Chương 63: Kim Namjoon
An Nhiên
10/02/2020
“Anh ấy cực ngốc, nhưng anh ấy lại là anh trai duy nhất của tôi!”
-
“Kim Namjoon, anh ra đây mà cãi nhau với em, trốn trong đó làm gì?” - một buổi chiều nọ, vẫn lại là cái cảnh tượng thường ngày khi Nami hung hăng đá mạnh vào cái cửa phòng Namjoon trong khi anh thì im lìm ở trong đó..sau khi đã làm nó tức điên vì ba cái lí sự cùn không chấp nhận nỗi của anh.
“Ngu sao ra, ra cho mày lại đá anh như đá cái cửa ấy à?” - giọng nói từ trong vọng ra, mang theo ngữ điệu xéo xắt.
“Được, không ra đúng không? Thế thì đợi tối em đi học về, sẽ bảo ba sạt anh một trận, cái đồ…”
“Đồ gì cơ?” - Joon thò cái đầu ra cửa, chỉ một tẹo đủ để nó không xông được vào.
“Đồ dở hơi chứ gì?” - nó làu bàu, lại đi đến chỗ kệ giày.
Mà khoan, có gì đó sai sai, chỗ này mọi khi mẹ vẫn luôn chừa cho Nami cây dù phòng khi mưa nhưng giờ đâu rồi? Bên ngoài đang mưa đấy trời ạ, và nó thì phải tới lớp, gấp lắm rồi...
“KIM NAMJOON, LẠI ANH NỮA ĐÚNG KHÔNG???” - nó gần như hét lên, may là căn nhà ấy giờ chỉ có hai đứa.
“Ple!” - anh giỏi lắm, còn dám giễu nó.
Trùm vội cái hoodie, nó chạy ùa ra ngoài, còn chẳng đem theo cặp. Ở trong phòng, Joon ngẩn ra, anh mở cửa nhìn dáo dác, quái lạ, con bé đi rồi sao? Chẳng phải anh đã lấy trộm dù của nó đem vào phòng cất rồi ư?
Nghĩ thế, anh trở về phòng, toang mặc áo khoác vào để còn đuổi theo nó. Con bé ngốc…
“KIM NAMJOON!!” - thế mà còn chưa kịp, ở ngoài ban công cửa sổ đã có tiếng hét lớn, âm vực xem ra còn hơn cả anh Jin ở cty anh - “MAU MỞ CỬA RA TÊN KIA!!” - Joon ngoái đầu, bàng hoàng nhìn thấy con em mình đang đeo bám trên cái lan can, mặt mày đằng đằng sát khí dòm vào phòng, còn không phải chỉ vài giây nữa sẽ mở cửa tóm được anh rồi sao?
Cạch!
Advertisement / Quảng cáo
Khóa chốt cửa ban công, có kẻ đơn giản thở phào.
Con nhóc đó, nó có máu điên mà cớ gì lần nào anh cũng chọc nó làm gì? Còn chơi mãi một trò cũ mèm, giấu dù??? Đùa nhau chắc?
“BỮA NAY EM KHỎI ĐI HỌC LUÔN, Ở NHÀ CHO ANH BIẾT TAY!!”
Giọng nó bên ngoài vẫn gào thét, át cả tiếng gió.
Kim Namjoon bên trong lại sợ hãi, nuốt nước bọt luân phiên.
“Em trai em ấy, sinh nhật vừa rồi đã lặn lội từ Busan lên đi ăn mừng với em!” - ngồi ở phòng thu, Jimin hãnh diện khoe nhóc em đáng yêu của mình.
“Chả bù cho anh của anh, chỉ chờ anh đi để chiếm hữu phòng ngủ lớn!” - Yoongi chậc lưỡi lắc đầu.
“Thế đã sao? Em gái em đã rượt em chạy mấy vòng khu phố chỉ vì làm gãy cây son của nó thôi đó!” - Namjoon vừa nói đã làm mọi người cười suýt ngất, cái ông này..chẳng phải đến thế là cùng rồi sao?
*
Chỉ là Namjoon không nhận ra, giọng diệu anh ấy lúc kể về những lần chọc ghẹo em gái đều mang rất nhiều yêu quý cùng cưng chiều…
Điều đó sẽ không quá đặc biệt cho tới khi bạn biết, Kim Namjoon chỉ như vậy với em gái mình mà thôi.
