Không vấn đề gì.”
Khoanh tay, cằm Rhunön chạm xương ức, mắt bà nặng trĩu, môi run run. “Thế độ rộng của bản kiếm, Nên nhớ, nó rất quan trọng để giữ cho thanh kiếm khỏi bị gãy. ”
“Dĩ nhiên là rộng hơn một chút so với Zar’roc”.
“Tại sao?”
“Tôi nghĩ trông nó như thế sẽ tốt hơn.”
Giọng khàn khàn một tiếng cười vỡ ra từ trong họng của Rhunön: “Nhưng bằng cánh nào có thể cải thiện được việc sử dụng kiếm?”
Lúng túng, Eragon không nói một lời nào
“Đừng bao giờ đề nghị ta thay đổi một vũ khí chỉ đơn thuần làm thay đổi diện mạo của nó.” Rhunön quở mắng “Vũ khí là công cụ, nếu nói nó đẹp thì là bởi vì nó hữu dụng. Một thanh kiếm mà không có đủ chức năng của nó thì trong mắt ta nó chỉ là một thứ xấu xí cho dù nó có hình dáng đẹp thậm chí được trang trí bởi những thứ trang sức đẹp mắt, quý giá.” Vị tiên già bĩu môi, ném chúng ra khỏi suy nghĩ: “Một thanh kiếm phải phù hợp trong một trận chiến sống còn, nó phải bảo vệ được cậu trong những đường hầm chật hẹp ở Farthen Dûr. Một thanh kiếm hội tụ đủ các yêu cầu, chiều dài vừa phải, chuôi kiếm sẽ không dài hơn mức bình thường.”
“Một thanh kiếm để kết liễu Galbatorix.” Eragon nói.
Rhunön gật đầu “Và nó cũng phải chống lại được phép thuật nữa…” Cằm bà lại chạm vào ngực. “Áo giáp đã có những bước cải tiến rất lớn trong những thế kỷ trước, bởi vậy vấn đề bây giờ là phải làm thế nào để chọc thủng được miếng kim loại trên áo giáp và đâm sâu vào bên trong. Hừm.” Từ một cái túi bên hông, Rhunön lấy ra một sợi dây rồi bà đo bàn tay và cánh tay của Eragon. Sau đó bà tìm một cái que cời than bằng kim loại và quăng cho Eragon. Nó bắt lấy bằng 1 tay và rướn lông mày nhìn Rhunön. Bà chỉ 1 ngón tay và nói “tiếp tục đi, hãy để ta xem cách cậu di chuyển khi trong tay cầm một thanh kiếm.”
Đi bộ xung quanh lò rèn, Eragon thầm cảm ơn bà vì làm nó gợi nhớ đến những động tác Brom đã dạy nó. Sau vài phút, nó nghe thấy tiếng leng keng của kim loại rơi trên đá, Rhunön ho và nói “Chẳng hy vọng gì.” Rhunön bước tới trước mặt Eragon, cầm một cái que cời than khác.Trán nhăn lại, đôi mắt quắc vẻ nghiêm nghị, khi bà ấy tung chiếc que cời than và hét: “Đỡ này, Khắc tinh của Tà thần.”
Chiếc que cời than nặng trịch của Rhunön rít lên trong không khí lao tới Eragon với một đòn mạnh phi thường. Nhảy qua 1 bên, Eragon né đòn tấn công. Chiếc que cời bật khỏi tay nó khi hai thanh kim loại chạm nhau. Mặc dù Rhunön không thực sự có kinh nghiệm về kiếm thuật, nhưng Eragon vẫn thấy bà là một đối thủ đáng gờm. Cuối cùng họ buộc phải dừng lại hai thanh cời quá mềm và đã bị cong oằn như cành của cây thủy tùng. Rhunön nhặt hai thanh cời đem vất vào chỗ để dụng cụ hỏng. Sau đó quay trở lại, bà tiên già hất cằm và nói “bây giờ thì ta biết chính xác hình dạng thanh kiếm của cậu rồi.”
“Nhưng bà sẽ làm nó như thế nào?”
Sự tinh nghịch lấp lánh trong con mắt Rhunön: “ta sẽ không làm. Chính cậu sẽ làm nó chứ không phải ta, khắc tinh của tầ thần ạ.”
Eragon há hốc mồm nhìn Rhunön một lúc, nó lắp bắp: “tôi hả. Nhưng tôi chưa bao giờ thử làm việc ở một lò rèn. Thậm chí tôi không hề có tí kỹ năng nào để rèn 1 con dao thông thường.”
Vẫn ánh mắt đó, Rhunön nói: “Ấy thế mà chính cậu sẽ là người làm thanh kiếm này đấy.”
“Nhưng bằng cách nào? Bà sẽ đứng cạnh tôi và đưa ra yêu cầu khi tôi nện búa hay sao?”
“Gần như thế” Rhunön nói: “Không, ta sẽ hướng dẫn động tác cho cậu thông qua ý chí để đôi tay của cậu có thể làm cái mà ta không thể. Đó không phải là một giải pháp hoàn hảo, nhưng ta nghĩ còn 1 lý do khác là tránh được việc phá vỡ lời thề của ta và nó cho phép ta tiếp tục nghề nghiệp của mình.”
Eragon tỏ ra lo lắng: “Nếu làm thế thì cũng có khác gì chính tay bà làm đâu.” Rhunön sầm mặt, giọng cộc cằn: “Thế cậu có muốn kiếm nữa hay thôi.” “Tất nhiên là muốn”
“Ngươi thật là phiền phức. Việc rèn kiếm do ngươi làm là khác vì ta nghĩ nó như thế là khác. Nếu không thì chính lời thề của ta sẽ ngăn cản trong quá trình làm việc. Bởi vậy, trừ phi cậu muốn trở về Varden với hai bàn tay trắng, bằng không cậu nên khôn ngoan im lặng mà làm theo.”
“Vâng thưa Rhunön.”
Họ đi tới chổ nung chảy, rồi Rhunön và Saphira chăm chú quan sát khối còn ấm của cục Thép sáng nằm dưới đáy cái phễu gạch. “Đập nó thành những miếng có kích thước ban đầu” Rhunön chỉ đạo, và lùi ra để giữ khoảng cách an toàn.
Nhấc chân trước lên, Saphira đập vào khối thép bằng tất cả sức lực. Đất rung lên, khối thép xuất hiện vài vết nứt. Phải mất ba lần Saphira mới làm thỏa mãn Rhunön về kết quả của mình.
Rhunön thu những miếng thép sắc nhọn lại đặt vào cái tạp dề và mang xuống cái bàn thấp cạnh chỗ rèn. Sau đó bà phân loại dựa theo độ cứng của từng miếng, rồi nói với Eragon, bà có thể quyết định màu cũng như cấu trúc kim loại “Cái thì quá cứng, cái thì quá mềm” bà nói “và trong khi ta tìm ra cái mà ta muốn thì nó cũng đòi hỏi về nhiệt độ nữa. Bởi vậy chỉ sử dụng những miếng thật sự thích hợp để rèn kiếm. Trên lưỡi kiếm thì phải cần thép cứng hơn”-bà chọn những miếng sáng màu, lấp lánh “Thật tốt để làm 1 cái lưỡi sắc bén”.phần giữa cả kiếm nên được làm bằng thép mềm hơn-bà chọn những miếng xám màu và không sáng “Thật tốt để chịu 1 cú đánh mạnh”. Trước khi kim loại được rèn thành hình dạng nhất định, chúng ta cần phải làm sạch nó khỏi cặn bẩn.
“Bằng cách nào?” Saphira hỏi.
“Ngươi sẽ thấy ngay thôi.” Rhunön đi tới cây cột chống đỡ mái nhà của lò rèn, ngồi dựa lưng vào nó, khoanh chân, mắt nhắm lại, khuôn măt điềm tĩnh bà hỏi: “Sẵn sàng chưa, Khắc tinh của Tà thần.”
“Sẵn sàng” Eragon trả lời mặc dù trong bụng nó thật hồi hộp và căng thẳng. Điều đầu tiên mà Eragon chú ý đến Rhunön là khi tâm trí họ gặp nhau giống những âm thanh nhỏ vang vọng xuyên qua bóng tối và những hình ảnh lộn xộn trong đầu bà ta. Tiếng nhạc chầm chậm và thận trọng đâu đó lóe lên một nốt lạ và lơ đãng như tiếng kèn kẹt trong não bà. Điều đó nói lên điều gì về tính cách của bà, Eragon không chắc chắn lắm nhưng những dư âm sợ sệt làm nó cân nhắc lại tới sự cho phép của tâm trí Rhunön để điều khiển con người nó. Nhưng khi nó nghĩ về Saphira đang ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn nó, sự lo lắng trong nó giảm dần, những bức tường phòng thủ xùng quanh ý thức nó cũng mờ đi.
