Chương 6
Tang giới
08/03/2022
06.
Lúc Từ Giác quay trở lại phòng khách, cậu ta phát hiện Từ Giai Vận đang bê bát của mình, ngồi trên ghế sô pha ở ngoài cùng.
“Chị.” Từ Giác đặt hai lon coca lên bàn trà, nhìn cô với vẻ nghi ngờ, “Sao chị ngồi cách xa tụi em vậy? Ngồi xa vậy chị nói chuyện em không nghe thấy đâu.”
Từ Giai Vận vùi nửa gương mặt vào trong bát, giọng lí nhí: “… Chỗ ngồi này thoải mái, rộng rãi.”
Tiêu Dương liếc nhìn gương mặt đã đỏ đến tận cổ của cô, đẩy lại lon coca Từ Giác đưa cho mình.
Từ Giác: “Sao đấy?”
Tiêu Dương: “Tao không uống Coca.”
Từ Giác: “Tại sao? Fat house happy water mãi mãi là nước thần mà!”
[1] Fat house happy water là một từ phổ biến trên mạng Trung Quốc, từ này thường dùng để chỉ coca.
Giọng nói Tiêu Dương nhẹ nhàng phiêu dạt: “Nghe nói coca diệt t*ng trùng.”
“…..”
Từ Giai Vận, người vốn đang gian nan ăn mì, nghe vậy thì suýt nữa phun sợi mì trong miệng lên tivi.
Ai biết được, như vậy vẫn chưa phải là kết thúc.
Đầu gỗ của Từ Giác không hiểu được câu này, chỉ ngây thơ hỏi: “Mày cũng đâu có sinh hoạt tình dục, sợ diệt t*ng trùng cái gì?”
Tiêu Dương dùng đũa vớt mì lên, giọng điệu như đang nói sáng mai ăn gì: “Sao mày biết là tao không có?”
Cả phòng khách đột nhiên chìm vào im lặng.
Ba giây sau, Từ Giai Vận lặng lẽ đặt bát trên tay xuống.
Tiêu Dương, tên đàn ông chó này muốn giết cô đây mà! Không để cô có mặt mũi mà ăn sao!
Từ Giác mở to mắt nhìn cậu: “What??? Mày độc thân cơ mà! Cái đệt, Tiêu Dương, mày lén nuôi chó sau lưng tao từ khi nào?”
“Không đúng!” Từ Giác gãi đầu, “Chắc không phải mày… đi tìm bạn giường chứ?”
“Tiêu Dương! Tao không ngờ mày lại là người như vậy! Tao còn tưởng mày là chính nhân quân tử sẽ có trách nhiệm với con gái đến cùng! Tao thật sự đánh giá sai về mày rồi!”
Tiêu Dương không nhìn Từ Giác đang nhảy nhót lung tung, bình tĩnh ăn hết một nửa mì trong bát rồi mới ngẩng đầu lên nói: “Là bạn gái nghiêm túc, là kiểu tốt nghiệp xong sẽ kết hôn.”
Nghe thấy vậy, Từ Giác dứt khoát hất tay, thậm chí không thèm ăn mì: “Đệt mợ, con chó Tiêu Dương này! Con mẹ nó mày ở trong phòng ký túc xá cả ngày không ra khỏi cửa! Rốt cuộc mày giấu tao đi thông dâm lúc nào?”
“Mau dẫn tao đi gặp nhanh! Có xinh không? Dáng ngon không?”
“Xinh.”
Mặc dù Tiêu Dương nói với Từ Giác, nhưng khóe mắt lại hờ hững liếc nhìn Từ Giai Vận, “Dáng người cũng rất đẹp.”
Cậu đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “rất đẹp”.
Từ Giai Vận đứng bật dậy khỏi sô pha.
Fuck! Ai có thể ở đây lâu hơn nữa đây! Tóm lại là cô không thể ở đây thêm một giây phút nào!
