Chương 167: Ngoại truyện 6: Bố ơi, mình đi đâu thế? ( Phần ba ) [Hoàn thành toàn bộ]
Xuân Đao Hàn
08/09/2020
Edit và beta: meomeoemlameo.
Căn nhà rách nát mà Hoắc Tiểu Hi bốc được là căn nhà mà người rời làng đi làm công vứt lại. Cỏ dại trong sân đã mọc thành cụm, ngói rơi khắp nơi, cửa sổ cũng đều tổn hại, nhưng cũng may cấu trúc chính của nhà vẫn rất kiên cố, kẻo không đã thành một toà nhà nguy hiểm rồi.
Hoắc Tiểu Hi vô cùng áy náy với bố, nhìn bốn phía xung quanh một vòng, chấp nhận số mệnh rũ cái đầu nhỏ.
Trong phòng đã để sẵn đồ dùng sinh hoạt do tổ chương trình chuẩn bị, chỉ là không được quét tước, nơi nơi đều là tro bụi mạng nhện. Hoắc Hi ngắm nghía trong ngoài, ôm Hoắc Tiểu Hi lũn cũn theo mông mình ra ngồi ở cối xay đá ngoài sân.
“Con tự ngồi đây chơi một lúc nhé, bố đi thu dọn phòng.”
Cối xay đá rất lớn, Hoắc Tiểu Hi ngồi xếp bằng ở mặt trên, nhìn mấy bông hoa dại nhỏ nở trong khe đá, non nớt hỏi Hoắc Hi đang ra ra vào vào quét tước vệ sinh: “Bố ơi, nếu tối nay trời mưa, nhà của mình có dột không ạ?”
Vì thế ngoại trừ quét tước vệ sinh, Hoắc Hi lại có thêm một việc: Sửa nóc nhà.
Hoắc Tiểu Hi đã đặc biệt kiếm thêm việc cho bố: Hình như mình lại làm sai gì rồi……
Phải vá nóc nhà sửa cửa sổ nên Hoắc Hi không lúc nào rảnh rỗi. Hoắc Tiểu Hi chán muốn chết nhảy xuống từ cối xay đá, đôi chân ngắn ngủn chạy qua ngưỡng cửa vào phòng, “Bố ơi, con tới giúp bố nè.”
Hoắc Hi lấy một chiếc khăn lông ra khỏi chiếc chậu nhựa, “Vậy con lau bụi trên bàn đi, con có thể đặt bình sữa của con lên đấy.”
Hoắc Tiểu Hi lập tức nghe lệnh, vô cùng vui vẻ chạy đi. Người bé không đủ cao, còn phải giẫm lên ghế mới lau được. Bé đang lau lau, trên không trung đột nhiên có một con nhện rơi xuống, vừa hay dừng ngay trên mu bàn tay trắng trẻo mum múp của bé.
Nhiếp ảnh gia bên cạnh hoảng sợ, nhanh chóng duỗi tay túm lấy con nhện, sợ nó cắn phải trẻ con hoặc bé bị dị ứng. Anh ta vừa mới ném văng con nhện ra, Hoắc Tiểu Hi ở phía sau hình như giờ mới phản ứng lại được, oa một tiếng oà khóc.
Hoắc Hi quay đầu lại hỏi: “Làm sao vậy?”
Nhân viên công tác đứng cạnh dỗ bé: “Không sao đâu không sao đâu, con nhện đã bị vứt đi rồi, đừng sợ.”
Hoắc Tiểu Hi nhảy xuống từ trên ghế, khóc lóc chạy tới nhào vào lòng bố, than thở rưng rức lên án: “Con mất cơ hội làm Spider Man rồi huhuhu!”
Nhân viên công tác: “…………”
Hoắc Hi dùng ngón tay cái lau nước mắt trên mặt bé đi, “Trên trái đất chỉ có thể có một Spider Man thôi, con phải làm anh hùng mới, phải đi tìm cơ hội mới.”
Hoắc Tiểu Hi nghẹn ngào hỏi: “Vậy khi nào cơ hội mới mới tới ạ?”
Hoắc Hi đứng lên, xoa nhẹ đầu bé: “Chờ bao giờ con không hay khóc nhè nữa.”
Hoắc Tiểu Hi lập tức thôi khóc, dụi dụi mắt, lại lon ton chạy về nghiêm túc lau bàn. Lau bàn xong bé lấy bình sữa của mình ra để rất nghiêm chỉnh lên bàn, non nớt gọi bố: “Bố ơi, con hoàn thành nhiệm vụ rồi.”