Cảm giác giống như có một tấm len thô ráp trượt trên da nó khi Rhunön dùng ý thức xâm chiếm lấy tâm trí nó, Ý thức bà len lỏi vào những nơi riêng tư nhất của cuộc đời nó. Nó rùng mình và mốn cắt đứt mối giao cảm ngay lập tức, nhưng sau đó giọng nói thô ráp của Rhunön vang lên trong đầu nó: “Thư giãn đi, Khắc tinh của Tà thần, tất cả rồi sẽ ổn thôi.”
“Vâng thưa Rhunön”.
Sau đó, Rhunön bắt đầu nâng cánh tay của Eragon lên, dịch chuyển chân của nó, xoay đầu nó và một mặt thử khả năng của cơ thể nó. Thật lạ khi Eragon cảm thấy đầu và tứ chi nó di chuyển ngoài sự điều khiển của chính nó, lạ hơn nữa là mắt nó bắt đầu cử động từ nơi này nhìn sang nơi khác, dường như họ đã hòa hợp làm một. Cảm giác không tự chủ được làm nhóm lên trong lòng Eragon một sư hoảng loạn đột ngột. Khi Rhunön điều khiển Eragon đi bộ về phía trước chân vấp vào một cái xó xỉnh nào đó trong lò rèn, và dường như nó sẽ ngã lăn ra ngay lập tức nếu như nó không phản xạ nắm lấy chiếc đe để giữ thăng bằng.
“Đừng cản trở. Nếu tâm trí cậu can thiệp không đúng lúc trong suốt quá trình rèn kiếm, cậu sẽ tự gây ra cho bản thân những tổn thương vĩnh viễn”.
“Vậy thì bà nên cẩn thận 1 chút” Eragon vặn vẹo.
“Kiên nhẫn nào, Khắc tinh của Tà thần. Sẽ dần tốt hơn, trời đã tối rồi.” Trong khi chờ những vệt sáng cuối cùng mờ dần đi trên nền trời nhưng tấm thảm nhung khổng lồ, Rhunön chuẩn bị sẵn sàng cho công việc, chuẩn bị rất nhiều loại công cụ khác nhau.. Sự vụng về ban đầu của bà thể hiện trên các động tác của cơ thể Eragon sớm biến mất, mặc dù một lần bà vung trượt cây búa nện xuống đầu ngón tay của Eragon đang để trên bàn. Sự đau đớn làm mắt Eragon ngấn lệ. Rhunön xin lỗi và nói: “Cánh tay của cậu dài hơn của tôi.” Một phút sau đó khi họ bắt đầu, Rhunön giải thích: “Thật là may mắn vì cậu có được sự nhanh nhẹn và sức mạnh của thần tiên, Khắc tinh của Tà thần ạ, bằng không chúng ta không thể hoàn thành công việc trong đêm nay đâu.” Lấy một mảnh Thép sáng cứng và một mảnh mềm mà Rhunön đã lựa ra, bà dặt chúng vào trong lò. Thuận theo yêu cầu của bà tiên già, Saphira đốt nóng thanh thép. Saphira hơi há miệng chỉ đủ nhỏ để phun một luồng lửa trắng xanh tập trung thành 1 dòng nhỏ, không để lửa tràn ra những chỗ khác của xưởng rèn. Ngọn lửa nhỏ ào ào tuôn ra thắp sáng cả không gian trước cửa với một luồng sáng màu xanh cực mạnh, nó làm cho vảy của Saphira phản chiếu và lóe lên những tia sáng chói.
Rhunön điều khiển Eragon đưa Thép sáng di chuyển trong ngọn lửa bằng một cái kẹp mỗi khi miếng kim loại này rực đỏ. Bà đặt nó lên chiếc đe, rồi vung hàng loại cú giáng từ chiếc búa tạ xuống, làm dẹt tấm kim loại thành những miếng mà có độ dày chỉ còn vẻn vẹn độ 1 Inch. Bề mặt của miếng kim loại nóng đỏ sáng rực lên bởi những hạt bụi sắt sáng chói. Mỗi khi bà hoàn thành một tấm, bà lại ném nó vào cái máng bên cạnh đựng đầy nước muối.
Tất cả các tấm Thép sáng đã được làm phẳng dẹt, Rhunön kéo những tấm này ra khỏi máng nước, nước muối làm nóng cánh tay Eragon, cọ rửa chúng bằng 1 viên sa thạch để loại bỏ hết những lớp cặn đen bám trên bề mặt. Việc cọ rửa làm lộ ra cấu trúc kết tinh như pha lê của những miếng kim loại, Rhunön chăm chú quan sát. Hơn thế nữa bà phân loại chúng theo độ cứng và sự nguyên chất thông qua cấu trúc tinh thể của chúng.
Eragon vẫn còn bị giữ bí mật với tất cả mọi ý nghĩ và cảm giác của Rhunön, bởi một số lý do khó nói giữa họ. Sự hiểu biết sâu sắc của bà làm nó bất ngờ, bà thấy được nhiều thứ bên trong kim loại mà nó nghĩ chúng không tồn tại, và sự dự liệu của bà có liên quan đến thái độ vượt ra ngoài sự am hiểu của nó. Nó cũng cảm thấy được bà không hoàn toàn hài lòng khi cầm búa để nện dẹt tấm kim loại.
Sự không hài lòng của bà vẫn tiếp tục gia tăng cho đến khi bà nói: “Ô hay. Hãy nhìn những vết lồi lõm trên tấm kim loại kìa. Ta không thể rèn một thanh kiếm giống như thế này được. Sự điều khiển của ta không phù hợp với cánh tay của cậu, và đôi bàn tay không đủ tốt để rèn một cây kiếm tốt.” Trước khi Eragon có thể cố gắng để giải thích lý do với Rhunön thì Saphira đã nói: “Những công cụ này không phù hợp, Rhunön ạ. Hãy chắc chắn rằng bà có thể tìm ra giải pháp để bù lại sự bất tiện này.”
“Bất tiện ư ?” Rhunön khịt mũi. “Ta không có gì hơn là một chú chim non mới ra ràng. ta là một kẻ lạ mặt sống trong một ngôi nhà lạ hoắc”. Vẫn cằn nhằn, bà hơi cúi đầu cân nhắc, thái độ là Eragon thấy khó hiểu. Rồi bà nói tiếp: “Được thôi ta có một giải pháp, nhưng ta cảnh báo trước, ta sẽ không tiếp tục nếu ta không duy trì được sự khéo léo cần thiết.”
Bà không giải thích thêm giải pháp đó là gì, nhưng tự từng người biết, đặt những tấm thép trên đe và bẻ gãy chúng thành những mảnh không rộng hơn cánh hoa hồng. Thu thập một nửa số miếng cứng hơn, Rhunön xếp thành 1 cục sau đó phủ đất sét để giữ chúng lại với nhau. Cục này tiếp tục dày lên và dài khoảng 7 gang tay, tương tự như một người thợ làm bánh mì thêm hoặc bớt những ổ bánh mỳ trong lò nướng. Rhunön đặt phần cuối của thanh dài trên vào giữa lò, và cho Eragon lùi lại xa nhất có thể trong khi một tay nó vẫn còn giữ cái tay cầm. Rồi bà đề nghị Saphira tiếp tục phun lửa, Khung cảnh giữa cánh cửa lại rực sáng bởi một thứ ánh sáng màu xanh cực mạnh. Nhiệt quá lớn đến mức Eragon cảm thấy như phần da trần của mình trở lên khô cứng, và nó thấy những viên đá Granit trong lò bị nung nóng ánh lên sắc vàng rực rỡ. Thép sáng có thể tan chảy trong nửa giờ nung trong than hồng, nhưng với ngọn lửa từ miệng Saphira chỉ cần một ít phút nó đã tan chảy trước khi nó trắng sáng. lúc ấy Rhunön yêu cầu Saphira ngừng thổi lửa, cả lò rèn chìm trong bóng tối sâu thẳm và tĩnh mịch khi Saphira đóng hai hàm răng của cô ả.
Điều khiển Eragon tiến lại gần mang thanh thép nóng cháy sáng gồm những mảnh Thép sáng và đất sét lại chỗ chiếc đe, dùng búa bà nện xuống để hàn những miếng đó lại với nhau thành một khối. Bà tiếp tục giáng những nhát búa xuống cục kim loại cho tới khi nó dài ra và xuất hiện một đường cắt ở giữa, sau đó lại hàn chúng lại với nhau. Những âm thanh vang vọng quanh những cái cây cổ thụ, lởn vởn quanh chiếc cửa lớn. Rhunön điều khiển Eragon mang Thép sáng quay lại chỗ lò, màu sắc của nó đã chuyển từ trắng sang vàng, và Saphira lại tiếp tục phun lửa lên kim loại. Sáu lần Rhunön đốt nóng và quyện thứ kim loại này, mỗi lần như thế nó trở lên mịn hơn và dẻo dai hơn, cho đến khi uốn cong nó mà không tạo ra vết nứt nào.
