[Fanfic] Tfboys - Chuyện Tình Cỏ Bốn Lá
Chương 20: Ngày Cuối Cho Tình Đầu
Vic
23/09/2016
Thời gian vẫn không ngừng lại
Tình cảm vẫn không ngừng tăng
Thời hạn vẫn không ngừng đến
Lần lượt, sinh nhật Vương Nguyên và Thiên Tỉ cũng diễn ra. Mỗi người đều toả sáng trong bữa tiệc sinh nhật của mình với fan hâm mộ. Nguyên Nguyên hảo hảo soái trong bộ đồ bạch mã hoàng tử nổi bật trong khu rừng xanh lá của cậu. Thiên Thiên lại cun ngầu trong chiếc áo len và quần trắng rách nổi trội trong vườn hồng của mình. Tiểu Thang Viên, Thiên Chỉ Hạc tha hồ bày tỏ nổi lòng với Ido của mình, cùng Ido tham gia các trò chơi vô cùng vui vẻ, cùng ngắm Ido trong từng tiết mục đặc sắc của họ. Cùng hỏi họ những câu hỏi thú vị và... Về nó... Họ hỏi cũng tương tự như Tiểu Bàng Giải hỏi Tuấn Khải và họ cũng trả lời tương tự như vậy.
Sau đó, nó cũng tạo bất ngờ cho hai người. Vương Nguyên được nó dẫn đi chơi ngay sau khi bữa tiệc sinh nhật với fan kết thúc và bữa tiệc sinh nhật với công ti cũng đang dang dở mà Chí Hoàng không rút kinh nghiệm lần sinh nhật trước cho nên cũng...(^^') Hai người đi chơi hết trò này trò kia, ăn uống vô cùng vui vẻ. Nó còn đúc cho Vương Nguyên ăn như thể nó là bạn gái cậu. Họ cũng có gặp Tứ Diệp Thảo nhưng họ không chạy tới tặng quà hay xin chữ kí vì họ đang muốn nó và Vương Nguyên thoải mái và họ muốn hai người thành một cặp. Tứ Diệp Thảo âm thầm gửi quà vào công ti để Vương Nguyên nhận gián tiếp những tấm lòng của họ. Tiếc là hai người bị Mĩ Kì phá đám khiến không khí cũng thay đổi, Vương Nguyên chỉ hận không đá cho cô nàng đó bay sang Châu Phi cho đỡ phiền.
Thiên Tỉ thì nó lại tạo cho cậu sự bất ngờ khác với hai người kia. Cũng như hai người kia, sau khi bữa tiệc cùng fan kết thúc cậu lại vào trong mở tiệc cùng công ti cũng dang dở thì bị nó kéo đi. Rút kinh nghiệm từ hai lần trước Chí Hoàng vội chuyển chỗ nhưng không biết đi kiểu gì mà vồ ếch trước mặt mọi người mặt ập vô đĩa bánh kem của chính mình... Mọi người lăn cười như... Điên (=='). Không biết nó kiếm đâu chiếc xe đạp nữa, thế là Thiên Tỉ đèo nó đạp xe đi dạo quanh Bắc Kinh. Dạo chán thì vào ăn hoàng thánh, sủi cảo... Nó cũng đúc cho cậu ăn vô cùng tình cảm... Sau đó hai người lại đạp xe tới khu giải trí vào đấy cùng vui chơi sau đó mua lấy móc khoá đôi hình Kuma vô cùng dễ thương.
Sinh nhật tuổi 15 này đối với hai người có sự khác biệt lớn. Được tổ chức cùng fan này, tự mình làm chủ một đêm show này đặc biệt là có người họ yêu bên cạnh.
*****
Tháng 12 đã tới, không khí chào mừng giáng sinh đang đến gần, tuyết cũng rơi ngày một nhiều. Ngày cuối cho một mối tình đầu, một mối tình ngắn ngủi nhưng lại đẹp như mơ. Để ngày cuối này đôi bên đều có kỉ niệm đẹp, Tuấn Khải và nó quyết định hẹn hò thực sự (trước đây cũng hẹn hò nhưng chỉ theo hình thức). Hôm nay là thứ 3 đáng lẽ phải đi học nhưng nhà trường cho nghỉ vì thời tiết.
