Chương 16
D.J. Machale
16/04/2016
NHẬT KÍ # 7
(TIẾP THEO)
CLORAL
(@ Hai type)
H ai cậu cháu mình chạy theo Spader tới doanh trại thuỷ vụ. Lại gần, mình nghe tiếng nói oang oang từ trong khu nhà đó vọng ra: “Tôi đã cảnh báo bà ấy rồi! Phải, đúng vậy, tôi đã bảo là chuyện này sẽ xảy ra, nhưng không ai tin.”
Tiếng nói đó phát ra từ văn phòng của Wu Yenza. Nhìn qua cửa, mình thấy Yenza ngồi sau bàn làm việc, vẻ nghiêm khắc như thường khi. Spader đứng cuối phòng, lắng nghe. Tiếng nói oang oang là của hai nhà nông học đang đứng trước bàn Yenza. Đó chính là người đàn ông và người đàn bà mình đã nhìn thấy bên ngoài phòng hoa tiêu, ngay sau khi vụ va chạm xảy ra. Lúc đó họ đang tranh luận và lúc này họ cũng lại đang tranh luận. Nhưng lần này mình mới có cơ hội được nghe họ cãi nhau về vấn đề gì. Người đàn ông - Ty Manoo - thấp người, đầu hói, mặt như ông địa. Nếu ở thế giới khác, hẳn ông ta sẽ dễ dàng kiếm được một xe độc mã trong xưởng mộc của ông già Nô-en. Nện gót lui tới, vung tay nhấn mạnh từng lời nói, Ty Manoo nói văng cả nước bọt:
- Chúng ta phải chấm dứt những thay đổi đó lại ngay.
Người đàn bà - tên là Po Nassi - dường như không chút lo lắng. Cao ráo, mảnh khảnh, mặt sắc sảo; bà ta làm mình nghĩ đến một con mèo ranh mãnh. Po Nasi đứng khoanh tay, chán nản nhìn Manoo như nhìn một đứa trẻ hư. Sau cùng bà ta trợn mắt nhìn trời, nói:
- Anh lại đang quá đà rồi đó.
- Quá đà! Mấy trăm người chết trên Magorran! Chúng ta bị cướp tấn công! Chị đề nghị chúng ta nên phản ứng thế nào?
Sapder lên tiếng hỏi:
- Có vấn đề gì vậy?
Manoo nói ngay:
- Vấn đề là, chúng ta là nguyên nhân gây ngộ độc trên khu cư trú Mangorra.
Cha cha! Phát hiện mới! Tới lúc phải tham gia rồi. Cậu cháu mình nhìn nhau, rồi cùng bước vào phòng. Yenza đứng bật dậy. Trông chị ta có vẻ giận dữ vì đã không làm chủ được tình hình, nhưng không muốn tỏ ra mất bình tĩnh. Chị ta ra lệnh cho Spader:
- Spader, đưa các bạn anh ra khỏi đây ngay.
- Không. Họ có mặt tại đây là để giúp chúng ta.
- Tôi không muốn tạo ra sự hoảng loạn. Chưa xác định được điều gì đã xảy ra, không thể để tin đồn truyền đi lung tung được.
Cậu Press lên tiếng, giọng rất trầm tĩnh:
- Thưa cấp chỉ huy, tôi xin được trình bày: Tôi và Pendragon từ xa tới đây, vì chúng tôi nghe nói tại đây sẽ có vài…khó khăn. Chúng tôi sẽ không đi phao tin đồn, không tạo ra hoảng sợ. Mục đích duy nhất của chúng tôi là giúp quý vị vượt qua giai đoạn khắc nghiệt này.
Yenza nhìn thẳng mắt cậu Press và mình có thể thấy chị ta có vẻ yên tâm. Thật kỳ lạ! Những lời chân tình, nhẹ nhàng của cậu Press đã làm cho Yenza bình tĩnh lại. Điều này làm mình nhớ tới thái độ êm ả của mẹ Loor - bà Osa - đã ảnh hưởng đến sự bình tĩnh của người khác. Cứ như là thuật thôi miên vậy. Mình tự hỏi: đây có phải là một mánh lới của Lữ khách không. Mình ghi nhớ chuyện này, để sau này sẽ hỏi cậu Press.
Spader tiếp lời cậu Press, nói với Yenza:
- Họ đã cứu Grallion một lần rồi. Họ là bạn của chúng ta.
Yenza nhìn cậu cháu mình. Cuối cùng chị ta cũng ngồi xuống và bảo hai nhà nông học.
- Hãy nói cho họ biết những gì các vị đã nói với tôi.
Manoo nói ngay:
- Đó là một cuộc thí nghiệm. Vì dân số Cloral đang tăng nhanh. Nhu cầu lương thực sẽ phải tăng theo rất lớn.
Không muốn bị rớt lại sau, Nassi nói thêm:
- Chúng tôi đã tính toán, với mức tăng trưởng như hiện nay, sẽ có ngày lương thực cung không đủ cầu. Vì vậy chúng tôi đã tiến hành một việc quan trọng…
Manoo xen vào:
- Chúng tôi tìm cách làm tăng trưởng cây trồng. Nếu có thể làm hoa màu phát triển nhanh hơn và nhiều hơn, chúng ta sẽ không bao giờ phải lo thiếu hụt lương thực. Chúng tôi đã thí nghiệm các loại phân bón, lai giống; tìm kiếm nhiều cách thay đổi cấu tạo tế bào cây cối hiện nay. Nhưng…đó là một sai lầm!
Nassi phản đối ngay:
- Không sai lầm. Đó là một công việc đang tiến triển.
Manoo gào lên:
- Nhưng chúng ra đang làm thay đổi thiên nhiên. Tôi đã cố nói với họ, chúng ta đang tiến tới một thảm họa. Nhưng không ai nghe lời tôi.
- Tất nhiên. Vì chúng ta đang đi tới thành công.
- Thành công? Thay đổi thiên nhiên, tạo ra loài cây phát triển nhanh hơn, nhưng bị nhiễm độc mà là thành công sao?
Lau mồ hôi nhễ nhại trên mặt bằng tay áo, Manoo nói tiếp:
- Đó là vì phân bón. Chúng tôi tạo ra một thứ phân bón ảnh hưởng lên chu kỳ tăng trưởng bình thường của cây, làm thay đổi cấu trúc di truyền của chúng. Thật kỳ lạ. Cây lớn nhanh gấp bảy lần và cho quả gấp đôi. Quá phấn khởi, chúng tôi muốn chia sẻ khám phá này đến tất cả mọi người. Nhưng chúng tôi quá hấp tấp, đã…không thử nghiệm kết quả.
Nassi lên tiếng, cố bình tĩnh, như thể không có gì quan trọng:
- Chỉ mới gần đây chúng tôi mới phát hiện ra một…phản ứng phụ đáng tiếc. Một số hoa màu thay đổi gen đã bị nhiễm độc. Thật sự, chúng tôi chưa hề sử dụng loại phân bón này trên hoa màu tại Grallion. Vì vậy, tại đây chúng ta vẫn được an toàn.
Manoo la lớn:
- Nhưng chúng ta đã gửi mẫu phân bón đó cho Hội Nông học. Chúng ta chỉ muốn họ nghiên cứu, nhưng vì quá ấn tượng, họ đã lập tức sản xuất và gửi đi khắp Cloral.
Yenza đứng bật dậy, cố nén sự khiếp đảm:
- Có phải ông định nói với tôi là, thứ phân bón đó đang được sử dụng trên toàn lãnh địa Cloral, đang làm hoa màu trở thành chất độc chết người không?
- Đúng vậy. Những gì xảy ra ở Mangorran chỉ là bước khởi đầu.
Vụ này làm đảo ngược mọi dự đoán. Như vậy là Saint Dane không liên quan gì đến chuyện đầu độc thực phẩm sao? Hay hắn chỉ lợi dụng tình hình này? Việc tạo ra thứ phân bón giết người kia dường như chính là “bước ngoặt” của lãnh địa này, nhưng xem ra lại do người Cloral tự gây nên.
Spader nói:
- Hội Nông học đặt tại thành phố Panger. Chúng ta phải tới đó ngăn chặn họ phân tán thêm phân bón.
Manoo lí nhí nói:
- Chính xác đó là điều chúng ta phải làm ngay.
Spader yêu cầu:
- Hãy cấp cho chúng tôi một thuyền cao tốc. Chúng tôi sẽ kịp tới Panger trước khi trời tối.
Một mũi tên bắn hai con chim. Ngăn vụ phân bón là khẩn cấp, nhưng lý do chính Spader muốn đến Panger là để bảo vệ mẹ anh.
- Tôi cũng đi.
Manoo nói rồi quay lại Nassi, chỉ ngón tay ngay mặt bà ta:
- Chị cũng phải đi. Đừng đổ hết tội lỗi lên đầu tôi.