Khi Eragon quai búa lên kim loại, mọi hành động của nó đều do Rhunön điều khiển. Bà tiên già bắt đầu hát bằng cả tiếng của bà và cả tiếng của nó. Cùng nhau, hai giọng hát tạo thành bài hòa âm khó nghe quyện cùng tiếng búa nện. Một cảm giác ngứa ran chạy dọc xương sống nó khi nó cảm thấy luồng năng lượng đang chảy từ những lời hát ra miệng, và nó nhận ra rằng trong lời hát có chứa phép thuật của sự hình thành, định hình và gắn kết. Bằng hai giọng hát, Rhunön hát lên kim loại Thép sáng đang nằm trên đe, mô tả những đắc tính của nó, phân tích chúng theo những cách mà Eragon không tài nào hiểu được, và yểm vào trong Thép sáng những mạng lưới bùa chú phức tạp để giúp khối thép này trở lên chắc khỏe và dẻo dai hơn bất cứ thứ kim loại thông thường nào. Với cánh tay quai búa của Eragon, Rhunön cũng hát và dưới lời hát ngâm nga dịu dàng của bà mọi cú giáng xuống đều trúng đích.
Rhunön làm nguội thanh Thép sáng sau 6 lần tôi luyện. Bà lặp lại toàn bộ quá trình với nửa số miếng Thép sáng còn lại, tôi luyện giống hệt như thanh đầu tiên. Sau đó bà thu thập số miếng thép mềm, tôi luyện và hàn chúng 10 lần trước khi biến nó thành cái nêm ngắn và nặng.
Tiếp theo, Rhunön nhờ Saphira lại tiếp tục đốt nóng hai thanh thép vừa xong. Rhunön đặt hai thanh thép nóng rực cạnh nhau trên chiếc đe, ghì chặt chúng lại với nhau nhờ 1 cặp kìm kẹp, và sau đó xoắn chúng lại 7 lần. Những tia sáng lóe lên trong không khí khi bà nện búa xuống để hàn chúng lại với nhau thành một tấm duy nhất. Kết quả là một khối Thép sáng đã được Rhunön tôi luyện, hàn, và quại búa xuống làm cho nó tăng chiều dài tới 6 lần. Khi bà hài lòng với chất lượng của kim loại, bà đập dẹt thanh thép thành một miếng phẳng dày hình chữ nhật, cắt miếng đó dọc chiều dài bằng một cái đục vô cùng sắc bén, và uốn cong mỗi thanh ở chỗ giữa, và như thế chúng đã có chiều dài được định hình. Hình chữ V.
Qua đó, Eragon có thể ước tính bà sẽ hoàn thành tiến trình trong một giờ rưỡi nữa. Nó thật kinh ngạc về tốc độ của bà, thậm chí dường như chính cơ thể nó cũng làm nó ngạc nhiên. Chưa khi nào trước đây nó thấy một thợ rèn nào làm việc thoải mái như thế. Và bây giờ không còn việc gì khó khăn nữa, Rhunön tiếp tục hát để thêu dệt lên những cấu trúc phép thuật yểm vào trong Thép sáng và điều khiển cánh tay Eragon chính xác một cách tuyệt đối.
Giữa những tiếng động hỗn tạp, lửa, ánh sáng, và sự nỗ lực Eragon nghĩ thoáng nhìn thấy khi Rhunön nhìn toàn bộ lò rèn qua con mắt của nó, bà cái bóng mảnh mai đứng trước cửa. Saphira biết được sự nghi ngờ của nó, cô ả nói: “Eragon chúng ta không chỉ có 1 mình.”
“Họ là ai?” Eragon hỏi. Saphira gửi cho nó những hình ảnh ngắn, nhăn nheo của con mèo ma Maud, trong hình dạng 1 con người đứng giữa hai vị tiên, những người mà không cao hơn nó. Một trong số họ là nam, một là nữ, và cả hai đều đẹp lạ thường thậm chí đẹp theo cả tiêu chuẩn của loài tiên. Khuôn mặt nghiêm nghị của họ trông có vẻ uyên thâm và vô hại làm Eragon không thể đoán được tuổi của họ. Da họ nhợt nhạt, ánh bạc. Eragon chất vấn Rhunön về sự xuất hiện của hai vị tiên khi bà để cho cơ thể của nó được nghỉ ngơi một chút. Rhunön liếc nhìn họ, tạo cho nó có một cái nhìn dễ dàng hơn sau đó không phá vỡ bài hát của bà, bà nói bằng ý thức: “họ là Alanna và Dusan, chỉ là những đứa trẻ của Ellesméra. Thật là quá đỗi vui mừng khi cách đây 12 năm chúng được sinh ra.”
“Họ không giống các thần tiên khác mà tôi từng gặp.” Nó nói.
“Những đứa trẻ của chúng ta thật là đặc biệt, Khắc tinh của Tà thần ạ. Chúng đã được chúc phúc với những món quà của sức mạnh và vẻ đẹp thanh nhã. Ở độ tuổi của chúng ta không thể như thế mặc dầu phép thuật của chúng ta có từ rất sớm nhưng không bao giờ thực sự ruồng bỏ chúng.”
Rhunön không lãng phí thêm thời gian để nói chuyện. Bà điều khiển Eragon bê cái nêm làm bằng Thép sáng đặt vào giữa hai cái mảnh hình chữ V và nện búa lên chúng cho tới khi những mảnh này bao lấy cái nêm và chúng gắn sát vào nhau. Sau đó Rhunön hàn những mảnh này thành một khối và trong khi kim loại vẫn còn nóng bà bắt đầu kéo nó thành hình gần giống với một thanh kiếm. Miếng nêm mềm trở thành xương sống của kiếm, trong khi hai mảnh cứng trở thành hai lưỡi và mũi kiếm.Công việc trở nên chậm lại khi Rhunön quay trở lại với phần chuôi kiếm và thận trọng nện búa lên lưỡi kiếm để hoàn thành đến những góc cạnh cuối cùng và thật cân đối.
Rhunön nhờ Saphira nung thanh kiếm từng đoạn một, mỗi đoạn không dài hơn 6 hoặc 7 Inch, bằng cách Rhunön cầm kiếm kề sát một lỗ mũi của cô ả, bằng cách đó cô ả chỉ cho 1 ngọn lửa nhỏ đi qua. Bống tối lại bị đẩy lùi ra ngoài cửa mỗi khi ngọn lửa lóe lên.
Trố mắt nhìn, Eragon kinh ngạc khi đôi bàn tay nó đã biến cục kim loại thô thành một vũ khí chiến tranh hoàn hảo. Bằng tất cả các cú đánh, lưỡi kiếm trở lên sáng hơn, từ cục Thép sáng giờ chuyển thành một thanh kiếm mà Rhunön hằng ao ước. Cuối cùng công việc cũng sắp kết thúc, nằm trên chiếc đe là 1 thanh kiếm màu đen dài, mặc dù nó còn thô ráp và chưa hoàn thiện, nhưng nó tỏa ra một cảm giác đầy sát khí.
Rhunön cho phép cánh tay của Eragon được nghỉ ngơi một lúc khi chờ thanh kiếm nguội dần trong không khí. Rồi bà điều khiển Eragon mang thanh kiếm tới một góc khác của xưởng rèn, nơi mà bà đã sắp xếp 6 cái bánh xe khác nhau, những chiếc dũa, chiếc nạo và những hòn đá mài. Bà cố định thanh kiếm bởi hai khúc gỗ và sử dụng 1 giờ tiếp theo để bào mòn bề mặt thanh kiếm bằng một con dao bào, dùng dũa để tạo những đường viền cho thanh kiếm.Trong khi bào dũa, mỗi phát mài hoặc dũa dường như hiệu quả gấp hai lần bình thường, bà biết cách chính xác dùng những công cụ này để lấy đi bao nhiêu lượng thép cần thiết.
Trong khi dũa, Rhunön cho thêm một viên than vào lò, đợi một lúc cho lửa cháy to, bà trộn bùn than, đất sét mịn, tro sấy khô tạo thành thứ đá bọt để đánh bóng và chúng kết tinh thành một loái sáp. Dùng thứ đã pha chế được bà sơn lên thanh kiếm hai lần và nhiều hơn ở chỗ sống của thanh kiếm, bôi lớp dày hơn là đất sét nhão, thanh kiếm nguội dần và tạo một lớp mềm bao phía bên ngoài.
Đất sét nhẹ đi khi Rhunön sấy khô nhanh nó bằng một câu thần chú. Dưới sự điều khiển của bà tiên già, Eragon đi tới chỗ lò. Nó đặt thanh kiếm phẳng phía trên lớp đất sét trộn than, đẩy chiếc bễ thổi bằng tay còn lại, nó kéo chầm chậm hướng về phía hông của nó. Chỉ một lần mũi kiếm chạm lửa, Rhunön lật đi lật lại và lặp lại một cách tuần tự. Bà tiếp tục kéo lưỡi kiếm qua than hồng cho đến khi cả hai bên lưỡi đều đạt được màu vàng cam và sống kiếm màu sáng đỏ. Sau đó ,với một sự di chuyển nhịp nhàng, nâng thanh kiếm lên khỏi than hồng, Rhunön huơ huơ thanh kiếm trong không khí rồi nhúng nó vào trong cái máng đầy nước cạnh lò.
