[Fanfic] Tfboys - Chuyện Tình Cỏ Bốn Lá
Chương 67: Ông Con Đoàn Tụ
Vic
16/10/2016
- Không biết Hoành Hoành đi đâu từ sáng sớm thế nhỉ?
Ngồi giữa Nhi Lam và Thiên Tỉ, Bảo Lam bất trợt lên tiếng thu hút mọi người trong xe và cô đã thành công trong việc này. Mọi người đều quay sang nhìn cô chỉ duy nhất Tuấn Khải cầm tay lái ngước lên nhìn qua gương chiếu hậu. Cả bọn cùng gật gù tò mò! Sáng nay 6 giờ 30 phút cả nhà dậy sớm để đi ra sân bay để kịp chuyến đi. Ai ngờ ra nán xe thì chả thấy xe của Chí Hoành đâu cả. Không biết cậu đi đâu mà sớm vậy nhỉ?
Vì công việc nên ba mẹ Chí Hoành cùng mọi người trong nhà đóng góp tiền vào để mua cho Chí Hoành chiếc xe hơi màu đen. Biển số CP23-0917 để thuận tiện cho việc đi lại. Một thời gian đầu khá là bất lợi vì công việc nên cậu bắt taxi nhưng giá cả lại khá hao tốn, Tuấn Khải có đưa đi hai ba lần nhưng lại ảnh hưởng tới công việc cho nên đưa ra chính sách mới là cho chiếc xe hơi trắng này có thêm bạn mới chứ ở một mình trong gara dành cho hai xe thì cô độc quá. Cả bọn tán thành vì thương chiếc xe yêu quý mới mua thêm chiếc nữa một công đôi việc luôn.
- Hoành Hoành không nói gì à?
Tuấn Khải nhìn qua kính chiếu hậu liếc qua ba người ngồi phía sau và Vương Nguyên ngồi bên ghế phụ rồi lại chăm chú nhìn thẳng về phía trước lái xe. Thật tình! Chí Hoành không coi ai ra gì cả. Đi ra ngoài không nói một tiếng với mọi người gì hết. Lúc về cậu phải cho một bài học mời được! Cậu tin trắc lần này là hội đồng chứ không phải một chọi một nữa!
- Không ạ! Lúc đó cả nhà ra làm gì thấy cậu ta nữa!
Thiên Tỉ lắc đầu vì thằng bạn này, cậu ngồi bấm điện thoại một chút. Một tay chống đầu lên cửa kính đã mở, một tay nghịch điện thoại. Mà suy cho cùng, sao dạo gần đây cậu thấy Chí Hoành có gì đó là lạ hình như đang dấu cái gì đó với mọi người trong nhà thì phải? Từ khi nào Thiên Vũ Văn ngốc lại trở lên thần bí như vậy nhỉ?
- Thật là quá đáng mà!!!
Bảo Lam phồng mỏ lẩm bẩm làu bàu. Cô luôn là vậy! Trong nhà hiện giờ chỉ có cô là làm mọi người không muốn cười cũng phải cười bởi mấy trò con bò ngớ ngẩn. Chính cô đã mang tiếng cười cho căn nhà một thời lạnh tanh ấy và cô cũng rất vui vì điều này. Nếu bình thường nhà im ắng quá, cô sẽ không khách sáo gào rú hát hò linh tinh tuy mọi người nói có chút phiền nhưng cô không quan tâm. Đôi khi sẽ kiếm cớ gây sự để có chuyện cho nhà vui vui lên.
Mọi người trong nhà tuy đôi lúc khó chịu bởi trong nhà nuôi con ngỗng điên nhưng cũng phải cảm ơn con ngỗng này đã làm ngôi nhà thêm nhộn nhịp hơn không còn nhàm chán nữa. Mọi người trong nhà cưng cô nhất luôn đó nha!
Bỗng dưng tiếng chuông điện thoại của Tuấn Khải đổ chuông làm cả đám giật mình. Tội cho Thiên Tỉ không biết mơ màng cái gì mà giật mình tuột tay rơi điện thoại xuống xe. Vội cúi người mò mẫm tìm điện thoại trong ánh nhìn của mọi người vì tiếng động. Tuấn Khải bấm điện thoại được gắn trên cửa kính, kích loa lên. Mọi người cùng im nặng nghe ngóng vì đây là cuộc gọi của quản lý.
- Alo em nghe!
"- Chuyến bay bị huỷ rồi!"
Giọng hơi ồm ồm của Râu Ca bên đầu dây vang lên. Mọi người ngay lập tức quay sang nhìn nhau rồi lại chú tâm vào cuộc gọi. Tuấn Khải nhìn mọi người một lượt qua kính chiếu hậu rồi lấy hơi nói tiếp.
- Có chuyện gì sao ạ?
- "Bên Quảng Châu có bão to dữ lắm dự định sẽ kéo dài cả ngày cho nên huỷ. Khi nào có lịch anh sẽ thông báo cho bọn em sau!"
- Giờ bọn em làm gì?
- "Tụi em ở nhà nghỉ ngơi đi!"
- Dạ! Chào anh!
- Hú!!!!!!! Oh yeah được nghỉ!!!!
Cuộc gọi vừa kết thúc tiếng thét phấn khởi của con ngỗng điên Bảo Lam vang lên làm Tuấn Khải giật mình trật tay lái mà đánh võng một đoạn. Cũng may mà không có ai ở hai bên đường chứ bị chửi như chơi chứ chẳng đùa. Nhi Lam và Thiên Tỉ nhanh tay đưa lên miệng chặn cái mỏ ngỗng điên kia, tay Thiên Tỉ đè lên tay Nhi Lam. Đã vậy cả hai còn cốc cho một cái dõ đau nữa!
- An tĩnh!!!
Bốn người kia đồng thanh làm cô nàng sợ rúm ró người vào. Đáng thương quay sang ôm Nhi Lam vô cùng uỷ khuất, không những được thương hại còn bị ăn thêm cái cốc nữa chứ!!!
- À mọi người đằng nào cũng được nghỉ lại thuận đường hay chúng ta tới Vũ Gia chơi đi!
Vừa rứt câu mọi người đã quay sang nhìn Bảo Lam như người ngoài hành tinh. Ngay cả Tuấn Khải cũng dậm phanh dừng xe lại quay xuống nhìn cùng "góp vui". Cô giật giật con mắt khuôn mặt méo xệch nhìn từng người một. Có cần thái quá vậy không vậy?
