Chương 5
diệp chuột
24/09/2015
Chương 5: sóng gió bắt đầu
“Semi tập tử tế hộ tớ cái”Jun vừa thở hổn hển, giựt lấy chai nước từ tay Hun xuống uống ngon lành.
“Tớ biết rồi.” Semi nắm chặt gấu váy nói. Có phải là con bé không cố đâu chứ.
“Yah, người ta phải tập từ từ thì mới thạo được chứ” Hun quay ra bênh vực Semi. Dù sao cô bé cũng đã cố hết sức và cậu là người chứng kiến điều đó. Ngày nào cũng tập từ lúc tan học đến tối muộn mới về đến thời gian làm bài còn không có. Cô ấy tập đến nỗi mà cổ chân sưng to lên được ý. Nhìn mà thấy thương
“NHưng có mỗi một động tác mà tập đi tập lại không làm đc. Như này này” Jun vừa nói vừa làm mẫu
“Cậu nghĩ ai cũng giỏi như cậu chắc” Hun trề môi nói. Cái động tác này Jun tập mãi cũng có xong đâu mà nói ai. Lúc nãy còn sai vài nhịp nữa.
“Đương nhiên” nó chu mỏ cãi lại cậu “Cậu ở lại dạy cậu ấy tập đi. Còn những người còn lại về nhà tớ học bài đi” Jun vỗ vai Sehun nói. Rồi cùng cả lũ chạy đi mất. Sehun thở dài. Cậu biết đó là ý gì. Nó lại dỗi rồi. Đành phải rút tiền túi đi mua trà sữa về cho nó. Cậu đưa tay lên gâĩ mạnh đầu xì một tiếng rồi quay sang Semi
“Chúng ta tập lại nhé. Tại sắp thi rồi nên Jun nó lo lắng ấy mà”
“Ukm. Làm phiền cậu rồi” Semi gãi đầu nói
“Không sao” Hun cười “Tập lại từ đầu nhé”
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tại một nơi khác
“Hun heo chết đi. Dám bênh Semi à? Chết đi. Đã thế tối nay ta không sang nhà ngươi ngủ nữa, xem ngươi có ngủ được không?” nó bực tức nói. Nó rất ngạc nhiên khi lúc nãy Hun bênh Semi như vậy. mà nó nói đúng chứ có sai đâu. Có mỗi cái động tác ấy thôi mà mãi cũng không xong.
“Junnie ra mở cửa đi con” mẹ nó gọi vọng ra. cô mệt mỏi đứng dậy tiến về phía cánh cửa
“AAAAAAAAAAAAAAA” tiếng Jun hét lên “ Yoon à. Cậu về từ lúc nào vậy” nó hét lên rồi nhảy lên ôm chầm cậu bạn. Seung Joon mỉm cười tươi
“mới thôi. Vừa đến sân bay là chạy đến gặp ngay cậu” Yoon cười nói
“ÔI! Thật sao? Yêu cậu quá cơ” nó bẹo má Yoon.
