Chương 83: Park Jimin (bonus)
An Nhiên
03/06/2020
Tiết học đầu tiên sau khoảng thời gian dài quay lại trường chẳng bao giờ là dễ dàng dù là với một đứa học tàm tạm như tôi hay một nam sinh thuộc top điểm cao trong lớp như Park Jimin. Đó có lẽ là nguyên nhân chiều hôm ấy tôi tình cờ nhìn thấy Jimin đứng bần thần ở bãi đỗ xe, mắt cậu ấy dán chặt vào dãy xe đạp trước mặt đầy nghiêm trọng, sau đó không nói không rằng liền thẳng chân đá một cái…
"Lúc tâm trạng không tốt thì tới nhà xe trường học đá xe đạp đi. Đá một cái, đổ một loạt!"
Tôi nhớ bản thân đã nói thế với nhỏ cùng bàn nhân một ngày cả hai đều bắt được con điểm thấp môn Hóa.. chẳng ngờ Jimin nghe được, còn làm thật nữa chứ@@
"Này!"
Tôi gọi Jimin đúng lúc cậu ấy lại bần thần nghĩ gì mà khoác hai tay vào nhau. Trông thấy tôi, Jimin cười toe toét, cậu ấy liên tục chỉ tay vào thành quả phía sau - một dãy xe đang chất chồng lên nhau có kế hoạch - như đang thầm chứng minh "chiến tích" bản thân vừa làm được.
"Thoải mái lắm luôn, cám ơn Ami nha!"
Jimin lại tít mắt cười trong khi tôi thì mặt mũi dần trở nên méo xẹo.
"Tôi có giúp gì đâu mà cậu cảm ơn?" - tôi ngờ nghệch hỏi - "Hơn nữa.. sao cậu còn chưa về, đứng đây làm gì vậy?"
"À..
Tôi đang đợi một lát lên phòng giám thị tự thú ý mà!"
Hửm!?
Trên đời còn tồn tại thể loại "tội phạm" thế này nữa sao trời??
Sau đó mấy hôm tôi đã bâng quơ hỏi lí do hôm đó Jimin đá xe đạp là gì, và đoán xem cậu ấy trả lời thế nào?
"Hôm đó bài kiểm tra của tôi còn một câu nữa là tròn điểm tuyệt đối, thế mà cũng để sai cho được.. nhắc là tức á!"
"..."
Thực ra sau đó tôi còn định nói cậu ấy biết số điểm của tôi, cơ mà thôi…
"Lúc tâm trạng không tốt thì tới nhà xe trường học đá xe đạp đi. Đá một cái, đổ một loạt!"
Tôi nhớ bản thân đã nói thế với nhỏ cùng bàn nhân một ngày cả hai đều bắt được con điểm thấp môn Hóa.. chẳng ngờ Jimin nghe được, còn làm thật nữa chứ@@
"Này!"
Tôi gọi Jimin đúng lúc cậu ấy lại bần thần nghĩ gì mà khoác hai tay vào nhau. Trông thấy tôi, Jimin cười toe toét, cậu ấy liên tục chỉ tay vào thành quả phía sau - một dãy xe đang chất chồng lên nhau có kế hoạch - như đang thầm chứng minh "chiến tích" bản thân vừa làm được.
"Thoải mái lắm luôn, cám ơn Ami nha!"
Jimin lại tít mắt cười trong khi tôi thì mặt mũi dần trở nên méo xẹo.
"Tôi có giúp gì đâu mà cậu cảm ơn?" - tôi ngờ nghệch hỏi - "Hơn nữa.. sao cậu còn chưa về, đứng đây làm gì vậy?"
"À..
Tôi đang đợi một lát lên phòng giám thị tự thú ý mà!"
Hửm!?
Trên đời còn tồn tại thể loại "tội phạm" thế này nữa sao trời??
Sau đó mấy hôm tôi đã bâng quơ hỏi lí do hôm đó Jimin đá xe đạp là gì, và đoán xem cậu ấy trả lời thế nào?
"Hôm đó bài kiểm tra của tôi còn một câu nữa là tròn điểm tuyệt đối, thế mà cũng để sai cho được.. nhắc là tức á!"
"..."
Thực ra sau đó tôi còn định nói cậu ấy biết số điểm của tôi, cơ mà thôi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.