*****
Nó và Tuấn Khải thức dậy lúc 5:00 sáng (cố gắng lắm mới mở mắt được) họ cùng nhau đi dạo thể dục cùng nhau, vừa đi vừa cầm tay vô cùng tình cảm. Tuấn Khải mặc chiếc áo len trắng dày và ấm, trên cổ quàng một vòng khăn màu trắng để chưa hai đầu trước ngực, khoác ngoài chiếc áo gile đỏ dài tới đầu gối, kết hợp với chiếc quần trắng và đôi giày cao cổ trắng thể thao nhìn cậu vô cùng... Vô cùng... Vô cùng soái luôn. Bên cạnh là nó, trên đầu đeo chiếc bịt tai hình con mèo đen đang cười tít con mắt, cũng mặc chiếc áo len trắng và quàng một vòng khăn trắng như Tiểu Khải, khoác ngoài áo gile màu lam dài tới đầu gối kết hợp với chiếc váy mùa đông màu trắng tuyết và đôi giày cao cổ trắng. Nói tóm lại là họ mặc đồ đôi (nói vậy thôi chứ không phải đồ đôi)
- Anh có sợ phóng viên chụp được mình không?
Đan tay vào tay "bạn trai" nó vô cùng vui vẻ vừa đi vừa rung răng tay khiếm tay Tuấn Khải phải rung rẻ theo. Tay còn lại ôm lấy khỉu tay cậu sau đó gục đầu vào vai cậu vô cùng tự nhiên.
- Kệ họ đi! À! Hôm nay là ngày cuối rồi chúng ta phải làm gì đó thật đáng nhớ, để khi "chia tay" còn có cái để nhớ!
Tuấn Khải cúi xuống đưa tay gạt tóc mai cho cô "bạn gái" bé nhỏ dịu dàng nói, đôi môi nở nụ cười cực xinh cũng may con dân không nhìn thấy chứ nhìn thấy trắc lăn ra xỉu vì mất máu (nghĩ thôi đã mất rồi chứ đừng có nói là nhìn **')
- Ừm! Vậy anh biết chỗ nào hay hay thì đi!
Tuyết vẫn rơi nhẹ nhàng, buổi sáng sớm vẫn mờ mờ ảo ảo trong sương. Đôi "tình nhân" trẻ tay trong tay đi trên vỉa hè, hai người mặc cùng stye, cùng cười đùa nói chuyện.
Trên phố dần đông người hơn khi giờ "hoàng đạo" đã khởi điểm. Mọi người cùng nhau thể dục, cùng trò chuyện, cùng đi ăn sáng vô cùng nhộn nhịp. À! Nhắc tới họ chi nhỉ? Nhắc tới nam thần nha!^^
Họ đã tạt vào trong công viên ngồi nghỉ mỗi người đều cầm trai nước và bánh mỳ nóng cùng nhau ăn sáng vô cùng tình cảm.
- Tiểu Khải nè!
Miệng vẫn nhai bóp bép nhưng vẫn hỏi. Đôi mắt rõi theo khóm hoa vùi trong tuyết phía trước, đôi trân tinh nghịch đạp đạp đống tuyết dưới chân.
- Hử?
Má nam thần phồng dẹp theo mỗi lần nhóp nhép nhìn mà cưng.
- Sao anh lại thích em?
Câu hỏi này khiến Tiểu Khải sặc nó vội đặt chiếc bánh sang cạnh ghế mở lắp đưa cho Tuấn Khải chai nước.
- Anh không sao chứ?
Uống được hớp nước càng khiến cậu sặc hơn. Nó nhìn khuôn mặt khổ sở của cậu không những không lo lắng còn khom người cười như điên (đồ vô tâm!) Tuấn Khải tức giận cốc cho nó một cái cho bõ tức.
