Chương 55: Về nhà
Phong Thỏ Tử
24/11/2022
"Là người khiến cho lông Tráng Tráng thành thế này ư?" Trương Uyển kinh ngạc nhìn bức ảnh kia, cô ấy vốn cho rằng người kia là một phụ nữ trung niên thoạt trông có chút điên, không ngờ xinh đẹp như vậy.
Chỉ nhìn khuôn mặt này, những hành vi vốn không thể chấp nhận được tựa như đều sẽ trở thành là thể hiện cá tính.
Yên lặng mắng chửi bản thân thật sự là nhan cẩu, Trương Uyển cười hì hì xin Chu Nhiêu chia sẻ ảnh chụp cho cô ấy.
Chu Nhiêu mỉm cười từ chối.
Nếu nhà Lục Già bị dì họ cậu ấy làm cho hỏng bét, mấy ngày nay đương nhiên sẽ không thể phân thân tới đây tìm cô.
Mà Chu Nhiêu cũng sắp xong công việc ở thành phố này rồi, sau khi kết thúc sự kiện thương mại cuối cùng, lại bận rộn đi tới thành phố tiếp theo.
Không biết do Lục Già bận rộn công việc hay do dì họ lại gây ra một loạt hành vi vượt quá tưởng tượng, đến khi Chu Nhiêu bận rộn kết thúc hoạt động phỏng vấn cuối cùng về đến nhà, Lục Già cũng không gọi cho cô, ngay cả Tráng Tráng cũng bị dắt ra khỏi nhà cô.
Thoạt trông không khác gì so với trước đây, nhưng cô vẫn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì.
"Có phải chị nhớ chị Già không?" Trương Uyển cười kỳ quái đụng vai cô.
Vươn tay gõ trán Trương Uyển, Chu Nhiêu đứng dậy vặn eo, nhấc chân đi vào phòng tắm, "Nếu em nhớ bạn trai thì ngày mai có thể đi tìm cậu ấy."
Trương Uyển trố mắt ngồi thẳng mình, "Nhiêu ca, chị có ý gì?"
Chu Nhiêu ngoảnh lại nhìn cô ấy, "Từ ngày mai chị bắt đầu nghỉ ngơi, em không cần đi theo."
Suýt nữa nghĩ bản thân bị sa thải, không ngờ không bị gì cả, còn có được một kỳ nghỉ tốt đẹp, Trương Uyển hưng phấn đến phát khóc.
"Thật vậy ư!" Trương Uyển kích động muốn ôm cô, nhưng cô ấy vẫn kiềm chế lại, chỉ hỏi: "Vậy khi nào em về ạ?"
Chu Nhiêu trầm ngâm một chút, tính toán lịch trình công việc của bản thân, nói: "Ừm, hai tháng sau đi."
"Quá tuyệt vời!" Trương Uyển nhảy cẫng lên, "Em đi mua vé ngay, ngày mai về nhà!"
Lời này cũng vô tình nhắc nhở Chu Nhiêu, cô bận rộn thành như vậy chỉ vì chừa ra hai tháng thời gian đi du lịch cùng Lục Già? Rõ ràng đi du lịch một tháng cũng đủ rồi, như vậy cô có thể ở nhà nghỉ ngơi một tháng.
Ngẫm lại đều cảm thấy thật tốt đẹp.
Chu Nhiêu lấy điện thoại, định mua vé máy bay về nhà.
____________________
Tuy rằng Lục Già không thể hỏi ra vị trí của Chu Nhiêu từ miệng Trương Uyển, nhưng Lục Già vẫn tìm được bảng lịch trình của Chu Nhiêu từ Vưu Cầm. Sau khi lấy được bảng lịch trình, Lục Già vốn định đến nhà Chu Nhiêu chờ cô trở lại, cho cô một sự bất ngờ, ai ngờ lại bị dính vào những trò quái dì họ gây ra.
Đến khi cô tới căn hộ vào ngày hôm sau, Lục Già chụp vào khoảng không.
