Fanfict Love By Chance - Tình Cờ Yêu
Chương 54: Fict 54: Bonus TinCan : Cầu Hôn.
Không Ngốc
10/07/2020
Thứ nhất: đây là bonus theo yêu cầu của các độc giả trên face đã chọn.
Bonus nên không đòi hỏi nhiều hén, có sao đọc vậy hén. Đéo có sao cũng đừng chê hén.
================
Nhà Can.
Ôi!
Can uể oải bước vào nhà tắm, bàn tay dường như cũng hết lực mà vừa cởi vừa tuột mấy thứ đồ đã bết mồ hôi vứt bừa xuống sàn. Xả nước.,
Cậu mệt, mệt tới nỗi vừa ngồi dưới vòi hoa sen vừa ngủ gật.
Đội bóng cả tháng nay phải tập luyện cường độ cao, lịch tập dày đặc tới nỗi cậu không ngóc đầu dậy nổi. Cũng không trách được P"No. Chẳng phải sắp có giải đấu quan trọng thường niên giữa các trường đại học sao? Nếu mà bị loại ngay từ vòng bảng thì đó mới là thê thảm thực sự. Thế nên thậm chí cả thằng Good cũng phải cố gắng cong mông lên mà chạy. Chỉ khổ cho 1 dàn công của chúng ta tên nào tên nấy đều phải ăn chay theo.
Kla mới đưa tay rờ tới mông Techno chưa kịp nắn tới phát thứ hai đã bị một bàn vả tới bốp!
Face mới dò dẫm lần mò lên eo Good một cái thôi lại cũng ăn liền mấy cái nhăn mặt.
Gia đình À É thì không biết sao, vì À É là công mà!. Thế nhưng công nào mà đủ sức cả ngày chạy dưới nắng gắt rồi tới tối lại đi lột tôm được!. Không khéo thì thành tôm ươn luôn ấy chứ!. Thế nhưng Pete lại là một người hết sức dịu dàng nha. Lần nào cũng mang nước tới cho cả đội bóng luôn!
Chứ như mà sao lại như cái tên Tin mặt thối kia được cơ chứ. Nhìn ra điểm nào cũng đều đáng đánh điểm đó!
Cậu mặc quần ống rộng ngồi chống chân hở có một đoạn đùi, cùng lắm thì nhìn thấy miếng quần xì bên trong chứ có gì? Một đám con trai có cái gì đâu mà kín kín với chả hở hở. Thế mà hôm sau hắn bắt đem cái quần đó: vứt!
Ủa vậy chứ chả lẽ đi đá bóng mặc quần body?
Điên mất thôi!
Lại cái gì nữa? Thằng Good nó mệt, ngồi dựa lưng vào người mình thì có gì? Vậy mà hắn mặt đã nhăn lại tới kéo mình bật dậy khiến Good tội nghiệp ngã chổng vó!
Can lắc lắc mái tóc đã ướt nhẹp.
Thế nhưng mệt vẫn là mệt a!
Can xỏ tạm được mỗi cái quần đùi rồi đổ thẳng xuống giường, đánh một giấc no say, nước miếng theo sự hài lòng vì được ngủ mà cứ thế nhểu ra thành một vệt óng ánh bên khóe miệng.
Thế nên đừng có hỏi vì sao Tin lại tới rồi vì sao Tin đã lên tận phòng ngồi sát bên thành giường thế kia mà Can vẫn chẳng thèm biết đến. Đừng có nói, bây giờ mang bóng đèn 500 oát chiếu thẳng vào mặt Can thì cũng mặc kệ thôi!. Được ngủ vẫn muôn đời là sung sướng a!
Tin nhíu mày nhìn chú mèo nhỏ đang vô cùng thoải mái mà hít thở từng hơi đều đều, lắc đầu:
Mới có 8h tối!. Thật sự mệt đến như thế?
Can xoay người, một vết bầm rõ lớn ngay bên eo. Sắc mặt Tin lập tức xám lại. Vì dạo này Can bận tập luyện nên chẳng mấy khi hai người có thời gian bên nhau chứ đừng nói tới chuyện làm cái gì gì đó. Thế nên Tin không nhìn thấy vết bầm này cũng là lẽ đương nhiên.
Tin hơi cúi xuống, Vết bầm đã chuyển sang hơi xanh, có thể đã là mấy ngày rồi. Vừa giận cái tên ngốc này không biết tự bảo vệ lại vừa thấy có chút xót, Tin bất giác mà đưa tay tới chạm lên tấm lưng trần gần với phía vết bầm kia hơi xoa nhẹ một chút.
- Ưm...
Can không tự chủ mà rên khẽ.
Tin xoa mạnh tay hơn một chút:
- Ưm... thoải mái quá.
Đang mệt mỏi tới từng thớ cơ như vậy mà được người massage cho thì còn gì bằng?. Can cứ thế mà từng chút từng chút úp hẳn người xuống giường, Tin cũng chẳng hiểu vì sao, đôi tay cứ thế mà lại đi massage cho con mèo ngốc kia. Tới khi mặt Can gần như giãn ra vì thoải mái. Mới nhận thấy có cái gì không đúng lắm....
Ủa...
Lạ nha?
Mình đang mơ sao?
Có cái gì đó đang... đang... đang... bóp mông mình!
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!! Tên khốn nào?
Can gần như choàng tỉnh. Phản xạ tự bảo vệ tăng vọt, gần như bật dậy mà ôm cái mông đã bị tụt khỏi quần. Can nhìn tới nhìn lui rồi mới xác định được kẻ trước mặt này không ai khác là đại gia Tin mới thở phào:
- Tin là cậu sao? Dọa chết tôi!
Can xách xách cái quần, rồi ngồi xuống. Ấy thế mà chưa kịp bắt lỗi cái tên kia,Tin đã gằn giọng khó chịu:
- Can!. Cậu là heo sao? Nếu không phải là tôi mà là người khác e rằng bị ăn sạch cũng không biết?
Can trố mắt. Là cái lý gì? Vừa mới thiệt thòi bị sờ mất mấy phát ở mông, lại còn bị giáo huấn này nữa. Can cũng vùng vằng:
- Cậu nghĩ trên đời có bao nhiêu người vừa nhìn thấy tôi ở trần liền muốn sờ mông?
- Cậu...
- Biến thái như Tin Methanat làm gì có người thứ hai?
- ......!!!!
- Hứ? Không đúng?