- Mọi người nhìn em dữ vậy?
- Ý kiến hay đấy!
Nhi Lam vồ lấy cô mà ôm như ôm gấu bông làm cô giật cả mình lại bị ôm cho nghẹt thở nữa. Chưa hết, Thiên Tỉ bên cạnh cười cười đưa tay xoa đầu cô làm đầu tóc cô xù hết cả lên. Còn nữa, Tuấn Khải và Vương Nguyên còn hôn gió nữa cơ. Eo! Ghê quá!
- Mọi người chờ em chút!
Nói rồi Nhi Lam chờ cho đường vắng xe rồi mở cửa nhanh chóng bước ra ngoài đóng lại. Quay ngang quay ngửa quay tứ phía tìm tiệm hoa quả, đồ ăn mà từ từ bước tới chọn đồ.
***
- Ông nội!
Thiên Lam cầm lấy bàn tay già nua nhăn nheo dưới chăn của ông Vũ lên. Nó nhìn khuôn mặt tiều tuỵ gầy gò đầy vết chân chim của ông nội mà lòng nhói đau. Nước mắt lại chờ chực khoé mắt chỉ cần nhắm mắt vào là sẽ rơi xuống. Một tay cầm chặt tay ông nội, một tay đưa lên gạt nước mắt thầm hỏi. Tại sao gần đây nó hay khóc như vậy? Thật là xấu hổ mà!
Chí Hoành đứng phía sau lưng Thiên Lam không biết làm gì chỉ biết nhẹ đặt tay lên bả vai của nó ngầm chấn an. Cậu đưa mắt nhìn ông Vũ đang nhắm nghiền mắt kia, khuôn mặt xanh xao gầy gò. Dù bác sĩ có tới chữa trị, nhưng dường như bó tay với tình hình hiện giờ. Chỉ có cô chú Vũ cố chấp liều mạng đi làm mà chạy chữa cho ông cho dù biết là vô ích. Phép toán nhà họ ai cũng dễ đặt ra 4-1-1+1 hiện tại không biết có thêm dấu trừ nào nữa hay không nữa cho dù một dấu trừ đã thêm nét sổ thẳng.
- Ông nội! Con nè ông! Lam Bảo của ông đây!
Càng nói nước mắt càng rơi, tiếng nấc nghèn nghẹn cứ thế phát ra cổ họng, cả người Thiên Lam run run lên. Cả một tay áo đã ẩm bởi nó đưa lên lau nước mắt. Sự ẩm ướt đã thấm lên da khiến nó có chút khó chịu.
Mi mắt ông Vũ nhẹ nhàng run run động đậy. Trong cơn mê muốn từ bỏ cuộc sống thiếu đứa cháu gái ngoan và mất đi người vợ mà ông hết mực yêu thương thì ông nghe thấy giọng nói của đứa cháu gái ngoan. Là nó phải không? Là cháu gái của ông có phải không con? Tiếng nói của Thiên Lam vẫn vang vẳng trong tâm trí đã tạo cho ông ý chí muốn nhìn thấy cháu gái. Đôi mắt đen láy đồng màu với nó của ông từ từ mở ra, khuôn mặt cô cháu gái mờ mờ ảo ảo vì lâu ngày không mở mắt. Tiếng suỵt soạt nghẹn ngào, tiếng nấc nhè nhẹ vẫn còn bên tai. Trên hết, trên tay ông còn cảm nhận hơi ấm của cháu gái.
- Ông nội, ông tỉnh rồi! Ông ơi con nhớ ông quá hu hu!!!
Thiên Lam mừng rỡ khi thấy ông nội đã mở mắt ra nó không kiềm được cơn xúc động mà oà khóc nhào vào ôm lấy cổ ông nội gục lên bờ vài mà khóc. Chí Hoành chỉ biết biến bản thân là không khí đứng an tĩnh quan sát hai ông cháu đang đoàn viên kia.
Ông Vũ cố gắng dùng sức để nhấc tay lên ôm cô cháu gái nhưng không được. Ông lực bất lòng tâm với đôi tay nặng như đá đè. Nhưng không sao cháu gái ông đang ở đây! Cháu gái ông về rồi! Nước mắt từ khoé mắt nhân hậu của ông chàn ra lăn theo đường thái dương mà làm ướt mái tóc đã chuyển sang bạc trắng. Ông há miệng mấp máy nhưng lại không thể phát ra tiếng nói ngoài âm thanh nghe không hiểu.
- Ưm... Ưm...
- Ông nội là con đây ông! Lam Bảo của ông đây, con còn sống. Con chưa đã chết! Con còn sống và con đang ở đây với ông đây!!!
Nó ngồi dậy một tay cầm tay ông nội, một tay đưa lên vụng về lau nước mắt cho ông nội rồi lại lau cho mình. Nó cầm tay ông ngẹn ngào nói từng câu từ chữ một.
Ông nội! Con về với ông đây!
- Ưh... Ưh.... Ah... Ah...
- Ông nội, Lam Bảo của ông phúc lớn mạng lớn đội mồ sống lại mà trở về thăm ông đây! Con xin lỗi vì không quay về thăm ông sớm hơn. Nhưng con có lý do của con mong ông tha thứ cho con. Ông nội, con thương ông nhiều lắm! Con nhớ ông cũng rất là nhiều!
Vừa nói nước mắt vừa rơi lã trã trên khuôn mặt Thiên Lam, từng giọt từng giọt đua nhau nhỏ xuống bàn tay già nua của ông nội. Giọt lệ ấy như thuốc thần thuốc tiên làm ngón tay ông khẽ động đậy nhưng vẫn lực bất lòng tâm nhìn cháu gái khóc mà không lau nước mắt cho cháu được. Nước mắt từ khoé mắt ông lại rơi, chớp mắt thôi cũng thấy nặng nề rồi.
Phép thần nào đã đưa cháu gái của ông quay trở về với ông? Cháu gái ông đấy! Là cháu gái ông đấy! Là cô cháu gái bằng xương bằng thịt, cháu gái ông đã lớn rồi đã trưởng thành rồi. Lại vô cùng xinh đẹp nữa! Xinh như tiên giáng trần vậy! (Đây là cảm nhận của ông nội chứ không phải Thiên Lam có nhan sắc đẹp như vậy) Nhưng ông không thể cử động, ông không thể ôm nó vào lòng, không thể nói, không thể hỏi thăm nó hay trách móc cháu gái hư. Đổi lại mọi cố gắng thì ông lại chỉ có thể rơi nước mắt.