Một tiếng nổ của hơi nước thoát ra từ mặt nước, kèm theo tiếng xèo xèo và bọt xủi xung quanh thanh kiếm. Sau một phút, nước đục lắng xuống, Rhunön rút thanh kiếm ra bây giờ trông nó óng ánh màu ngọc trai xám. Mang trở lại ngọn lửa, bà nung toàn bộ thanh kiếm với nhiệt độ giống nhau để giảm sự vỡ, mẻ của lưỡi kiếm, sau đó lại đem nó đi làm nguội một lần nữa.
Eragon hy vọng Rhunön sẽ buông tha cho cơ thể của nó sau khi họ đã rèn, tôi thanh kiếm, nhưng ngạc nhiên thay, bà vẫn dùng ý chí để điều khiển các chi của nó. Rhunön điều khiển nó tắt lò, sau đó cho Eragon đi tới chỗ chiếc ghế dài với những cái dũa, cái nạo và những hòn đá mài. Bà để nó ngồi xuống và sử dụng những hòn đá mịn hơn để đánh bóng kiếm. Trong ký ức của bà, Eragon nhận ra bà thường sử dụng cả tuần hoặc hơn thế nữa để đánh bóng một thanh kiếm. Nhưng vì có bài hát phép thuật nên việc này chỉ mất 4 giờ, thêm vào đó cũng là để chạm trổ những đường nét tỉ mỉ cho lưỡi kiếm. Khi thép sáng trở lên mịn hơn, màu sắc thực sự của nó mới được bộc lộ, nhìn nó Eragon có thể thấy màu sắc lung linh mờ ảo, những đường viền hoa văn cực đẹp… Cơ bắp trên cánh tay phải Eragon nở ra khi Rhunön cầm cái chuôi kiếm được trang trí khá đẹp, và cái dũa mà nó vẫn cầm trên tay trượt khỏi chuôi kiếm bật ra khỏi các ngón tay của Eragon..
“Đủ rồi” Rhunön nói và rút khỏi tâm trí Eragon.
Bị sốc bởi sự đột ngột này, Eragon đung đưa trên ghế gần như mất thăng bằng trước khi lấy lại sự điều khiển các chi của mình. “Nhưng chúng ta chưa hoàn thành mà” nó miễn cưỡng, quay đầu lại phía Rhunön…
Rhunön đứng dậy và lắc đầu: “Ta không cần cậu giúp đỡ thêm nữa, Khắc tinh của Tà thần ạ. Hãy đi chợp mắt một chút cho tới khi bình minh lên.”
“Nhưng…”
“Cậu đã quá mệt rồi, và thậm chí với phép thuật của ta cậu cũng có thể sẽ làm hỏng thanh kiếm nếu cậu vẫn tiếp tục cố sức. Nào hãy để thanh kiếm đó, ta sẽ chăm sóc nó mà không sợ vi phạm vào lời thề đâu. Nào đi đi. Cậu sẽ tìm thấy một chiếc giường trên tầng hai. Nếu cậu đói thì còn thức ăn trong phòng ăn đó.”
Eragon ngập ngừng, miễn cưỡng dời đi, gật đầu và rời khỏi chiếc ghế dài, lê bước chân vét cả bụi tung lên. Khi đi ngang qua bà, vẫy tay về phía Saphira để chào cô ả và quá mệt mỏi để nói thêm được một lời nào nữa. Quay lại cô ả làm tóc nó rối bù bởi một hơi thở trong không khí và nói: “Em sẽ canh chừng cho, cậu bé ạ.”
Eragon ngừng lại trên ngưỡng cửa nhà Rhunön và nhìn qua cánh cửa tối tới nơi mà Maud và hai vị tiên vẫn còn đứng đó. Nó giơ một tay lên chào, và Maud cười với nó, bộc lộ sự hóm hỉnh của cô ta bằng một cái răng nhọn. Một cảm giác ngứa ran trườn xuống cổ Eragon khi hai vị tiên trẻ nhìn chằm chằm vào nó, đôi mắt to và soi mói của chúng phát sáng lờ mờ trong bóng tối. Khi họ không còn có thêm cử động nào nữa, nó cúi đầu rảo bước vào trong, nằm ngay xuống cái đệm êm ả.
Bằng cách ngắn gọn nhất, Eragon giải thích về Solembum và cây Menoa.
Ngồi trước cục quặng, Rhunön vuốt ve bề măt thô ráp của nó, những ngón tay bà mâm mê những mẩu kim loại nằm rải rác trên cục đá. “Ngươi thật điên rồ hoặc có lẽ ngươi thật dũng cảm khi dám thách thức cây Menoa. Bà ta không phải dễ đùa thế đâu.”
“Bằng này có đủ cho 1 cây kiếm không” Saphira hỏi.
“Vài cây cũng đủ, nếu như ta dựa vào kinh nghiệm của mình để khẳng định như thế”. Rhunön nói, sự hưng phấn trong bà đang tăng. Bà tiên già liếc nhìn cái lò rèn của mình nằm chính giữa cửa, vỗ hai tay vào nhau, mắt bà sáng lên với tất cả sự nhiệt huyết và quả quyết. “Bắt đầu thôi, ngươi muốn một cây kiếm phải không, Khắc tinh của Tà thần? Rất tốt, ta sẽ cho ngươi một cây kiếm chưa bao giờ có ở Alagaësia này”.
“Nhưng còn lời thề của bà?”
“Đừng nghĩ về nó, nên nhớ hai ngươi phải quay về Varden đó”
“Đáng lẽ chúng tôi nên rời đi từ cái ngày mà chúng tôi đến”
Rhunön ngừng lại, tâm trạng bị dồn nén: “Ta sẽ phải khẩn trương hơn mức bình thường và sử dụng phép thuật để làm việc, vì nếu không sử dụng phép thuật thì có lẽ phải mất tới cả tuần để hoàn thành. Ngươi và Vảy sáng sẽ giúp ta”. Không phải là một câu hỏi nhưng Eragon vẫn gật đầu đồng ý. “Chúng ta sẽ không nghỉ tối nay, nhưng ta hứa với ngươi, Khắc tinh của Tà thần, sáng ngày mai ngươi sẽ có kiếm để dùng”. Khụy gối, Rhunön nâng cục quặng khỏi mặt đất mà không cần phải tận sức và mang nó tới cái đe chổ đang làm dở tác phẩm của bà.
Eragon cởi bỏ bộ trang phục của mình để tránh khi làm việc sẽ làm hỏng nó, rồi Rhunön đưa cho nó cái áo chẽn da bó sát người và môt cái tạp dề chống cháy. Rhunön cũng mặc như thế. Khi Eragon nhắc tới găng tay, bà cười và lắc lắc cái đầu. “Nó chỉ làm cho người thợ rèn thêm vụng về.”
Rhunön dẫn nó tới một cái hang giống như phòng ngủ ở giữa một cái thân cây to trong khu nhà của bà. Bên trong là những bao chứa than cốc và những viên như đất sét trắng xốp. Dùng phép thuật, họ nâng vài trăm viên lên và mang chúng ra ngoài đưa đến lò rèn, sau đó họ cũng mang chừng ấy bao than tới, mỗi bao còn to hơn cả một người đàn ông.
Chỉ một lần họ đã mang đủ những thứ mà họ cần làm Rhunön rất hài lòng, bà và Eragon cùng bắt tay vào nấu chảy quặng. Việc nấu chảy này khá phức tạp, Rhunön không dám dùng quá nhiều phép thuật can thiệp vào cấu trúc của nó. Bởi vậy việc này mất gần hết buổi chiều. Đầu tiên họ đào một cái hố hình chữ nhật sâu 5 feet để họ có thể đổ đầy cát, sỏi, đất sét, than, tro, và họ tạo một số lỗ và kênh dẫn hơi ẩm để không làm ảnh hưởng tới quá trình nung chảy. Khi lấp đầy hố bằng với mặt đất, họ tạo một cái máng gạch, sử đụng nước và đất sét tạo thành một loại vữa không cháy. Lục lọi trong nhà Rhunön quay lại với một cặp ống bễ để gắn lên những cái lỗ của máng.
Họ giải lao, uống và ăn một ít bánh mì với phó mát.
Sau bữa ăn nhanh, Rhunön đặt một nắm nhỏ cành cây xuống cái máng và nhóm lửa, miệng lẩm bẩm điều gì đó. Khi lửa cháy, bà đặt những miếng gỗ sồi vừa vừa xuống dưới đáy. Gần một giờ, bà trông ngọn lửa, chú tâm như người làm vườn đang trồng hoa hồng, cho tới khi gỗ cháy và thậm chí than đã đỏ rực. Sau đó Rhunön gật đầu với Eragon và nói: “Bắt đầu”.
Eragon nâng cục quặng lên và nhẹ nhàng đặt nó xuống cái máng. Hơi nóng chạm vào tay làm nó không thể chịu đựng nổi nó buông cục quặng ra và nhảy lùi lại, lửa bắn tung tóe giống như một đàn đom đóm bay lượn. Phía trên đỉnh nó dùng xẻng xúc than phủ một lớp dày để làm nguyên liệu cháy.
