[Fanfictfboys] Cô Ngốc Em Là Của Tôi
Chương 39
RINNE_TAKAHASHI
28/03/2017
Cả người Nhỏ bất động, chiếc điện thoại từ trên tay rơi xuống đất. Biết
trước việc này có thể sẽ đến nhưng không ngờ Phong lại ra tay nhanh như
vậy, lần này Nhỏ thật sự quá bất cẩn. Dám phóng hỏa, bắt người ở chốn
đông người thế này thật không phải chuyện dễ dàng, chắc chắn có kẻ hỗ
trợ Phong từ phía sau. Băng đảng Hắc Đạo đó?! Không thể nào, xưa nay
Hắc Bạch đạo không bao giờ nhúng tay vào chuyện của nhau, hoặc có thể
Phong có vai trò rất quan trọng nên bọn chúng mới giúp hắn ra tay. Rắc
rối thật rồi.
-Băng Nhi. Em sao vậy? Điện thoại của cậu lúc nãy, vậy...
-Là Phong đã bắt cóc họ. Chắc chắn mục tiêu tiếp theo sẽ là Tiểu Tuyết. Hắn sẽ dùng họ để ép em qua về bên hắn. Tên khốn nạn đó. *Nghiến răng*
-Ở đây không an toàn, chúng ta về biệt thự của anh rồi nói tiếp. *Kei nhìn đám cháy đang lớn dần lên, người người xô đẩy nhau mà chạy.*
-đến biệt thự ở khu X của em, ở đó tuyệt đói an toàn, em không muốn đến anh cũng bị liên lụy.
-Vậy được, anh đí lấy xe. Em và bạn chờ anh.
Nhỏ gật đầu, đi đến cạnh Tiểu Tuyết.
-Tiểu Tuyết này, mình có chuyện cần nói vứi cậu. Chuyện này nhất quyết phải giữ bí mật, tuyệt đối không để lộ ra bên ngoài.
-Được, tớ hứa. *Tiểu Tuyết vẻ lo sợ nhìn Nhỏ, đồng ý*
-Vậy được. Vụ hỏa hoạn này không phải do chập điện mà là do một băng đảng thù oán với nhà tổ chức gây ra, hơn hết TF có lẽ cũng bị họ bắt đi rồi.
-CÁI GÌ! CHUYỆN NÀY... *Tiểu Tuyết hét lên kinh ngạc liền bị Nhỏ bịt chặt miệng*
-.....*Lắc đầu*
-Được rồi, được rồi. Bình tĩnh nào... bình tĩnh... *Thở mạnh ra* Được, cậu tiếp tục đi. TF họ sẽ không sao chứ? Nguyên của tớ sẽ không sao chứ? *Lo lắng*
-Trong thời gian này cậu hãy chuyển đến sống tại biệt thự khu X của tớ, ở đó cậu được đảm bảo an toàn tuyệt đói. Tiểu Tuyết, cậu là một người bạn rất quan trọng đối với tớ cả TF cũng vậy. Hãy tin tưởng tớ, tớ chắc cahwns sẽ mang họ bình an trở về. *Cười nhẹ*
-Ừm, tớ tin ở cậu.
Kei lái xe đến nhanh chóng đưa Nhỏ và Tiểu Tuyết đến nơi an toàn.
Trong biệt thự, ba con người một tâm trạng lo âu, không khí tràm lặng, u ám đến đáng sợ. Nếu chỉ có Phong là chủ mưu thì mọi chuyện có lẽ không đến nỗi quá phức tạp nhưng đằng này lại có cả một thế lực Hắc đạo nào đó nhúng tay vào, TF khó mà biết được sẽ xảy ra chuyện gì.
Trầm tư một hồi lâu Nhỏ mới lên tiếng:
-Trước hết chúng ta nên tìm ra nơi mà Phong đac giấu TF. Anh Kei, việc em nhờ điều tra đến đâu rồi?