- Hị... Hị!! Anh... Hịch... Hịch... Ha ha ha ha!!!
Nó không tài nào nói nổi khi cứ nghĩ tới cảnh tượng "huy hoàng" hồi nãy. Tuấn Khải giả vờ giận khoanh tay quay mặt đi chỗ khác.
- Em xin lỗi... Hị hị!
Cầm bắp tay Tiểu Khải kéo kéo nhưng vẫn không nhịn được cười.
- Xin lỗi không chân thành!
Tuấn Khải hất tay nó ra sau đó lại khoanh tay ngoảnh đi hướng khác.
- Xin lỗi moà!!! Bạn trai à!! Bạn trai!!!
Nó rúc vào vòng tay cậu như mèo nhỏ rúc vào chăn vòng tay ôm cậu vô cùng tình cảm.
Vài Tiểu Bàng Giải vô tình đi ngang (thấy từ phía sau) thấy cảnh tượng lãng mạn này vội chụp lại nhưng không có ý pots lên weibo vì họ chưa công khai sau đó họ nhìn nhau cười cười rồi lẻn đi chỗ khác.
- Được rồi!! Tha cho bạn gái đấy!
Tiểu Khải véo má phính của nó, đôi mắt hướng phía khóm hoa mà nhìn. Nhưng ánh nhìn lại vô cũng xa xăm.
- Anh trả lời câu hỏi của em đi!
Tựa đầu vào vai cậu, đôi tay vòng sang ôm eo cậu đầy tình cảm.
- Vì đơn giản là tim-anh-thích-em!
[][][Nhà nó][][]
- Con về rồi!
Vừa bước vào cửa nó đã bỏ tay cậu sau đó chạy nhào vào lòng bà nội làm nũng như mèo con. Tiểu Khải cũng theo sau vào trong phòng khách gập người chào hỏi mọi người trong nhà vô cùng lễ phép.
- Tiểu Khải! Con vào đây!!
Mẹ nó từ trong bếp đi ra tay cầm khay nước đặt xuống bàn sau đó kéo Tuấn Khải ấn xuống ghế.
- Ủa? Nguyên Sữa và Thiên Tổng đâu con? Cả Song Lam nữa? Bọn nhóc không tới thăm nội à con?
Bà nội ôm nó đang làm nũng trên đùi, ngước nhìn xung quanh sau đó nhìn Tuấn Khải. Bà nội nó là một Thanh Viên già đó nha! Bà có cả đống ảnh Nguyên Nguyên và album của cậu, thậm chí hiểu rõ những sở thích sở ghét của cậu nữa như thể bà là nội của Nguyên Nguyên vậy.
- Dạ! Họ có chút việc nên không tới!
Đột nhiên mẹ nó chìa cốc trà gừng trước mặt cậu và kêu cậu uống. Dùng hai tay đón nhận lấy cốc trà cúi đầu nói cảm ơn với mẹ nó.
- Hả? Tổng Tổng của ông không đến à? Chán ghê!
Ông nội từ trên lầu đi xuống tay vẫn cầm tờ báo. Bà nội nó là fan Vương Nguyên còn ông nó là fan Thiên Tỉ đấy! Ông cực thích những bài thư pháp của cậu. Lần trước cậu tới ông đã kêu cậu viết vài câu đối sau đó ông treo lên tường - đối diện với hướng nhìn của Tuấn Khải. Các bạn già tới ai cũng khen tài năng của cậu nữa đấy.
- Ông nội! Ông không thương con hả?
Từ trên lòng bà nội nó liền lao vào lòng ông nội ngay khi ông vừa ngồi xuống ghế.
- Đâu có! Ông thương con hơn thương bà nội mà!
Hai ông cháu chụm trán vào nhau cười cười.