Nhìn thấy Từ Giai Vận đột nhiên đứng dậy, Từ Giác nghi ngờ hỏi: “Chị, chị làm sao thế?”
Giọng Từ Giai Vận cứng ngắc: “Chị no rồi.”
Từ Giác: “Sao mặt chị đỏ vậy??”
Từ Giai Vận giơ tay xoa trán: “Nóng quá, chị chuẩn bị đi tắm.”
“Nóng ư?” Từ Giác nhìn điều khiển từ xa của điều hòa, “Nhiệt độ điều hòa chỉnh xuống rất thấp mà.”
Từ Giai Vận không nói gì, lợi dụng lúc Từ Giác không chú ý mà trừng mắt với Tiêu Dương, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng khách, đi vào phòng ngủ.
Tiêu Dương tự nhiên bắt gặp vẻ xấu hổ và bực bội của cô, khóe miệng chợt cong lên.
Từ Giác nhìn cậu, càng khó hiểu: “Tự nhiên mày cười cái gì?”
“Không có gì.” Cậu nói, “Tao chỉ cảm thấy bạn gái tao đáng yêu thôi.”
Từ Giác trầm mặc hai giây, vỗ bàn đứng dậy: “Khoe ân ái thì cút ra ngoài!!”
….
Đợi Từ Giác và Tiêu Dương ăn xong, bọn họ nghỉ ngơi chơi game một lúc, Từ Giác chủ động cầm bát đi vào bếp.
Tiêu Dương ngồi trên ghế nhìn điện thoại, sau đó đứng dậy đi vào phòng bếp, nhẹ nhàng gõ cửa phòng bếp.
Từ Giác quay đầu lại: “Gì đấy?”
“Còn lâu mới tới giờ đi đến trường, tao đi vệ sinh.”
“Ờ, tại sao mày đi vệ sinh còn phải báo cáo với tao?”
Tiêu Dương: “Tao sợ đi hơi lâu, không chơi game với mày được mày lại kêu.”
“Được rồi, để tí nữa tao tự chơi.”
Tiêu Dương khép hờ cửa phòng bếp, sau đó lập tức vòng qua nhà vệ sinh, đi thẳng vào phòng ngủ của Từ Giai Vận.
Sau khi đóng cửa lại, cậu phát hiện trong phòng ngủ không có người, mà đèn trong phòng tắm lại sáng.
Từ Giai Vận vừa bước vào phòng ngủ, ngồi trên giường đỏ mặt một lúc, phát hiện hơi nóng do Tiêu Dương khơi mào vẫn không hề giảm.
Cô cũng không biết vì sao cậu can đảm tới vậy, rõ ràng là ban ngày, giữa thanh thiên bạch nhật mà lại dám trơ trẽn tán tỉnh cô trước mặt Từ Giác.
Còn… Nói những lời khó nghe với cô.
Càng nghĩ đến đây, cô càng cảm thấy không thể chịu nổi, vì vậy dứt khoát chui vào trong phòng tắm, định tắm rửa thay quần áo.
Ai mà ngờ được, khi cô vừa mới cởi cúc bộ đồ ngủ được một nửa, cửa phòng tắm bị người bên ngoài mở ra.
Cô giật mình khi nhìn thấy người tới, sau đó mặt đỏ bừng: “Em….”
Tiêu Dương vẫn đứng yên nhìn cô, đè cô lên cửa phòng tắm rồi tiện tay khóa cửa lại.
Dưới ánh đèn, ánh mắt của cậu sâu thăm thẳm, cơ thể cô bất giác run lên dữ dội.
Thôi xong rồi.
Cậu thật sự đến rồi.
Cô lùi về phía sau hai bước, bắp chân trực tiếp đụng vào bồn tắm trong cùng, cảm giác lạnh lẽo xuyên qua lớp quần pyjama thấm vào da thịt, nhưng không có cách nào làm giảm nhiệt độ trên người.
Lần đầu tiên trong đời Từ Giai Vận biết thế nào gọi là “ánh mắt có thể ăn thịt người.”