Nassi nhún vai:
- Tùy anh. Tôi chẳng ham gì tiếng tăm đâu, nhưng khi công việc tiến tới hoàn hảo, chúng ta sẽ là những người hùng.
Manoo giận dữ:
- Nhưng hiện nay chúng ta đang là những kẻ sát nhân.
Cho đến lúc này Nassi vẫn chỉ nhìn vấn đề như một nghiên cứu khoa học. Bị gọi là kẻ sát nhân, bà ta run bắn lên, nói:
- Được. Tôi sẽ đi.
Yenza vòng qua bàn, tiến ra cửa:
- Hai đấu thời gian nữa, gặp tôi tại cuối bến cảng. Tôi lo sửa soạn thuyền cao tốc. Tất cả chúng ta cùng tới thành phố Panger.
Trước khi đi ra khỏi phòng, chị ta quay lại, đưa cao ngón tay, nghiêm khắc ra lệnh:
- Tất cả các người không được tiết lộ chuyện này với bất kỳ ai. Grallion còn an toàn, không cần thiết phải làm mọi người hoảng sợ.
Nassi và Manoo đi theo Yenza, để cậu cháu mình lại với Spader. Anh hoang mang hỏi:
- Có thể như vậy không? Saint Dane không dính dáng gì đến chuyện này sao?
Cậu Press đáp:
- Có thể, nhưng vấn đề là ở chỗ khác. Dù Saint Dane không gây ra, nhưng nó sẽ tận dụng cơ hội này?
Mình hỏi:
- Còn vấn đề thành phố mất tích nữa, có liên quan gì đến những chuyện này không?
Cậu Press bảo:
- Hy vọng chúng ta sẽ có câu trả lời khi tới Panger.
Bốn mươi phút – hay hai đấu thời gian sau (tùy theo cách tính thời gian ở mỗi lãnh địa bạn đến), sáu người đã sẵn sàng trên bến cảng. Mình đứng với cậu Press, Spader, hai nhà nông học – Nassi và Manoo. Chiếc thuyền cao tốc trông giống như một thuyền máy dài chừng mười ba mét. Màu sơn xanh nước biển, giống tàu của tụi cướp. Gần mũi tàu là một cabin đủ chứa mấy cái giường tầng và làm khoang bếp. Trên nóc cabin là buồng lái. Wu Yenza đã đang đứng ở trên đó, chuẩn bị máy. Boong tàu rộng rãi với những ghế ngồi dọc theo hàng lan can. Trông nó từa tựa như chiếc tàu lặn cậu Press thường đưa mình lên, nhưng chiếc tàu cao tốc này có vẻ mạnh mẽ hơn nhiều.
Chúng mình cùng lên tàu. Spader tháo dây, Yenza khởi động máy. Máy chạy bằng năng lượng nước tuyệt thật. Êm như ru. Yenza điều khiển con tàu rất điệu nghệ. Tàu rời bến, hướng thẳng ra biển. Ra khỏi vành đai phao giới hạn, Yenza bẻ cần lái, và còn tàu chứng tỏ cho mình thấy vì sao nó được gọi là tàu cao tốc. Mình xém văng ra khỏi tàu khi nó đột ngột tăng tốc. Trong chớp mắt, con tàu vun vút bay lướt qua mặt nước cứ như là một thuỷ phi cơ phản lực.
Giống như thuyền trượt nước, chuyến đi rất êm ả, chỉ nhờ gió vù vù quất qua mặt, mình mới nhận ra là đang phóng đi với một tốc độ rất cao. Mình phải đứng chúi về trước, nếu không là bị gió quật bật ngửa liền. Gần như suốt chuyến đi, hai nhà nông học ở lì trong ca-bin, tiếp tục tranh luận. Có gì mới không? Trước mặt họ là cả chồng giấy, chi chít phương trình, công thức phản ứng hoá học. Mình đoán hai ông bà này đang cố gắng tìm cách hoá giải những độc hại gây ra vì loại phân bón biến đổi gen của họ.
Yenza đứng trước cần điều khiển. Spader làm nhiệm vụ của một hoa tiêu. Anh chấm những điểm trên hải đồ đường tới Panger. Mình và cậu Press không phải làm gì, ngoài chuyện lo lắng: liệu có quá muộn để thu hồi phân bón không? Họ đã phân phối đến những nơi nào rồi? Hậu quả truyện bệnh đã lây lan đến tất cả hoa màu trên toàn lãnh địa Cloral chưa? Kỳ lạ hơn nữa vẫn là bí ẩn về thành phố Farr. Điều gì quan trọng đến nỗi ước nguyện trong cơn hấp hối của cha Spader là phải nói cho con trai biết về thành phố cổ tích này? Tất cả những chuyện này có liên quan gì tới Saint Dane không? Hy vọng sao tất cả những câu hỏi này sẽ được giải đáp khi tới Panger.
Trầm ngâm nhìn mặt nước, cậu Press nhỏ nhẹ nói:
- Vụ này đã có một ý nghĩa rõ ràng rồi.
- Là sao?
Mình ngạc nhiên hỏi, vì đâu có quen cậu phát biểu kiểu đó:
- Các nhà nông học đã đi quá xa. Có thể mục đích của họ là cao quý, nhưng họ đã tạo ra một con quái vật. Đó là thứ giúp cho Sint Dane nắm lấy cơ hội. Nó sẽ làm tất cả bằng quyền lực sẵn có để phân tán chất độc và làm cho Cloral náo loạn. Đây chính là bước ngoặt. Và là lý do chúng ta có mặt tại nơi này.
- Còn vụ thành phố mất tích?
- Cậu không biết vụ đó liên quan thế nào với thế cờ rắc rối này, nhưng vì cha của Spader quan tâm, nên cậu cũng quan tâm.
Nhìn lên buồng lái, thấy Spader đăm đăm hướng về phía chân trời, mình chỉ muốn biết điều gì trong tâm trí anh ta lúc này. Spader là một con người rất tuyệt. Là bạn của mình. Nhưng mình sợ, nỗi phẫn uất vì cái chết của cha sẽ đưa anh ta vào những rắc rối nghiêm trọng, và làm mọi chuyện trở nên tệ hại hơn cho tất cả bọn mình. Hy vọng mẹ anh vẫn được an toàn. Dù khi gặp mẹ, lại thêm một việc cam go cho Spader: anh phải báo tin cho mẹ biết về cái chết của cha. Nhưng ngoài những lo lắng nữa, điều mình sợ thật sự là rất có thể đã có chuyện xảy ra với mẹ của Spader rồi - cũng giống như những gì đã xảy ra với gia đình mình vậy. Nếu Spader mất mẹ, mình bảo đảm là anh ta sẽ bị suy sụp đến tận cùng.
Chuyến đi gần như suốt ngày. Mình cố ngủ nhưng cứ lo nghĩ vẩn vơ nên không tài nào chợp mắt. Mình ngắm nhìn mặt trời dần trôi qua đại dương, rồi ngay sau khi sắp ngủ gật, mình chợt nghe tiếng Yenza kêu lớn:
- Kìa!
Leo vội lên thang, mình vào buồng lái, nhìn theo hướng tay chị ta. Lúc đầu chỉ thấy một chấm đen phía chân trời. Nhưng càng lại gần, chấm đen đó lớn dần, cho đến khi mình nhìn thấy rõ: Thành phố Panger.
Dù bay vù vù trên mặt nước với một tốc độ ghê người, phải hai tiếng sau bọn mình mới tới nơi đó. Như vậy đủ chứng tỏ thành phố lớn tới cỡ nào. Càng lại gần, nhà cửa càng lớn hơn. Chính xác khu cư trú này lớn vừa vặn bằng Grallion. Nhưng không giống Grallion, thành phố này được bao bọc bằng những nhà cao tầng. Đây mới thật sự là một thành phố. Nhiều ngôi nhà cao tới bốn mươi tầng. Giống hệt như một thành phố lớn ở quê nhà. Nhưng những thành phố lớn ở quê nhà tụi mình không nổi trên mặt nước. Đó mới là điều kỳ lạ.
Lại gần hơn nữa, mình phát hiện thêm nhiều chi tiết. Như mình đã nói, Cloral không có sắt thép. Tất cả đều được làm bằng một chất rắn như nhựa tổng hợp. Thay vì là những ngôi nhà bê tông cốt thép xám xì quen thuộc, những ngôi nhà ở đây màu trắng, xanh dương nhạt và xanh lục. Ngoài điều đó, trông chúng y chang những cao ốc ở quê nhà. Khi vào trong đường ranh phao an toàn, và tàu giảm tốc, mình ngửa cổ nhìn những ngôi nhà cao ngất ngưởng trên đầu. Trong đầu mình chỉ có một câu hỏi: làm sao mà tất cả những thứ đồ sộ như thế này lại có thể nổi được?