Hoắc Hi ôm bé xuống hôn một cái: “Ừ, Tiểu Hi giỏi y như mẹ vậy.”
Vừa nghe thấy mình giỏi giống mẹ, Hoắc Tiểu Hi hết sức vui mừng, cảm giác càng nhiệt tình hơn nữa. Hai cha con đồng lòng cố gắng, căn nhà rách cuối cùng đã được thu dọn sạch sẽ. Họ lại trải đệm giường, tuy là đơn sơ một chút, nhưng để ở thì không thành vấn đề.
Hoắc Hi đang múc nước rửa mặt, nhân viên công tác bèn đưa cho anh thẻ nhiệm vụ, bữa trưa phải để các con tự mình đi đến địa điểm đã định trước để nhận thức ăn, ai tới trước được trước.
Anh bế Hoắc Tiểu Hi đang ngồi xổm dưới cối xay chơi với kiến tới, nói quy tắc cho bé, hỏi bé con: “Con có thể hoàn thành nhiệm vụ một mình không?”
Hoắc Tiểu Hi: “Con có thể ạ! Con nhất định sẽ để bố được ăn phần ăn ngon nhất!”
Để đền bù sai lầm đã khiến bố phải ở nhà nát!
Hoắc Hi cười: “Đi đi, nhớ phải đi theo cờ nhỏ màu đỏ nhé, đừng lạc đường.”
Hoắc Tiểu Hi siết nắm tay nhỏ, ý chí chiến đấu sục sôi mà chạy ra ngoài.
Chỗ nhận bữa trưa ở một con đập đằng xa có cắm lá cờ đỏ đang bay phấp phới. Bên con đường tới đó cắm đầy những lá cờ nhỏ màu đỏ, bọn nhỏ chỉ cần đi theo cờ đỏ là có thể đến đúng nơi.
Năm bạn nhỏ đều đi ra, chạy đuổi với nhau tới nơi cắm cờ. Hoắc Tiểu Hi tuổi nhỏ nhất chân ngắn nhất, chạy không bằng các anh trai chị gái, chẳng mấy đã bị tụt lại phía sau.
Chẳng lẽ phải để bố ăn cơm thừa canh cặn họ chọn còn dư sao?!
Không được! Mẹ mà thấy sẽ nói là mình không chăm sóc bố tốt!
Cái miệng nhỏ của Hoắc Tiểu Hi mím lại, bé dừng bước lại. Nhân viên công tác đi theo bé còn tưởng là đứa trẻ này lại sắp cáu kỉnh, đang định tới dỗ bé. Nào ngờ họ lại thấy bé nhìn dáo dác một vòng, nhanh chóng quyết định chạy vào lối rẽ bên cạnh, lệch khỏi quỹ đạo chỉ dẫn của những lá cờ đỏ, chạy cắt qua đồng ruộng mọc đầy hoa dại cỏ dại, đuổi qua cả bốn bé còn đang thi chạy, trở thành người đầu tiên đến vị trí cờ đỏ.
Từ xa bé đã gào lên: “Cháu muốn phần ăn ngon nhất! Cho cháu phần ăn ngon nhất ạ!”
Tổ đạo diễn đều bị cơ trí của bé con thuyết phục.
Hoắc Tiểu Hi thành công ăn bữa trưa phong phú nhất với bố. Ăn cơm xong là đến nghỉ trưa, Hoắc Tiểu Hi lăn một vòng trên giường, cực kỳ tự hào nói: “Bố ơi! Cái giường này nằm còn thích hơn ở nhà ạ!”
Hoắc Hi nằm lên: “Vậy về sau con cứ ở đây nhé.”
Hoắc Tiểu Hi lập tức phản ứng lại ngay: “Nhưng chỗ này không có mẹ mà! Con muốn ở chung với mẹ, chỗ thoải mái thế này vẫn để lại cho bố đi!”
Hoắc Hi: “…………”
Sao mình có cảm giác bị con trai chính mình làm phản thế nhỉ?
Hoắc Hi: “Ngủ đi!”
Hoắc Tiểu Hi: “Dạ……”
Hết nghỉ trưa là tới lúc chơi trò chơi. Năm đội khách mời tập hợp, cùng tham gia đại hội thể thao với dân làng. Khách mời là một đội, dân làng là một đội. Mục đích của trò chơi này là để các bố và các con hợp tác lần đầu tăng tình đồng đội, thắm tình đồng chí.