- Lam Ngốc...
Dù không muốn phá đám nhưng nhớ tới lời dặn dò của Thiên Lam lúc từ ngoài cổng đi vào, Chí Hoành khẽ gọi. Đương nhiên Thiên Lam biết ý của cậu. Nó khịt mũi cho đỡ ngạt, tay lau vội nước mắt trên khuôn mặt ông nội.
- Ông nội! Con phải đi rồi...
- Ưh... Ưh... Ưh...
Con đừng đi!!! Tại sao về rồi còn muốn rời đi??? Con ghét ông rồi sao???
Ông Vũ rất muốn nói với nó như vậy nhưng không thể. Ông chỉ biết cố gắng lớn tiếng muốn giữ Thiên Lam lại đồng thời cũng cố gồng mình cử động để cản nó nhưng không thể. Nước mắt ông giàn dụa, mồm miệng méo mó không thể nói được câu chữ nào tròn chịa.
- Con xin lỗi! Ông nhớ giữ gìn sức khoẻ hôm nào có dịp con sẽ tới thăm ông!
Đặt tay ông nội xuống giường mà không hề hay biết ngón tay của ông đang khẽ cựa quậy. Thiên Lam lau nước mắt cho ông nội nhưng càng lau càng không ngăn được dòng nước mắt ấy, ngay cả nó cũng tèm lem nước mắt đầy mặt đấy thôi. Không kiềm lòng được nó gục xuống ngực ông mà bật khóc.
Ông nội! Con rất muốn ở lại với ông, nhưng con không thể! Ông nội hãy tha thứ cho con!
Hôn nhẹ trán ông một nụ hôn cùng bao nước mắt đi kèm. Đứng thẳng dậy đưa tay lau nước mắt trên mặt ông nội. Tâm can Thiên Lam run lên khiến nó đau nhói biết nhường nào. Nó quay lưng đi một mạch ra khỏi phòng không quay đầu lại, nó sợ khi quay đầu lại nhìn thấy mồm miệng ông nội méo mó cố lớn tiếng âm a âm ê mà ở lại. Vừa bước thật nhanh vừa đưa tay lau nước mắt.
Ông nội! Bảo trọng!!!!!
- Ông giữ sức khoẻ! Con sẽ chăm sóc cậu ấy. Ông yên tâm đi! Con chào ông!
Cúi đầu chào ông Vũ sau đó Chí Hoành cũng nhanh chóng đuổi theo Thiên Lam. Ông Vũ liếc mắt nhìn cánh cửa phòng đã đóng lại, tuy rằng trong phòng sáng đèn nhưng ông vẫn thấy tối tăm mịt mù. Cô đơn và lạnh lẽo. Nước mắt ông vẫn rơi ánh lên tia sáng đèn trên tường chiếu thẳng vào làm dòng lệ sáng lên lấp lánh. Mồm miệng ông méo mó đóng mở âm a âm ê như đứa trẻ trong góc tối một mình, ngón tay ông vẫn cố động đậy một cách nặng nề và đau nhức.
Lam Bảo con mau quay lại đây! Lam Bảo con không thương ông nữa sao? Lam Bảo con ghét ông rồi sao con???
***
- Lam Ngốc cậu đứng lại cho tớ!!!
Đuổi theo Thiên Lam từ trong nhà ra bên ngoài khi cả hai chạy gần ra tới cổng thì Chí Hoành mới kéo khuỷu tay nó lại bắt ép nó đứng lại. Cả hai thở gấp gáp liên hồi nhưng đấy không phải điều đáng chú ý. Nó ngước nhìn cậu đôi mắt đen láy đẫm nước mắt tuôn ra hai hàng trên hai bên gò má. Được một chút nó liền cúi đầu cắn chặt môi lại.
- Thôi được rồi! Chúng ta mau về thôi!
Thiên Lam gật đầu trong tiếng nấc nhè nhẹ. Chí Hoành cầm tay nó rắt ra chiếc xe đỗ ở ngoài cổng bấm nút điều khiển từ xa mở khoá xe. Thiên Lam quay đầu lại luyến tiếc nhìn kỹ một lượt sau đó mở cửa ngồi vào trong ghế phụ. Còn Chí Hoành đóng cửa lại như cũ sau đó nhanh chân bước sang ghế lái mở cửa ngồi vào trong, đóng cửa lại. Cậu quay sang nhìn nó vẫn đang nhìn qua cửa kính đôi vai nó run run lên thỉnh thoảng lại đưa tay gạt nước mắt. Cậu đau lòng thở dài một hơi rồi quay xe rồ ga rời đi.
Ngay lúc chiếc xe của hai người rời đi, ở con ngõ ngược chiều có một người phụ nữ một tay cầm tay đứa trẻ ba tuổi, một tay xách rỏ đồ từ từ tiến về phía cổng nhà từ trong ngõ đi ra. Đứa trẻ lon ton vừa đi vừa bi bô hát một bài hát tự chế nào đấy khuôn mặt tươi cười. Người phụ nữ cũng hùa theo bài hát của đứa trẻ vang vang hát rộn ràng cả đường đi.
- Nguyên Ca đẹp trai, Nguyên Ca hát hay, Nguyên Ca nhảy đẹp. Thiên Ca đẹp trai, Thiên Ca hát hay, Thiên Ca nhảy đẹp. Khải Ca đẹp trai, Khải Ca hát hay, Khải Ca nhảy đẹp!!!!
***
Trên đường đi có hai chiếc xe một đen một trắng cùng hãng đi ngược chiều nhau. Xe đen bên ngoài, xe trắng bên trong. Cả hai giao nhau cùng một điểm...
Vương Nguyên tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật. Bỗng dưng cảnh vật ấy bị chiếc xe khác đi ngang che mất. Cậu nhăn mày nhìn thẳng chiếc xe chết dẫm. Tuy là ghế lái xe đối phương đã đóng cửa đen nhưng loáng thoáng cậu nhìn thấy một cô gái đang quay mặt ra phía cậu nhưng lại nhắm mắt như đang ngủ. Khoảng cách chỉ có gần 1m cho nên cậu có thể nhìn rõ khuôn mặt của cô gái đó. Khuôn mặt này...