-Lúc nãy anh vừa nhận được tin báo có một camera quan sát gần đó vô tình thu lại được cảnh một tên trong số bọn chúng bắt TF đi. Trên tay tên đó có xăm gia huy của nhà họ Lãnh. Anh nghĩ chắc cahwns hắn làm việc cho Lãnh Bang. Mà nếu thật sự Lãnh Bang có nhúng tay vào chuyện này thì e rằng... *Thở dài*
-Em không nghĩ vậy đâu, cho dù Phong đối với nhà họ Lãnh đó quan trọng thế nào thì chắc chắn họ cũng không dám nhúng tay quá sâu vào chuyện này.
-Cũng đúng. *Trầm mặc*
-Hiện tại vẫn không thể tra ra nơi họ đang giữ TF. Em rất sợ hắn sẽ làm họ bị thương. Làm cách nào để tìm ra chúng đây chứ? * Nhỏ gục mặt xuống bàn, thở dài*
-À nou...Tiểu Băng này, tớ biết cậu cũng đang rất lo lắng nhưng như vậy thật không tốt cho sức khỏe. Tớ không hiểu lắm về chuyện này, tớ cũng không thể làm gì để tìm ra Nguyên nhưng tớ vẫn khuyên cậu không nên lo lắng quá, họ thông minh như vậy hẳn sẽ có cách giữ bản thân thôi. *Tiểu Tuyết mặt trắng bệch, tay lạnh ngắt, rõ ràng đang rất lo sợ nhưng vẫn cố trấn an Nhỏ*
-Cảm ơn cậu, Tiểu Tuyết.
-Tớ sẽ nhờ đàn em của tớ đi tra tung tihs họ ngay, dù sao trong giới giang hồ mạng lưới thông tin của tớ rất dày đặc, tớ không tin là không nghe ngóng được chút gì. *Cười gượng*
-Ừ, vậy nhờ cậu.
-Còn nữa...
-Hửm???
-Thực ra thì bây giờ không phải là lúc để tớ hỏi chuyện này nhưng.... Cậu có vẻ trắng hơn mọi ngày rất nhiều đó. *Cười*
-Vốn dĩ tớ xưa nay vẫn trắng như vậy mà. Chẳng qua là do... *giật mình*
-Do? *Nghiêng đầu*
-Do bị dị ứng thời tiết. *Kei cười nhắc Nhỏ*
-Đúng. Dị ứng thời tiết đó. Cậu không biết đấy thôi chứ thứ thuốc của tớ bôi lên da sẽ làm da có màu nâu, mà nếu chỉ bôi một chỗ sẽ rất khó coi nên tớ mua thêm bình phun nhuộm màu da phun hết lên cả cơ thể để nhìn cho thuận mắt. Hề hề... "Suýt nữa thì lộ. Cái đầu mày để đâu rồi vậy hả, Băng?"
- Vậy hả? khổ cho cậu rồi. Vậy mình lên phòng trước nha. Cậu ngồi chơi với thầ đi.
Tiểu Tuyết trở về phòng liền bấm máy gọi đi khắp nơi, bộ phận tình báo nhà họ Hàn lập tức mở hết công suất tìm kiếm thông tin TF. Đã hơn 2 giờ trôi qua và chẳng có chút tin tức nào.
Một nơi nào đó, không rõ địa điểm...
Ba chàng TF sau một hồi hôn mê dần dần tỉnh lại, tay và chân đều bị trói, xung quanh chỉ tối đen như mực, không có tiếng người.
-Này, Đại ca, Tiểu Nguyên, hai người còn sống đấy chứ? *Cả người ê ẩm, Tỉ lết người ngồi dậy, hỏi Khải và Nguyên*
-Chưa chết, vẫn còn may mắn lắm. Tưởng đời chúng ta đến đây kết thúc rồi chứ. *Khải mệt mỏi nằm ì trên đất*
-Em đau quá, đại ca. Bị bọn chúng ném vào đây như ném đồ vật vậy. Bọn đáng ghét. *Nguyên mếu máo*
-....*Tỉ im lặng, loay hoay tìm thứ gì đó* Đây rồi, may quá. *reo lên khe khẽ*
-Cái gì vậy? *Nguyên kinh ngạc hỏi*
-Xuỵt! Im lặng đi, Nguyên. *Khải cười, đá vào người Nguyên*
-Vẫn còn một ít pin, may mắn thật.