Có bé rất hiếu thắng, thua liền khóc; có bé hướng nội ngại ngùng, không muốn gia nhập; có bé bướng bỉnh phóng khoáng, chạy loạn gây sự khắp nơi. Nói ngắn gọn, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Trong tình cảnh này, Hoắc Tiểu Hi ngồi xổm trước mặt chú cừu con muốn trò chuyện với cừu chẳng khác gì một thiên sứ nhỏ.
“Tớ tên là Hoắc Tiểu Hi, bạn tên là gì?”
“Be……”
“Bố mẹ bạn đâu?”
“Be be……”
“Mấy con cừu tớ nhìn thấy trong sở thú là bố mẹ bạn à?”
“Be be be……”
Ngồi xổm hồi lâu, Hoắc Tiểu Hi ủ rũ cụp đuôi trở lại bên cạnh Hoắc Hi, “Bố ơi, con lại thất bại rồi.”
Hoắc Hi: “Hửm?”
Hoắc Tiểu Hi: “Xem ra siêu năng lực của con không phải là có thể nói chuyện với cừu con rồi, con còn phải tìm tiếp.”
Đại hội thể thao rốt cuộc cũng bắt đầu giữa sự ồn ào nhốn nháo. Hoắc Tiểu Hi ngoài hô “Bố ơi cố lên” thì cũng không làm được gì, đứng ngoài sân battle cổ vũ với một đứa con nít khác.
Hai đứa con nít bắt đầu so xem ai hô “Bố ơi cố lên” to hơn, lâu hơn, nhiều lần hơn.
Hoắc Tiểu Hi bốn tuổi hô còn máu lửa hơn anh trai sáu tuổi nhiều.
Hoắc Hi không thể không bớt chút thời gian giữa lúc thi đấu để nạt bé: “Hoắc Tiểu Hi! Không được gào nữa!”
Khản cả cổ rồi kìa! Ăn ở làm sao giống mẹ nó thế kia chứ!
Hoắc Tiểu Hi ấm ức vô cùng: “Con cổ vũ bố, bố còn hung dữ với con!”
Cái miệng nhỏ trề ra, bé xoay người không để ý đến anh nữa.
Chờ Hoắc Hi thi đấu xong xuôi, đi tới ôm bé, mới phát hiện bé con lại còn đang trộm lau nước mắt. Hoắc Hi quả thực vừa buồn cười vừa đau lòng, ôm con vào trong ngực thấp giọng dỗ dành: “Con gào to quá sẽ bị hỏng giọng, hỏng giọng rồi thì không hát được nữa, tới ngày Quốc tế Thiếu nhi sẽ không thể hát chính được đâu.”
Hoắc Tiểu Hi nghe bố dỗ thế thì sửng sốt, nghẹn ngào nói: “Nhưng mà bố xịn nhất, con phải cổ vũ cho bố.”
Hoắc Hi hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ phúng phính của con: “Con chỉ cần xem đã là cổ vũ bố rồi.”
Đại hội thể thao kết thúc, đội khách mời thắng lợi, mỗi bạn nhỏ đều được thưởng một miếng chocolate. Hoắc Tiểu Hi chia chocolate làm ba miếng, một miếng tự ăn, một miếng cho bố, miếng còn lại cất đi mang về cho mẹ.
Phần thưởng cũng phải chia cho ba người mới được.
Trò chơi kết thúc, nhiệm vụ kế tiếp chính là nấu bữa tối, nhưng rau củ để nấu bữa tối phải để bọn nhỏ tự đi sưu tập. Hoắc Tiểu Hi cầm thẻ nhiệm vụ hỏi: “Bố ơi, bố muốn nấu món gì ạ?”
Hoắc Hi nói: “Con lấy được gì về thì bố nấu món đó.”
Hoắc Tiểu Hi: “Vậy nếu con không lấy gì về được thì sao ạ?”
Hoắc Hi: “Vậy thì phải chịu đói chung với bố thôi.”
Hoắc Tiểu Hi: “Không đâu! Buổi sáng con còn trộm giấu một gói bánh quy trong cặp sách, không đói được đâu ạ!”
Hoắc Hi: “……”
Host: “Không ngờ Hoắc Tiểu Hi còn được di truyền cả thiên phú giấu đồ của mẹ.”
