Fanfic[Chanbaek] Yêu Ma Cà Rồng Thì Sao?
Chương 29: Anh Sẽ Bảo Vệ Em (P1)
My_Hanh
26/04/2016
Hôm nay Au hơi bị ảnh hưởng ngôn tình nên hơi bị sến, mà thôi tập cuối rồi
sến chút xíu cũng không sao ha! Nhìn ảnh ở trên kìa *Chỉ lên trên*
-------------------------------------------------------------------
- Cậu có ý đồ gì mà theo dõi tôi?
Giọng Baekhyun vang lên sang lưng Chanyeol khiến cho cậu một phen giật cả mình, đôi chân thôi không loay hoay tìm kiếm nữa. Cậu đứng chựng lại như một bước tượng được đặt giữa không khí lạnh lẽo -10 độ C này.
"Park Chanyeol, mày phải dũng cảm đối mặt đi chứ? Đây là cơ hội cuối cùng mà mày có thể giữ chân cậu ấy. Hãy mạnh mẽ lên nào, mày là ai? Mày là Happy Virus Park Chanyeol đó!"
Chanyeol tự nhủ với chính bản thân thân mình, đôi mắt như ngừng suy nghĩ mà thay vào đó là sự hi vọng tràn đầy. Chỉ có niềm tin đi kèm với hành động mới có thể làm cho mọi thứ thay đổi và bây giờ chính là lúc cậu cần phải hành động.
- Tôi chỉ muốn bảo vệ cậu - Giọng Chanyeol ôn tồn vang lên, chất chứa một hơi thở ấm áp đến lạ thường.
- Bảo vệ ai? Bảo vệ tôi à?
hai ngón tay Baekhyun bật ra hình L tự chỉ vào lòng ngực, rồi khóe môi nhếch lên một nụ cười khinh bỉ
- Tôi thấy đúng hơn là cậu đang bảo vệ người cha ác độc của cậu thì đúng hơn
Sắc mặt Chanyeol dần biến đổi từ hi vọng sang tuyệt vọng, ánh mắt cậu gần như đã buông xuôi mọi thứ. Cậu chẳng còn có thể làm được gì cả trong khi thù hận trong lòng Baekhyun đã quá lớn, lớn đến nỗi dù có đem cả sông Trường Giang (*) cũng chẳng dập tắt nổi.
- Dừng lại đi! - Chanyeol quyết đoán dùng đôi mắt hổ phách chiếu thẳng vào tận sâu bên trong đáy mắt của BaekHyun, như xâm xôi, tìm kiếm lại một Buyn BaekHyun tốt bụng đôi lúc lại hay ngây ngô, luôn vui vẻ, luôn tràn đầy nhiệt huyết. Nhưng những thứ đó đang dần tan biến từ lúc nào mất rồi? Chỉ biết một điều rằng một khi thù hận quá lớn sẽ dần đem con người ta trở thành một thứ rất ác độc, rất cay nghiệt.
- Tôi lập lại một lần nữa, TÔI - KHÔNG - THỂ - NÀO - DỪNG - LẠI - ĐƯỢC.
Bất giác ChanYeol cao quý, bất cần đời ngày nào đã quỳ hai gối xuống nền đất. Hai tay cậu chống lạnh lên đùi, cuối gầm mặt xuống chẳng dám ngẩng lên.
- Cậu đang làm gì thế ChanYeol? Mau đứng lên đi!
BaekHyun cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy chanYeol quỳ dưới chân mình, thật sự cậu không muốn nhìn thấy hình ảnh đau lòng như thế này.
- Tôi sẽ quỳ ở đây đến khi nào cậu chịu tha thứ cho tôi thì thôi.
Chanyeol từ từ ngẩng mặt lên, ánh mắt ánh lên sự cầu xin đến tột cùng như xoáy thật mạnh vào tim Baekhyun.
- Park Chanyeol, cậu thực sự không hiểu hay đang cố tình không hiểu. Tôi không hề hận cậu, mà người tôi hận chính là ba cậu - Britan - Người đã giết ba mẹ của tôi.