“Hun đâu. Mình không thấy cậu ấy. nghe nói cậu là hotboy nổi tiếng lắm” Yoon ngó ngang dọc tìm thằng bạn chí cốt của mình
“Chưa về. Thôi đứng đây làm gì vào nhà đi, chúng ta hãy cùng hàn huyên nào” Jun nhanh tay kéo cậu vào nhà. Đã lâu lắm rồi cả hai không gặp nhau. Tầm 8 năm rồi thì phải. Jun, Hun và Joon là ba người bạn thân. Nhưng do việc gia đình nên Yoon cùng cha mẹ chuyển sang Mỹ sống, còn Hun và Jun thì ở lại Việt Nam. Do từ nhỏ Jun đã tiếp xúc với con trai nên cô rất hiểu tính cách của họ và đó chính là lý do mà bọn con trai rất quý cô và nói rằng cô không phải là con gái mà do thằng con trai nào đó nhập vào.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------“Huhu, đau quá” Semi sụt sịt. Chân cô bé đã thương do luyện tập quá sức
“Chịu khó đi.” Hun dỗ nhẹ. Cậu đã bảo từ đầu rồi, động tác này phải tập từ từ nếu không sẽ chấn thương ngay. Cậu tập trung xoay nhẹ cổ chân cô. Semi im lặng ngắm nhìn Hun. Ngay từ khi vào lớp cô đã để ý cậu. Cậu không giống những đứa con trai khác, cậu đẹp trai rất ga lăng với con gái. Chắc đó cũng là lý do khiến bọn con gái trong trường đều thích cậu. Nhìn cử chỉ ân tình mà cậu dành cho mình cô chỉ mong rằng mình là bạn gái cậu chứ không phải Jun. Tại sao cậu lại thích Jun? Người con gái mang tính cách của con trai ấy. cô ấy thì có gì tốt, suốt ngày bắt nạn cậu: nào là bắt cậu làm gối cho mình tựa đầu vào ngủ. Nào là bắt cậu đi giày cho, rồi bắt cậu đi mua thứ này thứ nọ... bỗng nhớ ra điều gì đó cô e dè hỏi Hun:
“ Ừm... Sehun này”
“Hử” vẫn không ngửng đầu lên cậu hỏi
“Sao cậu lại có thể là giỏi những thứ này?” cô nói rồi đưa mắt nhìn đôi tay thuần thục của cậu đang băng bó cho mình
“À tại Junnie lúc đầu tập nhảy cũng rất hay bị chấn thương nên mình có học qua một lớp sơ cứu và massage để lúc nào con nhỏ đó bị thương hay thì đỡ phải vào bệnh viện với cả kiếm được tiền đấy” cậu cười tươi
“Cậu và Jun thân nhau lắm sao? Hai người.... ngủ với nhau rồi sao?”
“Ừ rất thân. Còn việc ngủ chung thì có ngủ, ngày nào chả thế. Nhưng những việc khác ngoài việc ngủ chung thì.... chưa bao giờ.”
“Vậy chả nhẽ cậu không cảm thấy .... khó chịu khi ngủ với cậu ấy như thế sao?” Semi đỏ mặt hỏi cô muốn biết Sehun có phải là gay như bọn con trai nói không
“.... có. Thỉnh thoảng. Nhưng đối với mình, Jun không phải là con gái, bởi khi ngủ Jun rất nghịch hay đạp lung tung với cả Jun rất hay gặp ác mộng nên phải có người chực chờ bên cạnh. Mẹ cậu ấy thì phải bận mở cửa hàng từ rất sớm nên Jun không muốn để mẹ thức đêm trông chừng mình.với cả mình ngủ với cậu ấy từ hồi 6 tuổi cơ nên cũng chả ngại ngần gì cả” cậu suy nghĩ một lúc rồi nói. Đúng vậy khi ngủ Jun rất quậy hay đạp chăn, hay nói mơ, chân tay thì cùa quạng khắp nơi nên phải có người tức trực bên cạnh để đắp chăn cho nó. Jun rất hay gặp ác mộng và sau mỗi lần như thế, nó sẽ khóc và dẫn đến khó thở vì sức đề kháng của Jun rất yếu. Khi ngủ chung với Hun rồi, Jun ít gặp ác mộng hơn. Hun khi đấy chỉ là một cậu bé 6 tuổi nhưng cũng biết dỗ dành nhỏ bạn, rồi ôm nhỏ bạn để cho cô bé trấn an lại. Không những thế Hun đã hứa với một người là sẽ bảo vệ Jun đến khi Jun lấy chồng rồi mà. Chính từ lúc đó Jun rất lệ thuộc vào Hun, đi đâu cũng phải có cậu bạn của mình đi cùng, làm gì cũng phải có cậu bạn thân. Kể cả đến khi họ đã sang một mối quan hệ mới hì vẫn không khác nhau là mấy.