Mãi cho đến lúc mặt trời sắp xuống núi, Hoắc Tiểu Hi mới lũn cũn kéo theo một túi đầy nguyên liệu nấu ăn xuất hiện ở giao lộ. Hoắc Hi đã chờ con từ sớm, anh vội đi qua, một tay nhấc túi một tay bế con trai lên đi vào nhà.
Hoắc Tiểu Hi thu hoạch được không ít, có rau dưa có trứng gà còn có cả thịt. Hoắc Hi phân chia nguyên liệu nấu ăn, hỏi bé: “Làm nhiệm vụ khó không con?”
Hoắc Tiểu Hi ngồi xổm cạnh thùng nước nghịch nước: “Không khó chút nào ạ, con muốn cái gì các chú các dì liền cho con cái đấy.” Đoạn, bé ưu thương buông tiếng thở dài, “Có thể là bởi vì con quá đáng yêu đi.”
Ngày hôm nay kết thúc bằng một bữa tối ngon miệng.
Tài bếp núc của Hoắc Hi tốt nhất trong năm ông bố, khi mấy ông bố còn lại còn đang luống cuống tay chân nghiên cứu nguyên liệu nấu ăn, Hoắc Hi đã đưa Hoắc Tiểu Hi đi tặng một ít đồ sang cho họ.
Căn nhà rách rưới này không có điện, hai cha con rửa mặt xong thì trèo lên giường. Chiếc bàn bên cạnh để giá cắm nến, ánh nến lắc lư khiến căn nhà nhỏ trở nên vừa ấm áp vừa mộc mạc.
Tổ chương trình tạm thời trả lại di động cho Hoắc Hi, để anh và con có thể gọi video cho mẹ trước khi đi ngủ
Hoắc Tiểu Hi vội vã nhận lấy di động bấm gọi.
Video nhanh chóng kết nối được, giọng nói của Thịnh Kiều truyền ra khỏi điện thoại: “Ấy chà, Hoắc Tiểu Hi đấy à.”
“Con đây! Mẹ ơi!”
Đôi tay bé giơ di động, cười tươi xán lạn, hốc mắt lại bắt đầu đỏ lên, nghẹn ngào nói: “Mẹ ơi, con rất nhớ mẹ ạ.”
“Mẹ cũng nhớ con, hôm nay chơi vui không con?”
“Vui ạ.”
“Có chăm sóc bố tốt không?”
“…… Không ạ, con làm liên lụy bố và con phải ở nhà rách rưới, huhuhu.” Bé giơ di động chiếu chiếu bốn phía để Thịnh Kiều xem: “Chỗ này chả tốt gì cả, huhuhu.”
Thịnh Kiều dịu dàng cười: “Sao lại không tốt? Chỗ có bố chính là chỗ tốt nhất đấy.”
Hoắc Tiểu Hi chớp chớp mắt.
Hoắc Hi ngồi vào phía sau con trai, nhìn màn hình hỏi: “Em ăn tối chưa?”
Ánh mắt Thịnh Kiều trên màn hình lập tức hơi lảng đi, “Em ăn rồi.”
Hoắc Hi vừa nhìn đã biết là cô đang nói dối: “Hoắc Tiểu Hi còn biết ngoan ngoãn ăn cơm, sao em lại không nghe lời?” Anh chụp lên đầu Hoắc Tiểu Hi, “Nói cho mẹ đi, tối nay con ăn gì.”
“Con ăn nhiều lắm nhiều lắm luôn! Trứng gà xào, khoai tây xắt, còn cả thịt gà nữa!” Hoắc Tiểu Hi trưng ra vẻ mặt y như bố, “Mẹ ơi, sao mẹ lại không nghe lời ạ? Phải ngoan ngoãn ăn bữa tối chứ.”
Thịnh Kiều bị hai cha con chọc cười, “Được, mẹ sẽ nghe lời.”
Hoắc Hi thấp giọng: “Ngoan một chút, tối mai hai bố con anh sẽ về.”
Thịnh Kiều trên màn hình dịu dàng gật đầu.
Hoắc Tiểu Hi dí miệng vào màn hình: “Muah! Mẹ ơi, chụt chụt, con yêu mẹ!”
Thịnh Kiều: “Mẹ cũng yêu con, cục cưng.” Cô hôn hai cha con cách màn hình, “Cục cưng ngủ ngon, chồng ngủ ngon.”
“Ngủ ngon, anh yêu em.”
Anh yêu em, cho đến khi thế giới sụp đổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.