Yenza khéo léo lái tàu vào khu cảng y như cảng ở Grallion. Hai thuỷ vụ hướng dẫn tàu cập bến, rồi thắt dây buộc sát bờ. Họ đứng nghiêm chào khi Yenza nhảy từ tàu lên. Giọng đầy quyền uy, Yenza bảo:
- Có thể chúng tôi sẽ rời đây thình lình đó.
- Rõ. Thưa sếp.
Quay lại hai nhà nông học, Yenza hỏi như quát:
Hội Nông học ở đâu?
Manoo hấp tấp len qua lan can tàu, suýt lộn cổ xuống nước, nhưng ông ta kịp ghìm người lại và đứng thẳng thớm như chẳng bị sao hết. Nassi trợn mắt nhìn trời, rồi nhẹ nhàng thanh nhã rời tàu.
- Chúng tôi sẽ đưa cô đi.
Nhà nông học nhỏ con vừa nói vừa lạch bạch vượt qua Yenza, tiến tới những bậc thang. Chúng mình đều lên khỏi tầu và theo ông ta. Mình hỏi Spader:
- Lần cuối anh về nhà là bao giờ?
Anh ta không trả lời, nhìn thẳng, rảo bước vượt qua mình. Tâm trí anh đang hướng về nơi khác.
Lên trên, sau khi bước ra khỏi một ngôi nhà, chúng mình tiến vào một khung cảnh rất giống một đường phố tập nập nào. Hè phố đầy người vội vàng qua lại; xe cộ di chuyển trên đường; người buôn bán đầy những xe quà rong. Chẳng khác nào đang ở trên đường phố New York, chỉ trừ một điều, mọi thứ ở đây nhiều màu sắc hơn và…có vẻ sạch hơn.
Mọi chi tiết khác làm nơi này khác hẳn quê nhà. Con đường nào cũng có một kênh đào chạy song song. Chiều rộng của con kênh cũng rộng bằng mặt đường, cỡ bảy mét, đủ rộng cho nhiều thuyền nhỏ chạy bằng năng lượng nước vù vù qua lại. Chưa bao giờ được tới Venice của Ý, nhưng qua những gì mình được xem trên phim ảnh, nơi này giống y như vậy. Nhìn quanh, nhìn thấy những con kênh này chằng chịt khắp thành phố. Chốc chốc lại có những cây cầu uốn cao hình bán nguyệt, để thuyền bè thoải mái vượt qua phía dưới. Mỗi cây cầu đều có một đài phun nước phun ra những luồng nước đủ hình dạng. Những suối phun này chỉ có một nhiệm vụ là làm đẹp cảnh quan.
Mình phải nói ngay: Panger là một thành phố rất đẹp.
Nhưng mình không có nhiều thời gian ngắm cảnh. Khi cả nhóm đều tụ tập trên đường, Spader không ngừng lại. Không cắt nghĩa một lời, anh ta tiếp tục rảo bước tới một con kênh. Yenza gọi theo:
- Spader. Spader. Trở lại ngay. Lệnh đó.
Spader không nghe. Mình biết anh ta đi đâu và sẽ không ai ngăn cản nổi. Yenza vừa định đuổi theo, cậu Press đứng chặn lại:
- Cậu ấy đi gặp mẹ.
Yenza hơi dịu xuống rồi cứng rắn lại ngay:
- Tôi hiểu rồi, nhưng đó không phải là lý do chúng ta đến đây. Anh ta phải biết đìêu đó chứ.
Cậu Press vẫn ôn tồn:
- Cậu ấy biết. Chúng ta nên ở bên Spader. Điều đó còn quan trọng hơn việc đến Hội Nông học.
Yenza nhìn hai nhà nông học. Nassi có vẻ sốt ruột. Còn Manoo trông bứt rứt như sắp vãi tè, rên rỉ:
- Chúng ta không nên phí thời gian hơn nữa!
Yenza nhìn lại cậu Press, nói:
- Để anh ta nói chuyện với mẹ xong, rồi đưa về tàu ngay.
- Hiểu.
Cậu Press đáp.
Rõ ràng Yenza tỏ ra nhân nhượng với Spader. Mình nghĩ chị ta sẽ không bao giờ cho phép những người dưới quyền khác được hành động như vậy. Trên hết, có lẽ vì Spader đã cứu Grallion - tất nhiên là với sự tiếp tay của cậu cháu mình - nên xứng đáng được hưởng một chút ưu đãi.
Thấy Spader đã nhảy lên một thuyền trượt nước và khởi động máy, mình kêu lên:
- Cậu Press, mình sắp mất dấu anh ta rồi.
Yenza la to:
- Đi đi!
Hai cậu cháu chạy gấp tới dòng kênh. Có vẻ như mọi thuyền trượt nước đều là tài sản công cộng. Người lên kẻ xuống tấp nập, giống như những dòng xe đạp trên đường phố Trung Quốc vậy.
Spader nổ máy và chiếc thuyền phóng đi.
- Cậu Press!
- Lên ngay chiếc kia!
Cậu Press chỉ một chiếc thuyền trống vừa nhìn thấy và hai cậu cháu nhảy ngay lên thuyền. Cậu Press nổ máy, đuổi theo. Rất may là tốc độ trên kênh có giới hạn. Rất nhiều thuyền, nếu phóng nhanh sẽ gây tai nạn ngay. Spader đã vượt xa phía trước, nhưng anh ta cũng không thể phóng quá nhanh như mong muốn, vì có vẻ thành phố Panger đang vào giờ cao điểm. Cậu Press khéo léo luồn lách giữa luồng giao thông chậm chạp, cũng chỉ vượt qua được vài chiếc thuyền.
Cậu cháu mình lướt đi dưới bóng những ngôi nhà chọc trời, nhưng không thể ngừng lại để ngắm cảnh xung quanh, vì phải cố bắt kịp Spader. Spader biết chính xác phải đi đâu, anh ta liên tục rẽ vào những dòng kênh khác nhau. Mình dõi mắt theo anh ta và hướng dẫn cậu Press, vì ông còn phải bận rộn né tránh những thuyền khác.
Sau cùng Spader rẽ vào một con kênh hẹp, nằm giữa những dãy nhà nho nhỏ. Mình thấy anh ta ngừng lại, đảo mắt tìm kiếm. Mình có cảm giác lạ lùng như đã từng thấy cảnh này rồi. Nó giống hệt như khi mình theo Spader tới căn hộ của cha anh tại Mangorran. Mong sao sẽ không phát hiện điều hãi hùng giống vậy tại thành phố Panger này.
Cậu cháu mình neo thuyền, nhảy lên bờ. Khi mình và cậu Press chạy lên đường, đã thấy Spader đang đứng chờ tại đó. Anh hơi bối rối nói:
- Chỉ vừa mới trông theo hai người. Không ngờ cậu và ông Press đi theo.
Mình đáp:
- Dù anh muốn hay không, cậu cháu tôi nghĩ mình nên sát cánh bên nhau.
- Xin lỗi. Rất mừng có cậu và ông Press cùng đi. Tôi hơi…
Anh ta không nói hết câu. Mình biết anh ta lo sợ những gì có thể sắp phát hiện ra. Cậu Press bảo:
- Spader, yên tâm đi. Chúng tôi luôn bên chú em.
Spader gật, rồi lặng lẽ đưa cậu cháu mình vào một ngôi nhà. Nơi này giống như một chung cư ở quê nhà nhưng màu vàng nhạt. Đó là một ngôi nhà năm tầng, mỗi tầng khoảng mười căn hộ. Hai cậu cháu theo Spader leo thang, lên lầu trên cùng, tới trước một cánh cửa cuối hành lang. Spader đứng ngập ngừng như rất muốn vào ngay, nhưng lại sợ phải vào. Anh ngước nhìn cậu cháu mình. Cậu Press gật đầu động viên.
Spader gõ cửa, giọng vui vẻ:
- Hô hô hầy!
Không có tiếng trả lời. Anh gõ tiếp:
- Mẹ ơi!
Không có tiếng chân lại gần cửa. Không ai lên tiếng hỏi ai đó. Mình hy vọng mẹ anh đang ngủ, đi mua sắm hay đi thăm bạn bè.
Spader liếc nhìn cậu cháu mình lần nữa, tay vặn nắm cửa. Cánh cửa bật mở. Tim Spader chắc đang đập rộn ràng, vì chính tim mình cũng đang thình thịch đập. Anh hít sâu một hơi, rồi bước vào trong. Cậu cháu mình bước theo, vào nhà của mẹ Spader.