Tiêu Dương ôm cánh tay, nhìn cô tự lùi đến mép bồn tắm, khóe miệng hơi giật.
Sau đó cậu thành thạo cởi áo, nhanh chóng sải bước về phía cô, “Có nhớ không, hôm trước em nói trên Wechat là lần sau thử trong bồn tắm?”
“Tiêu, Tiêu Dương à…” Cô nói chuyện bằng giọng không mấy nhanh nhạy, “Em bình tĩnh chút đi…”
Hôm nay Từ Giác không ngủ! Cậu ta có thể xông vào bất cứ lúc nào!
Giọng điệu Tiêu Dương chẳng hề để ý: “Em đã tính rồi, chúng ta có khoảng 20 phút để tránh sự nghi ngờ của tên ngốc ngoài kia.”
Từ Giai Vận khép chân nhìn cậu, toàn thân mềm nhũn, thậm chí còn không thể nói hết câu.
“Thời gian không còn nhiều, chúng ta trực tiếp vào chuyện chính thôi.”
Cậu bước đến gần cô, cúi đầu hôn lên môi cô, sau đó lật người cô lại, dựa vào mép bồn tắm quay lưng về phía mình.
Đôi mắt Từ Giai Vận đỏ lên, bật ra tiếng khóc nức nở.
Hai mắt Tiêu Dương đỏ hoe.
“Baby, chị làm tốt lắm.”
Cậu thở dốc nặng nề, quay mặt cô lại, hôn thật nồng, “Đây là phần thưởng dành cho chị.”
Tác giả có lời muốn nói:
Quản lý của tác giả: Cô Tang đúng là cao thủ giới văn học POPO.
Tác giả:Cảm ơn, cảm ơn.
Thư Quân: Chắc tác giả muốn đổi nghề sang viết truyện H nhưng mà không được đây mà =)) Không thể tin truyện trên Tấn Giang nó lại đen túi như thế này. Mị đã tin lầm tác giả ヘ(。□°)ヘ
Lúc Từ Giác quay trở lại phòng khách, cậu ta phát hiện Từ Giai Vận đang bê bát của mình, ngồi trên ghế sô pha ở ngoài cùng.
“Chị.” Từ Giác đặt hai lon coca lên bàn trà, nhìn cô với vẻ nghi ngờ, “Sao chị ngồi cách xa tụi em vậy? Ngồi xa vậy chị nói chuyện em không nghe thấy đâu.”
Từ Giai Vận vùi nửa gương mặt vào trong bát, giọng lí nhí: “… Chỗ ngồi này thoải mái, rộng rãi.”
Tiêu Dương liếc nhìn gương mặt đã đỏ đến tận cổ của cô, đẩy lại lon coca Từ Giác đưa cho mình.
Từ Giác: “Sao đấy?”
Tiêu Dương: “Tao không uống Coca.”
Từ Giác: “Tại sao? Fat house happy water mãi mãi là nước thần mà!”
[1] Fat house happy water là một từ phổ biến trên mạng Trung Quốc, từ này thường dùng để chỉ coca.
Giọng nói Tiêu Dương nhẹ nhàng phiêu dạt: “Nghe nói coca diệt t*ng trùng.”
“…..”
Từ Giai Vận, người vốn đang gian nan ăn mì, nghe vậy thì suýt nữa phun sợi mì trong miệng lên tivi.
Ai biết được, như vậy vẫn chưa phải là kết thúc.
Đầu gỗ của Từ Giác không hiểu được câu này, chỉ ngây thơ hỏi: “Mày cũng đâu có sinh hoạt tình dục, sợ diệt t*ng trùng cái gì?”
Tiêu Dương dùng đũa vớt mì lên, giọng điệu như đang nói sáng mai ăn gì: “Sao mày biết là tao không có?”
Cả phòng khách đột nhiên chìm vào im lặng.
Ba giây sau, Từ Giai Vận lặng lẽ đặt bát trên tay xuống.