“à... vậy sao cậu lại thích cậu ấy” Semi gặng hỏi phá vỡ ý nghĩ trong đầu Hun
“tớ chả biết nữa. Thấy thích thì thích thôi. Hơn nữa tớ đã hứa với một người là sẽ bảo vệ cậu ấy đến khi cậu ấy lấy chồng mà”Hun cười. Trong đầu cậu vẫn nhớ như in lời nói của con bé rắc rối đó:
“Không lấy chồng tớ sẽ ở vậy suốt đời. Để cậu cũng không lấy được vợ” cô bé Jun mặt vẫn còn nước mắt nói
“Thôi đi cậu nhìn lại cậu đi Jun, chả có mống nào thèm lấy cậu đâu. Với cả tớ hứa là sẽ bảo vệ cậu đến khi cậu lấy chồng còn tớ lấy vợ lúc nào là quyền của tớ mà” Hun trề môi nói
“Tớ không cho cậu lấy vợ đấy làm gì đc nhau” Đó chính là lời của cô bé jun và cậu bé Hun sau lễ tang của bố Jun
“Thôi về đi. Mình sẽ bao cậu trà sữa” Hun thu dọn đồ đạc cầm cặp của Semi nói
“Ơ...” Semi tròn mắt
“Mình cõng cậu. Dù sao cũng muộn rồi với cả chân cậu như kia thì làm sao đi được” Hun cúi thấp lưng xuống
“Vậy cảm ơn cậu nha” Semi khó nhọc bước đến. “Lưng của cậu ấy thật ấm” Semi nghĩ. Chắc Jun phải sướng lắm khi ngày nào cũng được dựa vào tấm lưng này. Đúng lúc đấy chuông điện thoại của Hun kêu lên. Cậu nhờ Semi lấy nó ở trong túi áo của cậu ra
“Alo”
“Về ngay đi. Có điều bất ngờ cho cậu đấy” Tiếng Jun lanh lảnh rồi dập máy. Hun lắc đầu . lại quậy trò gì nữa không biết.
“Semi tập tử tế hộ tớ cái”Jun vừa thở hổn hển, giựt lấy chai nước từ tay Hun xuống uống ngon lành.
“Tớ biết rồi.” Semi nắm chặt gấu váy nói. Có phải là con bé không cố đâu chứ.
“Yah, người ta phải tập từ từ thì mới thạo được chứ” Hun quay ra bênh vực Semi. Dù sao cô bé cũng đã cố hết sức và cậu là người chứng kiến điều đó. Ngày nào cũng tập từ lúc tan học đến tối muộn mới về đến thời gian làm bài còn không có. Cô ấy tập đến nỗi mà cổ chân sưng to lên được ý. Nhìn mà thấy thương
“NHưng có mỗi một động tác mà tập đi tập lại không làm đc. Như này này” Jun vừa nói vừa làm mẫu
“Cậu nghĩ ai cũng giỏi như cậu chắc” Hun trề môi nói. Cái động tác này Jun tập mãi cũng có xong đâu mà nói ai. Lúc nãy còn sai vài nhịp nữa.
“Đương nhiên” nó chu mỏ cãi lại cậu “Cậu ở lại dạy cậu ấy tập đi. Còn những người còn lại về nhà tớ học bài đi” Jun vỗ vai Sehun nói. Rồi cùng cả lũ chạy đi mất. Sehun thở dài. Cậu biết đó là ý gì. Nó lại dỗi rồi. Đành phải rút tiền túi đi mua trà sữa về cho nó. Cậu đưa tay lên gâĩ mạnh đầu xì một tiếng rồi quay sang Semi
“Chúng ta tập lại nhé. Tại sắp thi rồi nên Jun nó lo lắng ấy mà”
“Ukm. Làm phiền cậu rồi” Semi gãi đầu nói
“Không sao” Hun cười “Tập lại từ đầu nhé”
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tại một nơi khác
“Hun heo chết đi. Dám bênh Semi à? Chết đi. Đã thế tối nay ta không sang nhà ngươi ngủ nữa, xem ngươi có ngủ được không?” nó bực tức nói. Nó rất ngạc nhiên khi lúc nãy Hun bênh Semi như vậy. mà nó nói đúng chứ có sai đâu. Có mỗi cái động tác ấy thôi mà mãi cũng không xong.
