Fanfic[Chanbaek] Yêu Ma Cà Rồng Thì Sao?
Chương 20: Không, Không Phải Là Ông Đâu Đúng Không?
My_Hanh
18/03/2016
Luhan và Chanyeol đi chơi về rồi và "Pặc
Chân Cong" nhà ta được ông anh tốt bụng giao trọng trách lên phòng gọi
Baekhyun. Còn anh thì vào bếp trổ tài nấu ăn một bữa cho hai đứa em nó
"Ló mắt" chơi.
Chanyeol hí hửng chạy lên phòng tìm Baekhyun nhưng phòng trống trơ không thấy bóng dáng của Bún ở đâu cả. Và vì tò mò mở ngay cửa phòng đối diện, cậu thấy Baekhyun đang nằm trên giường thì trong lòng cũng nhẹ nhõm. Chanyeol sợ lắm cái cảm giác Baekhyun sẽ rời xa cậu trong im lặng. Xem kìa Baekhyun nằm cuộn tròn người như con cú chiếu, tay thì ôm vật gì đó tựa như cái máy ảnh thì phải. Chanyeol nhẹ người ngồi xuống giường, cậu lấy tay sờ vào mái tóc của Baekhyun, miệng Yeol cứ cười mỉm chi khoe vài cái răng bé xinh xinh. Nước mắt của Baekhyun từ trong hốc mắt bỗng rơi ra rồi lăn dài một vệt trên má cậu rồi thấm vào vai áo. Chanyeol liền lấy tay nhẹ nhàng cẩn thận và khéo léo lau đi nước mắt còn đọng lại ở khóe mi. Lại thật cẩn thận lấy máy quay phim ra khỏi tay của Baekhyun rồi kéo chăn đắp cho "bảo bối" (Au: Quan tâm quá đáng làm người khác gato chết mất T-T)
Chanyeol cũng nổi ,áu tái máy tay chân nên cậu cũng tìm tòi ấn thử nút on trên cái máy quay phim. Và rồi màn kịch lần hai lập lại Chanyeol cũng giống như Baekhyun lúc đầu khi nhìn thấy diện mạo bé thơ của Baekhyun chan phải bật cười vì hạnh phúc, lúc đó Chan chỉ ước một điều là được quay lại 20 năm trước cái niên kỉ trẻ con đáng yêu của Baekhyun khi 5 tuổi. Cậu muốn vặn vẹo cái đôi tay bé xinh xinh nghịch ngợm với mớ đồ chơi bếp mà mẹ mua cho, Cậu muốn thơm một cái lên đôi má phúng phính như là mẹ Byun đã từng làm. Thật sự cậu rất muốn, rất muốn được quay lại lúc đó để được nhìn thấy Baekhyun.
-Nhưng rồi khi đoạn video chuyển sang đoạn mẹ Byun tâm sự với đứa con trai bé bỏng của bà thì lúc này mặt Yeol hoảng hốt, cậu lo lắng không biết những gì mà cậu đang chính tay nghe, đang tận mắt thấy là thật được .
Tay Chanyeol run run, tim cậu đập bấn loạn nó không nghe lời chủ của nó nữa rồi. Một lúc sau, Chanyeol mới lấy lại được bình tĩnh cậu lấy hết can đảm để lấy tấm hình từ trong chiếc hộp màu xanh ra. Tấm hình trắng đen cũ kĩ đã ngã vàng khiến cho Chanyeol không còn bình tĩnh thêm một giây nào nữa rồi, cậu cố chớp mắt vài cái để chắc rằng những điều đang hiện ra trước mắt cậu là thật(Au: "Khi con người ta quá cố chấp trông chờ một cái gì đó thì thường họ sẽ tự tìm ảo giác để nép vào nó"). Mồ hôi từ lòng bàn tay Yeol tuôn tay nhiều lắm, miệng cậu ấy luôn lẩm bẩm cái gì đó:
-Không, không thể nào là ông ta được, mặc dù ông ta đối xử với mình không tốt nhưng.........không được mình phải về nhà để hỏi rõ ông ta...
Bỗng có tiếng "Ọt......Ộ......Ọt......" phát ra làm cho Chanyeol giật bắn người sợ hãi rồi như một phản xạ Chanyeol lấy tấm ảnh cất nhanh vào túi áo khoát. Thì ra thì tiếng động bất thình lình ấy phát ra từ cái bụng đói meo của Baekhyun đấy, quả khổ bị Chanyeol với anh Luhan bỏ đói nguyên ngày cơ mà. Chanyeol lay lay người Baekhyun
-Baekhyun...Baekhyun à! dậy mau lên
Baekhyun uể oải ưởng mình ngồi dậy mắt vẫn còn nhắm tịt nhưng mà cái mỏ đã chu ra 1m rồi cái lại hếch hếch hít mùi thơm từ dưới bếp bay lên. Giỡ trò ỏng ẹo với Yeol nhà ta Hyun mè nheo
-Chanyeol à! cậu về rồi đó hả? có đồ ăn gì chưa? đói bụng quá à....Ôi đói chết mất (Au: Nói chuyện dễ thương chưa kìa!)