Thú thật với hai bạn, mình chẳng phải chịu đựng cảm giác này trong đời, dù chỉ một lần. Vậy mà mình phải chịu đựng tới hai lần thì quả là quá bất công. Căn hộ hoàn toàn trống rỗng. Không có một chút đồ đạc, tranh ảnh hay bất cứ dấu vết nào chứng tỏ nơi đây từng có người ở. Cảm giác này giống hệt khi mình trở về ngôi nhà số 2 đường Linden Place ở Stony Brook, để thấy nhà mình đã biến mất. À, có thể cảm giác không khốn khổ y như vậy, vì những gì mình cùng hai bạn thấy tại Trái Đất Thứ Hai là gia đình mình đã biến mất. Mình biết chính xác Spader đang cảm thấy như thế nào.
Anh ta đứng gần cửa, trừng trừng nhìn căn hộ trống trơn, bàng hoàng không thể nào tin được. Cậu Press tiến lại, đặt tay lên vai anh, nhỏ nhẹ nói mấy câu “thần chú”:
- Ráng đừng buồn. Chuyện phải thế thôi.
Spader lùi lại, giận dữ:
- Làm sao có thể như vậy được? Mẹ tôi đâu?
- Bà không chết đâu, Spader. Bây giờ chú em đã là một Lữ khách. Điều đó có nghĩa là đến lúc bà cũng phải tiếp tục tiến hành công việc.
Spader nhìn cậu Press đầy bối rối. Thú thật, chính mình cũng vẫn còn bối rối về việc cả gia đình mình biến mất trong vụ mình trở thành Lữ khách. Mình hỏi:
- Vậy thì lúc này bà ấy ở đâu? Gia đình cháu ở đâu?
Đến lượt cậu Press tỏ ra bối rối. Mình nghĩ, rõ ràng là ông biết, nhưng vì lý do nào đó nên không muốn nói ra.
- Spader, những gì ta nói với chú em cũng giống như ta từng nói với Bobby khi nó phát hiện ra cả gia đình nó đều biến mất. Định mệnh chú em được an bài là một Lữ khách. Gia đình chú em có mặt tại đây là để nuôi dạy và giúp chú em trở thành người như hôm nay, để chú em có thể bắt đầu cuộc hành trình của mình. Nhưng bây giờ, họ phải bắt đầu con đường của riêng họ. Ta hứa, sẽ có ngày chú em gặp lại họ.
- Còn cha tôi? Ông không đi về đâu hết. Ông bị giết.
- Ông là một Lữ khách. Ông có những nhiệm vụ khác. Ta hứa với hai đứa, với thời gian hai đứa sẽ hiểu tất cả. Còn ngay lúc này, chú em phải biết một điều: không có gì khủng khiếp xảy ra với mẹ chú em đâu.
Điều này chỉ làm tất cả cảm giác hãi hùng lúc trước trở lại trong mình. Mình lại cảm thấy vô vọng với những điều mù mịt mà đáng ra mình phải biết khi làm Lữ khách. Mình có thể hiểu được nỗi hoang mang khổ sở của Spader. Điều này quá mới, quá bất ngờ đối với anh.
Cả ba người đứng lặng lẽ một lúc. Thế rồi đột nhiên Spader bỗng chạy vào trong căn hộ. Cậu cháu mình chạy theo, cho anh ta vào một phòng chắc đã từng là phòng ngủ.
Đứng giữa phòng, Spader nói:
- Đây là phòng mình. Mình sống ở đây từ khi chào đời cho đến khi ra đi để trở thành một thuỷ vụ. Không thể nào ngờ, tất cả tuổi thơ của mình bị quét sạch cứ như chưa bao giờ tồn tại.
Tiến tới một tủ âm tường, anh gọi:
- Pendragon, giúp mình leo lên.
Mình nắm hai tay vào nhau cho Spader đặt chân, rồi nâng anh lên. Vừa sờ soạng khoảng tường phía trên cánh cửa tủ, Spader vừa nói:
- Mình có một chỗ giấu những đồ quan trọng nhất mà không ai biết.
Tội nghiệp Spader. Anh ta đang làm một việc giống như khi mình trở lại mảnh đất trống trơn số 2 Linden Place. Mình cũng đã lục lọi trên từng phân đất, để tìm một chút dấu vết chứng tỏ là mình đã từng sống tại đó. Nhưng có thấy gì đâu. Đến vết thẹo dây xích đu xiết trên cành cây cũng biến mất. Mình biết nơi cất giấu bí mật của Spader cũng sẽ trống trơn thôi.
Phía trên cánh cửa tủ, có một mảnh tường gần như bị cắt rời rồi ghép lại. Spader tháo mảnh tường, thò tay vào trong. Tất nhiên là trống rỗng, vì mình thấy vẻ mặt đau khổ trên mặt anh ta. Nhưng rồi, ngay khi Spader vừa định leo xuống, mặt anh bỗng thay đổi hẳn. Sau cùng, anh ta đã tìm thấy một vật. Spader bảo:
- Cho mình xuống đi.
Khom người, mình hất chân Spader ra khỏi vòng tay. Vai anh đập vào cửa tủ, nhưng không sao. Không thể ngờ vẫn còn chút vết tích quá khứ của Spader, mình vội hỏi:
- Thấy gì vậy?
Spader xoè tay. Mình biết ngay, đó không phải là thứ chính tay Spader đã cất giấu. Đó là một mảnh giấy gấp đôi, màu xanh lá. Bên ngoài có những chữ viết bằng mực đen: “Của Spader. Mẹ hãnh diện vì con và mẹ yêu con. Hô hây hô!”
Mình chỉ có thể đoán đó là chữ viết của mẹ anh.
Spader mở mảnh giấy, nhìn món quà cuối cùng của mẹ. Đó là nửa tấm bản đồ chỉ đường tới thành phố Faar mất tích. Anh thì thầm:
- Có thể bà đã ra đi. Nhưng mình nghĩ, công việc của bà vẫn tiếp tục cho đến khi mình nhận được mảnh giấy này.
- Chào. Có ai trong nhà không?
Một giọng tươi tắn từ cửa vọng vào. Giọng phụ nữ. Trong một thoáng mình tưởng mẹ của Spader đã trở về. Spader cũng vậy. Anh ta vùng chạy ra cửa. Cậu cháu mình theo bén gót.
Nhưng không, đó chỉ là Po Nassi - nhà nữ nông học. Bà ta làm gì tại đây?
Giọng trách đùa như một cô giáo vui tính, Nassi hỏi:
- Thì ra các người ở đây. Tại sao lại bỏ chạy ráo vậy?
Cậu Press hỏi ngược lại:
- Tại sao cô không ở lại với Yenza và Manoo?
- Hai người đó đang bận tìm kiếm toàn chuyện tào lao. Tôi thà đi chỗ khác còn hơn.
Thật khó tin. Hay là bà ta theo dõi tụi mình? Bà ta lại nhỏ nhẹ lên tiếng:
- Sao? Chàng trai trẻ Spader có tìm thấy gì chưa?
Spader trả lời bằng một cái nhìn bối rối. Cậu cháu mình cũng vậy. Bà ta đang nói về cái gì vậy? Nassi tiếp:
- Chính tôi cũng chẳng thể nào tin nổi. Cũng như tất cả trẻ con Cloral, tôi tưởng thành phố mất tích đó chỉ là một huyền thoại. Cho đến khi nhìn thấy ký hiệu cha cậu để lại. Ông ấy là một Lữ khách tài năng, nên tôi tin là ông đã khám phá ra thành phố đó có thật và biết địa điểm của nó. Bây giờ, tôi nghĩ là cậu cũng biết.
Chà chà! Đứng bên mình, cậu Press đờ người. Còn mình, tóc gáy bắt đầu dựng ngược lên. Mình sợ là đã biết chính xác sự việc đang hướng về đâu.
Spader ngẩn ngơ hỏi:
- Sao bà biết?
Anh ta chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng cũng sắp hiểu thôi.
Nassi nhìn cậu Press, cười cười như một con mèo tinh quái:
- Aaa, Press, không thấy tuổi trẻ hồn nhiên đáng yêu sao?
Và rồi chuyện đó xảy ra. Nhà nông học Nassi bắt đầu biến dạng trước mắt tụi mình. Mặt mụ rúm lại, thân thể cứng đờ, rồi tất cả hình hài loang ra, không ra hình dáng gì. Chỉ khoảng năm giây thôi, nhưng mình bảo đảm đó là năm giây mà Spader sẽ nhớ suốt đời. Mình cũng vậy, nhưng trước đây mình đã thấy chuyện này rồi. Tóc mụ chuyển sang màu xám và dài ra. Thân hình vươn cao hơn hai mét. Bộ quần áo Cloral màu xanh dương biến thành màu đen quá quen thuộc. Và nổi bật nhất là đôi mắt. Đôi mắt xanh lạnh lẽo như nước đá, bật ra một tia lửa yêu ma.
Từ cửa miệng thân hình cao lớn đó bật ra tiếng gầm gừ:
- Đã đủ cho mày khôn ra chưa, thằng nhóc sông nước kia?
Spader sững sờ nhìn mình. Mình bật nói:
- Saint Dane đó. Nó giở trò này với mình nhiều lần rồi.