Tiểu Khải vừa uống trà vừa ngước nhìn nó và ông bà nội đang trò chuyện vô cùng vui vẻ phía trước. Cậu từng tới đây với nó cho nên cũng biết đôi chút về gia đình nhà nó. Ông bà nó già rồi cho nên không đi làm gì chỉ hàng sáng và chiều đi tập dưỡng sinh không thì cũng tham gia văn nghệ cùng các lão trong khu, ba nó thì cũng hay đi suốt vì ba nó là đạo diễn mà thỉnh thoảng ba nó cũng tới công ti gặp Hạ Tổng nên cậu cũng có gặp qua, mẹ nó là quản lí của một cô ca sĩ nổi tiếng ở Đài Loan vì cô ca sĩ đó bị tai nạn ở chân cho nên mẹ nó được về đây nghỉ ngơi vài ngày sau đó lại đi Đài Loan để lo cho cô ca sĩ đó. À! Chắc mọi người nghĩ ông bà nó ở một mình hả? Không đâu! Nhà nó còn có một cô giúp việc cho nên các bạn đừng lo.
- Tiểu Khải dạo này công việc thế nào con?
Mẹ nó ngồi cạnh Tuấn Khải ân cần hỏi han cậu. Mẹ nó fan adi của cậu đó nha! Mẹ nó chia sẽ rằng mẹ nó thích đôi mắt của cậu, cũng thích chất giọng của cậu nữa... Mẹ nó tính độc chiếm bắt cóc Tuấn Khải về làm con trai nữa... Mẹ nó còn thương cậu hơn con gái nữa. (Tóm lại cả nhà nó là TDT, ba nó cũng hâm mộ Tiểu Khải^^)
- Công việc của con vẫn tốt!
- Uk! Con đang bệnh nhớ giữ gìn sức khoẻ nha!
- Dạ!
Mọi người cùng nhau nói chuyện vô cùng vui vẻ, ông bà và mẹ nó kêu tụi nó ở lại dùng cơm trưa. Trong lúc hai mẹ con nó vào bếp Tiểu Khải và ông bà nó cũng nói chuyện đôi câu chủ yếu là về Vương Nguyên và Thiên Tỉ.
[][][Khu chung cư
phòng 101][][]
- Trán ghê! Tớ phải đợi thêm 100 ngày nữa sao???
Vương Nguyên nằm ngửa trên giường than ngắn thở dài. 100 ngày của Tuấn Khải đã trôi qua, còn 100 ngày của Thiên Tỉ mới tới lượt cậu.
- 100 ngày trôi qua nhanh lắm!
Thiên Tỉ nằm dựa lưng vào gối nghịch điện thoại, cậu đang vô cùng hồi hộp khi nghĩ tới ngày mai đây. Không biết tới lúc đó sẽ như thế nào nhỉ?
- Em nói đúng!
Cả bọn cùng ngẩng lên nhìn Tuấn Khải đang cởi áo ngoài móc lên cây treo đồ. Xem ra tâm trạng của Tiểu Khải xem trừng không ổn chút nào! Phải rồi! Cậu rất muốn có thêm thời gian cạnh nó nhưng ai mà nghĩ mới ngày nào bắt đầu bây giờ đã kết thúc như vậy. Tuy cậu là tình đầu với nó, mối tình của hai người đẹp như mơ... Nhưng nó cũng kết thúc rồi!
Thiên Tỉ và Vương Nguyên nhìn Tiểu Khải trút giận lên tủ đựng đồ sau đó cầm bộ đồ vào phòng tắm khoá cửa cũng không mấy nhẹ nhàng. Họ lại nhìn nhau rồi thở dài!!! Bình thường khi đi chơi về Tiểu Khải phải nói mấy câu như: "Chơi vui quá xá!" Để troll tức hai người nhưng hôm nay Tuấn Khải thực sự lại mang về tâm trạng khác.
- Dù sao thì cũng chúc cậu có 100 ngày vui vẻ!
Vương Nguyên ngồi dậy đập vai cậu bạn thân mà cười tươi. Cậu đang nghĩ xa hơn một chút, nếu 200 ngày của cậu và Thiên Tỉ kết thúc sau đó sẽ thế nào?