Trong nhà sạch sẽ như chưa có ai trở về, Lục Già nhìn kỹ trong nhà, xem trong nhà có dấu vết vừa sử dụng gì không, nhưng chủ nhà lại dọn dẹp gọn gàng, không có vẻ gì có người từng ngủ qua.
Không phải nói hôm nay bắt đầu nghỉ ngơi sao?
Nhiêu Nhiêu chạy đi đâu rồi?
Lục Già có chút không hiểu được, cô lấy điện thoại gọi cho Chu Nhiêu, nhưng âm báo cho cô biết đối phương ngoài vùng phủ sóng, đến khi cô gọi ngược lại cho Trương Uyển, điện thoại Trương Uyển cũng không gọi được.
Có phải đi chạy show rồi không?
Điện thoại hai người đều gọi không được, Lục Già đành phải gọi sang Vưu Cầm, không ngờ là, Vưu Cầm lại hoàn toàn không biết gì cả.
Vưu Cầm trầm giọng hỏi: "Không phải em ấy nói đi du lịch với cô sao?"
Nghe thế, Lục Già biết không lấy được tin tức gì từ Vưu Cầm, cô đáp một tiếng rồi vội vàng cúp máy.
Lo lắng chờ đợi hai giờ, rốt cuộc Lục Già cũng gọi được cho Chu Nhiêu, lúc nghe được giọng nói quen thuộc, Lục Già suýt nữa bật khóc.
Lục Già vội hỏi: "Nhiêu Nhiêu cậu ở đâu, sao tới giờ mới nghe máy?"
Mới vừa xuống máy bay, bị ánh mặt trời xán lạn làm chói mắt, Chu Nhiêu mang kính râm vào, hạ giọng giải thích: "Mình về nhà, sao vậy, cậu đang ở nhà mình à?"
Qua một giây, Lục Già mới ý thức được ý cô nói là về quê.
"Đúng vậy." Giọng nói Lục Già lộ ra mấy phần tủi thân, "Sáng nay mình muốn gặp cậu, không thấy người, ngay cả điện thoại cũng không gọi được."
Nghe được ý tứ tủi thân rõ ràng kia, Chu Nhiêu không nhịn được cười khẽ, âm thanh dễ nghe chọc cho người qua đường không kiềm được quay đầu nhìn lại, Chu Nhiêu nén cười, nhỏ giọng nói: "Thói quen này của cậu không tốt, lần sau phải hỏi mình trước, bằng không có khi lại giống như lần này."
Lục Già nghĩ nghĩ, giọng điệu nhẹ nhàng hơn, "Mình tới tìm cậu được không? Trước đây cậu còn nói muốn dẫn mình gặp cha mẹ mà!"
"Không trông chừng dì họ kia của cậu à?" Chu Nhiêu thản nhiên hỏi, bắt xe chuẩn bị về nhà.
Rất sợ Chu Nhiêu sẽ hiểu lầm điều gì, Lục Già vội nói: "Đêm qua dì ấy nhận điện thoại liền kéo vali ra ngoài, chắc lần này sẽ không ở lại đây nữa." Cô vừa chuyển đề tài vừa nói: "Bây giờ mình mua vé đến gặp cậu nhé!"
Chu Nhiêu bình thản ngăn cô lại, "Mình chỉ về nhà nghỉ ngơi thời gian ngắn, cậu không phải không biết cha mình có ý kiến với cậu, còn đuổi theo tới đây?"
Nếu là ngày một ngày hai nói không chừng cũng chẳng sao, nhưng cô định nghỉ ngơi một tháng, chân trước vừa về tới nhà, chân sau Lục Già đã đuổi tới, cô còn nghỉ ở nhà thế nào được, còn không bằng sớm ra ngoài.
Lục Già bị từ chối có chút ủ rũ, "Vậy bao giờ cậu về?"
Chu Nhiêu trầm ngâm một lát, "Chắc khoảng một tháng."
Lục Già:!!!
Lục Già tiếp tục tranh thủ: "Mình vẫn nên đi tìm cậu thôi!", các cô cũng đã một tháng chưa gặp, bây giờ lại thêm một tháng nữa, vậy sao được!