Tiếng quát mạnh vào mặt Chanyeol như một tiếng sấm đang bổ nát, dày vò lấy quả tim rỉ máu
BaekHyun tiến sát lại gần ChanYeol, cậu nắm chặt lấy cổ áo của ChanYeol rồi cố hết sức kéo cậu ta đứng dậy. Nhưng thực sự, cậu chẳng thể nào lung lay được con người sống bằng niềm tin kia mà đổi đổi có một luồng sức mạnh nào từ Park Chanyeol đã lôi cậu vào lòng cậu ấy và khẽ đặt lên môi cậu một nụ hôn ấm áp. Hơi thở từ hai người lan tỏa quyện vào nhau, từng nhịp tim như cùng chung một nhịp. đầu lưỡi có chút lười nhát của BaekHyun như tê dại chỉ biết đứng đờ ra đó mặc cho cái lưỡi của tên xấu xa kia đang manh động vào từng kẻ răng của cậu.
Mắt Baekhyun tròn xoe chẳng biết nên làm sao, thực sự nó quá bất ngờ với cậu.
Cái cảm giác thì thế này? Khó tả, tim à! Mày thôi đừng đập nhanh nữa có được không?
Dưới ánh trăng vằng vặc mờ ảo đang chiếu xuyên qua mái tóc đen của Park ChanYeol như trở nên óng ánh và cái hôn vừa rồi càng như một cái bẫy mà con mồi chính là cậu. Một thú thỏ con đã bị sập bẫy một cách ngoạn ngục vào phút chót. Tức giận ư? Không hẳn là như vậy. Hạnh phúc không? Cũng không phải là hạnh phúc.
Mà có cái gì đó lân lân trong người một cách khó tả, mặt mũi BaekHyun nóng bừng cả lên. Ôi nóng! Nóng!
Một lúc ngắn ngủi của tình cảm như nồng nàn đến từng hơi thở. ChanYeol dùng đôi bàn tay lạnh ôm lấy đôi gò má diễm lệ của Baekhyun đang được ánh trăng chiếu lên một cách huyền diệu rồi đẩy nhẹ ra và nhẹ nhàng thỏ thẻ vài ba câu
- Anh biết BaekHyun à! Nhưng em không thể vì anh mà bỏ qua tất cả hay sao?
Đôi mắt màu xanh giận dữ lúc nãy đâu rồi? Ánh mắt đỏ rực như muốn đốt cháy mọi thứ đang tan biến vào chốn nào mất rồi?
Đôi mắt đen, long lanh nhìn ChanYeol
- Chanyeol cậu không sợ tôi hay sao? Tôi không phải là con người, tôi là một con ma cà rồng đội lớp người. Đáng lí ra lúc này cậu phải hận tôi đi chứ? Tại sao? Tại sao lại nói với tôi mấy lời này. Tôi sắp giết ba của cậu đấy!
- Anh không sợ em đời này kiếp này anh cũng không thể nào ép trái tim nhỏ bé mình hận em được. Anh yêu em
Ba tiếng "Anh Yêu Em" thực sự đây là lần đầu tiên mà từ cửa miệng vốn chẳng bao giờ nghiêm túc trong chuyện gì nhưng lúc này lại thực sự rất nghiêm túc thốt ra. Làm cho BaekHyun như tê dại cả 5 giác quan, đầu óc trống đầy ma mị chẳng hiểu trái tim mình đang bị gì, cứ đập thình thịch... từng hồi làm cho BaekHyun cảm thấy khó thở, ngột ngạt dường như buồng phổi chẳng còn giao lưu khí với bên ngoài hay sao? Ôi chỉ muốn bùng cháy cho xong.
ChanYeol dùng tay phải kéo mạnh vai BaekHyun vào lòng vào dùng hai tay siết chặt lấy người cậu ấy. Một loại không khí tên là "ấm áp" từ cơ thể Park chanYeol như hòa lẫn vào người BaekHyun vậy khiến cho trái tim đang rung lên vì lạnh, vì sợ hãi và cả vì thù hận cũng trở nên ấm áp đến lạ thường.