Tình cảm vẫn không ngừng tăng
Thời hạn vẫn không ngừng đến
Lần lượt, sinh nhật Vương Nguyên và Thiên Tỉ cũng diễn ra. Mỗi người đều toả sáng trong bữa tiệc sinh nhật của mình với fan hâm mộ. Nguyên Nguyên hảo hảo soái trong bộ đồ bạch mã hoàng tử nổi bật trong khu rừng xanh lá của cậu. Thiên Thiên lại cun ngầu trong chiếc áo len và quần trắng rách nổi trội trong vườn hồng của mình. Tiểu Thang Viên, Thiên Chỉ Hạc tha hồ bày tỏ nổi lòng với Ido của mình, cùng Ido tham gia các trò chơi vô cùng vui vẻ, cùng ngắm Ido trong từng tiết mục đặc sắc của họ. Cùng hỏi họ những câu hỏi thú vị và... Về nó... Họ hỏi cũng tương tự như Tiểu Bàng Giải hỏi Tuấn Khải và họ cũng trả lời tương tự như vậy.
Sau đó, nó cũng tạo bất ngờ cho hai người. Vương Nguyên được nó dẫn đi chơi ngay sau khi bữa tiệc sinh nhật với fan kết thúc và bữa tiệc sinh nhật với công ti cũng đang dang dở mà Chí Hoàng không rút kinh nghiệm lần sinh nhật trước cho nên cũng...(^^') Hai người đi chơi hết trò này trò kia, ăn uống vô cùng vui vẻ. Nó còn đúc cho Vương Nguyên ăn như thể nó là bạn gái cậu. Họ cũng có gặp Tứ Diệp Thảo nhưng họ không chạy tới tặng quà hay xin chữ kí vì họ đang muốn nó và Vương Nguyên thoải mái và họ muốn hai người thành một cặp. Tứ Diệp Thảo âm thầm gửi quà vào công ti để Vương Nguyên nhận gián tiếp những tấm lòng của họ. Tiếc là hai người bị Mĩ Kì phá đám khiến không khí cũng thay đổi, Vương Nguyên chỉ hận không đá cho cô nàng đó bay sang Châu Phi cho đỡ phiền.
Thiên Tỉ thì nó lại tạo cho cậu sự bất ngờ khác với hai người kia. Cũng như hai người kia, sau khi bữa tiệc cùng fan kết thúc cậu lại vào trong mở tiệc cùng công ti cũng dang dở thì bị nó kéo đi. Rút kinh nghiệm từ hai lần trước Chí Hoàng vội chuyển chỗ nhưng không biết đi kiểu gì mà vồ ếch trước mặt mọi người mặt ập vô đĩa bánh kem của chính mình... Mọi người lăn cười như... Điên (=='). Không biết nó kiếm đâu chiếc xe đạp nữa, thế là Thiên Tỉ đèo nó đạp xe đi dạo quanh Bắc Kinh. Dạo chán thì vào ăn hoàng thánh, sủi cảo... Nó cũng đúc cho cậu ăn vô cùng tình cảm... Sau đó hai người lại đạp xe tới khu giải trí vào đấy cùng vui chơi sau đó mua lấy móc khoá đôi hình Kuma vô cùng dễ thương.
Sinh nhật tuổi 15 này đối với hai người có sự khác biệt lớn. Được tổ chức cùng fan này, tự mình làm chủ một đêm show này đặc biệt là có người họ yêu bên cạnh.
*****
Tháng 12 đã tới, không khí chào mừng giáng sinh đang đến gần, tuyết cũng rơi ngày một nhiều. Ngày cuối cho một mối tình đầu, một mối tình ngắn ngủi nhưng lại đẹp như mơ. Để ngày cuối này đôi bên đều có kỉ niệm đẹp, Tuấn Khải và nó quyết định hẹn hò thực sự (trước đây cũng hẹn hò nhưng chỉ theo hình thức). Hôm nay là thứ 3 đáng lẽ phải đi học nhưng nhà trường cho nghỉ vì thời tiết.
