(Fanfic Exo) - Oppa À, Anh Là Cuộc Đời Của Em
Chương 46
Yoona
25/02/2017
Anh vuốt ve từ trên xuống dưới, không bỏ sót 1 chỗ nào. Cho đến khi người cô căng cứng anh mới thôi.
- Ưm, Sehun à. Em thực sự rất khó chịu. - vì bị kích thích nên toàn thân nó nóng lên. Hô hấp cũng dồn dập hơn. Giọng nói cũng thay đổi. Tiếng nó cũng thay bằng tiếng rên. Khi nó nhận ra thì đã thấy người đàn ông phía trên đã mất hoàn toàn lí trí rồi. Bây giờ người anh nóng rực và ở dưới nó có thêt cảm nhận được vật đó đang dựng thẳng đứng. Chỉ chờ xông vào.
Nghe thấy tiếng rên kiều diễm của nó càng khiến cho anh bị kích thích. Khi đã thấy nó sẵn sàng, anh bắt đầu tiến vào từng chút một vì sợ cô bị đau.
Nó cũng nghe mọi người nói lần đầu thì thường rất đau nhưng ko ngờ lại đau đến mức này.
- Em đau. Anh nhẹ thôi- nó đau đến mức mặt trắng bệch.
- Anh xin lỗi. Em cố chịu 1 tí nhé?- anh nhìn thấy nó như thế thì cảm thấy rất đau lòng nhưng bây giờ không thể rút ra được.
Đợi 1 lúc sau thì nó cũng đã tiếp nhânh được có 1 thứ như cái chày chọc vào trong bụng mình. Cảm giác đau đớn biến mất và thay vào đấy chỉ còn lại cảm giác sung sướng. Trong phòng giờ chỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc của đàn ông và tiếng rên của phụ nữ.
-------------------
Nửa đêm.
Sau khi kích tình qua. Anh ôm nó nằm ngủ. Đợi đến khi hô hấp của anh ổn định nó mới mở mắt ra. Nhìn người đàn ông nằm bên cạnh mình mà nó không kìm được nước mắt. Vậy là nó đã thỏa mãn rồi. Nó đã trao đêm đầu tiên của mình cho người đàn ông mà nó yêu thương nhất.
Nó nhẹ nhàng đặt tay anh sang chỗ khác. Nhẹ nhàng rời giường. Nhưng vừa bước xuống giường thì nó đã lảo đảo ngã. May mà nó bám được vào cạnh giường nên không gây ra tiếng động. Nhặt quần áo rơi trên đất rồi lấy vali đặt sẵn ra ngoài. Nó lấy lá thư mà mình đã viết từ hôm qua để ra cạnh bàn cho anh. Tiến đến lại gần giường, nhìn anh lần cuối rồi khẽ đặt 1 nụ hôn lên môi anh - người con trai mà nó đã yêu bằng cả sinh mạng. Từ hôm nay nó sẽ không còn được nhìn thấy anh cười, được nấu cho anh từng bữa ăn, được anh quan tâm lo lắng nữa. Nghĩ đến đấy thôi cũng đã đủ làm cho tim nó đau đến nghẹt thở. Lau hàng nước mắt đi. Nó nhìn kĩ anh một lần cuối rồi quay lưng bước đi.
--------------
Sáng.
Những tia nắng ấm áp đang chiếu xuyên qua chiếc rèm cửa màu trắng kia làm anh thức giấc. Nhìn sang bên cạnh không thấy nó đâu, anh mỉm cười nghĩ chắc là nó đang nấu bữa sáng. Lại nhìn đến vệt máu đỏ thẫm ở trên giường càng làm anh hạnh phúc hơn. Anh đã cũng người con gái mình yêu chạm đến ranh giới ấy chứng tỏ cô đã hoàn toàn tin tưởng anh. Bước vào phòng vệ sinh với tâm trạnh vui vẻ để làm vệ sinh cá nhân. Xong xuôi anh bước đến phòng bếp tìm nó. Mở cửa ra không thấy nó đâu, anh ngạc nhiên. Chẳng lẽ là đi mua đồ ăn sáng. Không thêt nào! Jung Jin không bao giờ mua đồ ăn sáng ở ngoài cả. Anh tìm khắp nhà cũng không thấy bóng dáng nó đâu. Gọi điện thì không nghe máy. Trong lòng anh bất chợt dâng lên một sự bất an mãnh liệt. Anh đi vào phòng ngủ, mở tủ quần áo của nó ra. Không thấy 1 tí quần áo nào cả. Tủ rỗng không ngoại trừ quần áo của anh. Bàn trang điểm và phòng sách cũng thế. Bất giác anh nhìn thấy tờ giấy ở cạnh bàn. Anh liền lấy lên đọc.
