[Esport] Đồng Đội Điên Hết Cả Rồi
Chương 108: Quá đã!
Hồ Sinh Hữu Mộng
30/09/2024
Lúc nói như thế với Kinh Vũ, Tần Phi cũng chỉ mong rằng sau này cậu sẽ
thoải mái hơn khi ở bên cạnh anh, không cần phải vâng vâng dạ dạ, khúm
núm như con nợ gặp chủ nợ nữa.
Nhưng anh không ngờ rằng Kinh Vũ vừa hiểu rõ ý của anh xong thì lập tức trở nên ngả ngớn.
Con mẹ nó ai mà chịu nổi?!
Kinh Vũ nằm thoải mái trên giường, vì duỗi người, cậu đưa tay lên qua đỉnh đầu và để lộ phần rốn gợi cảm.
Quần của cậu chỉ được tròng vào người, khóa cũng không kéo, rộng mở như đang mời gọi.
Tần Phi có thể nghe được tiếng nuốt nước bọt của chính bản thân, một lát sau, anh mới tìm lại được giọng nói của mình: "Giờ mà giúp em cởi đồ thì lát nữa em sẽ khỏa thân đi ra nhà tắm à?"
Một câu nói khiến Kinh Vũ nản lòng, cậu lười biếng nằm trên giường với vẻ mặt "thế anh nói bây giờ phải làm sao đây".
Kinh Vũ như thế lại càng khiến Tần Phi khó kiềm chế.
Anh hít một hơi thật sâu, chịu thua: "Chờ chút, anh đi xem bọn họ tắm xong chưa, nếu xong rồi thì em vào nhà tắm, anh vào đó giúp em cởi."
Nghe thế, Kinh Vũ không khỏi nở một nụ cười, khi cậu cười, hai má lúm đồng tiền cũng hiện lên, trông rất đẹp: "Được, quyết định vậy đi ~"
Nếu nói ra chuyện này thì khéo sẽ không có ai tin —— Tần Phi - đội trưởng của PG, một người độc đoán, luôn áp đảo đồng đội và không chấp nhận sự phản kháng, khi đứng trước mặt người mình thích lại thu hồi móng vuốt sắc nhọn, biến từ một con sư tử thành một con mèo lớn.
—— là một tên cuồng chiều vợ.
Tần Phi đi ra ngoài, sau khi xác nhận rằng Lạc Nhất Minh và Hàn Lãnh đều đã tắm xong rồi, anh quay về và nói với Kinh Vũ: "Đi lấy quần áo đi."
Kinh Vũ ngoan ngoãn "Dạ" một tiếng, miễn cưỡng đứng dậy khỏi giường của Tần Phi.
Tần Phi: "Mặc quần cho cẩn thận vào, để bọn họ thấy thì còn thể thống gì nữa?"
Kinh Vũ ngước mắt lên: "Anh mặc cho em nhé?"
Tần Phi hít một hơi thật sâu.
Được, anh chịu rồi.
"Biết cái gì là được voi đòi tiên không?" Vừa nói, Tần Phi vừa kéo khóa lên cho Kinh Vũ, cài luôn nút áo và thắt lưng cho cậu, "Câu đó là nói em đấy."
Lúc cài thắt lưng, Tần Phi không kiêng nể gì mà sờ soạng Kinh Vũ thông qua lớp quần áo.
Kinh Vũ cẩn thận nhìn anh và chớp mắt: "Thế anh ghét em à?"
Tần Phi nở một nụ cười bất đắc dĩ: "Không có ghét. Em thắng rồi."
Kinh Vũ cũng cười.
Sau đó, Tần Phi cầm tấm thẻ đen lên và nhét vào tay Kinh Vũ: "Giữ thẻ đi, đừng làm mất, mật mã là sinh nhật của em."
Lông mi Kinh Vũ run lên: "Cảm ơn anh Phi."
Tần Phi: "Không đủ tiêu thì cứ nói anh, anh còn vài tấm thẻ khác nữa."
Kinh Vũ chớp mắt, cậu không dám hỏi về số dư trong thẻ —— hình như Tần Phi còn giàu hơn so với những gì mà cậu nghĩ thì phải.
*
Một lúc sau, Kinh Vũ về phòng để cất thẻ và lấy quần áo để đi tắm.
Nhà tắm ở lầu một thì do Diệp Hồng dùng, nhà tắm lầu hai thì đang trống, thế nên cậu xuống lầu hai.
Cũng may —— nhóm của Lạc Nhất Minh đều đã vào phòng huấn luyện, vậy nên không ai nhìn thấy hai người bọn họ bước vào nhà tắm cùng một lúc.