*****
Nó và Tuấn Khải thức dậy lúc 5:00 sáng (cố gắng lắm mới mở mắt được) họ cùng nhau đi dạo thể dục cùng nhau, vừa đi vừa cầm tay vô cùng tình cảm. Tuấn Khải mặc chiếc áo len trắng dày và ấm, trên cổ quàng một vòng khăn màu trắng để chưa hai đầu trước ngực, khoác ngoài chiếc áo gile đỏ dài tới đầu gối, kết hợp với chiếc quần trắng và đôi giày cao cổ trắng thể thao nhìn cậu vô cùng... Vô cùng... Vô cùng soái luôn. Bên cạnh là nó, trên đầu đeo chiếc bịt tai hình con mèo đen đang cười tít con mắt, cũng mặc chiếc áo len trắng và quàng một vòng khăn trắng như Tiểu Khải, khoác ngoài áo gile màu lam dài tới đầu gối kết hợp với chiếc váy mùa đông màu trắng tuyết và đôi giày cao cổ trắng. Nói tóm lại là họ mặc đồ đôi (nói vậy thôi chứ không phải đồ đôi)
- Anh có sợ phóng viên chụp được mình không?
Đan tay vào tay "bạn trai" nó vô cùng vui vẻ vừa đi vừa rung răng tay khiếm tay Tuấn Khải phải rung rẻ theo. Tay còn lại ôm lấy khỉu tay cậu sau đó gục đầu vào vai cậu vô cùng tự nhiên.
- Kệ họ đi! À! Hôm nay là ngày cuối rồi chúng ta phải làm gì đó thật đáng nhớ, để khi "chia tay" còn có cái để nhớ!
Tuấn Khải cúi xuống đưa tay gạt tóc mai cho cô "bạn gái" bé nhỏ dịu dàng nói, đôi môi nở nụ cười cực xinh cũng may con dân không nhìn thấy chứ nhìn thấy trắc lăn ra xỉu vì mất máu (nghĩ thôi đã mất rồi chứ đừng có nói là nhìn **')
- Ừm! Vậy anh biết chỗ nào hay hay thì đi!
Tuyết vẫn rơi nhẹ nhàng, buổi sáng sớm vẫn mờ mờ ảo ảo trong sương. Đôi "tình nhân" trẻ tay trong tay đi trên vỉa hè, hai người mặc cùng stye, cùng cười đùa nói chuyện.
Trên phố dần đông người hơn khi giờ "hoàng đạo" đã khởi điểm. Mọi người cùng nhau thể dục, cùng trò chuyện, cùng đi ăn sáng vô cùng nhộn nhịp. À! Nhắc tới họ chi nhỉ? Nhắc tới nam thần nha!^^
Họ đã tạt vào trong công viên ngồi nghỉ mỗi người đều cầm trai nước và bánh mỳ nóng cùng nhau ăn sáng vô cùng tình cảm.
- Tiểu Khải nè!
Miệng vẫn nhai bóp bép nhưng vẫn hỏi. Đôi mắt rõi theo khóm hoa vùi trong tuyết phía trước, đôi trân tinh nghịch đạp đạp đống tuyết dưới chân.
- Hử?
Má nam thần phồng dẹp theo mỗi lần nhóp nhép nhìn mà cưng.
- Sao anh lại thích em?
Câu hỏi này khiến Tiểu Khải sặc nó vội đặt chiếc bánh sang cạnh ghế mở lắp đưa cho Tuấn Khải chai nước.
- Anh không sao chứ?
Uống được hớp nước càng khiến cậu sặc hơn. Nó nhìn khuôn mặt khổ sở của cậu không những không lo lắng còn khom người cười như điên (đồ vô tâm!) Tuấn Khải tức giận cốc cho nó một cái cho bõ tức.