Can nói một lèo rồi mặc kệ, lại nằm lăn ra giường.
- Mệt chết thôi! Chân tay bủn rủn hết cả!
Nhìn thấy Can uể oải, Tin cũng cố gắng mà nén giọng:
- Đã ăn gì chưa?
- Rồi!
Nói rồi Can làm như muốn đuổi người, xoay hẳn lưng vào trong:
- Tôi muốn ngủ. Đề nghị kẻ biến thái thuộc dòng họ Methanat đừng làm phiền chú heo xinh xắn đáng yêu là tôi!
- ........!
Can tủi thân chứ. Tủi thân chết đi được ấy! Hắn tới chẳng nói một lời tử tế lại còn suốt ngày chê mình là heo. Mình nếu là heo cũng là đệ nhất mỹ heo đi!
Can dĩ nhiên không nhắm tịt mắt, mà chỉ nhắm hờ hờ. Chờ mong... cái gì đó...
Thế rồi cái giường không lún xuống như Can dự tính mà lại bẫng lên.
Kẻ sau lưng lại dám đứng dậy?
Tức mà chết a!!!!!!!!!
Thôi rồi. Bảo cậu ta đi đi, mà cậu ta đi luôn!
Can nhổm dậy thì bóng Tin đã rời khỏi cửa, Can ném thẳng cái gối về phía cửa, gào lên:
- Đồ mặt cá chết!, Tôi ước cho cậu mặt trắng dã mắt trợn ngược răng nanh nhô ra ngoài như con heo rừng!!!!!!!!!!!!!!!!!aaaaaaaaaaaa
Can hậm hực. Thực ra thì.. e hèm.. Khi bàn tay Tin lướt qua bờ hông cậu, cảm giác thực sự là có chút nóng.
Hơn một tháng rồi đó!. Dẫu biết là nếu làm thì hôm sau khó mà xuống giường chứ nói gì đến bóng với chả đá. Nhưng nhịn nhịn thì cũng thèm thèm. Can cũng có cậu em nhỏ mà? Củ cải trắng của cậu tuy chẳng phải là uy hùng dũng hổ gì nhưng củ cải trắng cũng biết cương biết sưng biết.... biết... biết.. à mà thôi!.
Dẫu sao tên chết bằm đó cũng đi rồi. Càng nghĩ máu lại càng dồn xuống dưới.
Can chẳng thèm nghĩ nữa.
Can bật dậy rót một ly nước, bàn tay chạm sượt qua tay cầm của ngăn kéo bàn mới nhớ ra. Cậu có một bí mật nho nhỏ ở trong đấy.
- -------
Lại phải kể đến hơn mười ngày trước khi Can mua hàng online.
Phải nói là quá sốc.
Can đặt cho mình một bộ quần áo hợp mốt lắm kìa, thế mà vừa khoác vào người đã khiến Lemon cười một trận tắc thở. Nó bảo chứ:
- P"Can. Anh mặc cái đó vào em khỏi cần lau nhà 1 tháng.
Chẳng qua là cái quần đã te tua lại còn quá dài, khiến Can mặc vào nhìn không khác gì một cái chổi lau nhà di động. Đi tới đâu quét lau tới đó! Cứ phải gọi là sạch bóng lọng!
Can tức tới tím mặt. Giận hơn nữa là tiếc tiền!
Can chát qua chát lại kiện tới kiện lui cái shop online mất nết đó. Cuối cùng họ đành trả cho Can một cái nhẫn mạ vàng giả. Vì Can kiên quyết không nhận đổi quần với chả áo gì sất.
Nghe thấy vàng đã sướng rồi. Giả hay không mặc kệ.Nhưng.. một cái?
Can kiên quyết là không chịu. Chát qua:
- Em không lấy một cái. Em lấy một đôi! Phải là một đôi!
Cái shop online đó cuối cùng thì cũng phải chào thua mà chấp nhận một đôi thì một đôi. Chứ làm ăn mà suốt ngày mở mắt ra 55 cụm bom trên mes thì chắc cũng sớm chết.
Can hài lòng nhận hàng. Can chụp ngón tay mình rồi gửi cho bên kia. Can nhắm nhắm. Lựa ngón nhẫn của mình vừa rồi thì lựa ngón nhẫn của tên kia to hơn một chút. Chắc là ổn!
Đến cuối cùng khi Can có được cặp nhẫn đó mà cất trong tủ, thì vẫn còn hoang mang chẳng hiểu mình làm thế để làm cái gì.
- -------------------
Can uống xong ly nước, tâm trạng có vẻ ổn hơn rất nhiều, chặc chặc lưỡi.
Ok để làm cái gì không quan trọng. Quan trọng giờ là đi ngủ cái. Lấy sức mai luyện tập tiếp!
Can nằm xuống giường. Ấy thế mà không ngủ được, cảm xúc từ đôi tay Tin vẫn như lởn vởn quanh mông ấy.
Tức chết!
Can lập tức đứng dậy, muốn vào nhà tắm rửa mông cho mát đã. Tránh đi chút nóng nóng khó chịu.
Thế nhưng vừa đứng dậy cánh cửa cũng bật mở. Vừa nhìn thấy Tin bước vào Can đã khoái chết đi được rồi. Nhưng là vẫn ra vẻ bĩu môi:
- Còn quay lại làm gì?
- Làm cậu!
- A....
- Ưm,.....
Tin tiến tới gần giường, một đường ghì chặt lấy Can, đôi môi bắt lấy đôi cánh hoa đào kia, không cho Can một chút không khí, một chút thời gian nào để có thể chống cự.
Tới khi áp cả thân người lên bờ ngực để trần của Can rồi, Tin mới luyến tiếc mà buông ra, hơi thở đã có chút gấp gáp:
- Đi mua bao.. gel nữa.
- Ai thèm?
- Vậy cái này là gì?
Tin luồn tay xuống dưới cạp quần của Can, bắt lấy cậu nhỏ đã dựng cao. Can gần như bấu khảm lấy lưng Tin:
- Ah... Tin...
- ..... Ưm...
Hơi thở nóng rực phả đầy những vết hôn trên ngực Can. Can đã bắt đầu gần như mê muội dưới từng nhịp tuốt tay lên xuống của Tin:
- Nữa... Tin.. nhanh.. nhanh hơn...
- Ưm....
- Tin... dưới... bên dưới... vào đi...
- Được
- .. ah... ưm..
