(Fanfic Exo) - Oppa À, Anh Là Cuộc Đời Của Em
Chương 4: Hồi Tưởng Quá Khứ.
Yoona
06/10/2016
Chap này mk viết bằng ngôi thứ nhất nhé m.n----------------------------------------------------------------------------------------------------
Tối, 10h
Tôi gấp chiếc máy tính lại rồi vươn vai vài cái. Tối nào tôi cx phải làm sổ sách nhưng hôm nay sổ sách đặc biệt nhiều nên tôi cx hơi mệt mỏi. Nhìn đồng hồ rồi tôi quyết định sẽ đi ra bờ sông Hàn ngồi vậy. Từ khi đến đây, tôi đặc biệt có thói quen này mà mãi ko thể thay đổi. Kể cả lúc thi tôi cx mang sách vở ra đây học cho thoải mái. Tối hôm nào cx vậy, ko chạy bộ thì sẽ đi dạo ngắm cảnh. Nó đã trở thành 1 thói quen của tôi rồi. Khóa cửa nhà lại rồi bắt đầu rảo bước. Tiết trời mùa thu về đêm hơi se lạnh. Ko giống như ở Việt Nam, 10h tối rồi mà trời vẫn còn nóng hầm hập như cái lò bát quái. Nhà tôi chỉ cách sông Hàn có 1 đoạn. Đi bộ mất tầm khoảng 15-20 phút là cùng.Ra đến bờ sông Hàn, tôi ngồi xuống vị trí quen thuộc của mk. Lấy ra nghe nhạc. Vừa ngồi tôi vừa ngẫm nghĩ về những gì đã xảy ra. Từ lúc tôi ôm mộng đc sang Hàn Quốc để làm người nổi tiếng, 1 ngôi sao k-pop đến khi tôi thật sự đc đi du học. Tôi còn thề trước lúc đi là sẽ làm 1 ngôi sao nổi tiếng tầm cỡ quốc tế nữa chứ, thật buồn cười. Đến lúc sang đây mới biết thực sự là rấ khó để hòa đồng vào cuộc sống ở bên này. 2 tuần đầu tiên, bố tôi sang đây cùng tôi để sắp xếp chỗ ở và làm thủ tục nhập học cho tôi. Hết 2 tuần, bố phải về vì bên nhà còn có việc đang cần bố giải quyết. Khi bố tôi về đc 1 thời gian, tôi bắt đầu bắt nhịp đc với cuộc sống. Hằng ngày chỉ có đi học, về nhà rồi đi ngủ, lúc rảnh thì đi chơi, chả có việc gì để làm. Nhưng tôi lại nghĩ sang bên này thì mk phải vận động đi chứ, chả lẽ cứ để bố phải gửi tiền sang mãi sao. Thực ra thì nhà tôi cx thuộc vào loại khá giả nhưng tính tôi là đứa tự lập, tôi ko thích dựa dẫm quá nhiều vào bố mẹ, vậy là tôi bắt đầu đi tìm việc làm thêm. Mấy ngày đầu, tôi đi khắp nơi mà ko có ai chịu nhận vào làm việc. Tôi bắt đầu thấy nản nhưng sau cùng tôi cx tìm đc 1 công việc mà tôi cho là khá thích hợp với tôi. Phụ bếp cho 1 nhà hàng. Cx bắt đầu từ đấy mà tôi có thể học đc cách nấu 1 số món ăn của Hàn Quốc. Đi làm đc 2 năm thì tôi đã có đủ tiền để mở đc 1 nhà hàng nhỏ. Tôi gọi điện vè nhà ns với bố mẹ thì họ cx đồng ý và còn giúp tôi về chuyện tiền bạc và cách quản lí nhà hàng. Ban đầu tôi rất hào hứng nhưng cx chả có khách mấy, vậy là tôi bắt đầu thấy chán nản. Nhưng may sao tôi lại đc 1 người anh họ rất có năng khiếu trong việc kinh doanh tư vấn. Và thế là tôi bắt đầu làm theo. Kết quả khá là khả quan. Vậy là nhà hàng của tôi bắt đầu đông khách lên. Đến bây h thì tôi cx ko phải lo nghĩ gì nữa. 21 tuổi, có sự nghiệp và kiến thức trong tay, tôi còn phải lo nghĩ gì nữa. Chỉ có điều là bố mẹ và chị tôi cứ giục tôi phải có người yêu sớm đi. Bố mẹ nhà người ta thì cấm con mk yêu còn bố mẹ tôi thì lại bắt tôi phải tìm người yêu, đúng là bó tay. Nhưng mỗi lần nhắc tới việc này hầu như tôi đều lảng đi. Tôi chưa học xong nên cx chưa nghĩ đến việc yêu đương làm gì. Đến lúc tôi học xong đại học thì cx vẫn còn trẻ chán, mới có 22 tuổi. Thế nên tôi cx chả nghĩ nhiều làm gì. Tôi có 1 người bn thân bên này, cô ấy là con lai Hàn-Anh. Cô ấy rất xinh, tên cô ấy là Lee Hee Soon. Cô ấy cx giúp tôi rất nhiều trong công việc. và cx như là cuộc sống. Đang mải nghĩ ngợi thì chợt có tiếng ai đó vang lên, tôi quay ra nhìn, thì ra là chú cảnh sát.
- Xin lỗi nhưng tôi thấy cô đang ngồi thẫn thờ 1 mk. H này cx đã muộn rồi. Cô nên về nhà để đảm bảo an toàn.
- Vâng, tôi biết rồi, ca,r ơn anh nhiều.
