[Fanfictfboys] Cô Ngốc Em Là Của Tôi

Chương 26: Thông Báo

RINNE_TAKAHASHI

02/12/2016

A nhô.... Loa...loa....loa..loa... Mình Renna xin thông báo:

-Trong thời gian tới sẽ không đăng được chương mới vì đang trong giai đoạn kiểm tra. Mình hứa sẽ cố gắng bù lại những chương đăng chậm ngay sau khi kì kiểm tra kết thúc. MOng mọi người tiếp tục ủng hộ ạ.

- Vì đây là lần đầu mình viết truyện nên về nhiều mặt vẫn còn rất nhiều thiếu sót. Mọi ý kiến, góp ý của mọi người mình sẽ tiếp nhận và tiếp tục cố gắng. Mong mọi người nhận xét thẳng thắn và chỉ bảo mình.

Chân thành cảm ơn mọi người đã quan tâm đến truyện của mình.

BYE BYE! Mik hứa sẽ quay lại sớm nhất có thể. Ủng hộ mình nhá!

VÀ SAU ĐÂY LÀ PHẦN TRUYỆN CHẾ HẺM LIÊN QUAN, VỚI MỤC ĐÍCH ĐỦ CHỈ TIÊU ĐĂNG 1 CHƯƠNG....

Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc rất xa xôi kia có một nàng công chúa tài năng vượt trội, sắc đẹp tuyệt mỹ khiến nhiều người say mê nhưng chỉ tiếc rằng khi sinh ra số phận đã gắn cho nàng một lời nguyền quái ác: "Nếu một ngày nàng thật lòng yêu một chàng trai nào đó và tình cảm được đáp trả thì vào đêm trăng tròn chàng trai sẽ biến mất mãi mãi." Lời nguyền độc ác buộc nàng phải xa lánh mọi người, sống trong đơn độc suốt 16 năm ròng. Và cho đến một ngày...

-Ba vị vương tử của quốc vương TF đã đến, công chúa xin người hãy đến gặp họ.

-Được rồi, lui ra.

Nàng nhẹ nhàng mở tủ áo, chọn ra chiếc đầm đen dài, chiếc quạt cầm tay che đi nửa khuôn mặt, ra đại sảnh gặp mặt vương tử TF. Đây là một cuộc ngoại giao lớn, nếu thành công đất nước của nàng sẽ có thêm một đồng minh vô cùng lớn mạnh. Mở cánh cửa đại sảnh, nàng bước vào, nhẹ nhàng bước vào trong.

-Công chúa vương quốc JPVN đến. *Hô lớn*

-Chúng tôi là sứ giả của vương quốc TF xin được diện kiến công chúa.

-Vâng! Ngài đến từ xa mà ta không ra nghênh đón, thất lễ rồi. Ta là Renna, công chúa của vương quốc JPVN, xin được ra mắt. *Nàng nâng nhẹ tà váy nghiêng mình đáp lễ, vẫn dùng quạt che đi gương mặt*

-Ta Thái Tử vương triều TF Karry , còn sau lưng ta là Nhị đệ Jackson và Tam đệ Roy. Có chút thất lễ nhưng... công chúa có thể nể mặt ta mà bỏ chiếc quạt đi không? Tam đệ của ta bị dị ứng với đồ có lông thú như vậy *Karry ngượng ngùng đề nghị. Vốn nghe danh công chúa vương quốc JPVN, người kế vị trở thành nữ hoàng trong tương lai là một mỹ nhân tuyệt sắc, nay được gặp mặt, tất nhiên không thể bỏ qua được*

-Nếu Thái Tử đã đề nghị ta cung kính không bằng tuân lệnh. *Nàng từ từ bỏ chiếc quạt xuống,*

-....THịch,,,thịch....* Ba vị vương tử đứng ngây ra ngắm vẻ đẹp đó, da trắng muốt, đôi môi đỏ mọng, đặc biệt nhất có lẽ vẫn là đôi mắt màu tím, trong veo nhưng lại thâm sâu khó lường. Càng nhìn sâu vào nó lại càng cảm thấy lạnh, như một tảng băng từ miền cực*

-Ba vị đi đường xa chắc cũng đã mệt, ta đã cho người chuẩn bị phòng nghỉ, xin ba vị hãy nghỉ ngơi, việc bàn chính sự nên để ngày mai rồi bàn tiếp. Ta cáo lui trước. * Nàng cúi mình chào rồi quay lưng đi*

-....*Đứng trân ra như tượng*

-Mời ba vị sang bên này, phòng đã được thu dọn xong.