Vương Nguyên giật mình ngồi hẳn dậy đưa mắt nhìn theo chiếc xe đen cứ thế lao vụt qua ngược chiều của cậu. Người đó! Là người đó! Cậu chắc chắn là người đó!!! Cậu không có nhìn lầm, cậu nhìn rất rõ. Là ngươi đó! Cậu nhăn mày cố nhìn biển số xe nhưng xui xẻo thay có chiếc xe xám từ trong cổng nhà nào đó lao ra chặn mất tầm nhìn của cậu. Đến khi chiếc xe xám kia rời khỏi cũng là lúc chiếc xe đen kia cũng xa tít tắp không thể nhìn rõ biển số xe được. Chết tiệt!
***
Đang mở cửa cổng bỗng nhiên có tiếng động cơ xe gây sự chú ý của cô Mẫn Tuệ và Thiên Hoàng. Cả hai cùng nhau quay sang nhìn xem là gì liền nhận ngay ra chiếc xe trắng thân quen. Bốn cánh cửa đồng loạt mở ra cùng với năm người lần lượt bước xuống. Cùng nhau gập người cúi đầu.
- Con chào cô!
Cả năm người đứng thẳng cười tươi với thằng nhỏ ngây ngô.
- Tiểu Hoàng chào em!
- Ôh hô! Nguyên Ca em nhớ anh quá!!!!
Thiên Hoàng lon ton chạy ra xà vào lòng Vương Nguyên khi cậu vừa nửa quỳ nửa ngồi cho vừa tầm chiều cao của bé. Bé vui vẻ rạng rỡ ôm lấy cổ cậu hôn má cậu hai bên thật kêu. Bé cười không ngớt luôn. Lâu rồi không gặp cậu làm bé vô cùng, vô cùng, vô cùng nhớ luôn. Chỉ hàng ngày xem cậu trên màn hình ti vi mà thôi. Nhớ quá!
- Nguyên Ca cũng nhớ Tiểu Hoàng của anh!
Ôm đứa nhỏ trong lòng khẽ ghé nàn môi đỏ khuyến rũ của mình hôn nhẹ lên một bên má phúng phính của đứa nhỏ. Có chút liên tưởng tới ai đó. Cũng lâu rồi không tới thăm thằng bé làm cậu vô cùng nhớ bé.
- Tiểu Hoàng! Em thật thiên vị nha ở đây còn các ca ca tỷ tỷ nha!
Bảo Lam nhăn mày mím môi bất mãn khoanh tay trước ngực khom lưng cúi xuống dí sát mặt vào thằng nhỏ đáng ghét này. Đấy! Cả tháng trời mới tới được mà bé chỉ nhớ mỗi Nguyên Ca thôi. Còn ca ca tỷ tỷ khác bé bơ luôn!
- Chị Bảo Bảo! Em cũng nhớ chị!
Thiên Hoàng vươn tay ôm hai má cô sau đó nghến chân hôn hai bên má cô thật kêu. Bảo Lam đưa hai tay đón bé nhấc bổng bế lên người. Vương Nguyên cũng cười ngọt ngào đứng dậy nhìn cô nàng mang bé tới gần mọi người.
- Tiểu Hoàng hư nha! Chỉ biết mỗi Nguyên Ca thôi. Còn Khải Ca em không nhớ chút nào hả?
- Em có sức hút mà!
Tuấn Khải nhăn nhó chẩu mỏ đưa tay véo má Thiên Hoàng hoàn toàn bỏ lơ câu nói tự luyến của Vương Nguyên. Không để bé ghé mỏ vào hôn má trước cậu liền trực tiếp ôm thằng nhỏ cắn một miếng lên cái má làm thắng bé kêu lên một tiếng. Nhả hàm răng "Ma Cà Rồng" ra khỏi má thằng bé để lại dấu vết còn hằn khá rõ trên nàn ra trắng nõn hài lòng mỉm cười gian ma. Thằng bé phụng phịu đưa tay xoa má bị cắn cũng không vừa quay sang ôm hai má cậu cắn lại, lần này cắn thâm hơn. Cho dù vài hôm trước không biết đi đứng kiểu gì mà ngã gãy mất hai cái răng sữa để lại hai cái răng cửa như răng thỏ. Nhưng không thể nói không đau, cậu nhăn nhó mặt mày lại. Thằng này được! Cắn anh thâm giữ thế!!!!
- Aaa!
Thấy cậu kêu khẽ Tiểu Hoàng mới chịu nhả ra để trên má cậu một dấu răng vô cùng tuyệt đẹp. Có hai hàm, hàm dưới hiện lên toàn bộ, hàm trên ngoại trừ thiếu hai cái răng sữa ra thì đủ cả. Mọi người xung quanh chỉ biết che miệng bật cười. Thiên Hoàng cố tụt người xuống trước khi bị cắn lại nhưng không kịp.
- Cứu em với!!! Cứu! Cứu!!!
Thằng bé dãy nảy lên khi hàm răng "Ma Cà Rồng" kia chuẩn bị ghé vào bên kia má la oai oái lên. Thiên Tỉ bên cạnh thấy vậy đi tới cướp người trên người... Ôm thằng nhỏ trên người hôn nhẹ lên vết cắn đã mờ mờ trên má Thiên Hoàng mỉm cười ấm áp.
- Có Thiên Ca không phải sợ!
- Đúng rồi! Đố Khải Ca làm được gì em đấy! Lêu lêu...
Thiên Hoàng một tay vành mắt lè lưỡi trêu trọc Tuấn Khải đang đen mặt vì chưa trả đũa lại được, một tay ôm cổ Thiên Tỉ. Bé quay sang chu mỏ hôn hai bên má cậu, hôn đi hôn lại tổng cộng 3 vòng. Thiên Tỉ đắc ý hất mặt trâm chọc Tuấn Khải.
- Anh bị bỏ rồi! Hắc hắc!!!
- ...
- Phải phải! Nam thần bị bỏ rồi!
Nhi Lam đứng cạnh Tuấn Khải che miệng cười tới chảy nước mắt vòng qua đi trước mặt. Trước khi đi sang bên chỗ Thiên Tỉ, cô đưa tay bẹo má bị cắn của cậu làm cậu nhăn nhó kêu khẽ. Cô phì cười sau đó đi tới ôm Tiểu Hoàng hôn má bé hai cái và cũng được bé hôn lại.
