Chương 57
diệp chuột
26/10/2015
Tôi tỉnh dậy khi trời đã sập tối. Khẽ quay sang nhìn Sehun, cậu ấy
vẫn đang ngủ rất ngon lành. Tôi khẽ mỉm cười, vuốt nhẹ má cậu ấy. Nó vẫn hơi ấm. Phải làm cậu ấy hạ sốt đã. Chợt nhớ ra gì đó tôi liền quay
người với lấy chiếc điện thoại trên bàn.
Khoảng 1 tiếng sau
"Cộc... cộc..." tiếng gõ cửa vang lên. Tôi khập khễnh bước ra mở cửa.
"Hì" tôi cười
"Hì cái gì mà hì! Mày biết t không thích đến đây sao lại cứ kéo t đến thế.!" Phương hét lên. Tôi nhăn mặt rồi ra dấu im lặng.
"Suỵt! Cậu ấy đang ngủ!"
"Tình cảm quá ha! Thế mà lần trước còn có con nào nói chia tay này nọ cơ mà". Nó bĩu môi nhìn tôi
"Đây! Tất cả đồ mày cần đấy! Giờ tao về được chưa. Tao không muốn ở lại đây lâu" nhỏ vứt đống đồ vào tay tôi
"Ây từ từ,mày phải giúp tao chứ. Chân tao đang đau mà"
"Chân đau thì kệ mày cho mày chết! Tao khô muốn phí thời gian để làm mấy cái vô bổ để bồi đắp tình cảm của mày với Sehun đâu" nó dứt lời định bước đi. Tôi vội kéo nó lại:
"Mày giúp tao đi! Lúc nãy tao có hỏi Suho oppa rồi, ngoại trừ Sehun ra cả nhóm phải tập đến tối muộn mới về cơ nên mày không phải lo."
"Thật không?" nó nghi ngờ, liếc mắt nhìn tôi. Tôi gật gật đầu.
"Thế thì ok!" nó búng tay. Bỗng nhớ ra điều gì đó, nó quát tôi
"Mà sao mày cứ nhắc đến cái tên đó thế nhờ"
"Tao có nhắc đến ai đâu. Có mỗi Suho oppa thôi mà?" tôi tròn mắt nhìn nó.
"Thôi kệ đi" nó phẩy tay rồi đi vào nhà
----------------------------------------------------
"Rồi như nào nữa?" Phương vừa tỉa rau củ vừa nói.
"Cho nó vào nồi hầm cùng gà là xong." Jun ngồi trên sopha nói vọng ra.
"Xong!" Phương reo lên sung sướng, ngồi phịch xuống ghế, dựt lấy snack trên tay Jun cho vào miệng. Nấu ăn quả là công việc không tưởng với cô! Nói đúng ra, Phương cũng không phải là không biết nấu ăn chỉ là Jun quá kĩ tính. Nó đứng cạnh cô chỉ này chỉ nọ nào là cho nhiều muối quá, ít đường đi, thêm thứ này thứ nọ vào,... Cô biết Jun biết Sehun khẩu vị như nào và nó muốn nồi hầm canh này hoàn hảo, chứa đựng tình yêu của nó với Sehun. Thế nên cô phải làm bồ câu đưa thư cho hai người họ.
Hai người đùa nghịch một lúc lâu sau thì Jun liền đi vào phòng Sehun. Ý muốn xem Sehun còn sốt không? Con Phương thì có một nhiệm vụ vô cùng quan trọng khác, đó là xem nồi canh đã xong chưa và phải múc nó vào bát.
Nghe thấy tiếng cửa phòng mở, Phương nghĩ rằng Jun từ phòng Sehun ra nên nói to:
"Được rồi đấy! Mày mang vào cho người yêu dấu của mày đi". Thấy không ai trả lời, cô ngạc nhiên, cầm bát canh nóng trên tay xoay người lại:
"Con kia, mày có vấn đề với tai à?" nhưng khi quay người lại, cô như chết lặng khi nhìn người trước mặt.