-------
Hôm nay mk chỉ đăng đến đây thôi. Ngày mai mk sẽ đăng tiếp cho hoàn chỉnh.
- Ưm, Sehun à. Em thực sự rất khó chịu. - vì bị kích thích nên toàn thân nó nóng lên. Hô hấp cũng dồn dập hơn. Giọng nói cũng thay đổi. Tiếng nó cũng thay bằng tiếng rên. Khi nó nhận ra thì đã thấy người đàn ông phía trên đã mất hoàn toàn lí trí rồi. Bây giờ người anh nóng rực và ở dưới nó có thêt cảm nhận được vật đó đang dựng thẳng đứng. Chỉ chờ xông vào.
Nghe thấy tiếng rên kiều diễm của nó càng khiến cho anh bị kích thích. Khi đã thấy nó sẵn sàng, anh bắt đầu tiến vào từng chút một vì sợ cô bị đau.
Nó cũng nghe mọi người nói lần đầu thì thường rất đau nhưng ko ngờ lại đau đến mức này.
- Em đau. Anh nhẹ thôi- nó đau đến mức mặt trắng bệch.
- Anh xin lỗi. Em cố chịu 1 tí nhé?- anh nhìn thấy nó như thế thì cảm thấy rất đau lòng nhưng bây giờ không thể rút ra được.
Đợi 1 lúc sau thì nó cũng đã tiếp nhânh được có 1 thứ như cái chày chọc vào trong bụng mình. Cảm giác đau đớn biến mất và thay vào đấy chỉ còn lại cảm giác sung sướng. Trong phòng giờ chỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc của đàn ông và tiếng rên của phụ nữ.
-------------------
Nửa đêm.
Sau khi kích tình qua. Anh ôm nó nằm ngủ. Đợi đến khi hô hấp của anh ổn định nó mới mở mắt ra. Nhìn người đàn ông nằm bên cạnh mình mà nó không kìm được nước mắt. Vậy là nó đã thỏa mãn rồi. Nó đã trao đêm đầu tiên của mình cho người đàn ông mà nó yêu thương nhất.
Nó nhẹ nhàng đặt tay anh sang chỗ khác. Nhẹ nhàng rời giường. Nhưng vừa bước xuống giường thì nó đã lảo đảo ngã. May mà nó bám được vào cạnh giường nên không gây ra tiếng động. Nhặt quần áo rơi trên đất rồi lấy vali đặt sẵn ra ngoài. Nó lấy lá thư mà mình đã viết từ hôm qua để ra cạnh bàn cho anh. Tiến đến lại gần giường, nhìn anh lần cuối rồi khẽ đặt 1 nụ hôn lên môi anh - người con trai mà nó đã yêu bằng cả sinh mạng. Từ hôm nay nó sẽ không còn được nhìn thấy anh cười, được nấu cho anh từng bữa ăn, được anh quan tâm lo lắng nữa. Nghĩ đến đấy thôi cũng đã đủ làm cho tim nó đau đến nghẹt thở. Lau hàng nước mắt đi. Nó nhìn kĩ anh một lần cuối rồi quay lưng bước đi.
--------------
Sáng.
Những tia nắng ấm áp đang chiếu xuyên qua chiếc rèm cửa màu trắng kia làm anh thức giấc. Nhìn sang bên cạnh không thấy nó đâu, anh mỉm cười nghĩ chắc là nó đang nấu bữa sáng. Lại nhìn đến vệt máu đỏ thẫm ở trên giường càng làm anh hạnh phúc hơn. Anh đã cũng người con gái mình yêu chạm đến ranh giới ấy chứng tỏ cô đã hoàn toàn tin tưởng anh. Bước vào phòng vệ sinh với tâm trạnh vui vẻ để làm vệ sinh cá nhân. Xong xuôi anh bước đến phòng bếp tìm nó. Mở cửa ra không thấy nó đâu, anh ngạc nhiên. Chẳng lẽ là đi mua đồ ăn sáng. Không thêt nào! Jung Jin không bao giờ mua đồ ăn sáng ở ngoài cả. Anh tìm khắp nhà cũng không thấy bóng dáng nó đâu. Gọi điện thì không nghe máy. Trong lòng anh bất chợt dâng lên một sự bất an mãnh liệt. Anh đi vào phòng ngủ, mở tủ quần áo của nó ra. Không thấy 1 tí quần áo nào cả. Tủ rỗng không ngoại trừ quần áo của anh. Bàn trang điểm và phòng sách cũng thế. Bất giác anh nhìn thấy tờ giấy ở cạnh bàn. Anh liền lấy lên đọc.
-------
Hôm nay mk chỉ đăng đến đây thôi. Ngày mai mk sẽ đăng tiếp cho hoàn chỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.