- --
Cái kết chưa từng cẩu huyết hơn:)))
-
“Kim Namjoon, anh ra đây mà cãi nhau với em, trốn trong đó làm gì?” - một buổi chiều nọ, vẫn lại là cái cảnh tượng thường ngày khi Nami hung hăng đá mạnh vào cái cửa phòng Namjoon trong khi anh thì im lìm ở trong đó..sau khi đã làm nó tức điên vì ba cái lí sự cùn không chấp nhận nỗi của anh.
“Ngu sao ra, ra cho mày lại đá anh như đá cái cửa ấy à?” - giọng nói từ trong vọng ra, mang theo ngữ điệu xéo xắt.
“Được, không ra đúng không? Thế thì đợi tối em đi học về, sẽ bảo ba sạt anh một trận, cái đồ…”
“Đồ gì cơ?” - Joon thò cái đầu ra cửa, chỉ một tẹo đủ để nó không xông được vào.
“Đồ dở hơi chứ gì?” - nó làu bàu, lại đi đến chỗ kệ giày.
Mà khoan, có gì đó sai sai, chỗ này mọi khi mẹ vẫn luôn chừa cho Nami cây dù phòng khi mưa nhưng giờ đâu rồi? Bên ngoài đang mưa đấy trời ạ, và nó thì phải tới lớp, gấp lắm rồi...
“KIM NAMJOON, LẠI ANH NỮA ĐÚNG KHÔNG???” - nó gần như hét lên, may là căn nhà ấy giờ chỉ có hai đứa.
“Ple!” - anh giỏi lắm, còn dám giễu nó.
Trùm vội cái hoodie, nó chạy ùa ra ngoài, còn chẳng đem theo cặp. Ở trong phòng, Joon ngẩn ra, anh mở cửa nhìn dáo dác, quái lạ, con bé đi rồi sao? Chẳng phải anh đã lấy trộm dù của nó đem vào phòng cất rồi ư?
Nghĩ thế, anh trở về phòng, toang mặc áo khoác vào để còn đuổi theo nó. Con bé ngốc…
“KIM NAMJOON!!” - thế mà còn chưa kịp, ở ngoài ban công cửa sổ đã có tiếng hét lớn, âm vực xem ra còn hơn cả anh Jin ở cty anh - “MAU MỞ CỬA RA TÊN KIA!!” - Joon ngoái đầu, bàng hoàng nhìn thấy con em mình đang đeo bám trên cái lan can, mặt mày đằng đằng sát khí dòm vào phòng, còn không phải chỉ vài giây nữa sẽ mở cửa tóm được anh rồi sao?
Cạch!
Advertisement / Quảng cáo
Khóa chốt cửa ban công, có kẻ đơn giản thở phào.
Con nhóc đó, nó có máu điên mà cớ gì lần nào anh cũng chọc nó làm gì? Còn chơi mãi một trò cũ mèm, giấu dù??? Đùa nhau chắc?
“BỮA NAY EM KHỎI ĐI HỌC LUÔN, Ở NHÀ CHO ANH BIẾT TAY!!”
Giọng nó bên ngoài vẫn gào thét, át cả tiếng gió.
Kim Namjoon bên trong lại sợ hãi, nuốt nước bọt luân phiên.
“Em trai em ấy, sinh nhật vừa rồi đã lặn lội từ Busan lên đi ăn mừng với em!” - ngồi ở phòng thu, Jimin hãnh diện khoe nhóc em đáng yêu của mình.
“Chả bù cho anh của anh, chỉ chờ anh đi để chiếm hữu phòng ngủ lớn!” - Yoongi chậc lưỡi lắc đầu.
“Thế đã sao? Em gái em đã rượt em chạy mấy vòng khu phố chỉ vì làm gãy cây son của nó thôi đó!” - Namjoon vừa nói đã làm mọi người cười suýt ngất, cái ông này..chẳng phải đến thế là cùng rồi sao?
*
Chỉ là Namjoon không nhận ra, giọng diệu anh ấy lúc kể về những lần chọc ghẹo em gái đều mang rất nhiều yêu quý cùng cưng chiều…
Điều đó sẽ không quá đặc biệt cho tới khi bạn biết, Kim Namjoon chỉ như vậy với em gái mình mà thôi.
- --
Cái kết chưa từng cẩu huyết hơn:)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.