-À..ừ...

NHư mọi ngày, đợi đến lúc tòa lâu đài đã chìm trong im lặng Nàng lại ra vườn đi dạo, đêm nay lại là một đêm trăng sáng.... đẹp nhưng cũng là nỗi ám ảnh suốt bao năm qua. Nhiều năm về trước, Nàng đã từng yêu một người, chàng ta là con trai của một Đại Công tước, thông minh nhanh nhạy và rất thân với Nàng từ nhỏ. Nhưng năm đó, vì không làm chủ được bản thân mà thú nhận tình cảm của mình và rất vui khi được đáp lại. Sau đó không lâu, cũng vào một đêm trăng như hôm nay, chàng biến mất... tình yêu của nàng bị lời nguyền vùi dập. Đau lắm...sợ lắm...sợ cảm giác cô độc...sợ sẽ lỡ yêu ai đó...hận chính bản thân mình.... Mỗi khi ngắm ánh trăng đó vết thương lại nứt ra, chảy máu... đau...để nhắc nhở bản thân...không yêu ai khác... Nước mắt lại tràn ra... không ngăn được..chỉ vì hận...cũng vì yêu...

-Công chúa?! Nàng sao lại ra đây vào giờ này?.... Nàng khóc?

-À.. không. Không có gì đâu. Đêm nay trăng đẹp không ngắm thật uổng phí. Thái tử, ngài cũng ra đây ngắm trăng? *Vội lau đi nước mắt, nàng cười gượng*

-Ta không ngủ được nên ra ngoài. Nàng cũng là người kế vị, nàng cũng hiểu rõ trách nhiệm của bản thân đúng không? Nó quá nặng nề khiến ta rất mệt mỏi.Nàng cũng đã biết phải không, chuyện hôn nhân giữa chúng ta là điều ép buộc. Hôn nhân vì lợi ích nước nhà, một hôn nhân không tình yêu.

-....

-Ta từ nhỏ đã lớn lên trong nhung lụa, người khác sẽ cảm thấy ta rất hạnh phúc nhưng thật sự...

-Người cô đơn..Người sợ hãi....

-....*NGây người* Đúng, ta sợ mình không thể bảo vệ được cho mẹ, không thể bảo vệ được bản thân mình. Hai vị đệ đệ của ta là con của phi tần, tất nhiên ai cũng muốn tranh lấy ngôi báu. Ta sợ sẽ có một ngày phải chết trong tay họ.

-Ta hiểu....rất hiểu... Muộn rồi, Người hãy về phòng nghỉ ngơi.

-Được, nàng cũng vè nghỉ đi. Chúc ngủ ngon.

Nàng quay lưng đi để lại Karry ngồi một mình, chàng đang cảm thấy khó chịu, trong thâm tâm hoàn toàn bất ổn. Ở bên nàng chàng cảm thấy thật bình yên... vì hai người đồng cảnh ngộ... vì tâm ý hai người tương liên... và vì chàng đã đổ gục trước nàng ấy...

SÁng sớm hôm sau.

Cốc..cốc..cốc... Mở cửa...

-Thay đồ đi. *Nàng ném cho chàng một bộ đồ thường dân, mặt nghiêm nghị*

-Thay đồ?! Ta sẽ đi đâu? SAo nàng lại ăn mặc như dân thường vậy?

-Ta bảo thay đồ nhanh lên, quân lính đến ta sẽ không ra ngoài được.

-Chờ ta một lúc...

Một lúc sau... vừa bước ra khỏi phòng Karry đã bị nàng kéo nhanh chân chạy đến khu vườn phía sau lâu đài. Phía trước là bức tường cao cả chục mét.

-Nàng muốn ta trèo lên bức tường này. *MẶt tái đi*

-Ta đâu có nói thế. *Đưa tay lần mò, nhấn mạnh*

Tường đột nhiên rung chuyển, cánh cửa mở ra, nàng kéo chàng chạy một mạch ra đến thị trấn.