- Hị... Hị!! Anh... Hịch... Hịch... Ha ha ha ha!!!
Nó không tài nào nói nổi khi cứ nghĩ tới cảnh tượng "huy hoàng" hồi nãy. Tuấn Khải giả vờ giận khoanh tay quay mặt đi chỗ khác.
- Em xin lỗi... Hị hị!
Cầm bắp tay Tiểu Khải kéo kéo nhưng vẫn không nhịn được cười.
- Xin lỗi không chân thành!
Tuấn Khải hất tay nó ra sau đó lại khoanh tay ngoảnh đi hướng khác.
- Xin lỗi moà!!! Bạn trai à!! Bạn trai!!!
Nó rúc vào vòng tay cậu như mèo nhỏ rúc vào chăn vòng tay ôm cậu vô cùng tình cảm.
Vài Tiểu Bàng Giải vô tình đi ngang (thấy từ phía sau) thấy cảnh tượng lãng mạn này vội chụp lại nhưng không có ý pots lên weibo vì họ chưa công khai sau đó họ nhìn nhau cười cười rồi lẻn đi chỗ khác.
- Được rồi!! Tha cho bạn gái đấy!
Tiểu Khải véo má phính của nó, đôi mắt hướng phía khóm hoa mà nhìn. Nhưng ánh nhìn lại vô cũng xa xăm.
- Anh trả lời câu hỏi của em đi!
Tựa đầu vào vai cậu, đôi tay vòng sang ôm eo cậu đầy tình cảm.
- Vì đơn giản là tim-anh-thích-em!
[][][Nhà nó][][]
- Con về rồi!
Vừa bước vào cửa nó đã bỏ tay cậu sau đó chạy nhào vào lòng bà nội làm nũng như mèo con. Tiểu Khải cũng theo sau vào trong phòng khách gập người chào hỏi mọi người trong nhà vô cùng lễ phép.
- Tiểu Khải! Con vào đây!!
Mẹ nó từ trong bếp đi ra tay cầm khay nước đặt xuống bàn sau đó kéo Tuấn Khải ấn xuống ghế.
- Ủa? Nguyên Sữa và Thiên Tổng đâu con? Cả Song Lam nữa? Bọn nhóc không tới thăm nội à con?
Bà nội ôm nó đang làm nũng trên đùi, ngước nhìn xung quanh sau đó nhìn Tuấn Khải. Bà nội nó là một Thanh Viên già đó nha! Bà có cả đống ảnh Nguyên Nguyên và album của cậu, thậm chí hiểu rõ những sở thích sở ghét của cậu nữa như thể bà là nội của Nguyên Nguyên vậy.
- Dạ! Họ có chút việc nên không tới!
Đột nhiên mẹ nó chìa cốc trà gừng trước mặt cậu và kêu cậu uống. Dùng hai tay đón nhận lấy cốc trà cúi đầu nói cảm ơn với mẹ nó.
- Hả? Tổng Tổng của ông không đến à? Chán ghê!
Ông nội từ trên lầu đi xuống tay vẫn cầm tờ báo. Bà nội nó là fan Vương Nguyên còn ông nó là fan Thiên Tỉ đấy! Ông cực thích những bài thư pháp của cậu. Lần trước cậu tới ông đã kêu cậu viết vài câu đối sau đó ông treo lên tường - đối diện với hướng nhìn của Tuấn Khải. Các bạn già tới ai cũng khen tài năng của cậu nữa đấy.
- Ông nội! Ông không thương con hả?
Từ trên lòng bà nội nó liền lao vào lòng ông nội ngay khi ông vừa ngồi xuống ghế.
- Đâu có! Ông thương con hơn thương bà nội mà!
Hai ông cháu chụm trán vào nhau cười cười.