Lúc bước vào nhà tắm, Kinh Vũ bỗng bước không vững, may là có Tần Phi đứng sau đỡ được.
Sau đó, Tần Phi dùng một tay đỡ cậu, tay còn lại thì đóng cửa.
Phòng tắm mới có người sử dụng xong nên vẫn còn hơi nước ẩm ướt đọng lại như sương mù.
Trong lớp sương mù đó, Tần Phi sờ vào quần áo của Kinh Vũ: "Cởi quần trước hay cởi áo trước, hửm?"
Kinh Vũ treo quần áo lên, xoay người về phía anh và nuốt nước bọt một cách khó khăn: "Nào cũng được."
"Sợ?" Tần Phi cười.
"Không có." Kinh Vũ gân cổ.
"Không có thì tốt." Chưa nói xong, Tần Phi đã nắm lấy vạt áo của Kinh Vũ và xốc nó lên một cách dứt khoát.
Dáng người của Kinh Vũ lúc không mặc quần áo không có chút gì gọi là gầy gò cả, thậm chí còn có thể nói là rắn chắc.
Đường cơ bụng mềm mại và đẹp đến nhường nào, nhưng điều đó lại càng khiến vết sẹo trên người cậu trở nên rõ ràng hơn.
Nhìn đến vết sẹo nọ, ánh mắt Tần Phi tối sầm.
Kinh Vũ nói vết sẹo này là do tai nạn xe cộ mà ra, nhưng anh càng nhìn lại càng thấy giống đây là vết do người khác đâm.
Anh vô cùng muốn biết cha của Kinh Vũ là ai, vô cùng muốn biết ai là người đã làm hại cậu, nhưng ngay cả mẹ anh còn điều tra không ra thì nói gì đến anh, vậy nên bây giờ chỉ có thể im lặng và quan sát mọi chuyện mà thôi.
Tần Phi hạ tầm mắt xuống, nhìn theo đường nhân ngư duyên dáng của Kinh Vũ, ngón tay anh mở cúc quần cậu một cách linh hoạt, sau đó là kéo khóa kéo.
Xuyên suốt cả một quá trình, Kinh Vũ tỏ vẻ rất phối hợp, nhưng cậu lại không nhúc nhích, đã thế còn nuốt nước bọt rất nhiều lần, chỉ cảm thấy trong cổ họng có chút nóng rát.
Sau khi cởi quần Kinh Vũ, Tần Phi lập tức phát hiện ra nguyên nhân, anh ngẩng đầu nhìn cậu và nhướng mày: "Lại có phản ứng sao?"
Kinh Vũ nghiêng đầu và trốn tránh ánh nhìn của anh theo bản năng: "Ừm... lần này cứ để em tự làm, anh đi ra ngoài đi."
Tần Phi cười: "Không phải em muốn anh tắm cho em à?"
Mặt Kinh Vũ nóng như thiêu đốt: "Không cần, em...... em sợ mình nhịn không được."
Chỉ có trời mới biết lúc này Kinh Vũ phải chịu đựng đến mức nào, giờ cậu chỉ muốn lột quần áo của Tần Phi ra, kéo anh đè lên người mình, để anh "làm" mình một cách mạnh bạo....
Cuối cùng, sau khi cân nhắc chuyện mình còn phải thi đấu vào ngày mai, cậu chọn sự nhượng bộ: "Anh đi ra ngoài đi."
"Được." Tần Phi không chọc cậu nữa, anh xoay người đi ra ngoài, trước khi rời đi còn không quên dặn dò, "Đừng tắm nước lạnh đấy nhé."
Kinh Vũ: "Anh yên tâm, không có chuyện đó đâu."
*
Cuối cùng, khi Diệp Hồng tắm xong, Tần Phi đến phòng tắm ở lầu một tắm rửa.
Lúc Kinh Vũ tắm xong và đi ra thì không nhìn thấy Tần Phi, cậu có chút thất vọng nhưng lại lấy lại bình tĩnh rất nhanh, sau khi sấy khô tóc, cậu đến phòng huấn luyện ở lầu một.
Phương Lạc Phàm không có ở đây, Tần Phi thì đang tắm, không có ai quản lý, các thành viên PG cũng vì thế mà thả lỏng bản thân.
Rõ ràng là đang ngồi trong phòng tập nhưng lại không có ai tập luyện cả mà tất cả đều ghé vào màn hình máy tính trước mặt Diệp Hồng.
Kinh Vũ tò mò đi qua và thấy trên màn hình đang phát một video chế, mà vai chính hình như lại là...... Lược Ảnh?