(TIẾP THEO)
CLORAL
(@ Hai type)
H ai cậu cháu mình chạy theo Spader tới doanh trại thuỷ vụ. Lại gần, mình nghe tiếng nói oang oang từ trong khu nhà đó vọng ra: “Tôi đã cảnh báo bà ấy rồi! Phải, đúng vậy, tôi đã bảo là chuyện này sẽ xảy ra, nhưng không ai tin.”
Tiếng nói đó phát ra từ văn phòng của Wu Yenza. Nhìn qua cửa, mình thấy Yenza ngồi sau bàn làm việc, vẻ nghiêm khắc như thường khi. Spader đứng cuối phòng, lắng nghe. Tiếng nói oang oang là của hai nhà nông học đang đứng trước bàn Yenza. Đó chính là người đàn ông và người đàn bà mình đã nhìn thấy bên ngoài phòng hoa tiêu, ngay sau khi vụ va chạm xảy ra. Lúc đó họ đang tranh luận và lúc này họ cũng lại đang tranh luận. Nhưng lần này mình mới có cơ hội được nghe họ cãi nhau về vấn đề gì. Người đàn ông - Ty Manoo - thấp người, đầu hói, mặt như ông địa. Nếu ở thế giới khác, hẳn ông ta sẽ dễ dàng kiếm được một xe độc mã trong xưởng mộc của ông già Nô-en. Nện gót lui tới, vung tay nhấn mạnh từng lời nói, Ty Manoo nói văng cả nước bọt:
- Chúng ta phải chấm dứt những thay đổi đó lại ngay.
Người đàn bà - tên là Po Nassi - dường như không chút lo lắng. Cao ráo, mảnh khảnh, mặt sắc sảo; bà ta làm mình nghĩ đến một con mèo ranh mãnh. Po Nasi đứng khoanh tay, chán nản nhìn Manoo như nhìn một đứa trẻ hư. Sau cùng bà ta trợn mắt nhìn trời, nói:
- Anh lại đang quá đà rồi đó.
- Quá đà! Mấy trăm người chết trên Magorran! Chúng ta bị cướp tấn công! Chị đề nghị chúng ta nên phản ứng thế nào?
Sapder lên tiếng hỏi:
- Có vấn đề gì vậy?
Manoo nói ngay:
- Vấn đề là, chúng ta là nguyên nhân gây ngộ độc trên khu cư trú Mangorra.
Cha cha! Phát hiện mới! Tới lúc phải tham gia rồi. Cậu cháu mình nhìn nhau, rồi cùng bước vào phòng. Yenza đứng bật dậy. Trông chị ta có vẻ giận dữ vì đã không làm chủ được tình hình, nhưng không muốn tỏ ra mất bình tĩnh. Chị ta ra lệnh cho Spader:
- Spader, đưa các bạn anh ra khỏi đây ngay.
- Không. Họ có mặt tại đây là để giúp chúng ta.
- Tôi không muốn tạo ra sự hoảng loạn. Chưa xác định được điều gì đã xảy ra, không thể để tin đồn truyền đi lung tung được.
Cậu Press lên tiếng, giọng rất trầm tĩnh:
- Thưa cấp chỉ huy, tôi xin được trình bày: Tôi và Pendragon từ xa tới đây, vì chúng tôi nghe nói tại đây sẽ có vài…khó khăn. Chúng tôi sẽ không đi phao tin đồn, không tạo ra hoảng sợ. Mục đích duy nhất của chúng tôi là giúp quý vị vượt qua giai đoạn khắc nghiệt này.
Yenza nhìn thẳng mắt cậu Press và mình có thể thấy chị ta có vẻ yên tâm. Thật kỳ lạ! Những lời chân tình, nhẹ nhàng của cậu Press đã làm cho Yenza bình tĩnh lại. Điều này làm mình nhớ tới thái độ êm ả của mẹ Loor - bà Osa - đã ảnh hưởng đến sự bình tĩnh của người khác. Cứ như là thuật thôi miên vậy. Mình tự hỏi: đây có phải là một mánh lới của Lữ khách không. Mình ghi nhớ chuyện này, để sau này sẽ hỏi cậu Press.
Spader tiếp lời cậu Press, nói với Yenza:
- Họ đã cứu Grallion một lần rồi. Họ là bạn của chúng ta.
Yenza nhìn cậu cháu mình. Cuối cùng chị ta cũng ngồi xuống và bảo hai nhà nông học.
- Hãy nói cho họ biết những gì các vị đã nói với tôi.
Manoo nói ngay:
- Đó là một cuộc thí nghiệm. Vì dân số Cloral đang tăng nhanh. Nhu cầu lương thực sẽ phải tăng theo rất lớn.
Không muốn bị rớt lại sau, Nassi nói thêm:
- Chúng tôi đã tính toán, với mức tăng trưởng như hiện nay, sẽ có ngày lương thực cung không đủ cầu. Vì vậy chúng tôi đã tiến hành một việc quan trọng…
Manoo xen vào:
- Chúng tôi tìm cách làm tăng trưởng cây trồng. Nếu có thể làm hoa màu phát triển nhanh hơn và nhiều hơn, chúng ta sẽ không bao giờ phải lo thiếu hụt lương thực. Chúng tôi đã thí nghiệm các loại phân bón, lai giống; tìm kiếm nhiều cách thay đổi cấu tạo tế bào cây cối hiện nay. Nhưng…đó là một sai lầm!
Nassi phản đối ngay:
- Không sai lầm. Đó là một công việc đang tiến triển.
Manoo gào lên:
- Nhưng chúng ra đang làm thay đổi thiên nhiên. Tôi đã cố nói với họ, chúng ta đang tiến tới một thảm họa. Nhưng không ai nghe lời tôi.
- Tất nhiên. Vì chúng ta đang đi tới thành công.
- Thành công? Thay đổi thiên nhiên, tạo ra loài cây phát triển nhanh hơn, nhưng bị nhiễm độc mà là thành công sao?
Lau mồ hôi nhễ nhại trên mặt bằng tay áo, Manoo nói tiếp:
- Đó là vì phân bón. Chúng tôi tạo ra một thứ phân bón ảnh hưởng lên chu kỳ tăng trưởng bình thường của cây, làm thay đổi cấu trúc di truyền của chúng. Thật kỳ lạ. Cây lớn nhanh gấp bảy lần và cho quả gấp đôi. Quá phấn khởi, chúng tôi muốn chia sẻ khám phá này đến tất cả mọi người. Nhưng chúng tôi quá hấp tấp, đã…không thử nghiệm kết quả.
Nassi lên tiếng, cố bình tĩnh, như thể không có gì quan trọng:
- Chỉ mới gần đây chúng tôi mới phát hiện ra một…phản ứng phụ đáng tiếc. Một số hoa màu thay đổi gen đã bị nhiễm độc. Thật sự, chúng tôi chưa hề sử dụng loại phân bón này trên hoa màu tại Grallion. Vì vậy, tại đây chúng ta vẫn được an toàn.
Manoo la lớn:
- Nhưng chúng ta đã gửi mẫu phân bón đó cho Hội Nông học. Chúng ta chỉ muốn họ nghiên cứu, nhưng vì quá ấn tượng, họ đã lập tức sản xuất và gửi đi khắp Cloral.
Yenza đứng bật dậy, cố nén sự khiếp đảm:
- Có phải ông định nói với tôi là, thứ phân bón đó đang được sử dụng trên toàn lãnh địa Cloral, đang làm hoa màu trở thành chất độc chết người không?
- Đúng vậy. Những gì xảy ra ở Mangorran chỉ là bước khởi đầu.
Vụ này làm đảo ngược mọi dự đoán. Như vậy là Saint Dane không liên quan gì đến chuyện đầu độc thực phẩm sao? Hay hắn chỉ lợi dụng tình hình này? Việc tạo ra thứ phân bón giết người kia dường như chính là “bước ngoặt” của lãnh địa này, nhưng xem ra lại do người Cloral tự gây nên.
Spader nói:
- Hội Nông học đặt tại thành phố Panger. Chúng ta phải tới đó ngăn chặn họ phân tán thêm phân bón.
Manoo lí nhí nói:
- Chính xác đó là điều chúng ta phải làm ngay.
Spader yêu cầu:
- Hãy cấp cho chúng tôi một thuyền cao tốc. Chúng tôi sẽ kịp tới Panger trước khi trời tối.
Một mũi tên bắn hai con chim. Ngăn vụ phân bón là khẩn cấp, nhưng lý do chính Spader muốn đến Panger là để bảo vệ mẹ anh.
- Tôi cũng đi.
Manoo nói rồi quay lại Nassi, chỉ ngón tay ngay mặt bà ta:
- Chị cũng phải đi. Đừng đổ hết tội lỗi lên đầu tôi.