Thế rồi tôi đi về nhà ngủ để ngày mai còn bắt đầu ngày mới. Bỏ lại hết những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu và tôi chìm vào giấc ngủ.
Tối, 10h
Tôi gấp chiếc máy tính lại rồi vươn vai vài cái. Tối nào tôi cx phải làm sổ sách nhưng hôm nay sổ sách đặc biệt nhiều nên tôi cx hơi mệt mỏi. Nhìn đồng hồ rồi tôi quyết định sẽ đi ra bờ sông Hàn ngồi vậy. Từ khi đến đây, tôi đặc biệt có thói quen này mà mãi ko thể thay đổi. Kể cả lúc thi tôi cx mang sách vở ra đây học cho thoải mái. Tối hôm nào cx vậy, ko chạy bộ thì sẽ đi dạo ngắm cảnh. Nó đã trở thành 1 thói quen của tôi rồi. Khóa cửa nhà lại rồi bắt đầu rảo bước. Tiết trời mùa thu về đêm hơi se lạnh. Ko giống như ở Việt Nam, 10h tối rồi mà trời vẫn còn nóng hầm hập như cái lò bát quái. Nhà tôi chỉ cách sông Hàn có 1 đoạn. Đi bộ mất tầm khoảng 15-20 phút là cùng.Ra đến bờ sông Hàn, tôi ngồi xuống vị trí quen thuộc của mk. Lấy ra nghe nhạc. Vừa ngồi tôi vừa ngẫm nghĩ về những gì đã xảy ra. Từ lúc tôi ôm mộng đc sang Hàn Quốc để làm người nổi tiếng, 1 ngôi sao k-pop đến khi tôi thật sự đc đi du học. Tôi còn thề trước lúc đi là sẽ làm 1 ngôi sao nổi tiếng tầm cỡ quốc tế nữa chứ, thật buồn cười. Đến lúc sang đây mới biết thực sự là rấ khó để hòa đồng vào cuộc sống ở bên này. 2 tuần đầu tiên, bố tôi sang đây cùng tôi để sắp xếp chỗ ở và làm thủ tục nhập học cho tôi. Hết 2 tuần, bố phải về vì bên nhà còn có việc đang cần bố giải quyết. Khi bố tôi về đc 1 thời gian, tôi bắt đầu bắt nhịp đc với cuộc sống. Hằng ngày chỉ có đi học, về nhà rồi đi ngủ, lúc rảnh thì đi chơi, chả có việc gì để làm. Nhưng tôi lại nghĩ sang bên này thì mk phải vận động đi chứ, chả lẽ cứ để bố phải gửi tiền sang mãi sao. Thực ra thì nhà tôi cx thuộc vào loại khá giả nhưng tính tôi là đứa tự lập, tôi ko thích dựa dẫm quá nhiều vào bố mẹ, vậy là tôi bắt đầu đi tìm việc làm thêm. Mấy ngày đầu, tôi đi khắp nơi mà ko có ai chịu nhận vào làm việc. Tôi bắt đầu thấy nản nhưng sau cùng tôi cx tìm đc 1 công việc mà tôi cho là khá thích hợp với tôi. Phụ bếp cho 1 nhà hàng. Cx bắt đầu từ đấy mà tôi có thể học đc cách nấu 1 số món ăn của Hàn Quốc. Đi làm đc 2 năm thì tôi đã có đủ tiền để mở đc 1 nhà hàng nhỏ. Tôi gọi điện vè nhà ns với bố mẹ thì họ cx đồng ý và còn giúp tôi về chuyện tiền bạc và cách quản lí nhà hàng. Ban đầu tôi rất hào hứng nhưng cx chả có khách mấy, vậy là tôi bắt đầu thấy chán nản. Nhưng may sao tôi lại đc 1 người anh họ rất có năng khiếu trong việc kinh doanh tư vấn. Và thế là tôi bắt đầu làm theo. Kết quả khá là khả quan. Vậy là nhà hàng của tôi bắt đầu đông khách lên. Đến bây h thì tôi cx ko phải lo nghĩ gì nữa. 21 tuổi, có sự nghiệp và kiến thức trong tay, tôi còn phải lo nghĩ gì nữa. Chỉ có điều là bố mẹ và chị tôi cứ giục tôi phải có người yêu sớm đi. Bố mẹ nhà người ta thì cấm con mk yêu còn bố mẹ tôi thì lại bắt tôi phải tìm người yêu, đúng là bó tay. Nhưng mỗi lần nhắc tới việc này hầu như tôi đều lảng đi. Tôi chưa học xong nên cx chưa nghĩ đến việc yêu đương làm gì. Đến lúc tôi học xong đại học thì cx vẫn còn trẻ chán, mới có 22 tuổi. Thế nên tôi cx chả nghĩ nhiều làm gì. Tôi có 1 người bn thân bên này, cô ấy là con lai Hàn-Anh. Cô ấy rất xinh, tên cô ấy là Lee Hee Soon. Cô ấy cx giúp tôi rất nhiều trong công việc. và cx như là cuộc sống. Đang mải nghĩ ngợi thì chợt có tiếng ai đó vang lên, tôi quay ra nhìn, thì ra là chú cảnh sát.
- Xin lỗi nhưng tôi thấy cô đang ngồi thẫn thờ 1 mk. H này cx đã muộn rồi. Cô nên về nhà để đảm bảo an toàn.
- Vâng, tôi biết rồi, ca,r ơn anh nhiều.
Thế rồi tôi đi về nhà ngủ để ngày mai còn bắt đầu ngày mới. Bỏ lại hết những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu và tôi chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.