Chương 18: Jung Hoseok (3)
An Nhiên
27/12/2019
Vậy là sắp phải xa nhau rồi sao?
Bạn nghỉ học tính đến nay cũng đã một tuần rồi, bình thường bạn đâu có như vậy, bạn làm anh lo...
Hoseok từ ngày đó luôn cảm thấy rất có lỗi với bạn, một phần vì bản thân mất cảnh giác với Bomi, một phần cũng vì không chịu sớm giải thích rõ ràng tất cả cho bạn hiểu. Để bây giờ, khi mọi việc trở nên quá phức tạp như vậy thì bản thân mới cảm thấy hối hận.
Hoseok gọi bạn hàng trăm cuộc nhưng đáp lại chỉ là tiếng tổng đài nhàm chán, đến nhà tìm thì bác gái bảo bạn sang ngoại chơi vài hôm rồi. Không, chắc chắn bạn chỉ đang muốn tránh mặt anh thôi.
Hoseok là người rõ nhất, bạn từ trước tới nay luôn tỏ ra vui vẻ, hòa đồng với mọi người nhưng thực tế, bạn rất nhạy cảm, lại hay suy nghĩ nhiều. Còn nữa, bạn là kiểu người yêu ghét rất rõ ràng, nếu đã yêu, bạn sẽ yêu hết mình, nhưng khi hết yêu rồi...
Bây giờ phải làm sao đây?
Ami chưa từng giận anh lâu như vậy, bình thường bạn có thói quen sẽ nói thẳng mọi thứ cho anh biết. Bạn chưa từng im lặng quá lâu, vì bạn biết, sự im lặng của bạn khiến Hoseok không an tâm...
-Ami, xin em, nghe máy đi!
Hoseok cắn móng tay lo lắng, đây là lần thứ mấy trong ngày anh gọi cho bạn rồi.
"Tút...tút!", đầu dây bên kia vang lên từng đợt âm thanh ngắt quãng.
Hết rồi, hết thật rồi. Chuyện này là anh sai nên anh chịu. Có lẽ bạn sẽ chẳng tha thứ cho anh nữa đâu.
Nào ngờ vài giây sau...
"Ting!", một tin nhắn được gửi tới. Hoseok giật mình khi nhìn thấy tên người gửi, là bạn?
"Anh...Xin anh, đừng gọi hay nhắn tin cho em nữa, cũng đừng tìm em, bây giờ em mệt lắm, mệt thật sự, em muốn được nghỉ ngơi, em chẳng cần anh phải giải thích điều gì cả, vì mọi thứ với em bây giờ không còn quan trọng nữa rồi. Em đã nghe Bomi kể hết, em thật lòng chúc phúc cho hai người, em tự nguyện rút lui!"
Đọc xong tin nhắn, Hoseok chết lặng, thế này là sao? Tại sao bạn có thể tàn nhẫn với anh như vậy, đối với bạn lời chia tay có thể chỉ qua vài dòng tin nhắn ngắn ngủi mà thốt ra dễ dàng thế ư?
"Em muốn chia tay? Được, vậy cứ theo ý em!"
""Vậy cứ theo ý em!" ư?"
Bạn khóc, trái tim bạn quặn thắt, anh cũng có khác gì bao tên con trai khác, cũng dễ nắm dễ buông một mối tình.
Ngay khi đồng ý lời tỏ tình ấy là bạn đã sai, để giờ đây người chịu nhiều tổn thương nhất vẫn chính là bạn.
Hoseok, anh đâu biết, Bomi từng tới gặp bạn, cô ta dọa sẽ kêu người đánh bạn vì dám giành lấy anh từ tay cô ta, Bomi còn bảo nếu bạn không xuất hiện, sớm muộn gì hai người anh và cô ta cũng sẽ được gia đình tác hợp thôi, vì một thứ gọi là giao ước ngầm. Bạn choáng váng, chuyện này trước nay bạn chưa hề hay biết.
Bạn nghĩ Hoseok đã tỏ nhưng vẫn cố tình dối gạt bạn gần một năm nay. Bạn là đứa con gái ngốc nghếch nhất quả đất này, ngây thơ tới mức làm quả bóng cho họ tùy ý đá qua đá lại như thế...
Trong khi người ta đau khổ vì chia tay thì ở căn nhà sang trọng nọ, có một đứa con gái đang vô cùng vui sướng mà nằm trên giường cười thỏa mãn. Còn ai khác ngoài Bomi.
-Đừng trách tao Ami à, ai bảo mày ngốc thế làm gì, lại tin răm rắp lời tao nói nữa chứ!
Bomi nhếch môi khinh bỉ khi nghĩ tới bạn.
Đứa con gái đó có đủ ganh ghét, đủ chua ngoa để sẵn sàng làm thứ nó muốn, là chia rẻ bạn và Hoseok. Nó muốn anh là của riêng nó, dù cho bị anh bỏ mặc, bị anh chê cười đi nữa.
Nó nghĩ đơn giản lắm, nếu thứ nó không có được, thì bạn cũng đừng hòng.
*Tíng ting!*
Đang đắc ý suy nghĩ thì Bomi nghe có tiếng bấm chuông, rồi từ dưới lầu vọng lên tiếng bước chân lạ lẫm, cùng giọng nói trầm ấm nó khao khát được nghe mỗi ngày.
Là Hoseok, anh ấy tới đây kiếm nó ư? Anh ấy cuối cùng đã biết ai mới là người thích hợp với mình rồi ư?
-BOMI!
Hoseok giận dữ đẩy cửa bước vào, bên ngoài là lão quản gia nhà nó, ông ấy bảo lúc nãy anh giận dữ xông vào, không nói không rằng chạy lên lầu làm ông không kịp trở tay. Bomi dù hơi sợ thái độ có phần nóng gắt của anh nhưng vẫn đẩy ông ra ngoài mà đóng cửa phòng lại.
-Anh kiếm em à?
Bomi cười rõ tươi, chạy tới khoác lấy tay anh.
-Em còn dám hỏi? Nói mau, lúc trước em đã kể với Ami những gì mà cô ấy lại đòi chia tay anh hả?
Bomi điếng hồn, vừa nghe tới cái tên ấy cùng vẻ mặt hết sức giận dữ khi nhắc đến của anh liền làm nó không khỏi run sợ.
-Em...em không nói gì sai hết!-vẫn ngoan cố, Bomi tay siết chặt cánh tay anh hơn-Hoseok, anh là của em, mãi mãi là của em, chúng ta đã có hôn ước, anh không thể như thế được!
-Hôn ước?-Hoseok cười khẩy mà đẩy tay nó ra-Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, chuyện của chúng ta là gia đình hai bên tự quyết định, không phải ý của anh, và anh cũng sẽ không bao giờ để cho nó xảy ra đâu. Em hiểu chưa?
-Nhưng...-Bomi tức nghẹn trong lòng, nước mắt cứ thế chực trào ra-Ami có gì em không có chứ, em tốt hơn nó, xinh đẹp hơn nó, giàu có hơn nó, mọi thứ em đều hơn nó thì tại sao...anh nói đi!
-Bởi vì anh yêu Ami, trái tim anh thuộc về Ami, còn em thì không!
"Em đã bao giờ tin tưởng anh chưa?
Anh vì em mà đã tổn thương người con gái yêu anh nhất...
Vì em mà đã cố gắng thay đổi rất nhiều...Anh không còn lông bông chơi bời nữa, anh lo học để xứng đáng với em, anh chơi thể thao nhiều hơn vì em bảo thích con trai khỏe mạnh...
Em còn muốn gì hơn?
Trước đây là anh theo đuổi em, vì anh thích em nhiều hơn anh nghĩ, em trong mắt anh là cô bé rất đáng yêu, lạc quan, năng động. Đặc biệt, em cười rất đẹp, nụ cười ấy khiến anh rung động ngay từ lần đầu gặp gỡ.
Anh biết anh nhu nhược, vì người ta nói trong tình yêu, ai yêu nhiều hơn thì kẻ đó sẽ chuốc lấy thất bại, nhưng anh chấp nhận để được bên cạnh em. Chỉ vậy thôi đã đủ khiến em hiểu em quan trọng với anh thế nào rồi phải không?
Với anh, em chính là tuyệt đối, vậy còn em, em rốt cuộc đã từng tuyệt đối tin tưởng anh chưa?
Anh sợ...anh rất sợ, rằng em sẽ vì hiểu lầm ấy mà chọn rời xa anh mãi mãi, anh sợ em suy nghĩ tiêu cực lại tự làm đau chính mình...
Nên em chỉ cần nghe câu này thôi, là lời thật lòng nhất của anh:
"Anh yêu em!"
Nó đã đủ khiến em tin anh chưa cô bé?"
Lá thư tay Hoseok nhờ Yun đưa cho bạn đến nay đã bị bạn giở ra đọc đi đọc lại đến nhàu nát rồi.
Cảm động ư? Có một chút!
Nhưng bạn vẫn nghi ngờ.
Nếu không phải Bomi đã vừa khóc vừa gọi điện thoại giải thích, thì chắc bạn đã để mọi chuyện tiến xa tới đâu luôn rồi.
Mấy ngày trước bạn đã từng có ý định sẽ chuyển trường, sẽ cắt hết liên lạc với anh, để không phải vương vấn nữa...
Vì bạn sinh ra đã là một cô bé mạnh mẽ, chia tay lần này với Hoseok cũng phải thật oanh oanh liệt liệt.
Nhưng bạn không làm được. Vì bạn vẫn hy vọng, vì bạn yêu...
Những ai nói bạn và anh tại sao lại lụy tình quá mức, thì hãy nên nhớ một câu:
"Trong tình yêu sẽ chẳng có ai là thông minh tuyệt đối, ai cũng là kẻ ngốc, bị tình yêu sai khiến và trói buộc!"
---
Kết mở đi, AN cũng chẳng biết kết kiểu nào cho vừa lòng các nàng, vì fic này kéo dài quá lâu rồi.
Bạn nghỉ học tính đến nay cũng đã một tuần rồi, bình thường bạn đâu có như vậy, bạn làm anh lo...
Hoseok từ ngày đó luôn cảm thấy rất có lỗi với bạn, một phần vì bản thân mất cảnh giác với Bomi, một phần cũng vì không chịu sớm giải thích rõ ràng tất cả cho bạn hiểu. Để bây giờ, khi mọi việc trở nên quá phức tạp như vậy thì bản thân mới cảm thấy hối hận.
Hoseok gọi bạn hàng trăm cuộc nhưng đáp lại chỉ là tiếng tổng đài nhàm chán, đến nhà tìm thì bác gái bảo bạn sang ngoại chơi vài hôm rồi. Không, chắc chắn bạn chỉ đang muốn tránh mặt anh thôi.
Hoseok là người rõ nhất, bạn từ trước tới nay luôn tỏ ra vui vẻ, hòa đồng với mọi người nhưng thực tế, bạn rất nhạy cảm, lại hay suy nghĩ nhiều. Còn nữa, bạn là kiểu người yêu ghét rất rõ ràng, nếu đã yêu, bạn sẽ yêu hết mình, nhưng khi hết yêu rồi...
Bây giờ phải làm sao đây?
Ami chưa từng giận anh lâu như vậy, bình thường bạn có thói quen sẽ nói thẳng mọi thứ cho anh biết. Bạn chưa từng im lặng quá lâu, vì bạn biết, sự im lặng của bạn khiến Hoseok không an tâm...
-Ami, xin em, nghe máy đi!
Hoseok cắn móng tay lo lắng, đây là lần thứ mấy trong ngày anh gọi cho bạn rồi.
"Tút...tút!", đầu dây bên kia vang lên từng đợt âm thanh ngắt quãng.
Hết rồi, hết thật rồi. Chuyện này là anh sai nên anh chịu. Có lẽ bạn sẽ chẳng tha thứ cho anh nữa đâu.
Nào ngờ vài giây sau...
"Ting!", một tin nhắn được gửi tới. Hoseok giật mình khi nhìn thấy tên người gửi, là bạn?
"Anh...Xin anh, đừng gọi hay nhắn tin cho em nữa, cũng đừng tìm em, bây giờ em mệt lắm, mệt thật sự, em muốn được nghỉ ngơi, em chẳng cần anh phải giải thích điều gì cả, vì mọi thứ với em bây giờ không còn quan trọng nữa rồi. Em đã nghe Bomi kể hết, em thật lòng chúc phúc cho hai người, em tự nguyện rút lui!"
Đọc xong tin nhắn, Hoseok chết lặng, thế này là sao? Tại sao bạn có thể tàn nhẫn với anh như vậy, đối với bạn lời chia tay có thể chỉ qua vài dòng tin nhắn ngắn ngủi mà thốt ra dễ dàng thế ư?
"Em muốn chia tay? Được, vậy cứ theo ý em!"
""Vậy cứ theo ý em!" ư?"
Bạn khóc, trái tim bạn quặn thắt, anh cũng có khác gì bao tên con trai khác, cũng dễ nắm dễ buông một mối tình.
Ngay khi đồng ý lời tỏ tình ấy là bạn đã sai, để giờ đây người chịu nhiều tổn thương nhất vẫn chính là bạn.
Hoseok, anh đâu biết, Bomi từng tới gặp bạn, cô ta dọa sẽ kêu người đánh bạn vì dám giành lấy anh từ tay cô ta, Bomi còn bảo nếu bạn không xuất hiện, sớm muộn gì hai người anh và cô ta cũng sẽ được gia đình tác hợp thôi, vì một thứ gọi là giao ước ngầm. Bạn choáng váng, chuyện này trước nay bạn chưa hề hay biết.
Bạn nghĩ Hoseok đã tỏ nhưng vẫn cố tình dối gạt bạn gần một năm nay. Bạn là đứa con gái ngốc nghếch nhất quả đất này, ngây thơ tới mức làm quả bóng cho họ tùy ý đá qua đá lại như thế...
Trong khi người ta đau khổ vì chia tay thì ở căn nhà sang trọng nọ, có một đứa con gái đang vô cùng vui sướng mà nằm trên giường cười thỏa mãn. Còn ai khác ngoài Bomi.
-Đừng trách tao Ami à, ai bảo mày ngốc thế làm gì, lại tin răm rắp lời tao nói nữa chứ!
Bomi nhếch môi khinh bỉ khi nghĩ tới bạn.
Đứa con gái đó có đủ ganh ghét, đủ chua ngoa để sẵn sàng làm thứ nó muốn, là chia rẻ bạn và Hoseok. Nó muốn anh là của riêng nó, dù cho bị anh bỏ mặc, bị anh chê cười đi nữa.
Nó nghĩ đơn giản lắm, nếu thứ nó không có được, thì bạn cũng đừng hòng.
*Tíng ting!*
Đang đắc ý suy nghĩ thì Bomi nghe có tiếng bấm chuông, rồi từ dưới lầu vọng lên tiếng bước chân lạ lẫm, cùng giọng nói trầm ấm nó khao khát được nghe mỗi ngày.
Là Hoseok, anh ấy tới đây kiếm nó ư? Anh ấy cuối cùng đã biết ai mới là người thích hợp với mình rồi ư?
-BOMI!
Hoseok giận dữ đẩy cửa bước vào, bên ngoài là lão quản gia nhà nó, ông ấy bảo lúc nãy anh giận dữ xông vào, không nói không rằng chạy lên lầu làm ông không kịp trở tay. Bomi dù hơi sợ thái độ có phần nóng gắt của anh nhưng vẫn đẩy ông ra ngoài mà đóng cửa phòng lại.
-Anh kiếm em à?
Bomi cười rõ tươi, chạy tới khoác lấy tay anh.
-Em còn dám hỏi? Nói mau, lúc trước em đã kể với Ami những gì mà cô ấy lại đòi chia tay anh hả?
Bomi điếng hồn, vừa nghe tới cái tên ấy cùng vẻ mặt hết sức giận dữ khi nhắc đến của anh liền làm nó không khỏi run sợ.
-Em...em không nói gì sai hết!-vẫn ngoan cố, Bomi tay siết chặt cánh tay anh hơn-Hoseok, anh là của em, mãi mãi là của em, chúng ta đã có hôn ước, anh không thể như thế được!
-Hôn ước?-Hoseok cười khẩy mà đẩy tay nó ra-Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, chuyện của chúng ta là gia đình hai bên tự quyết định, không phải ý của anh, và anh cũng sẽ không bao giờ để cho nó xảy ra đâu. Em hiểu chưa?
-Nhưng...-Bomi tức nghẹn trong lòng, nước mắt cứ thế chực trào ra-Ami có gì em không có chứ, em tốt hơn nó, xinh đẹp hơn nó, giàu có hơn nó, mọi thứ em đều hơn nó thì tại sao...anh nói đi!
-Bởi vì anh yêu Ami, trái tim anh thuộc về Ami, còn em thì không!
"Em đã bao giờ tin tưởng anh chưa?
Anh vì em mà đã tổn thương người con gái yêu anh nhất...
Vì em mà đã cố gắng thay đổi rất nhiều...Anh không còn lông bông chơi bời nữa, anh lo học để xứng đáng với em, anh chơi thể thao nhiều hơn vì em bảo thích con trai khỏe mạnh...
Em còn muốn gì hơn?
Trước đây là anh theo đuổi em, vì anh thích em nhiều hơn anh nghĩ, em trong mắt anh là cô bé rất đáng yêu, lạc quan, năng động. Đặc biệt, em cười rất đẹp, nụ cười ấy khiến anh rung động ngay từ lần đầu gặp gỡ.
Anh biết anh nhu nhược, vì người ta nói trong tình yêu, ai yêu nhiều hơn thì kẻ đó sẽ chuốc lấy thất bại, nhưng anh chấp nhận để được bên cạnh em. Chỉ vậy thôi đã đủ khiến em hiểu em quan trọng với anh thế nào rồi phải không?
Với anh, em chính là tuyệt đối, vậy còn em, em rốt cuộc đã từng tuyệt đối tin tưởng anh chưa?
Anh sợ...anh rất sợ, rằng em sẽ vì hiểu lầm ấy mà chọn rời xa anh mãi mãi, anh sợ em suy nghĩ tiêu cực lại tự làm đau chính mình...
Nên em chỉ cần nghe câu này thôi, là lời thật lòng nhất của anh:
"Anh yêu em!"
Nó đã đủ khiến em tin anh chưa cô bé?"
Lá thư tay Hoseok nhờ Yun đưa cho bạn đến nay đã bị bạn giở ra đọc đi đọc lại đến nhàu nát rồi.
Cảm động ư? Có một chút!
Nhưng bạn vẫn nghi ngờ.
Nếu không phải Bomi đã vừa khóc vừa gọi điện thoại giải thích, thì chắc bạn đã để mọi chuyện tiến xa tới đâu luôn rồi.
Mấy ngày trước bạn đã từng có ý định sẽ chuyển trường, sẽ cắt hết liên lạc với anh, để không phải vương vấn nữa...
Vì bạn sinh ra đã là một cô bé mạnh mẽ, chia tay lần này với Hoseok cũng phải thật oanh oanh liệt liệt.
Nhưng bạn không làm được. Vì bạn vẫn hy vọng, vì bạn yêu...
Những ai nói bạn và anh tại sao lại lụy tình quá mức, thì hãy nên nhớ một câu:
"Trong tình yêu sẽ chẳng có ai là thông minh tuyệt đối, ai cũng là kẻ ngốc, bị tình yêu sai khiến và trói buộc!"
---
Kết mở đi, AN cũng chẳng biết kết kiểu nào cho vừa lòng các nàng, vì fic này kéo dài quá lâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.