Nassi nhún vai:
- Tùy anh. Tôi chẳng ham gì tiếng tăm đâu, nhưng khi công việc tiến tới hoàn hảo, chúng ta sẽ là những người hùng.
Manoo giận dữ:
- Nhưng hiện nay chúng ta đang là những kẻ sát nhân.
Cho đến lúc này Nassi vẫn chỉ nhìn vấn đề như một nghiên cứu khoa học. Bị gọi là kẻ sát nhân, bà ta run bắn lên, nói:
- Được. Tôi sẽ đi.
Yenza vòng qua bàn, tiến ra cửa:
- Hai đấu thời gian nữa, gặp tôi tại cuối bến cảng. Tôi lo sửa soạn thuyền cao tốc. Tất cả chúng ta cùng tới thành phố Panger.
Trước khi đi ra khỏi phòng, chị ta quay lại, đưa cao ngón tay, nghiêm khắc ra lệnh:
- Tất cả các người không được tiết lộ chuyện này với bất kỳ ai. Grallion còn an toàn, không cần thiết phải làm mọi người hoảng sợ.
Nassi và Manoo đi theo Yenza, để cậu cháu mình lại với Spader. Anh hoang mang hỏi:
- Có thể như vậy không? Saint Dane không dính dáng gì đến chuyện này sao?
Cậu Press đáp:
- Có thể, nhưng vấn đề là ở chỗ khác. Dù Saint Dane không gây ra, nhưng nó sẽ tận dụng cơ hội này?
Mình hỏi:
- Còn vấn đề thành phố mất tích nữa, có liên quan gì đến những chuyện này không?
Cậu Press bảo:
- Hy vọng chúng ta sẽ có câu trả lời khi tới Panger.
Bốn mươi phút – hay hai đấu thời gian sau (tùy theo cách tính thời gian ở mỗi lãnh địa bạn đến), sáu người đã sẵn sàng trên bến cảng. Mình đứng với cậu Press, Spader, hai nhà nông học – Nassi và Manoo. Chiếc thuyền cao tốc trông giống như một thuyền máy dài chừng mười ba mét. Màu sơn xanh nước biển, giống tàu của tụi cướp. Gần mũi tàu là một cabin đủ chứa mấy cái giường tầng và làm khoang bếp. Trên nóc cabin là buồng lái. Wu Yenza đã đang đứng ở trên đó, chuẩn bị máy. Boong tàu rộng rãi với những ghế ngồi dọc theo hàng lan can. Trông nó từa tựa như chiếc tàu lặn cậu Press thường đưa mình lên, nhưng chiếc tàu cao tốc này có vẻ mạnh mẽ hơn nhiều.
Chúng mình cùng lên tàu. Spader tháo dây, Yenza khởi động máy. Máy chạy bằng năng lượng nước tuyệt thật. Êm như ru. Yenza điều khiển con tàu rất điệu nghệ. Tàu rời bến, hướng thẳng ra biển. Ra khỏi vành đai phao giới hạn, Yenza bẻ cần lái, và còn tàu chứng tỏ cho mình thấy vì sao nó được gọi là tàu cao tốc. Mình xém văng ra khỏi tàu khi nó đột ngột tăng tốc. Trong chớp mắt, con tàu vun vút bay lướt qua mặt nước cứ như là một thuỷ phi cơ phản lực.
Giống như thuyền trượt nước, chuyến đi rất êm ả, chỉ nhờ gió vù vù quất qua mặt, mình mới nhận ra là đang phóng đi với một tốc độ rất cao. Mình phải đứng chúi về trước, nếu không là bị gió quật bật ngửa liền. Gần như suốt chuyến đi, hai nhà nông học ở lì trong ca-bin, tiếp tục tranh luận. Có gì mới không? Trước mặt họ là cả chồng giấy, chi chít phương trình, công thức phản ứng hoá học. Mình đoán hai ông bà này đang cố gắng tìm cách hoá giải những độc hại gây ra vì loại phân bón biến đổi gen của họ.
Yenza đứng trước cần điều khiển. Spader làm nhiệm vụ của một hoa tiêu. Anh chấm những điểm trên hải đồ đường tới Panger. Mình và cậu Press không phải làm gì, ngoài chuyện lo lắng: liệu có quá muộn để thu hồi phân bón không? Họ đã phân phối đến những nơi nào rồi? Hậu quả truyện bệnh đã lây lan đến tất cả hoa màu trên toàn lãnh địa Cloral chưa? Kỳ lạ hơn nữa vẫn là bí ẩn về thành phố Farr. Điều gì quan trọng đến nỗi ước nguyện trong cơn hấp hối của cha Spader là phải nói cho con trai biết về thành phố cổ tích này? Tất cả những chuyện này có liên quan gì tới Saint Dane không? Hy vọng sao tất cả những câu hỏi này sẽ được giải đáp khi tới Panger.
Trầm ngâm nhìn mặt nước, cậu Press nhỏ nhẹ nói:
- Vụ này đã có một ý nghĩa rõ ràng rồi.
- Là sao?
Mình ngạc nhiên hỏi, vì đâu có quen cậu phát biểu kiểu đó:
- Các nhà nông học đã đi quá xa. Có thể mục đích của họ là cao quý, nhưng họ đã tạo ra một con quái vật. Đó là thứ giúp cho Sint Dane nắm lấy cơ hội. Nó sẽ làm tất cả bằng quyền lực sẵn có để phân tán chất độc và làm cho Cloral náo loạn. Đây chính là bước ngoặt. Và là lý do chúng ta có mặt tại nơi này.
- Còn vụ thành phố mất tích?
- Cậu không biết vụ đó liên quan thế nào với thế cờ rắc rối này, nhưng vì cha của Spader quan tâm, nên cậu cũng quan tâm.
Nhìn lên buồng lái, thấy Spader đăm đăm hướng về phía chân trời, mình chỉ muốn biết điều gì trong tâm trí anh ta lúc này. Spader là một con người rất tuyệt. Là bạn của mình. Nhưng mình sợ, nỗi phẫn uất vì cái chết của cha sẽ đưa anh ta vào những rắc rối nghiêm trọng, và làm mọi chuyện trở nên tệ hại hơn cho tất cả bọn mình. Hy vọng mẹ anh vẫn được an toàn. Dù khi gặp mẹ, lại thêm một việc cam go cho Spader: anh phải báo tin cho mẹ biết về cái chết của cha. Nhưng ngoài những lo lắng nữa, điều mình sợ thật sự là rất có thể đã có chuyện xảy ra với mẹ của Spader rồi - cũng giống như những gì đã xảy ra với gia đình mình vậy. Nếu Spader mất mẹ, mình bảo đảm là anh ta sẽ bị suy sụp đến tận cùng.
Chuyến đi gần như suốt ngày. Mình cố ngủ nhưng cứ lo nghĩ vẩn vơ nên không tài nào chợp mắt. Mình ngắm nhìn mặt trời dần trôi qua đại dương, rồi ngay sau khi sắp ngủ gật, mình chợt nghe tiếng Yenza kêu lớn:
- Kìa!
Leo vội lên thang, mình vào buồng lái, nhìn theo hướng tay chị ta. Lúc đầu chỉ thấy một chấm đen phía chân trời. Nhưng càng lại gần, chấm đen đó lớn dần, cho đến khi mình nhìn thấy rõ: Thành phố Panger.
Dù bay vù vù trên mặt nước với một tốc độ ghê người, phải hai tiếng sau bọn mình mới tới nơi đó. Như vậy đủ chứng tỏ thành phố lớn tới cỡ nào. Càng lại gần, nhà cửa càng lớn hơn. Chính xác khu cư trú này lớn vừa vặn bằng Grallion. Nhưng không giống Grallion, thành phố này được bao bọc bằng những nhà cao tầng. Đây mới thật sự là một thành phố. Nhiều ngôi nhà cao tới bốn mươi tầng. Giống hệt như một thành phố lớn ở quê nhà. Nhưng những thành phố lớn ở quê nhà tụi mình không nổi trên mặt nước. Đó mới là điều kỳ lạ.
Lại gần hơn nữa, mình phát hiện thêm nhiều chi tiết. Như mình đã nói, Cloral không có sắt thép. Tất cả đều được làm bằng một chất rắn như nhựa tổng hợp. Thay vì là những ngôi nhà bê tông cốt thép xám xì quen thuộc, những ngôi nhà ở đây màu trắng, xanh dương nhạt và xanh lục. Ngoài điều đó, trông chúng y chang những cao ốc ở quê nhà. Khi vào trong đường ranh phao an toàn, và tàu giảm tốc, mình ngửa cổ nhìn những ngôi nhà cao ngất ngưởng trên đầu. Trong đầu mình chỉ có một câu hỏi: làm sao mà tất cả những thứ đồ sộ như thế này lại có thể nổi được?