Eragon phủi lớp bị than dính vào tay, sau đó cầm chiếc bễ thổi đặt vào vị trí và bắt đầu đẩy để tạo gió, trong khi phía bên kia Rhunön cũng đang ra sức đẩy. Lửa được đốt với từng luồng khí cấp đều đặn bởi vậy cục quặng càng được nung nóng hơn. Những chiếc vảy trên ngực Saphira cũng như phía dưới đầu và cổ của cô ả phản chiếu những ánh lửa lấp lánh trong vũ điệu nung chảy. Cô ả khom người ngồi cách xa vài thước Anh, mắt cô ả dán vào trung tâm ngọn lửa: “Em có thể giúp được mà, chỉ mất 1 phút là cục quặng sẽ tan ra như nước thôi.”
“Được đấy.” Rhunön nói, “Nhưng nếu chúng ta nấu chảy nó quá nhanh, kim loại sẽ không kết hợp với than và nó sẽ trở nên không đủ độ cứng và mềm dẻo cần thiết để rèn kiếm. Hãy tiết kiệm ngọn lửa của ngươi, Vảy sáng ạ. Chúng ta sẽ dùng tới nó sau.” Nhiệt từ vật nung và nỗ lực kéo bễ làm người Eragon đẫm mồ hôi, cánh tay trần của nó sáng bóng dưới ánh lửa.
Kể từ bây giờ họ sẽ dừng bễ thổi, dùng xẻng thêm một lớp than lên ngọn lửa. Công việc cứ đều đều như thế làm Eragon quên cả thời gian. Lửa vẫn cháy đều dưới bàn tay kéo bễ thổi của Eragon, nó chú ý đến dáng vẻ thận trọng của Saphira. Nó bất chợt giật mình khi Rhunön nói: “Đủ rồi không cần bễ thổi nữa, nó có thể tự cháy”.
Lau trán xong, Eragon giúp Rhunön xúc những cục than nóng ra khỏi lò và nhúng vào một cái thùng đầy nước. Những cục than kêu xèo xèo và phát ra một làn hơi cay xè. Cuối cùng cũng xuất hiện những vũng kim loại trắng nóng hổi ở đáy phễu-xỉ và những chất cặn khác đã được lấy đi hết trong suốt quá trình nung. Rhunön thu thập kim loại với từng mẩu nhỏ màu trắng,sau đó đưa chúng tới chiếc ghế gần chỗ rèn. “Làm gì bây giờ”. Eragon hỏi.
“Giờ thì đợi”
“Đợi để làm gì”
Rhunön ngước nhìn bầu trời, nơi mà những vết sáng của mặt trời lặn sơn lên những mẳng mây rách nát đủ thứ màu đỏ, tím, vàng. “Phải đợi trời tối chúng ta mới làm tiếp vì lý do tạo màu cho thanh kiếm Thép sáng cần thời gian để nguội đi làm cho nó mềm ra và dễ để tạo hình.”
Với tay ra đằng sau, Rhunön cởi sợi dây buộc tóc, gom lại mớ tóc rồi buộc lại cho gọn gàn: “Trong thời gian chờ đợi, chúng ta hãy nọi chuyện về kiếm của cậu. Cậu dùng kiếm 1 tay hay hai tay?”
Eragon suy nghĩ một chút sau đó nói: “Không nhất thiết. Nếu phải lựa chọn tôi thích cầm kiếm 1 tay và tay kia cầm khiên. Tuy nhiên hoàn cảnh không phải lúc nào cũng thuận lợi, tôi thường phải chiến đấu mà không có khiên. Do vậy tôi thích cầm kiếm cả hai tay để có thể tung ra cú đánh mạnh hơn. Chuôi thanh Zar’roc đủ lớn để tôi cầm bằng tay trái, nhưng đầu chuôi có gắn thêm viên hồng ngọc nên không được thoải mái lắm, nó không tạo cho tôi cảm giác an toàn khi cầm nó. Vì vậy tốt hơn hết là chuôi nên dài hơn một chút.”
“Thế cậu muốn chính xác là một thanh kiếm dùng hai tay hả?”
Eragon lắc đầu: “Nó quá lớn khi đánh nhau trong nhà”
“Còn tùy thuộc vào sự kết hợp giữa lưỡi kiếm và chuôi kiếm, nhưng thông thường, cậu đã đúng. Cậu có muốn một thanh kiếm một tay rưỡi không (hannd-a-halfhand sword) ?”
Một hình ảnh chợt lóe lên trong đầu Eragon về thanh kiếm đầu tiên của Murtagh, nó cười Tại sao không nhỉ: “Đúng, thanh kiêm một tay rưỡi là hoàn hảo, tôi nghĩ thế.” “Thế cậu muốn lưỡi kiếm dài bao nhiêu?”
“không dài hơn thanh Zar’roc”.
“Uhm. Cậu muốn lưỡi kiếm thẳng hay lưỡi kiếm cong ?”
“ Thẳng.”
“Thế còn vấn đề phòng thủ?”
“Không vấn đề gì.”
Khoanh tay, cằm Rhunön chạm xương ức, mắt bà nặng trĩu, môi run run. “Thế độ rộng của bản kiếm, Nên nhớ, nó rất quan trọng để giữ cho thanh kiếm khỏi bị gãy. ”
“Dĩ nhiên là rộng hơn một chút so với Zar’roc”.
“Tại sao?”
“Tôi nghĩ trông nó như thế sẽ tốt hơn.”
Giọng khàn khàn một tiếng cười vỡ ra từ trong họng của Rhunön: “Nhưng bằng cánh nào có thể cải thiện được việc sử dụng kiếm?”
Lúng túng, Eragon không nói một lời nào
“Đừng bao giờ đề nghị ta thay đổi một vũ khí chỉ đơn thuần làm thay đổi diện mạo của nó.” Rhunön quở mắng “Vũ khí là công cụ, nếu nói nó đẹp thì là bởi vì nó hữu dụng. Một thanh kiếm mà không có đủ chức năng của nó thì trong mắt ta nó chỉ là một thứ xấu xí cho dù nó có hình dáng đẹp thậm chí được trang trí bởi những thứ trang sức đẹp mắt, quý giá.” Vị tiên già bĩu môi, ném chúng ra khỏi suy nghĩ: “Một thanh kiếm phải phù hợp trong một trận chiến sống còn, nó phải bảo vệ được cậu trong những đường hầm chật hẹp ở Farthen Dûr. Một thanh kiếm hội tụ đủ các yêu cầu, chiều dài vừa phải, chuôi kiếm sẽ không dài hơn mức bình thường.”
“Một thanh kiếm để kết liễu Galbatorix.” Eragon nói.
Rhunön gật đầu “Và nó cũng phải chống lại được phép thuật nữa…” Cằm bà lại chạm vào ngực. “Áo giáp đã có những bước cải tiến rất lớn trong những thế kỷ trước, bởi vậy vấn đề bây giờ là phải làm thế nào để chọc thủng được miếng kim loại trên áo giáp và đâm sâu vào bên trong. Hừm.” Từ một cái túi bên hông, Rhunön lấy ra một sợi dây rồi bà đo bàn tay và cánh tay của Eragon. Sau đó bà tìm một cái que cời than bằng kim loại và quăng cho Eragon. Nó bắt lấy bằng 1 tay và rướn lông mày nhìn Rhunön. Bà chỉ 1 ngón tay và nói “tiếp tục đi, hãy để ta xem cách cậu di chuyển khi trong tay cầm một thanh kiếm.”
Đi bộ xung quanh lò rèn, Eragon thầm cảm ơn bà vì làm nó gợi nhớ đến những động tác Brom đã dạy nó. Sau vài phút, nó nghe thấy tiếng leng keng của kim loại rơi trên đá, Rhunön ho và nói “Chẳng hy vọng gì.” Rhunön bước tới trước mặt Eragon, cầm một cái que cời than khác.Trán nhăn lại, đôi mắt quắc vẻ nghiêm nghị, khi bà ấy tung chiếc que cời than và hét: “Đỡ này, Khắc tinh của Tà thần.”
Chiếc que cời than nặng trịch của Rhunön rít lên trong không khí lao tới Eragon với một đòn mạnh phi thường. Nhảy qua 1 bên, Eragon né đòn tấn công. Chiếc que cời bật khỏi tay nó khi hai thanh kim loại chạm nhau. Mặc dù Rhunön không thực sự có kinh nghiệm về kiếm thuật, nhưng Eragon vẫn thấy bà là một đối thủ đáng gờm. Cuối cùng họ buộc phải dừng lại hai thanh cời quá mềm và đã bị cong oằn như cành của cây thủy tùng. Rhunön nhặt hai thanh cời đem vất vào chỗ để dụng cụ hỏng. Sau đó quay trở lại, bà tiên già hất cằm và nói “bây giờ thì ta biết chính xác hình dạng thanh kiếm của cậu rồi.”
“Nhưng bà sẽ làm nó như thế nào?”
Sự tinh nghịch lấp lánh trong con mắt Rhunön: “ta sẽ không làm. Chính cậu sẽ làm nó chứ không phải ta, khắc tinh của tầ thần ạ.”