"Không được." Chu Nhiêu vô tình từ chối, "Mình sắp tới rồi, không nói nữa."
"Cuối cùng nhắc nhở một câu, nhà cha mẹ mình đã sớm chuyển đi rồi."
Cho nên tốt nhất ngoan ngoãn chờ mình về.
Kìm nén sự vui sướng trong lòng, Chu Nhiêu lấy chìa khóa mở cửa, mới vừa đẩy cửa ra đã nghe tiếng nhạc cổ điển nhẹ nhàng truyền đến, vừa nhìn đã thấy cha mẹ nhà mình đang ôm nhau cùng khiêu vũ.
Chu Nhiêu xem một màn này chưa kịp phản ứng, mẹ đang ghé đầu vào vai cha tươi cười ngọt ngào, thoạt nhìn thậm chí thấy có chút ý tứ thẹn thùng.
Ánh mắt ngây ngốc của Chu Nhiêu cứ thế đối diện với mẹ Chu ---
"A!" Mẹ Chu sợ tới mức đẩy cha Chu ra, "Quân Quân, sao con về rồi?"
Cha Chu bị động tác đẩy của bà làm ngã xuống đất, vừa quay đầu lại đã thấy con gái nhà mình kéo vali đứng ở cửa, vẻ mặt trầm tư nhìn bọn họ.
Sự ngượng ngùng khi bị con gái bắt gặp đã bị khỏa lấp bởi niềm vui sướng khi con gái về đến nhà, nét vui mừng lộ rõ trên nét mặt của mẹ Chu, bà nhận vali đồ trong tay cô, "Sao về lại không nói một tiếng! Cha mẹ lái xe đi đón con!"
Cha Chu vội tắt nhạc, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, "Con đứa bé này thật là, chẳng nói chẳng rằng trở về, con xem dọa sợ mẹ con rồi."
Mẹ Chu hai má ửng đỏ lại trừng mắt lườm ông một cái, Chu Nhiêu bên cạnh cười trộm.
"Chẳng phải con muốn cho hai người một sự bất ngờ sao." Chu Nhiêu tươi cười ý tứ sâu xa, "Có gì mà thẹn thùng chứ, không phải khiêu vũ thôi sao."
"Thôi đi!" mẹ Chu vỗ lên tay cô, khi nhìn đến khuôn mặt cô, lông mày bỗng cau lại, "Sao con gầy thế này?"
Từ sau khi đi làm, mỗi lần gặp cha mẹ đều sẽ nghe một câu như thế, Chu Nhiêu đã thành thói quen, cô gật đầu nói: "Đúng vậy, cho nên lần này con về bổ sung thêm thịt đấy!"
Mẹ Chu đau lòng sờ mặt cô, "Muốn ăn gì mẹ làm cho con!"
Vì để chuẩn bị thức ăn ngon cho con gái nhà mình, mẹ Chu không quan tâm bây giờ có sớm quá hay không, dứt khoát chạy vào nhà bếp.
Đưa túi đồ ăn vặt cho cô, cha Chu hỏi: "Lần này con ở lại nhà bao lâu?"
Xé túi ra, Chu Nhiêu vừa ăn đồ ăn vặt, vừa nói: "Chắc khoảng một tháng ạ."
"Lâu như vậy!" Cha Chu vui mừng quá đỗi, sau đó lông mày lại nhíu lại, "Công việc con có thuận lợi không, sao đột nhiên lại nghỉ thời gian dài như vậy?"
Biết cha mình đang lo lắng điều gì, Chu Nhiêu cười nói: "Rất tốt, chỉ là con làm trước công việc, chừa ra chút thời gian nghỉ."
"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi."
Vốn tưởng Lục Già có thể ngoan một chút, không ngờ cô vừa về tới nhà hôm sau đã nhận được điện thoại của Lục Già:
"Nhiêu Nhiêu, hôm nay bọn mình đi dạo phố đi!"
Chu Nhiêu mới vừa tỉnh ngủ nghe nói thế chẳng hiểu ra sao, "Dạo phố cái gì? Cậu ở đâu?"