Yenza khéo léo lái tàu vào khu cảng y như cảng ở Grallion. Hai thuỷ vụ hướng dẫn tàu cập bến, rồi thắt dây buộc sát bờ. Họ đứng nghiêm chào khi Yenza nhảy từ tàu lên. Giọng đầy quyền uy, Yenza bảo:
- Có thể chúng tôi sẽ rời đây thình lình đó.
- Rõ. Thưa sếp.
Quay lại hai nhà nông học, Yenza hỏi như quát:
Hội Nông học ở đâu?
Manoo hấp tấp len qua lan can tàu, suýt lộn cổ xuống nước, nhưng ông ta kịp ghìm người lại và đứng thẳng thớm như chẳng bị sao hết. Nassi trợn mắt nhìn trời, rồi nhẹ nhàng thanh nhã rời tàu.
- Chúng tôi sẽ đưa cô đi.
Nhà nông học nhỏ con vừa nói vừa lạch bạch vượt qua Yenza, tiến tới những bậc thang. Chúng mình đều lên khỏi tầu và theo ông ta. Mình hỏi Spader:
- Lần cuối anh về nhà là bao giờ?
Anh ta không trả lời, nhìn thẳng, rảo bước vượt qua mình. Tâm trí anh đang hướng về nơi khác.
Lên trên, sau khi bước ra khỏi một ngôi nhà, chúng mình tiến vào một khung cảnh rất giống một đường phố tập nập nào. Hè phố đầy người vội vàng qua lại; xe cộ di chuyển trên đường; người buôn bán đầy những xe quà rong. Chẳng khác nào đang ở trên đường phố New York, chỉ trừ một điều, mọi thứ ở đây nhiều màu sắc hơn và…có vẻ sạch hơn.
Mọi chi tiết khác làm nơi này khác hẳn quê nhà. Con đường nào cũng có một kênh đào chạy song song. Chiều rộng của con kênh cũng rộng bằng mặt đường, cỡ bảy mét, đủ rộng cho nhiều thuyền nhỏ chạy bằng năng lượng nước vù vù qua lại. Chưa bao giờ được tới Venice của Ý, nhưng qua những gì mình được xem trên phim ảnh, nơi này giống y như vậy. Nhìn quanh, nhìn thấy những con kênh này chằng chịt khắp thành phố. Chốc chốc lại có những cây cầu uốn cao hình bán nguyệt, để thuyền bè thoải mái vượt qua phía dưới. Mỗi cây cầu đều có một đài phun nước phun ra những luồng nước đủ hình dạng. Những suối phun này chỉ có một nhiệm vụ là làm đẹp cảnh quan.
Mình phải nói ngay: Panger là một thành phố rất đẹp.
Nhưng mình không có nhiều thời gian ngắm cảnh. Khi cả nhóm đều tụ tập trên đường, Spader không ngừng lại. Không cắt nghĩa một lời, anh ta tiếp tục rảo bước tới một con kênh. Yenza gọi theo:
- Spader. Spader. Trở lại ngay. Lệnh đó.
Spader không nghe. Mình biết anh ta đi đâu và sẽ không ai ngăn cản nổi. Yenza vừa định đuổi theo, cậu Press đứng chặn lại:
- Cậu ấy đi gặp mẹ.
Yenza hơi dịu xuống rồi cứng rắn lại ngay:
- Tôi hiểu rồi, nhưng đó không phải là lý do chúng ta đến đây. Anh ta phải biết đìêu đó chứ.
Cậu Press vẫn ôn tồn:
- Cậu ấy biết. Chúng ta nên ở bên Spader. Điều đó còn quan trọng hơn việc đến Hội Nông học.
Yenza nhìn hai nhà nông học. Nassi có vẻ sốt ruột. Còn Manoo trông bứt rứt như sắp vãi tè, rên rỉ:
- Chúng ta không nên phí thời gian hơn nữa!
Yenza nhìn lại cậu Press, nói:
- Để anh ta nói chuyện với mẹ xong, rồi đưa về tàu ngay.
- Hiểu.
Cậu Press đáp.
Rõ ràng Yenza tỏ ra nhân nhượng với Spader. Mình nghĩ chị ta sẽ không bao giờ cho phép những người dưới quyền khác được hành động như vậy. Trên hết, có lẽ vì Spader đã cứu Grallion - tất nhiên là với sự tiếp tay của cậu cháu mình - nên xứng đáng được hưởng một chút ưu đãi.
Thấy Spader đã nhảy lên một thuyền trượt nước và khởi động máy, mình kêu lên:
- Cậu Press, mình sắp mất dấu anh ta rồi.
Yenza la to:
- Đi đi!
Hai cậu cháu chạy gấp tới dòng kênh. Có vẻ như mọi thuyền trượt nước đều là tài sản công cộng. Người lên kẻ xuống tấp nập, giống như những dòng xe đạp trên đường phố Trung Quốc vậy.
Spader nổ máy và chiếc thuyền phóng đi.
- Cậu Press!
- Lên ngay chiếc kia!
Cậu Press chỉ một chiếc thuyền trống vừa nhìn thấy và hai cậu cháu nhảy ngay lên thuyền. Cậu Press nổ máy, đuổi theo. Rất may là tốc độ trên kênh có giới hạn. Rất nhiều thuyền, nếu phóng nhanh sẽ gây tai nạn ngay. Spader đã vượt xa phía trước, nhưng anh ta cũng không thể phóng quá nhanh như mong muốn, vì có vẻ thành phố Panger đang vào giờ cao điểm. Cậu Press khéo léo luồn lách giữa luồng giao thông chậm chạp, cũng chỉ vượt qua được vài chiếc thuyền.
Cậu cháu mình lướt đi dưới bóng những ngôi nhà chọc trời, nhưng không thể ngừng lại để ngắm cảnh xung quanh, vì phải cố bắt kịp Spader. Spader biết chính xác phải đi đâu, anh ta liên tục rẽ vào những dòng kênh khác nhau. Mình dõi mắt theo anh ta và hướng dẫn cậu Press, vì ông còn phải bận rộn né tránh những thuyền khác.
Sau cùng Spader rẽ vào một con kênh hẹp, nằm giữa những dãy nhà nho nhỏ. Mình thấy anh ta ngừng lại, đảo mắt tìm kiếm. Mình có cảm giác lạ lùng như đã từng thấy cảnh này rồi. Nó giống hệt như khi mình theo Spader tới căn hộ của cha anh tại Mangorran. Mong sao sẽ không phát hiện điều hãi hùng giống vậy tại thành phố Panger này.
Cậu cháu mình neo thuyền, nhảy lên bờ. Khi mình và cậu Press chạy lên đường, đã thấy Spader đang đứng chờ tại đó. Anh hơi bối rối nói:
- Chỉ vừa mới trông theo hai người. Không ngờ cậu và ông Press đi theo.
Mình đáp:
- Dù anh muốn hay không, cậu cháu tôi nghĩ mình nên sát cánh bên nhau.
- Xin lỗi. Rất mừng có cậu và ông Press cùng đi. Tôi hơi…
Anh ta không nói hết câu. Mình biết anh ta lo sợ những gì có thể sắp phát hiện ra. Cậu Press bảo:
- Spader, yên tâm đi. Chúng tôi luôn bên chú em.
Spader gật, rồi lặng lẽ đưa cậu cháu mình vào một ngôi nhà. Nơi này giống như một chung cư ở quê nhà nhưng màu vàng nhạt. Đó là một ngôi nhà năm tầng, mỗi tầng khoảng mười căn hộ. Hai cậu cháu theo Spader leo thang, lên lầu trên cùng, tới trước một cánh cửa cuối hành lang. Spader đứng ngập ngừng như rất muốn vào ngay, nhưng lại sợ phải vào. Anh ngước nhìn cậu cháu mình. Cậu Press gật đầu động viên.
Spader gõ cửa, giọng vui vẻ:
- Hô hô hầy!
Không có tiếng trả lời. Anh gõ tiếp:
- Mẹ ơi!
Không có tiếng chân lại gần cửa. Không ai lên tiếng hỏi ai đó. Mình hy vọng mẹ anh đang ngủ, đi mua sắm hay đi thăm bạn bè.
Spader liếc nhìn cậu cháu mình lần nữa, tay vặn nắm cửa. Cánh cửa bật mở. Tim Spader chắc đang đập rộn ràng, vì chính tim mình cũng đang thình thịch đập. Anh hít sâu một hơi, rồi bước vào trong. Cậu cháu mình bước theo, vào nhà của mẹ Spader.
Thú thật với hai bạn, mình chẳng phải chịu đựng cảm giác này trong đời, dù chỉ một lần. Vậy mà mình phải chịu đựng tới hai lần thì quả là quá bất công. Căn hộ hoàn toàn trống rỗng. Không có một chút đồ đạc, tranh ảnh hay bất cứ dấu vết nào chứng tỏ nơi đây từng có người ở. Cảm giác này giống hệt khi mình trở về ngôi nhà số 2 đường Linden Place ở Stony Brook, để thấy nhà mình đã biến mất. À, có thể cảm giác không khốn khổ y như vậy, vì những gì mình cùng hai bạn thấy tại Trái Đất Thứ Hai là gia đình mình đã biến mất. Mình biết chính xác Spader đang cảm thấy như thế nào.