ChanYeol nhẹ nhàng nói khẽ vào tai BaekHyun
- Hãy kể cho anh nghe chuyện gì đang xảy ra với em lúc này lại khiến em muốn giết chết người đó như thế không?
- ChanYeol à! Tôi thực sự không muốn làm như thế, thực sự tôi không muốn nhưng...
Mắt Baekhyun ứa ra những giọt mặn rồi nhẹ chảy xuống đôi gò má bầu bĩnh, cậu dụi đầu vào vai ChanYeol mà khóc nấc lên
- Tôi biết cha tôi đã làm những điều xấu xa đối gia đình của cậu nhưng mà... Cậu có thể dùng cách khác để trả thù mà đâu nhất thiết thù hận nào cũng phải trả bằng máu.
Miêng BaekHyun ú ớ vài ba tiếng nếu nghe rõ thì "anh Luhan đang ở đó!"
- Hãy dắt anh theo, tuy anh không làm được gì. Nhưng anh có thể là bia đỡ đạn cho em hoặc hãy dùng anh làm bất cứ thứ gì mà em muốn!
Cái giọng nói vừa trầm, vừa khàn đặc ánh nhẹ nhàng bay khẽ lọt vài đôi tai bé xinh của BaekHyun
(*) Trường giang: là một con sông bắt nguồn từ phía tây Trung Quốc, là con sông dài nhất Châu Á và đứng thứ ba trên thế giới sau sông Nin ở Châu Phi và sông Amazon ở Nam Mĩ
~Au - Lảm nhảm chuyện Fic~
Hôm nay hơi bị sến nha! Park Chanyeol đã gọi Tiểu Bảo Bối là "em" và xưng là "anh" nhưng mà Byun tiểu bối bị ngượng hay là cố tình không gọi mà chỉ xưng một cách vô tâm là "Tôi" và gọi "cậu"
--->Đây chỉ mới là phần 1 của tập cuối thôi nha mọi người!
Có thắc mắc cứ để lại cmt nha! Mình sẽ giải đáp một cách nhiệt tình ^^
-------------------------------------------------------------------
- Cậu có ý đồ gì mà theo dõi tôi?
Giọng Baekhyun vang lên sang lưng Chanyeol khiến cho cậu một phen giật cả mình, đôi chân thôi không loay hoay tìm kiếm nữa. Cậu đứng chựng lại như một bước tượng được đặt giữa không khí lạnh lẽo -10 độ C này.
"Park Chanyeol, mày phải dũng cảm đối mặt đi chứ? Đây là cơ hội cuối cùng mà mày có thể giữ chân cậu ấy. Hãy mạnh mẽ lên nào, mày là ai? Mày là Happy Virus Park Chanyeol đó!"
Chanyeol tự nhủ với chính bản thân thân mình, đôi mắt như ngừng suy nghĩ mà thay vào đó là sự hi vọng tràn đầy. Chỉ có niềm tin đi kèm với hành động mới có thể làm cho mọi thứ thay đổi và bây giờ chính là lúc cậu cần phải hành động.
- Tôi chỉ muốn bảo vệ cậu - Giọng Chanyeol ôn tồn vang lên, chất chứa một hơi thở ấm áp đến lạ thường.
- Bảo vệ ai? Bảo vệ tôi à?
hai ngón tay Baekhyun bật ra hình L tự chỉ vào lòng ngực, rồi khóe môi nhếch lên một nụ cười khinh bỉ
- Tôi thấy đúng hơn là cậu đang bảo vệ người cha ác độc của cậu thì đúng hơn
Sắc mặt Chanyeol dần biến đổi từ hi vọng sang tuyệt vọng, ánh mắt cậu gần như đã buông xuôi mọi thứ. Cậu chẳng còn có thể làm được gì cả trong khi thù hận trong lòng Baekhyun đã quá lớn, lớn đến nỗi dù có đem cả sông Trường Giang (*) cũng chẳng dập tắt nổi.