Baekhyun đứng trước phòng bếp, ngẩn người nhìn cô. Hình bóng nà anh thương nhớ bấy lâu nay lại hiện ra trước mắt anh. Không phải ở trên sân khấu âm nhạc, không phải ở ngoài đường mà ở trong nhà của anh. Tim anh khẽ nhói lên, định mở miệng nói gì đó thì
"Choang!" Phương đánh rơi bát canh nóng trên tay xuống. Nước canh nóng bắn lên chân cô, làm một vùng chân ửng đỏ. Anh hốt hoảng tiến đến chỗ cô, cúi người bế thốc cô lên, nhanh chóng bước vào phòng tắm. Phương vẫn chưa hết sốc, đôi chân cô mặc dù đã ửng đỏ nhưng dường như coi không có cảm giác. Cho đến khi có một làn nước lạnh xối đến chân mình, cô mới cảm nhận được cái bỏng rát ở nơi mu bàn chân.
"Có chuyện gì thế?" Jun và Sehun vỗi vã chạy đến nhà tắm. Nhibf thấy cảnh tượng Phương ngồi trên nắp bồn cầu, đôi chân ửng đỏ đang được Baekhyun rửa bằng vòi sen thì hết sức kinh ngạc.
"Hyung, sao anh ở đây?" Sehun ngạc nhiên hỏi
"Sehun lấy cho anh hộp cấp cứu rồi để lên bàn đi"
"Nhưng hyung à..."
"Anh nói thì làm đi" anh gắt lên. Sehun im lặng không nói gì dìu Jun đang kinh ngạc kia ra ghế, rồi mình đi lấy hộp cứu thương. Sau khi hoàn thành, cậu vỗ nhẹ vai Jun, ý chỉ cô hãy vào phòng cùng mình.
"Nhưng Phương..." Jun ấp úng
"Baekhyun hyung sẽ tự lo được thôi" cậu trả lời.
------------------------------------------------------
Sau khi dội nước lạnh xong, anh bế cô lên và bước về phía phòng khách.
"Anh thả tôi xuống đi." Phương nói
"...."
"Tôi không sao mà" cô nói. Khuôn mặt anh ngày càng khó coi, đôi tay đang ôm cô vô thức siết chặt hơn. Cô không hiểu anh đang tức giận vì cái gì? Cô có cần anh phải sơ cứu cho mình đâu? Cô có cần anh phải bế cô đi như thế này đâu?
"Byun Baekhyun, anh nghe tôi nói gì không? Thả tôi xuống too tự đi được." cô quát lên
"Chết tiệt! Em im lặng một chút có được không?" anh hét lên khiến cô giật mình. Anh đang thực sự tức giận bởi chỉ có những lúc tức giận anh mới hét lên như thế. Khuôn mặt anh đỏ lự, cố kìm nén cơn giận trong lòng. Đặt cô xuống ghế, anh bắt đầu lấy thuốc trị bỏng bôi vào bàn chân có một vết hồng lớn của cô. Anh chưa kịp cho thuốc vào chân cô, cô đã rụt chân lại, mặt nghoảnh đi nơi khác. Anh ngước đầu lên nhìn cô một lúc sau đó tự cầm lấy cổ chân cô kéo về phía mình. Nhưng Phương đâu phải dạng vừa, cô mím môi, kéo chân mình lại mặc kệ cơn đau ở dưới chân.
"Để im đi! Em ngoan một chút không được à?" anh lại gắt lên sau đó, giữ chân cô lại khiến Phương không cựa quậy được nữa. Anh thở dài, nhẹ giọng hơn:
"Ngoan một chút đi. Như thế chân em sẽ không bị phồng rộp và có sẹo "
"Kể cả có, cũng chẳng cần anh quan tâm" cô lầm bầm quay mặt đi.
"Em...." anh đúng là hết nói nổi với con người này mà. Cứng đầu không ai bằng.