Nhìn kĩ một chút thì ID của Lược Ảnh là PG-GF.
—— là ID của cậu mà?!
Thỉnh thoảng lại có vài dòng chữ được nhảy ra trên màn hình, sau đó, ba tên đang ngồi trước màn hình bắt đầu cười như điên:
Diệp Hồng: "Ha ha ha ha ha, cười chết!"
Hàn Lãnh: "Ha ha ha ha ha, con mẹ nó cười vãi!"
Lạc Nhất Minh: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Kinh Vũ: =_=
"Mọi người đang xem gì thế?" Cuối cùng thì Kinh Vũ cũng không kìm nổi sự hiếu kỳ trong lòng mình và hỏi thành tiếng.
Nghe được tiếng của cậu, Hàn Lãnh "Ôi" một tiếng và nhảy dựng lên: "Con mẹ nó, em làm anh sợ đấy!"
Diệp Hồng vội vàng ấn nút "Tạm dừng", hắn tháo tai nghe rồi quay đầu lại: "Ấy chà, Cá Vàng Nhỏ, em tắm xong rồi à? Tới đúng lúc lắm, lại đây nghe cái này này!"
"Cái gì thế?"
Kinh Vũ còn đang bối rối thì Diệp Hồng đã đứng lên rồi kéo cậu ngồi xuống chỗ của hắn và đeo tai nghe vào cho cậu.
Sau đó, cậu chỉ biết bất lực nhìn Diệp Hồng kéo video về những giây đầu tiên và bấm nút phát.
Ngay sau đó, trong tai nghe truyền tới một âm thanh quen thuộc nhưng cũng xa lạ, hình như đó là giọng của cậu nhưng lại có gì đó sai sai?!
Bố của các con tới rồi nà! Đến, đến, đến rồi đây!
Ahihi ~ sao mà đánh trúng được chứ, ỏ~! Ahihi ~ Ahihi ~ sao mà đánh trúng được chứ!
Bé máu giấy đừng chạy nha ~ đừng chạy, đừng chạy, đừng chạy nha ~
Có biết chiêu Phù Quang của Lược Ảnh không? Biết không, biết không, có biết không?
......
Kinh Vũ: ..................
Kinh Vũ sửng sốt! Kinh Vũ sợ hãi! Kinh Vũ cảm thấy không khỏe trong cá!
Chỉ trong nháy mắt, Kinh Vũ cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, cậu tháo tai nghe xuống như một phản xạ có điều kiện và rời khỏi ghế với khuôn mặt đỏ bừng.
Diệp Hồng: "Nè, em không xem nữa hả? Còn phần sau nữa đấy! Xuất sắc lắm luôn!"
"Xuất sắc con mẹ anh......" Kinh Vũ kìm nén xúc động muốn chửi thề, cậu cố gắng giữ sự bình tĩnh trong giọng nói, "Ai mà làm ra cái video chán như vậy chứ?"
"Fan của em chứ ai." Diệp Hồng cười, "Làm hay đấy chứ, tiết tấu rất nhanh, vô cùng gây ám ảnh. Anh cảm giác cái video này có thể xoay vòng trong đầu anh một trăm lần!"
Lạc Nhất Minh: "Ha ha ha đúng vậy! Quá đã!"
Kinh Vũ giơ tay lau mặt: "...... Quá xấu hổ."
Diệp Hồng: "Xấu hổ gì chứ, em có biết cái video này nổi tiếng cỡ nào không? Nó đang lan truyền...."
"Đừng nói nữa." Kinh Vũ vừa nói vừa quay đầu nhìn Diệp Hồng, ánh mắt cậu sâu thẳm, không hợp với vẻ ngoài mềm mại một chút nào.
Nhìn vào ánh mắt sâu xa đó của cậu, Diệp Hồng bỗng có cảm giác nguy hiểm như đang bị thợ săn theo dõi vậy, thế là hắn không thể phát ra thêm một âm thanh nào nữa.
Sau một lúc im lặng, hắn cực chẳng đã mà nhún vai, tắt video kia đi: "OK, em không thích thì anh không nhắc tới nữa, nhưng fan làm ra mấy cái này cũng chỉ là vì yêu mến em, cư dân mạng có bình luận cũng chỉ là khen em mà thôi, vậy nên đừng để ý nó quá làm gì."
Kinh Vũ "Ừm" một tiếng, cậu nhìn về màn hình máy tính của mình và mở giao diện đăng nhập của Chúa Tể Ác Ma lên, sau khi nhập mật khẩu, cậu lại lên tiếng với giọng điệu bình thường pha chút vô tội như thường ngày: "Em xin lỗi, lúc nãy em phản ứng có hơi quá đáng... chẳng qua là em không thích bị trêu chọc như thế."