- Dừng lại đi! - Chanyeol quyết đoán dùng đôi mắt hổ phách chiếu thẳng vào tận sâu bên trong đáy mắt của BaekHyun, như xâm xôi, tìm kiếm lại một Buyn BaekHyun tốt bụng đôi lúc lại hay ngây ngô, luôn vui vẻ, luôn tràn đầy nhiệt huyết. Nhưng những thứ đó đang dần tan biến từ lúc nào mất rồi? Chỉ biết một điều rằng một khi thù hận quá lớn sẽ dần đem con người ta trở thành một thứ rất ác độc, rất cay nghiệt.
- Tôi lập lại một lần nữa, TÔI - KHÔNG - THỂ - NÀO - DỪNG - LẠI - ĐƯỢC.
Bất giác ChanYeol cao quý, bất cần đời ngày nào đã quỳ hai gối xuống nền đất. Hai tay cậu chống lạnh lên đùi, cuối gầm mặt xuống chẳng dám ngẩng lên.
- Cậu đang làm gì thế ChanYeol? Mau đứng lên đi!
BaekHyun cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy chanYeol quỳ dưới chân mình, thật sự cậu không muốn nhìn thấy hình ảnh đau lòng như thế này.
- Tôi sẽ quỳ ở đây đến khi nào cậu chịu tha thứ cho tôi thì thôi.
Chanyeol từ từ ngẩng mặt lên, ánh mắt ánh lên sự cầu xin đến tột cùng như xoáy thật mạnh vào tim Baekhyun.
- Park Chanyeol, cậu thực sự không hiểu hay đang cố tình không hiểu. Tôi không hề hận cậu, mà người tôi hận chính là ba cậu - Britan - Người đã giết ba mẹ của tôi.
Tiếng quát mạnh vào mặt Chanyeol như một tiếng sấm đang bổ nát, dày vò lấy quả tim rỉ máu
BaekHyun tiến sát lại gần ChanYeol, cậu nắm chặt lấy cổ áo của ChanYeol rồi cố hết sức kéo cậu ta đứng dậy. Nhưng thực sự, cậu chẳng thể nào lung lay được con người sống bằng niềm tin kia mà đổi đổi có một luồng sức mạnh nào từ Park Chanyeol đã lôi cậu vào lòng cậu ấy và khẽ đặt lên môi cậu một nụ hôn ấm áp. Hơi thở từ hai người lan tỏa quyện vào nhau, từng nhịp tim như cùng chung một nhịp. đầu lưỡi có chút lười nhát của BaekHyun như tê dại chỉ biết đứng đờ ra đó mặc cho cái lưỡi của tên xấu xa kia đang manh động vào từng kẻ răng của cậu.
Mắt Baekhyun tròn xoe chẳng biết nên làm sao, thực sự nó quá bất ngờ với cậu.
Cái cảm giác thì thế này? Khó tả, tim à! Mày thôi đừng đập nhanh nữa có được không?
Dưới ánh trăng vằng vặc mờ ảo đang chiếu xuyên qua mái tóc đen của Park ChanYeol như trở nên óng ánh và cái hôn vừa rồi càng như một cái bẫy mà con mồi chính là cậu. Một thú thỏ con đã bị sập bẫy một cách ngoạn ngục vào phút chót. Tức giận ư? Không hẳn là như vậy. Hạnh phúc không? Cũng không phải là hạnh phúc.
Mà có cái gì đó lân lân trong người một cách khó tả, mặt mũi BaekHyun nóng bừng cả lên. Ôi nóng! Nóng!
Một lúc ngắn ngủi của tình cảm như nồng nàn đến từng hơi thở. ChanYeol dùng đôi bàn tay lạnh ôm lấy đôi gò má diễm lệ của Baekhyun đang được ánh trăng chiếu lên một cách huyền diệu rồi đẩy nhẹ ra và nhẹ nhàng thỏ thẻ vài ba câu
- Anh biết BaekHyun à! Nhưng em không thể vì anh mà bỏ qua tất cả hay sao?