Yeol dùng ngón trỏ đẩy yêu vào tráng Baek một cái "Có rồi....mau xuống ăn đi"
-À. mà tớ có chuyện gấp ở nhà, chắc tối nay tớ không ở lại được
-Ơ (Đơ người 360 độ) Giờ này cũng tối rồi mà còn tàu đi mà về với lại vé máy bay cậu phải đặc trước vài hôm mới có
Vậy mình đi tàu điện ngầm về vậy
-Hay cậu lấy xe mình về đi
-Rồi mai sao cậu về được?
-(Cười tít mắt) Không sao mai mình đi tàu về là được. Cậu đang gấp mà thì cứ về trước đi, tớ không sao đâu.
-Vậy cho mình mượn chìa khóa đi
-um...um... chìa khóa để đâu rồi ta? chờ xíu suy nghĩ lại cái....(3 phút sau) a...hình như là mình để chìa khóa ở ngoài phòng khách ấy
-Ừa... mình về trước đây...cám ơn cậu nhé!
Chanyeol phóng xe thật nhanh về phía Seoul ngoài trời bắt đầu đổ mưa, mưa to lắm nhưng Yeol vẫn chạy với tốc độ nhanh chớp nhoáng, chân cậu cứ đạp mạnh ga, mắt đâm chiêu nữa tức giận nữa mất bình tĩnh nhìn châm châm về phía trước. tay Chanyeol cầm thật chặt vô lăng. Cậu lướt một mạch về đến nhà khi chưa đầy 1 tiếng đồng hồ trong khi Baekhyun phải mất hơn một giờ đồng hồ. Dừng xe trước cổng Chanyeol lao ra ngoài bấm chuông inh ỏi mặc dù trời đang mưa cậu cũng chả màng đến chuyện lạnh hay ướt gì nữa. Tiếng mưa lách tách hòa vào tiếng chuông inh ỏi làm cho gia chủ chẳng tài nào kiên nhẫn ngồi trong nhà được nữa.
Một lúc sau có một người đàn ông chừng trên dưới 50 tay cầm ô ra mở cổng cho cậu. Ông ta nhìn thấy Chanyeol chỉ nhếch môi rồi tỏ lòng "cáo già" quan tâm thằng nhóc đang nhìn mình với con mắt hận thù nhưng ẩn sâu là sự cầu xin
-Chịu về nhà rồi à? con trai của ta?
Chanyeol hí hửng chạy lên phòng tìm Baekhyun nhưng phòng trống trơ không thấy bóng dáng của Bún ở đâu cả. Và vì tò mò mở ngay cửa phòng đối diện, cậu thấy Baekhyun đang nằm trên giường thì trong lòng cũng nhẹ nhõm. Chanyeol sợ lắm cái cảm giác Baekhyun sẽ rời xa cậu trong im lặng. Xem kìa Baekhyun nằm cuộn tròn người như con cú chiếu, tay thì ôm vật gì đó tựa như cái máy ảnh thì phải. Chanyeol nhẹ người ngồi xuống giường, cậu lấy tay sờ vào mái tóc của Baekhyun, miệng Yeol cứ cười mỉm chi khoe vài cái răng bé xinh xinh. Nước mắt của Baekhyun từ trong hốc mắt bỗng rơi ra rồi lăn dài một vệt trên má cậu rồi thấm vào vai áo. Chanyeol liền lấy tay nhẹ nhàng cẩn thận và khéo léo lau đi nước mắt còn đọng lại ở khóe mi. Lại thật cẩn thận lấy máy quay phim ra khỏi tay của Baekhyun rồi kéo chăn đắp cho "bảo bối" (Au: Quan tâm quá đáng làm người khác gato chết mất T-T)
Chanyeol cũng nổi ,áu tái máy tay chân nên cậu cũng tìm tòi ấn thử nút on trên cái máy quay phim. Và rồi màn kịch lần hai lập lại Chanyeol cũng giống như Baekhyun lúc đầu khi nhìn thấy diện mạo bé thơ của Baekhyun chan phải bật cười vì hạnh phúc, lúc đó Chan chỉ ước một điều là được quay lại 20 năm trước cái niên kỉ trẻ con đáng yêu của Baekhyun khi 5 tuổi. Cậu muốn vặn vẹo cái đôi tay bé xinh xinh nghịch ngợm với mớ đồ chơi bếp mà mẹ mua cho, Cậu muốn thơm một cái lên đôi má phúng phính như là mẹ Byun đã từng làm. Thật sự cậu rất muốn, rất muốn được quay lại lúc đó để được nhìn thấy Baekhyun.