Tiêu Dương, tên đàn ông chó này muốn giết cô đây mà! Không để cô có mặt mũi mà ăn sao!
Từ Giác mở to mắt nhìn cậu: “What??? Mày độc thân cơ mà! Cái đệt, Tiêu Dương, mày lén nuôi chó sau lưng tao từ khi nào?”
“Không đúng!” Từ Giác gãi đầu, “Chắc không phải mày… đi tìm bạn giường chứ?”
“Tiêu Dương! Tao không ngờ mày lại là người như vậy! Tao còn tưởng mày là chính nhân quân tử sẽ có trách nhiệm với con gái đến cùng! Tao thật sự đánh giá sai về mày rồi!”
Tiêu Dương không nhìn Từ Giác đang nhảy nhót lung tung, bình tĩnh ăn hết một nửa mì trong bát rồi mới ngẩng đầu lên nói: “Là bạn gái nghiêm túc, là kiểu tốt nghiệp xong sẽ kết hôn.”
Nghe thấy vậy, Từ Giác dứt khoát hất tay, thậm chí không thèm ăn mì: “Đệt mợ, con chó Tiêu Dương này! Con mẹ nó mày ở trong phòng ký túc xá cả ngày không ra khỏi cửa! Rốt cuộc mày giấu tao đi thông dâm lúc nào?”
“Mau dẫn tao đi gặp nhanh! Có xinh không? Dáng ngon không?”
“Xinh.”
Mặc dù Tiêu Dương nói với Từ Giác, nhưng khóe mắt lại hờ hững liếc nhìn Từ Giai Vận, “Dáng người cũng rất đẹp.”
Cậu đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “rất đẹp”.
Từ Giai Vận đứng bật dậy khỏi sô pha.
Fuck! Ai có thể ở đây lâu hơn nữa đây! Tóm lại là cô không thể ở đây thêm một giây phút nào!
Nhìn thấy Từ Giai Vận đột nhiên đứng dậy, Từ Giác nghi ngờ hỏi: “Chị, chị làm sao thế?”
Giọng Từ Giai Vận cứng ngắc: “Chị no rồi.”
Từ Giác: “Sao mặt chị đỏ vậy??”
Từ Giai Vận giơ tay xoa trán: “Nóng quá, chị chuẩn bị đi tắm.”
“Nóng ư?” Từ Giác nhìn điều khiển từ xa của điều hòa, “Nhiệt độ điều hòa chỉnh xuống rất thấp mà.”
Từ Giai Vận không nói gì, lợi dụng lúc Từ Giác không chú ý mà trừng mắt với Tiêu Dương, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng khách, đi vào phòng ngủ.
Tiêu Dương tự nhiên bắt gặp vẻ xấu hổ và bực bội của cô, khóe miệng chợt cong lên.
Từ Giác nhìn cậu, càng khó hiểu: “Tự nhiên mày cười cái gì?”
“Không có gì.” Cậu nói, “Tao chỉ cảm thấy bạn gái tao đáng yêu thôi.”
Từ Giác trầm mặc hai giây, vỗ bàn đứng dậy: “Khoe ân ái thì cút ra ngoài!!”
….
Đợi Từ Giác và Tiêu Dương ăn xong, bọn họ nghỉ ngơi chơi game một lúc, Từ Giác chủ động cầm bát đi vào bếp.
Tiêu Dương ngồi trên ghế nhìn điện thoại, sau đó đứng dậy đi vào phòng bếp, nhẹ nhàng gõ cửa phòng bếp.
Từ Giác quay đầu lại: “Gì đấy?”
“Còn lâu mới tới giờ đi đến trường, tao đi vệ sinh.”
“Ờ, tại sao mày đi vệ sinh còn phải báo cáo với tao?”
Tiêu Dương: “Tao sợ đi hơi lâu, không chơi game với mày được mày lại kêu.”
“Được rồi, để tí nữa tao tự chơi.”