"Ừm, không sao, anh hiểu mà."
Diệp Hồng vừa đáp vừa lấy điện thoại ra rồi gửi đoạn video đó cho Tần Phi.
Đúng lúc đó, Tần Phi cũng tắm xong và đi ra.
Anh khoác áo choàng tắm và đi thẳng vào phòng huấn luyện, thấy cả bốn người mà chỉ có mình Kinh Vũ đang đăng nhập vào game, anh nhíu mày: "Đang làm gì đấy! Vô địch rồi à? Đánh xong vòng tích điểm hết rồi phải không?"
Nghe được giọng nói của anh, cả đội lập tức ngồi nghiêm chỉnh và nhanh chóng đăng nhập vào trò chơi để chuẩn bị tập luyện.
Lạc Nhất Minh vừa muốn vào đấu hạng thì Tần Phi lại đến vỗ vai cậu ta: "Em từ từ thôi."
"Éc." Lạc Nhất Minh quay đầu lại trong sự sợ hãi, "Sao vậy anh?"
Tần Phi: "Em solo hai ván với Kinh Vũ xem."
"Hả?" Lạc Nhất Minh không hiểu.
Bên kia, Kinh Vũ nghe thấy tên mình thì cũng quay sang.
Tần Phi đành phải giải thích cho kĩ: "Không phải Kinh Vũ muốn dùng xạ thủ đi rừng sao, em và Kinh Vũ dùng xạ thủ solo với nhau xem, để em ấy cảm nhận một chút."
"Ra là vậy!" Lạc Nhất Minh âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Sợ vãi, cậu ta còn tưởng là Tần Phi thấy cả đám lười biếng nên muốn xử mình đầu tiên.
Vì thế, rất nhanh sau đó, Kinh Vũ nhận được lời mời đấu từ Lạc Nhất Minh.
"Em chơi gì đây?" Lạc Nhất Minh hỏi Tần Phi, bên kia, Kinh Vũ chọn Vạn Diệt Lưu Hỏa một cách dứt khoát.
"Tùy em, thích chơi gì thì chứ chơi con nấy." Tần Phi không quan tâm.
Dù sao thì kết quả cũng chỉ có một.
Tần Phi: "Đánh đi, anh lên lầu thay đồ đã."
Lạc Nhất Minh và Kinh Vũ đều đồng ý.
Sau đó, Kinh Vũ nhìn Vạn Diệt Lưu Hỏa trên màn hình máy tính của mình, trong mắt hiện lên sự phấn khích.
Cậu solo với Lạc Nhất Minh thì sẽ như thế nào đây?
---------
Chuyên mục PR truyện mới (thật ra cũng không hẳn là mới, lol)
DDDHCR đã đi tới chương 105, và chỉ còn 55 chương nữa là sẽ kết thúc, nên mình cũng muốn giới thiệu một bộ truyện mới mà mình đang làm đến các bạn, tiến độ ra chương mới cũng sẽ là 1 chương/tuần.
KHÚC BIẾN TẤU GOLDBERG - GOLDBERG VARIATIONS
Hán Việt: Ca đức bảo biến tấu khúc
Tác giả: Miên Cầm Liễu Ngạn
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Chủ công, Nhẹ nhàng, Đô thị tình duyên, Ấm áp, 1v1, Chữa lành
CP: Nhà thiết kế trang sức dịu dàng - công X Diễn viên kịch nói bị trầm cảm - thụ.
---------
Cố Khải gặp được ánh trăng sáng Bùi Ôn của mình ở bệnh viện, cậu nằm trong phòng ICU, mặt trắng bệch không có chút máu, gầy gò lại hốc hác.
—— tuy đã nhiều năm trôi qua, lúc gặp lại, anh vẫn sẽ rung động vì em.
Chỉ là, chàng trai như trăng thanh gió mát ngày nào giờ lại giống như một đóa hoa sắp tàn, cậu nằm đó, lặng im nhìn trần nhà màu trắng, cùng với hồ sơ bệnh án được treo trên thành giường ——
Trầm cảm mức độ nặng.
Từ nay về sau, sau biết bao nhiêu đêm thức trắng, Bùi Ôn đã không còn phải nằm trên giường chờ đợi bình minh trong tuyệt vọng nữa.
Vì đã có người đến bầu bạn với cậu, đã có người đến cùng cậu đàn nên bản "Biến tấu Goldberg", chữa lành cho mọi đau thương của cậu trong đêm đen tĩnh mịch.