Lục Già bên kia đầu dây giọng điệu vui vẻ nói: "Đi đâu cũng được, mình cũng về nhà rồi!"
"......"
Chỉ nhìn khuôn mặt này, những hành vi vốn không thể chấp nhận được tựa như đều sẽ trở thành là thể hiện cá tính.
Yên lặng mắng chửi bản thân thật sự là nhan cẩu, Trương Uyển cười hì hì xin Chu Nhiêu chia sẻ ảnh chụp cho cô ấy.
Chu Nhiêu mỉm cười từ chối.
Nếu nhà Lục Già bị dì họ cậu ấy làm cho hỏng bét, mấy ngày nay đương nhiên sẽ không thể phân thân tới đây tìm cô.
Mà Chu Nhiêu cũng sắp xong công việc ở thành phố này rồi, sau khi kết thúc sự kiện thương mại cuối cùng, lại bận rộn đi tới thành phố tiếp theo.
Không biết do Lục Già bận rộn công việc hay do dì họ lại gây ra một loạt hành vi vượt quá tưởng tượng, đến khi Chu Nhiêu bận rộn kết thúc hoạt động phỏng vấn cuối cùng về đến nhà, Lục Già cũng không gọi cho cô, ngay cả Tráng Tráng cũng bị dắt ra khỏi nhà cô.
Thoạt trông không khác gì so với trước đây, nhưng cô vẫn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì.
"Có phải chị nhớ chị Già không?" Trương Uyển cười kỳ quái đụng vai cô.
Vươn tay gõ trán Trương Uyển, Chu Nhiêu đứng dậy vặn eo, nhấc chân đi vào phòng tắm, "Nếu em nhớ bạn trai thì ngày mai có thể đi tìm cậu ấy."
Trương Uyển trố mắt ngồi thẳng mình, "Nhiêu ca, chị có ý gì?"
Chu Nhiêu ngoảnh lại nhìn cô ấy, "Từ ngày mai chị bắt đầu nghỉ ngơi, em không cần đi theo."
Suýt nữa nghĩ bản thân bị sa thải, không ngờ không bị gì cả, còn có được một kỳ nghỉ tốt đẹp, Trương Uyển hưng phấn đến phát khóc.
"Thật vậy ư!" Trương Uyển kích động muốn ôm cô, nhưng cô ấy vẫn kiềm chế lại, chỉ hỏi: "Vậy khi nào em về ạ?"
Chu Nhiêu trầm ngâm một chút, tính toán lịch trình công việc của bản thân, nói: "Ừm, hai tháng sau đi."
"Quá tuyệt vời!" Trương Uyển nhảy cẫng lên, "Em đi mua vé ngay, ngày mai về nhà!"
Lời này cũng vô tình nhắc nhở Chu Nhiêu, cô bận rộn thành như vậy chỉ vì chừa ra hai tháng thời gian đi du lịch cùng Lục Già? Rõ ràng đi du lịch một tháng cũng đủ rồi, như vậy cô có thể ở nhà nghỉ ngơi một tháng.
Ngẫm lại đều cảm thấy thật tốt đẹp.
Chu Nhiêu lấy điện thoại, định mua vé máy bay về nhà.
____________________
Tuy rằng Lục Già không thể hỏi ra vị trí của Chu Nhiêu từ miệng Trương Uyển, nhưng Lục Già vẫn tìm được bảng lịch trình của Chu Nhiêu từ Vưu Cầm. Sau khi lấy được bảng lịch trình, Lục Già vốn định đến nhà Chu Nhiêu chờ cô trở lại, cho cô một sự bất ngờ, ai ngờ lại bị dính vào những trò quái dì họ gây ra.
Đến khi cô tới căn hộ vào ngày hôm sau, Lục Già chụp vào khoảng không.
Trong nhà sạch sẽ như chưa có ai trở về, Lục Già nhìn kỹ trong nhà, xem trong nhà có dấu vết vừa sử dụng gì không, nhưng chủ nhà lại dọn dẹp gọn gàng, không có vẻ gì có người từng ngủ qua.