“Junnie ra mở cửa đi con” mẹ nó gọi vọng ra. cô mệt mỏi đứng dậy tiến về phía cánh cửa
“AAAAAAAAAAAAAAA” tiếng Jun hét lên “ Yoon à. Cậu về từ lúc nào vậy” nó hét lên rồi nhảy lên ôm chầm cậu bạn. Seung Joon mỉm cười tươi
“mới thôi. Vừa đến sân bay là chạy đến gặp ngay cậu” Yoon cười nói
“ÔI! Thật sao? Yêu cậu quá cơ” nó bẹo má Yoon.
“Hun đâu. Mình không thấy cậu ấy. nghe nói cậu là hotboy nổi tiếng lắm” Yoon ngó ngang dọc tìm thằng bạn chí cốt của mình
“Chưa về. Thôi đứng đây làm gì vào nhà đi, chúng ta hãy cùng hàn huyên nào” Jun nhanh tay kéo cậu vào nhà. Đã lâu lắm rồi cả hai không gặp nhau. Tầm 8 năm rồi thì phải. Jun, Hun và Joon là ba người bạn thân. Nhưng do việc gia đình nên Yoon cùng cha mẹ chuyển sang Mỹ sống, còn Hun và Jun thì ở lại Việt Nam. Do từ nhỏ Jun đã tiếp xúc với con trai nên cô rất hiểu tính cách của họ và đó chính là lý do mà bọn con trai rất quý cô và nói rằng cô không phải là con gái mà do thằng con trai nào đó nhập vào.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------“Huhu, đau quá” Semi sụt sịt. Chân cô bé đã thương do luyện tập quá sức
“Chịu khó đi.” Hun dỗ nhẹ. Cậu đã bảo từ đầu rồi, động tác này phải tập từ từ nếu không sẽ chấn thương ngay. Cậu tập trung xoay nhẹ cổ chân cô. Semi im lặng ngắm nhìn Hun. Ngay từ khi vào lớp cô đã để ý cậu. Cậu không giống những đứa con trai khác, cậu đẹp trai rất ga lăng với con gái. Chắc đó cũng là lý do khiến bọn con gái trong trường đều thích cậu. Nhìn cử chỉ ân tình mà cậu dành cho mình cô chỉ mong rằng mình là bạn gái cậu chứ không phải Jun. Tại sao cậu lại thích Jun? Người con gái mang tính cách của con trai ấy. cô ấy thì có gì tốt, suốt ngày bắt nạn cậu: nào là bắt cậu làm gối cho mình tựa đầu vào ngủ. Nào là bắt cậu đi giày cho, rồi bắt cậu đi mua thứ này thứ nọ... bỗng nhớ ra điều gì đó cô e dè hỏi Hun:
“ Ừm... Sehun này”
“Hử” vẫn không ngửng đầu lên cậu hỏi
“Sao cậu lại có thể là giỏi những thứ này?” cô nói rồi đưa mắt nhìn đôi tay thuần thục của cậu đang băng bó cho mình
“À tại Junnie lúc đầu tập nhảy cũng rất hay bị chấn thương nên mình có học qua một lớp sơ cứu và massage để lúc nào con nhỏ đó bị thương hay thì đỡ phải vào bệnh viện với cả kiếm được tiền đấy” cậu cười tươi
“Cậu và Jun thân nhau lắm sao? Hai người.... ngủ với nhau rồi sao?”
“Ừ rất thân. Còn việc ngủ chung thì có ngủ, ngày nào chả thế. Nhưng những việc khác ngoài việc ngủ chung thì.... chưa bao giờ.”