"Nếu em cảm thấy tương lai là quá xa xôi, thậm chí ngay cả tuần sau cũng là quá xa, thì chúng ta hãy cùng nhau bắt đầu từ những giây phút ngay lúc này."
"Từng giây này, anh sẽ ở bên em."
Nhưng anh không ngờ rằng Kinh Vũ vừa hiểu rõ ý của anh xong thì lập tức trở nên ngả ngớn.
Con mẹ nó ai mà chịu nổi?!
Kinh Vũ nằm thoải mái trên giường, vì duỗi người, cậu đưa tay lên qua đỉnh đầu và để lộ phần rốn gợi cảm.
Quần của cậu chỉ được tròng vào người, khóa cũng không kéo, rộng mở như đang mời gọi.
Tần Phi có thể nghe được tiếng nuốt nước bọt của chính bản thân, một lát sau, anh mới tìm lại được giọng nói của mình: "Giờ mà giúp em cởi đồ thì lát nữa em sẽ khỏa thân đi ra nhà tắm à?"
Một câu nói khiến Kinh Vũ nản lòng, cậu lười biếng nằm trên giường với vẻ mặt "thế anh nói bây giờ phải làm sao đây".
Kinh Vũ như thế lại càng khiến Tần Phi khó kiềm chế.
Anh hít một hơi thật sâu, chịu thua: "Chờ chút, anh đi xem bọn họ tắm xong chưa, nếu xong rồi thì em vào nhà tắm, anh vào đó giúp em cởi."
Nghe thế, Kinh Vũ không khỏi nở một nụ cười, khi cậu cười, hai má lúm đồng tiền cũng hiện lên, trông rất đẹp: "Được, quyết định vậy đi ~"
Nếu nói ra chuyện này thì khéo sẽ không có ai tin —— Tần Phi - đội trưởng của PG, một người độc đoán, luôn áp đảo đồng đội và không chấp nhận sự phản kháng, khi đứng trước mặt người mình thích lại thu hồi móng vuốt sắc nhọn, biến từ một con sư tử thành một con mèo lớn.
—— là một tên cuồng chiều vợ.
Tần Phi đi ra ngoài, sau khi xác nhận rằng Lạc Nhất Minh và Hàn Lãnh đều đã tắm xong rồi, anh quay về và nói với Kinh Vũ: "Đi lấy quần áo đi."
Kinh Vũ ngoan ngoãn "Dạ" một tiếng, miễn cưỡng đứng dậy khỏi giường của Tần Phi.
Tần Phi: "Mặc quần cho cẩn thận vào, để bọn họ thấy thì còn thể thống gì nữa?"
Kinh Vũ ngước mắt lên: "Anh mặc cho em nhé?"
Tần Phi hít một hơi thật sâu.
Được, anh chịu rồi.
"Biết cái gì là được voi đòi tiên không?" Vừa nói, Tần Phi vừa kéo khóa lên cho Kinh Vũ, cài luôn nút áo và thắt lưng cho cậu, "Câu đó là nói em đấy."
Lúc cài thắt lưng, Tần Phi không kiêng nể gì mà sờ soạng Kinh Vũ thông qua lớp quần áo.
Kinh Vũ cẩn thận nhìn anh và chớp mắt: "Thế anh ghét em à?"
Tần Phi nở một nụ cười bất đắc dĩ: "Không có ghét. Em thắng rồi."
Kinh Vũ cũng cười.
Sau đó, Tần Phi cầm tấm thẻ đen lên và nhét vào tay Kinh Vũ: "Giữ thẻ đi, đừng làm mất, mật mã là sinh nhật của em."
Lông mi Kinh Vũ run lên: "Cảm ơn anh Phi."
Tần Phi: "Không đủ tiêu thì cứ nói anh, anh còn vài tấm thẻ khác nữa."
Kinh Vũ chớp mắt, cậu không dám hỏi về số dư trong thẻ —— hình như Tần Phi còn giàu hơn so với những gì mà cậu nghĩ thì phải.
*
Một lúc sau, Kinh Vũ về phòng để cất thẻ và lấy quần áo để đi tắm.
Nhà tắm ở lầu một thì do Diệp Hồng dùng, nhà tắm lầu hai thì đang trống, thế nên cậu xuống lầu hai.
Cũng may —— nhóm của Lạc Nhất Minh đều đã vào phòng huấn luyện, vậy nên không ai nhìn thấy hai người bọn họ bước vào nhà tắm cùng một lúc.
Lúc bước vào nhà tắm, Kinh Vũ bỗng bước không vững, may là có Tần Phi đứng sau đỡ được.
Sau đó, Tần Phi dùng một tay đỡ cậu, tay còn lại thì đóng cửa.