Không phải nói hôm nay bắt đầu nghỉ ngơi sao?
Nhiêu Nhiêu chạy đi đâu rồi?
Lục Già có chút không hiểu được, cô lấy điện thoại gọi cho Chu Nhiêu, nhưng âm báo cho cô biết đối phương ngoài vùng phủ sóng, đến khi cô gọi ngược lại cho Trương Uyển, điện thoại Trương Uyển cũng không gọi được.
Có phải đi chạy show rồi không?
Điện thoại hai người đều gọi không được, Lục Già đành phải gọi sang Vưu Cầm, không ngờ là, Vưu Cầm lại hoàn toàn không biết gì cả.
Vưu Cầm trầm giọng hỏi: "Không phải em ấy nói đi du lịch với cô sao?"
Nghe thế, Lục Già biết không lấy được tin tức gì từ Vưu Cầm, cô đáp một tiếng rồi vội vàng cúp máy.
Lo lắng chờ đợi hai giờ, rốt cuộc Lục Già cũng gọi được cho Chu Nhiêu, lúc nghe được giọng nói quen thuộc, Lục Già suýt nữa bật khóc.
Lục Già vội hỏi: "Nhiêu Nhiêu cậu ở đâu, sao tới giờ mới nghe máy?"
Mới vừa xuống máy bay, bị ánh mặt trời xán lạn làm chói mắt, Chu Nhiêu mang kính râm vào, hạ giọng giải thích: "Mình về nhà, sao vậy, cậu đang ở nhà mình à?"
Qua một giây, Lục Già mới ý thức được ý cô nói là về quê.
"Đúng vậy." Giọng nói Lục Già lộ ra mấy phần tủi thân, "Sáng nay mình muốn gặp cậu, không thấy người, ngay cả điện thoại cũng không gọi được."
Nghe được ý tứ tủi thân rõ ràng kia, Chu Nhiêu không nhịn được cười khẽ, âm thanh dễ nghe chọc cho người qua đường không kiềm được quay đầu nhìn lại, Chu Nhiêu nén cười, nhỏ giọng nói: "Thói quen này của cậu không tốt, lần sau phải hỏi mình trước, bằng không có khi lại giống như lần này."
Lục Già nghĩ nghĩ, giọng điệu nhẹ nhàng hơn, "Mình tới tìm cậu được không? Trước đây cậu còn nói muốn dẫn mình gặp cha mẹ mà!"
"Không trông chừng dì họ kia của cậu à?" Chu Nhiêu thản nhiên hỏi, bắt xe chuẩn bị về nhà.
Rất sợ Chu Nhiêu sẽ hiểu lầm điều gì, Lục Già vội nói: "Đêm qua dì ấy nhận điện thoại liền kéo vali ra ngoài, chắc lần này sẽ không ở lại đây nữa." Cô vừa chuyển đề tài vừa nói: "Bây giờ mình mua vé đến gặp cậu nhé!"
Chu Nhiêu bình thản ngăn cô lại, "Mình chỉ về nhà nghỉ ngơi thời gian ngắn, cậu không phải không biết cha mình có ý kiến với cậu, còn đuổi theo tới đây?"
Nếu là ngày một ngày hai nói không chừng cũng chẳng sao, nhưng cô định nghỉ ngơi một tháng, chân trước vừa về tới nhà, chân sau Lục Già đã đuổi tới, cô còn nghỉ ở nhà thế nào được, còn không bằng sớm ra ngoài.
Lục Già bị từ chối có chút ủ rũ, "Vậy bao giờ cậu về?"
Chu Nhiêu trầm ngâm một lát, "Chắc khoảng một tháng."
Lục Già:!!!
Lục Già tiếp tục tranh thủ: "Mình vẫn nên đi tìm cậu thôi!", các cô cũng đã một tháng chưa gặp, bây giờ lại thêm một tháng nữa, vậy sao được!
"Không được." Chu Nhiêu vô tình từ chối, "Mình sắp tới rồi, không nói nữa."