Tin thúc sâu vào bên trong hậu huyệt của Can. Hơn một tháng không làm, hậu huyệt không quen nổi mà siết Tin tới đau cứng. Thế nhưng càng bó thít lấy, Tin càng như điên dại mà ra vào.
- A... Tin.. sướng.. sướng.. chỗ đó... đó...
Sau thời gian tập luyện cực khổ, cả cơ thể Can không còn vẻ gì là mềm yếu nữa, bờ ngực, khuôn bụng đều đã có chút cơ, man mác tạo thành những đường cong vô cùng hút mắt, Tin vuốt nhẹ bờ lông mềm khu tam giác của Can, liếm trượt xuống hai cánh đùi non đang gác lên vai mình, không ngừng thúc đến điểm mẫn cảm khiến Can gần như hét lên:
- AAA... ra... ra....cho tôi...... nữa...
Tin dùng chính tay mình mà đỡ lấy cậu nhỏ của Can, bọc ủ. Từng nhịp giật từ những đường gân trên cậu nhỏ của Can kích thích Tin đến khó thở. Tuyệt diệu. Tin cũng không kìm chế mình thêm nữa hôn xuống khuôn miệng kia, xuất ra.
- ------------
Xong một lần, Tin dường như còn chưa thỏa mãn mà đưa tay lên mò mẫm hai hạt đậu nhỏ trước ngực Can. Can liền đẩy ra:
- Như vậy là đủ chết rồi! Làm nữa mai sao mà tập được!
- Vậy thì khỏi tập, mai nghỉ!
- Sao mà được?
Can thế mà chẳng cần nhớ mới chỉ một lúc trước mình đang rên rỉ âu yếm tới thế nào, đã dè bỉu luôn được:
- Cậu nghĩ ai cũng thối giống cậu sao? Tôi là người có văn hóa nhé!. Làm sao trong đợt quan trọng như thế này... Á.. Ưm...
Đôi môi kia ngon ngọt quá, Tin chịu không nổi mà lại hôn xuống. Mặc kệ cái văn hóa gì gì đó của Can. Phải ăn thêm phát nữa.
Thế là Can thì đẩy mà Tin thì đưa. Hiệp hai xuất trận xong. Can tự trách mình 400 lần. Hỏi tại sao á? À thì, nói mồm thế thôi. Nhưng khi nhìn thấy từng tấc da đẹp tới như sáng lên kia của Tin, chút râu nhỏ dưới cằm Tin như có như không mà chạm lên ngực, lên vai, chút gió ấm nóng thổi vào tai, nhay lấy. Can cũng không tội gì để mà bản thân chịu thiệt. Ăn thêm thì ăn thêm! Cùng lắm là mai tập ít đi một chút!
Nhưng đến lần thứ ba nữa thì Can thà chết còn hơn!
Cả đội đã phải ăn chay ( trong suy nghĩ của Can). Mà mình lại ăn phát ba lần một đêm thế này ảnh hưởng tới tinh thần toàn đội thì Can không làm được!.
Thế nên tới khi Tin dùng ánh mắt đầy tình ý kia nhìn Can tới lần thứ ba thì Can đã nhất chết cự tuyệt.
Để nguyên cả cái mông trần như thế Can đứng phắt dậy khỏi giường. Thương lượng:
- Tin, nếu như không làm lần thứ 3 này tôi sẽ tặng cậu một món quà!
- ... Món quà?
- Đúng rồi!
Tin có chút nuối tiếc, kéo chiếc chăn lên che đi phần nào đó vẫn còn đang hăng hái. Nhìn Can vẫn một thân trần trụi đứng lắc lư bụi cỏ đong đưa qua lại,nhăn mày:
- Vậy để xem món quà đó là gì đã!
- Đây!
Can lật đật quay cái mông trần lại phía Tin, loay hoay một chút rồi đưa từ trong tủ ra...
Một đôi nhẫn!
Trời ạ!
Tin được không?
Là một đôi nhẫn!
Thế nhưng.. trao nhẫn trong cái tình huống quái quỷ này thì là cái chuyện gì?
Tin không thể tin nổi, trợn trừng mắt:
- Can... cậu....
Can suy nghĩ một lát, nếu cứ thế này mà quỳ xuống có vẻ không giống mấy game kiếm hiệp tình duyên lắm. Ít ra cũng phải được tí vải che chứ nhỉ? Thế là Can quyết định đặt tạm nhẫn lên giường rồi mặc cái quần đùi vào cho tử tế đã.
Sau đó giống y như những màn cầu hôn huyền thoại: Can quỳ xuống trước giường. Bỏ qua luôn nét mặt đang cực kỳ cực kỳ xám ngắt của Tin mà lôi ra một chiếc nhẫn đưa đến trước mặt Tin:
- Tin!. Làm bạn đời của tôi nha!
- .....! ( câm nín)
Can lôi một bàn tay của Tin ra, đeo thòng một chiếc vào "
- A ha! Vừa này!.
- ....!! ( câm nín tập 2)
- Tin! Tin!!! Sao thế? Đến lượt cậu đeo cho tôi kìa!
- ......!!! ( câm nín tập 3)
Cuộc đời ạ!. Nếu như có chuyện nào hoang đường hơn như thế này. Tin chắc hẳn dám thề đó là chuyện không có thực!
Tin gần ngất. Hít mấy ngụm khí to nhồi đầy phổi mới có thể thông não được. Cũng phải quen dần nếu muốn chịu nổi một người yêu giống như Can đây.
Tin vuốt mấy lần chiếc nhẫn trên tay, sau đó hỏi Can:
- Can. Cậu có biết đây tượng trưng cho cái gì không?
Can quỳ tới mỏi cả chân Tin cũng chẳng thèm đỡ Can dậy giống như phim truyện gì cả. Chán ngắt đứng dậy rồi ngồi phịch xuống giường:
- Thì cầu hôn chứ gì nữa?
- Cậu....
- Cậu cậu cậu. Bình thường không phải nhận thông minh lắm mà? Không biết sao?
Can quay ra nhìn gương mặt đã cứng đờ của Tin:
- Quỳ xuống này rồi cầu hôn này rồi đeo nhẫn này! Mau mau, đeo vào cho tôi!
Can chìa tay ra trước mặt Tin:
- Mau! Đeo vào xong còn đi ngủ! Tôi mệt sắp chết luôn rồi!