Đôi mắt màu xanh giận dữ lúc nãy đâu rồi? Ánh mắt đỏ rực như muốn đốt cháy mọi thứ đang tan biến vào chốn nào mất rồi?
Đôi mắt đen, long lanh nhìn ChanYeol
- Chanyeol cậu không sợ tôi hay sao? Tôi không phải là con người, tôi là một con ma cà rồng đội lớp người. Đáng lí ra lúc này cậu phải hận tôi đi chứ? Tại sao? Tại sao lại nói với tôi mấy lời này. Tôi sắp giết ba của cậu đấy!
- Anh không sợ em đời này kiếp này anh cũng không thể nào ép trái tim nhỏ bé mình hận em được. Anh yêu em
Ba tiếng "Anh Yêu Em" thực sự đây là lần đầu tiên mà từ cửa miệng vốn chẳng bao giờ nghiêm túc trong chuyện gì nhưng lúc này lại thực sự rất nghiêm túc thốt ra. Làm cho BaekHyun như tê dại cả 5 giác quan, đầu óc trống đầy ma mị chẳng hiểu trái tim mình đang bị gì, cứ đập thình thịch... từng hồi làm cho BaekHyun cảm thấy khó thở, ngột ngạt dường như buồng phổi chẳng còn giao lưu khí với bên ngoài hay sao? Ôi chỉ muốn bùng cháy cho xong.
ChanYeol dùng tay phải kéo mạnh vai BaekHyun vào lòng vào dùng hai tay siết chặt lấy người cậu ấy. Một loại không khí tên là "ấm áp" từ cơ thể Park chanYeol như hòa lẫn vào người BaekHyun vậy khiến cho trái tim đang rung lên vì lạnh, vì sợ hãi và cả vì thù hận cũng trở nên ấm áp đến lạ thường.
ChanYeol nhẹ nhàng nói khẽ vào tai BaekHyun
- Hãy kể cho anh nghe chuyện gì đang xảy ra với em lúc này lại khiến em muốn giết chết người đó như thế không?
- ChanYeol à! Tôi thực sự không muốn làm như thế, thực sự tôi không muốn nhưng...
Mắt Baekhyun ứa ra những giọt mặn rồi nhẹ chảy xuống đôi gò má bầu bĩnh, cậu dụi đầu vào vai ChanYeol mà khóc nấc lên
- Tôi biết cha tôi đã làm những điều xấu xa đối gia đình của cậu nhưng mà... Cậu có thể dùng cách khác để trả thù mà đâu nhất thiết thù hận nào cũng phải trả bằng máu.
Miêng BaekHyun ú ớ vài ba tiếng nếu nghe rõ thì "anh Luhan đang ở đó!"
- Hãy dắt anh theo, tuy anh không làm được gì. Nhưng anh có thể là bia đỡ đạn cho em hoặc hãy dùng anh làm bất cứ thứ gì mà em muốn!
Cái giọng nói vừa trầm, vừa khàn đặc ánh nhẹ nhàng bay khẽ lọt vài đôi tai bé xinh của BaekHyun
(*) Trường giang: là một con sông bắt nguồn từ phía tây Trung Quốc, là con sông dài nhất Châu Á và đứng thứ ba trên thế giới sau sông Nin ở Châu Phi và sông Amazon ở Nam Mĩ
~Au - Lảm nhảm chuyện Fic~
Hôm nay hơi bị sến nha! Park Chanyeol đã gọi Tiểu Bảo Bối là "em" và xưng là "anh" nhưng mà Byun tiểu bối bị ngượng hay là cố tình không gọi mà chỉ xưng một cách vô tâm là "Tôi" và gọi "cậu"
--->Đây chỉ mới là phần 1 của tập cuối thôi nha mọi người!
Có thắc mắc cứ để lại cmt nha! Mình sẽ giải đáp một cách nhiệt tình ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.