Eragon há hốc mồm nhìn Rhunön một lúc, nó lắp bắp: “tôi hả. Nhưng tôi chưa bao giờ thử làm việc ở một lò rèn. Thậm chí tôi không hề có tí kỹ năng nào để rèn 1 con dao thông thường.”
Vẫn ánh mắt đó, Rhunön nói: “Ấy thế mà chính cậu sẽ là người làm thanh kiếm này đấy.”
“Nhưng bằng cách nào? Bà sẽ đứng cạnh tôi và đưa ra yêu cầu khi tôi nện búa hay sao?”
“Gần như thế” Rhunön nói: “Không, ta sẽ hướng dẫn động tác cho cậu thông qua ý chí để đôi tay của cậu có thể làm cái mà ta không thể. Đó không phải là một giải pháp hoàn hảo, nhưng ta nghĩ còn 1 lý do khác là tránh được việc phá vỡ lời thề của ta và nó cho phép ta tiếp tục nghề nghiệp của mình.”
Eragon tỏ ra lo lắng: “Nếu làm thế thì cũng có khác gì chính tay bà làm đâu.” Rhunön sầm mặt, giọng cộc cằn: “Thế cậu có muốn kiếm nữa hay thôi.” “Tất nhiên là muốn”
“Ngươi thật là phiền phức. Việc rèn kiếm do ngươi làm là khác vì ta nghĩ nó như thế là khác. Nếu không thì chính lời thề của ta sẽ ngăn cản trong quá trình làm việc. Bởi vậy, trừ phi cậu muốn trở về Varden với hai bàn tay trắng, bằng không cậu nên khôn ngoan im lặng mà làm theo.”
“Vâng thưa Rhunön.”
Họ đi tới chổ nung chảy, rồi Rhunön và Saphira chăm chú quan sát khối còn ấm của cục Thép sáng nằm dưới đáy cái phễu gạch. “Đập nó thành những miếng có kích thước ban đầu” Rhunön chỉ đạo, và lùi ra để giữ khoảng cách an toàn.
Nhấc chân trước lên, Saphira đập vào khối thép bằng tất cả sức lực. Đất rung lên, khối thép xuất hiện vài vết nứt. Phải mất ba lần Saphira mới làm thỏa mãn Rhunön về kết quả của mình.
Rhunön thu những miếng thép sắc nhọn lại đặt vào cái tạp dề và mang xuống cái bàn thấp cạnh chỗ rèn. Sau đó bà phân loại dựa theo độ cứng của từng miếng, rồi nói với Eragon, bà có thể quyết định màu cũng như cấu trúc kim loại “Cái thì quá cứng, cái thì quá mềm” bà nói “và trong khi ta tìm ra cái mà ta muốn thì nó cũng đòi hỏi về nhiệt độ nữa. Bởi vậy chỉ sử dụng những miếng thật sự thích hợp để rèn kiếm. Trên lưỡi kiếm thì phải cần thép cứng hơn”-bà chọn những miếng sáng màu, lấp lánh “Thật tốt để làm 1 cái lưỡi sắc bén”.phần giữa cả kiếm nên được làm bằng thép mềm hơn-bà chọn những miếng xám màu và không sáng “Thật tốt để chịu 1 cú đánh mạnh”. Trước khi kim loại được rèn thành hình dạng nhất định, chúng ta cần phải làm sạch nó khỏi cặn bẩn.
“Bằng cách nào?” Saphira hỏi.
“Ngươi sẽ thấy ngay thôi.” Rhunön đi tới cây cột chống đỡ mái nhà của lò rèn, ngồi dựa lưng vào nó, khoanh chân, mắt nhắm lại, khuôn măt điềm tĩnh bà hỏi: “Sẵn sàng chưa, Khắc tinh của Tà thần.”
“Sẵn sàng” Eragon trả lời mặc dù trong bụng nó thật hồi hộp và căng thẳng. Điều đầu tiên mà Eragon chú ý đến Rhunön là khi tâm trí họ gặp nhau giống những âm thanh nhỏ vang vọng xuyên qua bóng tối và những hình ảnh lộn xộn trong đầu bà ta. Tiếng nhạc chầm chậm và thận trọng đâu đó lóe lên một nốt lạ và lơ đãng như tiếng kèn kẹt trong não bà. Điều đó nói lên điều gì về tính cách của bà, Eragon không chắc chắn lắm nhưng những dư âm sợ sệt làm nó cân nhắc lại tới sự cho phép của tâm trí Rhunön để điều khiển con người nó. Nhưng khi nó nghĩ về Saphira đang ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn nó, sự lo lắng trong nó giảm dần, những bức tường phòng thủ xùng quanh ý thức nó cũng mờ đi.
Cảm giác giống như có một tấm len thô ráp trượt trên da nó khi Rhunön dùng ý thức xâm chiếm lấy tâm trí nó, Ý thức bà len lỏi vào những nơi riêng tư nhất của cuộc đời nó. Nó rùng mình và mốn cắt đứt mối giao cảm ngay lập tức, nhưng sau đó giọng nói thô ráp của Rhunön vang lên trong đầu nó: “Thư giãn đi, Khắc tinh của Tà thần, tất cả rồi sẽ ổn thôi.”
“Vâng thưa Rhunön”.
Sau đó, Rhunön bắt đầu nâng cánh tay của Eragon lên, dịch chuyển chân của nó, xoay đầu nó và một mặt thử khả năng của cơ thể nó. Thật lạ khi Eragon cảm thấy đầu và tứ chi nó di chuyển ngoài sự điều khiển của chính nó, lạ hơn nữa là mắt nó bắt đầu cử động từ nơi này nhìn sang nơi khác, dường như họ đã hòa hợp làm một. Cảm giác không tự chủ được làm nhóm lên trong lòng Eragon một sư hoảng loạn đột ngột. Khi Rhunön điều khiển Eragon đi bộ về phía trước chân vấp vào một cái xó xỉnh nào đó trong lò rèn, và dường như nó sẽ ngã lăn ra ngay lập tức nếu như nó không phản xạ nắm lấy chiếc đe để giữ thăng bằng.
“Đừng cản trở. Nếu tâm trí cậu can thiệp không đúng lúc trong suốt quá trình rèn kiếm, cậu sẽ tự gây ra cho bản thân những tổn thương vĩnh viễn”.
“Vậy thì bà nên cẩn thận 1 chút” Eragon vặn vẹo.
“Kiên nhẫn nào, Khắc tinh của Tà thần. Sẽ dần tốt hơn, trời đã tối rồi.” Trong khi chờ những vệt sáng cuối cùng mờ dần đi trên nền trời nhưng tấm thảm nhung khổng lồ, Rhunön chuẩn bị sẵn sàng cho công việc, chuẩn bị rất nhiều loại công cụ khác nhau.. Sự vụng về ban đầu của bà thể hiện trên các động tác của cơ thể Eragon sớm biến mất, mặc dù một lần bà vung trượt cây búa nện xuống đầu ngón tay của Eragon đang để trên bàn. Sự đau đớn làm mắt Eragon ngấn lệ. Rhunön xin lỗi và nói: “Cánh tay của cậu dài hơn của tôi.” Một phút sau đó khi họ bắt đầu, Rhunön giải thích: “Thật là may mắn vì cậu có được sự nhanh nhẹn và sức mạnh của thần tiên, Khắc tinh của Tà thần ạ, bằng không chúng ta không thể hoàn thành công việc trong đêm nay đâu.” Lấy một mảnh Thép sáng cứng và một mảnh mềm mà Rhunön đã lựa ra, bà dặt chúng vào trong lò. Thuận theo yêu cầu của bà tiên già, Saphira đốt nóng thanh thép. Saphira hơi há miệng chỉ đủ nhỏ để phun một luồng lửa trắng xanh tập trung thành 1 dòng nhỏ, không để lửa tràn ra những chỗ khác của xưởng rèn. Ngọn lửa nhỏ ào ào tuôn ra thắp sáng cả không gian trước cửa với một luồng sáng màu xanh cực mạnh, nó làm cho vảy của Saphira phản chiếu và lóe lên những tia sáng chói.
Rhunön điều khiển Eragon đưa Thép sáng di chuyển trong ngọn lửa bằng một cái kẹp mỗi khi miếng kim loại này rực đỏ. Bà đặt nó lên chiếc đe, rồi vung hàng loại cú giáng từ chiếc búa tạ xuống, làm dẹt tấm kim loại thành những miếng mà có độ dày chỉ còn vẻn vẹn độ 1 Inch. Bề mặt của miếng kim loại nóng đỏ sáng rực lên bởi những hạt bụi sắt sáng chói. Mỗi khi bà hoàn thành một tấm, bà lại ném nó vào cái máng bên cạnh đựng đầy nước muối.