-Cùng chơi thôi, trước khi không còn cơ hội, ta muốn hai chúng ta sống như một thường dân, dù chỉ một ngày. *Nàng nở nụ cười thật tươi, gương mặt tỏa sáng như mặt trời, vẻ lạnh lùng của ngày hôm qua hoàn toàn biến mất*



CẢ một ngày hôm đó, nàng đã dẫn chàng đi hết xung quanh thành, ăn đủ mọi thứ, chơi đủ mọi trò. Lần đầu tiên trong đời chàng cảm nhận được thế nào là niềm vui, nụ cười đó dẫn chàng đến thế giới hoàn toàn mới. Và giúp chàng hiểu được rằng, chàng đã thực sự yêu nàng.

Nàng cũng vậy, ngay từ lần gặp mặt đó, lần đầu tiên nhìn thấy chàng nàng đã rung động. Vì vẻ đẹp, vì sự thông thái của chàng, cách chàng nhìn nàng cười, và vì hoàn cảnh cả hai đều giống nhau. Đêm hôm đó, khi biết được rằng nàng không phải là người duy nhất đau khổ, nàng đã thừa nhận tình cảm của mình. Nhưng cũng vào đêm hôm đó cảm giác sợ hãi một lần nữa trỗi dậy trong tâm trí nàng, sợ sẽ mất một người mà nàng yêu thương nữa.

Một tháng sau đó, hôn lễ giữa nàng và chàng được tiến hành. Dù cảm thấy có chút hạnh phúc nhưng vẫn cái cảm giác sợ hãi xâm chiếm lấy bản thân mình. Thời gian trôi nhanh, đã hơn một năm sau ngày cưới, nàng đang mang cốt nhục củ chàng, vì tinh tú từ tình yêu thầm lặng của hai người, dù bên nhau, dù yêu nhau nhưng nếu để chàng biết được nàng cũng yêu chàng nhiều như thế, chàng sẽ gặp nguy hiểm.

Lại một đêm trăng đẹp, như ngày trước nàng tản bộ trong vườn. Lạnh... một cảm giác lạnh khiến nàng rùng mình, gió lớn dần lên, xung quanh sương mù xuất hiện bao quanh nàng. Lạnh... không nhìn thấy phía trước..

-Người đâu? Có ai không?

-HA..HAHAHAHA... Công chúa, à không bây giờ đã là Nữ hoàng nhỉ. Nữ hoàng Renna.

-Ngươi là ai? Ra đây ngay cho ta.

-Đừng có lớn tiếng vậy chứ. Mười mấy năm qua để cô tự do tự tại lại cả gan yêu người khác, lại còn mang cốt nhục của hắn ta. Cô chắc đã quên bản thân mình thế nào rồi hả? Lời chúc mà ta tặng cô đó, cô quên rồi sao? Cô quên Win chết như thế nào rồi à?

-Bà... kẻ đã gán lời nguyền lên tôi. Rốt cuộc tại sao bà làm như vậy? Tôi chưa một lần đắc tội với bà, tại sao lại hành hạ tôi.

-Cô muốn biết, tốt thôi, nhưng giờ chưa phải lúc. TA đến đây để lấy đi cốt nhục cô mang trong người, như lời hứa mà cha cô đã hứa với ta để bảo đảm tính mạng cô. À quên nữa, sau đó còn lấy luôn cả cái mạng của Người cô yêu nữa chứ.*Cười mỉa*

-Không được... ta xin bà, ta sẽ cho bà tất cả, xin bà hãy tha cho con tôi, hãy tha cho chàng ấy. Ta xin bà. *Nước mắt trào ra, nàng vì người mình yêu thương mà hạ mình van lạy. Thà rằng hi sinh bản thân mình còn hơn nhìn người mình yêu thương lại một lần nữa ra đi trước mắt*

-Cô muốn giao dịch với ta? Được, mạng của cô cũng quý lắm, cốt nhục của Thần nữ tất nhiên là quý rồi. Ta chấp nhận giao dịch, vào đêm trăng tròn sau khi cô sinh đứa bé ra, ta sẽ quay lại. Nhớ rằng giờ... cô là của ta.

Bà ta lại biến mất, như lúc bà ta mang Win đi, như lúc bà ta cướp mất cha mẹ nàng....Đau khổ, nước mắt nàng tuôn ra. Nàng sẽ nói hết tình cảm của mình, chỉ còn cơ hội này thôi... nói cho chàng biết nàng yêu chàng rất nhiều.

Sáng hôm sau.

- Karry! *Từ phía sau ôm chầm lấy chàng*

-Renna. Nàng làm sao vậy? Nàng không phải không thích ta sao. Đừng ôm ta như vậy, dù nàng là người của ta nhưng ta không muốn gượng ép nàng yêu ta. Ta không muốn nhìn nàng đau khổ.

