Fanfic[Chanbaek] Yêu Ma Cà Rồng Thì Sao?
Chương 27: Cậu Đang Đùa Hả Park Chanyeol?
My_Hanh
31/03/2016
Mắt Baekhyun nhắm hờ đưa ánh mắt yếu ớt nhìn về phía bước chân của
hắn đang xa dần. Cậu cố gắng dùng hết sức lực để bò dậy, để túm áo hắn
nhưng kì thực cậu chẳng thể nhắn nổi đôi vai lên được nữa cơ mà. Chỉ
biết nằm đó rồi nhìn cay cú từng bước chân chậm rãi của hắn.
Nhưng Baekhyun cậu không thể cứ nằm mãi ở đây như thế này được, còn đứa bé thì sao?
Baekhyun đành gồng hết sức ngồi dậy. Tay cậu bám lấy thanh lang cang rồi lấy đà đứng dậy, trong đầu Baekhyun chẳng còn có thể nghĩ ra chuyện gì ngoài một màu xám xịt mơ hồ xoáy vào từng sợi nơron thần kinh của cậu. Mắt Baekhyun lờ đờ như người say, tròng trắng đỏ ngầu.
Sau khi đứng đã trụ được và nẩy người dậy thì cậu cũng dần dần lần mò vách tường để đi ra ngoài. Cậu phải mau chóng trở lại Bệnh viện nếu không mẹ Min Gu sẽ lo lắng lắm!
Cuối cùng cũng thoát ra được phía ngoài như lấy lại sức sống. Ôi! Lạnh đến phát run nhưng còn đỡ hơn cái không khí ngột ngạt lạnh đến đáng sợ bên trong hầm để xe. Baekhyun dịnh tay vào tường, Baekhyun lắc lắc cái đầu cho tỉnh táo lại, đôi mắt cậu đỏ ngầu rực cháy như muốn thiêu đốt khung cảnh mùa đông ở hàn vậy.
Nhưng rồi cậu bắt đầu chao đảo như tên say khướt chẳng còn biết đâu là đường về nhà. Rồi mắt cậu bất ngờ nhắm tịt lại và...... Baekhyun loạng choạng ngã ngay xuống đường.
Đúng lúc đó Taeyeon vô tình thấy ở đằng xa nên chạy tới đỡ Baekhyun, kêu lên thất thanh (Ai nhìn vào cứ tưởng bà ý là người thương của Bún không ấy)
- "Trưởng khoa! trưởng khoa Byun! Anh không sao chứ?" Chị đánh đánh nhẹ vào mặt Baekhyun rồi nhẹ người đặt tay vào cổ để xem tình hình mạch đập và ghé tai sát vào lòng ngực của Baekhyun để nghe nhịp tim
Thật may là Park Chanyeol cũng vừa chạy xe đến trước Bệnh Viện. Lúc ngồi trên xe cậu thấy dáng phía xa trông giống như Baekhyun nhưng khi nhìn thấy cậu ngã xuống thì Chanyeol lại chậm hơn Taeyeon vài bước rồi
Chanyeol lôi tay Taeyeon ra khi cô vừa áp tai sát vào lòng ngực của Baekhyun. Rồi quát lớn vào mặt chị:
"Cô đang làm gì thế? Mau tránh ra!"
Chanyeol khuỵu gối xuống, khom lưng xuống lay lay người Baekhyun "Baekhyun à! Baekhyun! Cậu mau tỉnh lại đi, tôi là Chanyeol đây!"
Gọi mãi Baekhyun vẫn không tỉnh lại. Chanyeol im lặng suy tới tính lui liền quay người lại quàng tay Baekhyun lên cổ mình rồi cổng cậu ấy thật nhanh chạy qua Bệnh Viện phía bên kia đường. Taeyeon cũng lính quýnh chạy theo sau
Chanyeol chạy sợt nhanh vào phòng sơ cứu, đặt nhẹ người Baekhyun xuống giường. Trong khi các bác sĩ đang ồ ạt nháo nhào chạy đến để sơ cứu, kiểm tra tình trạng sức khỏe của Baekhyun nhưng đều bị ngày Park ngăn lại. Cậu kéo rèm cửa lại không cho ai vào rồi lấy từ trong túi áo khoác ra ống Vắc Xin nhỏ. Rồi lại vội chạy ra ngoài với lấy khây sát trùng của chị y tá một cây kim tiêm rồi lại lính quýnh chạy vào nhẹ nhàng tiêm vào tay trái của Baekhyun.