Phòng tắm mới có người sử dụng xong nên vẫn còn hơi nước ẩm ướt đọng lại như sương mù.
Trong lớp sương mù đó, Tần Phi sờ vào quần áo của Kinh Vũ: "Cởi quần trước hay cởi áo trước, hửm?"
Kinh Vũ treo quần áo lên, xoay người về phía anh và nuốt nước bọt một cách khó khăn: "Nào cũng được."
"Sợ?" Tần Phi cười.
"Không có." Kinh Vũ gân cổ.
"Không có thì tốt." Chưa nói xong, Tần Phi đã nắm lấy vạt áo của Kinh Vũ và xốc nó lên một cách dứt khoát.
Dáng người của Kinh Vũ lúc không mặc quần áo không có chút gì gọi là gầy gò cả, thậm chí còn có thể nói là rắn chắc.
Đường cơ bụng mềm mại và đẹp đến nhường nào, nhưng điều đó lại càng khiến vết sẹo trên người cậu trở nên rõ ràng hơn.
Nhìn đến vết sẹo nọ, ánh mắt Tần Phi tối sầm.
Kinh Vũ nói vết sẹo này là do tai nạn xe cộ mà ra, nhưng anh càng nhìn lại càng thấy giống đây là vết do người khác đâm.
Anh vô cùng muốn biết cha của Kinh Vũ là ai, vô cùng muốn biết ai là người đã làm hại cậu, nhưng ngay cả mẹ anh còn điều tra không ra thì nói gì đến anh, vậy nên bây giờ chỉ có thể im lặng và quan sát mọi chuyện mà thôi.
Tần Phi hạ tầm mắt xuống, nhìn theo đường nhân ngư duyên dáng của Kinh Vũ, ngón tay anh mở cúc quần cậu một cách linh hoạt, sau đó là kéo khóa kéo.
Xuyên suốt cả một quá trình, Kinh Vũ tỏ vẻ rất phối hợp, nhưng cậu lại không nhúc nhích, đã thế còn nuốt nước bọt rất nhiều lần, chỉ cảm thấy trong cổ họng có chút nóng rát.
Sau khi cởi quần Kinh Vũ, Tần Phi lập tức phát hiện ra nguyên nhân, anh ngẩng đầu nhìn cậu và nhướng mày: "Lại có phản ứng sao?"
Kinh Vũ nghiêng đầu và trốn tránh ánh nhìn của anh theo bản năng: "Ừm... lần này cứ để em tự làm, anh đi ra ngoài đi."
Tần Phi cười: "Không phải em muốn anh tắm cho em à?"
Mặt Kinh Vũ nóng như thiêu đốt: "Không cần, em...... em sợ mình nhịn không được."
Chỉ có trời mới biết lúc này Kinh Vũ phải chịu đựng đến mức nào, giờ cậu chỉ muốn lột quần áo của Tần Phi ra, kéo anh đè lên người mình, để anh "làm" mình một cách mạnh bạo....
Cuối cùng, sau khi cân nhắc chuyện mình còn phải thi đấu vào ngày mai, cậu chọn sự nhượng bộ: "Anh đi ra ngoài đi."
"Được." Tần Phi không chọc cậu nữa, anh xoay người đi ra ngoài, trước khi rời đi còn không quên dặn dò, "Đừng tắm nước lạnh đấy nhé."
Kinh Vũ: "Anh yên tâm, không có chuyện đó đâu."
*
Cuối cùng, khi Diệp Hồng tắm xong, Tần Phi đến phòng tắm ở lầu một tắm rửa.
Lúc Kinh Vũ tắm xong và đi ra thì không nhìn thấy Tần Phi, cậu có chút thất vọng nhưng lại lấy lại bình tĩnh rất nhanh, sau khi sấy khô tóc, cậu đến phòng huấn luyện ở lầu một.
Phương Lạc Phàm không có ở đây, Tần Phi thì đang tắm, không có ai quản lý, các thành viên PG cũng vì thế mà thả lỏng bản thân.
Rõ ràng là đang ngồi trong phòng tập nhưng lại không có ai tập luyện cả mà tất cả đều ghé vào màn hình máy tính trước mặt Diệp Hồng.
Kinh Vũ tò mò đi qua và thấy trên màn hình đang phát một video chế, mà vai chính hình như lại là...... Lược Ảnh?
Nhìn kĩ một chút thì ID của Lược Ảnh là PG-GF.
—— là ID của cậu mà?!
Thỉnh thoảng lại có vài dòng chữ được nhảy ra trên màn hình, sau đó, ba tên đang ngồi trước màn hình bắt đầu cười như điên:
Diệp Hồng: "Ha ha ha ha ha, cười chết!"