-Không! LÀ ta đã sai. Đáng ra ta nên nói ngay từ đầu, ta yêu chàng từ lần đầu gặp mặt, ta đã gục trước chàng từ lần ta gặp nhau trong vườn hoa đó. Chàng biết không, trong người ta đang mang giọt máu của chàng. Ta yêu chàng.

-...*Hạnh phúc, không nói nên lời*

-Chàng không còn yêu ta sao? TẠi sao lại không trả lời ta.

Bất ngờ xoay người ôm chầm lấy Nàng, biết nàng yêu mình như vậy, biết rằng tình cảm bao lâu nay của chàng hoàn toàn không uổng phí, không phải chàng đang mơ.

-TA yêu nàng, rất rất yêu nàng. Ta biết nàng có lí do mới cự tuyệt ta, ta biết rằng tình yêu của ta hoàn toàn đặt đúng chỗ. Ta đã tự hứa với bản thân sẽ chỉ yêu mình nàng, sẽ không lấy bất kì ai khác. trái tim ta, tâm trí ta sẽ chỉ có nàng, mãi mãi.

-Hức...hức...oaaaaa*Nàng òa lên khóc như một đứa trẻ, nàng đã khóc rất lâu, khóc đến cạn nước mắt*

-Ngoan nào, nín đi. Có ta rồi, nàng sẽ không còn buồn nữa.

-Hãy hứa..hức..với ta, cho dù có bất kì chuyện gì xảy ra, chàng phải bảo vệ đứa bé này. Nhất định phải giữ cho đứa bé an toàn.

-Tất nhiên, ta hứa với nàng.

Không lâu sau đó, nàng hạ sinh một cặp song sinh một nam một nữ. Những đứa bé như thiên thần chào đời vào bình minh, rạng ngời như ánh dương, những tinh tú đẹp nhất kết tinh từ tình yêu của hai người.

-Nào, chàng bế con đi. *Nàng nhẹ nhàng cười*

-Chúng thật giống nàng, nhìn đôi mắt và miệng đi, giống nàng đến từng chi tiết.

-Đến bây giờ ta không còn gì để luyến tiếc nữa, ta trao gửi tất cả lại cho chàng. Ta không còn sống được bao lâu nữa, xin chàng hãy bảo vệ hai con thật tốt, ta yêu chàng. *Nước mắt nàng lại tuôn ra, những tháng ngày sống cùng chàng là những ngày hạnh phúc nhất, thời gian bên nhau đang dần rút ngắn lại, từng dây, từng dây. NÀng đã không hối hận khi yêu chàng, không cong gì để luyến tiếc*

-Tại sao lại như vậy? Lời nguyền là có thật? TẠi sao nàng không nói? tại sao lại không nói với ta, nếu nàng chịu nói sớm, chắc chắn ta có thể tìm cách giúp nàng mà. Tại sao Lại dấu ta lâu như vậy? TẠi sao, nàng nói đi! *Karry gần như hét lên, thật sự nàng sẽ rời bỏ chàng. Không còn cách nào khác sao? TẠi sao chuyện lại diễn ra như vậy*

-Đã quá muộn rồi. Vì ta yêu chàng, ta nguyện hi sinh tất cả. Quãng thời gian qua ta đã rất hạnh phúc, đã rất hạnh phúc, rất vui vẻ. TA chẳng còn gì để luyến tiếc nữa.

-Không được, phải có cách gì đó, ta không cam tâm, ta không thể để nàng đi như vậy. Con của chúng ta chúng mới vừa chào đời, chúng không thể sống thiếu nàng được.

-CẢm động quá nhỉ? Đến khán giả như ta cũng phải bật khóc đây này. *Giọng nói ma mị ám ảnh Nàng lại vang lên*

-Bà...*Karry sửng sốt*

-Ta đến để thực hiện lời hứa với Nữ hoàng của chúng ta. Nào đến giờ rồi, ta đi thôi

-Không được, ta không cho phép bà đưa nàng đi. *Rút gươm*

-Chỉ một tên phàm nhân như ngươi mà muốn chống lại ta. *Phẩy ta! Làn gió mạnh thổi vào người khiến chàng ngã đập vào tường*

-Dừng lại. Không được làm hại chàng ấy.

-Là hắn ta khiêu chiến trước. Ta không có thói quen bỏ qua lời khiêu chiến đâu. Vậy nên, hôm nay hắn cũng phải chết.