Tin nhìn chiếc nhẫn Can đang chìa ra trước mắt, vừa đeo nhẫn vào ngón áp út cho Can mà vừa muốn chết quách đi cho xong!. Hiện giờ, chính bản thân Tin Methanat cậu đây là đang cởi truồng trao nhẫn!
Lại còn là nhẫn cầu hôn??????
Quá con mẹ nó phi lý rồi!!!
Trời đất ạ!
Thế mà cái con heo ngốc nghếch kia vừa được đeo nhẫn xong liền đu lấy cổ cậu mà hôn chùn chụt.
Sau đó, thì không có sau đó nữa. Can lăn quay ra ngủ.
Bỏ lại Tin vẫn còn đang không hiểu là chuyện quái quỷ gì vừa xảy ra!.
Đưa tay lên day trán. Lại nhìn chiếc nhẫn " vàng" lấp lánh trên tay.
Bất giác, mà mỉm cười.
Bất giác, mà nắm lấy tay kẻ ngốc kia, hôn lên chiếc nhẫn còn lại.
Can, cậu có biết rằng, những hành động ngốc nghếch đến không tưởng này của cậu lại chính là những đòn cảm xúc chí mạng dành cho Tin Metthanat này hay không?
Và từ nay, không cần biết dù cho cách cầu hôn và ngay cả người quỳ cũng đều không đúng, không đúng thì không đúng. Cậu, vẫn sẽ vẫn chỉ là người của tôi. Mãi mãi.
Dời nụ hôn lên đôi môi kia, nhẹ nhàng, đặt xuống.
Can. Tôi yêu em.
=======
Người ta cứ nghĩ rằng vạn vạn bó hồng, chiếc nhẫn kim cương sáng lóa đắt tiền, tiệc rượu sang trọng trước cặp mắt ngưỡng mộ của bao người mới là hạnh phúc. Sai. Hạnh phúc chính là không cần biết ai nhìn mình kỳ quái ra sao, hạnh phúc chính là cả hai người được – là chính mình - mà vui vẻ bên nhau.
Bao nhiêu kim cương và của cải, bao nhiêu sự xa hoa, bao nhiêu đám cưới vung tiền nhiều tỉ. Rút cuộc có trọn vẹn nắm giữ cái dây mỏng manh ấy bằng chính đôi nhẫn giả đơn thuần này hay không?. Tiệc rượu linh đình, đôi khi cũng chẳng bằng một chiếc quần xà lỏn vắt ngang... mà yêu nhau!
========
Một tuần sau.
Như thế nào nhỉ?
Việc Tin đeo một chiếc nhẫn siêu siêu rẻ tiền trên tay lắc lắc lư lư theo từng nhịp bước thật khiến cho cả lớp mắt đứa nào cũng to thêm 3 cm. Pete ngoài cười nhăn nhở thì cũng không dám hỏi. Mà thực ra cũng đâu cần phải hỏi. Ngay hôm nay thôi khi gặp Can ở sân bóng mới thấy trên tay Can cũng có một cái y như thế.
Chỉ có điều... Tin mà mua loại nhẫn rẻ tiền như vậy để tặng Can thì có phải là quá mức khó hiểu rồi không?
Hôm nay chính là ngày đội bóng của trường quyết chiến qua vòng bảng với một trường đại học khác. Bây giờ đang là giờ chuẩn bị ra sân.
Trên khán đài, thấy nụ cười hơi nhếch trên đôi môi Tin khi thấy Can vẫy vẫy, Pete mới mạnh dạn dò hỏi:
- Tin... tay cậu... nhẫn kia...
Tin nhìn qua chiếc nhẫn rồi ngoảnh sang:
- Sao vậy?
Pete cười cười:
- Pete có biết một chỗ bán đồ trang sức.. khá đẹp
Tin vậy mà lại đưa tay lên xoay chiếc nhẫn:
- Không cần. Đây chính là đẹp nhất.
- À...
Pete ra chiều đã hiểu, tủm tỉm cười. Tin trân trọng như thế, lại nhìn đắm đuối Can đang ra sức giao bóng ở dưới sân thế kia.
- Là của Can tặng sao?
- Ừm..
- Vậy hai người...
- Sẽ sớm thôi.
Pete hơi đưa đôi môi chúm chím ra cảm thán. Dù cũng chưa rõ lắm sớm thôi là sớm thôi thế nào. Nhưng ánh mắt kia, nụ cười kia, Pete biết rằng: so với ánh mắt của Pete đang dõi theo bóng lưng Ae. Chính là một.
Ánh mắt ấy, là tia nắng của tình yêu.
- ------------
Vài hôm sau, Tin trong một lần " vô tình" mà vào máy tính của Can. Mới phát hiện ra cái sự thật rung trời này:
- Cannnnnnnnnnnnnnnnnnnnn!!!!!!!!!!
- Sao thế?
- Chiếc nhẫn này.. cậu...
Can nhòm mắt vào trong màn hình:
- À, thì đúng rồi!. Hàng người ta đền trả đấy!
- ....!!!!
- Tuy cái của cậu là đi xin thêm nhưng cũng đẹp mờ?.
Tin bật ngửa ra ghế. Trời ơi. Đại thiếu gia bạc tỷ Tin Metthanat đeo nhẫn cầu hôn là hàng khuyến mại. Đã thế cái của cậu lại còn là hàng đi xin thêm mới có!.
Đây là cái lý lẽ gì?
- Can. Tôi hỏi cậu một lần nữa.
- Hử?
- Cậu có thực sự - biết – ý nghĩa của chiếc nhẫn trên tay tôi và cậu là gì không?
- Cầu hôn không phải sao?
- Vậy tại sao..
Can chẳng hiểu vì sao dạo này Tin lại nói nhiều như thế chứ.
Nhìn đôi môi kia đang mấp máy đến khó hiểu. Can liền xà luôn vào tận trong lòng Tin. Bắt lấy mà hôn lên:
- Chụt!
- ....
- Chụt!
- .....
- Chụt!
- ......
- Ưm.....
Tin đâu để từng nụ hôn nào phớt qua uổng phí như vậy chứ.
Vòng tay tới. Cuốn lấy nhau.
Hiệp ba ngay tại sofa phòng khách.
==============//==========
ô quên tao chưa nói. đứa nào chưa đọc tư cách để yêu anh nhớ rảnh thì lao vào mà đọc giúp tao tăng view cái. lẹt đẹt mãi hẻm nên nổi 10k luôn á
À quên nữa. sắp ra mắt truyện: yêu anh? đừng có mơ. bao cưng nha. nhớ bám tui đó nhé
Bonus nên không đòi hỏi nhiều hén, có sao đọc vậy hén. Đéo có sao cũng đừng chê hén.
================
Nhà Can.
Ôi!
Can uể oải bước vào nhà tắm, bàn tay dường như cũng hết lực mà vừa cởi vừa tuột mấy thứ đồ đã bết mồ hôi vứt bừa xuống sàn. Xả nước.,
Cậu mệt, mệt tới nỗi vừa ngồi dưới vòi hoa sen vừa ngủ gật.
Đội bóng cả tháng nay phải tập luyện cường độ cao, lịch tập dày đặc tới nỗi cậu không ngóc đầu dậy nổi. Cũng không trách được P"No. Chẳng phải sắp có giải đấu quan trọng thường niên giữa các trường đại học sao? Nếu mà bị loại ngay từ vòng bảng thì đó mới là thê thảm thực sự. Thế nên thậm chí cả thằng Good cũng phải cố gắng cong mông lên mà chạy. Chỉ khổ cho 1 dàn công của chúng ta tên nào tên nấy đều phải ăn chay theo.
Kla mới đưa tay rờ tới mông Techno chưa kịp nắn tới phát thứ hai đã bị một bàn vả tới bốp!
Face mới dò dẫm lần mò lên eo Good một cái thôi lại cũng ăn liền mấy cái nhăn mặt.
Gia đình À É thì không biết sao, vì À É là công mà!. Thế nhưng công nào mà đủ sức cả ngày chạy dưới nắng gắt rồi tới tối lại đi lột tôm được!. Không khéo thì thành tôm ươn luôn ấy chứ!. Thế nhưng Pete lại là một người hết sức dịu dàng nha. Lần nào cũng mang nước tới cho cả đội bóng luôn!
Chứ như mà sao lại như cái tên Tin mặt thối kia được cơ chứ. Nhìn ra điểm nào cũng đều đáng đánh điểm đó!
Cậu mặc quần ống rộng ngồi chống chân hở có một đoạn đùi, cùng lắm thì nhìn thấy miếng quần xì bên trong chứ có gì? Một đám con trai có cái gì đâu mà kín kín với chả hở hở. Thế mà hôm sau hắn bắt đem cái quần đó: vứt!
Ủa vậy chứ chả lẽ đi đá bóng mặc quần body?
Điên mất thôi!
Lại cái gì nữa? Thằng Good nó mệt, ngồi dựa lưng vào người mình thì có gì? Vậy mà hắn mặt đã nhăn lại tới kéo mình bật dậy khiến Good tội nghiệp ngã chổng vó!
Can lắc lắc mái tóc đã ướt nhẹp.
Thế nhưng mệt vẫn là mệt a!
Can xỏ tạm được mỗi cái quần đùi rồi đổ thẳng xuống giường, đánh một giấc no say, nước miếng theo sự hài lòng vì được ngủ mà cứ thế nhểu ra thành một vệt óng ánh bên khóe miệng.
Thế nên đừng có hỏi vì sao Tin lại tới rồi vì sao Tin đã lên tận phòng ngồi sát bên thành giường thế kia mà Can vẫn chẳng thèm biết đến. Đừng có nói, bây giờ mang bóng đèn 500 oát chiếu thẳng vào mặt Can thì cũng mặc kệ thôi!. Được ngủ vẫn muôn đời là sung sướng a!
Tin nhíu mày nhìn chú mèo nhỏ đang vô cùng thoải mái mà hít thở từng hơi đều đều, lắc đầu:
Mới có 8h tối!. Thật sự mệt đến như thế?
Can xoay người, một vết bầm rõ lớn ngay bên eo. Sắc mặt Tin lập tức xám lại. Vì dạo này Can bận tập luyện nên chẳng mấy khi hai người có thời gian bên nhau chứ đừng nói tới chuyện làm cái gì gì đó. Thế nên Tin không nhìn thấy vết bầm này cũng là lẽ đương nhiên.
Tin hơi cúi xuống, Vết bầm đã chuyển sang hơi xanh, có thể đã là mấy ngày rồi. Vừa giận cái tên ngốc này không biết tự bảo vệ lại vừa thấy có chút xót, Tin bất giác mà đưa tay tới chạm lên tấm lưng trần gần với phía vết bầm kia hơi xoa nhẹ một chút.
- Ưm...
Can không tự chủ mà rên khẽ.
Tin xoa mạnh tay hơn một chút:
- Ưm... thoải mái quá.
Đang mệt mỏi tới từng thớ cơ như vậy mà được người massage cho thì còn gì bằng?. Can cứ thế mà từng chút từng chút úp hẳn người xuống giường, Tin cũng chẳng hiểu vì sao, đôi tay cứ thế mà lại đi massage cho con mèo ngốc kia. Tới khi mặt Can gần như giãn ra vì thoải mái. Mới nhận thấy có cái gì không đúng lắm....
Ủa...
Lạ nha?
Mình đang mơ sao?
Có cái gì đó đang... đang... đang... bóp mông mình!
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!! Tên khốn nào?
Can gần như choàng tỉnh. Phản xạ tự bảo vệ tăng vọt, gần như bật dậy mà ôm cái mông đã bị tụt khỏi quần. Can nhìn tới nhìn lui rồi mới xác định được kẻ trước mặt này không ai khác là đại gia Tin mới thở phào:
- Tin là cậu sao? Dọa chết tôi!
Can xách xách cái quần, rồi ngồi xuống. Ấy thế mà chưa kịp bắt lỗi cái tên kia,Tin đã gằn giọng khó chịu:
- Can!. Cậu là heo sao? Nếu không phải là tôi mà là người khác e rằng bị ăn sạch cũng không biết?
Can trố mắt. Là cái lý gì? Vừa mới thiệt thòi bị sờ mất mấy phát ở mông, lại còn bị giáo huấn này nữa. Can cũng vùng vằng:
- Cậu nghĩ trên đời có bao nhiêu người vừa nhìn thấy tôi ở trần liền muốn sờ mông?
- Cậu...
- Biến thái như Tin Methanat làm gì có người thứ hai?
- ......!!!!
- Hứ? Không đúng?
Can nói một lèo rồi mặc kệ, lại nằm lăn ra giường.
- Mệt chết thôi! Chân tay bủn rủn hết cả!
Nhìn thấy Can uể oải, Tin cũng cố gắng mà nén giọng:
- Đã ăn gì chưa?
- Rồi!
Nói rồi Can làm như muốn đuổi người, xoay hẳn lưng vào trong:
- Tôi muốn ngủ. Đề nghị kẻ biến thái thuộc dòng họ Methanat đừng làm phiền chú heo xinh xắn đáng yêu là tôi!
- ........!
Can tủi thân chứ. Tủi thân chết đi được ấy! Hắn tới chẳng nói một lời tử tế lại còn suốt ngày chê mình là heo. Mình nếu là heo cũng là đệ nhất mỹ heo đi!
Can dĩ nhiên không nhắm tịt mắt, mà chỉ nhắm hờ hờ. Chờ mong... cái gì đó...
Thế rồi cái giường không lún xuống như Can dự tính mà lại bẫng lên.
Kẻ sau lưng lại dám đứng dậy?
Tức mà chết a!!!!!!!!!
Thôi rồi. Bảo cậu ta đi đi, mà cậu ta đi luôn!
Can nhổm dậy thì bóng Tin đã rời khỏi cửa, Can ném thẳng cái gối về phía cửa, gào lên:
- Đồ mặt cá chết!, Tôi ước cho cậu mặt trắng dã mắt trợn ngược răng nanh nhô ra ngoài như con heo rừng!!!!!!!!!!!!!!!!!aaaaaaaaaaaa
Can hậm hực. Thực ra thì.. e hèm.. Khi bàn tay Tin lướt qua bờ hông cậu, cảm giác thực sự là có chút nóng.
Hơn một tháng rồi đó!. Dẫu biết là nếu làm thì hôm sau khó mà xuống giường chứ nói gì đến bóng với chả đá. Nhưng nhịn nhịn thì cũng thèm thèm. Can cũng có cậu em nhỏ mà? Củ cải trắng của cậu tuy chẳng phải là uy hùng dũng hổ gì nhưng củ cải trắng cũng biết cương biết sưng biết.... biết... biết.. à mà thôi!.
Dẫu sao tên chết bằm đó cũng đi rồi. Càng nghĩ máu lại càng dồn xuống dưới.
Can chẳng thèm nghĩ nữa.
Can bật dậy rót một ly nước, bàn tay chạm sượt qua tay cầm của ngăn kéo bàn mới nhớ ra. Cậu có một bí mật nho nhỏ ở trong đấy.
- -------
Lại phải kể đến hơn mười ngày trước khi Can mua hàng online.
Phải nói là quá sốc.
Can đặt cho mình một bộ quần áo hợp mốt lắm kìa, thế mà vừa khoác vào người đã khiến Lemon cười một trận tắc thở. Nó bảo chứ:
- P"Can. Anh mặc cái đó vào em khỏi cần lau nhà 1 tháng.
Chẳng qua là cái quần đã te tua lại còn quá dài, khiến Can mặc vào nhìn không khác gì một cái chổi lau nhà di động. Đi tới đâu quét lau tới đó! Cứ phải gọi là sạch bóng lọng!
Can tức tới tím mặt. Giận hơn nữa là tiếc tiền!
Can chát qua chát lại kiện tới kiện lui cái shop online mất nết đó. Cuối cùng họ đành trả cho Can một cái nhẫn mạ vàng giả. Vì Can kiên quyết không nhận đổi quần với chả áo gì sất.
Nghe thấy vàng đã sướng rồi. Giả hay không mặc kệ.Nhưng.. một cái?
Can kiên quyết là không chịu. Chát qua:
- Em không lấy một cái. Em lấy một đôi! Phải là một đôi!
Cái shop online đó cuối cùng thì cũng phải chào thua mà chấp nhận một đôi thì một đôi. Chứ làm ăn mà suốt ngày mở mắt ra 55 cụm bom trên mes thì chắc cũng sớm chết.
Can hài lòng nhận hàng. Can chụp ngón tay mình rồi gửi cho bên kia. Can nhắm nhắm. Lựa ngón nhẫn của mình vừa rồi thì lựa ngón nhẫn của tên kia to hơn một chút. Chắc là ổn!
Đến cuối cùng khi Can có được cặp nhẫn đó mà cất trong tủ, thì vẫn còn hoang mang chẳng hiểu mình làm thế để làm cái gì.
- -------------------
Can uống xong ly nước, tâm trạng có vẻ ổn hơn rất nhiều, chặc chặc lưỡi.
Ok để làm cái gì không quan trọng. Quan trọng giờ là đi ngủ cái. Lấy sức mai luyện tập tiếp!
Can nằm xuống giường. Ấy thế mà không ngủ được, cảm xúc từ đôi tay Tin vẫn như lởn vởn quanh mông ấy.
Tức chết!
Can lập tức đứng dậy, muốn vào nhà tắm rửa mông cho mát đã. Tránh đi chút nóng nóng khó chịu.
Thế nhưng vừa đứng dậy cánh cửa cũng bật mở. Vừa nhìn thấy Tin bước vào Can đã khoái chết đi được rồi. Nhưng là vẫn ra vẻ bĩu môi:
- Còn quay lại làm gì?
- Làm cậu!
- A....
- Ưm,.....
Tin tiến tới gần giường, một đường ghì chặt lấy Can, đôi môi bắt lấy đôi cánh hoa đào kia, không cho Can một chút không khí, một chút thời gian nào để có thể chống cự.
Tới khi áp cả thân người lên bờ ngực để trần của Can rồi, Tin mới luyến tiếc mà buông ra, hơi thở đã có chút gấp gáp:
- Đi mua bao.. gel nữa.
- Ai thèm?
- Vậy cái này là gì?
Tin luồn tay xuống dưới cạp quần của Can, bắt lấy cậu nhỏ đã dựng cao. Can gần như bấu khảm lấy lưng Tin:
- Ah... Tin...
- ..... Ưm...
Hơi thở nóng rực phả đầy những vết hôn trên ngực Can. Can đã bắt đầu gần như mê muội dưới từng nhịp tuốt tay lên xuống của Tin:
- Nữa... Tin.. nhanh.. nhanh hơn...
- Ưm....
- Tin... dưới... bên dưới... vào đi...
- Được
- .. ah... ưm..
Tin thúc sâu vào bên trong hậu huyệt của Can. Hơn một tháng không làm, hậu huyệt không quen nổi mà siết Tin tới đau cứng. Thế nhưng càng bó thít lấy, Tin càng như điên dại mà ra vào.
- A... Tin.. sướng.. sướng.. chỗ đó... đó...
Sau thời gian tập luyện cực khổ, cả cơ thể Can không còn vẻ gì là mềm yếu nữa, bờ ngực, khuôn bụng đều đã có chút cơ, man mác tạo thành những đường cong vô cùng hút mắt, Tin vuốt nhẹ bờ lông mềm khu tam giác của Can, liếm trượt xuống hai cánh đùi non đang gác lên vai mình, không ngừng thúc đến điểm mẫn cảm khiến Can gần như hét lên:
- AAA... ra... ra....cho tôi...... nữa...
Tin dùng chính tay mình mà đỡ lấy cậu nhỏ của Can, bọc ủ. Từng nhịp giật từ những đường gân trên cậu nhỏ của Can kích thích Tin đến khó thở. Tuyệt diệu. Tin cũng không kìm chế mình thêm nữa hôn xuống khuôn miệng kia, xuất ra.
- ------------
Xong một lần, Tin dường như còn chưa thỏa mãn mà đưa tay lên mò mẫm hai hạt đậu nhỏ trước ngực Can. Can liền đẩy ra:
- Như vậy là đủ chết rồi! Làm nữa mai sao mà tập được!
- Vậy thì khỏi tập, mai nghỉ!
- Sao mà được?
Can thế mà chẳng cần nhớ mới chỉ một lúc trước mình đang rên rỉ âu yếm tới thế nào, đã dè bỉu luôn được:
- Cậu nghĩ ai cũng thối giống cậu sao? Tôi là người có văn hóa nhé!. Làm sao trong đợt quan trọng như thế này... Á.. Ưm...
Đôi môi kia ngon ngọt quá, Tin chịu không nổi mà lại hôn xuống. Mặc kệ cái văn hóa gì gì đó của Can. Phải ăn thêm phát nữa.
Thế là Can thì đẩy mà Tin thì đưa. Hiệp hai xuất trận xong. Can tự trách mình 400 lần. Hỏi tại sao á? À thì, nói mồm thế thôi. Nhưng khi nhìn thấy từng tấc da đẹp tới như sáng lên kia của Tin, chút râu nhỏ dưới cằm Tin như có như không mà chạm lên ngực, lên vai, chút gió ấm nóng thổi vào tai, nhay lấy. Can cũng không tội gì để mà bản thân chịu thiệt. Ăn thêm thì ăn thêm! Cùng lắm là mai tập ít đi một chút!
Nhưng đến lần thứ ba nữa thì Can thà chết còn hơn!
Cả đội đã phải ăn chay ( trong suy nghĩ của Can). Mà mình lại ăn phát ba lần một đêm thế này ảnh hưởng tới tinh thần toàn đội thì Can không làm được!.
Thế nên tới khi Tin dùng ánh mắt đầy tình ý kia nhìn Can tới lần thứ ba thì Can đã nhất chết cự tuyệt.
Để nguyên cả cái mông trần như thế Can đứng phắt dậy khỏi giường. Thương lượng:
- Tin, nếu như không làm lần thứ 3 này tôi sẽ tặng cậu một món quà!
- ... Món quà?
- Đúng rồi!
Tin có chút nuối tiếc, kéo chiếc chăn lên che đi phần nào đó vẫn còn đang hăng hái. Nhìn Can vẫn một thân trần trụi đứng lắc lư bụi cỏ đong đưa qua lại,nhăn mày:
- Vậy để xem món quà đó là gì đã!
- Đây!
Can lật đật quay cái mông trần lại phía Tin, loay hoay một chút rồi đưa từ trong tủ ra...
Một đôi nhẫn!
Trời ạ!
Tin được không?
Là một đôi nhẫn!
Thế nhưng.. trao nhẫn trong cái tình huống quái quỷ này thì là cái chuyện gì?
Tin không thể tin nổi, trợn trừng mắt:
- Can... cậu....
Can suy nghĩ một lát, nếu cứ thế này mà quỳ xuống có vẻ không giống mấy game kiếm hiệp tình duyên lắm. Ít ra cũng phải được tí vải che chứ nhỉ? Thế là Can quyết định đặt tạm nhẫn lên giường rồi mặc cái quần đùi vào cho tử tế đã.
Sau đó giống y như những màn cầu hôn huyền thoại: Can quỳ xuống trước giường. Bỏ qua luôn nét mặt đang cực kỳ cực kỳ xám ngắt của Tin mà lôi ra một chiếc nhẫn đưa đến trước mặt Tin:
- Tin!. Làm bạn đời của tôi nha!
- .....! ( câm nín)
Can lôi một bàn tay của Tin ra, đeo thòng một chiếc vào "
- A ha! Vừa này!.
- ....!! ( câm nín tập 2)
- Tin! Tin!!! Sao thế? Đến lượt cậu đeo cho tôi kìa!
- ......!!! ( câm nín tập 3)
Cuộc đời ạ!. Nếu như có chuyện nào hoang đường hơn như thế này. Tin chắc hẳn dám thề đó là chuyện không có thực!
Tin gần ngất. Hít mấy ngụm khí to nhồi đầy phổi mới có thể thông não được. Cũng phải quen dần nếu muốn chịu nổi một người yêu giống như Can đây.
Tin vuốt mấy lần chiếc nhẫn trên tay, sau đó hỏi Can:
- Can. Cậu có biết đây tượng trưng cho cái gì không?
Can quỳ tới mỏi cả chân Tin cũng chẳng thèm đỡ Can dậy giống như phim truyện gì cả. Chán ngắt đứng dậy rồi ngồi phịch xuống giường:
- Thì cầu hôn chứ gì nữa?
- Cậu....
- Cậu cậu cậu. Bình thường không phải nhận thông minh lắm mà? Không biết sao?
Can quay ra nhìn gương mặt đã cứng đờ của Tin:
- Quỳ xuống này rồi cầu hôn này rồi đeo nhẫn này! Mau mau, đeo vào cho tôi!
Can chìa tay ra trước mặt Tin:
- Mau! Đeo vào xong còn đi ngủ! Tôi mệt sắp chết luôn rồi!
Tin nhìn chiếc nhẫn Can đang chìa ra trước mắt, vừa đeo nhẫn vào ngón áp út cho Can mà vừa muốn chết quách đi cho xong!. Hiện giờ, chính bản thân Tin Methanat cậu đây là đang cởi truồng trao nhẫn!
Lại còn là nhẫn cầu hôn??????
Quá con mẹ nó phi lý rồi!!!
Trời đất ạ!
Thế mà cái con heo ngốc nghếch kia vừa được đeo nhẫn xong liền đu lấy cổ cậu mà hôn chùn chụt.
Sau đó, thì không có sau đó nữa. Can lăn quay ra ngủ.
Bỏ lại Tin vẫn còn đang không hiểu là chuyện quái quỷ gì vừa xảy ra!.
Đưa tay lên day trán. Lại nhìn chiếc nhẫn " vàng" lấp lánh trên tay.
Bất giác, mà mỉm cười.
Bất giác, mà nắm lấy tay kẻ ngốc kia, hôn lên chiếc nhẫn còn lại.
Can, cậu có biết rằng, những hành động ngốc nghếch đến không tưởng này của cậu lại chính là những đòn cảm xúc chí mạng dành cho Tin Metthanat này hay không?
Và từ nay, không cần biết dù cho cách cầu hôn và ngay cả người quỳ cũng đều không đúng, không đúng thì không đúng. Cậu, vẫn sẽ vẫn chỉ là người của tôi. Mãi mãi.
Dời nụ hôn lên đôi môi kia, nhẹ nhàng, đặt xuống.
Can. Tôi yêu em.
=======
Người ta cứ nghĩ rằng vạn vạn bó hồng, chiếc nhẫn kim cương sáng lóa đắt tiền, tiệc rượu sang trọng trước cặp mắt ngưỡng mộ của bao người mới là hạnh phúc. Sai. Hạnh phúc chính là không cần biết ai nhìn mình kỳ quái ra sao, hạnh phúc chính là cả hai người được – là chính mình - mà vui vẻ bên nhau.
Bao nhiêu kim cương và của cải, bao nhiêu sự xa hoa, bao nhiêu đám cưới vung tiền nhiều tỉ. Rút cuộc có trọn vẹn nắm giữ cái dây mỏng manh ấy bằng chính đôi nhẫn giả đơn thuần này hay không?. Tiệc rượu linh đình, đôi khi cũng chẳng bằng một chiếc quần xà lỏn vắt ngang... mà yêu nhau!
========
Một tuần sau.
Như thế nào nhỉ?
Việc Tin đeo một chiếc nhẫn siêu siêu rẻ tiền trên tay lắc lắc lư lư theo từng nhịp bước thật khiến cho cả lớp mắt đứa nào cũng to thêm 3 cm. Pete ngoài cười nhăn nhở thì cũng không dám hỏi. Mà thực ra cũng đâu cần phải hỏi. Ngay hôm nay thôi khi gặp Can ở sân bóng mới thấy trên tay Can cũng có một cái y như thế.
Chỉ có điều... Tin mà mua loại nhẫn rẻ tiền như vậy để tặng Can thì có phải là quá mức khó hiểu rồi không?
Hôm nay chính là ngày đội bóng của trường quyết chiến qua vòng bảng với một trường đại học khác. Bây giờ đang là giờ chuẩn bị ra sân.
Trên khán đài, thấy nụ cười hơi nhếch trên đôi môi Tin khi thấy Can vẫy vẫy, Pete mới mạnh dạn dò hỏi:
- Tin... tay cậu... nhẫn kia...
Tin nhìn qua chiếc nhẫn rồi ngoảnh sang:
- Sao vậy?
Pete cười cười:
- Pete có biết một chỗ bán đồ trang sức.. khá đẹp
Tin vậy mà lại đưa tay lên xoay chiếc nhẫn:
- Không cần. Đây chính là đẹp nhất.
- À...
Pete ra chiều đã hiểu, tủm tỉm cười. Tin trân trọng như thế, lại nhìn đắm đuối Can đang ra sức giao bóng ở dưới sân thế kia.
- Là của Can tặng sao?
- Ừm..
- Vậy hai người...
- Sẽ sớm thôi.
Pete hơi đưa đôi môi chúm chím ra cảm thán. Dù cũng chưa rõ lắm sớm thôi là sớm thôi thế nào. Nhưng ánh mắt kia, nụ cười kia, Pete biết rằng: so với ánh mắt của Pete đang dõi theo bóng lưng Ae. Chính là một.
Ánh mắt ấy, là tia nắng của tình yêu.
- ------------
Vài hôm sau, Tin trong một lần " vô tình" mà vào máy tính của Can. Mới phát hiện ra cái sự thật rung trời này:
- Cannnnnnnnnnnnnnnnnnnnn!!!!!!!!!!
- Sao thế?
- Chiếc nhẫn này.. cậu...
Can nhòm mắt vào trong màn hình:
- À, thì đúng rồi!. Hàng người ta đền trả đấy!
- ....!!!!
- Tuy cái của cậu là đi xin thêm nhưng cũng đẹp mờ?.
Tin bật ngửa ra ghế. Trời ơi. Đại thiếu gia bạc tỷ Tin Metthanat đeo nhẫn cầu hôn là hàng khuyến mại. Đã thế cái của cậu lại còn là hàng đi xin thêm mới có!.
Đây là cái lý lẽ gì?
- Can. Tôi hỏi cậu một lần nữa.
- Hử?
- Cậu có thực sự - biết – ý nghĩa của chiếc nhẫn trên tay tôi và cậu là gì không?
- Cầu hôn không phải sao?
- Vậy tại sao..
Can chẳng hiểu vì sao dạo này Tin lại nói nhiều như thế chứ.
Nhìn đôi môi kia đang mấp máy đến khó hiểu. Can liền xà luôn vào tận trong lòng Tin. Bắt lấy mà hôn lên:
- Chụt!
- ....
- Chụt!
- .....
- Chụt!
- ......
- Ưm.....
Tin đâu để từng nụ hôn nào phớt qua uổng phí như vậy chứ.
Vòng tay tới. Cuốn lấy nhau.
Hiệp ba ngay tại sofa phòng khách.
==============//==========
ô quên tao chưa nói. đứa nào chưa đọc tư cách để yêu anh nhớ rảnh thì lao vào mà đọc giúp tao tăng view cái. lẹt đẹt mãi hẻm nên nổi 10k luôn á
À quên nữa. sắp ra mắt truyện: yêu anh? đừng có mơ. bao cưng nha. nhớ bám tui đó nhé
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.