Xong xuồi, anh cất hộp thuốc đi, quỳ một chân xuống chỗ cô ngồi, hôn nhẹ lên trán cô một cái thì thầm
"Xin lỗi vì đã to tiếng với em. Giờ thì ngồi ở đây. Anh đi dọn dẹp ở trong bếp" anh nói rồi đứng dậy
"Tại sao anh lại ở đây? Có phải Jun gọi anh đến đúng không?" Phương cất tiếng. Đôi chân của Baekhyun khẽ chững lại. Sau đó, tự cười một cái
"Anh sẽ trả lời tất cả mọi câu hỏi của em sau khi anh quay lại"
Ngồi trên ghế
Lòng Phương rối bời. Cô nghĩ đến hành động của ang khi nãy. Nhớ đến thái độ tức giận và khẩn trương của anh khi cô bị thương. Nghĩ đến, sự ân cần, dịu dàng của anh khi sơ cứu cho cô. Và trên hết cô nhớ đến những lời nói. Lời nói của anh khi hai người chia tay, nhớ đến câu nói của anh khi hai người gặp nhau tại cổng ký túc xá của cô. Nhớ đến lời nói của Taeyeon khi sáng. Tất cả mọi thứ đều mâu thuẫn với nhau, nó khiến lòng cô trước đã rối nay lại càng rối rắm hơn. Cô không biết rằng lời nói nào của anh là thật lòng hay tất cả đều là giả.
Một lúc sau
Anh quay lại, ngồi xuống cạnh cô im lặng không nói gì.
"Tại sao anh lại ở đây?" Phương cất giọng đều đều
"Anh được mọi người cử về nhà xem Sehun thế nào" anh trả lời
"Tức là anh không biết Jun và tôi ở đây?"
"Ừm. Nếu biết Jun và Sehun quay lại anh sẽ không về đây nữa mà đang chuẩn bị đi ăn nhà hàng ở Gangnam rồi" cô gật gật đầu im lặng
"Sao em lại ở đây?" anh hỏi cô. Trong lòng rạo rực mong chờ gì đó
"Jun nhờ tôi chăm sóc Sehun cùng cậu ấy"
"À vậy sao?" anh thất vọng nói
"Với điều kiện anh không có ở đây" anh hít một hơi sau khi nghe câu nói của cô. Anh biết mình đã làm cô tổn thương. Và anh biết rằng dù có cố gắng thế nào thì anh cũng không thể xóa bỏ nó
"Anh xin lỗi" anh nhẹ giọng
"Anh xin lỗi vì cái gì? Xin lỗi vì đã làm tôi tổn thương, xin lỗi vì đã đến gặp tôi sau khi chia tay? Xin lỗi vì vẫn còn yêu tôi?" cô quay người sang phía anh nói. Những giọt nước mắt long lanh khẽ chảy xuống từ đôi mắt xinh đẹp.
"Byun Baekhyun, để tôi nói cho anh biết. Tôi vẫn còn yêu anh. Yêu rất nhiều" Baekhyun ngạc nhiên, tròn mắt nhìn cô
"Chắc anh vui lắm khi thấy tôi như vậy đúng không? Phải tôi yêu anh kể cả khi anh làm tôi đau, kể cả khi anh làm tôi tổn thương. Tôi đã sắp quên được anh rồi, sắp rồi thì anh đột ngột xuất hiện khiến mọi cố gắng của tôi đổ xuống sông xuống biển. Anh nói đi. Tôi phải làm gì để quên được anh đây?" cô bật khóc nức nở. Baekhyun vội ôm cô vào lòng, khẽ hôn lên mái tóc cô:
"Anh không cho em quên anh đâu. Anh không cho phép"
"Anh có quyền gì mà cấm tôi." cô đẩy anh ra nhưng không thành
"Bởi vì anh yêu em"Phương tròn mắt ngừng giãy dụa
"Anh nghĩ rằng chỉ cần không gặp em là sẽ được. Nhưng không, không gặp được em anh lại cảm thấy nhớ. Khi thấy em gần gũi với người con trai khác anh lại cảm thấy khó chịu. Thế nên chúng ta quay lại đi"
"Vậy còn Taeyeon?" cô ở trong lòng anh hỏi
"Quan hệ của anh với Taeyeon chỉ là dựa trên hợp đồng. Anh sẽ nói chuyện với chị ấy" Baekhyun cười. Nhắc đến Taeyeon, Phương mới chợt nhớ ra, cô vội đẩy anh ra, đánh một cái thật mạnh vào vai anh, quát:
"Đưa ví của anh ra đây" anh vừa xuýt xoa vai, từ từ rút ví ra. Cô giựt lấy chiếc ví trên tay anh, liếc anh một cái. Mở chiếc ví ra, nhận thấy bức ảnh vẫn còn đó, khẽ mỉm cười cô ném trả ví lại cho anh:
"Tha cho anh đấy!"