Ngồi giữa Nhi Lam và Thiên Tỉ, Bảo Lam bất trợt lên tiếng thu hút mọi người trong xe và cô đã thành công trong việc này. Mọi người đều quay sang nhìn cô chỉ duy nhất Tuấn Khải cầm tay lái ngước lên nhìn qua gương chiếu hậu. Cả bọn cùng gật gù tò mò! Sáng nay 6 giờ 30 phút cả nhà dậy sớm để đi ra sân bay để kịp chuyến đi. Ai ngờ ra nán xe thì chả thấy xe của Chí Hoành đâu cả. Không biết cậu đi đâu mà sớm vậy nhỉ?
Vì công việc nên ba mẹ Chí Hoành cùng mọi người trong nhà đóng góp tiền vào để mua cho Chí Hoành chiếc xe hơi màu đen. Biển số CP23-0917 để thuận tiện cho việc đi lại. Một thời gian đầu khá là bất lợi vì công việc nên cậu bắt taxi nhưng giá cả lại khá hao tốn, Tuấn Khải có đưa đi hai ba lần nhưng lại ảnh hưởng tới công việc cho nên đưa ra chính sách mới là cho chiếc xe hơi trắng này có thêm bạn mới chứ ở một mình trong gara dành cho hai xe thì cô độc quá. Cả bọn tán thành vì thương chiếc xe yêu quý mới mua thêm chiếc nữa một công đôi việc luôn.
- Hoành Hoành không nói gì à?
Tuấn Khải nhìn qua kính chiếu hậu liếc qua ba người ngồi phía sau và Vương Nguyên ngồi bên ghế phụ rồi lại chăm chú nhìn thẳng về phía trước lái xe. Thật tình! Chí Hoành không coi ai ra gì cả. Đi ra ngoài không nói một tiếng với mọi người gì hết. Lúc về cậu phải cho một bài học mời được! Cậu tin trắc lần này là hội đồng chứ không phải một chọi một nữa!
- Không ạ! Lúc đó cả nhà ra làm gì thấy cậu ta nữa!
Thiên Tỉ lắc đầu vì thằng bạn này, cậu ngồi bấm điện thoại một chút. Một tay chống đầu lên cửa kính đã mở, một tay nghịch điện thoại. Mà suy cho cùng, sao dạo gần đây cậu thấy Chí Hoành có gì đó là lạ hình như đang dấu cái gì đó với mọi người trong nhà thì phải? Từ khi nào Thiên Vũ Văn ngốc lại trở lên thần bí như vậy nhỉ?
- Thật là quá đáng mà!!!
Bảo Lam phồng mỏ lẩm bẩm làu bàu. Cô luôn là vậy! Trong nhà hiện giờ chỉ có cô là làm mọi người không muốn cười cũng phải cười bởi mấy trò con bò ngớ ngẩn. Chính cô đã mang tiếng cười cho căn nhà một thời lạnh tanh ấy và cô cũng rất vui vì điều này. Nếu bình thường nhà im ắng quá, cô sẽ không khách sáo gào rú hát hò linh tinh tuy mọi người nói có chút phiền nhưng cô không quan tâm. Đôi khi sẽ kiếm cớ gây sự để có chuyện cho nhà vui vui lên.
Mọi người trong nhà tuy đôi lúc khó chịu bởi trong nhà nuôi con ngỗng điên nhưng cũng phải cảm ơn con ngỗng này đã làm ngôi nhà thêm nhộn nhịp hơn không còn nhàm chán nữa. Mọi người trong nhà cưng cô nhất luôn đó nha!
Bỗng dưng tiếng chuông điện thoại của Tuấn Khải đổ chuông làm cả đám giật mình. Tội cho Thiên Tỉ không biết mơ màng cái gì mà giật mình tuột tay rơi điện thoại xuống xe. Vội cúi người mò mẫm tìm điện thoại trong ánh nhìn của mọi người vì tiếng động. Tuấn Khải bấm điện thoại được gắn trên cửa kính, kích loa lên. Mọi người cùng im nặng nghe ngóng vì đây là cuộc gọi của quản lý.
- Alo em nghe!
"- Chuyến bay bị huỷ rồi!"
Giọng hơi ồm ồm của Râu Ca bên đầu dây vang lên. Mọi người ngay lập tức quay sang nhìn nhau rồi lại chú tâm vào cuộc gọi. Tuấn Khải nhìn mọi người một lượt qua kính chiếu hậu rồi lấy hơi nói tiếp.
- Có chuyện gì sao ạ?
- "Bên Quảng Châu có bão to dữ lắm dự định sẽ kéo dài cả ngày cho nên huỷ. Khi nào có lịch anh sẽ thông báo cho bọn em sau!"
- Giờ bọn em làm gì?
- "Tụi em ở nhà nghỉ ngơi đi!"
- Dạ! Chào anh!
- Hú!!!!!!! Oh yeah được nghỉ!!!!
Cuộc gọi vừa kết thúc tiếng thét phấn khởi của con ngỗng điên Bảo Lam vang lên làm Tuấn Khải giật mình trật tay lái mà đánh võng một đoạn. Cũng may mà không có ai ở hai bên đường chứ bị chửi như chơi chứ chẳng đùa. Nhi Lam và Thiên Tỉ nhanh tay đưa lên miệng chặn cái mỏ ngỗng điên kia, tay Thiên Tỉ đè lên tay Nhi Lam. Đã vậy cả hai còn cốc cho một cái dõ đau nữa!
- An tĩnh!!!
Bốn người kia đồng thanh làm cô nàng sợ rúm ró người vào. Đáng thương quay sang ôm Nhi Lam vô cùng uỷ khuất, không những được thương hại còn bị ăn thêm cái cốc nữa chứ!!!
- À mọi người đằng nào cũng được nghỉ lại thuận đường hay chúng ta tới Vũ Gia chơi đi!
Vừa rứt câu mọi người đã quay sang nhìn Bảo Lam như người ngoài hành tinh. Ngay cả Tuấn Khải cũng dậm phanh dừng xe lại quay xuống nhìn cùng "góp vui". Cô giật giật con mắt khuôn mặt méo xệch nhìn từng người một. Có cần thái quá vậy không vậy?
- Mọi người nhìn em dữ vậy?
- Ý kiến hay đấy!
Nhi Lam vồ lấy cô mà ôm như ôm gấu bông làm cô giật cả mình lại bị ôm cho nghẹt thở nữa. Chưa hết, Thiên Tỉ bên cạnh cười cười đưa tay xoa đầu cô làm đầu tóc cô xù hết cả lên. Còn nữa, Tuấn Khải và Vương Nguyên còn hôn gió nữa cơ. Eo! Ghê quá!
- Mọi người chờ em chút!
Nói rồi Nhi Lam chờ cho đường vắng xe rồi mở cửa nhanh chóng bước ra ngoài đóng lại. Quay ngang quay ngửa quay tứ phía tìm tiệm hoa quả, đồ ăn mà từ từ bước tới chọn đồ.
***
- Ông nội!
Thiên Lam cầm lấy bàn tay già nua nhăn nheo dưới chăn của ông Vũ lên. Nó nhìn khuôn mặt tiều tuỵ gầy gò đầy vết chân chim của ông nội mà lòng nhói đau. Nước mắt lại chờ chực khoé mắt chỉ cần nhắm mắt vào là sẽ rơi xuống. Một tay cầm chặt tay ông nội, một tay đưa lên gạt nước mắt thầm hỏi. Tại sao gần đây nó hay khóc như vậy? Thật là xấu hổ mà!
Chí Hoành đứng phía sau lưng Thiên Lam không biết làm gì chỉ biết nhẹ đặt tay lên bả vai của nó ngầm chấn an. Cậu đưa mắt nhìn ông Vũ đang nhắm nghiền mắt kia, khuôn mặt xanh xao gầy gò. Dù bác sĩ có tới chữa trị, nhưng dường như bó tay với tình hình hiện giờ. Chỉ có cô chú Vũ cố chấp liều mạng đi làm mà chạy chữa cho ông cho dù biết là vô ích. Phép toán nhà họ ai cũng dễ đặt ra 4-1-1+1 hiện tại không biết có thêm dấu trừ nào nữa hay không nữa cho dù một dấu trừ đã thêm nét sổ thẳng.
- Ông nội! Con nè ông! Lam Bảo của ông đây!
Càng nói nước mắt càng rơi, tiếng nấc nghèn nghẹn cứ thế phát ra cổ họng, cả người Thiên Lam run run lên. Cả một tay áo đã ẩm bởi nó đưa lên lau nước mắt. Sự ẩm ướt đã thấm lên da khiến nó có chút khó chịu.
Mi mắt ông Vũ nhẹ nhàng run run động đậy. Trong cơn mê muốn từ bỏ cuộc sống thiếu đứa cháu gái ngoan và mất đi người vợ mà ông hết mực yêu thương thì ông nghe thấy giọng nói của đứa cháu gái ngoan. Là nó phải không? Là cháu gái của ông có phải không con? Tiếng nói của Thiên Lam vẫn vang vẳng trong tâm trí đã tạo cho ông ý chí muốn nhìn thấy cháu gái. Đôi mắt đen láy đồng màu với nó của ông từ từ mở ra, khuôn mặt cô cháu gái mờ mờ ảo ảo vì lâu ngày không mở mắt. Tiếng suỵt soạt nghẹn ngào, tiếng nấc nhè nhẹ vẫn còn bên tai. Trên hết, trên tay ông còn cảm nhận hơi ấm của cháu gái.
- Ông nội, ông tỉnh rồi! Ông ơi con nhớ ông quá hu hu!!!
Thiên Lam mừng rỡ khi thấy ông nội đã mở mắt ra nó không kiềm được cơn xúc động mà oà khóc nhào vào ôm lấy cổ ông nội gục lên bờ vài mà khóc. Chí Hoành chỉ biết biến bản thân là không khí đứng an tĩnh quan sát hai ông cháu đang đoàn viên kia.
Ông Vũ cố gắng dùng sức để nhấc tay lên ôm cô cháu gái nhưng không được. Ông lực bất lòng tâm với đôi tay nặng như đá đè. Nhưng không sao cháu gái ông đang ở đây! Cháu gái ông về rồi! Nước mắt từ khoé mắt nhân hậu của ông chàn ra lăn theo đường thái dương mà làm ướt mái tóc đã chuyển sang bạc trắng. Ông há miệng mấp máy nhưng lại không thể phát ra tiếng nói ngoài âm thanh nghe không hiểu.
- Ưm... Ưm...
- Ông nội là con đây ông! Lam Bảo của ông đây, con còn sống. Con chưa đã chết! Con còn sống và con đang ở đây với ông đây!!!
Nó ngồi dậy một tay cầm tay ông nội, một tay đưa lên vụng về lau nước mắt cho ông nội rồi lại lau cho mình. Nó cầm tay ông ngẹn ngào nói từng câu từ chữ một.
Ông nội! Con về với ông đây!
- Ưh... Ưh.... Ah... Ah...
- Ông nội, Lam Bảo của ông phúc lớn mạng lớn đội mồ sống lại mà trở về thăm ông đây! Con xin lỗi vì không quay về thăm ông sớm hơn. Nhưng con có lý do của con mong ông tha thứ cho con. Ông nội, con thương ông nhiều lắm! Con nhớ ông cũng rất là nhiều!
Vừa nói nước mắt vừa rơi lã trã trên khuôn mặt Thiên Lam, từng giọt từng giọt đua nhau nhỏ xuống bàn tay già nua của ông nội. Giọt lệ ấy như thuốc thần thuốc tiên làm ngón tay ông khẽ động đậy nhưng vẫn lực bất lòng tâm nhìn cháu gái khóc mà không lau nước mắt cho cháu được. Nước mắt từ khoé mắt ông lại rơi, chớp mắt thôi cũng thấy nặng nề rồi.
Phép thần nào đã đưa cháu gái của ông quay trở về với ông? Cháu gái ông đấy! Là cháu gái ông đấy! Là cô cháu gái bằng xương bằng thịt, cháu gái ông đã lớn rồi đã trưởng thành rồi. Lại vô cùng xinh đẹp nữa! Xinh như tiên giáng trần vậy! (Đây là cảm nhận của ông nội chứ không phải Thiên Lam có nhan sắc đẹp như vậy) Nhưng ông không thể cử động, ông không thể ôm nó vào lòng, không thể nói, không thể hỏi thăm nó hay trách móc cháu gái hư. Đổi lại mọi cố gắng thì ông lại chỉ có thể rơi nước mắt.
- Lam Ngốc...
Dù không muốn phá đám nhưng nhớ tới lời dặn dò của Thiên Lam lúc từ ngoài cổng đi vào, Chí Hoành khẽ gọi. Đương nhiên Thiên Lam biết ý của cậu. Nó khịt mũi cho đỡ ngạt, tay lau vội nước mắt trên khuôn mặt ông nội.
- Ông nội! Con phải đi rồi...
- Ưh... Ưh... Ưh...
Con đừng đi!!! Tại sao về rồi còn muốn rời đi??? Con ghét ông rồi sao???
Ông Vũ rất muốn nói với nó như vậy nhưng không thể. Ông chỉ biết cố gắng lớn tiếng muốn giữ Thiên Lam lại đồng thời cũng cố gồng mình cử động để cản nó nhưng không thể. Nước mắt ông giàn dụa, mồm miệng méo mó không thể nói được câu chữ nào tròn chịa.
- Con xin lỗi! Ông nhớ giữ gìn sức khoẻ hôm nào có dịp con sẽ tới thăm ông!
Đặt tay ông nội xuống giường mà không hề hay biết ngón tay của ông đang khẽ cựa quậy. Thiên Lam lau nước mắt cho ông nội nhưng càng lau càng không ngăn được dòng nước mắt ấy, ngay cả nó cũng tèm lem nước mắt đầy mặt đấy thôi. Không kiềm lòng được nó gục xuống ngực ông mà bật khóc.
Ông nội! Con rất muốn ở lại với ông, nhưng con không thể! Ông nội hãy tha thứ cho con!
Hôn nhẹ trán ông một nụ hôn cùng bao nước mắt đi kèm. Đứng thẳng dậy đưa tay lau nước mắt trên mặt ông nội. Tâm can Thiên Lam run lên khiến nó đau nhói biết nhường nào. Nó quay lưng đi một mạch ra khỏi phòng không quay đầu lại, nó sợ khi quay đầu lại nhìn thấy mồm miệng ông nội méo mó cố lớn tiếng âm a âm ê mà ở lại. Vừa bước thật nhanh vừa đưa tay lau nước mắt.
Ông nội! Bảo trọng!!!!!
- Ông giữ sức khoẻ! Con sẽ chăm sóc cậu ấy. Ông yên tâm đi! Con chào ông!
Cúi đầu chào ông Vũ sau đó Chí Hoành cũng nhanh chóng đuổi theo Thiên Lam. Ông Vũ liếc mắt nhìn cánh cửa phòng đã đóng lại, tuy rằng trong phòng sáng đèn nhưng ông vẫn thấy tối tăm mịt mù. Cô đơn và lạnh lẽo. Nước mắt ông vẫn rơi ánh lên tia sáng đèn trên tường chiếu thẳng vào làm dòng lệ sáng lên lấp lánh. Mồm miệng ông méo mó đóng mở âm a âm ê như đứa trẻ trong góc tối một mình, ngón tay ông vẫn cố động đậy một cách nặng nề và đau nhức.
Lam Bảo con mau quay lại đây! Lam Bảo con không thương ông nữa sao? Lam Bảo con ghét ông rồi sao con???
***
- Lam Ngốc cậu đứng lại cho tớ!!!
Đuổi theo Thiên Lam từ trong nhà ra bên ngoài khi cả hai chạy gần ra tới cổng thì Chí Hoành mới kéo khuỷu tay nó lại bắt ép nó đứng lại. Cả hai thở gấp gáp liên hồi nhưng đấy không phải điều đáng chú ý. Nó ngước nhìn cậu đôi mắt đen láy đẫm nước mắt tuôn ra hai hàng trên hai bên gò má. Được một chút nó liền cúi đầu cắn chặt môi lại.
- Thôi được rồi! Chúng ta mau về thôi!
Thiên Lam gật đầu trong tiếng nấc nhè nhẹ. Chí Hoành cầm tay nó rắt ra chiếc xe đỗ ở ngoài cổng bấm nút điều khiển từ xa mở khoá xe. Thiên Lam quay đầu lại luyến tiếc nhìn kỹ một lượt sau đó mở cửa ngồi vào trong ghế phụ. Còn Chí Hoành đóng cửa lại như cũ sau đó nhanh chân bước sang ghế lái mở cửa ngồi vào trong, đóng cửa lại. Cậu quay sang nhìn nó vẫn đang nhìn qua cửa kính đôi vai nó run run lên thỉnh thoảng lại đưa tay gạt nước mắt. Cậu đau lòng thở dài một hơi rồi quay xe rồ ga rời đi.
Ngay lúc chiếc xe của hai người rời đi, ở con ngõ ngược chiều có một người phụ nữ một tay cầm tay đứa trẻ ba tuổi, một tay xách rỏ đồ từ từ tiến về phía cổng nhà từ trong ngõ đi ra. Đứa trẻ lon ton vừa đi vừa bi bô hát một bài hát tự chế nào đấy khuôn mặt tươi cười. Người phụ nữ cũng hùa theo bài hát của đứa trẻ vang vang hát rộn ràng cả đường đi.
- Nguyên Ca đẹp trai, Nguyên Ca hát hay, Nguyên Ca nhảy đẹp. Thiên Ca đẹp trai, Thiên Ca hát hay, Thiên Ca nhảy đẹp. Khải Ca đẹp trai, Khải Ca hát hay, Khải Ca nhảy đẹp!!!!
***
Trên đường đi có hai chiếc xe một đen một trắng cùng hãng đi ngược chiều nhau. Xe đen bên ngoài, xe trắng bên trong. Cả hai giao nhau cùng một điểm...
Vương Nguyên tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật. Bỗng dưng cảnh vật ấy bị chiếc xe khác đi ngang che mất. Cậu nhăn mày nhìn thẳng chiếc xe chết dẫm. Tuy là ghế lái xe đối phương đã đóng cửa đen nhưng loáng thoáng cậu nhìn thấy một cô gái đang quay mặt ra phía cậu nhưng lại nhắm mắt như đang ngủ. Khoảng cách chỉ có gần 1m cho nên cậu có thể nhìn rõ khuôn mặt của cô gái đó. Khuôn mặt này...