-Ta bảo dừng lại. *Nàng cố gắng đứng lên, bước dần lại* LÀ thần nữ kế nhiệm ta triệu hồi ngươi linh thú bảo vệ JPVN.

Xung quanh bắt đầu tỏa sáng, ánh sáng ấm áp lớn dần lên bao trùm toàn bộ. Nàng cố gắng dùng toàn bộ sức lực của mình, nở nụ cười cuối cùng nàng dần dần ta biến cùng với phù thủy. Ánh sáng vụt tắt, chỉ còn lại thân thể nàng lạnh ngắt trên mặt đất, karry chạy lại ôm lấy thân thể đó, đau lắm, nhìn nàng ra đi ngay trước măt, trái tim chàng vụn vỡ, tương lai hạnh phúc mà chàng từng tưởng tượng ra cùng nàng và hai con bé nhỏ, tất cả tan biến sau luồng sáng đó. Thân thể nàng được đặt trong căn phòng mà khi còn sống vẫn luôn dùng.

Đã mười năm kể từ ngày đó, hai con của nàng đã lớn, càng lớn lại càng giống nàng, Karry dẫn con đến bên cạnh mẹ, người phụ nữ nhắm mắt bình thản như đang ngủ, chir là ngủ thôi, sẽ có ngày tỉnh lại, chàng và con luôn tin vậy.

-Nàng có buồn không? Ta và con luôn bên nàng mà. TA sẽ đợi, đợi nàng mãi mãi.



Khải chạy ùa đến bá vai Nhỏ, ghé tai thì thầm:

-Nhà tớ vẫn còn phòng trống đấy, cậu muốn đến không? Mẹ tớ rất muốn có con gái nhưng lại không sinh thêm, vừa hay cậu đến làm con gái nuôi của mẹ thì tốt quá rồi. *Cười gian*

-Thế không được, lỡ bác gái không thích tớ thì sao? *Nhỏ lắc đầu quầy quậy*

-Không sao! Không sao! Mẹ tớ rất thích con gái Việt Nam đấy, cậu đến ở bầu bạn với mẹ tớ cho đỡ cô đơn.

-Có thật tớ đến được không? *...nhạc chuông* tớ nghe điện thoại một lát.

Nhỏ vừa ra ngoài Tỉ chạy đến tóm lấy cổ áo Khải kéo sát đến.

-Đại ca vừa nói gì vậy? Nói em nghe, anh dự tính cái gì trong đầu đấy? Định qua mặt em? *Tỉ dằn giọng*

-Anh không có. Chú cứ nghĩ lung tung. Thôi lo vào trong chuẩn bị tiếp đi, toàn nghĩ lung tung anh đánh chú bây giờ. *Xoay mình bỏ đi, miệng vẫn cười tủm tỉm*

-Hừm.... Đáng nghi thật! Ca càng ngày càng hiểm rồi. Ta quyết không thua đâu! Chắc chắn!

Nhỏ đi một lúc rồi quay trở lại. Mấy cái cậu này nha, ăn gì mà đẹp khiếp, dù mặc thế nào vẫn thấy bảnh. Lát nữa sẽ có cảnh chụp tại hồ bơi, chỉ nghĩ đến cái cảnh TF mặc áo sơ mi trắng mỏng ướt nước lộ rõ cơ bắp.... Có là Boss mạnh cơ nào cũng phải hao hết phân nửa HP mất.

Đang suy nghĩ mông lung, Khải vỗ vai làm Nhỏ giật mình, mặt đỏ ửng lên.

-Cậu nghĩ gì mà mặt đỏ chót vậy? Nghĩ đến mình hử?

-Mắt mở to thế chắc là mớ giữa ban ngày rồi, tội nghiệp. *Nhỏ vênh mặt chống chế, chủ yếu là cho đỡ ngượng*

-Ừ, tại ai đó mà tớ lỡ mớ rồi, làm sao đây nhỉ? *Khải vờ ôm lấy mặt lắc qua lắc lại*

-Làm sao thì mặc cậu, tớ không quan tâm. *Thịch.. Thịch... Tim Nhỏ đập liên hồi, cả người nóng rần lên, mặt đỏ đến tận mang tai. Không biết từ bao giờ cứ mỗi lần đứng gần Khải tim Nhỏ lại đập nhanh như thế, mỗi ngày một nhanh hơn, không xong, quả này tim có vấn đề chắc, cuối tuần rảnh phải đến gặp bác sĩ mới được. Nhưng trước hết chạy trước cho an toàn. Xoay mình toan chạy đi*

-Ấy, chạy đi đâu thế? Cậu còn chưa trả lời tớ chuyện lúc nãy mà, đến nhà tớ ở nha, đỡ mất công thuê ở ngoài, giá đắt mà chắc gì đã tốt bằng nhà tớ chứ.