Một lúc sau nhiệt độ cơ thể của Baekhyun cũng dần ổn định lại, cuối cùng nó cũng ngoan ngoản trở về con số 27 rồi. Chanyeol kéo ghế lại gần giường Baekhyun rồi ngồi xuống. Cậu khom người về phía trước vuốt nhẹ lấy mớ tóc mái đang ướt vì mồ hôi rồi lấy khăn lau đi. Cứ ngồi suốt đêm như thế chỉ để ngắm nhìn *Bảo Bối* Thế là ngủ gật lúc nào không hay
Sáng ra Baekhyun uể oải cậu cựa quậy cái đầu vì nó đang đau âm ỉ. Baekhyun tính ngồi dậy nhưng vật gì hơi nặng đè lên bụng cậu khiến cho cậu không thể nhấc nổi người lên. Baekhyun liếc mắt nhìn xuống đó là Park chanyeol nên cậu càng phải mau chóng rời khỏi đây ngay lập tức trước khi Chanyeol dậy. Baekhyun cố nhắc tay Chanyeol ra khỏi bụng mình thật nhẹ rồi khẽ khàng ngồi dậy nhưng kì thực là định mệnh. Chanyeol đã dậy rồi, cậu mở toan đôi mắt rồi nói vọng về phía sau lưng của Baekhyun
"Baekhyun à! Cậu không thể gạt bỏ hận thù được sao?" Chanyeol nhẹ giọng khuyên Baekhyun
Sau khi nghe Chanyeol nói Baekhyun xoay người phắt lại, tự dưng cậu lại cảm thấy tức cười "Park Chanyeol cậu đang đùa ấy hả? Nếu như không giết được ông ta thì tôi thà chết"
Chanyeol càng tiến lại gần sát người Baekhyun, ép cậu ấy vào bước tường. Giọng đầy chân thành, ánh mắt ánh lên sự cầu xin như đang nuôi một hi vọng mong manh.
"Thù hận không giải quyết được gì cả... Hãy buông đi Baekhyun... Tôi xin cậu đấy!"
"Buông?" Baekhyun tròn xoe mắt ngước lên nhìn Chanyeol, cậu nhếch môi rồi cười nhẹ một cái
"Chính ba cậu là người đã giết ba mẹ của tôi, nếu đặc cậu là tôi thì cậu sẽ để yên à! Xin lỗi nhưng tôi đã chịu đựng suốt hơn 10 năm qua rồi"
Baekhyun dùng hết sức đẩy mạnh vai Chanyeol ra khỏi người mình. Ánh mắt đỏ ngầu hằng lên sự giận dữ nhưng cũng xen đâu đó là sự gượng ép bản thân. Dẫu sau Britan cũng là cha của Chanyeol mà! Nếu như cậu ra tay giết ông ta thì chẳng khác nào cậu cũng giống như một con quỷ đang đội lớp người, đang mon mem trong bóng tối để với lấy con mồi? Và Chanyeol chắc sẽ giống như hình ảnh của cậu 10 năm trước không cha, không mẹ, đau đớn tuột cùng của nổi đau.
"Không được Baekhyun! Mày đừng lung lay ý chí! Chỉ có giết hắn mới mang lại ánh sáng cho thế giới này" Baekhyun tự nói với bản thân
Baekhyun kéo tấm màn trong phòng sơ cứu ra, rồi quay lưng bước ra ngoài mặt cho Chanyeol đứng mơ hồ, đôi mắt không còn nhận ra đây là ai nữa. Có phải đó là Byun Baekhyun mà tôi đã từng quen không? Người đang đứng trước mặt tôi lúc này thực sự là cậu ấy sao? Sao có thể như vậy được... Không được! Tất cả chỉ là một giấc mơ thôi... Tỉnh lại thì sẽ không sao nữa rồi!
Chanyeol đứng khựng lại , chân như không vững nữa rồi. Tay cậu rung rung dựa người vào bức tường rồi nước mắt cứ thế mà nhỏ giọt trên gương mặt vô hồn, trắng bệnh của cậu vì mấy hôm nay cậu đâu có chút trong bụng! À, có nước mắt chảy ngược vào bụng nên chắc cũng đã no đi một phần nào rồi nhỉ?
Chanyeol nhắm mắt lại, cậu thở từng hơi thở trong sự sợ hãi. Baekhyun và ba, cậu phải đi về phía ai?
Baekhyun cũng chẳng khá hơn Chanyeol bao nhiêu cả. Dẩu bước đi hiên ngang lướt qua người Chanyeol nhưng khi đã đi khuất xa phòng sơ cứu thì đôi mắt đục ngầu lại chuyển sang long lanh bởi những giọt pha lê vô cớ tuôn ra. Cậu tìm cho mình một chiếc ghế cô đơn, lạnh thấu xương chỉ để ngồi lại khóc cho thỏa với lòng. Sở dĩ sao cậu không khóc trước mặt Park Chanyeol đi? Cậu sợ à! Sợ cậu ấy thấy sự yếu đuối của mình à? Hay cậu tự sợ chính bản thân mình không có đủ can đảm để giết ông ta?
Baekhyun ngẩng đầu lên nhẹ kê đầu dựa ra sau bước tường. Cứ thế mà lim dim đôi mắt cho khóe mắt rơi ra từng vệt nước mặn.
Một hồi lâu sau cậu nhận được cuộc gọi từ số máy lạ. Dù muốn, dù không thì cũng phải nghe máy vì đặc thù nghề nghiệp của cậu là không được tắt máy dưới bất kì tình huống nào nhỡ may có một cuộc phẫu thuật nào gấp thì sao?
Baekhyun mệt mỏi hít một hơi thật sâu rồi mới nghe điện thoại
"Alo" Giọng cậu chẳng còn tí sức sống nào, cứ alo cho có lệ
"Nhóc con! Trò chơi ban nãy vui không?" Một giọng trầm bậc ở đầu dây bên kia phải làm cho người khác phải rùng mình, rợn tóc gáy.
Baekhyun như giật bắn hồn, tim đập loạn xạ. Trong lòng rối như chỉ vò tơ chẳng còn biết đâu là sợi chỉ đâu là sợ tơ. Nhưng 3 giây sau ánh mắt của cậu thay đổi trong nháy mắt, trong đôi mắt đen láy là một sự tàn ác, lạnh đến phát kiếp lên. Đã đến lúc tôi và ông một trong hai chúng ta sẽ chết!
"Thật sự rất vui nhỉ? Đừng bao giờ làm trò đê hèn sai lũ cặn bã của ông đến để nói với tôi những lời chã đâu và đâu như thế! À! quên nữa... "
Baekhyun như mạnh mẽ hẳn lên, cậu dựa thẳng người vào ghế rồi gát chân trái lên gối, giọng của cậu nữa có chút đùa cợt nữa có chút đe dọa
"Tôi có nhờ bọn chúng chuyển vài lời tới ông, không biết ông đã nghe chưa nhỉ?"
Ông ta nhấc điện thoại ra xa, xoay người lại liếc nhìn hai tên kia với đôi mắt lạnh lùng và vô cùng đáng sợ, ông ta còn liếc sơ qua Luhan. Chỉ vài ba giây cũng đủ giết chết một mạng người bằng ánh mắt đáng sợ đến địa ngục của hắn ta.
Rồi hắn xoay người lại rồi kê điện thoại vào tai và tiếp tục nói chuyện với Baekhyun
"Đừng nhiều lời nữa nhóc con. Anh trai đáng thương của mày sắp chết đến nơi rồi"
"Ông dám?" Baekhyun gằn giọng "Đồ máu lạnh!"
Britan cười phá lên, giọng đầy mỉa mai "Ta đã bảo cậu đừng gọi ta như thế rồi mà! Chúng ta cùng một loài như nhau cơ mà, việc gì phải tự hạ nhục nhau như thế phải không?"
--->Hẹn cả nhà tối thứ 7 nha!
Author: My_Hanh
Nhưng Baekhyun cậu không thể cứ nằm mãi ở đây như thế này được, còn đứa bé thì sao?
Baekhyun đành gồng hết sức ngồi dậy. Tay cậu bám lấy thanh lang cang rồi lấy đà đứng dậy, trong đầu Baekhyun chẳng còn có thể nghĩ ra chuyện gì ngoài một màu xám xịt mơ hồ xoáy vào từng sợi nơron thần kinh của cậu. Mắt Baekhyun lờ đờ như người say, tròng trắng đỏ ngầu.
Sau khi đứng đã trụ được và nẩy người dậy thì cậu cũng dần dần lần mò vách tường để đi ra ngoài. Cậu phải mau chóng trở lại Bệnh viện nếu không mẹ Min Gu sẽ lo lắng lắm!
Cuối cùng cũng thoát ra được phía ngoài như lấy lại sức sống. Ôi! Lạnh đến phát run nhưng còn đỡ hơn cái không khí ngột ngạt lạnh đến đáng sợ bên trong hầm để xe. Baekhyun dịnh tay vào tường, Baekhyun lắc lắc cái đầu cho tỉnh táo lại, đôi mắt cậu đỏ ngầu rực cháy như muốn thiêu đốt khung cảnh mùa đông ở hàn vậy.
Nhưng rồi cậu bắt đầu chao đảo như tên say khướt chẳng còn biết đâu là đường về nhà. Rồi mắt cậu bất ngờ nhắm tịt lại và...... Baekhyun loạng choạng ngã ngay xuống đường.
Đúng lúc đó Taeyeon vô tình thấy ở đằng xa nên chạy tới đỡ Baekhyun, kêu lên thất thanh (Ai nhìn vào cứ tưởng bà ý là người thương của Bún không ấy)
- "Trưởng khoa! trưởng khoa Byun! Anh không sao chứ?" Chị đánh đánh nhẹ vào mặt Baekhyun rồi nhẹ người đặt tay vào cổ để xem tình hình mạch đập và ghé tai sát vào lòng ngực của Baekhyun để nghe nhịp tim
Thật may là Park Chanyeol cũng vừa chạy xe đến trước Bệnh Viện. Lúc ngồi trên xe cậu thấy dáng phía xa trông giống như Baekhyun nhưng khi nhìn thấy cậu ngã xuống thì Chanyeol lại chậm hơn Taeyeon vài bước rồi
Chanyeol lôi tay Taeyeon ra khi cô vừa áp tai sát vào lòng ngực của Baekhyun. Rồi quát lớn vào mặt chị:
"Cô đang làm gì thế? Mau tránh ra!"
Chanyeol khuỵu gối xuống, khom lưng xuống lay lay người Baekhyun "Baekhyun à! Baekhyun! Cậu mau tỉnh lại đi, tôi là Chanyeol đây!"
Gọi mãi Baekhyun vẫn không tỉnh lại. Chanyeol im lặng suy tới tính lui liền quay người lại quàng tay Baekhyun lên cổ mình rồi cổng cậu ấy thật nhanh chạy qua Bệnh Viện phía bên kia đường. Taeyeon cũng lính quýnh chạy theo sau
Chanyeol chạy sợt nhanh vào phòng sơ cứu, đặt nhẹ người Baekhyun xuống giường. Trong khi các bác sĩ đang ồ ạt nháo nhào chạy đến để sơ cứu, kiểm tra tình trạng sức khỏe của Baekhyun nhưng đều bị ngày Park ngăn lại. Cậu kéo rèm cửa lại không cho ai vào rồi lấy từ trong túi áo khoác ra ống Vắc Xin nhỏ. Rồi lại vội chạy ra ngoài với lấy khây sát trùng của chị y tá một cây kim tiêm rồi lại lính quýnh chạy vào nhẹ nhàng tiêm vào tay trái của Baekhyun.
Một lúc sau nhiệt độ cơ thể của Baekhyun cũng dần ổn định lại, cuối cùng nó cũng ngoan ngoản trở về con số 27 rồi. Chanyeol kéo ghế lại gần giường Baekhyun rồi ngồi xuống. Cậu khom người về phía trước vuốt nhẹ lấy mớ tóc mái đang ướt vì mồ hôi rồi lấy khăn lau đi. Cứ ngồi suốt đêm như thế chỉ để ngắm nhìn *Bảo Bối* Thế là ngủ gật lúc nào không hay
Sáng ra Baekhyun uể oải cậu cựa quậy cái đầu vì nó đang đau âm ỉ. Baekhyun tính ngồi dậy nhưng vật gì hơi nặng đè lên bụng cậu khiến cho cậu không thể nhấc nổi người lên. Baekhyun liếc mắt nhìn xuống đó là Park chanyeol nên cậu càng phải mau chóng rời khỏi đây ngay lập tức trước khi Chanyeol dậy. Baekhyun cố nhắc tay Chanyeol ra khỏi bụng mình thật nhẹ rồi khẽ khàng ngồi dậy nhưng kì thực là định mệnh. Chanyeol đã dậy rồi, cậu mở toan đôi mắt rồi nói vọng về phía sau lưng của Baekhyun
"Baekhyun à! Cậu không thể gạt bỏ hận thù được sao?" Chanyeol nhẹ giọng khuyên Baekhyun
Sau khi nghe Chanyeol nói Baekhyun xoay người phắt lại, tự dưng cậu lại cảm thấy tức cười "Park Chanyeol cậu đang đùa ấy hả? Nếu như không giết được ông ta thì tôi thà chết"
Chanyeol càng tiến lại gần sát người Baekhyun, ép cậu ấy vào bước tường. Giọng đầy chân thành, ánh mắt ánh lên sự cầu xin như đang nuôi một hi vọng mong manh.
"Thù hận không giải quyết được gì cả... Hãy buông đi Baekhyun... Tôi xin cậu đấy!"
"Buông?" Baekhyun tròn xoe mắt ngước lên nhìn Chanyeol, cậu nhếch môi rồi cười nhẹ một cái
"Chính ba cậu là người đã giết ba mẹ của tôi, nếu đặc cậu là tôi thì cậu sẽ để yên à! Xin lỗi nhưng tôi đã chịu đựng suốt hơn 10 năm qua rồi"
Baekhyun dùng hết sức đẩy mạnh vai Chanyeol ra khỏi người mình. Ánh mắt đỏ ngầu hằng lên sự giận dữ nhưng cũng xen đâu đó là sự gượng ép bản thân. Dẫu sau Britan cũng là cha của Chanyeol mà! Nếu như cậu ra tay giết ông ta thì chẳng khác nào cậu cũng giống như một con quỷ đang đội lớp người, đang mon mem trong bóng tối để với lấy con mồi? Và Chanyeol chắc sẽ giống như hình ảnh của cậu 10 năm trước không cha, không mẹ, đau đớn tuột cùng của nổi đau.
"Không được Baekhyun! Mày đừng lung lay ý chí! Chỉ có giết hắn mới mang lại ánh sáng cho thế giới này" Baekhyun tự nói với bản thân
Baekhyun kéo tấm màn trong phòng sơ cứu ra, rồi quay lưng bước ra ngoài mặt cho Chanyeol đứng mơ hồ, đôi mắt không còn nhận ra đây là ai nữa. Có phải đó là Byun Baekhyun mà tôi đã từng quen không? Người đang đứng trước mặt tôi lúc này thực sự là cậu ấy sao? Sao có thể như vậy được... Không được! Tất cả chỉ là một giấc mơ thôi... Tỉnh lại thì sẽ không sao nữa rồi!
Chanyeol đứng khựng lại , chân như không vững nữa rồi. Tay cậu rung rung dựa người vào bức tường rồi nước mắt cứ thế mà nhỏ giọt trên gương mặt vô hồn, trắng bệnh của cậu vì mấy hôm nay cậu đâu có chút trong bụng! À, có nước mắt chảy ngược vào bụng nên chắc cũng đã no đi một phần nào rồi nhỉ?
Chanyeol nhắm mắt lại, cậu thở từng hơi thở trong sự sợ hãi. Baekhyun và ba, cậu phải đi về phía ai?
Baekhyun cũng chẳng khá hơn Chanyeol bao nhiêu cả. Dẩu bước đi hiên ngang lướt qua người Chanyeol nhưng khi đã đi khuất xa phòng sơ cứu thì đôi mắt đục ngầu lại chuyển sang long lanh bởi những giọt pha lê vô cớ tuôn ra. Cậu tìm cho mình một chiếc ghế cô đơn, lạnh thấu xương chỉ để ngồi lại khóc cho thỏa với lòng. Sở dĩ sao cậu không khóc trước mặt Park Chanyeol đi? Cậu sợ à! Sợ cậu ấy thấy sự yếu đuối của mình à? Hay cậu tự sợ chính bản thân mình không có đủ can đảm để giết ông ta?
Baekhyun ngẩng đầu lên nhẹ kê đầu dựa ra sau bước tường. Cứ thế mà lim dim đôi mắt cho khóe mắt rơi ra từng vệt nước mặn.
Một hồi lâu sau cậu nhận được cuộc gọi từ số máy lạ. Dù muốn, dù không thì cũng phải nghe máy vì đặc thù nghề nghiệp của cậu là không được tắt máy dưới bất kì tình huống nào nhỡ may có một cuộc phẫu thuật nào gấp thì sao?
Baekhyun mệt mỏi hít một hơi thật sâu rồi mới nghe điện thoại
"Alo" Giọng cậu chẳng còn tí sức sống nào, cứ alo cho có lệ
"Nhóc con! Trò chơi ban nãy vui không?" Một giọng trầm bậc ở đầu dây bên kia phải làm cho người khác phải rùng mình, rợn tóc gáy.
Baekhyun như giật bắn hồn, tim đập loạn xạ. Trong lòng rối như chỉ vò tơ chẳng còn biết đâu là sợi chỉ đâu là sợ tơ. Nhưng 3 giây sau ánh mắt của cậu thay đổi trong nháy mắt, trong đôi mắt đen láy là một sự tàn ác, lạnh đến phát kiếp lên. Đã đến lúc tôi và ông một trong hai chúng ta sẽ chết!
"Thật sự rất vui nhỉ? Đừng bao giờ làm trò đê hèn sai lũ cặn bã của ông đến để nói với tôi những lời chã đâu và đâu như thế! À! quên nữa... "
Baekhyun như mạnh mẽ hẳn lên, cậu dựa thẳng người vào ghế rồi gát chân trái lên gối, giọng của cậu nữa có chút đùa cợt nữa có chút đe dọa
"Tôi có nhờ bọn chúng chuyển vài lời tới ông, không biết ông đã nghe chưa nhỉ?"
Ông ta nhấc điện thoại ra xa, xoay người lại liếc nhìn hai tên kia với đôi mắt lạnh lùng và vô cùng đáng sợ, ông ta còn liếc sơ qua Luhan. Chỉ vài ba giây cũng đủ giết chết một mạng người bằng ánh mắt đáng sợ đến địa ngục của hắn ta.
Rồi hắn xoay người lại rồi kê điện thoại vào tai và tiếp tục nói chuyện với Baekhyun
"Đừng nhiều lời nữa nhóc con. Anh trai đáng thương của mày sắp chết đến nơi rồi"
"Ông dám?" Baekhyun gằn giọng "Đồ máu lạnh!"
Britan cười phá lên, giọng đầy mỉa mai "Ta đã bảo cậu đừng gọi ta như thế rồi mà! Chúng ta cùng một loài như nhau cơ mà, việc gì phải tự hạ nhục nhau như thế phải không?"
--->Hẹn cả nhà tối thứ 7 nha!
Author: My_Hanh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.