Tiêu Dương khép hờ cửa phòng bếp, sau đó lập tức vòng qua nhà vệ sinh, đi thẳng vào phòng ngủ của Từ Giai Vận.
Sau khi đóng cửa lại, cậu phát hiện trong phòng ngủ không có người, mà đèn trong phòng tắm lại sáng.
Từ Giai Vận vừa bước vào phòng ngủ, ngồi trên giường đỏ mặt một lúc, phát hiện hơi nóng do Tiêu Dương khơi mào vẫn không hề giảm.
Cô cũng không biết vì sao cậu can đảm tới vậy, rõ ràng là ban ngày, giữa thanh thiên bạch nhật mà lại dám trơ trẽn tán tỉnh cô trước mặt Từ Giác.
Còn… Nói những lời khó nghe với cô.
Càng nghĩ đến đây, cô càng cảm thấy không thể chịu nổi, vì vậy dứt khoát chui vào trong phòng tắm, định tắm rửa thay quần áo.
Ai mà ngờ được, khi cô vừa mới cởi cúc bộ đồ ngủ được một nửa, cửa phòng tắm bị người bên ngoài mở ra.
Cô giật mình khi nhìn thấy người tới, sau đó mặt đỏ bừng: “Em….”
Tiêu Dương vẫn đứng yên nhìn cô, đè cô lên cửa phòng tắm rồi tiện tay khóa cửa lại.
Dưới ánh đèn, ánh mắt của cậu sâu thăm thẳm, cơ thể cô bất giác run lên dữ dội.
Thôi xong rồi.
Cậu thật sự đến rồi.
Cô lùi về phía sau hai bước, bắp chân trực tiếp đụng vào bồn tắm trong cùng, cảm giác lạnh lẽo xuyên qua lớp quần pyjama thấm vào da thịt, nhưng không có cách nào làm giảm nhiệt độ trên người.
Lần đầu tiên trong đời Từ Giai Vận biết thế nào gọi là “ánh mắt có thể ăn thịt người.”
Tiêu Dương ôm cánh tay, nhìn cô tự lùi đến mép bồn tắm, khóe miệng hơi giật.
Sau đó cậu thành thạo cởi áo, nhanh chóng sải bước về phía cô, “Có nhớ không, hôm trước em nói trên Wechat là lần sau thử trong bồn tắm?”
“Tiêu, Tiêu Dương à…” Cô nói chuyện bằng giọng không mấy nhanh nhạy, “Em bình tĩnh chút đi…”
Hôm nay Từ Giác không ngủ! Cậu ta có thể xông vào bất cứ lúc nào!
Giọng điệu Tiêu Dương chẳng hề để ý: “Em đã tính rồi, chúng ta có khoảng 20 phút để tránh sự nghi ngờ của tên ngốc ngoài kia.”
Từ Giai Vận khép chân nhìn cậu, toàn thân mềm nhũn, thậm chí còn không thể nói hết câu.
“Thời gian không còn nhiều, chúng ta trực tiếp vào chuyện chính thôi.”
Cậu bước đến gần cô, cúi đầu hôn lên môi cô, sau đó lật người cô lại, dựa vào mép bồn tắm quay lưng về phía mình.
Đôi mắt Từ Giai Vận đỏ lên, bật ra tiếng khóc nức nở.
Hai mắt Tiêu Dương đỏ hoe.
“Baby, chị làm tốt lắm.”
Cậu thở dốc nặng nề, quay mặt cô lại, hôn thật nồng, “Đây là phần thưởng dành cho chị.”
Tác giả có lời muốn nói:
Quản lý của tác giả: Cô Tang đúng là cao thủ giới văn học POPO.
Tác giả:Cảm ơn, cảm ơn.
Thư Quân: Chắc tác giả muốn đổi nghề sang viết truyện H nhưng mà không được đây mà =)) Không thể tin truyện trên Tấn Giang nó lại đen túi như thế này. Mị đã tin lầm tác giả ヘ(。□°)ヘ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.