"Cuối cùng nhắc nhở một câu, nhà cha mẹ mình đã sớm chuyển đi rồi."
Cho nên tốt nhất ngoan ngoãn chờ mình về.
Kìm nén sự vui sướng trong lòng, Chu Nhiêu lấy chìa khóa mở cửa, mới vừa đẩy cửa ra đã nghe tiếng nhạc cổ điển nhẹ nhàng truyền đến, vừa nhìn đã thấy cha mẹ nhà mình đang ôm nhau cùng khiêu vũ.
Chu Nhiêu xem một màn này chưa kịp phản ứng, mẹ đang ghé đầu vào vai cha tươi cười ngọt ngào, thoạt nhìn thậm chí thấy có chút ý tứ thẹn thùng.
Ánh mắt ngây ngốc của Chu Nhiêu cứ thế đối diện với mẹ Chu ---
"A!" Mẹ Chu sợ tới mức đẩy cha Chu ra, "Quân Quân, sao con về rồi?"
Cha Chu bị động tác đẩy của bà làm ngã xuống đất, vừa quay đầu lại đã thấy con gái nhà mình kéo vali đứng ở cửa, vẻ mặt trầm tư nhìn bọn họ.
Sự ngượng ngùng khi bị con gái bắt gặp đã bị khỏa lấp bởi niềm vui sướng khi con gái về đến nhà, nét vui mừng lộ rõ trên nét mặt của mẹ Chu, bà nhận vali đồ trong tay cô, "Sao về lại không nói một tiếng! Cha mẹ lái xe đi đón con!"
Cha Chu vội tắt nhạc, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, "Con đứa bé này thật là, chẳng nói chẳng rằng trở về, con xem dọa sợ mẹ con rồi."
Mẹ Chu hai má ửng đỏ lại trừng mắt lườm ông một cái, Chu Nhiêu bên cạnh cười trộm.
"Chẳng phải con muốn cho hai người một sự bất ngờ sao." Chu Nhiêu tươi cười ý tứ sâu xa, "Có gì mà thẹn thùng chứ, không phải khiêu vũ thôi sao."
"Thôi đi!" mẹ Chu vỗ lên tay cô, khi nhìn đến khuôn mặt cô, lông mày bỗng cau lại, "Sao con gầy thế này?"
Từ sau khi đi làm, mỗi lần gặp cha mẹ đều sẽ nghe một câu như thế, Chu Nhiêu đã thành thói quen, cô gật đầu nói: "Đúng vậy, cho nên lần này con về bổ sung thêm thịt đấy!"
Mẹ Chu đau lòng sờ mặt cô, "Muốn ăn gì mẹ làm cho con!"
Vì để chuẩn bị thức ăn ngon cho con gái nhà mình, mẹ Chu không quan tâm bây giờ có sớm quá hay không, dứt khoát chạy vào nhà bếp.
Đưa túi đồ ăn vặt cho cô, cha Chu hỏi: "Lần này con ở lại nhà bao lâu?"
Xé túi ra, Chu Nhiêu vừa ăn đồ ăn vặt, vừa nói: "Chắc khoảng một tháng ạ."
"Lâu như vậy!" Cha Chu vui mừng quá đỗi, sau đó lông mày lại nhíu lại, "Công việc con có thuận lợi không, sao đột nhiên lại nghỉ thời gian dài như vậy?"
Biết cha mình đang lo lắng điều gì, Chu Nhiêu cười nói: "Rất tốt, chỉ là con làm trước công việc, chừa ra chút thời gian nghỉ."
"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi."
Vốn tưởng Lục Già có thể ngoan một chút, không ngờ cô vừa về tới nhà hôm sau đã nhận được điện thoại của Lục Già:
"Nhiêu Nhiêu, hôm nay bọn mình đi dạo phố đi!"
Chu Nhiêu mới vừa tỉnh ngủ nghe nói thế chẳng hiểu ra sao, "Dạo phố cái gì? Cậu ở đâu?"
Lục Già bên kia đầu dây giọng điệu vui vẻ nói: "Đi đâu cũng được, mình cũng về nhà rồi!"
"......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.