Hàn Lãnh: "Ha ha ha ha ha, con mẹ nó cười vãi!"
Lạc Nhất Minh: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Kinh Vũ: =_=
"Mọi người đang xem gì thế?" Cuối cùng thì Kinh Vũ cũng không kìm nổi sự hiếu kỳ trong lòng mình và hỏi thành tiếng.
Nghe được tiếng của cậu, Hàn Lãnh "Ôi" một tiếng và nhảy dựng lên: "Con mẹ nó, em làm anh sợ đấy!"
Diệp Hồng vội vàng ấn nút "Tạm dừng", hắn tháo tai nghe rồi quay đầu lại: "Ấy chà, Cá Vàng Nhỏ, em tắm xong rồi à? Tới đúng lúc lắm, lại đây nghe cái này này!"
"Cái gì thế?"
Kinh Vũ còn đang bối rối thì Diệp Hồng đã đứng lên rồi kéo cậu ngồi xuống chỗ của hắn và đeo tai nghe vào cho cậu.
Sau đó, cậu chỉ biết bất lực nhìn Diệp Hồng kéo video về những giây đầu tiên và bấm nút phát.
Ngay sau đó, trong tai nghe truyền tới một âm thanh quen thuộc nhưng cũng xa lạ, hình như đó là giọng của cậu nhưng lại có gì đó sai sai?!
Bố của các con tới rồi nà! Đến, đến, đến rồi đây!
Ahihi ~ sao mà đánh trúng được chứ, ỏ~! Ahihi ~ Ahihi ~ sao mà đánh trúng được chứ!
Bé máu giấy đừng chạy nha ~ đừng chạy, đừng chạy, đừng chạy nha ~
Có biết chiêu Phù Quang của Lược Ảnh không? Biết không, biết không, có biết không?
......
Kinh Vũ: ..................
Kinh Vũ sửng sốt! Kinh Vũ sợ hãi! Kinh Vũ cảm thấy không khỏe trong cá!
Chỉ trong nháy mắt, Kinh Vũ cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, cậu tháo tai nghe xuống như một phản xạ có điều kiện và rời khỏi ghế với khuôn mặt đỏ bừng.
Diệp Hồng: "Nè, em không xem nữa hả? Còn phần sau nữa đấy! Xuất sắc lắm luôn!"
"Xuất sắc con mẹ anh......" Kinh Vũ kìm nén xúc động muốn chửi thề, cậu cố gắng giữ sự bình tĩnh trong giọng nói, "Ai mà làm ra cái video chán như vậy chứ?"
"Fan của em chứ ai." Diệp Hồng cười, "Làm hay đấy chứ, tiết tấu rất nhanh, vô cùng gây ám ảnh. Anh cảm giác cái video này có thể xoay vòng trong đầu anh một trăm lần!"
Lạc Nhất Minh: "Ha ha ha đúng vậy! Quá đã!"
Kinh Vũ giơ tay lau mặt: "...... Quá xấu hổ."
Diệp Hồng: "Xấu hổ gì chứ, em có biết cái video này nổi tiếng cỡ nào không? Nó đang lan truyền...."
"Đừng nói nữa." Kinh Vũ vừa nói vừa quay đầu nhìn Diệp Hồng, ánh mắt cậu sâu thẳm, không hợp với vẻ ngoài mềm mại một chút nào.
Nhìn vào ánh mắt sâu xa đó của cậu, Diệp Hồng bỗng có cảm giác nguy hiểm như đang bị thợ săn theo dõi vậy, thế là hắn không thể phát ra thêm một âm thanh nào nữa.
Sau một lúc im lặng, hắn cực chẳng đã mà nhún vai, tắt video kia đi: "OK, em không thích thì anh không nhắc tới nữa, nhưng fan làm ra mấy cái này cũng chỉ là vì yêu mến em, cư dân mạng có bình luận cũng chỉ là khen em mà thôi, vậy nên đừng để ý nó quá làm gì."
Kinh Vũ "Ừm" một tiếng, cậu nhìn về màn hình máy tính của mình và mở giao diện đăng nhập của Chúa Tể Ác Ma lên, sau khi nhập mật khẩu, cậu lại lên tiếng với giọng điệu bình thường pha chút vô tội như thường ngày: "Em xin lỗi, lúc nãy em phản ứng có hơi quá đáng... chẳng qua là em không thích bị trêu chọc như thế."
"Ừm, không sao, anh hiểu mà."
Diệp Hồng vừa đáp vừa lấy điện thoại ra rồi gửi đoạn video đó cho Tần Phi.