-Điện thoại của em. *Nguyên reo lên khe khẽ*
-khà khà...
Hồi tưởng.... 2 giờ trước...
Lúc bị bắt đi, Khải vô tình làm rơi điện thoại của mình, Nguyên cũng thế. Tỉ nhân lúc bọn chúng không để ý nhanh tay nhặt chiếc điện thoại giấu vào trong áo mình, may mắn là bọn chúng không phát hiện ra.
Có được chiếc điện thoại, Tỉ nhanh chóng gọi cho Nhỏ trước khi bị lộ.
Biệt thự khu X...
Tiếng chuông điện thoại reo lên, Nhỏ lười nhác với tay lên cầm chiếc điện thoại trên bàn nghe máy.
-A lô... *Giật mình* Tỉ? là cậu hả? Cậu đang ở đâu? Trốn thoát rồi à? *Nhỏ cuống lên khi nghe tiếng nói từ đầu dây bên kia.*
-Chúng tớ chưa thoát được. Ở đây rất tối, sóng lại khá yếu, tớ chỉ có thể nói nhanh thôi. *Tỉ thì thào*
-Cậu nói đi, cậu đang ở đâu? Xung quanh đó có những gì?
-Tớ không biết đây là đâu. Có vẻ như chúng tớ đang bị nhốt trong một căn phòng,ở đây tối đen như mực, hình như không có người canh bên ngoài. Mọi thứ quanh đây yên tĩnh lắm.
-Cậu có nghe được tiếng gì gần đó không? Tiếng xe cộ hay tiếng côn trùng hay tiếng đạp phá hay thứ gì tương tự như thế không?
-Không có, chỉ có tiếng lào xào chắc là gió thổi lá cây đập vào nhau. À không đúng... còn có tiếng gì đó ầm ầm kiểu như nước từ trên cao chảy xuống.
-Nước? Trên cao chảy xuống? Thác nước? Này... Tỉ? Cậu có còn đó không? Tỉ? Này...TỈ! CẬU CÒN NGHE THẤY TỚ NÓI KHÔNG?...
-Băng Nhi. Em sao vậy? Điện thoại của cậu lúc nãy, vậy...
-Là Phong đã bắt cóc họ. Chắc chắn mục tiêu tiếp theo sẽ là Tiểu Tuyết. Hắn sẽ dùng họ để ép em qua về bên hắn. Tên khốn nạn đó. *Nghiến răng*
-Ở đây không an toàn, chúng ta về biệt thự của anh rồi nói tiếp. *Kei nhìn đám cháy đang lớn dần lên, người người xô đẩy nhau mà chạy.*
-đến biệt thự ở khu X của em, ở đó tuyệt đói an toàn, em không muốn đến anh cũng bị liên lụy.
-Vậy được, anh đí lấy xe. Em và bạn chờ anh.
Nhỏ gật đầu, đi đến cạnh Tiểu Tuyết.
-Tiểu Tuyết này, mình có chuyện cần nói vứi cậu. Chuyện này nhất quyết phải giữ bí mật, tuyệt đối không để lộ ra bên ngoài.
-Được, tớ hứa. *Tiểu Tuyết vẻ lo sợ nhìn Nhỏ, đồng ý*
-Vậy được. Vụ hỏa hoạn này không phải do chập điện mà là do một băng đảng thù oán với nhà tổ chức gây ra, hơn hết TF có lẽ cũng bị họ bắt đi rồi.