Khoảng 1 tiếng sau
"Cộc... cộc..." tiếng gõ cửa vang lên. Tôi khập khễnh bước ra mở cửa.
"Hì" tôi cười
"Hì cái gì mà hì! Mày biết t không thích đến đây sao lại cứ kéo t đến thế.!" Phương hét lên. Tôi nhăn mặt rồi ra dấu im lặng.
"Suỵt! Cậu ấy đang ngủ!"
"Tình cảm quá ha! Thế mà lần trước còn có con nào nói chia tay này nọ cơ mà". Nó bĩu môi nhìn tôi
"Đây! Tất cả đồ mày cần đấy! Giờ tao về được chưa. Tao không muốn ở lại đây lâu" nhỏ vứt đống đồ vào tay tôi
"Ây từ từ,mày phải giúp tao chứ. Chân tao đang đau mà"
"Chân đau thì kệ mày cho mày chết! Tao khô muốn phí thời gian để làm mấy cái vô bổ để bồi đắp tình cảm của mày với Sehun đâu" nó dứt lời định bước đi. Tôi vội kéo nó lại:
"Mày giúp tao đi! Lúc nãy tao có hỏi Suho oppa rồi, ngoại trừ Sehun ra cả nhóm phải tập đến tối muộn mới về cơ nên mày không phải lo."
"Thật không?" nó nghi ngờ, liếc mắt nhìn tôi. Tôi gật gật đầu.
"Thế thì ok!" nó búng tay. Bỗng nhớ ra điều gì đó, nó quát tôi
"Mà sao mày cứ nhắc đến cái tên đó thế nhờ"
"Tao có nhắc đến ai đâu. Có mỗi Suho oppa thôi mà?" tôi tròn mắt nhìn nó.
"Thôi kệ đi" nó phẩy tay rồi đi vào nhà
----------------------------------------------------
"Rồi như nào nữa?" Phương vừa tỉa rau củ vừa nói.
"Cho nó vào nồi hầm cùng gà là xong." Jun ngồi trên sopha nói vọng ra.
"Xong!" Phương reo lên sung sướng, ngồi phịch xuống ghế, dựt lấy snack trên tay Jun cho vào miệng. Nấu ăn quả là công việc không tưởng với cô! Nói đúng ra, Phương cũng không phải là không biết nấu ăn chỉ là Jun quá kĩ tính. Nó đứng cạnh cô chỉ này chỉ nọ nào là cho nhiều muối quá, ít đường đi, thêm thứ này thứ nọ vào,... Cô biết Jun biết Sehun khẩu vị như nào và nó muốn nồi hầm canh này hoàn hảo, chứa đựng tình yêu của nó với Sehun. Thế nên cô phải làm bồ câu đưa thư cho hai người họ.
Hai người đùa nghịch một lúc lâu sau thì Jun liền đi vào phòng Sehun. Ý muốn xem Sehun còn sốt không? Con Phương thì có một nhiệm vụ vô cùng quan trọng khác, đó là xem nồi canh đã xong chưa và phải múc nó vào bát.
Nghe thấy tiếng cửa phòng mở, Phương nghĩ rằng Jun từ phòng Sehun ra nên nói to:
"Được rồi đấy! Mày mang vào cho người yêu dấu của mày đi". Thấy không ai trả lời, cô ngạc nhiên, cầm bát canh nóng trên tay xoay người lại:
"Con kia, mày có vấn đề với tai à?" nhưng khi quay người lại, cô như chết lặng khi nhìn người trước mặt.
Baekhyun đứng trước phòng bếp, ngẩn người nhìn cô. Hình bóng nà anh thương nhớ bấy lâu nay lại hiện ra trước mắt anh. Không phải ở trên sân khấu âm nhạc, không phải ở ngoài đường mà ở trong nhà của anh. Tim anh khẽ nhói lên, định mở miệng nói gì đó thì
"Choang!" Phương đánh rơi bát canh nóng trên tay xuống. Nước canh nóng bắn lên chân cô, làm một vùng chân ửng đỏ. Anh hốt hoảng tiến đến chỗ cô, cúi người bế thốc cô lên, nhanh chóng bước vào phòng tắm. Phương vẫn chưa hết sốc, đôi chân cô mặc dù đã ửng đỏ nhưng dường như coi không có cảm giác. Cho đến khi có một làn nước lạnh xối đến chân mình, cô mới cảm nhận được cái bỏng rát ở nơi mu bàn chân.
"Có chuyện gì thế?" Jun và Sehun vỗi vã chạy đến nhà tắm. Nhibf thấy cảnh tượng Phương ngồi trên nắp bồn cầu, đôi chân ửng đỏ đang được Baekhyun rửa bằng vòi sen thì hết sức kinh ngạc.
"Hyung, sao anh ở đây?" Sehun ngạc nhiên hỏi
"Sehun lấy cho anh hộp cấp cứu rồi để lên bàn đi"
"Nhưng hyung à..."
"Anh nói thì làm đi" anh gắt lên. Sehun im lặng không nói gì dìu Jun đang kinh ngạc kia ra ghế, rồi mình đi lấy hộp cứu thương. Sau khi hoàn thành, cậu vỗ nhẹ vai Jun, ý chỉ cô hãy vào phòng cùng mình.
"Nhưng Phương..." Jun ấp úng
"Baekhyun hyung sẽ tự lo được thôi" cậu trả lời.
------------------------------------------------------
Sau khi dội nước lạnh xong, anh bế cô lên và bước về phía phòng khách.
"Anh thả tôi xuống đi." Phương nói
"...."
"Tôi không sao mà" cô nói. Khuôn mặt anh ngày càng khó coi, đôi tay đang ôm cô vô thức siết chặt hơn. Cô không hiểu anh đang tức giận vì cái gì? Cô có cần anh phải sơ cứu cho mình đâu? Cô có cần anh phải bế cô đi như thế này đâu?
"Byun Baekhyun, anh nghe tôi nói gì không? Thả tôi xuống too tự đi được." cô quát lên
"Chết tiệt! Em im lặng một chút có được không?" anh hét lên khiến cô giật mình. Anh đang thực sự tức giận bởi chỉ có những lúc tức giận anh mới hét lên như thế. Khuôn mặt anh đỏ lự, cố kìm nén cơn giận trong lòng. Đặt cô xuống ghế, anh bắt đầu lấy thuốc trị bỏng bôi vào bàn chân có một vết hồng lớn của cô. Anh chưa kịp cho thuốc vào chân cô, cô đã rụt chân lại, mặt nghoảnh đi nơi khác. Anh ngước đầu lên nhìn cô một lúc sau đó tự cầm lấy cổ chân cô kéo về phía mình. Nhưng Phương đâu phải dạng vừa, cô mím môi, kéo chân mình lại mặc kệ cơn đau ở dưới chân.
"Để im đi! Em ngoan một chút không được à?" anh lại gắt lên sau đó, giữ chân cô lại khiến Phương không cựa quậy được nữa. Anh thở dài, nhẹ giọng hơn:
"Ngoan một chút đi. Như thế chân em sẽ không bị phồng rộp và có sẹo "
"Kể cả có, cũng chẳng cần anh quan tâm" cô lầm bầm quay mặt đi.
"Em...." anh đúng là hết nói nổi với con người này mà. Cứng đầu không ai bằng.
Xong xuồi, anh cất hộp thuốc đi, quỳ một chân xuống chỗ cô ngồi, hôn nhẹ lên trán cô một cái thì thầm
"Xin lỗi vì đã to tiếng với em. Giờ thì ngồi ở đây. Anh đi dọn dẹp ở trong bếp" anh nói rồi đứng dậy
"Tại sao anh lại ở đây? Có phải Jun gọi anh đến đúng không?" Phương cất tiếng. Đôi chân của Baekhyun khẽ chững lại. Sau đó, tự cười một cái
"Anh sẽ trả lời tất cả mọi câu hỏi của em sau khi anh quay lại"
Ngồi trên ghế
Lòng Phương rối bời. Cô nghĩ đến hành động của ang khi nãy. Nhớ đến thái độ tức giận và khẩn trương của anh khi cô bị thương. Nghĩ đến, sự ân cần, dịu dàng của anh khi sơ cứu cho cô. Và trên hết cô nhớ đến những lời nói. Lời nói của anh khi hai người chia tay, nhớ đến câu nói của anh khi hai người gặp nhau tại cổng ký túc xá của cô. Nhớ đến lời nói của Taeyeon khi sáng. Tất cả mọi thứ đều mâu thuẫn với nhau, nó khiến lòng cô trước đã rối nay lại càng rối rắm hơn. Cô không biết rằng lời nói nào của anh là thật lòng hay tất cả đều là giả.
Một lúc sau
Anh quay lại, ngồi xuống cạnh cô im lặng không nói gì.
"Tại sao anh lại ở đây?" Phương cất giọng đều đều
"Anh được mọi người cử về nhà xem Sehun thế nào" anh trả lời
"Tức là anh không biết Jun và tôi ở đây?"
"Ừm. Nếu biết Jun và Sehun quay lại anh sẽ không về đây nữa mà đang chuẩn bị đi ăn nhà hàng ở Gangnam rồi" cô gật gật đầu im lặng
"Sao em lại ở đây?" anh hỏi cô. Trong lòng rạo rực mong chờ gì đó
"Jun nhờ tôi chăm sóc Sehun cùng cậu ấy"
"À vậy sao?" anh thất vọng nói
"Với điều kiện anh không có ở đây" anh hít một hơi sau khi nghe câu nói của cô. Anh biết mình đã làm cô tổn thương. Và anh biết rằng dù có cố gắng thế nào thì anh cũng không thể xóa bỏ nó
"Anh xin lỗi" anh nhẹ giọng
"Anh xin lỗi vì cái gì? Xin lỗi vì đã làm tôi tổn thương, xin lỗi vì đã đến gặp tôi sau khi chia tay? Xin lỗi vì vẫn còn yêu tôi?" cô quay người sang phía anh nói. Những giọt nước mắt long lanh khẽ chảy xuống từ đôi mắt xinh đẹp.
"Byun Baekhyun, để tôi nói cho anh biết. Tôi vẫn còn yêu anh. Yêu rất nhiều" Baekhyun ngạc nhiên, tròn mắt nhìn cô
"Chắc anh vui lắm khi thấy tôi như vậy đúng không? Phải tôi yêu anh kể cả khi anh làm tôi đau, kể cả khi anh làm tôi tổn thương. Tôi đã sắp quên được anh rồi, sắp rồi thì anh đột ngột xuất hiện khiến mọi cố gắng của tôi đổ xuống sông xuống biển. Anh nói đi. Tôi phải làm gì để quên được anh đây?" cô bật khóc nức nở. Baekhyun vội ôm cô vào lòng, khẽ hôn lên mái tóc cô:
"Anh không cho em quên anh đâu. Anh không cho phép"
"Anh có quyền gì mà cấm tôi." cô đẩy anh ra nhưng không thành
"Bởi vì anh yêu em"Phương tròn mắt ngừng giãy dụa
"Anh nghĩ rằng chỉ cần không gặp em là sẽ được. Nhưng không, không gặp được em anh lại cảm thấy nhớ. Khi thấy em gần gũi với người con trai khác anh lại cảm thấy khó chịu. Thế nên chúng ta quay lại đi"
"Vậy còn Taeyeon?" cô ở trong lòng anh hỏi
"Quan hệ của anh với Taeyeon chỉ là dựa trên hợp đồng. Anh sẽ nói chuyện với chị ấy" Baekhyun cười. Nhắc đến Taeyeon, Phương mới chợt nhớ ra, cô vội đẩy anh ra, đánh một cái thật mạnh vào vai anh, quát:
"Đưa ví của anh ra đây" anh vừa xuýt xoa vai, từ từ rút ví ra. Cô giựt lấy chiếc ví trên tay anh, liếc anh một cái. Mở chiếc ví ra, nhận thấy bức ảnh vẫn còn đó, khẽ mỉm cười cô ném trả ví lại cho anh:
"Tha cho anh đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.