Tất cả các tấm Thép sáng đã được làm phẳng dẹt, Rhunön kéo những tấm này ra khỏi máng nước, nước muối làm nóng cánh tay Eragon, cọ rửa chúng bằng 1 viên sa thạch để loại bỏ hết những lớp cặn đen bám trên bề mặt. Việc cọ rửa làm lộ ra cấu trúc kết tinh như pha lê của những miếng kim loại, Rhunön chăm chú quan sát. Hơn thế nữa bà phân loại chúng theo độ cứng và sự nguyên chất thông qua cấu trúc tinh thể của chúng.
Eragon vẫn còn bị giữ bí mật với tất cả mọi ý nghĩ và cảm giác của Rhunön, bởi một số lý do khó nói giữa họ. Sự hiểu biết sâu sắc của bà làm nó bất ngờ, bà thấy được nhiều thứ bên trong kim loại mà nó nghĩ chúng không tồn tại, và sự dự liệu của bà có liên quan đến thái độ vượt ra ngoài sự am hiểu của nó. Nó cũng cảm thấy được bà không hoàn toàn hài lòng khi cầm búa để nện dẹt tấm kim loại.
Sự không hài lòng của bà vẫn tiếp tục gia tăng cho đến khi bà nói: “Ô hay. Hãy nhìn những vết lồi lõm trên tấm kim loại kìa. Ta không thể rèn một thanh kiếm giống như thế này được. Sự điều khiển của ta không phù hợp với cánh tay của cậu, và đôi bàn tay không đủ tốt để rèn một cây kiếm tốt.” Trước khi Eragon có thể cố gắng để giải thích lý do với Rhunön thì Saphira đã nói: “Những công cụ này không phù hợp, Rhunön ạ. Hãy chắc chắn rằng bà có thể tìm ra giải pháp để bù lại sự bất tiện này.”
“Bất tiện ư ?” Rhunön khịt mũi. “Ta không có gì hơn là một chú chim non mới ra ràng. ta là một kẻ lạ mặt sống trong một ngôi nhà lạ hoắc”. Vẫn cằn nhằn, bà hơi cúi đầu cân nhắc, thái độ là Eragon thấy khó hiểu. Rồi bà nói tiếp: “Được thôi ta có một giải pháp, nhưng ta cảnh báo trước, ta sẽ không tiếp tục nếu ta không duy trì được sự khéo léo cần thiết.”
Bà không giải thích thêm giải pháp đó là gì, nhưng tự từng người biết, đặt những tấm thép trên đe và bẻ gãy chúng thành những mảnh không rộng hơn cánh hoa hồng. Thu thập một nửa số miếng cứng hơn, Rhunön xếp thành 1 cục sau đó phủ đất sét để giữ chúng lại với nhau. Cục này tiếp tục dày lên và dài khoảng 7 gang tay, tương tự như một người thợ làm bánh mì thêm hoặc bớt những ổ bánh mỳ trong lò nướng. Rhunön đặt phần cuối của thanh dài trên vào giữa lò, và cho Eragon lùi lại xa nhất có thể trong khi một tay nó vẫn còn giữ cái tay cầm. Rồi bà đề nghị Saphira tiếp tục phun lửa, Khung cảnh giữa cánh cửa lại rực sáng bởi một thứ ánh sáng màu xanh cực mạnh. Nhiệt quá lớn đến mức Eragon cảm thấy như phần da trần của mình trở lên khô cứng, và nó thấy những viên đá Granit trong lò bị nung nóng ánh lên sắc vàng rực rỡ. Thép sáng có thể tan chảy trong nửa giờ nung trong than hồng, nhưng với ngọn lửa từ miệng Saphira chỉ cần một ít phút nó đã tan chảy trước khi nó trắng sáng. lúc ấy Rhunön yêu cầu Saphira ngừng thổi lửa, cả lò rèn chìm trong bóng tối sâu thẳm và tĩnh mịch khi Saphira đóng hai hàm răng của cô ả.
Điều khiển Eragon tiến lại gần mang thanh thép nóng cháy sáng gồm những mảnh Thép sáng và đất sét lại chỗ chiếc đe, dùng búa bà nện xuống để hàn những miếng đó lại với nhau thành một khối. Bà tiếp tục giáng những nhát búa xuống cục kim loại cho tới khi nó dài ra và xuất hiện một đường cắt ở giữa, sau đó lại hàn chúng lại với nhau. Những âm thanh vang vọng quanh những cái cây cổ thụ, lởn vởn quanh chiếc cửa lớn. Rhunön điều khiển Eragon mang Thép sáng quay lại chỗ lò, màu sắc của nó đã chuyển từ trắng sang vàng, và Saphira lại tiếp tục phun lửa lên kim loại. Sáu lần Rhunön đốt nóng và quyện thứ kim loại này, mỗi lần như thế nó trở lên mịn hơn và dẻo dai hơn, cho đến khi uốn cong nó mà không tạo ra vết nứt nào.
Khi Eragon quai búa lên kim loại, mọi hành động của nó đều do Rhunön điều khiển. Bà tiên già bắt đầu hát bằng cả tiếng của bà và cả tiếng của nó. Cùng nhau, hai giọng hát tạo thành bài hòa âm khó nghe quyện cùng tiếng búa nện. Một cảm giác ngứa ran chạy dọc xương sống nó khi nó cảm thấy luồng năng lượng đang chảy từ những lời hát ra miệng, và nó nhận ra rằng trong lời hát có chứa phép thuật của sự hình thành, định hình và gắn kết. Bằng hai giọng hát, Rhunön hát lên kim loại Thép sáng đang nằm trên đe, mô tả những đắc tính của nó, phân tích chúng theo những cách mà Eragon không tài nào hiểu được, và yểm vào trong Thép sáng những mạng lưới bùa chú phức tạp để giúp khối thép này trở lên chắc khỏe và dẻo dai hơn bất cứ thứ kim loại thông thường nào. Với cánh tay quai búa của Eragon, Rhunön cũng hát và dưới lời hát ngâm nga dịu dàng của bà mọi cú giáng xuống đều trúng đích.
Rhunön làm nguội thanh Thép sáng sau 6 lần tôi luyện. Bà lặp lại toàn bộ quá trình với nửa số miếng Thép sáng còn lại, tôi luyện giống hệt như thanh đầu tiên. Sau đó bà thu thập số miếng thép mềm, tôi luyện và hàn chúng 10 lần trước khi biến nó thành cái nêm ngắn và nặng.
Tiếp theo, Rhunön nhờ Saphira lại tiếp tục đốt nóng hai thanh thép vừa xong. Rhunön đặt hai thanh thép nóng rực cạnh nhau trên chiếc đe, ghì chặt chúng lại với nhau nhờ 1 cặp kìm kẹp, và sau đó xoắn chúng lại 7 lần. Những tia sáng lóe lên trong không khí khi bà nện búa xuống để hàn chúng lại với nhau thành một tấm duy nhất. Kết quả là một khối Thép sáng đã được Rhunön tôi luyện, hàn, và quại búa xuống làm cho nó tăng chiều dài tới 6 lần. Khi bà hài lòng với chất lượng của kim loại, bà đập dẹt thanh thép thành một miếng phẳng dày hình chữ nhật, cắt miếng đó dọc chiều dài bằng một cái đục vô cùng sắc bén, và uốn cong mỗi thanh ở chỗ giữa, và như thế chúng đã có chiều dài được định hình. Hình chữ V.
Qua đó, Eragon có thể ước tính bà sẽ hoàn thành tiến trình trong một giờ rưỡi nữa. Nó thật kinh ngạc về tốc độ của bà, thậm chí dường như chính cơ thể nó cũng làm nó ngạc nhiên. Chưa khi nào trước đây nó thấy một thợ rèn nào làm việc thoải mái như thế. Và bây giờ không còn việc gì khó khăn nữa, Rhunön tiếp tục hát để thêu dệt lên những cấu trúc phép thuật yểm vào trong Thép sáng và điều khiển cánh tay Eragon chính xác một cách tuyệt đối.
Giữa những tiếng động hỗn tạp, lửa, ánh sáng, và sự nỗ lực Eragon nghĩ thoáng nhìn thấy khi Rhunön nhìn toàn bộ lò rèn qua con mắt của nó, bà cái bóng mảnh mai đứng trước cửa. Saphira biết được sự nghi ngờ của nó, cô ả nói: “Eragon chúng ta không chỉ có 1 mình.”
“Họ là ai?” Eragon hỏi. Saphira gửi cho nó những hình ảnh ngắn, nhăn nheo của con mèo ma Maud, trong hình dạng 1 con người đứng giữa hai vị tiên, những người mà không cao hơn nó. Một trong số họ là nam, một là nữ, và cả hai đều đẹp lạ thường thậm chí đẹp theo cả tiêu chuẩn của loài tiên. Khuôn mặt nghiêm nghị của họ trông có vẻ uyên thâm và vô hại làm Eragon không thể đoán được tuổi của họ. Da họ nhợt nhạt, ánh bạc. Eragon chất vấn Rhunön về sự xuất hiện của hai vị tiên khi bà để cho cơ thể của nó được nghỉ ngơi một chút. Rhunön liếc nhìn họ, tạo cho nó có một cái nhìn dễ dàng hơn sau đó không phá vỡ bài hát của bà, bà nói bằng ý thức: “họ là Alanna và Dusan, chỉ là những đứa trẻ của Ellesméra. Thật là quá đỗi vui mừng khi cách đây 12 năm chúng được sinh ra.”