“Vậy chả nhẽ cậu không cảm thấy .... khó chịu khi ngủ với cậu ấy như thế sao?” Semi đỏ mặt hỏi cô muốn biết Sehun có phải là gay như bọn con trai nói không
“.... có. Thỉnh thoảng. Nhưng đối với mình, Jun không phải là con gái, bởi khi ngủ Jun rất nghịch hay đạp lung tung với cả Jun rất hay gặp ác mộng nên phải có người chực chờ bên cạnh. Mẹ cậu ấy thì phải bận mở cửa hàng từ rất sớm nên Jun không muốn để mẹ thức đêm trông chừng mình.với cả mình ngủ với cậu ấy từ hồi 6 tuổi cơ nên cũng chả ngại ngần gì cả” cậu suy nghĩ một lúc rồi nói. Đúng vậy khi ngủ Jun rất quậy hay đạp chăn, hay nói mơ, chân tay thì cùa quạng khắp nơi nên phải có người tức trực bên cạnh để đắp chăn cho nó. Jun rất hay gặp ác mộng và sau mỗi lần như thế, nó sẽ khóc và dẫn đến khó thở vì sức đề kháng của Jun rất yếu. Khi ngủ chung với Hun rồi, Jun ít gặp ác mộng hơn. Hun khi đấy chỉ là một cậu bé 6 tuổi nhưng cũng biết dỗ dành nhỏ bạn, rồi ôm nhỏ bạn để cho cô bé trấn an lại. Không những thế Hun đã hứa với một người là sẽ bảo vệ Jun đến khi Jun lấy chồng rồi mà. Chính từ lúc đó Jun rất lệ thuộc vào Hun, đi đâu cũng phải có cậu bạn của mình đi cùng, làm gì cũng phải có cậu bạn thân. Kể cả đến khi họ đã sang một mối quan hệ mới hì vẫn không khác nhau là mấy.
“à... vậy sao cậu lại thích cậu ấy” Semi gặng hỏi phá vỡ ý nghĩ trong đầu Hun
“tớ chả biết nữa. Thấy thích thì thích thôi. Hơn nữa tớ đã hứa với một người là sẽ bảo vệ cậu ấy đến khi cậu ấy lấy chồng mà”Hun cười. Trong đầu cậu vẫn nhớ như in lời nói của con bé rắc rối đó:
“Không lấy chồng tớ sẽ ở vậy suốt đời. Để cậu cũng không lấy được vợ” cô bé Jun mặt vẫn còn nước mắt nói
“Thôi đi cậu nhìn lại cậu đi Jun, chả có mống nào thèm lấy cậu đâu. Với cả tớ hứa là sẽ bảo vệ cậu đến khi cậu lấy chồng còn tớ lấy vợ lúc nào là quyền của tớ mà” Hun trề môi nói
“Tớ không cho cậu lấy vợ đấy làm gì đc nhau” Đó chính là lời của cô bé jun và cậu bé Hun sau lễ tang của bố Jun
“Thôi về đi. Mình sẽ bao cậu trà sữa” Hun thu dọn đồ đạc cầm cặp của Semi nói
“Ơ...” Semi tròn mắt
“Mình cõng cậu. Dù sao cũng muộn rồi với cả chân cậu như kia thì làm sao đi được” Hun cúi thấp lưng xuống
“Vậy cảm ơn cậu nha” Semi khó nhọc bước đến. “Lưng của cậu ấy thật ấm” Semi nghĩ. Chắc Jun phải sướng lắm khi ngày nào cũng được dựa vào tấm lưng này. Đúng lúc đấy chuông điện thoại của Hun kêu lên. Cậu nhờ Semi lấy nó ở trong túi áo của cậu ra
“Alo”
“Về ngay đi. Có điều bất ngờ cho cậu đấy” Tiếng Jun lanh lảnh rồi dập máy. Hun lắc đầu . lại quậy trò gì nữa không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.