-Tớ vừa tìm được nhà rồi, là bạn cũ của mẹ tớ, cô ấy sẽ cho tớ ở lại. Cảm ơn cậu. Được rồi, đến lượt cậu rồi đấy, đi nhanh đi, lèo nhèo hoài. *Nhỏ đẩy mạnh Khải ra xa, cậu tiến lại gần quá*

-Vậy cậu về trước nha. Bye bye!

-Uk! Chào nhé! *Phóng nhanh, zọt lẹ*

-Ấy chết, quên hỏi vì sao cô ấy đến đây rồi. Mà thôi.

Nhỏ vừa ôm mặt vừa chạy, cảm giác trống ngực vẫn đập, mặt nóng ran dù không sốt, đứng cạnh Khải càng lâu càng thấy bối rối, mất tự chủ. Tại sao lại vậy chứ? Về đến nhà Nhỏ lập tức sắp xếp lại hành lý rồi chuyển sang nhà mới.

Kính coong...kính coong.... Cạch...

-Cháu chào cô ạ. *Nhỏ cúi mình chào người phụ nữ trung niên xinh đẹp trước mặt, có nét giống mẹ Nhỏ, thảo nào mà hai người có thể kết thân*

-Hải Băng đây sao? Trời ơi, bao nhiêu năm rồi, đã lớn quá rồi nhỉ, lại còn xinh nữa chứ, càng ngày càng giống mẹ cháu a. Vào, vào trong đi cháu, đồ để cô xách cho.

-Vâng, để cháu làm được rồi ạ. Cháu xin lỗi vì đã làm phiền cô và gia đình.

-Trời ạ, phiền hà gì đâu cháu, chồng cô công tác xa có khi mấy tháng mới về nhà, được thằng quý tử thì nó đi làm suốt đâu có rảnh ở nhà với cô đâu, có cháu đến thật là tốt, coi cũng bớt cô đơn. Nào lại đây uống nước nghỉ ngơi, cô vào làm vài món đãi cháu a.

-Để cháu giúp cô.

- Thôi thôi, cháu là khách nhà cô, đâu để cháu làm được.

-Cô cho cháu ở lại đã là tốt với cháu rồi, để cháu giúp cô ít việc coi như trả ơn cô vậy.

-Ơn nghĩa gì cháu, thôi thì hai cô cháu mình làm chung cho vui.

-vâng.

Chiều tối hôm đó, sau khi chuẩn bị xong bữa ăn, Nhỏ lên phòng dọn xếp đồ rồi đi tắm. Nhớ đến chuyện lúc chiều mà cảm thấy ngượng, cậu ta càng ngày càng có biểu hiện kì lạ, đến cách nói chuyện thoi cũng nghe sặc mùi tán gái, cậu ta lấy mình làm vật thí nghiệm chăng? Nếu thật thế chắc chắn phải cho cậu ta một bài học mới được.

Một lúc sau....

-Mẹ ơi con về rồi này.

-Con vào đây, nhà ta có khách đến đấy, là con gái của người bạn quá cố của mẹ. Con bé sẽ ở đây một thời gian, cấm có ăn hiếp nó đấy. Con không nghe lời mẹ cấm túc biết chưa.

-Con biết rồi mà mẹ. Con lên phòng đây.

Vừa lúc Nhỏ từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy cậu đồng tử giãn rộng ra, ngạc nhiên không nói nên lời.

-K..khải?!

-Hải Băng, cậu đến thật hả? Tớ tưởng cậu từ chối tớ chứ.

-Đây... Là nhà cậu?! Không thể nào! Làm sao trùng hợp vậy được! (Ta sắp đó có muốn hay không cũng chịu hà em iu~)

-Duyên phận.... Cậu xuống nhà đi, tớ tắm xong sẽ xuống liền.

DO LỖI KỸ THUẬT MÌNH ĐĂNG THIẾU MẤT MỘT CHƯƠNG MỌI NGƯỜI THÔNG CẢM NHÉ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [Fanfictfboys] Cô Ngốc Em Là Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook