Chương 34: 6. Kim Taehyung
An Nhiên
27/12/2019
Taehyung có sở thích sưu tầm quần áo đắt tiền, không phải anh thích phung phí đâu, nhưng đó đã là sở thích rồi.
Bạn và anh quen nhau hơn một tháng, trong khoảng thời gian đó, ngoài những lúc lên giảng đường và ăn uống, anh đều dẫn bạn đi shopping, tức là lượn chỗ này chỗ khác săn đồ.
Bạn biết kiểu vung tiền của bọn nhà giàu các anh, chả có gì quá quắc cả vì nhà anh giàu, anh có tiền, rất nhiều tiền là đằng khác, và anh đang phục vụ sở thích chính đáng của mình, là tiêu tiền thôi. Đúng, nó chẳng có gì xấu, nhưng dần dà sở thích của anh khiến bạn cảm thấy ngột ngạt.
- Tae này, em nghĩ anh có quá nhiều đồ để mà mua thêm rồi!
- Em còn không rõ sở thích của anh?
Taehyung trả lời rất thản nhiên, chính vì thế lại khiến bạn thấy nặng nề hơn.
- Nếu vậy anh đừng tặng quần áo cho em nữa, em không nhận đâu, em sẽ thấy bứt rứt nếu mặc trên người chiếc áo mấy chục triệu trong khi ba mẹ em phải còng lưng đi làm và mang đôi dép chỉ vài ngàn won, nếu vậy thà thôi còn hơn!
- Em đang trách anh?
Taehyung nhíu mày cầm tay bạn, ánh mắt anh bối rối hẳn.
- Anh nghĩ vậy ư? Taehyung này, em biết anh giàu, tiền bạc của anh làm sao em can hệ được, nhưng nếu chúng là tiền của em thì không bao giờ em dùng tùy tiện vào những việc như vậy!
Có lẽ bạn đang giận anh thật, cũng không phải, là bạn đang giận chính bạn, không thể tự kiếm ra từng ấy tiền để chăm lo cho bố mẹ bạn mà. Chỉ cần tính sơ chỗ quần áo Taehyung mua cho bạn cả tháng nay cũng đủ trả gần nửa năm tiền nhà vay ngân hàng của bố mẹ bạn rồi.
Taehyung im lặng, ánh mắt anh có chút ủ dột. Không phải bạn không biết anh là cậu ấm, từ nhỏ tiền với anh chỉ là thứ đổi được vật chất, hoàn toàn không có ý nghĩa. Làm sao anh hiểu được cảm giác khốn khó của bạn lúc này cơ chứ?
Tệ quá, đã làm anh buồn rồi.
- Em cầm lấy đi!
Đang im lặng, tự dưng Taehyung lôi ví trong túi quần ra đưa cho bạn.
- Hả?
Bạn ngớ ngẩn hỏi.
- Từ giờ nó là của em!-anh mỉm cười-Tiền của em thì em can dự được rồi nhỉ, tất cả anh có đều là do em quản, em cho thì anh xài, không cho thì anh...năn nỉ là được!
- Nhưng mà...
- Cảm giác rất giống một ông chồng ngoan đúng chứ?-anh xoa cằm-Từ giờ tài sản của tại hạ đã nằm trong tay quý nhân, mong quý nhân niệm tình ta ngoan ngoãn đừng bắt ta nhìn quý nhân đau lòng thế này nữa nhé?
Bạn và anh quen nhau hơn một tháng, trong khoảng thời gian đó, ngoài những lúc lên giảng đường và ăn uống, anh đều dẫn bạn đi shopping, tức là lượn chỗ này chỗ khác săn đồ.
Bạn biết kiểu vung tiền của bọn nhà giàu các anh, chả có gì quá quắc cả vì nhà anh giàu, anh có tiền, rất nhiều tiền là đằng khác, và anh đang phục vụ sở thích chính đáng của mình, là tiêu tiền thôi. Đúng, nó chẳng có gì xấu, nhưng dần dà sở thích của anh khiến bạn cảm thấy ngột ngạt.
- Tae này, em nghĩ anh có quá nhiều đồ để mà mua thêm rồi!
- Em còn không rõ sở thích của anh?
Taehyung trả lời rất thản nhiên, chính vì thế lại khiến bạn thấy nặng nề hơn.
- Nếu vậy anh đừng tặng quần áo cho em nữa, em không nhận đâu, em sẽ thấy bứt rứt nếu mặc trên người chiếc áo mấy chục triệu trong khi ba mẹ em phải còng lưng đi làm và mang đôi dép chỉ vài ngàn won, nếu vậy thà thôi còn hơn!
- Em đang trách anh?
Taehyung nhíu mày cầm tay bạn, ánh mắt anh bối rối hẳn.
- Anh nghĩ vậy ư? Taehyung này, em biết anh giàu, tiền bạc của anh làm sao em can hệ được, nhưng nếu chúng là tiền của em thì không bao giờ em dùng tùy tiện vào những việc như vậy!
Có lẽ bạn đang giận anh thật, cũng không phải, là bạn đang giận chính bạn, không thể tự kiếm ra từng ấy tiền để chăm lo cho bố mẹ bạn mà. Chỉ cần tính sơ chỗ quần áo Taehyung mua cho bạn cả tháng nay cũng đủ trả gần nửa năm tiền nhà vay ngân hàng của bố mẹ bạn rồi.
Taehyung im lặng, ánh mắt anh có chút ủ dột. Không phải bạn không biết anh là cậu ấm, từ nhỏ tiền với anh chỉ là thứ đổi được vật chất, hoàn toàn không có ý nghĩa. Làm sao anh hiểu được cảm giác khốn khó của bạn lúc này cơ chứ?
Tệ quá, đã làm anh buồn rồi.
- Em cầm lấy đi!
Đang im lặng, tự dưng Taehyung lôi ví trong túi quần ra đưa cho bạn.
- Hả?
Bạn ngớ ngẩn hỏi.
- Từ giờ nó là của em!-anh mỉm cười-Tiền của em thì em can dự được rồi nhỉ, tất cả anh có đều là do em quản, em cho thì anh xài, không cho thì anh...năn nỉ là được!
- Nhưng mà...
- Cảm giác rất giống một ông chồng ngoan đúng chứ?-anh xoa cằm-Từ giờ tài sản của tại hạ đã nằm trong tay quý nhân, mong quý nhân niệm tình ta ngoan ngoãn đừng bắt ta nhìn quý nhân đau lòng thế này nữa nhé?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.