-CÁI GÌ! CHUYỆN NÀY... *Tiểu Tuyết hét lên kinh ngạc liền bị Nhỏ bịt chặt miệng*
-.....*Lắc đầu*
-Được rồi, được rồi. Bình tĩnh nào... bình tĩnh... *Thở mạnh ra* Được, cậu tiếp tục đi. TF họ sẽ không sao chứ? Nguyên của tớ sẽ không sao chứ? *Lo lắng*
-Trong thời gian này cậu hãy chuyển đến sống tại biệt thự khu X của tớ, ở đó cậu được đảm bảo an toàn tuyệt đói. Tiểu Tuyết, cậu là một người bạn rất quan trọng đối với tớ cả TF cũng vậy. Hãy tin tưởng tớ, tớ chắc cahwns sẽ mang họ bình an trở về. *Cười nhẹ*
-Ừm, tớ tin ở cậu.
Kei lái xe đến nhanh chóng đưa Nhỏ và Tiểu Tuyết đến nơi an toàn.
Trong biệt thự, ba con người một tâm trạng lo âu, không khí tràm lặng, u ám đến đáng sợ. Nếu chỉ có Phong là chủ mưu thì mọi chuyện có lẽ không đến nỗi quá phức tạp nhưng đằng này lại có cả một thế lực Hắc đạo nào đó nhúng tay vào, TF khó mà biết được sẽ xảy ra chuyện gì.
Trầm tư một hồi lâu Nhỏ mới lên tiếng:
-Trước hết chúng ta nên tìm ra nơi mà Phong đac giấu TF. Anh Kei, việc em nhờ điều tra đến đâu rồi?
-Lúc nãy anh vừa nhận được tin báo có một camera quan sát gần đó vô tình thu lại được cảnh một tên trong số bọn chúng bắt TF đi. Trên tay tên đó có xăm gia huy của nhà họ Lãnh. Anh nghĩ chắc cahwns hắn làm việc cho Lãnh Bang. Mà nếu thật sự Lãnh Bang có nhúng tay vào chuyện này thì e rằng... *Thở dài*
-Em không nghĩ vậy đâu, cho dù Phong đối với nhà họ Lãnh đó quan trọng thế nào thì chắc chắn họ cũng không dám nhúng tay quá sâu vào chuyện này.
-Cũng đúng. *Trầm mặc*
-Hiện tại vẫn không thể tra ra nơi họ đang giữ TF. Em rất sợ hắn sẽ làm họ bị thương. Làm cách nào để tìm ra chúng đây chứ? * Nhỏ gục mặt xuống bàn, thở dài*
-À nou...Tiểu Băng này, tớ biết cậu cũng đang rất lo lắng nhưng như vậy thật không tốt cho sức khỏe. Tớ không hiểu lắm về chuyện này, tớ cũng không thể làm gì để tìm ra Nguyên nhưng tớ vẫn khuyên cậu không nên lo lắng quá, họ thông minh như vậy hẳn sẽ có cách giữ bản thân thôi. *Tiểu Tuyết mặt trắng bệch, tay lạnh ngắt, rõ ràng đang rất lo sợ nhưng vẫn cố trấn an Nhỏ*
-Cảm ơn cậu, Tiểu Tuyết.
-Tớ sẽ nhờ đàn em của tớ đi tra tung tihs họ ngay, dù sao trong giới giang hồ mạng lưới thông tin của tớ rất dày đặc, tớ không tin là không nghe ngóng được chút gì. *Cười gượng*
-Ừ, vậy nhờ cậu.
-Còn nữa...
-Hửm???
-Thực ra thì bây giờ không phải là lúc để tớ hỏi chuyện này nhưng.... Cậu có vẻ trắng hơn mọi ngày rất nhiều đó. *Cười*
-Vốn dĩ tớ xưa nay vẫn trắng như vậy mà. Chẳng qua là do... *giật mình*
-Do? *Nghiêng đầu*
-Do bị dị ứng thời tiết. *Kei cười nhắc Nhỏ*
-Đúng. Dị ứng thời tiết đó. Cậu không biết đấy thôi chứ thứ thuốc của tớ bôi lên da sẽ làm da có màu nâu, mà nếu chỉ bôi một chỗ sẽ rất khó coi nên tớ mua thêm bình phun nhuộm màu da phun hết lên cả cơ thể để nhìn cho thuận mắt. Hề hề... "Suýt nữa thì lộ. Cái đầu mày để đâu rồi vậy hả, Băng?"