Anh ta đứng gần cửa, trừng trừng nhìn căn hộ trống trơn, bàng hoàng không thể nào tin được. Cậu Press tiến lại, đặt tay lên vai anh, nhỏ nhẹ nói mấy câu “thần chú”:
- Ráng đừng buồn. Chuyện phải thế thôi.
Spader lùi lại, giận dữ:
- Làm sao có thể như vậy được? Mẹ tôi đâu?
- Bà không chết đâu, Spader. Bây giờ chú em đã là một Lữ khách. Điều đó có nghĩa là đến lúc bà cũng phải tiếp tục tiến hành công việc.
Spader nhìn cậu Press đầy bối rối. Thú thật, chính mình cũng vẫn còn bối rối về việc cả gia đình mình biến mất trong vụ mình trở thành Lữ khách. Mình hỏi:
- Vậy thì lúc này bà ấy ở đâu? Gia đình cháu ở đâu?
Đến lượt cậu Press tỏ ra bối rối. Mình nghĩ, rõ ràng là ông biết, nhưng vì lý do nào đó nên không muốn nói ra.
- Spader, những gì ta nói với chú em cũng giống như ta từng nói với Bobby khi nó phát hiện ra cả gia đình nó đều biến mất. Định mệnh chú em được an bài là một Lữ khách. Gia đình chú em có mặt tại đây là để nuôi dạy và giúp chú em trở thành người như hôm nay, để chú em có thể bắt đầu cuộc hành trình của mình. Nhưng bây giờ, họ phải bắt đầu con đường của riêng họ. Ta hứa, sẽ có ngày chú em gặp lại họ.
- Còn cha tôi? Ông không đi về đâu hết. Ông bị giết.
- Ông là một Lữ khách. Ông có những nhiệm vụ khác. Ta hứa với hai đứa, với thời gian hai đứa sẽ hiểu tất cả. Còn ngay lúc này, chú em phải biết một điều: không có gì khủng khiếp xảy ra với mẹ chú em đâu.
Điều này chỉ làm tất cả cảm giác hãi hùng lúc trước trở lại trong mình. Mình lại cảm thấy vô vọng với những điều mù mịt mà đáng ra mình phải biết khi làm Lữ khách. Mình có thể hiểu được nỗi hoang mang khổ sở của Spader. Điều này quá mới, quá bất ngờ đối với anh.
Cả ba người đứng lặng lẽ một lúc. Thế rồi đột nhiên Spader bỗng chạy vào trong căn hộ. Cậu cháu mình chạy theo, cho anh ta vào một phòng chắc đã từng là phòng ngủ.
Đứng giữa phòng, Spader nói:
- Đây là phòng mình. Mình sống ở đây từ khi chào đời cho đến khi ra đi để trở thành một thuỷ vụ. Không thể nào ngờ, tất cả tuổi thơ của mình bị quét sạch cứ như chưa bao giờ tồn tại.
Tiến tới một tủ âm tường, anh gọi:
- Pendragon, giúp mình leo lên.
Mình nắm hai tay vào nhau cho Spader đặt chân, rồi nâng anh lên. Vừa sờ soạng khoảng tường phía trên cánh cửa tủ, Spader vừa nói:
- Mình có một chỗ giấu những đồ quan trọng nhất mà không ai biết.
Tội nghiệp Spader. Anh ta đang làm một việc giống như khi mình trở lại mảnh đất trống trơn số 2 Linden Place. Mình cũng đã lục lọi trên từng phân đất, để tìm một chút dấu vết chứng tỏ là mình đã từng sống tại đó. Nhưng có thấy gì đâu. Đến vết thẹo dây xích đu xiết trên cành cây cũng biến mất. Mình biết nơi cất giấu bí mật của Spader cũng sẽ trống trơn thôi.
Phía trên cánh cửa tủ, có một mảnh tường gần như bị cắt rời rồi ghép lại. Spader tháo mảnh tường, thò tay vào trong. Tất nhiên là trống rỗng, vì mình thấy vẻ mặt đau khổ trên mặt anh ta. Nhưng rồi, ngay khi Spader vừa định leo xuống, mặt anh bỗng thay đổi hẳn. Sau cùng, anh ta đã tìm thấy một vật. Spader bảo:
- Cho mình xuống đi.
Khom người, mình hất chân Spader ra khỏi vòng tay. Vai anh đập vào cửa tủ, nhưng không sao. Không thể ngờ vẫn còn chút vết tích quá khứ của Spader, mình vội hỏi:
- Thấy gì vậy?
Spader xoè tay. Mình biết ngay, đó không phải là thứ chính tay Spader đã cất giấu. Đó là một mảnh giấy gấp đôi, màu xanh lá. Bên ngoài có những chữ viết bằng mực đen: “Của Spader. Mẹ hãnh diện vì con và mẹ yêu con. Hô hây hô!”
Mình chỉ có thể đoán đó là chữ viết của mẹ anh.
Spader mở mảnh giấy, nhìn món quà cuối cùng của mẹ. Đó là nửa tấm bản đồ chỉ đường tới thành phố Faar mất tích. Anh thì thầm:
- Có thể bà đã ra đi. Nhưng mình nghĩ, công việc của bà vẫn tiếp tục cho đến khi mình nhận được mảnh giấy này.
- Chào. Có ai trong nhà không?
Một giọng tươi tắn từ cửa vọng vào. Giọng phụ nữ. Trong một thoáng mình tưởng mẹ của Spader đã trở về. Spader cũng vậy. Anh ta vùng chạy ra cửa. Cậu cháu mình theo bén gót.
Nhưng không, đó chỉ là Po Nassi - nhà nữ nông học. Bà ta làm gì tại đây?
Giọng trách đùa như một cô giáo vui tính, Nassi hỏi:
- Thì ra các người ở đây. Tại sao lại bỏ chạy ráo vậy?
Cậu Press hỏi ngược lại:
- Tại sao cô không ở lại với Yenza và Manoo?
- Hai người đó đang bận tìm kiếm toàn chuyện tào lao. Tôi thà đi chỗ khác còn hơn.
Thật khó tin. Hay là bà ta theo dõi tụi mình? Bà ta lại nhỏ nhẹ lên tiếng:
- Sao? Chàng trai trẻ Spader có tìm thấy gì chưa?
Spader trả lời bằng một cái nhìn bối rối. Cậu cháu mình cũng vậy. Bà ta đang nói về cái gì vậy? Nassi tiếp:
- Chính tôi cũng chẳng thể nào tin nổi. Cũng như tất cả trẻ con Cloral, tôi tưởng thành phố mất tích đó chỉ là một huyền thoại. Cho đến khi nhìn thấy ký hiệu cha cậu để lại. Ông ấy là một Lữ khách tài năng, nên tôi tin là ông đã khám phá ra thành phố đó có thật và biết địa điểm của nó. Bây giờ, tôi nghĩ là cậu cũng biết.
Chà chà! Đứng bên mình, cậu Press đờ người. Còn mình, tóc gáy bắt đầu dựng ngược lên. Mình sợ là đã biết chính xác sự việc đang hướng về đâu.
Spader ngẩn ngơ hỏi:
- Sao bà biết?
Anh ta chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng cũng sắp hiểu thôi.
Nassi nhìn cậu Press, cười cười như một con mèo tinh quái:
- Aaa, Press, không thấy tuổi trẻ hồn nhiên đáng yêu sao?
Và rồi chuyện đó xảy ra. Nhà nông học Nassi bắt đầu biến dạng trước mắt tụi mình. Mặt mụ rúm lại, thân thể cứng đờ, rồi tất cả hình hài loang ra, không ra hình dáng gì. Chỉ khoảng năm giây thôi, nhưng mình bảo đảm đó là năm giây mà Spader sẽ nhớ suốt đời. Mình cũng vậy, nhưng trước đây mình đã thấy chuyện này rồi. Tóc mụ chuyển sang màu xám và dài ra. Thân hình vươn cao hơn hai mét. Bộ quần áo Cloral màu xanh dương biến thành màu đen quá quen thuộc. Và nổi bật nhất là đôi mắt. Đôi mắt xanh lạnh lẽo như nước đá, bật ra một tia lửa yêu ma.
Từ cửa miệng thân hình cao lớn đó bật ra tiếng gầm gừ:
- Đã đủ cho mày khôn ra chưa, thằng nhóc sông nước kia?
Spader sững sờ nhìn mình. Mình bật nói:
- Saint Dane đó. Nó giở trò này với mình nhiều lần rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.