-Nhưng rồi khi đoạn video chuyển sang đoạn mẹ Byun tâm sự với đứa con trai bé bỏng của bà thì lúc này mặt Yeol hoảng hốt, cậu lo lắng không biết những gì mà cậu đang chính tay nghe, đang tận mắt thấy là thật được .
Tay Chanyeol run run, tim cậu đập bấn loạn nó không nghe lời chủ của nó nữa rồi. Một lúc sau, Chanyeol mới lấy lại được bình tĩnh cậu lấy hết can đảm để lấy tấm hình từ trong chiếc hộp màu xanh ra. Tấm hình trắng đen cũ kĩ đã ngã vàng khiến cho Chanyeol không còn bình tĩnh thêm một giây nào nữa rồi, cậu cố chớp mắt vài cái để chắc rằng những điều đang hiện ra trước mắt cậu là thật(Au: "Khi con người ta quá cố chấp trông chờ một cái gì đó thì thường họ sẽ tự tìm ảo giác để nép vào nó"). Mồ hôi từ lòng bàn tay Yeol tuôn tay nhiều lắm, miệng cậu ấy luôn lẩm bẩm cái gì đó:
-Không, không thể nào là ông ta được, mặc dù ông ta đối xử với mình không tốt nhưng.........không được mình phải về nhà để hỏi rõ ông ta...
Bỗng có tiếng "Ọt......Ộ......Ọt......" phát ra làm cho Chanyeol giật bắn người sợ hãi rồi như một phản xạ Chanyeol lấy tấm ảnh cất nhanh vào túi áo khoát. Thì ra thì tiếng động bất thình lình ấy phát ra từ cái bụng đói meo của Baekhyun đấy, quả khổ bị Chanyeol với anh Luhan bỏ đói nguyên ngày cơ mà. Chanyeol lay lay người Baekhyun
-Baekhyun...Baekhyun à! dậy mau lên
Baekhyun uể oải ưởng mình ngồi dậy mắt vẫn còn nhắm tịt nhưng mà cái mỏ đã chu ra 1m rồi cái lại hếch hếch hít mùi thơm từ dưới bếp bay lên. Giỡ trò ỏng ẹo với Yeol nhà ta Hyun mè nheo
-Chanyeol à! cậu về rồi đó hả? có đồ ăn gì chưa? đói bụng quá à....Ôi đói chết mất (Au: Nói chuyện dễ thương chưa kìa!)
Yeol dùng ngón trỏ đẩy yêu vào tráng Baek một cái "Có rồi....mau xuống ăn đi"
-À. mà tớ có chuyện gấp ở nhà, chắc tối nay tớ không ở lại được
-Ơ (Đơ người 360 độ) Giờ này cũng tối rồi mà còn tàu đi mà về với lại vé máy bay cậu phải đặc trước vài hôm mới có
Vậy mình đi tàu điện ngầm về vậy
-Hay cậu lấy xe mình về đi
-Rồi mai sao cậu về được?
-(Cười tít mắt) Không sao mai mình đi tàu về là được. Cậu đang gấp mà thì cứ về trước đi, tớ không sao đâu.
-Vậy cho mình mượn chìa khóa đi
-um...um... chìa khóa để đâu rồi ta? chờ xíu suy nghĩ lại cái....(3 phút sau) a...hình như là mình để chìa khóa ở ngoài phòng khách ấy
-Ừa... mình về trước đây...cám ơn cậu nhé!
Chanyeol phóng xe thật nhanh về phía Seoul ngoài trời bắt đầu đổ mưa, mưa to lắm nhưng Yeol vẫn chạy với tốc độ nhanh chớp nhoáng, chân cậu cứ đạp mạnh ga, mắt đâm chiêu nữa tức giận nữa mất bình tĩnh nhìn châm châm về phía trước. tay Chanyeol cầm thật chặt vô lăng. Cậu lướt một mạch về đến nhà khi chưa đầy 1 tiếng đồng hồ trong khi Baekhyun phải mất hơn một giờ đồng hồ. Dừng xe trước cổng Chanyeol lao ra ngoài bấm chuông inh ỏi mặc dù trời đang mưa cậu cũng chả màng đến chuyện lạnh hay ướt gì nữa. Tiếng mưa lách tách hòa vào tiếng chuông inh ỏi làm cho gia chủ chẳng tài nào kiên nhẫn ngồi trong nhà được nữa.
Một lúc sau có một người đàn ông chừng trên dưới 50 tay cầm ô ra mở cổng cho cậu. Ông ta nhìn thấy Chanyeol chỉ nhếch môi rồi tỏ lòng "cáo già" quan tâm thằng nhóc đang nhìn mình với con mắt hận thù nhưng ẩn sâu là sự cầu xin
-Chịu về nhà rồi à? con trai của ta?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.