- Vậy hả? khổ cho cậu rồi. Vậy mình lên phòng trước nha. Cậu ngồi chơi với thầ đi.
Tiểu Tuyết trở về phòng liền bấm máy gọi đi khắp nơi, bộ phận tình báo nhà họ Hàn lập tức mở hết công suất tìm kiếm thông tin TF. Đã hơn 2 giờ trôi qua và chẳng có chút tin tức nào.
Một nơi nào đó, không rõ địa điểm...
Ba chàng TF sau một hồi hôn mê dần dần tỉnh lại, tay và chân đều bị trói, xung quanh chỉ tối đen như mực, không có tiếng người.
-Này, Đại ca, Tiểu Nguyên, hai người còn sống đấy chứ? *Cả người ê ẩm, Tỉ lết người ngồi dậy, hỏi Khải và Nguyên*
-Chưa chết, vẫn còn may mắn lắm. Tưởng đời chúng ta đến đây kết thúc rồi chứ. *Khải mệt mỏi nằm ì trên đất*
-Em đau quá, đại ca. Bị bọn chúng ném vào đây như ném đồ vật vậy. Bọn đáng ghét. *Nguyên mếu máo*
-....*Tỉ im lặng, loay hoay tìm thứ gì đó* Đây rồi, may quá. *reo lên khe khẽ*
-Cái gì vậy? *Nguyên kinh ngạc hỏi*
-Xuỵt! Im lặng đi, Nguyên. *Khải cười, đá vào người Nguyên*
-Vẫn còn một ít pin, may mắn thật.
-Điện thoại của em. *Nguyên reo lên khe khẽ*
-khà khà...
Hồi tưởng.... 2 giờ trước...
Lúc bị bắt đi, Khải vô tình làm rơi điện thoại của mình, Nguyên cũng thế. Tỉ nhân lúc bọn chúng không để ý nhanh tay nhặt chiếc điện thoại giấu vào trong áo mình, may mắn là bọn chúng không phát hiện ra.
Có được chiếc điện thoại, Tỉ nhanh chóng gọi cho Nhỏ trước khi bị lộ.
Biệt thự khu X...
Tiếng chuông điện thoại reo lên, Nhỏ lười nhác với tay lên cầm chiếc điện thoại trên bàn nghe máy.
-A lô... *Giật mình* Tỉ? là cậu hả? Cậu đang ở đâu? Trốn thoát rồi à? *Nhỏ cuống lên khi nghe tiếng nói từ đầu dây bên kia.*
-Chúng tớ chưa thoát được. Ở đây rất tối, sóng lại khá yếu, tớ chỉ có thể nói nhanh thôi. *Tỉ thì thào*
-Cậu nói đi, cậu đang ở đâu? Xung quanh đó có những gì?
-Tớ không biết đây là đâu. Có vẻ như chúng tớ đang bị nhốt trong một căn phòng,ở đây tối đen như mực, hình như không có người canh bên ngoài. Mọi thứ quanh đây yên tĩnh lắm.
-Cậu có nghe được tiếng gì gần đó không? Tiếng xe cộ hay tiếng côn trùng hay tiếng đạp phá hay thứ gì tương tự như thế không?
-Không có, chỉ có tiếng lào xào chắc là gió thổi lá cây đập vào nhau. À không đúng... còn có tiếng gì đó ầm ầm kiểu như nước từ trên cao chảy xuống.
-Nước? Trên cao chảy xuống? Thác nước? Này... Tỉ? Cậu có còn đó không? Tỉ? Này...TỈ! CẬU CÒN NGHE THẤY TỚ NÓI KHÔNG?...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.