Vương Nguyên giật mình ngồi hẳn dậy đưa mắt nhìn theo chiếc xe đen cứ thế lao vụt qua ngược chiều của cậu. Người đó! Là người đó! Cậu chắc chắn là người đó!!! Cậu không có nhìn lầm, cậu nhìn rất rõ. Là ngươi đó! Cậu nhăn mày cố nhìn biển số xe nhưng xui xẻo thay có chiếc xe xám từ trong cổng nhà nào đó lao ra chặn mất tầm nhìn của cậu. Đến khi chiếc xe xám kia rời khỏi cũng là lúc chiếc xe đen kia cũng xa tít tắp không thể nhìn rõ biển số xe được. Chết tiệt!
***
Đang mở cửa cổng bỗng nhiên có tiếng động cơ xe gây sự chú ý của cô Mẫn Tuệ và Thiên Hoàng. Cả hai cùng nhau quay sang nhìn xem là gì liền nhận ngay ra chiếc xe trắng thân quen. Bốn cánh cửa đồng loạt mở ra cùng với năm người lần lượt bước xuống. Cùng nhau gập người cúi đầu.
- Con chào cô!
Cả năm người đứng thẳng cười tươi với thằng nhỏ ngây ngô.
- Tiểu Hoàng chào em!
- Ôh hô! Nguyên Ca em nhớ anh quá!!!!
Thiên Hoàng lon ton chạy ra xà vào lòng Vương Nguyên khi cậu vừa nửa quỳ nửa ngồi cho vừa tầm chiều cao của bé. Bé vui vẻ rạng rỡ ôm lấy cổ cậu hôn má cậu hai bên thật kêu. Bé cười không ngớt luôn. Lâu rồi không gặp cậu làm bé vô cùng, vô cùng, vô cùng nhớ luôn. Chỉ hàng ngày xem cậu trên màn hình ti vi mà thôi. Nhớ quá!
- Nguyên Ca cũng nhớ Tiểu Hoàng của anh!
Ôm đứa nhỏ trong lòng khẽ ghé nàn môi đỏ khuyến rũ của mình hôn nhẹ lên một bên má phúng phính của đứa nhỏ. Có chút liên tưởng tới ai đó. Cũng lâu rồi không tới thăm thằng bé làm cậu vô cùng nhớ bé.
- Tiểu Hoàng! Em thật thiên vị nha ở đây còn các ca ca tỷ tỷ nha!
Bảo Lam nhăn mày mím môi bất mãn khoanh tay trước ngực khom lưng cúi xuống dí sát mặt vào thằng nhỏ đáng ghét này. Đấy! Cả tháng trời mới tới được mà bé chỉ nhớ mỗi Nguyên Ca thôi. Còn ca ca tỷ tỷ khác bé bơ luôn!
- Chị Bảo Bảo! Em cũng nhớ chị!
Thiên Hoàng vươn tay ôm hai má cô sau đó nghến chân hôn hai bên má cô thật kêu. Bảo Lam đưa hai tay đón bé nhấc bổng bế lên người. Vương Nguyên cũng cười ngọt ngào đứng dậy nhìn cô nàng mang bé tới gần mọi người.
- Tiểu Hoàng hư nha! Chỉ biết mỗi Nguyên Ca thôi. Còn Khải Ca em không nhớ chút nào hả?
- Em có sức hút mà!
Tuấn Khải nhăn nhó chẩu mỏ đưa tay véo má Thiên Hoàng hoàn toàn bỏ lơ câu nói tự luyến của Vương Nguyên. Không để bé ghé mỏ vào hôn má trước cậu liền trực tiếp ôm thằng nhỏ cắn một miếng lên cái má làm thắng bé kêu lên một tiếng. Nhả hàm răng "Ma Cà Rồng" ra khỏi má thằng bé để lại dấu vết còn hằn khá rõ trên nàn ra trắng nõn hài lòng mỉm cười gian ma. Thằng bé phụng phịu đưa tay xoa má bị cắn cũng không vừa quay sang ôm hai má cậu cắn lại, lần này cắn thâm hơn. Cho dù vài hôm trước không biết đi đứng kiểu gì mà ngã gãy mất hai cái răng sữa để lại hai cái răng cửa như răng thỏ. Nhưng không thể nói không đau, cậu nhăn nhó mặt mày lại. Thằng này được! Cắn anh thâm giữ thế!!!!
- Aaa!
Thấy cậu kêu khẽ Tiểu Hoàng mới chịu nhả ra để trên má cậu một dấu răng vô cùng tuyệt đẹp. Có hai hàm, hàm dưới hiện lên toàn bộ, hàm trên ngoại trừ thiếu hai cái răng sữa ra thì đủ cả. Mọi người xung quanh chỉ biết che miệng bật cười. Thiên Hoàng cố tụt người xuống trước khi bị cắn lại nhưng không kịp.
- Cứu em với!!! Cứu! Cứu!!!
Thằng bé dãy nảy lên khi hàm răng "Ma Cà Rồng" kia chuẩn bị ghé vào bên kia má la oai oái lên. Thiên Tỉ bên cạnh thấy vậy đi tới cướp người trên người... Ôm thằng nhỏ trên người hôn nhẹ lên vết cắn đã mờ mờ trên má Thiên Hoàng mỉm cười ấm áp.
- Có Thiên Ca không phải sợ!
- Đúng rồi! Đố Khải Ca làm được gì em đấy! Lêu lêu...
Thiên Hoàng một tay vành mắt lè lưỡi trêu trọc Tuấn Khải đang đen mặt vì chưa trả đũa lại được, một tay ôm cổ Thiên Tỉ. Bé quay sang chu mỏ hôn hai bên má cậu, hôn đi hôn lại tổng cộng 3 vòng. Thiên Tỉ đắc ý hất mặt trâm chọc Tuấn Khải.
- Anh bị bỏ rồi! Hắc hắc!!!
- ...
- Phải phải! Nam thần bị bỏ rồi!
Nhi Lam đứng cạnh Tuấn Khải che miệng cười tới chảy nước mắt vòng qua đi trước mặt. Trước khi đi sang bên chỗ Thiên Tỉ, cô đưa tay bẹo má bị cắn của cậu làm cậu nhăn nhó kêu khẽ. Cô phì cười sau đó đi tới ôm Tiểu Hoàng hôn má bé hai cái và cũng được bé hôn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.