“Họ không giống các thần tiên khác mà tôi từng gặp.” Nó nói.
“Những đứa trẻ của chúng ta thật là đặc biệt, Khắc tinh của Tà thần ạ. Chúng đã được chúc phúc với những món quà của sức mạnh và vẻ đẹp thanh nhã. Ở độ tuổi của chúng ta không thể như thế mặc dầu phép thuật của chúng ta có từ rất sớm nhưng không bao giờ thực sự ruồng bỏ chúng.”
Rhunön không lãng phí thêm thời gian để nói chuyện. Bà điều khiển Eragon bê cái nêm làm bằng Thép sáng đặt vào giữa hai cái mảnh hình chữ V và nện búa lên chúng cho tới khi những mảnh này bao lấy cái nêm và chúng gắn sát vào nhau. Sau đó Rhunön hàn những mảnh này thành một khối và trong khi kim loại vẫn còn nóng bà bắt đầu kéo nó thành hình gần giống với một thanh kiếm. Miếng nêm mềm trở thành xương sống của kiếm, trong khi hai mảnh cứng trở thành hai lưỡi và mũi kiếm.Công việc trở nên chậm lại khi Rhunön quay trở lại với phần chuôi kiếm và thận trọng nện búa lên lưỡi kiếm để hoàn thành đến những góc cạnh cuối cùng và thật cân đối.
Rhunön nhờ Saphira nung thanh kiếm từng đoạn một, mỗi đoạn không dài hơn 6 hoặc 7 Inch, bằng cách Rhunön cầm kiếm kề sát một lỗ mũi của cô ả, bằng cách đó cô ả chỉ cho 1 ngọn lửa nhỏ đi qua. Bống tối lại bị đẩy lùi ra ngoài cửa mỗi khi ngọn lửa lóe lên.
Trố mắt nhìn, Eragon kinh ngạc khi đôi bàn tay nó đã biến cục kim loại thô thành một vũ khí chiến tranh hoàn hảo. Bằng tất cả các cú đánh, lưỡi kiếm trở lên sáng hơn, từ cục Thép sáng giờ chuyển thành một thanh kiếm mà Rhunön hằng ao ước. Cuối cùng công việc cũng sắp kết thúc, nằm trên chiếc đe là 1 thanh kiếm màu đen dài, mặc dù nó còn thô ráp và chưa hoàn thiện, nhưng nó tỏa ra một cảm giác đầy sát khí.
Rhunön cho phép cánh tay của Eragon được nghỉ ngơi một lúc khi chờ thanh kiếm nguội dần trong không khí. Rồi bà điều khiển Eragon mang thanh kiếm tới một góc khác của xưởng rèn, nơi mà bà đã sắp xếp 6 cái bánh xe khác nhau, những chiếc dũa, chiếc nạo và những hòn đá mài. Bà cố định thanh kiếm bởi hai khúc gỗ và sử dụng 1 giờ tiếp theo để bào mòn bề mặt thanh kiếm bằng một con dao bào, dùng dũa để tạo những đường viền cho thanh kiếm.Trong khi bào dũa, mỗi phát mài hoặc dũa dường như hiệu quả gấp hai lần bình thường, bà biết cách chính xác dùng những công cụ này để lấy đi bao nhiêu lượng thép cần thiết.
Trong khi dũa, Rhunön cho thêm một viên than vào lò, đợi một lúc cho lửa cháy to, bà trộn bùn than, đất sét mịn, tro sấy khô tạo thành thứ đá bọt để đánh bóng và chúng kết tinh thành một loái sáp. Dùng thứ đã pha chế được bà sơn lên thanh kiếm hai lần và nhiều hơn ở chỗ sống của thanh kiếm, bôi lớp dày hơn là đất sét nhão, thanh kiếm nguội dần và tạo một lớp mềm bao phía bên ngoài.
Đất sét nhẹ đi khi Rhunön sấy khô nhanh nó bằng một câu thần chú. Dưới sự điều khiển của bà tiên già, Eragon đi tới chỗ lò. Nó đặt thanh kiếm phẳng phía trên lớp đất sét trộn than, đẩy chiếc bễ thổi bằng tay còn lại, nó kéo chầm chậm hướng về phía hông của nó. Chỉ một lần mũi kiếm chạm lửa, Rhunön lật đi lật lại và lặp lại một cách tuần tự. Bà tiếp tục kéo lưỡi kiếm qua than hồng cho đến khi cả hai bên lưỡi đều đạt được màu vàng cam và sống kiếm màu sáng đỏ. Sau đó ,với một sự di chuyển nhịp nhàng, nâng thanh kiếm lên khỏi than hồng, Rhunön huơ huơ thanh kiếm trong không khí rồi nhúng nó vào trong cái máng đầy nước cạnh lò.
Một tiếng nổ của hơi nước thoát ra từ mặt nước, kèm theo tiếng xèo xèo và bọt xủi xung quanh thanh kiếm. Sau một phút, nước đục lắng xuống, Rhunön rút thanh kiếm ra bây giờ trông nó óng ánh màu ngọc trai xám. Mang trở lại ngọn lửa, bà nung toàn bộ thanh kiếm với nhiệt độ giống nhau để giảm sự vỡ, mẻ của lưỡi kiếm, sau đó lại đem nó đi làm nguội một lần nữa.
Eragon hy vọng Rhunön sẽ buông tha cho cơ thể của nó sau khi họ đã rèn, tôi thanh kiếm, nhưng ngạc nhiên thay, bà vẫn dùng ý chí để điều khiển các chi của nó. Rhunön điều khiển nó tắt lò, sau đó cho Eragon đi tới chỗ chiếc ghế dài với những cái dũa, cái nạo và những hòn đá mài. Bà để nó ngồi xuống và sử dụng những hòn đá mịn hơn để đánh bóng kiếm. Trong ký ức của bà, Eragon nhận ra bà thường sử dụng cả tuần hoặc hơn thế nữa để đánh bóng một thanh kiếm. Nhưng vì có bài hát phép thuật nên việc này chỉ mất 4 giờ, thêm vào đó cũng là để chạm trổ những đường nét tỉ mỉ cho lưỡi kiếm. Khi thép sáng trở lên mịn hơn, màu sắc thực sự của nó mới được bộc lộ, nhìn nó Eragon có thể thấy màu sắc lung linh mờ ảo, những đường viền hoa văn cực đẹp… Cơ bắp trên cánh tay phải Eragon nở ra khi Rhunön cầm cái chuôi kiếm được trang trí khá đẹp, và cái dũa mà nó vẫn cầm trên tay trượt khỏi chuôi kiếm bật ra khỏi các ngón tay của Eragon..
“Đủ rồi” Rhunön nói và rút khỏi tâm trí Eragon.
Bị sốc bởi sự đột ngột này, Eragon đung đưa trên ghế gần như mất thăng bằng trước khi lấy lại sự điều khiển các chi của mình. “Nhưng chúng ta chưa hoàn thành mà” nó miễn cưỡng, quay đầu lại phía Rhunön…
Rhunön đứng dậy và lắc đầu: “Ta không cần cậu giúp đỡ thêm nữa, Khắc tinh của Tà thần ạ. Hãy đi chợp mắt một chút cho tới khi bình minh lên.”
“Nhưng…”
“Cậu đã quá mệt rồi, và thậm chí với phép thuật của ta cậu cũng có thể sẽ làm hỏng thanh kiếm nếu cậu vẫn tiếp tục cố sức. Nào hãy để thanh kiếm đó, ta sẽ chăm sóc nó mà không sợ vi phạm vào lời thề đâu. Nào đi đi. Cậu sẽ tìm thấy một chiếc giường trên tầng hai. Nếu cậu đói thì còn thức ăn trong phòng ăn đó.”
Eragon ngập ngừng, miễn cưỡng dời đi, gật đầu và rời khỏi chiếc ghế dài, lê bước chân vét cả bụi tung lên. Khi đi ngang qua bà, vẫy tay về phía Saphira để chào cô ả và quá mệt mỏi để nói thêm được một lời nào nữa. Quay lại cô ả làm tóc nó rối bù bởi một hơi thở trong không khí và nói: “Em sẽ canh chừng cho, cậu bé ạ.”
Eragon ngừng lại trên ngưỡng cửa nhà Rhunön và nhìn qua cánh cửa tối tới nơi mà Maud và hai vị tiên vẫn còn đứng đó. Nó giơ một tay lên chào, và Maud cười với nó, bộc lộ sự hóm hỉnh của cô ta bằng một cái răng nhọn. Một cảm giác ngứa ran trườn xuống cổ Eragon khi hai vị tiên trẻ nhìn chằm chằm vào nó, đôi mắt to và soi mói của chúng phát sáng lờ mờ trong bóng tối. Khi họ không còn có thêm cử động nào nữa, nó cúi đầu rảo bước vào trong, nằm ngay xuống cái đệm êm ả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.