Đúng lúc đó, Tần Phi cũng tắm xong và đi ra.
Anh khoác áo choàng tắm và đi thẳng vào phòng huấn luyện, thấy cả bốn người mà chỉ có mình Kinh Vũ đang đăng nhập vào game, anh nhíu mày: "Đang làm gì đấy! Vô địch rồi à? Đánh xong vòng tích điểm hết rồi phải không?"
Nghe được giọng nói của anh, cả đội lập tức ngồi nghiêm chỉnh và nhanh chóng đăng nhập vào trò chơi để chuẩn bị tập luyện.
Lạc Nhất Minh vừa muốn vào đấu hạng thì Tần Phi lại đến vỗ vai cậu ta: "Em từ từ thôi."
"Éc." Lạc Nhất Minh quay đầu lại trong sự sợ hãi, "Sao vậy anh?"
Tần Phi: "Em solo hai ván với Kinh Vũ xem."
"Hả?" Lạc Nhất Minh không hiểu.
Bên kia, Kinh Vũ nghe thấy tên mình thì cũng quay sang.
Tần Phi đành phải giải thích cho kĩ: "Không phải Kinh Vũ muốn dùng xạ thủ đi rừng sao, em và Kinh Vũ dùng xạ thủ solo với nhau xem, để em ấy cảm nhận một chút."
"Ra là vậy!" Lạc Nhất Minh âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Sợ vãi, cậu ta còn tưởng là Tần Phi thấy cả đám lười biếng nên muốn xử mình đầu tiên.
Vì thế, rất nhanh sau đó, Kinh Vũ nhận được lời mời đấu từ Lạc Nhất Minh.
"Em chơi gì đây?" Lạc Nhất Minh hỏi Tần Phi, bên kia, Kinh Vũ chọn Vạn Diệt Lưu Hỏa một cách dứt khoát.
"Tùy em, thích chơi gì thì chứ chơi con nấy." Tần Phi không quan tâm.
Dù sao thì kết quả cũng chỉ có một.
Tần Phi: "Đánh đi, anh lên lầu thay đồ đã."
Lạc Nhất Minh và Kinh Vũ đều đồng ý.
Sau đó, Kinh Vũ nhìn Vạn Diệt Lưu Hỏa trên màn hình máy tính của mình, trong mắt hiện lên sự phấn khích.
Cậu solo với Lạc Nhất Minh thì sẽ như thế nào đây?
---------
Chuyên mục PR truyện mới (thật ra cũng không hẳn là mới, lol)
DDDHCR đã đi tới chương 105, và chỉ còn 55 chương nữa là sẽ kết thúc, nên mình cũng muốn giới thiệu một bộ truyện mới mà mình đang làm đến các bạn, tiến độ ra chương mới cũng sẽ là 1 chương/tuần.
KHÚC BIẾN TẤU GOLDBERG - GOLDBERG VARIATIONS
Hán Việt: Ca đức bảo biến tấu khúc
Tác giả: Miên Cầm Liễu Ngạn
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Chủ công, Nhẹ nhàng, Đô thị tình duyên, Ấm áp, 1v1, Chữa lành
CP: Nhà thiết kế trang sức dịu dàng - công X Diễn viên kịch nói bị trầm cảm - thụ.
---------
Cố Khải gặp được ánh trăng sáng Bùi Ôn của mình ở bệnh viện, cậu nằm trong phòng ICU, mặt trắng bệch không có chút máu, gầy gò lại hốc hác.
—— tuy đã nhiều năm trôi qua, lúc gặp lại, anh vẫn sẽ rung động vì em.
Chỉ là, chàng trai như trăng thanh gió mát ngày nào giờ lại giống như một đóa hoa sắp tàn, cậu nằm đó, lặng im nhìn trần nhà màu trắng, cùng với hồ sơ bệnh án được treo trên thành giường ——
Trầm cảm mức độ nặng.
Từ nay về sau, sau biết bao nhiêu đêm thức trắng, Bùi Ôn đã không còn phải nằm trên giường chờ đợi bình minh trong tuyệt vọng nữa.
Vì đã có người đến bầu bạn với cậu, đã có người đến cùng cậu đàn nên bản "Biến tấu Goldberg", chữa lành cho mọi đau thương của cậu trong đêm đen tĩnh mịch.
"Nếu em cảm thấy tương lai là quá xa xôi, thậm chí ngay cả tuần sau cũng là quá xa, thì chúng ta hãy cùng nhau bắt đầu từ những giây phút ngay lúc này."
"Từng giây này, anh sẽ ở bên em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.