Tiểu Khải vừa uống trà vừa ngước nhìn nó và ông bà nội đang trò chuyện vô cùng vui vẻ phía trước. Cậu từng tới đây với nó cho nên cũng biết đôi chút về gia đình nhà nó. Ông bà nó già rồi cho nên không đi làm gì chỉ hàng sáng và chiều đi tập dưỡng sinh không thì cũng tham gia văn nghệ cùng các lão trong khu, ba nó thì cũng hay đi suốt vì ba nó là đạo diễn mà thỉnh thoảng ba nó cũng tới công ti gặp Hạ Tổng nên cậu cũng có gặp qua, mẹ nó là quản lí của một cô ca sĩ nổi tiếng ở Đài Loan vì cô ca sĩ đó bị tai nạn ở chân cho nên mẹ nó được về đây nghỉ ngơi vài ngày sau đó lại đi Đài Loan để lo cho cô ca sĩ đó. À! Chắc mọi người nghĩ ông bà nó ở một mình hả? Không đâu! Nhà nó còn có một cô giúp việc cho nên các bạn đừng lo.
- Tiểu Khải dạo này công việc thế nào con?
Mẹ nó ngồi cạnh Tuấn Khải ân cần hỏi han cậu. Mẹ nó fan adi của cậu đó nha! Mẹ nó chia sẽ rằng mẹ nó thích đôi mắt của cậu, cũng thích chất giọng của cậu nữa... Mẹ nó tính độc chiếm bắt cóc Tuấn Khải về làm con trai nữa... Mẹ nó còn thương cậu hơn con gái nữa. (Tóm lại cả nhà nó là TDT, ba nó cũng hâm mộ Tiểu Khải^^)
- Công việc của con vẫn tốt!
- Uk! Con đang bệnh nhớ giữ gìn sức khoẻ nha!
- Dạ!
Mọi người cùng nhau nói chuyện vô cùng vui vẻ, ông bà và mẹ nó kêu tụi nó ở lại dùng cơm trưa. Trong lúc hai mẹ con nó vào bếp Tiểu Khải và ông bà nó cũng nói chuyện đôi câu chủ yếu là về Vương Nguyên và Thiên Tỉ.
[][][Khu chung cư
phòng 101][][]
- Trán ghê! Tớ phải đợi thêm 100 ngày nữa sao???
Vương Nguyên nằm ngửa trên giường than ngắn thở dài. 100 ngày của Tuấn Khải đã trôi qua, còn 100 ngày của Thiên Tỉ mới tới lượt cậu.
- 100 ngày trôi qua nhanh lắm!
Thiên Tỉ nằm dựa lưng vào gối nghịch điện thoại, cậu đang vô cùng hồi hộp khi nghĩ tới ngày mai đây. Không biết tới lúc đó sẽ như thế nào nhỉ?
- Em nói đúng!
Cả bọn cùng ngẩng lên nhìn Tuấn Khải đang cởi áo ngoài móc lên cây treo đồ. Xem ra tâm trạng của Tiểu Khải xem trừng không ổn chút nào! Phải rồi! Cậu rất muốn có thêm thời gian cạnh nó nhưng ai mà nghĩ mới ngày nào bắt đầu bây giờ đã kết thúc như vậy. Tuy cậu là tình đầu với nó, mối tình của hai người đẹp như mơ... Nhưng nó cũng kết thúc rồi!
Thiên Tỉ và Vương Nguyên nhìn Tiểu Khải trút giận lên tủ đựng đồ sau đó cầm bộ đồ vào phòng tắm khoá cửa cũng không mấy nhẹ nhàng. Họ lại nhìn nhau rồi thở dài!!! Bình thường khi đi chơi về Tiểu Khải phải nói mấy câu như: "Chơi vui quá xá!" Để troll tức hai người nhưng hôm nay Tuấn Khải thực sự lại mang về tâm trạng khác.
- Dù sao thì cũng chúc cậu có 100 ngày vui vẻ!
Vương Nguyên ngồi dậy đập vai cậu bạn thân mà cười tươi. Cậu đang nghĩ xa hơn một chút, nếu 200 ngày của cậu và Thiên Tỉ kết thúc sau đó sẽ thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.